“Doanh nhi! Hoàng thượng cảm thấy rất vui vẻ vì bài thơ muội làm tặng người hôm hội hoa mẫu đơn, nên đặc biệt cho muội một ơn huệ! Muội bảo sau buổi cập kê sẽ đề xuất xin! Không biết muội đã suy nghĩ ra điều gì cần xin chưa?” – Nhan Diệp Minh không thích mẹ con Lý di nương, nên cũng không để ý mấy, thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Doanh nhìn Diệp Dung có hơi kỳ lạ vì trước nay Diệp Doanh có vẻ cũng thích Diệp Dung nhưng chung quy y không quan ngại lắm mối quan hệ đó.
“Ca ca muội đã nghĩ ra điều cần cầu xin rồi!” – Diệp Doanh có chút giật mình nhưng nhanh chóng nói. nàng nhớ lúc trước mình đã cầu xin được đi theo cha và ca ca đến dự ngày hội thi ca trong cung, vì nàng muốn gặp lại thái tử lãnh Kỳ Song. Chỉ nghĩ đến điều này cô cảm thấy mình quả thật quá ngu si.
“Muội nghĩ ra chuyện gì có thê nói mọi người nghe được hay không?” – Nhan Diệp Minh cũng ngạc nhiên hiếu kỳ muốn biết.
“Không, muội sẽ viết phong thư, phiền huynh ngự triệu thì trình lên Hoàng thượng giúp muội!” – Nhan Diệp Doanh, nhàn nhạt nói. Mọi người vô cùng ngạc nhiên, chỉ sau một đêm cặp kê xong thì tính tình cũng như phong cách Diệp Doanh thay đổi hoàn toàn, điềm đạm hơn rất nhiều, như thể biến thành con người khác ngoài trừ ánh mắt vẫn trong suốt như cũ.
“Không tiết lộ cho ca ca được luôn à?” – Diệp Minh có ý xin xỏ. Ánh mắt lộ ý nịnh hót nhìn Nhan Diệp Doanh.
“Không!” – Diệp Doanh nghiêm nghị quay sang trầm ngâm nói với Diệp Minh, làm y có chút hụt hẫng dỗi quay sang chỗ khác, đứa em gái hồn nhiên dễ bị bắt nạt của y không biết tự bao giờ lại trở nên âm trầm điềm đạm đến như vậy.
Mọi người trên bàn ăn phì cười, buổi ăn nhanh chóng kết thúc Diệp Minh đi cũng Nhan lão gia về thư phòng để bàn công việc. Nhan phu nhân cùng Lý di nương hầu Nhan lão lão về phòng nghỉ, Diệp Doanh nhanh chóng bái biệt về thư phòng của mình để viết phong thư gửi Diệp Minh ngày mai tiến cung còn trình lên Hoàng thượng giúp mình.
“Tỷ tỷ!” – Tiếng gọi trong trẻo nghe êm như suổi nhỏ reo rắt của Nhan Diệp Dung ngăn bước chân của Diệp Doanh lại, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, cảm xúc muốn nhảy đến giết chết Nhan Diệp Dung để trả mối thù xưa ngay lặp tức, nở nụ cười nhàn nhạt quay sang nhìn. – “Tỷ tỷ, không biết Dung nhi đã làm gì tỷ tỷ không hài lòng, nói Dung nhi biết! Dung nhi sửa! Được không?”
Diệp Doanh vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Dung trước mặt, con rắn độc đội lốt cừu non đã lừa dối nàng không biết bao nhiêu năm trời.
“Không có gì Diệp Dung muội nghĩ nhiều rồi!” – Nhan Diệp Doanh nhoẽn miệng cười nhẹ điềm đạm nói, hai bàn tay trong tay ao bất giác run lên vì kích động.
“Thật không có gì không ạ! Dung nhi sẽ buồn lắm nếu tỷ tỷ không thích Dung nhi nữa!” – Nhan Diệp Dung đưa đôi mắt trong trẻo như trăng rằm mùa thu nhìn Nhan Diệp Doanh nói, ánh mắt chứa sự chờ đợi khẩn thiết vô cùng đáng thương.
“Ừ ta có chuyện cần quay về trước! Muội cũng về đi!” – Nhanh chóng dứt khỏi sự quấy rầy của Diệp Dung, Diệp Doanh quay người bước đi nhanh.
“Tiểu thư giận Tam tiểu thư à! Trước đây người không như vậy!” – Tiểu Tình khe khẻ kế bên hỏi.
“Không giận! Nhưng về sau cũng không nên thân thiết!” – Nói đoạn nhìn thái độ Diệp Doanh như không muốn tiếp tục câu chuyện nữa nên tiểu Tình cũng không dám mở lời.bg-ssp-{height:px}
…
Ngày hôm sau, sau khi thượng triều Diệp Minh nán lại ghé thư phòng dâng phong thư được dán kĩ càng của Diệp Doanh cho Hoàng Thượng, Diệp Minh quan sát nét mặt của Hoàng Thượng sau khi đọc thư, có nhíu mày suy nghĩ xong lại cười khà khà vui vẻ.
“Bẩm Hoàng thượng, nếu tiểu muội thần có gì không phải xin người bỏ qua!” – Diệp Minh có chút e ngại, nhanh chóng lên tiếng xin tội cho Diệp Doanh.
“Không, chỉ là trẫm quá đỗi ngạc nhiên, một đứa trẻ như vậy lại có thể cầu xin như vậy thật sự rất đặc biệt!” – Hoàng Thượng tâm tình vui vẻ đáp.
“Dạ thần mạo muôi không biết tiểu muội mình đã cầu xin điều gì ạ?” – Nhan Diệp Minh thấy thái độ Hoàng Thượng như vậy cũng khá tò mò về điều mà muội muội mình cầu xin.
“Ngươi cũng không biết hay sao? Hahaah thật thú vị! Tiểu muội của ngươi xin phép ta hạ chỉ cho một thái y xuất cung đến Nhan phủ chuẩn mạch cho mẫu thân ngươi một chuyến! Nhưng xin giữ bí mật chuyện này.” – Hoàng thượng nói.
Nghe Hoàng thượng nói, Diệp Minh khẽ nhíu mày, không hiểu, tại sao lại có loại yêu cầu này, trên mặt không giấu nỗi sự nghị hoặc.
“Vì sao ngươi lại nhíu mày sâu sắc như vậy?” – Hoàng Thượng quan sát thấy biểu hiện kỳ lạ trên mặt Diệp Minh liền đặt câu hỏi.
“Bẩm hoàng Thượng, quả thật thần cũng không hiểu, rõ ràng mẫu thân vẫn rất khỏe mạnh, thần không rõ vì sao muội muội lại xin như vậy!” – Diệp Minh âm trầm cúi người đáp, nói ra nghi vấn trong lòng của mình.
“Đó cũng chính là điều làm ta thú vị! Một a đầu nhỏ trong đầu đang suy nghĩ điều gì! Được tiểu ly tử, truyền Tống thái y xuất cung với Diệp đại nhân đây! Nghe theo sự sắp xếp của Nhan tiểu thư! À báo với bên ngoài Nhan tiểu thư cảm thấy trong người không ổn nên cầu xin trẵm cho ngụ y ghé sang bắt mạch cho mình” – Hoàng Thượng nhanh chóng truyền lệnh cho thái giám bên cạnh thực hiện ý nguyện của Nhan Diệp Doanh.
“Nô tài tuân chỉ!”