“Gia, là Thường cô nương.” Ánh mắt Vọng Nguyệt chợt sáng lên, thẳng nhìn chằm chằm người quen thuộc ở góc đường, tới gần bên cạnh kiệu, dùng thanh âm sắc nhọn bẩm báo với chủ nhân.
“Hừ. . . . . .”
Bên trong rèm truyền ra một tiếng hừ nhẹ, Vọng Nguyệt lập tức hiểu được, tay chân gọn gàn nhấc rèm lên. Hắn làm tùy tùng bên người chủ tử, đi theo chủ tử rất nhiều năm rồi, biết rõ buồn vui của chủ tử.
Trong kiệu ngồi là một thiếu niên, cây quạt trong tay che một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, nhìn qua đám đông qua lại trên đường, không lâu sau liền khóa lại tại một bóng dáng (tức là nhìn chằm chằm ai đó).
Ánh mặt trời rơi tại góc đường, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đứng dưới tia sáng, một đầu tóc dài màu nâu nhạt bay lên. Nàng đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui lên, si ngốc nhìn qua một thanh niên, lộ ra hàm răng trắng noãn, ngại ngùng cười.
Nụ cười của nàng tinh khiết, ngây thơ, ánh mắt chuyên chú, không còn người bên ngoài.
Hắn chuyển tầm mắt nhìn qua bóng lưng thanh niên. Người này mặc một bộ áo màu trắng, bóng dáng to dài, đứng chắp tay, thái độ chững chạc thanh thản.
Hừ, quả nhiên là Ngũ hoàng huynh.
Nha đầu kia chưa bao giờ che giấu tâm tư, nghĩ cái gì đều biểu lộ ra trên mặt. Khóe miệng thiếu niên gợi lên một chút cười lạnh.
“Gia, người nói chuyện cùng Thường cô nương hình như là Đức Thân Vương. . . . . .” Vọng Nguyệt vừa phát hiện liền tranh thủ thời gian đến gần chủ tử hồi báo thế nhưng lại bị một cước đạp đi ra ngoài.
Thiếu niên trở mặt như lật sách, một đôi mắt đẹp lạnh xuống, trừng mắt bỏ rèm xuống che đi bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, ”Pằng” một tiếng thu cây quạt lại! Hắn dùng cán quạt vén màn kiệu lên, liếc mắt ra hiệu, thị vệ nâng kiệu liền đem cỗ kiệu để xuống.
Thiếu niên từ trong kiệu chui ra.
Hai người đằng trước đã bàn xong chuyện rồi, thanh niên từ góc đường đi tới, thiếu nữ còn đang si ngốc ngóng nhìn.
Bá! Cái quạt trắng hình nửa vầng trăng che đi nửa khuôn mặt.
Chỉ thấy tiểu cô nương đang si mê nhìn nghe thấy âm thanh mở quạt, bả vai mảnh mai rõ ràng cứng đờ, một đôi giày thêu dưới quần vượt qua đi lên trước. Mặc kệ nàng có nghe thấy được tiếng mở quạt hay không, dường như nàng cũng tính làm lơ, bám theo bước tiến của thiếu niên mà đi.
“Tiểu Nhạc!” Hắn hết lần này tới lần khác không thuận ý của nàng, mở miệng gọi nàng lại.
Thường Nhạc cúi đầu, hai tay giấu ở trong tay áo, cầm lấy ống tay áo, chầm chậm xoay người.
Nàng còn không nguyện ý ngẩng đầu liếc hắn một cái, đôi môi mỏng mềm nhẹ nhàng mấp máy, kêu một tiếng: “Lục gia.”
“Hừ. . . . . . Lâu không thấy, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất đi thanh âm của bổn vương rồi đấy”
Màu đỏ thẫm của áo ánh vào trong tầm mắt buông xuống của nàng, nàng thấy giày gấm màu đen đang tới gần, vội vàng ngẩng đầu lên.
Thiếu niên bước chân dừng lại, cách xa nàng hai bước.
“Lục gia. . . . . . Đã lâu không gặp. Người hồi kinh khi nào vậy?” Thường Nhạc ngẩng đầu lên, chống lại với ánh mắt của La Khiêm, thuận theo lời của hắn hỏi. Hắn vẫn như cũ, vẫn là cây quạt trắng che đi nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt đẹp, híp mắt với nàng, cau mày, đáy mắt có ghét cùng không vui.
Cũng bởi vậy, Thường Nhạc trông thấy bất luận kẻ nào đều rất vui vẻ, duy nhất chỉ có La Khiêm, thanh âm tinh tế tuyệt mỹ như nhạc trời luôn thiếu một chút vui thích, khóe miệng khó có tươi cười.
Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này ước chừng có ba tháng không gặp mặt hắn, như vậy tính ra là “Đã lâu không gặp” sao? Nói thật, nàng đối với hắn thật là không có một chút nhớ nhung nào, không nghĩ, không nhớ nhung, nàng thậm chí hi vọng hắn cứ tiếp tục đi vui đùa khắp nơi, tốt nhất là không cần hồi kinh.
La Khiêm liếc nhìn nàng, rất nhanh cũng chuyển tầm mắt, chỉ dùng khóe mắt dò xét nàng, chính là trong nháy mắt, bỗng nhiên đôi mày rậm của hắn nhăn càng sâu, thu hồi ánh mắt, tiêu cự rơi vào gò má bên trái của nàng.
“Vừa bị thương?” Hắn tiến tới một bước, ngón tay thon dài nâng cái cằm nàng lên, tinh tế nhìn lại, lạnh lùng khẽ hừ, “Vết thương này thật khó nhìn!”
Màu da nàng khác hẳn với người bình thường, xanh đen mang một màu tím, nếu không cẩn thận chu đáo, còn nhìn không ra, gương mặt của nàng tựa hồ bị vật gì đó bén nhọn quẹt làm bị thương rồi, vết thương sưng lên, xem ra là mới bị thương hai ngày nay.
“Ai làm bị thương?” Hắn ngạo mạn chất vấn, ánh mắt không nghiêm túc như là thưởng thức vết thương của nàng, ngón tay mang theo ý đùa cợt phủ xoa da thịt của nàng.
Vọng Nguyệt ở một bên thấy vậy trán đổ mồ hôi. Tuy làn da Thường cô nương xanh đen thảm đạm xem ra đáng sợ, da lại mỏng như giấy, mềm non không thể chạm vào, còn yếu ớt hơn da thịt em bé mới sinh.
May mắn chủ tử xuất thân từ hoàng tộc, quen được người hầu hạ chăm sóc, nuôi ra da mịn thịt mềm, cưng chiều toàn thân, tay không có vết chai, lòng bàn tay bóng loáng giống như nữ tử, hơn nữa chủ tử từ trước đến nay thói quen đem móng tay tu chỉnh sạch sẽ, mài đến tròn trịa, cho nên mặc dù luôn luôn đối với Thường cô nương thô lỗ, đến nay vẫn còn chưa từng tổn thương da thịt nàng.
Chỉ là, mỗi lần hắn nhìn, luôn kinh tâm táng đởm (vô cùng sợ hãi), thật sự là hắn sợ thấy máu đây!
Hắn mắt thấy cánh môi Thường cô nương mím xanh tím, không muốn trả lời chủ tử.., lưng bắt đầu ẩm ướt, hắn cũng không dám đáp lời, trong lòng biết lúc này xen vào, chỉ càng chọc giận chủ tử mà thôi.
“Tiểu Nhạc, bổn vương muốn tra thực dễ như trở bàn tay, ngươi cho rằng có khả năng che chở được cho người đó không?” Quả nhiên, giọng điệu chủ tử đã thay đổi.
Vọng Nguyệt yên lặng lui về sau một bước.
Lúc này Thường Nhạc mới nhụt chí mở miệng: “. . . . . . Là Hỉ nhi tiểu thư.”
“Hỉ nhi? Nàng là ai?”
Người ngoài nghe tới, khả năng cho rằng Lục gia yêu thương nàng, nên vì nàng trút giận, không biết hắn chỉ là thời gian trôi qua quá nhàm chán, thuận miệng gặng hỏi một ít việc vặt thôi.
“. . . . . . Khách của Ngũ gia. Nàng chỉ là bị hoảng sợ khi sờ mặt của ta, móng tay ngoài ý muốn xước qua da mặt của ta mà thôi.” Nếu nàng không thuận ý hắn, hắn sẽ càng muốn làm khó dễ, nàng chỉ cần thành thật trả lời, đừng đối đầu với hắn thì sẽ không sinh sự. Dù sao hắn cũng chỉ là nghe một chút, sẽ không đi tìm Hỉ nhi tiểu thư gây phiền toái.
“Hừ. . . Màu da xấu xí, màu tóc nhạt nhẽo, bộ dáng giống quỷ mị (ma quỷ) như ngươi, cũng thích hợp đi ra chiêu đãi người sao? Ngươi khi nào thì đến phủ Đức Thân Vương làm nha hoàn vậy? Thiệt thòi Ngũ hoàng huynh ta chịu được.”
“Ta là thấy Hỉ cô nương ở trên phố. Lục gia, ta có thể đi rồi chưa?” Hắn quả nhiên nghe xong liền buông ra nàng, lại bắt đầu giễu cợt nàng. Nàng đã nghe được thành thói quen, tâm tình không bị ảnh hưởng chút nào, giọng điệu vẫn mềm mại động lòng người.
Khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt lạnh hơn, hắn trầm mặc sau nửa ngày, chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Nhũ mẫu gần đây có tốt không?”
“Mẹ ta rất tốt, thường xuyên nhớ tới Lục gia, nói ngài lúc này ra ngoài đã lâu.” Thanh âm thêm phần ôn nhu thân thiết. Mẫu thân của nàng là nhũ mẫu của Lục gia, Lục gia tuy chán ghét nàng, ngược lại một mực xem mẫu thân nàng như mẹ ruột mà hiếu thuận.
“Ta có mang theo một ít vải vóc trở về cho nàng, bây giờ phái người đem qua.” Hắn nhìn kỹ nàng một thân vải thô, y phục màu xanh cùng với làn da xanh đen của nàng như hòa cùng một thể, thấy vậy lông mày hắn cong lên, đưa tay kéo ống tay áo nàng lên, cư nhiên mặc loại quần áo vải bố chất liệu thô ráp này . . . Thật mất thể diện!
“Không cần, vải vóc ngài cho nương quá nhiều rồi, nương đều dùng không hết.” Thường Nhạc chịu đựng xúc động kéo tay áo về, nhìn chăm chú vào tay hắn, giấu đôi tay mình vào sâu hơn trong tay áo.
“Đã mua, để đó cũng lãng phí, giờ phái người đưa qua. . . . Nhũ mẫu không cần, ngươi giữ lại mà dùng! Ngươi là người thân của nhũ mẫu bổn vương, ăn mặc giản dị như thế, thể diện của bổn vương để ở đâu!”
Hắn xoay người chui vào trong kiệu, kiệu rời đi qua bên cạnh nàng.
Lúc này Vọng Nguyệt mới nhẹ gật đầu với nàng, đuổi theo sát cỗ kiệu.
Thường Nhạc cúi đầu nhìn vào bộ quần áo của mình một chút, nhìn đến màu da tay xanh đen dị thường, nghĩ đến đôi tay nõn nà giống như bạch ngọc của hắn, càng làm tay nàng giấu vào trong tay áo. Trừng mắt nhìn, khóe miệng cong lên, ngẩng mặt lên đi về phía cửa hàng đồ cổ.
“Hỉ nhi? . . . . . . Vọng Nguyệt, đi thăm dò một chút.”
“Vâng”
Cách một ngày sau đó, Huệ Thân Vương liền đăng môn bái phỏng (đến nhà thăm viếng) Hiền Thân Vương.
Không lâu liền truyền đến “Hỉ nhi” và Đức Thân Vương ngồi xe ngựa cùng đến
“Gia, là Thường cô nương.” Ánh mắt Vọng Nguyệt chợt sáng lên, thẳng nhìn chằm chằm người quen thuộc ở góc đường, tới gần bên cạnh kiệu, dùng thanh âm sắc nhọn bẩm báo với chủ nhân.
“Hừ. . . . . .”
Bên trong rèm truyền ra một tiếng hừ nhẹ, Vọng Nguyệt lập tức hiểu được, tay chân gọn gàn nhấc rèm lên. Hắn làm tùy tùng bên người chủ tử, đi theo chủ tử rất nhiều năm rồi, biết rõ buồn vui của chủ tử.
Trong kiệu ngồi là một thiếu niên, cây quạt trong tay che một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp, nhìn qua đám đông qua lại trên đường, không lâu sau liền khóa lại tại một bóng dáng (tức là nhìn chằm chằm ai đó).
Ánh mặt trời rơi tại góc đường, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đứng dưới tia sáng, một đầu tóc dài màu nâu nhạt bay lên. Nàng đang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui lên, si ngốc nhìn qua một thanh niên, lộ ra hàm răng trắng noãn, ngại ngùng cười.
Nụ cười của nàng tinh khiết, ngây thơ, ánh mắt chuyên chú, không còn người bên ngoài.
Hắn chuyển tầm mắt nhìn qua bóng lưng thanh niên. Người này mặc một bộ áo màu trắng, bóng dáng to dài, đứng chắp tay, thái độ chững chạc thanh thản.
Hừ, quả nhiên là Ngũ hoàng huynh.
Nha đầu kia chưa bao giờ che giấu tâm tư, nghĩ cái gì đều biểu lộ ra trên mặt. Khóe miệng thiếu niên gợi lên một chút cười lạnh.
“Gia, người nói chuyện cùng Thường cô nương hình như là Đức Thân Vương. . . . . .” Vọng Nguyệt vừa phát hiện liền tranh thủ thời gian đến gần chủ tử hồi báo thế nhưng lại bị một cước đạp đi ra ngoài.
Thiếu niên trở mặt như lật sách, một đôi mắt đẹp lạnh xuống, trừng mắt bỏ rèm xuống che đi bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, ”Pằng” một tiếng thu cây quạt lại! Hắn dùng cán quạt vén màn kiệu lên, liếc mắt ra hiệu, thị vệ nâng kiệu liền đem cỗ kiệu để xuống.
Thiếu niên từ trong kiệu chui ra.
Hai người đằng trước đã bàn xong chuyện rồi, thanh niên từ góc đường đi tới, thiếu nữ còn đang si ngốc ngóng nhìn.
Bá! Cái quạt trắng hình nửa vầng trăng che đi nửa khuôn mặt.
Chỉ thấy tiểu cô nương đang si mê nhìn nghe thấy âm thanh mở quạt, bả vai mảnh mai rõ ràng cứng đờ, một đôi giày thêu dưới quần vượt qua đi lên trước. Mặc kệ nàng có nghe thấy được tiếng mở quạt hay không, dường như nàng cũng tính làm lơ, bám theo bước tiến của thiếu niên mà đi.
“Tiểu Nhạc!” Hắn hết lần này tới lần khác không thuận ý của nàng, mở miệng gọi nàng lại.
Thường Nhạc cúi đầu, hai tay giấu ở trong tay áo, cầm lấy ống tay áo, chầm chậm xoay người.
Nàng còn không nguyện ý ngẩng đầu liếc hắn một cái, đôi môi mỏng mềm nhẹ nhàng mấp máy, kêu một tiếng: “Lục gia.”
“Hừ. . . . . . Lâu không thấy, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất đi thanh âm của bổn vương rồi đấy”
Màu đỏ thẫm của áo ánh vào trong tầm mắt buông xuống của nàng, nàng thấy giày gấm màu đen đang tới gần, vội vàng ngẩng đầu lên.
Thiếu niên bước chân dừng lại, cách xa nàng hai bước.
“Lục gia. . . . . . Đã lâu không gặp. Người hồi kinh khi nào vậy?” Thường Nhạc ngẩng đầu lên, chống lại với ánh mắt của La Khiêm, thuận theo lời của hắn hỏi. Hắn vẫn như cũ, vẫn là cây quạt trắng che đi nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt đẹp, híp mắt với nàng, cau mày, đáy mắt có ghét cùng không vui.
Cũng bởi vậy, Thường Nhạc trông thấy bất luận kẻ nào đều rất vui vẻ, duy nhất chỉ có La Khiêm, thanh âm tinh tế tuyệt mỹ như nhạc trời luôn thiếu một chút vui thích, khóe miệng khó có tươi cười.
Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này ước chừng có ba tháng không gặp mặt hắn, như vậy tính ra là “Đã lâu không gặp” sao? Nói thật, nàng đối với hắn thật là không có một chút nhớ nhung nào, không nghĩ, không nhớ nhung, nàng thậm chí hi vọng hắn cứ tiếp tục đi vui đùa khắp nơi, tốt nhất là không cần hồi kinh.
La Khiêm liếc nhìn nàng, rất nhanh cũng chuyển tầm mắt, chỉ dùng khóe mắt dò xét nàng, chính là trong nháy mắt, bỗng nhiên đôi mày rậm của hắn nhăn càng sâu, thu hồi ánh mắt, tiêu cự rơi vào gò má bên trái của nàng.
“Vừa bị thương?” Hắn tiến tới một bước, ngón tay thon dài nâng cái cằm nàng lên, tinh tế nhìn lại, lạnh lùng khẽ hừ, “Vết thương này thật khó nhìn!”
Màu da nàng khác hẳn với người bình thường, xanh đen mang một màu tím, nếu không cẩn thận chu đáo, còn nhìn không ra, gương mặt của nàng tựa hồ bị vật gì đó bén nhọn quẹt làm bị thương rồi, vết thương sưng lên, xem ra là mới bị thương hai ngày nay.
“Ai làm bị thương?” Hắn ngạo mạn chất vấn, ánh mắt không nghiêm túc như là thưởng thức vết thương của nàng, ngón tay mang theo ý đùa cợt phủ xoa da thịt của nàng.
Vọng Nguyệt ở một bên thấy vậy trán đổ mồ hôi. Tuy làn da Thường cô nương xanh đen thảm đạm xem ra đáng sợ, da lại mỏng như giấy, mềm non không thể chạm vào, còn yếu ớt hơn da thịt em bé mới sinh.
May mắn chủ tử xuất thân từ hoàng tộc, quen được người hầu hạ chăm sóc, nuôi ra da mịn thịt mềm, cưng chiều toàn thân, tay không có vết chai, lòng bàn tay bóng loáng giống như nữ tử, hơn nữa chủ tử từ trước đến nay thói quen đem móng tay tu chỉnh sạch sẽ, mài đến tròn trịa, cho nên mặc dù luôn luôn đối với Thường cô nương thô lỗ, đến nay vẫn còn chưa từng tổn thương da thịt nàng.
Chỉ là, mỗi lần hắn nhìn, luôn kinh tâm táng đởm (vô cùng sợ hãi), thật sự là hắn sợ thấy máu đây!
Hắn mắt thấy cánh môi Thường cô nương mím xanh tím, không muốn trả lời chủ tử.., lưng bắt đầu ẩm ướt, hắn cũng không dám đáp lời, trong lòng biết lúc này xen vào, chỉ càng chọc giận chủ tử mà thôi.
“Tiểu Nhạc, bổn vương muốn tra thực dễ như trở bàn tay, ngươi cho rằng có khả năng che chở được cho người đó không?” Quả nhiên, giọng điệu chủ tử đã thay đổi.
Vọng Nguyệt yên lặng lui về sau một bước.
Lúc này Thường Nhạc mới nhụt chí mở miệng: “. . . . . . Là Hỉ nhi tiểu thư.”
“Hỉ nhi? Nàng là ai?”
Người ngoài nghe tới, khả năng cho rằng Lục gia yêu thương nàng, nên vì nàng trút giận, không biết hắn chỉ là thời gian trôi qua quá nhàm chán, thuận miệng gặng hỏi một ít việc vặt thôi.
“. . . . . . Khách của Ngũ gia. Nàng chỉ là bị hoảng sợ khi sờ mặt của ta, móng tay ngoài ý muốn xước qua da mặt của ta mà thôi.” Nếu nàng không thuận ý hắn, hắn sẽ càng muốn làm khó dễ, nàng chỉ cần thành thật trả lời, đừng đối đầu với hắn thì sẽ không sinh sự. Dù sao hắn cũng chỉ là nghe một chút, sẽ không đi tìm Hỉ nhi tiểu thư gây phiền toái.
“Hừ. . . Màu da xấu xí, màu tóc nhạt nhẽo, bộ dáng giống quỷ mị (ma quỷ) như ngươi, cũng thích hợp đi ra chiêu đãi người sao? Ngươi khi nào thì đến phủ Đức Thân Vương làm nha hoàn vậy? Thiệt thòi Ngũ hoàng huynh ta chịu được.”
“Ta là thấy Hỉ cô nương ở trên phố. Lục gia, ta có thể đi rồi chưa?” Hắn quả nhiên nghe xong liền buông ra nàng, lại bắt đầu giễu cợt nàng. Nàng đã nghe được thành thói quen, tâm tình không bị ảnh hưởng chút nào, giọng điệu vẫn mềm mại động lòng người.
Khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt lạnh hơn, hắn trầm mặc sau nửa ngày, chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Nhũ mẫu gần đây có tốt không?”
“Mẹ ta rất tốt, thường xuyên nhớ tới Lục gia, nói ngài lúc này ra ngoài đã lâu.” Thanh âm thêm phần ôn nhu thân thiết. Mẫu thân của nàng là nhũ mẫu của Lục gia, Lục gia tuy chán ghét nàng, ngược lại một mực xem mẫu thân nàng như mẹ ruột mà hiếu thuận.
“Ta có mang theo một ít vải vóc trở về cho nàng, bây giờ phái người đem qua.” Hắn nhìn kỹ nàng một thân vải thô, y phục màu xanh cùng với làn da xanh đen của nàng như hòa cùng một thể, thấy vậy lông mày hắn cong lên, đưa tay kéo ống tay áo nàng lên, cư nhiên mặc loại quần áo vải bố chất liệu thô ráp này . . . Thật mất thể diện!
“Không cần, vải vóc ngài cho nương quá nhiều rồi, nương đều dùng không hết.” Thường Nhạc chịu đựng xúc động kéo tay áo về, nhìn chăm chú vào tay hắn, giấu đôi tay mình vào sâu hơn trong tay áo.
“Đã mua, để đó cũng lãng phí, giờ phái người đưa qua. . . . Nhũ mẫu không cần, ngươi giữ lại mà dùng! Ngươi là người thân của nhũ mẫu bổn vương, ăn mặc giản dị như thế, thể diện của bổn vương để ở đâu!”
Hắn xoay người chui vào trong kiệu, kiệu rời đi qua bên cạnh nàng.
Lúc này Vọng Nguyệt mới nhẹ gật đầu với nàng, đuổi theo sát cỗ kiệu.
Thường Nhạc cúi đầu nhìn vào bộ quần áo của mình một chút, nhìn đến màu da tay xanh đen dị thường, nghĩ đến đôi tay nõn nà giống như bạch ngọc của hắn, càng làm tay nàng giấu vào trong tay áo. Trừng mắt nhìn, khóe miệng cong lên, ngẩng mặt lên đi về phía cửa hàng đồ cổ.
“Hỉ nhi? . . . . . . Vọng Nguyệt, đi thăm dò một chút.”
“Vâng”
Cách một ngày sau đó, Huệ Thân Vương liền đăng môn bái phỏng (đến nhà thăm viếng) Hiền Thân Vương.
Không lâu liền truyền đến “Hỉ nhi” và Đức Thân Vương ngồi xe ngựa cùng đến