Trước khi ra khỏi phòng, Nghênh Cảnh không quên đưa cho Sơ Ninh một chiếc áo khoác.
Một tiếng hét này làm kinh thiên động địa, Nhậm Thanh Minh không nghỉ ngơi, đang chuẩn bị đến phòng kiểm tra thiết bị, nghe thấy động tĩnh, từ dưới lầu nhanh chóng chạy lên.
Nghênh Cảnh đỡ ót của Sơ Ninh, trong lòng cũng có suy đoán bảy tám phần, Nhậm Thanh Minh kinh nghiệm vừa đủ, vừa nhìn thấy tình huống này của cô, lập tức khẳng định, “Là phản ứng với độ cao! Mau đi đến bệnh viện, mau!”
Sơ Ninh kỳ thật vừa rồi cũng có chút choáng váng, bây giờ đỡ nhiều rồi, thần trí tỉnh lại, cô muốn nói với Nghênh Cảnh: “Em không sao.”
Nhưng mà bị cậu ôm chặt như vậy, tức ngực khó thở, cũng không nói được một chữ nào.
Không bao lâu thì tới nơi, vừa nằm lên giường bệnh, đầu tiên là truyền một chai nước muối, bác sĩ kiểm tra một lúc rồi nói: “Cô gái phản ứng với cao nguyên rất nặng, mệt lắm phải không?”
Nghênh Cảnh đáp, “Vâng, cô ấy hôm nay ngồi xe khá lâu.”
“Ở bên này đường đi không dễ đi, như là chịu tội. Yên tâm đi, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, hai ngày này chú ý nghỉ ngơi, tôi kê cho cô một ít thuốc, tối nay cô ấy cần ở đây để có thêm oxy, quan sát thêm.”
Lại hỏi: “Hai người ai đến ký tên?”
Nghênh Cảnh, “Tôi.”
Nhìn cậu hô lên mười phần dũng mãnh, bác sĩ bị chọc cười, “Cậu là gì của cô ấy?”
Mắt Nghênh Cảnh nhìn thẳng, bình đạm mà nói, “Bạn trai.”
Sơ Ninh sâu kín quay đầu, ngửi mùi sát trùng trên gối nằm, trong lòng như nổi lên từng hồi chuông leng keng.
Sau 15 phút bận rộn, Nghênh Cảnh trở lại phòng bệnh.
Y tá đang đổi bình nước treo, đôi mắt đen như mực của Sơ Ninh nhìn chằm chằm, nhìn thấy Nghênh Cảnh tiến vào, tầm mắt đều là cậu.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Chờ y tá đi, Nghênh Cảnh ngồi ở mép giường, vuốt vuốt cánh tay cô.
Sơ Ninh còn đang suy đoán bình thuốc, “Cho em dùng thuốc gì vậy?”
Nghênh Cảnh đứng dậy nhìn giúp cô, nói: “Đây là đường glucose.”
Sơ Ninh a một tiếng, thở nhẹ.
Nghênh Cảnh cười: “Còn sợ người hạ độc em sao?”
“Khi còn nhỏ em bị phát sốt, mẹ em đưa em đến một viện vệ sinh truyền nước, ngày đó có một y tá là người mới, người bệnh lại đông, cô ta tùy tiện chích cho em một cái rồi lại đi làm việc. Em nhớ rõ khi ấy vẫn là bình thủy tinh, dùng lưới bọc màu xanh lục, em lúc đó vẫn luôn kêu đau, mẹ em liền chê em, chỉ có chích một cái thôi mà, sao con lại yếu đuối như vậy.”
Sơ Ninh nhìn chằm chằm vào ống dẫn đang chảy tí tách, kể về chuyện cũ nghĩ mà vẫn thấy sợ.
“Chính là em đau nha, lục phủ ngũ tạng giống như lửa đốt, không nhịn được, nôn ra, mẹ em ở bên cạnh còn đang buôn dưa lê với mấy người khác, may là mấy bạn chung phòng phát hiện ra, ai ya, sao cô bé này mặt mũi trắng bệch vậy. Sau lại nhìn thấy bình thuốc, dùng sai thuốc rồi, đem thuốc hạ đường huyết của người khác để cho em dùng.”
Sơ Ninh aiii một tiếng, “Em thật sự sợ bị chích. Cũng không phải là bởi vì đau, chính là có bóng ma tâm lý.”
Nghênh Cảnh nắm chặt tay cô, cúi người, đồng tử sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô, “….Ninh nhi, em chịu khổ rồi.”
Sơ Ninh dùng tay không bị ghim tiêm nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng thở một hơi, “Trước kia Quan Ngọc luôn khuyên em, tìm bạn trai ngàn vạn lần đừng tìm người nhỏ tuổi hơn mình, lao lực, mệt tâm. Bây giờ nghĩ lại, em lại thấy lời của cô ấy có đạo lý.”
Nghênh Cảnh xì một tiếng khinh miệt, rất không vui: “Ngụy biện.”
Sơ Ninh cũng không theo cậu, hỏi lại: “Không phải sao?”
Nghênh Cảnh bĩu môi, rũ mắt, thấp giọng: “Có phải anh rất không tốt?”
Sơ Ninh ý bảo cậu tiếp tục.
“Anh không thành thục, không hiểu công việc của em, không thể vì em mà phân ưu giải nạn, còn thường xuyên làm em không vui.” Giọng nói của Nghênh Cảnh rất nhỏ.
Sơ Ninh mỉm cười, “Không tồi, tổng kết được hết vấn đề.”
Nghênh Cảnh lại cúi đầu, phần áy náy kia càng mãnh liệt hơn.
“Ninh nhi.” Cậu gọi tên cô, trong lòng chua xót khôn kể, lại khổ sở thất bại vô lực, “Anh biết lời này có chút uất ức, có chút không giống đàn ông, nhưng có những lúc anh đối với em, rất không có cảm giác an toàn. Em xinh đẹp, ưu tú, vòng sinh hoạt cũng cao, còn anh thì sao, học sinh nghèo là một, tương lai không rộng mở, bây giờ cũng rất bình thường, anh thích em, rất thích rất thích, tất cả những khi không có được, không cam lòng, người mình yêu khó gặp biết bao nhiêu, yêu một người, ít đi một người, mà anh chỉ có em mà thôi.”
Nói nói, hốc mắt Nghênh Cảnh đều đã đỏ rồi, nắm lấy tay cô đặt ở bên môi, tinh tế mà hôn nhẹ.
“Dù cho bây giờ em là bạn gái anh, có đôi khi anh nằm mơ, trong mơ em giống như một con bướm, tung cánh bay về phía thái dương, anh vừa khóc lóc vừa đuổi theo, cũng kêu đến khàn giọng, nhưng em cứ bay, không hề quay đầu lại.”
Cậu hít hít cái mũi, yếu thế, đây mới là sự thẳng thắn chân thành nhất của cậu.
“Trước kia anh không như vậy, sau khi gặp được em, anh không hề tự tin, anh không xứng với em, anh sợ em không cần anh, càng sợ cái gì, càng rối rắm cái gì, ngay cả em…. Em có thể hiểu được không?”
Cậu nói năng có chút lộn xộn, lắc lắc đầu.
Nhưng, Sơ Ninh hiểu.
Cô nắm chặt tay cậu, không có một chút lực nào, nhưng độ ấm lòng bàn tay lại có tính trấn an to lớn, an tĩnh, không tiếng động, không khí lại ngoài ý muốn rất hòa hợp, nhu hòa.
Sơ Ninh gọi tên cậu, đè thấp giọng nói: “Anh rất tốt, tuổi trẻ, thông minh, còn đang đi học, có lý tưởng, có tình cảm, có nhiệt huyết, còn thiện lương. Anh thuần túy, cũng rất đơn giản, ở cạnh anh, em cũng không cầu cái gì, em rất vui vẻ.”
Lông mi Nghênh Cảnh giật giật, “Thật sự sao?”
“Thật sự.”
Tam quan của Sơ Ninh có nguyên tắc của chính mình, muốn cái gì, không cần cái gì, đồ vật gì có thể đi tranh, chuyện gì không thể nhân nhượng, cô tâm sáng mắt sạch, tư duy rõ ràng.
“Trên đời này làm gì có cái gì gọi là người hoàn mỹ, không có khuyết điểm, không giống nhau thì cũng cần ăn uống đi vệ sinh, đều là phàm phu tục tử dùng ngũ cốc hoa màu? Người như anh đã là rất tốt, tính khí không tốt đương nhiên sẽ có, nhưng không đáng ngại, anh cứ việc có tật xấu, em nguyện ý sủng.”
Người mà Sơ Ninh muốn, chẳng qua cũng chỉ là một người vô cùng đơn giản.Người ấy không cần mang mặt nạ, không cần giả bộ, không cần tính toán, là cái gì, thì chính là cái đó. Sự trưởng thành của cô trải qua bao thăng trầm, ba ruột mất sớm, thiếu hụt tình thương của ba, mẹ thì cả đời yếu đuối ỷ lại, dạy cho cô, chính là bóng dáng của mình, đối nhân xử thế, khó tránh khỏi ảnh hưởng của sự khéo léo đó. Sau khi trưởng thành, ở ngoài đời lăn lộn, gây dựng sự nghiệp, chèo chống sự nghiệp, ban ngày bận rộn đến buổi tối, hoàn toàn biến thành mơ màng mờ mịt.
Nghênh Cảnh cúi đầu, vùi mắt vào lòng bàn tay cô.
Không bao lâu sau, Sơ Ninh cảm nhận của dòng nhiệt ấm nóng chậm rãi chảy qua.
Cô bất động, không nói lời nào, sự im lặng này là sự cảm động, đồng tình, là một phẩm chất tốt đẹp mà cô có được.
Cũng không bao lâu, Nghênh Cảnh nghiêng đầu, nhìn cô một lần nữa, khóe mắt còn vết ướt, sầu muộn nói: “Anh và Đường Diệu gặp mặt, tổng cộng ba lần, anh ta giống như kẹo mạch nha, luôn có lý do làm cho anh không có cách nào phản bác.”
Sơ Ninh hiểu, cô và Nghênh Cảnh đến bây giờ, xem như là hoàn toàn thẳng thắn và thành khẩn.
Cô cười, “Đương nhiên, đối phương là người nào, muốn làm việc, có thể nghĩ ra một vạn lý do.”
Nghênh Cảnh không chút để ý, “Anh không thích người này, quá ép người rồi, làm như cái gì cũng giỏi, đối với cái gì cũng nhất định phải có được.”
“Người ta có tiền, so sánh, em mới là người không đáng nhắc đến.”
“Nói bậy. Anh chỉ cảm thấy em là người tốt nhất.” Nghênh Cảnh cũng không có gì phải giấu diếm, nói: “Điều kiện của Đường tổng quả thật mê người, nhưng anh ta kiên trì độc lập đầu tư, thế nên anh vẫn không đồng ý. Không nói với em, không phải là cố ý, chính là sợ em nghĩ nhiều, có thể giảm được nhiều phiền toái, vì thế anh để cho bản thân mình quên đi.”
Ánh mắt Nghênh Cảnh dừng ở trên mặt cô mang theo tìm tòi, nhìn lại nhìn, “Chuyện chính là như vậy.”
Dừng một lát, “….Em trợn mắt làm gì?”
Sơ Ninh không nhịn được nâng tay lên, búng một cái vào ót cậu một cái, “Có ngốc hay không, hả?”
Nghênh Cảnh phồng má, “Lúc đó không phải sợ cãi nhau cùng em sao, không nghĩ tới việc vác đá nện vào chân mình.”
Thật lâu sau, Sơ Ninh thở dài một tiếng.
“Em không ngốc, em có thể hiểu được, ưu thế nghiệp vụ của em không phải là cái này, thực lực không xứng với dã tâm, nhưng anh, anh càng xứng đáng với bầu trời rộng lớn hơn.”
Nghênh Cảnh ngốc ngốc, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.
“Bình tĩnh mà xem xét, khoa học Minh Diệu đích thị là bây giờ, không, thậm chí là tương lai, nó đều là một sự lựa chọn tối ưu của anh.” Sơ Ninh cũng chân thành, xuất phát từ tất cả là đánh giá khách quan tốt cho Nghênh Cảnh.
Cô vẫn còn chưa khỏe, nói nhiều lời như vậy, lại có chút khó thở, thanh âm nhẹ hơn một chút, “Anh là sự đặt cược nhiều tiền nhất trong hai mươi sáu năm qua của em. Không, không phải là tiền đặt cược.” Cô sửa lại từ ngữ, câu chữ không rõ ràng, “Là tất nhiên.”
Trong nháy mắt, cả người Nghênh Cảnh đều viên mãn.
“Nếu có công ty đưa cho anh điều kiện tốt hơn, em hy vọng anh trịnh trọng suy nghĩ. Con đường này rất vất vả, em hy vọng có thêm nhiều người ủng hộ anh.” Sơ Ninh nói.
Đêm nay, tuy ở nơi không quá hợp với tình hình, không có thao thao bất tuyệt, không có lời hứa hẹn hùng hồn, nhưng, hai người lại thẳng thắn thành khẩn với nhau, tiến một bước thật sự về phía trước.
Nghênh Cảnh không đành lòng để cô nói quá lâu, khó có khi cứng rắn một hồi, ép buộc cô ngủ.
Phản ứng với độ cao rất khó chịu, Sơ Ninh cũng không cứng rắn chống đỡ, mắt vừa nhắm, liền mơ mơ hồ hồ mà ngủ.
Chờ cô ngủ say, Nghênh Cảnh mới đến chỗ y tá mượn một chiếc ghế nằm đơn giản, tay chân nhẹ nhàng mà để ở gần mép giường, cả đêm trông coi cô ngủ.
Ngày hôm sau, Sơ Ninh không có chuyện gì.
Bác sỹ nói kê cho một ít thuốc phòng ngừa, Nghênh Cảnh đi lấy thuốc trở về, nhìn thấy cô đang ngồi xếp bằng trên giường bệnh, đang nói chuyện điện thoại.
“Bên này phong cảnh thật sự rất đẹp, đời này em cũng chưa từng nhìn thấy trời xanh như vậy đó. Đúng vậy, Bắc Kinh sao có thể so được.”
“Thấy người rồi, đang làm gì hả? Bí mật ha ha ha ha.”
Đó là gương mặt tươi cười thong dong, là sự vui vẻ toát ra từ trong ánh mắt.
Nghênh Cảnh ngồi gần mép giường, vươn cổ nhìn: “Đây là?”
Sơ Ninh cố ý dời màn hình, cười xấu xa chớp mắt, “Bạn trai cũ.”
“Anh nhất định phải xem có đẹp trai như anh không!”
“Đi ra.” Sơ Ninh ghét bỏ, “Trước kia sao không nhìn ra anh tự luyến như vậy.”
“Cái này gọi là tự tin, sinh viên năm nhất bình chọn học trưởng đẹp trai, số phiếu của anh nhiều nhất đó.”
Sơ Ninh vui vẻ, buông điện thoại, hai tay lôi kéo mặt cậu ngó trái ngó phải, “Không đến mức đó đi, cũng không phải rất đẹp trai mà.”
Nghênh Cảnh lật tay cắn vào mu bàn tay cô, để lại một dấu răng không nặng không nhẹ.
Sơ Ninh gào khóc, “Nghênh chó con!”
Nghênh Cảnh nhướng mày, hôn lên đôi môi cô.
Mặt Sơ Ninh hơi nóng: “Cẩu.”
Lại hôn.
“….Xấu không biết xấu hổ.”
Nghênh Cảnh trực tiếp đè ót cô, bây giờ là đao thật kiếm thật, đầu lưỡi tiến vào.
Tim Sơ Ninh đập liên hồi, hô hấp hai người đan xen, độ nóng tăng lên.
Không thể không nói, kỹ thuật hôn môi của tên này tiến bộ nhanh chóng.
Đúng lúc này, hai tiếng gõ cửa vang lên.
Sơ Ninh đột nhiên đẩy người ra, hoàn toàn bị dọa sợ.
Nhậm Ca không mời tự đến, từ khe cửa vươn đầu vào cười hi hi, “Thế nào, người nhà đồng chí, đã khỏe hơn chưa?”
Sơ Ninh gật đầu, cười khách khí, “Cảm ơn quan tâm, đã khá hơn nhiều rồi.”
Nhậm Ca nhìn Nghênh Cảnh, cười hắc hắc, “Tiểu Cảnh, sắc mặt cậu không tốt lắm, dạ dày không thoải mái? Đợi lát nữa bảo bác sỹ lấy cho cậu ít thuốc táo bón là được.”
Nghênh Cảnh, “…..”
Sơ Ninh cười thành tiếng.
Cậu sầu muộn mà kháng nghị, “Tôi không táo bón.”
Trong lòng mặc niệm nửa câu sau: Chuyện tốt bị phá đám, đổi lại là anh anh vui được không?
………….
Hết đợt bận này, Nghênh Cảnh xin tổ chức cho nghỉ một ngày, sau đó đưa Sơ Ninh đi thăm thú chung quanh, Nhậm Ca còn vô cùng có tâm, cân nhắc thấy vợ chồng son đi nhờ xe không tiện, cố ý tìm cho họ một chiếc Minibus, “Lái tạm đi, muốn đi chỗ nào cũng thuận tiện.”
Toàn thân màu trắng, bên trên còn cắm một lá cờ năm sao.
Nghênh Cảnh tung chìa khóa xe, nói: “Anh lái.”
Sơ Ninh không yên tâm, rốt cuộc cậu cũng chỉ vừa mới lấy bằng lái không lâu, “Bên này đường không dễ đi, để em lái đi.”
Nghênh Cảnh liếc cô một cái, tràn đầy tự tin, “Tới đây một tuần, kỹ thuật lái xe của anh đã tiến bộ rất nhiều. Nhậm Ca không có chuyện gì liền đưa anh lên núi cùng, tùy ý để anh lái.”
Kỹ thuật chính là như vậy, lái nhiều, luyện tập nhiều, luyện đến lá gan to hơn, liền thành công một nửa.
Sơ Ninh mới bắt đầu còn khẩn trương, nhưng nhìn cậu qua mấy chỗ vòng gấp cũng không lái loạn, cũng dần dần yên lòng.
Hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Bên này nổi tiếng nhất là mỹ nhân cốc, cách chỗ này hai tiếng đi xe, đưa em đến đó đi dạo.”
“Mỹ nhân cốc, vậy có soái ca hương không?”
Nghênh Cảnh xùy một cái: “Có cái lông.”
Sơ Ninh cười đến mặt mày cong cong, giống như ánh mặt trời.
Bầu trời màu xanh, cảnh đẹp, mới đầu thu, con đường xuyên Tạng một mảng sáng lạn tươi đẹp.
Nghênh Cảnh đột nhiên đi vào lề đường dừng xe.
Sơ Ninh khó hiểu: “Làm gì?”
Cậu quay đầu, không nói hai lời liền chặn ót của cô, gấp không chờ nổi mà hôn lên.
“Ưm…” Người này sao lại thích hôn đến như vậy chứ. Chỉ có một chiêu này, đơn giản thô bạo, làm cô không cách nào chống đỡ.
Nghênh Cảnh cũng bình tĩnh không được, gấp gáp mà sờ vào trong vạt áo của cô, da thịt tinh tế bên hông rất có cảm giác, cậu còn nhớ vị trí hướng lên trên ba tấc buổi tối hôm qua là cảm giác làm cho người muốn ngừng mà không ngừng được như thế nào.
Sơ Ninh hít thở không thông, nhíu mày khó chịu.
Nghênh Cảnh còn nhớ đến phản ứng với cao nguyên của cô, biết lợi biết hại, xúc động trong nháy mắt rút đi, buông người, ôm sau lưng cô: “Ninh Nhi, còn chịu được sao?”
Sơ Ninh nhấp môi, ném cho cậu một ánh mắt bực bội: “Anh đừng có làm xằng bậy.”
Nghênh Cảnh nhấc tay đầu hàng, “Được được được, một ngày làm người thành thật, được rồi chứ?”
Minibus tiếp tục đi.
Nghênh Cảnh thường thường ngắm trộm Sơ Ninh qua gương chiếu hậu.
Ặc, bạn gái của cậu, cmn thật xinh đẹp!
Tới gần giữa trưa, hai người đến mỹ nhân cốc. Bên này địa thế hẻo lánh, cũng may mấy năm gần đây nhận được sự ủng hộ phát triển, rất nhiều thông làng của Tây Tạng đều là đặc sắc ở nơi này, núi tuyết mây mù trắng xóa, ánh nắng trong trẻo, một hồ nước xanh như đá lục bảo đang ngủ say.
Đẹp không phải người, là thiên nhiên ban tặng.
Nhiệt độ không khí ở nơi đây không cao, nhưng tia tử ngoại mạnh. Nghênh Cảnh mua cho Sơ Ninh một chiếc áo khoác từ một người dân Tây Tạng ở ven đường, bọc người kín mít, lại đeo thêm một chiếc kính râm, “Đừng để bị phơi đến bị thương.”
Ánh mắt cậu chuyên chú, động tác tinh tế, buộc một nút thắt trước ngực cô, chặt chẽ.
Sơ Ninh cố ý cọ cọ về phía trước, dựa gần, cả người Nghênh Cảnh đều run lên. Ánh mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm. Sơ Ninh nhướng mày, như không có việc gì mà đi một bên ngắm phong cảnh.
……….. Thật là một người con gái xấu xa.
Xuyên Tạng không cần phải chọn một địa điểm du lịch nào, chỉ cần đi bên ngoài, chỗ nào cũng là thiên đường.
Sơ Ninh vỗ dĩ còn muốn mang máy ảnh đi để chụp, may mắn là không đem, máy ảnh nặng, dùng điện thoại tùy tiện chụp, bức nào cũng rất đẹp.
Hai người đi tham quan một chút, đến một làng của người Tạng.
Dân cư ở đây cũng được tính là đông, hơi thở sinh hoạt nồng đậm, trên mặt đất còn đang phơi những hạt lúa mì xanh.
Sơ Ninh chỉ vào một chỗ hỏi: “Đây là cái gì?”
Nghênh Cảnh ngồi xổm xuống, bốc lên một nắm nhìn nhìn, trả lời: “Quả sung phơi khô.”
“Có thể ăn không?”
“Đương nhiên, nơi này tuy là cao nguyên, nhưng cũng sẽ có những quả của vùng núi cao như táo, anh đào dại gì đó. Không ô nhiễm, nước ngọt. Em nhìn quả sung này, rất ngọt.”
Nghênh Cảnh để lại một ít trên tay, nếm thử một miếng, “Không tồi.”
Sơ Ninh nổi lên lo lắng, ngữ khí trở nên nghiêm túc, khẩn trương nói: “Đừng ăn.”
“Sao vậy?”
“Anh không nhìn thấy tấm bia đá trước cửa thôn sao? Trên đó đã viết rõ ràng, không thể ăn đồ vật linh tinh, ăn đồ nhà ai, liền phải làm con rể nhà đó!”
Nghênh Cảnh vẻ mặt ngốc, “…Có sao?”
“Có!”
“Nhưng vừa rồi anh không nhìn thấy tấm bia đá!”
“Anh bị ngốc à.” Sơ Ninh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em nói có liền có. Anh xem người nhà này.” Cô còn ra dáng ra hình mà chỉ vào song cửa sổ của chiếc lều nâng cằm: “Nhìn thấy không, ba vợ còn đang ở đằng kia nhìn anh cười kìa.”
Tầm mắt Nghênh Cảnh cũng nhìn theo, nhà này hai tầng, thật sự là có một ông già người Tạng đang cười với họ.
Sơ Ninh rất trấn định, tiến đến bên tai Nghênh Cảnh, “Em phiên dịch cho anh một chút, ông ấy nói, không tồi, tên tiểu tử này lớn lên đẹp, tay dài chân dài, là một hạt giống làm việc nông tốt, chính là anh! Buổi tối liền tổ chức hỉ sự!”
Nghênh Cảnh nhịn không được mà trợn trắng mắt, cười một tiếng, “Ai da, em còn hiểu tiếng Tạng?”
Sơ Ninh vội không được gật đầu, “Trên phương diện này không thầy cũng hiểu, cái khác thì không được.”
Đến, nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc.
Ánh mắt Nghênh Cảnh tất cả đều là sủng nịch, xoa xoa tóc cô, vừa muốn nói chuyện. Phía trước truyền đến động tĩnh rất lớn. Hai người đồng thời quay đầu lại, vừa thấy, hắc! Năm sáu cô gái đang cười tủm tỉm mà đi về phía bọn họ.
Nghênh Cảnh nhíu mày, lẩm bẩm: “Thật sự có tập tục này, nhà ông ấy có năm chị em, ai là người coi trọng anh?”
Sơ Ninh mới vừa rồi còn hăng hái đến mức gà bay chó sủa, giờ phút này triệt để trầm mặc.
Cô nhìn chằm chằm về phía mấy cô gái kia, thần sắc không thay đổi, nhưng hẳn là khẩn trương, ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Nghênh Cảnh ngược lại rất hứng thú: “Không tồi, lớn lên rất đẹp.”
Nghe thế, Sơ Ninh nắm lấy tay anh, không nói hai lời xoay người chạy.
Tốc độ của cô quá nhanh, Nghênh Cảnh thiếu chút nữa lảo đảo té ngã, “Ai! Ai!Ai! Chậm một chút!”
Giống như đằng sau có quái vật, Sơ Ninh nghẹn một ngụm khí, dẫn người cách xa hàng rào này, đến một mảnh đất trống trải thì dừng lại. Sơ Ninh lúc này mới buông cậu ra, tay đặt ở đầu gối thở dốc.
Nghênh Cảnh cười muốn điên rồi, “Làm gì vậy? Em chạy làm cái gì?”
Sơ Ninh trừng mắt nhìn cậu: “Anh còn dám nói!”
Nghênh Cảnh dở khóc dở cười, “Oan uổng quá vợ ơi! Không phải em nói, người ta coi trọng anh, muốn bắt anh làm con rể trong nhà sao?”
“Phi, ai coi trọng anh?”
Nè, lật mặt không nhận người, cưỡng từ đoạt lý toàn bộ đều chiếm hết.
Nghênh Cảnh vuốt vuốt khuôn mặt tức giận của cô, “Em coi trọng anh.”
Sơ Ninh ngoảnh mặt đi, không phản ứng, nhưng quay lưng về phía cậu, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Cách đó không xa, ngọn cờ tượng trưng cho phúc vận cát tường đón gió bay phất phới, màu xanh bên trên, màu vàng bên dưới, đối với những người kính phụng mà nói, mỗi lần lá cờ bay bay, đều là hoàn thành một lần tụng kinh cầu phúc.
Nghênh Cảnh dắt Sơ Ninh, đi đến bên cạnh.
Bên này gần với đỉnh núi, gió từ bốn phương thổi đến, trời và đất, thần với linh, yêu và ghét, dường như hòa làm một thể, chỉ có con sông cuồn cuộn xuyên núi trước mặt, con người sẽ cảm thấy, việc ở trên đời này, đều không đáng nhắc đến, tùy tâm, tùy dục, tự tại là được.
Nghênh Cảnh chắp tay trước ngực, nhắm mắt thành kính, ước nguyện với lá cờ.
Sơ Ninh không quá tin vào cái này, cũng không quấy rầy, đi đến bên kia, dựa vào một khối đá to nghiêng đầu đứng đó, lấy ra một điếu thuốc.
Gió lớn, khói thuốc bị thổi bay.
Cô đeo kính râm, nhìn về sông núi phía xa, sắc mặt bình tĩnh.
Không bao lâu, Nghênh Cảnh đi tới, lấy điếu thuốc trong tay cô xuống, rất không vui nói: “Ít hút thuốc đi.” Sau đó dập tắt, đút đầu mẩu điếu thuốc vào trong túi quần của mình.
Sơ Ninh nhìn cậu, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi ước nguyện cái gì?”
Nghênh Cảnh khó khi trầm mặc, hồi lâu, “Em thật sự muốn biết?”
Không hỏi còn đỡ, tư thế này của cậu làm nổi lên, ngược lại lại gợi lên hứng thú của Sơ Ninh.
Cô tháo kính râm, híp mắt nhìn về người đối diện.
Nghênh Cảnh bát phong bất động (không hề bị ảnh hưởng), nhìn cô nói: “Không ước nguyện… Chính là hỏi ông trời, khi nào có thể cùng em làm….”
Tình.
Giữa mày Sơ Ninh khẽ run, vài giây sau, sâu kín quay đầu, cứng đờ mà đeo kính râm lên.
………Áp lực lớn quá.