Huyện Đan Ba ở khu núi cao, dòng sông Đại Độ chảy từ bắc đến nam, núi non nhấp nhô, cắt từng lớp núi cao, thế nên từ trên cao nhìn xuống, địa hình vô cùng có hình dáng.
Đồi núi cao nguyên, luôn là sự biến thiên có thể cảm nhận trước được, đầu thu, phong cảnh rất đẹp (nguyên văn là ý vị: vẻ đẹp lịch sự tao nhã kín đáo)
Có phát triển có mất đi, có bằng phẳng có gấp khúc.
Trên núi gió lớn, Nghênh Cảnh nói: “Chúng ta đi xuống đi.”
Sơ Ninh nổi lên hứng thú, vẫy tay với cậu, “Anh tới đây.”
Hai người tới gần, Nghênh Cảnh ôm eo cô, đồng thời nhìn về hướng màn hình điện thoại.
“Tách.”
Trong nháy mắt, Sơ Ninh quay đầu, hôn lên khuôn mặt cậu.
Nghênh Cảnh cười đến hai hàm răng trắng sáng thành một đường, một khắc này, đẹp đến tất cả đều dừng lại.
“Em muốn đăng lên trang cá nhân sao?” Cậu hỏi.
Sơ Ninh thành thật: “Không đăng.”
“À.” Nghênh Cảnh khó nén mất mát.
“Wechat của em có rất nhiều khách hàng, giao tình hời hợt, không quá thân thuộc. Em không muốn bị bọn họ đánh giá từ đầu đến chân.”
“Vậy em gửi cho anh, anh đăng lên trang cá nhân của anh.”
Sơ Ninh cũng không đồng ý, “Ảnh do em chụp, dựa vào cái gì mà phải cho anh?”
Nghênh Cảnh, “Ai! Em cái người này sao lại bá đạo như vậy?”
“Em vốn dĩ là một nữ tổng tài bá đạo.” Cô đúng lý hợp tình mà nói.
Nghênh Cảnh trừng mắt nhìn cô, nghẹn một cục, thật đúng là không có cách nào phản bác.
Sơ Ninh vui vẻ, đôi tay khoác lên cổ cậu, nghiêng đầu còn làm nũng nói: “Nói, yêu tiền của em hay là yêu em?”
Nghênh Cảnh cúi đầu, trán cụng vào trán cô, “Không biết, cứ như vậy, muốn cùng em trải qua cả cuộc đời này.”
Sơ Ninh nhón chân, lấp kín môi cậu.
Trước kia cảm thấy cả đời là một từ dài dòng vô nghĩa. Nhưng từ giờ phút này, người này, làm cho Sơ Ninh phát hiện “Cả đời” còn có một hàm nghĩa khác: Cũng đáng để mong đợi.
Buổi chiều hai người cũng không nghĩ đi xa, đi du lịch mà, chọn những nơi tinh hoa nhất để cảm nhận một cách tinh tế là đủ rồi, lấy ít thấy nhiều chính là đạo lý như vậy. Nghênh Cảnh đưa cô đi dạo xung quanh ngôi làng của người Tạng, nơi này khai thác chưa tính là hoàn chỉnh, đồ ăn, khu vui chơi cũng khá tốt.
Sơ Ninh nếm thử bơ trà, lại ăn bánh dày, sau đó lại nhìn thấy khu vực chụp ảnh lưu niệm mặc đồ Tạng, cô tràn đầy hứng thú, lôi kéo cánh tay Nghênh Cảnh nóng lòng muốn thử.
Nghênh Cảnh ngại quần áo này thô cứng, không phù hợp với hình tượng thiếu niên đẹp đẽ của cậu, chết cũng không chịu mặc.
Thế là, một mình Sơ Ninh mân mê, chọn bộ hoa lệ nhất, vạt áo trên, bó eo, bên ngoài có một áo khoác màu xanh đen, trên chân là đôi giày cùng màu, cuối cùng đội tóc giả lên, hai bím tóc dài đến tận hông, còn điểm giữa mày mình một nốt chu sa màu đỏ.
Nghênh Cảnh nhìn đến ngây người.
Sơ Ninh như vậy, bỏ đi thanh lãnh đạm nhiên ngày thường, cười tươi như hoa giống như mấy cô gái trẻ mới hiểu phong tình.
Sơ Ninh đi đến trước mắt cậu, lắc lắc tay áo, rất dễ thương mà nói một câu: “Vị thư sinh, muốn đi đến nơi nào?”
Ánh mắt Nghênh Cảnh bình tĩnh, “Muốn đi vào trong lòng em.”
Làm bộ của Sơ Ninh sụp đổ, sờ sờ cánh tay, “Chua không chết anh à.”
Nghênh Cảnh cười nói: “Em đứng chỗ đó đừng nhúc nhích, anh chụp ảnh cho em.”
Sơ Ninh cũng hào phóng, bày ra vài tư thế, không ngừng nhắc mãi: “Anh sửa ảnh hả?”Nghênh Cảnh rất khó xử: “Sửa ảnh khả năng là không được, tốt nhất là đổi cả đầu người đi.”
Sau đó bị Sơ Ninh đuổi theo khắp núi.
Hai người hăng hái, mấy du khách xung quanh nhìn đến bật cười.
Nghênh Cảnh ôm đầu, nói: “Vợ của tôi, bạo lực gia đình với tôi!”
Sơ Ninh bị tức đến cười, “Nói bậy.”
“Nói bậy chỗ nào, là em không bạo lực gia đình, hay là em không phải vợ của anh?”
Sơ Ninh không hề nghĩ ngợi, theo phản ứng theo tự nhiên: “Ai bạo lực gia đình với anh!”
Nghênh Cảnh gãi đúng chỗ ngứa, “Ha! Thừa nhận em là vợ của anh rồi!”
Sơ Ninh ngẩn ra, hậu tri hậu giác, gương mặt nóng lên, “Chơi xấu.”
Chỉ một câu nói nhanh như vậy, cũng có thể làm cho cậu vui vẻ rất lâu, giống như ngày mai có thể làm chú rể không bằng.
Không náo loạn, hai người nắm tay nhau, lại khôi phục tình chàng ý thϊếp.
Nghênh Cảnh: “Ninh Nhi, sau khi trở về, anh muốn mang em đến đại viện.”
Sơ Ninh chưa kịp nghĩ kỹ, “Lại trở về? Em đã đi hai lần rồi.”
“Anh muốn đưa em đi gặp ba mẹ anh, anh muốn thẳng thắn với bọn họ.”
“…”
Sơ Ninh nuốt nước miếng, “Cái này, nhanh như vậy.”
“Cần thiết.” Ánh mắt Nghênh Cảnh nhìn như quái vật: “Em không muốn?”
“Không, không phải.”
“Em không muốn công khai với anh?”
“Không….”
“Em không muốn cùng anh kết hôn?”
“….?!”
Nghênh Cảnh gấp gáp, kích động vạn phần, “Em dựa vào đâu mà không cho anh xuất đạo ở vị trí C!”
Sơ Ninh nhịn không được, cười ha ha một tiếng. Nắm đầu cậu mà xoa loạn, “Sao anh lại chơi vui như vậy chứ!”
Nghênh Cảnh đối với chuyện này lòng dạ đặc biệt hẹp hòi, tức giận vô cùng: “Chơi vui? Chơi vui sao em còn chưa đến chơi anh? Có bản lĩnh em đến chơi anh đi!”
Chỉ có một ngày, ý tứ nội hàm này nói đến mấy lần.
Sơ Ninh cũng một bộ tàu hỏa, “Trong đầu anh cả ngày suy nghĩ cái gì vậy? Hả?”
“Còn có thể nghĩ cái gì, nghĩ em nghĩ em nghĩ em!”
“Phốc.”
Cãi nhau không qua năm giây. Sơ Ninh bật cười, “Anh là cái máy lặp lại.”
Nghênh Cảnh ôm vai cô, “Chân tình thật ý còn bị người ta phỉ nhổ, có thiên lý hay không?”
Sơ Ninh lúc này ngoan rồi, nép vào trong l*иg ngực cậu, vỗ vỗ ngực Nghênh Cảnh, “Anh là cái túi tức giận, chuyện này không cho phép nhắc lại nữa, động cơ của anh quá rõ ràng rồi, em không dám tin tưởng anh nữa.”
Nghênh Cảnh lập tức ngậm miệng.
Có thể nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của cô, nhưng cậu để ý, sợ cô nói thật, vì thế rầu rĩ mà đè ép ý niệm này xuống.
Sơ Ninh ngoéo tay cậu một cái, chợt nói: “Ai, em muốn cưỡi ngựa.”
……..
Hai người trằn trọc đi lại bên ngoài trại ngựa, tháng này không phải mùa du lịch, du khách cũng không nhiều, Sơ Ninh hỏi giá cả, ba mươi đồng nửa tiếng. Ông chủ rất hào phóng, tiếng phổ thông bập bõm, nói: “Cũng là chút tâm ý, không hạn chế thời gian của cô.”
Sơ Ninh chọn con ngựa con màu đen, cô không có kinh nghiệm, đơn thuần là nhìn thấy thuận mắt.
Trước khi lên ngựa, ông chủ nói cho cô một số điểm cần chú ý, Sơ Ninh nghe rất chăm chú, liếc mắt nhìn Nghênh Cảnh ở bên cạnh, người ta không chút để ý, ngậm cành cam thảo trong miệng, vui vẻ thoải mái mà nhìn trời xanh.
“Anh cũng nghe đi, lát nữa một mình em không nhớ được.” Sơ Ninh để tâm.
Nghênh Cảnh xuy một tiếng rất nhẹ, nghe xong lời nói, nhưng vẫn gà mờ như cũ, căn bản không để tâm.
Năm phút sau lên ngựa.
Nghênh Cảnh ở phía sau Sơ Ninh nói với ông chủ cái gì đó, cuối cùng một mình đi tới.
Sơ Ninh nhìn ông chủ ở phía xa, nhíu mày “Ai! Ông ấy đi như thế nào?”
Nghênh Cảnh: “Em lên ngựa, anh dạy em.”
Sơ Ninh híp mắt lại hỏi: “Anh biết cưỡi ngựa?”
Nghênh Cảnh gật đầu, “Biết.”
Ánh mắt Sơ Ninh hoài nghi, hiển nhiên không quá tin tưởng.
“Từ nhỏ, ba anh đã mang anh đến doanh trại kỵ binh, lúc anh bảy tuổi đã có thể một mình cưỡi ngựa.”
Dứt lời, một chân Nghênh Cảnh giẫm lên, đồng thời chân phải nhấc qua, trong nháy mắt liền lên trên lưng ngựa. Cậu duỗi thẳng cánh tay, đưa bàn tay về phía Sơ Ninh: “Lên nào.”
Sơ Ninh do dự, “Em chưa học bao giờ.”
Nghênh Cảnh nắm lấy tay cô, “Có anh ở đây, anh bảo vệ em.”
Dùng sức một cái, Sơ Ninh cũng mượn lực lên lưng ngựa, cô ở phía trước, cậu ở phía sau, phía sau lưng là l*иg ngực nóng bỏng của thiếu niên, chỉ cách một ly, nghe tiếng tim đập rõ ràng.
Nghênh Cảnh kẹp hai chân, giục ngựa lao nhanh, Sơ Ninh đầu tiên là khẩn trương, sau khi thích ứng, hưng phấn tiếp nhận.
Trời đất rộng lớn, tiếng gió gào thét.
Lòng có sơn hải, tĩnh mà vô biên.
Sắc trời đã hạ, có thể nhìn thấy núi phía bên kia, tầng mây nâng đỡ những ánh tịch dương nhàn nhạt.
Nội tâm Sơ Ninh rung động, tâm tình rất sung sướиɠ, cười hỏi: “Lúc lắc, có giống ngồi thuyền không?”
Gió thổi thẳng vào mặt, làm cho hương thơm của người con gái trong lòng vương vấn đầy mũi. Trong lòng Nghênh Cảnh run run, tay cũng run, sau đó thuận lý thành chương mà ôm vòng eo Sơ Ninh.
Âm thanh của cậu trong suốt, không rảnh mà nghiêm túc, “Giống như ngồi thuyền hay không, anh không biết. Anh chỉ muốn biết, khi nào thì em, cho anh làm người đàn ông của em?”
Không biết có phải là do gió quá lớn, che đi câu trả lời của cô, hoặc là Sơ Ninh căn bản không nói chuyện.
Nghênh Cảnh ôm cô, giây phút này, cũng không cảm thấy sao cả.
Hai người cưỡi ngựa chạy càng xa, hình như chạy khỏi lộ tuyến. Bụi cây tùng thấp ngày càng nhiều, cảnh vật bởi vì sự sống của con người thưa thớt, vì thế càng ngày càng ôn nhu.
Sơ Ninh có chút sợ hãi, “Không đi tiếp nữa, đợi lát nữa về không được.”
Nghênh Cảnh trấn an: “Không sao, con ngựa này có thể nhớ đường, sẽ biết đường về.”
Sơ Ninh yên tâm rồi.
A, cũng không biết từ lúc nào, cô đã học được tin phục và tin tưởng.
Cuối cùng, hai người không đi vào rừng cây, lại trở ra, là một mảng bụi cỏ bình nguyên rộng lớn.
Bốn phía đều là núi non, sắc trời một màu quyến luyến, ánh trăng đã sánh vai cùng với ánh nắng chiều.
Nghênh Cảnh và Sơ Ninh xuống ngựa, đứng ở bên cạnh vách đá, nhìn về con sông tươi đẹp chảy qua núi, cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của nhật nguyệt sao trời.
Chợt, hai tay nắm lấy nhau, Sơ Ninh móc vào tay cậu, ý muốn đi tới phía sau gốc cây.
Nghênh Cảnh hiểu rõ, xoay người đi theo, hai người một đường trầm mặc.
Cây thương mộc trăm năm, cành lá tốt tươi, bãi bể nương dâu.
Hai người ẩn nấp trong đó, rốt cuộc không nhìn ra một chút động tĩnh nào.
Sơ Ninh nhìn cậu, giây tiếp theo, che trời lấp đất liền hôn lên.
Hai người tự nhiên mà ôm nhau, không còn khắc chế như trước đây, cũng không nghĩ lướt qua liền dừng lại. Trong lòng giống như thông điện, biết tiếp theo là cái gì.
Cho đến khi không thở nổi, Nghênh Cảnh mới tách ra, nhanh chóng cởϊ áσ khoác của chính mình, phủ lên mặt đất.
Nhân lúc cậu ngồi xổm, Sơ Ninh nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, giống như một con thú nhỏ đói khát vồ xuống.
Từ lúc mà cô không để ý đến phản đối mà đến Tây Tạng tìm cậu, tất cả đều không còn cách nào quay đầu rồi.
Khắc tinh chú định trong cuộc đời.
Chính là dùng để giao phó chân tâm.
Nghênh Cảnh đè cô dưới thân, đôi mắt như là muốn chảy máu.
Tình và dục, trước giờ không tách biệt.
Sơ Ninh cuối cùng cũng thẳng thắn trước mặt cậu, triệt để thẳng thắn.
Sự chủ động của cô, nhiệt tình, trúc trắc, cùng với quyết tâm tiến tới không ngừng, đều làm cho Nghênh Cảnh say mê không ngừng.
Chân trời, từng đàn chim giương cánh bay theo hàng, chỉ để lại những tiếng ào ào.
Hai chân của Sơ Ninh, vòng chặt vào eo của cậu, Nghênh Cảnh không thể nhịn thêm nữa, phát ra những tiếng nức nở thấp thấp.
Hốc mắt cậu đỏ bừng, hôn lên khuôn mặt Sơ Ninh, hứa hẹn: “Ninh Nhi, anh sẽ đối tốt với em.”
Hai người nhìn nhau, Sơ Ninh không nói gì, cánh tay trơn bóng ôm cổ cậu, dùng nụ hôn đáp lại.
Khi cửa lớn rốt cuộc mở ra, Sơ Ninh hừ một tiếng.
Cô cắn bờ vai của cậu, nước mắt lưng tròng, “…Đau.”
L*иg ngực Nghênh Cảnh thở dữ dội, mồ hôi trên ót rơi xuống, cậu đè âm thanh: “Nhưng anh không nhịn được.”
Vậy thì đừng nhịn nữa!
Sơ Ninh nhắm mắt, hưởng thụ món quà của tình yêu, cảm nhận tiếng tim đập của người yêu.
Sơn tĩnh, gió ngừng.
Hai người, một đời yêu, trời quang thu sắc hai bên tương tri.