Các hạng mục dự thi của cuộc thi lần này giống với cuộc thi so tài giữa các sinh viên khoa hàng không. Các thí sinh tự phát triển thành quả và các thao tác mô phỏng hàng không. Nghênh Cảnh tiếp tục phát triển kỹ thuật mô phỏng điều khiển máy bay, trải qua nửa năm điều chỉnh và tinh lọc, thành quả phát triển ngày càng chính xác hơn.
Cứ như vậy, cách biệt điểm số giữa các đội tham gia thi đấu không cao lắm, giai đoạn thứ nhất cơ bản đã định được 4 nước, điểm tích lũy, nhỏ nhất là .
Vì vậy giai đoạn thi đấu thứ hai, một tùy quyết định.
Triệu Minh Xuyên giơ cao điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Bác sỹ, bệnh nhân, nhân viên ở phòng chờ kiểm tra nhìn hai anh em liên tục cười. Một bệnh nhân già tóc trắng cười lên giống như Phật Di Lặc, hỏi Sơ Ninh: "Cô bé, xem gì vậy?"
Sơ Ninh nói: "Một cuộc thi đấu. Bạn trai cháu đang tham gia."
Giọng điệu này, chứa một chút ngọt ngào khó phát hiện.
Triệu Minh Xuyên hừ lạnh một tiếng, "Đức hạnh."
Sơ Ninh trừng mắt nhìn anh, gân giọng chỉ huy: "Giơ cao lên một chút đi!"
Triệu tổng vừa muốn phát giận, bà lão già cũng nói theo: "Nghe lời con bé đi, con bé là bệnh nhân mà."
Được lắm, còn có viện binh nữa.
Một y tá từ bên ngoài đi tới, nhìn một cái, vui vẻ nói, "Chỗ này có wifi, sao anh không hỏi mật khẩu?"
"...." Cánh tay Triệu Minh Xuyên cứng đờ, hôm nay đã làm hết mấy chuyện mất mặt.
"Có wifi sao, aiyo, cô cho tôi xin mật khẩu được không?" Sơ Ninh vội vàng nói.
"Cái wifi HWJZ, mật khẩu là sáu số 8."
Sơ Ninh liên tục sai Triệu Minh Xuyên, "Bắt được chưa? Anh nhanh lên một chút."
Triệu Minh Xuyên trong lòng uất ức, mang điện thoại đến đưa trước mặt cô, "Nhìn!" sau đó quay người muốn đi, cũng không biết tại sao bỗng nhiên lại tức giận.
Sơ Ninh đột nhiên giơ tay phải vẫn có thể động ra, kéo vạt áo anh.
"Anh xem cùng em."
Thân hình Triệu Minh Xuyên hơi ngừng một chút, nghiêng đầu, ánh mắt tựa như có thể đốt lửa.
"Em lo lắng." Sơ Ninh nhỏ giọng.
Trong lòng Triệu Minh Xuyên phẫn uất: Cái tính giày vò người khác này, ai chịu cho nổi? Trong nháy mắt, anh còn cảm thấy đồng tình với bạn nam sinh nhỏ tuổi kia nữa.
Tuy bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngồi chồm hổm xuống, ngang hàng với cô, không kiên nhẫn nói: "Tật xấu khác người."
Hình ảnh trực tiếp mượt hơn, cuộc thi đang diễn ra.
Hai mươi đội dự thi bị chia làm 5 tổ, lúc tính điểm sẽ căn cứ theo thời gian hoàn thành phần thi. Một hệ thống sinh thái mô phỏng giống như thật, có núi cao, sông, biển, đường hẹp, thẳng tắp, và những đường ngoằn ngoèo hình chữ S liên tiếp. Điều khiển mô hình qua những chướng ngại vật này, nửa đường sẽ mô phỏng thời tiết khắc nghiệt, gia tăng độ khó.
Nghênh Cảnh ở tổ cuối cùng.
Có kinh nghiệm trải qua cuộc thi trong nước, trạng thái tâm lý của bọn họ cũng có thể kịp thời điều chỉnh lại cân bằng. Có ưu thế sân nhà, ngay cả ống kính cũng có khuynh hướng thiên vị, rất nhiều lần quay về hướng Nghênh Cảnh.
Triệu Minh Xuyên đột nhiên lên tiếng: "Ây."
Ánh mắt Sơ Ninh không rời, "Ây cái gì?"
"Mầm non thanh niên ngay thẳng ấy, sao lại nhìn trúng cô nhỉ?"
Sơ Ninh tâm bình khí lặng nói: "Nếu không phải bây giờ tôi đang nằm, anh có tin tôi sẽ đánh anh thành sưng thành cái túi không?"
"Nếu không phải bây giờ cô đang nằm, cô cho là tôi sẽ ngồi đây lãng phí thời gian sao?"Sơ Ninh chu mỏ, "Không phải vừa mới gọi anh là anh hai sao?"
Triệu Minh Xuyên bị nghẹn giọng.
Sơ Ninh cười thành tiếng, nghiêng đầu về bên anh, chợt nói: "Tôi thật lòng, anh chớ nghi ngờ, cảm ơn anh."
Tiếng cảm ơn này, rất có cảm giác chân thành. Triệu Minh Xuyên nhìn cô, ánh mắt mềm nhũ, không rõ cảm xúc mà nói, "Ừ."
Truyền hình trực tiếp tiếp tục.
Chiếc máy bay mô hình màu trắng vàng của Nghênh Cảnh vẫn đang dẫn đầu, ngoài ra còn có ba chiếc đang theo sát phía sau. Một mực bay thẳng sau qua bình nguyên, thung lũng, tốc độ gió đột nhiên thay đổi, một mảnh trời xanh biển rộng.
Tới một nửa biển, sóng gió bỗng nhiên nổi lên, máy đo tốc độ hải lưu thay đổi, đoạn này, là khảo nghiệm thay đổi thời tiết khắc nghiệt. Nghênh Cảnh đang ngồi điều khiển trước đài, tập trung toàn bộ tinh thần, nắm chặt điều khiển, lúc nhanh lúc chậm.
Thân máy bay ổn định, giữ được tiết tấu của mình là điểm mấu chốt.
"Chú ý chú ý, bên trái phía sau hướng năm giờ, máy bay A tăng tốc." Kỳ Ngộ giống như phụ tá, để ý từng phần thay đổi của cuộc thi.
"Không hay! Tất cả đều đánh về hướng của chúng ta." Giọng Kỳ Ngộ khẩn trường: "Gió đông nam, tốc độ gió , năm mươi mét phía trước là đá ngầm. Nhìn dáng điệu của bọn họ, chắc là muốn tiến công từ cả ba phía - là muốn ép vào cậu."
Người xem trên khán đài liên tục kêu sợ hãi.
Triệu Minh Xuyên trước màn hình, cũng nhìn thấu nói: "Tiến công đồng loạt, trước kết liên minh, giải quyết người có thực lực mạnh nhất. Bạn trai nhỏ của cô kỹ thuật không tệ, đã như vậy, mà còn có thể dẫn đầu."
Sơ Ninh căng thẳng đến nỗi không nói lên lời.
Nguy hiểm hơn là, Nghênh Cảnh bị thương mà vẫn dự thi, nhất là cánh tay trái, thoáng chú ý, thì sẽ để ý đến việc cậu làm việc hoàn toàn dựa vào cánh tay phải. Vì thế đường đi của máy bay mô hình hầu như là nghiêng về bên phải.
Triệu Minh Xuyên cau mày: "Mau đi về bên trái đi, làm gì vậy?"
Ba chiếc máy bay kia tựa như đã thương lượng xong, tuyến bay thay đôi, không hẹn mà cùng nghiêng về phía bên trái Nghênh Cảnh.
Âm thanh của Sơ Ninh khẽ run lên: "Cánh tay trái của anh ấy bị thương."
Đây là chuyên chọn chỗ yếu của người khác để tấn công. Nghênh Cảnh rõ ràng tốn sức, thân máy bay cũng dao động không ngừng, không lâu lắm, đuôi máy bay bị hung hăng một cái, nhất thời lay trái lay phải, MC cũng phải kêu lên: "Trời ơi! Cẩn thận!"
Ống kính trong nháy mắt liền quay về phía Nghênh Cảnh.
Xương gò má của cậu còn có vết máu ứ đọng, khóe miệng cũng nhàn nhạt sưng đỏ, vẻ mặt như thường, không có một chút kinh hoảng nào, nhưng sắc mặt cậu trắng nhợt, người khác có lẽ không biết, Sơ Ninh hiểu rõ, nhất định cậu rất đau.
Nghênh Cảnh quả quyết, tăng tốc máy bay, lật ngược tình huống mà đâm vào bên sườn của đối thủ, một thao tác không được, bản thân máy bay cũng sẽ bị cuốn vào. Thi đấu tốc độ cao, một khi có một chút mất tập trung, chính là cho đối phương cơ hội.
Máy bay của Nghênh Cảnh bay lên như diều gặp gió, một cái quẹo lưu loát, khó khăn tránh khỏi đá ngầm phía trước, sau đó nhất phi trùng thiên, nghênh đón nó là bình nguyên rộng lớn.
Thoát hiểm! Trên khán đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm động!
Nửa chặng đường sau, Nghênh Cảnh nhất cổ tác khí, tập trung ứng chiến, thân máy bay bay lên, lộn, vượt qua từng chướng ngại vật, đến ba trăm mét cuối cùng, cậu đã cực kỳ mệt mỏi, cánh tay trái đau như kim châm xát muối, lại không nhịn được mà buông thõng người.
(NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Vạn Bằng Bằng lo lắng, "Lão đại?"
Hơi thở của Nghênh Cảnh rối loạn, thấp giọng: "Kỳ Ngộ, cậu đến thay tôi."
Cậu thật sự không chịu nổi nữa rồi, một gậy đó, vừa vặn đập trúng xương bả vai của cậu, vừa tê dại lại vừa đau, bây giờ hoàn toàn mất hết sức lực. Kỳ Ngộ nhanh chóng đứng bên trái cậu, "Tôi đã chuẩn bị xong."
Nghênh Cảnh gật đầu một cái, "3"
Kỳ Ngộ, "2"
"1!"
Hai người ăn ý đồng thời đổi vị trí, tay Kỳ Ngộ nắm vào nút điều khiển, Nghênh Cảnh buông ra, cho đến khi Kỳ Ngộ hoàn toàn đứng giữa của giữa đài điều khiển. Hai trăm mét cuối cùng, Kỳ Ngộ tăng thêm tốc độ.
Mà Nghênh Cảnh lui về sau hai bước, không ổn định, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Vẻ mặt cậu thống khổ, che lại cánh tay trái của mình, vẫn tập trung sự chú ý vào cuộc thi.
Vết thương trên khóe miệng, mồ hôi trên trán, ánh mắt không hề mất đi sự tập trung.
Giờ khắc này, hình ảnh này lặng lẽ được ghi lại.
Mà Sơ Ninh bên này, bác sỹ giục cô vào chụp CT, phía sau còn một hàng dài người xếp hàng, chậm trễ nữa cũng không được. Triệu Minh Xuyên nhìn thấu tâm tư của cô, cúi người nói: "Vào đi, kiểm tra trước, tôi sẽ nói kết quả cho cô."
Sơ Ninh gật đầu một cái, được bác sỹ đưa đến phòng kiểm tra.
Chụp CT mất mười phút.
Lúc đi ra, Triệu Minh Xuyên tựa phi tựa tiếu nhìn cô.
Sơ Ninh căng thẳng: "Thế nào?"
Triệu Minh Xuyên cũng không cười cô, giọng nói rất bình tĩnh: "Thắng."
"Thật?"
"No."
"...."
Triệu Minh Xuyên bật cười, đưa điện thoại cho cô xem.
Trong hình, MC sôi sục tuyên bố: "Đội sinh viên đến từ đại học hàng không C, đội ngũ những thiếu niên trẻ tuổi này, dùng biểu hiện ưu tú, sự ứng phó bình tĩnh lạnh lùng, xuất sắc hoàn thành tất cả các phần tranh tài, đội tuyển đại diện Trung Quốc đã giành được quán quân của cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không thế giới! Chúc mừng bọn họ!"
Chúc mừng!
Sơ Ninh nhẹ nhàng để điện thoại xuống, ngoài dự liệu rất yên tĩnh.
Triệu Minh Xuyên sợ cô có chuyện, chọc chọc mặt cô, "Chết?"
Sơ Ninh không lên tiếng.
"Aiyoo!" Triệu Minh Xuyên đi vòng qua bên phải, cúi đầu nhìn một cái, sửng sốt, ".... Còn khóc luôn à?"
Nước mắt không tiếng động.
Triệu Minh Xuyên thở dài, ngón tay cái đè khóe mắt cô, thấp giọng nói: "Đừng khóc, là xứng đáng."
Đừng khóc.
Đoạn đường này, là em xứng đáng.
Kết quả chụp CT sẽ đưa đến phòng cấp cứu, Triệu Minh Xuyên đẩy người về phòng bệnh. Y tá đẩy xe thuốc tới, "Giường mười ba, Sơ Ninh, tiêm nào!"
Sơ Ninh bĩu môi, nhỏ giọng: "Tiêm cái gì?"
"Hạ sốt, vết thương của cô vẫn chưa giảm đâu."
"Uống thuốc là được rồi."
Triệu Minh Xuyên: "...."
Y tá: "...."
Sơ Ninh còn rất quan tâm, "Nếu không, tôi uống nhiều hơn mấy viên."
Triệu Minh Xuyên: "Uống thuốc không hiệu quả, cô phải tiêm. Sợ cái gì? Một kim đâm xuống, hai giây là xong chuyện."
Sơ Ninh: "Tôi sợ tiêm." Lại tức giận nói thêm một câu: "Anh căn bản không biết tiêm có bao nhiêu đau."
Triệu Minh Xuyên dừng một lúc nói, "Tôi biết."
Sơ Ninh nhìn anh.
"Bởi vì tôi cũng sợ tiêm."
Y tá nghe xong, bật cười một cái.
Triệu Minh Xuyên dùng phương thức như vậy, kiểu dỗ kỳ quái mà dỗ Sơ Ninh, khi tiêm, Sơ Ninh không dám nhìn, anh liền dùng bàn tay mình che mắt cho cô: "Tật xấu nhiều như vậy, bạn trai kia của cô chịu được sao?"
"Anh và chị Hy yêu đương, chị ấy chịu được sao?"
"Cô tự tìm đường chết đúng không!"
"Đúng vậy, tôi tìm anh đấy."
Tức chết Triệu Minh Xuyên rồi!
Sơ Ninh tâm tình tốt, vừa định hỏi y tá: "Sao cô còn chưa tiêm?"
Quay đầu lại nhìn, hehe! Xoa bông gòn mà cũng làm cô giật nảy mình.
Y tá bèn nở nụ cười tươi nói, "Đã tiêm xong rồi!"
Triệu Minh Xuyên giằng co đến trưa, tính khí đã kém đến mức tận cùng, lại bị cô đâm trúng nỗi đau, trong lòng nghẹn đến muốn hỏng rồi. Anh sải bước ra ngoài cửa. Sơ Ninh phía sau kêu lên: "Anh không lo cho tôi nữa hả?"
Triệu Minh Xuyên tức giận: "Lão tử đi đóng tiền!"
Quẹo qua hành lang, liền nghe được một trận hoảng hốt. Chưa tới mấy giây, một bóng người chạy như điên đến. Triệu Minh Xuyên dừng bước, hơi hơi nhướng mày.
Nghênh Cảnh ngay cả áo đồng phục thi đấu cũng không thay, cả người quần áo trắng, khoan khoái anh tuấn. Tinh thần còn rất hăng hái, nhưng thần sắc hoảng hốt thì không giấu được. Cậu tóm lấy một người mà hỏi: "XIn hỏi phòng cấp cứu ở chỗ nào?"
Cũng không xem đó có phải là nhân viên y tế hay không, lòng như lửa đốt.
Triệu Minh Xuyên cố ý dừng ở nửa đường, Nghênh Cảnh giương mắt nhìn một cái, cũng sững sờ.
Cậu có ấn tượng với Triệu Minh Xuyên.
Từ Hạnh Thành trở lại đó, lúc Sơ Ninh ngã xuống xe, hai đôi tay đồng thời muốn đỡ, nhưng tay cô lại nắm lấy tay Triệu Minh Xuyên. Chuyện này lúc đó đối với Nghênh Cảnh, tạo thành bóng ma 120W trong lòng Nghênh Cảnh.
Giấm cũ trải qua hồi lâu cũng không giảm, mùi giấm chua nhẹ nhàng lan tỏa.
Triệu Minh Xuyên làm bộ quần là áo lụa, mặt đầy ung dung: "Tìm Sơ Ninh?"
Chuông cảnh giác reo lên được mấy cái, Nghênh Cảnh liền bại trận, cậu thật sự lo lắng, truy hỏi: "Cô ấy thế nào? Có chuyện gì không?"
"Chẳng ra làm sao." Triệu Minh Xuyên khổ đại cừu thâm mà lắc đầu một cái, "Tay sắp phế rồi, uống nước không trôi, chảy máu đầy gối, không dối cậu, y tá đã đổi qua nhiều lần, aiya, tôi đây không phải đi đóng tiền sao, phải đưa đến phòng ICU quan sát, không biết chừng, còn là người thực vật?"
Sắc mặt Nghênh Cảnh ảm đạm, trong lòng rơi xuống mấy nhịp.
Triệu Minh Xuyên thấy phản ứng này của cậu, vừa nghĩ liền thấy hỏng rồi, chuẩn bị giải thích ---
Ánh mắt Nghênh Cảnh hồng hồng, nói từng chữ: "Người thực vật thì tôi nuôi cô ấy cả đời, người của tôi tôi tự đóng tiền!" Sau đó giật lấy đơn đóng tiền trong tay anh, xoay người rời đi.
Trong lòng Triệu Minh Xuyên lộp bộp, chuyện xấu mà! Nộp tiền cái gì, đó là đơn thuốc mà bác sỹ kê cho mà, hai hộp vitamin tổng hợp!
Được rồi, vất vả lắm mới có xíu tế bào hài hước, định đùa giỡn một xíu để xua tan không khí.
Trong lòng Triệu Minh Xuyên buồn bực, sao không cười cho lão tử?????