Giặc Bắc Thái nghĩ Đoàn Ngự Thạch đã hồi kinh, đây quả thật cơ hội ngàn năm có một, thừa cơ quay trở lại xâm lấn, không hề biết rằng Đoàn Ngự Thạch vẫn chỉ huy chiến trận.
Mười vạn đại quân, chia làm ba cánh tả hữa, trung quân do Mục Đức Quang thống lĩnh, cánh trái phải do Tất Tề cùng một vị tướng lĩnh khác chỉ huy.
Về phần võ tướng Đoàn Ngự Thạch, hắn dẫn đầu ba ngàn binh lính tinh nhuệ, trước khi trận chiến xảy ra, hắn chỉ huy quân lính đánh lên từ phía sau một cách bất ngờ khiến địch quân không kịp trở tay.
Binh pháp được vận dụng đúng đắng, hơn nữa bởi vì quân địch nghĩ chủ soái không phải Đoàn Ngự Thạch nên có ý khinh địch, vì thế Hổ quân thừa cơ càn quét, đại chiến liên tiếp nổ ra, nửa tháng sau, tin tức chiến thắng được truyền đi rộng rãi…
Tô Dung Nhi ở lại trong biệt quán của tướng quân, ngày hôm qua nàng vừa nhận được tin báo truyền đến, hôm nay đại quân sẽ hồi doanh, phu quân của nàng sẽ trở về gặp nàng, vì thế suốt cả ngày hôm qua Tô Dung Nhi hưng phấn đến nỗi không ngủ được.
“Trời ơi, tiểu thư, như thế nào tiểu thư lại leo lên nóc nhà!!!” Nha hoàn đứng trong viện hoảng sợ đến mức kinh hô, giương mắt nhìn chằm chằm Tô Dung Nhi đang đứng trên mái hiên.
Trái ngược với nha hoàn thái độ đang khẩn trương, Tô Dung Nhi rất ư là thoải mái.
“Như thế nào leo lên nóc nhà hả? Dễ lắm, kế bên cạnh có cây đại thụ nè, chỉ cần leo lên cây là có thể trèo lên nóc nhà thôi!”
“Tiểu thư, nguy hiểm lắm!”
Nha hoàn căn bản không phải là hỏi nàng làm thế nào để leo lên nóc nhà, mà ý nói rằng hành vi leo lên nóc nhà của nàng là rất không nên.
“Nguy hiểm lắm, tiểu thư mau xuống đi!”
“Có gì nguy hiểm đâu, vì không có nơi nào cao hơn chỗ này nữa mà!” Tô Dung Nhi cảm thấy nha hoàn tên Thuý Ngọc thật ầm ỹ nha, từ ngày đầu tiên khi nàng vừa mới đến biệt quán này, Thuý Ngọc luôn luôn ở bên tai nàng dặn dò, nhắc nhở, hại nàng muốn ù cả lỗ tai…
Bất quá nàng cũng chỉ là leo lên nóc nhà đứng thôi, nào có làm ra điều kinh quái gì lớn lao lắm đâu!?
“Tiểu thư, tương lai người sẽ là tướng quân phu nhân, chuyện tướng quân phu nhân trèo lên nóc nhà, nếu truyền ra sẽ bị người khác chê cười đó!”
“Nếu không phải do ngươi, thì chuyện này làm sao truyền ra?”
Là do giọng của ai đây! >”< Haizzz, nữ nhân này giọng lớn đến nỗi, trong phạm vi mười dặm quanh đây đều nghe rõ tiếng của nàng.
Haizzz, Tô Dung Nhi thở dài, nếu nàng không xuống, mấy “vị” dưới kia chắc chắn sẽ không để yên cho nàng đâu. >””””
Giặc Bắc Thái nghĩ Đoàn Ngự Thạch đã hồi kinh, đây quả thật cơ hội ngàn năm có một, thừa cơ quay trở lại xâm lấn, không hề biết rằng Đoàn Ngự Thạch vẫn chỉ huy chiến trận.
Mười vạn đại quân, chia làm ba cánh tả hữa, trung quân do Mục Đức Quang thống lĩnh, cánh trái phải do Tất Tề cùng một vị tướng lĩnh khác chỉ huy.
Về phần võ tướng Đoàn Ngự Thạch, hắn dẫn đầu ba ngàn binh lính tinh nhuệ, trước khi trận chiến xảy ra, hắn chỉ huy quân lính đánh lên từ phía sau một cách bất ngờ khiến địch quân không kịp trở tay.
Binh pháp được vận dụng đúng đắng, hơn nữa bởi vì quân địch nghĩ chủ soái không phải Đoàn Ngự Thạch nên có ý khinh địch, vì thế Hổ quân thừa cơ càn quét, đại chiến liên tiếp nổ ra, nửa tháng sau, tin tức chiến thắng được truyền đi rộng rãi…
Tô Dung Nhi ở lại trong biệt quán của tướng quân, ngày hôm qua nàng vừa nhận được tin báo truyền đến, hôm nay đại quân sẽ hồi doanh, phu quân của nàng sẽ trở về gặp nàng, vì thế suốt cả ngày hôm qua Tô Dung Nhi hưng phấn đến nỗi không ngủ được.
“Trời ơi, tiểu thư, như thế nào tiểu thư lại leo lên nóc nhà!!!” Nha hoàn đứng trong viện hoảng sợ đến mức kinh hô, giương mắt nhìn chằm chằm Tô Dung Nhi đang đứng trên mái hiên.
Trái ngược với nha hoàn thái độ đang khẩn trương, Tô Dung Nhi rất ư là thoải mái.
“Như thế nào leo lên nóc nhà hả? Dễ lắm, kế bên cạnh có cây đại thụ nè, chỉ cần leo lên cây là có thể trèo lên nóc nhà thôi!”
“Tiểu thư, nguy hiểm lắm!”bg-ssp-{height:px}
Nha hoàn căn bản không phải là hỏi nàng làm thế nào để leo lên nóc nhà, mà ý nói rằng hành vi leo lên nóc nhà của nàng là rất không nên.
“Nguy hiểm lắm, tiểu thư mau xuống đi!”
“Có gì nguy hiểm đâu, vì không có nơi nào cao hơn chỗ này nữa mà!” Tô Dung Nhi cảm thấy nha hoàn tên Thuý Ngọc thật ầm ỹ nha, từ ngày đầu tiên khi nàng vừa mới đến biệt quán này, Thuý Ngọc luôn luôn ở bên tai nàng dặn dò, nhắc nhở, hại nàng muốn ù cả lỗ tai…
Bất quá nàng cũng chỉ là leo lên nóc nhà đứng thôi, nào có làm ra điều kinh quái gì lớn lao lắm đâu!?
“Tiểu thư, tương lai người sẽ là tướng quân phu nhân, chuyện tướng quân phu nhân trèo lên nóc nhà, nếu truyền ra sẽ bị người khác chê cười đó!”
“Nếu không phải do ngươi, thì chuyện này làm sao truyền ra?”
Là do giọng của ai đây! >”
Haizzz, Tô Dung Nhi thở dài, nếu nàng không xuống, mấy “vị” dưới kia chắc chắn sẽ không để yên cho nàng đâu. >””””