Hôm sau, Đoàm Ngự Thạch đem theo nàng cùng đại quân chuẩn bị hồi kinh thành bái kiến Hoàng Thượng.
Đoàn tướng quân thống lĩnh Hổ quân đại thắng trở về, khiến cho địch nhân hoảng sợ phải bỏ chạy về Mạc Bắc, sau đó Thái Bắc Vương đã phái sứ giả sang cầu hoà, thư chiêu hàng được trình lên, nguyện ý quy thuận triều đình, vĩnh viễn không xâm chiếm nữa.
Mang theo thư xin quy hàng bên người, Đoàn Ngự Thạch cùng Tô Dung Nhi hồi kinh, trừ bỏ chuyện được sắc phong chức tước, hắn sẽ hướng Thánh Thượng thỉnh cầu tứ hôn, chính thức cưới Dung Nhi làm vợ, phong nàng là tướng quân phu nhân.
Tâm tình hắn thật cao hứng phấn khởi, nhưng đang nửa đường hồi kinh, thì nghe kinh thành truyền đến một tin tức gây chấn động lòng người.
Hoàng Thượng có lệnh, tướng quân Đoàn Ngự Thạch có công diệt trừ hoạ lớn từ phương Bắc, ngoài việc hạ chiếu chỉ ban thưởng vàng bạc, nhung gấm, tơ lụa, còn đem công chúa gả cho Đoàn Ngự Thạch, cấp đất phong quan, thăng tiến từ tướng quân trở thành phò mã.
Tin tức này, quả thật là một cái đả kích lớn cho hai người.
“Chuyện này là sự thật sao?” Hắn hướng Đông Phương tiên sinh hỏi.
Đông Phương Vệ chắp tay, hành lễ trả lời: “Cháu của lão phu ở kinh thành, truyền người cưỡi ngựa đưa tin hỉ đến, tuyệt đối không sai đâu!”
Sự tình chuyển biến làm người ta không kịp trở tay, Đoàn Ngự Thạch không hề nghĩ đến Hoàng Thượng đột nhiên lại tứ hôn.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tướng quân giờ đã có phu nhân!” Mục Đức Quang nói.
“Nhưng chưa thành thân!” Tât Tề nhắc nhở.
Đúng vậy! Vấn đề ở đây là, hắn cùng Dung Nhi chưa thành thân, mà Hoàng Thượng đã hạ chiếu chỉ thông cáo, quân vô hí ngôn, không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chuyện này phải giải quyết thế nào cho đúng đây?
Đại quân tạm thời hạ trại, nơi đây còn cách kinh thành bốn ngày hành trình, vốn dĩ là muốn hướng kinh thành đi đến, nhưng nay đi thì không được, không đi cũng không xong, Đoàn Ngự Thạch lâm vào thế lưỡng nan.
Trong doanh trướng, nháy mắt tràn ngập không khí nghiêm túc, chuyện này không phải là hành quân đánh giặc, không ai nghĩ ra được biện pháp đối phó.
Lúc này, Tô Dung Nhi sôi nổi đi vào…
“Phu quân! Huynh xem muội bắt được cái gì nè.” ^^ Nàng hướng doanh trướng đi đến, đem ‘thành tựu’ của mình đưa mọi người xem.
“Một con cá vừa mập vừa to nha, hôm nay thế là có món cá ngon để ăn rồi.”
Nàng quần áo xốc xếch, trên mặt còn dính một đám bùn đen, vừa nhìn là đã biết rõ, trên đường đi nàng hưởng ngoạn phong cảnh thật sự tận tình.
Vì để cho xuất ngoại an toàn, nên nàng đã hoá trang thành nam nhân, đội mặt nạ, giả thành gã sai vặt của tướng quân, đi theo bên cạnh phu quân, lòng nàng thật vui vẻ, muốn đi đến khoe thành tích, nhưng vừa đi đến, liền phát hiện ra không khí thật ảm đảm, hẳn là có chuyện gì rồi…
“Mọi người làm sao vậy?”
Không chỉ có phu quân, mà Đông Phương tiên sinh, Mục đại nhân, Tất Tề đại nhân, tất cả đều mang một dáng vẻ đầy tâm sự, mà hơn thế nữa là, tất cả ánh mắt của họ đền không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, nhìn xem ánh mắt của nàng, giống như trên gương mặt nàng có cái gì khác lạ.
Tô Dung Nhi nghi hoặc nhìn về phía phu quân, phát hiện ra sắc mặt hắn có chút quái lạ.
“Có chuyện gì vậy?”
Không có ai trả lời, ngay cả Mục Đức Quang thường ngày hay nói rất nhiều, lúc này cũng rất khác thường trầm mặc, khi hắn vô tình ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Dung Nhi liền lập tức lảng tránh nhìn sang phía khác, không dám nhìn nàng, chà… thái độ thật làm cho người ta nghi ngờ… chậc…
Không ai thèm nói với nàng sao??? Được lắm!!!
“Các ngươi không nói phải không? Không sao cả, ta có rất nhiều biện pháp, nếu sau này biết được chuyện đại sự gì phát sinh mà các ngươi lại cố ý giấu ta, ta sẽ ghi hận!” Nàng chống tay lên thắt lưng, rất có tư thế của tướng quân phu nhân…
Dung Nhi sớm hay muộn thì cũng sẽ biết, Đoàn Ngự Thạch thở dài: “Các ngươi lui ra đi!”
Mọi người liền y lệnh, nhất nhất rời đi ra ngoài doanh trướng, chỉ để lại hai người bọn họ.
Tô Dung Nhi đi đến trước mặt phu quân, ngồi trên đùi hắn, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn nói: “Được rồi, bây giờ huynh nói cho muội biết đã xảy ra chuyện gì đi!”
“Nàng đáp ứng ta, nghe xong phải bình tĩnh, đừng phát giận!”
Nàng nghĩ nghĩ, gật đầu: “Trừ bỏ chuyện vụng trộm với người khác ở ngoài, muội cái gì cũng không tức giận!”
Đoàn Ngự Thạch biểu tình có chút vặn vẹo, tuy rằng hắn không vụng trộm với người khác bên ngoài, nhưng là… chuyện này, xét ở góc độ nào đó, so với chuyện vụng trộm thì còn tệ hơn…
Trầm ngâm trong chốc lát, hắn cũng đành đem tất cả mọi chuyện nói với nàng, sau đó lại khẩn trương nhìn biểu tình của nàng, sợ rằng nàng sẽ giận dữ bỏ đi, bàn tay của hắn ôm chặt thắt lưng của nàng không dám buông ra.
Thật là ngoài dự đoán của hắn, Dung Nhi nghe xong, không hề có biểu tình giận dữ và kích động, nàng chỉ là chớp chớp đôi mắt to.
“Hoàng Thương muốn đem công chúa tứ hôn cho huynh?”
“Nhưng ta chỉ muốn nàng!” Hắn cường điệu giọng nói, môi nhếch lên, dáng vẻ rất kiên trì…
Tô Dung Nhi chậm rãi gật đầu: “Hoàng Thượng cũng thật tinh mắt a, muốn nhận huynh làm con rể.”
“Nàng không tức giận?”
“Sao lại tức giận? Huynh sẽ lấy công chúa à?”
“Tuyệt không!”
“Muội biết, muội biết huynh sẽ không lấy công chúa, nên có gì để lo lắng đâu!”
“Vấn đề ở đây là, Hoàng Thượng đã hạ chiếu chỉ, công bố chuyện này cho toàn dân chúng biết, quân vô hí ngôn, không thể thu hồi lại lệnh đã ban!”
“A…” Hiện tại nàng hiểu rõ, khó trách lúc nãy mọi người vẻ mặt ai cũng trầm trọng, thì ra là có chuyện như thế: “Chuyện này thật sự phiền não.” Nàng cũng lộ ra vẻ mặt buồn rầu.
“Nàng sẽ không rời ta đi chứ?”
Nàng giương mắt, đón nhìn ánh mắt phu quân, chậm rãi nói: “Muội đã từng nói qua… nếu như huynh muốn nữ nhân khác, hôn ước của chúng ta liền sẽ huỷ bỏ…”
“Không! Nàng không thể rời ta đi!” Cánh tay hắn thu lại, cả người nàng bị hắn ôm thật chặt, chặt đến nỗi thiếu chút nữa là nàng nghẹt thở.
Nhìn thấy phu quân phản ứng kịch liệt như thế, làm nàng vừa mừng vừa sợ, không muốn hắn đau lòng, nàng trấn an.
“Huynh yên tâm đi mà, muội sẽ không rời đi, đời này, nhất định sẽ chung một chỗ cùng huynh, cho dù đến hoàng tuyền, muội cũng sẽ theo huynh.”
“Thật sự?”
“Đúng a, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tuỳ cẩu, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu, muội đều đi cùng huynh.”
Hắn yên tâm thả lỏng thân mình, chỉ có ở trước mặt nàng hắn mới có thể giải trừ lớp võ trang của chính mình, hắn không thể tưởng tượng, nếu ngày nào đó mất đi Dung Nhi thì hắn sẽ ra sao đây? Hiện tại hắn đã phát hiện ra, hắn không thể không có nàng, hắn đã yêu nàng, yêu rất sâu đậm…
“Nàng yên tâm, đời này ta quyết không phụ nàng!”
Nàng nở nụ cười, hai tay nâng lên mặt của hắn.
“Huynh đừng lo lắng, vấn đề của huynh cũng chính là vấn đề của muội, hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, muội chỉ muốn hỏi huynh một chuyện, nếu mệnh lệnh thật sự khó cãi, Hoàng Thượng kiên quyết, nhất định muốn huynh phải lấy công chúa, đến lúc đó huynh có suy tính gì không?”
Đoàn Ngự Thạch lập tức trả lời: “Ta liền cáo quan, không làm tướng quân nữa, dù sao hoạ ngoại xâm từ phương Bắc đã bị diệt trừ, triều đình có ta hay không cũng đều không quan trọng nữa rồi.”
“Huynh không lưu luyến chức vị sao?”
“Không! Dù sao ta cũng chỉ có một thân một mình, không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, quyền thế phú quý đối với ta như gió thoảng mây bay.”
“Ha ha! Chuyện này dễ giải quyết thôi, nếu phu quân không lưu luyến chức vị tướng quân thì còn có chuyện gì để sợ nữa? Huynh cứ yên tâm, nếu lão Hoàng Đế kia dám làm khó dễ huynh, Dung Nhi sẽ giúp huynh dịch dung, đến lúc đó chúng ta giả trang thành người khác, giả thành nam hay nữ Dung Nhi đều làm được, muốn biến thành ốm hay mập mạp đều dễ như trở bàn tay, lão Hoàng Đế sẽ không thể lùng bắt chúng ta được.” ^^ Nàng tự tin tràn đầy nhìn về phía phu quân khẳng định.
Đoàn Ngự Thạch nhìn nàng thật sâu, trong lòng cảm thấy bội phục, rõ ràng đây là chuyện rất khó giải quyết, vậy mà nàng lại biến nó thành việc rất nhỏ, hiện tại nàng đã nghĩ ra cách để giúp hắn giải quyết chuyện nan giải này…
Tô Dung Nhi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thật ra thế này cũng tốt, muội thật không thích làm tướng quân phu nhân chút nào, bởi vì, muội nhất định sẽ không thể thích ứng nổi cuộc sống đầy lễ nghi ở kinh thành, cả ngày cùng quan to, quý nhân giao tiếp, xã giao, thật phiền mà, nếu như có thể hồi Tiên sơn, muội cam đoan huynh nhất định sẽ rất thích, mà sư phụ cũng sẽ hoan nghênh huynh!” ^^
Hắn gật đầu: “Nàng muốn thế nào cũng được, ta đều sẽ nghe lời nàng.”
Tô Dung Nhi đột nhiên chấn động toàn thân, không dám tin trừng mắt nhìn hắn.
“Nàng sao thế?” Hắn khó hiểu hỏi.
Nàng thật không nén được kích động nhìn hắn: “Huynh cười.”
Đoàn Ngự Thạch giật mình: “Có sao?”
“Có! Huynh vừa mới cười, cười lại một lần nữa đi!” Giọng nói của nàng nóng bỏng thỉnh cầu.
Đoàn Ngự Thạch trầm mặc một lúc lâu, vừa rồi hắn hoàn toàn không có ý thức được là mình đang cười, hiện tại đột nhiên nàng nói hắn cười thêm lần nữa, hắn căn bản thật khó làm lại như thế…
“Ai da, mau cười đi mà!”
“…Được, ta cười.”
“Ai da, nào có chứ, lần này đâu phải là cười, huynh chỉ nhếnh môi thôi, muội muốn huynh cười giống như hồi nãy cơ.”
Vừa rồi là như thế nào, hắn thật không biết được, nhịn không được xấu hổ.
“Lần sau đi!”
“Sao lại lần sau, việc này đâu có cần luyện tập, hiện tại đi mà!”
“…”
“Không đúng, nhìn huynh như vậy thật dữ tợn nha!”
“…”
“Không đúng, biểu tình của huynh giống như vừa bị chém một đao!”
“…”
“Phu quân, cái này không giống đang cười, muội coi như đang khóc được không?”
“Làm ơn tha cho ta…!” >”<”
Hôm sau, Đoàm Ngự Thạch đem theo nàng cùng đại quân chuẩn bị hồi kinh thành bái kiến Hoàng Thượng.
Đoàn tướng quân thống lĩnh Hổ quân đại thắng trở về, khiến cho địch nhân hoảng sợ phải bỏ chạy về Mạc Bắc, sau đó Thái Bắc Vương đã phái sứ giả sang cầu hoà, thư chiêu hàng được trình lên, nguyện ý quy thuận triều đình, vĩnh viễn không xâm chiếm nữa.
Mang theo thư xin quy hàng bên người, Đoàn Ngự Thạch cùng Tô Dung Nhi hồi kinh, trừ bỏ chuyện được sắc phong chức tước, hắn sẽ hướng Thánh Thượng thỉnh cầu tứ hôn, chính thức cưới Dung Nhi làm vợ, phong nàng là tướng quân phu nhân.
Tâm tình hắn thật cao hứng phấn khởi, nhưng đang nửa đường hồi kinh, thì nghe kinh thành truyền đến một tin tức gây chấn động lòng người.
Hoàng Thượng có lệnh, tướng quân Đoàn Ngự Thạch có công diệt trừ hoạ lớn từ phương Bắc, ngoài việc hạ chiếu chỉ ban thưởng vàng bạc, nhung gấm, tơ lụa, còn đem công chúa gả cho Đoàn Ngự Thạch, cấp đất phong quan, thăng tiến từ tướng quân trở thành phò mã.
Tin tức này, quả thật là một cái đả kích lớn cho hai người.
“Chuyện này là sự thật sao?” Hắn hướng Đông Phương tiên sinh hỏi.
Đông Phương Vệ chắp tay, hành lễ trả lời: “Cháu của lão phu ở kinh thành, truyền người cưỡi ngựa đưa tin hỉ đến, tuyệt đối không sai đâu!”
Sự tình chuyển biến làm người ta không kịp trở tay, Đoàn Ngự Thạch không hề nghĩ đến Hoàng Thượng đột nhiên lại tứ hôn.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tướng quân giờ đã có phu nhân!” Mục Đức Quang nói.
“Nhưng chưa thành thân!” Tât Tề nhắc nhở.
Đúng vậy! Vấn đề ở đây là, hắn cùng Dung Nhi chưa thành thân, mà Hoàng Thượng đã hạ chiếu chỉ thông cáo, quân vô hí ngôn, không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chuyện này phải giải quyết thế nào cho đúng đây?
Đại quân tạm thời hạ trại, nơi đây còn cách kinh thành bốn ngày hành trình, vốn dĩ là muốn hướng kinh thành đi đến, nhưng nay đi thì không được, không đi cũng không xong, Đoàn Ngự Thạch lâm vào thế lưỡng nan.
Trong doanh trướng, nháy mắt tràn ngập không khí nghiêm túc, chuyện này không phải là hành quân đánh giặc, không ai nghĩ ra được biện pháp đối phó.
Lúc này, Tô Dung Nhi sôi nổi đi vào…
“Phu quân! Huynh xem muội bắt được cái gì nè.” ^^ Nàng hướng doanh trướng đi đến, đem ‘thành tựu’ của mình đưa mọi người xem.
“Một con cá vừa mập vừa to nha, hôm nay thế là có món cá ngon để ăn rồi.”
Nàng quần áo xốc xếch, trên mặt còn dính một đám bùn đen, vừa nhìn là đã biết rõ, trên đường đi nàng hưởng ngoạn phong cảnh thật sự tận tình.
Vì để cho xuất ngoại an toàn, nên nàng đã hoá trang thành nam nhân, đội mặt nạ, giả thành gã sai vặt của tướng quân, đi theo bên cạnh phu quân, lòng nàng thật vui vẻ, muốn đi đến khoe thành tích, nhưng vừa đi đến, liền phát hiện ra không khí thật ảm đảm, hẳn là có chuyện gì rồi…
“Mọi người làm sao vậy?”
Không chỉ có phu quân, mà Đông Phương tiên sinh, Mục đại nhân, Tất Tề đại nhân, tất cả đều mang một dáng vẻ đầy tâm sự, mà hơn thế nữa là, tất cả ánh mắt của họ đền không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng, nhìn xem ánh mắt của nàng, giống như trên gương mặt nàng có cái gì khác lạ.
Tô Dung Nhi nghi hoặc nhìn về phía phu quân, phát hiện ra sắc mặt hắn có chút quái lạ.
“Có chuyện gì vậy?”
Không có ai trả lời, ngay cả Mục Đức Quang thường ngày hay nói rất nhiều, lúc này cũng rất khác thường trầm mặc, khi hắn vô tình ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Dung Nhi liền lập tức lảng tránh nhìn sang phía khác, không dám nhìn nàng, chà… thái độ thật làm cho người ta nghi ngờ… chậc…
Không ai thèm nói với nàng sao??? Được lắm!!!
“Các ngươi không nói phải không? Không sao cả, ta có rất nhiều biện pháp, nếu sau này biết được chuyện đại sự gì phát sinh mà các ngươi lại cố ý giấu ta, ta sẽ ghi hận!” Nàng chống tay lên thắt lưng, rất có tư thế của tướng quân phu nhân…
Dung Nhi sớm hay muộn thì cũng sẽ biết, Đoàn Ngự Thạch thở dài: “Các ngươi lui ra đi!”
Mọi người liền y lệnh, nhất nhất rời đi ra ngoài doanh trướng, chỉ để lại hai người bọn họ.
Tô Dung Nhi đi đến trước mặt phu quân, ngồi trên đùi hắn, nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn nói: “Được rồi, bây giờ huynh nói cho muội biết đã xảy ra chuyện gì đi!”
“Nàng đáp ứng ta, nghe xong phải bình tĩnh, đừng phát giận!”
Nàng nghĩ nghĩ, gật đầu: “Trừ bỏ chuyện vụng trộm với người khác ở ngoài, muội cái gì cũng không tức giận!”
Đoàn Ngự Thạch biểu tình có chút vặn vẹo, tuy rằng hắn không vụng trộm với người khác bên ngoài, nhưng là… chuyện này, xét ở góc độ nào đó, so với chuyện vụng trộm thì còn tệ hơn…
Trầm ngâm trong chốc lát, hắn cũng đành đem tất cả mọi chuyện nói với nàng, sau đó lại khẩn trương nhìn biểu tình của nàng, sợ rằng nàng sẽ giận dữ bỏ đi, bàn tay của hắn ôm chặt thắt lưng của nàng không dám buông ra.
Thật là ngoài dự đoán của hắn, Dung Nhi nghe xong, không hề có biểu tình giận dữ và kích động, nàng chỉ là chớp chớp đôi mắt to.
“Hoàng Thương muốn đem công chúa tứ hôn cho huynh?”
“Nhưng ta chỉ muốn nàng!” Hắn cường điệu giọng nói, môi nhếch lên, dáng vẻ rất kiên trì…
Tô Dung Nhi chậm rãi gật đầu: “Hoàng Thượng cũng thật tinh mắt a, muốn nhận huynh làm con rể.”
“Nàng không tức giận?”
“Sao lại tức giận? Huynh sẽ lấy công chúa à?”
“Tuyệt không!”
“Muội biết, muội biết huynh sẽ không lấy công chúa, nên có gì để lo lắng đâu!”bg-ssp-{height:px}
“Vấn đề ở đây là, Hoàng Thượng đã hạ chiếu chỉ, công bố chuyện này cho toàn dân chúng biết, quân vô hí ngôn, không thể thu hồi lại lệnh đã ban!”
“A…” Hiện tại nàng hiểu rõ, khó trách lúc nãy mọi người vẻ mặt ai cũng trầm trọng, thì ra là có chuyện như thế: “Chuyện này thật sự phiền não.” Nàng cũng lộ ra vẻ mặt buồn rầu.
“Nàng sẽ không rời ta đi chứ?”
Nàng giương mắt, đón nhìn ánh mắt phu quân, chậm rãi nói: “Muội đã từng nói qua… nếu như huynh muốn nữ nhân khác, hôn ước của chúng ta liền sẽ huỷ bỏ…”
“Không! Nàng không thể rời ta đi!” Cánh tay hắn thu lại, cả người nàng bị hắn ôm thật chặt, chặt đến nỗi thiếu chút nữa là nàng nghẹt thở.
Nhìn thấy phu quân phản ứng kịch liệt như thế, làm nàng vừa mừng vừa sợ, không muốn hắn đau lòng, nàng trấn an.
“Huynh yên tâm đi mà, muội sẽ không rời đi, đời này, nhất định sẽ chung một chỗ cùng huynh, cho dù đến hoàng tuyền, muội cũng sẽ theo huynh.”
“Thật sự?”
“Đúng a, lấy chồng theo chồng, gả cẩu tuỳ cẩu, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu, muội đều đi cùng huynh.”
Hắn yên tâm thả lỏng thân mình, chỉ có ở trước mặt nàng hắn mới có thể giải trừ lớp võ trang của chính mình, hắn không thể tưởng tượng, nếu ngày nào đó mất đi Dung Nhi thì hắn sẽ ra sao đây? Hiện tại hắn đã phát hiện ra, hắn không thể không có nàng, hắn đã yêu nàng, yêu rất sâu đậm…
“Nàng yên tâm, đời này ta quyết không phụ nàng!”
Nàng nở nụ cười, hai tay nâng lên mặt của hắn.
“Huynh đừng lo lắng, vấn đề của huynh cũng chính là vấn đề của muội, hai chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt, muội chỉ muốn hỏi huynh một chuyện, nếu mệnh lệnh thật sự khó cãi, Hoàng Thượng kiên quyết, nhất định muốn huynh phải lấy công chúa, đến lúc đó huynh có suy tính gì không?”
Đoàn Ngự Thạch lập tức trả lời: “Ta liền cáo quan, không làm tướng quân nữa, dù sao hoạ ngoại xâm từ phương Bắc đã bị diệt trừ, triều đình có ta hay không cũng đều không quan trọng nữa rồi.”
“Huynh không lưu luyến chức vị sao?”
“Không! Dù sao ta cũng chỉ có một thân một mình, không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, quyền thế phú quý đối với ta như gió thoảng mây bay.”
“Ha ha! Chuyện này dễ giải quyết thôi, nếu phu quân không lưu luyến chức vị tướng quân thì còn có chuyện gì để sợ nữa? Huynh cứ yên tâm, nếu lão Hoàng Đế kia dám làm khó dễ huynh, Dung Nhi sẽ giúp huynh dịch dung, đến lúc đó chúng ta giả trang thành người khác, giả thành nam hay nữ Dung Nhi đều làm được, muốn biến thành ốm hay mập mạp đều dễ như trở bàn tay, lão Hoàng Đế sẽ không thể lùng bắt chúng ta được.” ^^ Nàng tự tin tràn đầy nhìn về phía phu quân khẳng định.
Đoàn Ngự Thạch nhìn nàng thật sâu, trong lòng cảm thấy bội phục, rõ ràng đây là chuyện rất khó giải quyết, vậy mà nàng lại biến nó thành việc rất nhỏ, hiện tại nàng đã nghĩ ra cách để giúp hắn giải quyết chuyện nan giải này…
Tô Dung Nhi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thật ra thế này cũng tốt, muội thật không thích làm tướng quân phu nhân chút nào, bởi vì, muội nhất định sẽ không thể thích ứng nổi cuộc sống đầy lễ nghi ở kinh thành, cả ngày cùng quan to, quý nhân giao tiếp, xã giao, thật phiền mà, nếu như có thể hồi Tiên sơn, muội cam đoan huynh nhất định sẽ rất thích, mà sư phụ cũng sẽ hoan nghênh huynh!” ^^
Hắn gật đầu: “Nàng muốn thế nào cũng được, ta đều sẽ nghe lời nàng.”
Tô Dung Nhi đột nhiên chấn động toàn thân, không dám tin trừng mắt nhìn hắn.
“Nàng sao thế?” Hắn khó hiểu hỏi.
Nàng thật không nén được kích động nhìn hắn: “Huynh cười.”
Đoàn Ngự Thạch giật mình: “Có sao?”
“Có! Huynh vừa mới cười, cười lại một lần nữa đi!” Giọng nói của nàng nóng bỏng thỉnh cầu.
Đoàn Ngự Thạch trầm mặc một lúc lâu, vừa rồi hắn hoàn toàn không có ý thức được là mình đang cười, hiện tại đột nhiên nàng nói hắn cười thêm lần nữa, hắn căn bản thật khó làm lại như thế…
“Ai da, mau cười đi mà!”
“…Được, ta cười.”
“Ai da, nào có chứ, lần này đâu phải là cười, huynh chỉ nhếnh môi thôi, muội muốn huynh cười giống như hồi nãy cơ.”
Vừa rồi là như thế nào, hắn thật không biết được, nhịn không được xấu hổ.
“Lần sau đi!”
“Sao lại lần sau, việc này đâu có cần luyện tập, hiện tại đi mà!”
“…”
“Không đúng, nhìn huynh như vậy thật dữ tợn nha!”
“…”
“Không đúng, biểu tình của huynh giống như vừa bị chém một đao!”
“…”
“Phu quân, cái này không giống đang cười, muội coi như đang khóc được không?”
“Làm ơn tha cho ta…!” >”