Kiều Vi nhạy cảm, cô lập tức phát hiện ánh mắt Lâm Khả Du nhìn mình có gì đó khác khác.
Là ghét hận.
Nếu trước đây chỉ đơn thuần là không thích, nể tình Tịch Việt mà còn khách sáo một chút thì bây giờ, đó là sự chán ghét không hề che giấu.
Hai người không hề chào hỏi đối phương, Lâm Khả Du xoay người ra ngoài, Kiều Vi rời mắt đi.
Cô không định miệt mài đoán xem ý thù địch của Lâm Khả Du từ đâu mà đến. Thích hay chán ghét một người chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản, cuộc đời đã lắm gian nan, không nên lại bị tâm trạng của người khác ảnh hưởng.
...
Lâm Khả Du rời khỏi khoa khám bệnh, tài xế chạy theo hỏi: "Lấy thuốc xong rồi, tiểu thư, bây giờ về đúng không?"
"Tạm thời không về."
Giày cao gót dừng lại, cô gái liếc nhìn phía sau, bảo người đàn ông tới gần mấy bước, hạ giọng: "Chú đi xem người đàn ông cao lớn ở quầy số ba kia lấy thuốc gì, nhớ tên thuốc giùm cháu."
Không cần nghĩ cũng biết, có thể khiến cậu Hoắc ngoan ngoãn đứng xếp hàng chỉ có chuyện liên quan tới Kiều Vi.
Đây là tài xế mới nhà cô, bên kia xếp hàng chen chúc, muốn xem Hoắc Hào Chi lấy thuốc gì không phải việc khó.
Cô muốn xem xem Kiều Vi rốt cuộc bị bệnh gì mà khiến đàn ông đều ngu ngốc che chở cô ấy đến vậy.
Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là khi tài xế quay lại chỉ nói được tên mấy loại thuốc giảm đau.
"Chỉ có thuốc giảm đau không còn thuốc nào khác?"
"... Còn mấy loại thuốc nữa nhưng tên phức tạp quá, tôi không nhớ nổi." Tài xế cúi đầu xin lỗi.
Cô gái mặt không cảm xúc lên xe, ngay khi chuẩn bị đóng cửa, tài xế bỗng vỗ đầu một cái, nói: "Đúng rồi, lúc điều dưỡng đối diện đơn thuốc hình như có nói RH gì đó..."
Lâm Khả Du vốn không hi vọng gì nhưng vẫn mở điện thoại lên mạng tìm hiểu.
Nhìn kết quả hiển thị, Lâm Khả Du mở to hai mắt.
Thuốc hỗ trợ điều trị... Ung thư?
...
Tất niên hôm nay, khoảng năm sáu giờ sáng Kiều Vi đã dậy, trán đầy mồ hôi, dạ dày đau quặn.
Cô sờ soạng bật đèn, cầm mấy viên thuốc giảm đau trên tủ đầu giường nuốt xuống.
Bưng cái ly lên, nước đêm qua đã lạnh, thoáng do dự, cô quyết định không uống.
Kiều Vi khoác thêm áo đứng dậy, vào bếp nấu nước.
Cô thể hàn, ngủ một đêm, mới rời khỏi ổ chăn một lát, tay chân đã trở nên lạnh lẽo. Không biết tiếng nước đứt quãng từ đâu, càng nghe càng lạnh.
Mấy ngày nay mặt trời ló dạng trễ, tấm màn phòng khách khép hờ, bên ngoài vẫn đen tuyền, từ xa có thể nghe thấy vài tiếng pháo.
Tết Âm Lịch là ngày lễ quan trọng nhất trong năm, mọi lần đều thấy không có gì đặc biệt, hôm nay lẻ loi một mình, cô mới cảm thấy thật cô độc.
Rót nước sôi ra ly, Kiều Vi uống một hớp, cơn đau cuối cùng cũng dịu lại.
Cô vốn định ngồi nghỉ một lát sẽ bắt đầu kéo đàn, ai ngờ vừa ngồi xuống, chuông cửa liền vang lên.
Sớm như vậy, nghe tiếng chuông cửa, Kiều Vi giật mình thiếu chút nhảy dựng lên, mãi đến khi di động cũng đổ chuông, thấy người gọi đến là Hoắc Hào Chi, cô mới vội mang dép lê đi mở cửa.
Gió bên ngoài ập vào mặt, giây tiếp theo, Kiều Vi liền bị người tới ôm chặt vào lòng.
Cái ôm của anh mang theo hơi lạnh ngoài kia.
Kiều Vi ngây ra một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hoắc Hào Chi nhắm mắt lại không trả lời, chỉ có càng ôm càng chặt.
Anh phải nói sao nhỉ?
Nói anh nửa đêm gặp ác mộng, mơ thấy đang nắm tay Kiều Vi đi trên đường, đột nhiên bị dòng người tách ra, anh tìm cô khắp nơi, gọi cô, nhưng chẳng có ai đáp lại.
Đổi cảnh chính là hình ảnh Kiều Vi nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo, đèn mở chiếu xuống, mặt cô đầy nước mắt, khóc lóc gọi anh: "Hào Chi, Hào Chi..."
Tiếng kêu khiến trái tim người ta muốn vỡ nát.
Cái cảm giác tuyệt vọng đáng sợ ấy ập tới, Hoắc Hào Chi mở bừng mắt, đến nay vẫn còn sợ hãi.
Anh gác cằm lên trán Kiều Vi, cứ như chỉ có thật sự ôm cô gái này vào lòng, cảm nhận nhiệt độ của cô, anh mới miễn cưỡng bình tỉnh lại.
"Hào Chi?" Thấy anh khác thường, Kiều Vi kinh ngạc gọi.
Nghe cô gọi một tiếng, Hoắc Hào Chi chấn động.
"Sáng nay anh bị làm sao vậy?"
Hoắc Hào Chi lắc đầu: "Em gọi tên tôi lần nữa đi." Anh thì thầm, cứ như đứa bé đang làm nũng.
"Hào Chi."
"Tôi muốn nghe nữa."
"Hào Chi, Hào Chi." Kiều Vi gọi ba lần, "Nghe đủ chưa?"
Người đàn ông vùi đầu vào vai cô, nghẹn ngào nói: "Hai hôm nay tôi rất vui, hệt như nằm mơ lên thiên đường vậy... Nhưng tỉnh rồi em sẽ không còn nữa."
Hoắc Hào Chi vốn là người kiêu ngạo, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ thích một người đến vậy.
Hận không thể giao cả trái tim cho cô, ngóng trông cô nhận lấy, hi vọng cô sẽ hiểu.
"Tôi có thể đi đâu chứ?" Kiều Vi vừa bất lực vừa buồn cười, giơ tay vỗ vỗ lưng anh, "Ở ngoài lạnh lắm, tôi sắp bị đông cứng rồi."
...
Thời gian trước Kiều Vi phải nằm viện, chưa kịp mua sắm, trong tủ lạnh ngoại trừ thuốc thì chính là thuốc, trống rỗng, muốn nấu bữa sáng cũng khó.
Hoắc Hào Chi không kén ăn, anh dựa vào cửa phòng bếp, nói: "Cứ nấu mì như lần trước đi, thêm cái trứng nữa."
Kiều Vi nghe tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, cúi đầu, dưới chân là tụ một vũng nước.
Nước ở đâu chảy ra thế?
Kiều Vi tìm một lúc lâu mới phát hiện nước chảy từ ống dẫn phía sau tủ đựng bát, không biết có phải do ống nước đã cũ không, nước chảy ra rất nhiều, cứ tiếp tục như vậy e là phòng bếp không còn chỗ đứng nữa.
Cô gọi điện cho quản lý chung cư, ai ngờ bên đó đã nghỉ tết, lại gọi cho chỗ sửa ống nước, người ta cũng đã về quê.
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Kiều Vi ngồi xổm xuống, thử chạm vào van nước hình tam giác, vừa động vào, linh kiện liền rơi xuống, toàn bộ nước lập tức phun ra, cũng may Kiều Vi né nhanh mới không bị bắn lên người.
Hoắc Hào Chi nghe thấy tiếng động, vội kéo cô ra khỏi phòng bếp, lục tìm thứ lấp kín ống nước kia, cả người ướt sũng.
Tóc đen của anh như muốn đóng băng, Kiều Vi nhìn thôi cũng thấy lạnh, vội chạy vào toilet lấy khăn lông cho anh.
Hoắc Hào Chi không vội lau, chạy một vòng tìm công tắt khóa nước lại rồi quay về, giúp cô sửa van tam giác.
"Anh biết sửa cái này à?" Kiều Vi kinh ngạc.
"Lúc du học một mình ở nước ngoài, tôi có sửa một lần nên biết." Anh dùng vải thô quấn chặt van nước, hất cằm, dáng vẻ chờ được khen.
Kiều Vi bật cười, chỉ đành khen mấy câu thỏa niềm mong ước của anh.
"Lợi hại thật."
"Vậy thêm ba cái trứng đi." Anh tự mãn ngẩng đầu.
"Được." Kiều Vi đi nấu nước, "Bộ quần áo lần trước tôi giặt sạch rồi, ở tầng trên cùng của tủ quần áo, anh đi lấy thay đi."
Bộ quần áo kia là lần trước Hoắc Hào Chi bị thương thay ra, khi đó nó dính đầy bùn đất, anh tưởng Kiều Vi đã ném đi, không ngờ cô lại giữ lại, còn giặt sạch, đúng là hiền huệ.
Hoắc Hào Chi đi thẳng vào phòng Kiều Vi, tìm quần áo, đưa lên mũi ngửi ngửi.
Giống hệt nước giặt quần áo của Kiều Vi, thơm quá.
...
Van tam giác đã cũ, không dùng được lâu, ăn sáng xong, Hoắc Hào Chi cùng Kiều Vi ra ngoài định mua linh kiện mới, thuận tiện sắm sửa cho ngày tết.
Căn chung cư đối diện người ta đã dán câu đối ngoài cửa, Kiều Vi nhìn mấy lần, nghiêng đầu hỏi: "Anh không về đế đô à?"
"Thôi bỏ đi." Hoắc Hào Chi cười nhạo, "Tôi mà về tết này bọn họ càng đau đầu."
"Bà Tống thì sao?"
"Tôi nói với bà nội rồi, không có gì đâu." Thang máy xuống, Hoắc Hào Chi giơ tay nghịch tóc đuôi ngựa, "Em đừng có đuổi tôi đi như vậy, tôi không đi đâu, tôi nhất quyết phải ở đây."
Cửa thang máy mở, có người vào.
Nam sinh kia đứng hình vài giây, đẩy mắt kính, đột nhiên mở lớn đôi mắt nhìn anh và Kiều Vi chằm chằm.
Hoắc Hào Chi bực bội kéo Kiều Vi ra sau, chắn kín mít: "Nhìn gì đấy!"
Vừa dứt lời, nam sinh kia hào hứng kêu lên: "Anh chị là ca sĩ chính với người chơi violin của Tiếng chuông và tường vi đúng không? Em có xem video biểu diễn của anh chị, ban nhạc của anh chị ngầu lắm! Cái bài thánh ca mở đầu kia, mấy ngày nay hôm nào em cũng nghe chục lần."
Kiều Vi lặng lẽ kéo vạt áo anh, Hoắc Hào Chi lúc này mới dẹp vẻ hung dữ, khoanh tay khịt mũi.
"Anh chị cũng ở chung cư này sao?"
Kiều Vi cười cười không đáp.
Nam sinh càng hưng phấn: "Có duyên thật, anh chị có thể ký tên cho em được không?"
"Ký ở đâu?" Hoắc Hào Chi hơi mất kiên nhẫn vì sự ồn ào của cậu ta.
Nam sinh lục tìm một hồi mới tìm được cái bút chì, nhìn trên dưới một vòng, chỉ chỉ sau lưng áo khoác màu trắng: "Ký ở đây, ký ở đây đi."
Bút chì nhỏ không vừa tay Hoắc Hào Chi, anh loay hoay mấy giây mới cầm chắc cây bút, ký xong, cây bút vốn nên đưa cho Kiều Vi, nhưng anh không chịu, nhân lúc người ta đưa lưng không chú ý liền bắt chước chữ viết của Kiều Vi, thay cô ký tên.
"Xong rồi đấy."
...
Đường phố ngày gần tết quạnh quẽ hơn bình thường, đa số cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn trung tâm thương mại khá náo nhiệt.
Mua xong túi lớn túi nhỏ trong siêu thị, bọn họ đi dạo vài con phố, vẫn không thấy cửa hàng điện nước nào mở cửa.
Kiều Vi đau đớn hơn nửa đêm, uống thuốc giảm đau xong mới dễ chịu một chút, càng đi càng mệt, hơi thở cũng ngày càng nặng nề. Lại qua một ngã tư, Hoắc Hào Chi đột nhiên đi lên trước mấy bước, ngồi xổm trước mặt cô.
"Vi Vi, lên đi, tôi cõng em."
Kiều Vi nhìn trái nhìn phải, hai tai đỏ bừng: "Đã xách nhiều đồ như vậy, anh mau đứng lên đi."
"Em còn nhẹ hơn mấy thứ này, tôi không mệt đâu." Người đàn ông ngồi yên ăn vạ, "Em không leo lên, tôi sẽ không đứng dậy."
Kiều Vi còn muốn khuyên, Hoắc Hào Chi sợ cô ngại, dứt khoát lùi hai bước, trực tiếp cõng cô lên.
"Có phải thoải mái hơn nhiều không?"
Lưng Hoắc Hào Chi to rộng, trên vai đều là cơ bắp.
Kiều Vi không cần lo ngã xuống. Sợ cô không thoải mái, anh lần nữa nâng người cô lên.
Lối đi bộ rất dài, gió rất lớn, người đi đường đều quấn áo khoác đi vội vàng, không có ánh mắt dư thừa nào nhìn chằm chằm bọn họ.
Kiều Vi có thể cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể anh, cũng có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
Nhìn chồi xuân trên cành cây, trong khoảnh khắc này, cô bỗng phát hiện có thứ gì đó từ dưới đất chui lên.
Giống như con chim bay chặng đường dài, cuối cùng cũng tìm được nơi để dừng chân.
Bình yên mà thoải mái.
Cô chưa bao giờ nghĩ cảm giác như vậy lại do Hoắc Hào Chi mang đến cho mình.