Ở hành lang bệnh viện, khi xem phụ đề bên dưới TV, Kiều Vi mới biết chuyện trại nuôi ngựa Tây Đình bị tháo dở. Trại nuôi ngựa kia có chút lịch sử, bây giờ bị hủy, đài truyền hình thành phố G đưa tin mấy lần.
Mới đầu Kiều Vi tưởng mình hoa mắt nhìn lầm, xác nhận mấy lần mới giật mình.
Cô khẳng định dựa vào tính cách quái đản của Hoắc Hào Chi, không ai có thể lặng lẽ phá hoại trại nuôi ngựa bảo bối của anh như vậy.
"Kiều Vi." Y tá gọi tên cô, thấy cô đứng yên một chỗ thì tới giục, "Mau vào đi, đến lượt cô rồi."
Cồn và povidine lạnh lẽo sát trùng xương quai xanh trước.
Hôm nay Kiều Vi tới đặt port, y tá phòng khám biết cô, vừa xé gói thuốc vừa chào hỏi: "Lần này bạn trai không đi cùng cô à?"
"Ừ." Kiều Vi có tâm sự, tùy ý gật đầu đáp, "Tôi không cần đi theo."
"Cũng đúng, tôi thấy trạng thái gần đây của cô khá tốt đấy." Y tá híp mắt cười, quay đầu gọi đồng nghiệp, "Mau lấy giúp tôi kim số tới đây."
Khoảnh khắc y tá hất cằm, Kiều Vi đột nhiên nhớ lại, hôm đó ở ngoài bệnh viện, Hoắc Hào Chi hình như cũng hất cằm như vậy, kiêu ngạo nói với cô: "Giúp anh ta có gì khó!"
Khi ấy cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ dùng cách này để hỗ trợ.
Trước giờ Kiều Vi thà chịu thiệt cũng không muốn nợ người khác. Bao nhiêu năm qua cô luôn làm được, bởi vì cô biết trên thế giới này bất cứ thứ gì cũng có thể hoàn tả lại, chỉ có tình người.
Riêng Hoắc Hào Chi...
Trên đời này sao lại có người ngốc thế chứ?
Kiều Vi nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận hành động của y tá, nước muối sinh lý theo kim tiêm chảy vào cơ thể, dường như tốc độ máu chảy cũng theo đó mà trở nên dồn dập.
Cô nợ anh quá nhiều thứ, lại không tìm được điều trân quý hơn hoàn trả lại, có lẽ mãi đến khi cô chết, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng.
...
EP đầu tiên của ban nhạc thành công rực rỡ, phát hành chưa đầy hai tiếng đã được mua hết không còn sót cái nào, ngay cả công ty phát hành cũng bị sức mua của người hâm mộ dọa cho giật mình, vội vã gọi điện, thương lượng chuyện phát hành thêm.
Ban nhạc phát triển vượt xa mong muốn ban đầu của Kiều Vi. Lúc đầu bước vào công việc này chủ yếu là vì niềm vui của bản thân, cho dù đứng dưới khán đài chỉ có một người, cô kéo đàn cũng cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng dần dần Kiều Vi phát hiện tinh sự kỳ diệu của biểu diễn đến từ nhau, khán giả từ âm nhạc cảm nhận được nội tâm của người biểu diễn, mà người biểu diễn cũng nhận được năng lượng từ khán giả.
Trong bầu không khí hoan hô sôi trào khiến người ta nhảy nhót, khán giả đắm chìm trong âm nhạc là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người biểu diễn trên sân khấu.
...
Tháng năm, ban nhạc nhận được lời mời từ liên hoan âm nhạc ở đế đô.
Đương nhiên sức ảnh hưởng của lễ hội âm nhạc ở đế đô hơn hẳn thành phố G. Mỗi năm có hàng chục nghìn người đam mê âm nhạc từ các nơi đổ về, hơn trăm đơn vị truyền thông trong ngoài nước theo dõi đưa tin, vô số ban nhạc sẵn sàng tự chịu chi phí để được biểu diễn.
Đây vốn là cơ hội tuyệt vời, nhưng lần này, Hoắc Hào Chi không hề thấy vui mừng.
Bầu trời ngoài quán bar đã tối, sân khấu biểu diễn lên đèn.
"Tôi không đi."
"Anh hai!" Từ Tây Bốc không dám tin, là người đầu tiên không đồng ý, "Cơ hội tốt như vậy sao lại không đi chứ?"
Lúc vừa nhận được thư mời, cậu hưng phấn tới mức thiếu chút chạy một vòng thành phố để chúc mừng, hiện tại thái độ của Hoắc Hào Chi như chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, trực tiếp kéo cậu về mùa đông giá rét.
"Không có lý do gì cả, tôi không đi." Anh dứt khoát ném thư mời về bàn, bảo mọi người tự lựa chọn.
Hoắc Hào Chi là ca sĩ chính, lại là tay guitar tốt nhất của đội, anh không đi, thực lực của ban nhạc suy giảm rất lớn.
Mọi người còn chưa hoàn hồn từ khiếp sợ, Viên Luật Thư đứng trong góc lên tiếng: "Tôi cũng không đi."
Từ Tây Bốc đánh mạnh vào lưng một cái: "Cậu cút ngay, nói gì đó hả?"
Viên Luật Thư không trốn tránh, chỉ trầm giọng: "Chị Vi Vi hiện giờ không thể ngồi máy bay, chị ấy không đi được."
"Vi Vi không đi được?" Quý Viên kinh ngạc.
Nghe cậu nói vậy, sau một lúc lâu mọi người mới giật mình, hình như chị của Luật Thư cũng bị ung thư.
"Em biết rồi..."
"Em và Từ Tây Bốc đã thấy thuốc trong tủ lạnh nhà chị Vi Vi."
Từ Tây Bốc cũng suy giảm khí thế, xấu hổ buông tay, hỏi cậu: "Sao chị Vi Vi lại không được ngồi máy bay."
"Chị ấy đang trong thời gian hóa trị, thiếu máu nghiêm trọng, không thể lên máy bay, đế đô lại cách xa thành phố G, chuyển sang phương tiện khác đi đường xóc nảy sẽ càng mệt hơn."
Mọi người im lặng.
Sau một lúc lâu, Từ Tây Bốc mới thấp giọng: "Vậy em cũng không đi."
Quý Viên nhìn Lăng Lâm, anh buông dùi trống: "Anh sao cũng được."
Nhận được đáp án, Quý Viên cúi người gom thư mời lại: "Thế để tôi giấu thư mời đi, không ai được nói với Vi Vi hết."
Vừa cầm thư mời, cửa đại sảnh bỗng bị đẩy ra.
"Không được nói với tớ cái gì?"
Nãy giờ cô uống thuốc rồi ngủ ở hậu đài một lát, tỉnh lại định tiếp tục tập luyện, ai ngờ vừa tới lại nghe thấy câu này.
Quý Viên không biết nói dối, cô căng thẳng giấu thư mời ra sau lưng, hành động này càng khiến Kiều Vi chú ý.
"Thư mời của lễ hội âm nhạc ở đế đô à?" Không ai lên tiếng, Kiều Vi dứt khoát xách hộp đàn tới gần, tìm cái ghế ngồi xuống, "Lần trước biểu diễn, tớ đã gặp đạo diễn của nhạc hội đế đô, ông ấy có đề cập, mấy hôm trước tớ còn nghĩ nếu không có gì bất ngờ, thư mời chắc đã đến rồi. Sao mọi người lại có thái độ này? Đây không phải tin tốt sao?"
"Vi Vi, bọn tớ không định đi."
"Vì tớ?" Không đợi ai trả lời, cô lắc đầu, "Đừng, tớ muốn đi."
"Vi Vi..." Quý Viên vội nói, "Không gấp lần này, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội tốt hơn mà."
"Không, tớ muốn đi." Rất hiếm khi Kiều Vi quyết liệt từ chối như vậy, "Mọi người cũng muốn đi không phải ư? Ban nhạc thành lập đã lâu, tớ ở đây cứ như luôn liên lụy đến mọi người vậy. Mọi người ở đây vất vả luyện tập, chỉ có tớ nằm viện. Tớ cũng muốn nỗ lực cùng mọi người."
"Vi Vi...." Quý Viên muốn bật khóc, vội xoay người cuống quít lau, "Dù gì bọn tớ cũng không tài giỏi gì, đi chỉ làm nền cho người ta thôi, còn không bằng chăm chỉ tập luyện chuẩn bị cho năm sau."
"Đời người nào có nhiều thời gian để chuẩn bị chứ, có cơ hội thì phải nắm bắt." Kiều Vi mở hộp đàn, cầm đàn lên, "Tập luyện ca khúc mới thôi."
Không ai nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Hoắc Hào Chi cầm guitar lên.
Kiều Vi tựa cầm lên đàn, tay kéo những nốt nhạc đầu tiên, Hoắc Hào Chi hòa âm, âm nhạc như nước chảy từ thánh đường Baroque.
Âm bass trầm thấp xuyên qua tiếng chuông giáo đường, hoàng hôn màu đỏ hiện lên chiếu rọi đỉnh tháp.
Thật ra Kiều Vi không chỉ muốn đến đế đô, cô còn muốn tới nơi ba ở trước khi lâm chung. Xuất phát từ đế đô, chỉ cần hai tiếng là có thể đến Bắc Hà.
Có lẽ ở đó, cô có cảm cảm nhận được chút tâm trạng cuối cùng của ba.
...
Kiều Vi thiếu máu, chỉ số hồng cầu không đáp ứng tiêu chuẩn lên máy bay, vì thế rạng sáng, mọi người cùng ngồi tàu cao tốc đến đế đô.
Trước khi xuất phát phải uống thuốc, Kiều Vi vừa ngồi xuống liền mơ màng muốn ngủ.
Trời nóng, trong tàu mở điều hòa, nhiệt độ với mọi người là thoải mái, nhưng với Kiều Vi, tay chân đều lạnh như băng.
Hoắc Hào Chi dứt khoát kéo màn xuống, cởi áo khoác đắp cho cô, chống cằm nhìn cô ngủ.
Dậy quá sớm, sắc mặt Kiều Vi hơi trắng bệch.
Cứ ngủ một giấc đến đế đô như thế cũng tốt, Hoắc Hào Chi thở dài.
Ở thành phố G thời gian lâu như vậy, đây là lần thứ hai anh về đế đô. Thật ra anh không hề muốn đưa Kiều Vi về, đặc biệt là nơi đầu sóng ngọn gió này.
Dự án Hoàn Hải đã vào quỹ đạo, gần đây Hoắc Trọng Anh bị hội đồng quản trị chèn ép đến không ngẩng đầu được, bị buộc rời khỏi chức vụ, ở nhà nhàn rồi, càng oán hận anh. Ba mẹ không thích anh chơi nhạc, nếu biết anh về đế đô để biểu diễn, nói không chừng sẽ nổi trận lôi đình, một mình anh không sợ gì, chỉ sợ Kiều Vi bị tủi thân.
Ở hàng ghế đối diện có trẻ con chơi game, tiếng càng lúc càng lớn. Hoắc Hào Chi nhíu mày, lại sợ đánh thức Kiều Vi, chỉ có thể hạ giọng gọi cậu bé một tiếng.
"Nè, đeo tai nghe đi."
Có lẽ do cậu bé quá mê mẩn, không nghe thấy, Hoắc Hào Chi trực tiếp trừng mắt gọi, "Nè!"
Cậu bé bị dọa đến nhảy dựng, ipad rơi xuống đất, đang muốn mắng lại, thấy người đàn ông hung dữ, liền xấu hổ nhặt lên: "Em không có tai nghe."
"Vậy đừng chơi nữa."
Cậu bé không phục, nhưng thấy Hoắc Hào Chi lại trừng mắt, chỉ đành bất lực đáp vâng, tắt máy.
Kiều Vi không khỏe, mơ hồ nghe có tiếng ồn, mở mắt: "Sao vậy?"
Hoắc Hào Chi vội xoay người ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ hai cái: "Không có gì, em ngủ đi."
Lại ngẩng đầu, anh thấy cậu bé ở đối diện lần nữa mở ipad, tiếng càng lúc càng lớn, hình như cảm thấy anh không dám lớn tiếng uy hiếp, cậu bé còn đắc ý nghiêng đầu.
Xưa nay Hoắc Hào Chi không có kiên nhẫn với trẻ con, anh cẩn thận rút tay về, đứng dậy, xách sau cổ áo thằng bé, trực tiếp kéo đến toa bên cạnh.
Có lẽ hành khách trong toa đều đã nhẫn nhịn âm thanh mở loa ngoài đến cực điểm, dọc đường thế mà không có ai ngăn cản.
Cậu bé đá chân loạn xạ ở không trung, sợ hãi gọi bậy: "Kẻ xấu, anh muốn làm gì!"
Hoắc Hào Chi thả nó xuống, hét lớn: "Đứng yên."
Cậu bé cuối cùng cũng biết sợ, bật khóc: "Em phải mách ba, anh là người xấu!"
"Mách ba thì sao? Mau gọi ông ta tới đây, hỏi ông ta xem đây là lỗi của em hay của tôi!" Hoắc Hào Chi khoanh tay, cười lạnh.
Thấy người đàn ông trước mặt cười cười, cậu bé khóc lớn.
"Không được khóc!"
Hoắc Hào Chi lạnh lùng ra lệnh, tiếng khóc rung trời lập tức biến thành nhỏ giọng khụt khịt.
"Trong toa có một mình em à? Dựa vào đâu mà quấy rầy người khác nghỉ ngơi? Còn mở video, em đang thị uy với ai đấy? Tôi hả?"
Cậu bé không dám trả lời.
Hoắc Hào Chi dứt khoát đạp nó vào cửa toilet phía sau, cậu bé sợ tới mức trốn đi thì nhận ra cái người cao to này không đá mình, hai chân mềm nhũn thiếu chút ngồi bệt xuống đất.
Cậu vừa lau nước mắt vừa nức nở: "Em không dám, em không dám nữa..."
Trong toilet có tiếng nước, sau đó cửa mở.
Người đàn ông bước ra không rõ nguyên do, nhìn cục diện trước mắt mà choáng váng.
Cậu bé lập tức ôm lấy chân ông ta khóc lên, kêu gào: "Ba, anh ta bắt nạt con!"
Người đàn ông kia vội cất điện thoại vào túi, cung kính gọi một tiếng cậu Hoắc.
Người này chính là trợ lý của Hoắc Trọng Anh, lần trước bị Hoắc Hào Chi dọa một lần, lần này ông ta không dám gọi cậu hai nữa.
Hoắc Hào Chi thầm nghĩ xui xẻo, còn chưa về đế đô, tin tức đã không giấu được.
Có điều tính cách bắt nạt kẻ yếu của hai cha con này đúng là giống nhau. Anh hừ lạnh một tiếng, gằn từng chữ nói với cậu nhóc: "Nhớ lời mình vừa nói đấy."