Hoắc Hào Chi vào toilet hai ba phút để rửa mặt, khi chạy về thì thấy Điền Điềm đang đứng cuối hành lang hưng phấn vẫy tay với anh.
"Tỉnh rồi?" Hoắc Hào Chi hỏi.
"Tỉnh rồi, đang hỏi anh đấy,"
Tỉnh rồi!
Cảm ơn trời đất.
Hai chân Hoắc Hào Chi mềm nhũn, hạnh phúc đến muốn khóc.
"Nè nè, đừng có mang vi khuẩn vào..." Điền Điềm gọi.
Bước chân anh lúc này như đạp trên mây, lúc khử trùng, cả quả trình đều cười toe toét. Mặc đồ bảo hộ vào, anh nóng lòng xông vào phòng bệnh.
"Tránh ra một chút, có thể tháo máy thở để cô ấy hít thở không khí trong lành, quan sát thêm một đêm, ngày mai có thể về phòng bệnh bình thường."
Bác sĩ ra y lệnh, y tá khom lưng nâng giường của Kiều Vi lên.
Kiều Vi ngủ một giấc dài, eo lúc này đau nhức, nửa người tê dại không thể hoạt động, thử nhúc nhích một lúc lâu cuối cùng cũng động đậy được, ngẩng đầu liền nhìn người đang đứng ngây ngốc phía sau y tá.
"Choáng váng à? Sao lại sững sờ thế?"
Kiều Vi nghiêng đầu, nhẹ nhàng cong môi như là đang nói với anh:
Đợi lâu rồi.
Kỳ lạ là gương mặt cô rõ ràng trắng bệch nhưng một khi cười lên lại như viên ngọc sáng lời khiến trái tim đối phương cũng bừng sáng.
Hoắc Hào Chi từng đọc bài thơ của thi nhân ca ngợi vẻ đẹp của Giang Nam, nhưng anh lại cảm thấy không có gì sánh bằng nụ cười tươi tắn của Kiều Vi dành cho anh, nó như đóa mộc lan mới nở, vừa chạm mắt đã khiến anh suýt phải rùng mình.
Đẹp như một giấc mơ.
Hoắc Hào Chi luống cuống, sau một lúc lâu mới thốt ra tên cô: "Vi Vi..."
"Lúc em ngủ có phải anh đã gọi em như vậy không?"
Hoắc Hào Chi gật đầu, cổ họng khô khóc, nắm chặt tay cô, vẫn không dám tin: "Em thật sự nghe được anh gọi à?"
"Vâng." Kiều Vi gật đầu, "Có thể nghe thấy. Em chỉ nghĩ sao con người này không thể im lặng một lát để em ngủ một giấc, ồn muốn chết..."
Nói rồi, Kiều Vi tự cười mình trước.
Nhưng Hoắc Hào Chi lại cười không nổi.
Kiều Vi nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng cô thật sự vừa bước qua ranh giới sống chết, lần nữa trở về. Trong đoạn đường đó chỉ cần có chút sai lầm, hôm nay bọn họ đã không thể nói chuyện với nhau như vậy.
Anh không tiếp lời, lặng lẽ cúi đầu, kéo tay Kiều Vi qua, thổi chỗ kết vảy của cô: "Còn đau không?"
"Chỉ cần không để lại sẹo là không đau."
Hoắc Hào Chi tìm thuốc bác sĩ kê, nhẹ nhàng bôi lên cho cô.
Da Kiều Vi mềm mại, cổ tay trắng nõn, nếu để lại sẹo không biết sẽ xấu thế nào.
Có lẽ do kết cấu của thuốc bôi, bôi vào tay không hề thấy đau, thậm chí đến mức Hoắc Hào Chi chạm vào cũng không có cảm giác quá rõ, Kiều Vi đoán là do thành phần giảm đau. Đến khi hoàn hồn, cô mới nhận ra anh đã dừng lại.
Hoắc Hào Chi cụp mắt, Kiều Vi không nhìn rõ mặt anh, cũng không biết anh nghĩ gì.
"Sao thế?"
Cô đang khó hiểu, đột nhiên nghe anh mắng: "Xấu xa."
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi nghe có người dùng từ này chỉ mình, cô dở khóc dở cười: "Em xấu xa chỗ nào?"
"Em không chịu trách nhiệm." Đôi mắt đen nhánh ấy cuối cùng cũng ngước lên nhìn cô, "Lúc em muốn ngủ, em không nghĩ anh còn đang chờ em sao? Làm anh thích em, sau đó lại muốn bỏ mặc anh một mình."
Mỗi giây mỗi phút anh ở đây đều điên cuồng mong ngóc cô tỉnh lại.
Thời điểm bác sĩ đưa thông báo bệnh tình nguy kịch, cảm giác tuyệt vọng bao trùm, Hoắc Hào Chi không muốn trải nghiệm lần nữa.
Ánh mắt anh rực lửa mà kiên định, nóng đến mức có thể đốt cháy người ta, lại khiến người nhìn lại khổ sở.
Kiều Vi chỉ đành quay mặt đi: "Anh đừng nhìn em. Xấu lắm."
Người hôn mê nằm trên giường bệnh mấy ngày có gì mà đẹp? Chỉ cần nhắm mắt Kiều Vi có thể tưởng tượng ra bản thân đầu bù tóc rối của lúc này, chắc chắn rất xấu.
Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì, Kiều Vi đang do dự không biết có nên quay đầu hay không, cổ tay ôm gần lần nữa bị Hoắc Hào Chi nắm chặt.
"Không, rất đẹp, anh muốn nhìn thêm." Anh dường như đang cố đè nén cảm xúc, phải chậm rãi nói từng chữ mới có thể nói rõ.
"Em cũng phải nhìn anh."
"Nếu đời này quá ngắn, anh muốn ghi nhớ khuôn mặt của em, kiếp sau mới có thể tìm được em trong dòng người."
"Em cũng phải nhớ anh trông thế nào để đến lúc đó nhận ra anh."
Sợ mọi người lo lắng, từ lúc tỉnh dậy Kiều Vi cố gắng tỏ ra vui vẻ. Mãi đến lúc này, đầu như nổ tung một tiếng, cảm giác mất đi năm giác quan bỗng trở lại.
Thật ra cô cũng rất sợ, nhưng trong tất cả mọi người, chỉ có Hoắc Hào Chi nhìn thấu màn biểu diễn vụng về của cô.
Hai mắt Kiều Vi đỏ hoa, mũi cũng chua xót, cô không muốn rơi nước mắt, cũng không muốn bị ai nhìn thấy, chỉ có thể giơ tay che mũi miệng lại, nước mắt lặng lẽ trào mi.
Nước mắt rơi vào miệng, mùi vị còn đắng hơn thuốc cô phải uống trong thời gian qua.
"Con người nào có kiếp sau chứ."
"Anh nói có là có."
Hoắc Hào Chi chắp ta lại như muốn truyền hết niềm tin cho cô, mong mọi suy nghĩ có thể thành hiện thực.
Kiều Vi rất sợ đau, trước đây cứ đau dạ dày là uống thuốc, nhưng bây giờ không được. Mỗi lần truyền bạch cầu, hóa trị, xạ trị, cả quá trình cô đều im lặng để nhớ lại hình ảnh sóng vai cùng Hoắc Hào Chi trên sân khấu.
Dù đau đớn thì sự tồn tại của nó vẫn có ý nghĩa trong sinh mệnh...
Giúp cô khắc ghi thời gian khó quên nhất, giúp cô kiên trì tiếp tục.
Hoắc Hào Chi không nói gì, lặng lẽ kéo cô vào lòng.
Ngoài phòng bệnh, Điền Điềm xoay người lau nước mắt.
...
Cơn bão đi qua, mưa to liên tiếp một tuần cuối cùng cũng ngừng. Sau cơn mưa, bầu trời phía trên bệnh viện trong vắt.
Cả thành phố thiệt hại nặng nề, đường phố chưa khô, dưới đất toàn là mảnh kính, bảng hiệu và cây cối đổ nát. Trên những cành cây to còn đứng vững, chim chóc bắt đầu líu lo, không ai biết chúng đã tồn tại qua trận bão kinh khủng bằng cách nào.
Bên kia, Quý Viên và Lăng Lâm vừa nhận được tin Kiều Vi đã tỉnh, mới đến cổng bệnh viện đã bị các phóng viên bao vây.
Quý Viên vội vào bệnh viện gặp bạn mình, tay cầm theo canh mẹ Quý Hầm cho Kiều Vi, bị xô đẩy thiếu chút bị đánh nghiêng.
Không biết ai trên mạng đã tập hợp tất cả bức ảnh của ban nhạc khi biểu diễn, rất nhanh đã có người nhìn ra manh mối. Mỗi lần lên sân khấu, dù là mùa đông hay mùa hè, dù là mặc váy hay quần dài, Kiều Vi đều che cả người kín mít.
Ban đầu mọi người còn tưởng Kiều Vi xăm mình, dù gì người chơi rock and roll xăm mình không hiếm thấy, phong ba còn chưa bình ổn, không biết là nhân viên hậu đài nào tung tin nói sức khỏe Kiều Vi không tốt, từng thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch trước khi lên sân khấu.
Bình luận vừa xuất hiện, lập tức có người phụ họa.
[Nhục Tranh Tử]: Tôi tưởng mọi người đều biết sức khỏe Kiều Vi không tốt, những ai hâm mộ ban nhạc đều biết số lần cô ấy lên sân khấu còn ít hơn Từ Tây Bốc còn đang đi học, nghe bảo là đang dưỡng bệnh. Không ngờ còn có nhiều người đoán mò như vậy, trên người cô ấy rất sạch sẽ, thường xuyên mặc đồ dài không phải để che hình xăm mà vì sợ lạnh.
[Động Cảm Lập Phương Trình Thức]: Bệnh gì mà nghiêm trọng vậy? Trong lễ hội âm nhạc, nhiệt độ ở đế đô gần độ, người bình thường không phải nên bị say nắng trước sao?
[Thiển Đường]: Tôi từng tới quán bar của ca sĩ chính ở thành phố G, có gặp Kiều Vi, lúc trang điểm thì không nhìn ra, chứ bình thường cô ấy rất trắng rất gầy, không giống người đang khỏe mạnh.
...
Suy đoán dù gì vẫn là suy đoán, thứ chấn động thật sự chính là tấm ảnh người nhà bệnh nhân ở bệnh viện chụp tấm lưng Hoắc Hào Chi.
Đứng, ngồi xổm, còn cả ngồi chờ trên ghế dài hành lang bệnh viện.
Một giọng ca chính kiêu ngạo không ai bì nổi trên sân khẩu lại có một mặt hoàn toàn trái ngược.
Người đó lạnh lùng suy sút, nếu tấm ảnh chụp không rõ nét, chắc không ai tin là cùng một người.
Hiện giờ bức ảnh bị lộ ra ngoài, bối cảnh nhanh chóng bị nhận ra, đó là khoa ung bướu của bệnh viện hàng đầu trong nước.
Liên hệ với sự biến mất gần đây của ban nhạc và hoãn phát hành album lẽ ra phải lên kệ không khó để suy đoán.
Phóng viên là vua của giới giải trí, nếu muốn điều tra một việc, họ có trăm ngàn cách để moi ra chân tướng.
Không bao lâu, ngay cả bệnh tình của Kiều Vi cũng không giấu được.
Ban nhạc đang trong thời kỳ đỉnh cao lại bùng nổ một tin như vậy, đương nhiên khơi dậy chủ đề hot trên cộng đồng mạng. Các phóng viên năm lần bảy lượt trà trộn vào bệnh viện đều bị bảo vệ chặn lại, lúc này Quý Viên vừa xuất hiện, lập tức trở thành mục tiêu công kích.
Dù khó chịu nhưng vẫn phải nhịn, cô đẩy dòng người ra, chỉ nói: "Sức khỏe bạn tôi rất tốt, không cần phiền các bạn phóng viên lo lắng..."
Lăng Lâm che chở cho cô, khó khăn lắm mới vào được bệnh viện. Phóng viên bị bảo vệ chặn bên ngoài, đột nhiên có người lớn tiếng hỏi: "Chuyện album kéo dài vô thời hạn ban nhạc có giải thích gì không? Tình hình của Kiều Vi có phải không có cách nào tham dự ghi âm hay không?"
Nghe câu này, Quý Viên quay đầu nhìn.
Thật ra ban nhạc không thiếu tác phẩm, chẳng qua ai cũng muốn gây tiếng vang lớn nên cứ chọn đi chọn lại, vào phòng thu âm rồi vẫn không ngừng cải thiện, điều này làm trì hoãn rất nhiều thời gian.
Hiện tại, chỉ còn bài hát cuối cùng.
Song for rose.
Là bài hát ba Kiều Vi viết cho cô, cũng là tên album đầu tiên bọn họ đã nhất trí.
Về từ Bắc hà, Hoắc Hào Chi đã hoàn thành đoạn cuối, phối lại bài hát với yếu tố rock. Vất vả lắm mới chuẩn bị xong, chỉ còn thu âm thôi, Kiều Vi lại xảy ra chuyện.
Công ty đĩa nhạc gấp đến độ xoay vòng, nhưng không ai muốn cứ phát hành album một cách qua loa.
Album này thuộc về mỗi người trong số họ, đặc biệt là Kiều Vi.
Một ngày cô ấy còn chưa tỉnh lại, mọi người sẽ chờ cô ấy một ngày.
Quý Viên quay lại hai bước, nói to rõ ràng cho mọi người nghe rõ.
"Mỗi bài hát trong album này đều có sự nỗ lực không ngừng của Kiều Vi, cô ấy là linh hồn, vậy anh nói thử xem?"