Ngày hôm sau, vừa hết tiết hai, Triệu Dận Thành tự giác dâng lên thành quả tối hôm qua của mình – cá chiên. Nếu ăn với cơm thì mùi vị không tồi. Sau khi Triệu Dận Thành ba hoa viễn cảnh lần đầu tiên xuống bếp của cậu, Vạn Tiểu Tuyết đoán chắc phòng bếp nhà cậu ta đã tan xác rồi.
Bình thường Chi Lương rất hạn chế hoạt động, ăn hai miếng rồi thôi. Cuối cùng một mình Triệu Dận Thành và Tiểu Tuyết cùng nhau ăn sạch, không phải Triệu Dận Thành keo kiệt, chẳng qua do là lớp trưởng nên không tiện mời cả lớp ăn cá chiên.
Mới vừa hết tiết thứ nhất, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy bụng bắt đầu đau, trực quan mách bảo là do cá chiên gây họa, nhưng hình như Chi Lương và Triệu Dận Thành không hề đau. Lại nhịn thêm một tiết, rốt cục không nhịn được nữa. Rốt cục Vạn Tiểu Tuyết cũng ôm bụng đưa vào phòng y tế, Triệu Dận Thành hết sức băn khoăn, chủ động giúp Vạn Tiểu Tuyết xin nghỉ, Vạn Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành là bạn cùng bàn, hơn nửa cậu còn là lớp trưởng, cô Giang rất vui vẻ để cho Vạn Tiểu Tuyết về nhà. Thật ra thì Vạn Tiểu Tuyết cũng chỉ hơi khó chịu, uống thuốc xong nằm ở phòng y tế một lát, sau đó đi “giải quyết” là xong, thế nhưng Triệu Dận Thành lại mang giấy phép giúp cô xin nghỉ xuống, Vạn Tiểu Tuyết chỉ có thể “bất đắc dĩ” về nhà.
Cho dù thời gian quay ngược lại hai mươi năm, Vạn Tiểu Tuyết cũng đã sống trong cơ thể này năm năm rồi, đối với loại hấp dẫn này, vẫn như cũ khó có thể chống cự. Cơ hồ là vừa ra khỏi cổng trường, nét thống khổ trên mặt Vạn Tiểu Tuyết biến mất, miệng ngâm nga một câu hát dân gian, một lòng chỉ mong về nhà. Mặc dù về nhà cũng chẳng có gì để làm.
Nhà của Tiểu Tuyết và Chi Lương ở cùng một tầng lầu, còn là hàng xóm cách vách. Tiểu Tuyết vừa bò lên tầng một, mơ hồ nghe thấy tiếng cải vả. Trong lòng tò mò, tiến lên mấy bước, âm thanh gây gỗ càng phát ra rõ ràng. Mới vừa rồi nghe thấy âm thanh mắng to của đàn ông, tiến tới một chút còn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. Vạn Tiểu Tuyết quyết định không muốn nghe chuyện của người khác.
Nhưng bất đắc dĩ, cho dù Vạn Tiểu Tuyết không muốn hỏi thăm chuyện nhà người ta, cô cũng muốn về nhà, nhưng nhà gây gỗ chính là hàng xóm của cô —— cha mẹ Chi Lương. Văn Nóc có tham ô hay không Vạn Tiểu Tuyết không biết, nhưng chuyện ông ta ngoại tình đã rõ rành rành rồi, dì Trần cũng không thể làm như không biết mãi. Vạn Tiểu Tuyết bước qua cửa nhà bọn họ, ly hôn phải không, Văn Nóc muốn bỏ nhà đi. Đời trước Tiểu Tuyết chưa từng thấy cảnh này, cái cảnh Văn Nóc ôm ba lô và hành lý dứt khoát rời đi, Vạn Tiểu Tuyết lung la lung lay mở cửa, trực tiếp nhào lên giường.
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng có chút liên quan đến cô, tốt hay xấu vẫn còn chưa biết, chuyện của Văn Nóc ngổn ngang trong lòng Vạn Tiểu Tuyết, đây chính là nguyên nhân dẫn Chi Lương đến bờ vực thẳm cực đoan ở đời trước. Nhưng cô không thể nói thẳng ra cho Chi Lương biết; rằng cậu đừng quan tâm cha cậu nữa, ông ta không phải là người tốt. Nhớ lại khiếp trước Dì Trần và Văn Nóc đã cãi nhau, đòi ly hôn rất kịch liệt, nhưng đến khi mọi chuyện kết thúc, ông ta cũng chưa tổ chức đám cưới lần hai. Nếu lần này ông ta muốn tái hôn linh đình, chắc chắc sẽ không ảnh hưởng đến tâm lí Chi Lương sao?
Trong lòng đang xốc xếch ngổn ngang bao chuyện, đột nhiên truyền đến tiếng khoá cửa nhà leng keng, Tiểu Tuyết nghĩ mẹ đã về nhà, đang chuẩn chạy ra nghênh đón, nhưng thậm chí mẹ còn không thèm đóng cửa lại, chạy vội ra ngoài, sau đó mang dì Trần về. Lúc này cha mẹ không ai nói gì, mẹ cũng đã dẫn người về, đoán chừng là biết chuyện của dì Trần. Văn Nóc mới vừa đi, dì Trần vẫn đắm chìm trong đau thương như cũ, mẹ dịu dàng dìu dì Trần vào trong. Vạn Tiểu Tuyết tự giác tránh đi . Núp ở trong phòng mình, ngồi dựa lưng vào cửa phòng, tìm cách để nghe rõ xem bọn họ nói gì.
Nói thật lòng, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy mẹ con dì Trần phủi sạch quan hệ với Văn Nóc là tốt nhất, nhưng dù sao ông ta vẫn là cha Chi Lương, huyết nhục vĩnh viễn không thể nào phủ nhận. Chỉ có thể tránh càng xa càng tốt, thế nhưng Tiểu Tuyết vẫn luôn tình nguyện giúp đỡ. Lúc này Chi Lương đang ở trường học, cậu ấy không biết mình sắp phải đối mặt với những gì, nghĩ đến đây, Vạn Tiểu Tuyết lại bắt đầu lo lắng, câu ấy vẫn là đứa bé mẫn cảm, rất có thể nghĩ quẩn, có khi nào sẽ lao ra đường cái không . . . Nhưng mà kiếp này của Chi Lương so với kiếp trước sáng sủa hơn nhiều, năm năm tuy không dài, nhưng đã được giáo dục rất tốt, chắc chắn cậu sẽ không lao ra đường...
Nhưng chuyện khiến Tiểu Tuyết cảm thấy nghiêm trọng nhât ——chuyện Văn Nóc có tình nhân trong nhà ai cũng biết rõ. Dì Trần nhắm một mắt mở một mắt cho qua nhưng cũng đâu thể gạt người mãi. Hôm nay nguyên nhân bọn họ cãi vã chủ yếu và vì Chi Lương, dì Trần thương yêu Chi Lương vô hạn, cho dù cậu ấy là thiên tài hay một đứa trẻ đần độn. Nhưng Văn Nóc muốn sau khi ly hôn, ông ta sẽ được quyền chăm sóc Chi Lương, hứa hẹn sẽ cấp tiền hàng tháng cho Dì Trần, ngay cả căn hộ kia ông ta cũng không giành lấy, nhưng dù vậy, đó cũng chỉ là minh chứng cho ý muốn rời khỏi của ông ta.
Cuối cùng Văn Nóc vẫn không thể xứng vai người chồng, người cha, nhưng đã thành công trong vai thương nhân giàu có, khoảng vài năm gần đây, ông ta đã quả quyết xin nghỉ việc, cùng mấy người bạn xuống biển làm ăn. Cha Chi Lương đã kiếm bao nhiêu Tiền, không ai biết, bởi vì ông ta rất ít khi đề cập, nhưng bên ngoài cũng có uy tín danh dự. Hôm nay, ông ta đã muốn phụ tình, chắc chắn đã kiếm ra tiền để đủ sống. Hôm nay Vạn Tiểu Tuyết cũng đã chứng kiến cảnh có dép mớ vứt dép cũ là thế nào.
Nhưng người làm Tiểu Tuyết giật mình hơn chính là mẹ cô, bà không hề an ủi dì Trần, ngược lại còn cổ vũ dì ấy ly hôn. Dù sao mẹ cùng là bạn tốt của dì Trần, mặc dù trong lòng dì ấy có chút khó chịu, nhưng đã thấu hiểu rất nhiều; quyền nuôi dưỡng Chi Lương không thể để cho Văn Nóc. Đây chính là lúc dì Trần phải kiên trì.
Tóm lại, đau dài không bằng đau ngắn, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy nên để cho Chi Lương chuẩn bị tâm lý trước.
Vì vậy, Tiểu Tuyết mang cặp lên lần nữa, len lén lẻn ra khỏi nhà, bây giờ cũng đã đến giờ tan học rồi.
Chi Lương trên đường rảo bước về nhà, hôm nay không có Tiểu Tuyết lải nhải bên cạnh, hơi cảm thấy trống rỗng. Nhưng hình như cậu thấy Tiểu Tuyết đang ngồi ven đường, là đang đợi cậu hay sao? Rõ ràng hôm nay cậu đã thất khuôn mặt tái mét của Tiểu Tuyết, giờ này vẫn chưa về nhà mà đứng đây, muốn về nhà cùng cậu? Chi Lương có chút tức giận cũng có chút vui vẻ.
Vạn Tiểu Tuyết chờ Chi Lương dưới gốc cây cổ thụ, trước kia bọn họ rất thường xuyên đến, nhưng kể từ lúc Chi Lương bận rộn học hành thì không đến nữa, sau này chỗ này biến thành địa bàn của ông lão đánh cá.
“Tớ mới vừa gặp bố mẹ cậu.” Vạn Tiểu Tuyết mở câu đầu tiên.
Chi Lương chau mày, không đáp, ý bảo Vạn Tiểu Tuyết nói tiếp.
“Tớ nhìn thấy ông ấy gom hành lí.”
“. . . . . .” Chi Lương vẫn không có phản ứng gì như cũ, nhưng sắc mặt Vạn Tiểu Tuyết vô cùng lo âu.
“Bây giờ mẹ cậu đang ở nhà tớ, “ dừng một chút, bổ sung “Mẹ tớ cũng có mặt ở đó.”
Vạn Tiểu Tuyết nói không đầu không đuôi, nhưng Chi Lương vẫn không hiểu ý của cô. Vì sợ Tiểu Tuyết lo lắng, nói: “Tớ biết.”
“Cậu biết, cậu biết cái gì?!” Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy mình diễn đạt quá kém, không thể nói rõ ý tứ. Chi Lương lại nói cậu biết rồi, lập tức, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy Chi Lương vẫn chưa hiểu, vì vậy tiếp tục giải thích: “Chuyện đó… Cậu phải hiểu, sớm muộn bọn họ cũng như vậy, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.” Tiểu Tuyết nghĩ như thế là rất đúng, cha mẹ cậu tình cảm không bền chặt, sớm muộn cũng chia tay, cậu đừng quá đau buồn.
“Ừm.” Chi Lương vẫn bình tĩnh như cũ, “Tớ biết.”
“Ừm?” Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết nóng nảy, tôi nói rõ như thế cậu vẫn không hiểu sao? Rốt cục tức giận cũng bộc phát. Quyết định không vòng vo nữa: ”Cậu đã biết cái gì?”
“Tình cảm bọn họ không bền chặt, sớm muộn cũng chia tay .”
Chi Lương nói ra những lời này, nghe như nói: Hôm nay rau cải tươi quá, hay tối nay chúng ta ăn cải xào đi.
Vạn Tiểu Tuyết gắng sức hít thở, bây giờ cô chỉ muốn hung hăng đánh thật mạnh lên cái gối nào đó, thầm nghĩ; bà đây lo lắng sợ ngươi đau buồn, muốn khuyên ngươi đừng suy nghĩ tiêu cực, tại sao nhà ngươi lại bình tĩnh như thế, ít nhất cũng phải đau khổ một chút chứ.
Chi Lương nhìn Tiểu Tuyết đang im lặng, giải thích: “Bình thường bọn họ không hòa hợp. Lúc cãi nhau tớ có tình cờ nghe thấy.”
Được rồi, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận công sức muốn Chi Lương chuẩn bị tâm lí là chuyện làm không công.
Ngày hôm sau, vừa hết tiết hai, Triệu Dận Thành tự giác dâng lên thành quả tối hôm qua của mình – cá chiên. Nếu ăn với cơm thì mùi vị không tồi. Sau khi Triệu Dận Thành ba hoa viễn cảnh lần đầu tiên xuống bếp của cậu, Vạn Tiểu Tuyết đoán chắc phòng bếp nhà cậu ta đã tan xác rồi.
Bình thường Chi Lương rất hạn chế hoạt động, ăn hai miếng rồi thôi. Cuối cùng một mình Triệu Dận Thành và Tiểu Tuyết cùng nhau ăn sạch, không phải Triệu Dận Thành keo kiệt, chẳng qua do là lớp trưởng nên không tiện mời cả lớp ăn cá chiên.
Mới vừa hết tiết thứ nhất, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy bụng bắt đầu đau, trực quan mách bảo là do cá chiên gây họa, nhưng hình như Chi Lương và Triệu Dận Thành không hề đau. Lại nhịn thêm một tiết, rốt cục không nhịn được nữa. Rốt cục Vạn Tiểu Tuyết cũng ôm bụng đưa vào phòng y tế, Triệu Dận Thành hết sức băn khoăn, chủ động giúp Vạn Tiểu Tuyết xin nghỉ, Vạn Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành là bạn cùng bàn, hơn nửa cậu còn là lớp trưởng, cô Giang rất vui vẻ để cho Vạn Tiểu Tuyết về nhà. Thật ra thì Vạn Tiểu Tuyết cũng chỉ hơi khó chịu, uống thuốc xong nằm ở phòng y tế một lát, sau đó đi “giải quyết” là xong, thế nhưng Triệu Dận Thành lại mang giấy phép giúp cô xin nghỉ xuống, Vạn Tiểu Tuyết chỉ có thể “bất đắc dĩ” về nhà.
Cho dù thời gian quay ngược lại hai mươi năm, Vạn Tiểu Tuyết cũng đã sống trong cơ thể này năm năm rồi, đối với loại hấp dẫn này, vẫn như cũ khó có thể chống cự. Cơ hồ là vừa ra khỏi cổng trường, nét thống khổ trên mặt Vạn Tiểu Tuyết biến mất, miệng ngâm nga một câu hát dân gian, một lòng chỉ mong về nhà. Mặc dù về nhà cũng chẳng có gì để làm.
Nhà của Tiểu Tuyết và Chi Lương ở cùng một tầng lầu, còn là hàng xóm cách vách. Tiểu Tuyết vừa bò lên tầng một, mơ hồ nghe thấy tiếng cải vả. Trong lòng tò mò, tiến lên mấy bước, âm thanh gây gỗ càng phát ra rõ ràng. Mới vừa rồi nghe thấy âm thanh mắng to của đàn ông, tiến tới một chút còn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. Vạn Tiểu Tuyết quyết định không muốn nghe chuyện của người khác.
Nhưng bất đắc dĩ, cho dù Vạn Tiểu Tuyết không muốn hỏi thăm chuyện nhà người ta, cô cũng muốn về nhà, nhưng nhà gây gỗ chính là hàng xóm của cô —— cha mẹ Chi Lương. Văn Nóc có tham ô hay không Vạn Tiểu Tuyết không biết, nhưng chuyện ông ta ngoại tình đã rõ rành rành rồi, dì Trần cũng không thể làm như không biết mãi. Vạn Tiểu Tuyết bước qua cửa nhà bọn họ, ly hôn phải không, Văn Nóc muốn bỏ nhà đi. Đời trước Tiểu Tuyết chưa từng thấy cảnh này, cái cảnh Văn Nóc ôm ba lô và hành lý dứt khoát rời đi, Vạn Tiểu Tuyết lung la lung lay mở cửa, trực tiếp nhào lên giường.
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng có chút liên quan đến cô, tốt hay xấu vẫn còn chưa biết, chuyện của Văn Nóc ngổn ngang trong lòng Vạn Tiểu Tuyết, đây chính là nguyên nhân dẫn Chi Lương đến bờ vực thẳm cực đoan ở đời trước. Nhưng cô không thể nói thẳng ra cho Chi Lương biết; rằng cậu đừng quan tâm cha cậu nữa, ông ta không phải là người tốt. Nhớ lại khiếp trước Dì Trần và Văn Nóc đã cãi nhau, đòi ly hôn rất kịch liệt, nhưng đến khi mọi chuyện kết thúc, ông ta cũng chưa tổ chức đám cưới lần hai. Nếu lần này ông ta muốn tái hôn linh đình, chắc chắc sẽ không ảnh hưởng đến tâm lí Chi Lương sao?
Trong lòng đang xốc xếch ngổn ngang bao chuyện, đột nhiên truyền đến tiếng khoá cửa nhà leng keng, Tiểu Tuyết nghĩ mẹ đã về nhà, đang chuẩn chạy ra nghênh đón, nhưng thậm chí mẹ còn không thèm đóng cửa lại, chạy vội ra ngoài, sau đó mang dì Trần về. Lúc này cha mẹ không ai nói gì, mẹ cũng đã dẫn người về, đoán chừng là biết chuyện của dì Trần. Văn Nóc mới vừa đi, dì Trần vẫn đắm chìm trong đau thương như cũ, mẹ dịu dàng dìu dì Trần vào trong. Vạn Tiểu Tuyết tự giác tránh đi . Núp ở trong phòng mình, ngồi dựa lưng vào cửa phòng, tìm cách để nghe rõ xem bọn họ nói gì.
Nói thật lòng, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy mẹ con dì Trần phủi sạch quan hệ với Văn Nóc là tốt nhất, nhưng dù sao ông ta vẫn là cha Chi Lương, huyết nhục vĩnh viễn không thể nào phủ nhận. Chỉ có thể tránh càng xa càng tốt, thế nhưng Tiểu Tuyết vẫn luôn tình nguyện giúp đỡ. Lúc này Chi Lương đang ở trường học, cậu ấy không biết mình sắp phải đối mặt với những gì, nghĩ đến đây, Vạn Tiểu Tuyết lại bắt đầu lo lắng, câu ấy vẫn là đứa bé mẫn cảm, rất có thể nghĩ quẩn, có khi nào sẽ lao ra đường cái không . . . Nhưng mà kiếp này của Chi Lương so với kiếp trước sáng sủa hơn nhiều, năm năm tuy không dài, nhưng đã được giáo dục rất tốt, chắc chắn cậu sẽ không lao ra đường...
Nhưng chuyện khiến Tiểu Tuyết cảm thấy nghiêm trọng nhât ——chuyện Văn Nóc có tình nhân trong nhà ai cũng biết rõ. Dì Trần nhắm một mắt mở một mắt cho qua nhưng cũng đâu thể gạt người mãi. Hôm nay nguyên nhân bọn họ cãi vã chủ yếu và vì Chi Lương, dì Trần thương yêu Chi Lương vô hạn, cho dù cậu ấy là thiên tài hay một đứa trẻ đần độn. Nhưng Văn Nóc muốn sau khi ly hôn, ông ta sẽ được quyền chăm sóc Chi Lương, hứa hẹn sẽ cấp tiền hàng tháng cho Dì Trần, ngay cả căn hộ kia ông ta cũng không giành lấy, nhưng dù vậy, đó cũng chỉ là minh chứng cho ý muốn rời khỏi của ông ta.
Cuối cùng Văn Nóc vẫn không thể xứng vai người chồng, người cha, nhưng đã thành công trong vai thương nhân giàu có, khoảng vài năm gần đây, ông ta đã quả quyết xin nghỉ việc, cùng mấy người bạn xuống biển làm ăn. Cha Chi Lương đã kiếm bao nhiêu Tiền, không ai biết, bởi vì ông ta rất ít khi đề cập, nhưng bên ngoài cũng có uy tín danh dự. Hôm nay, ông ta đã muốn phụ tình, chắc chắn đã kiếm ra tiền để đủ sống. Hôm nay Vạn Tiểu Tuyết cũng đã chứng kiến cảnh có dép mớ vứt dép cũ là thế nào.
Nhưng người làm Tiểu Tuyết giật mình hơn chính là mẹ cô, bà không hề an ủi dì Trần, ngược lại còn cổ vũ dì ấy ly hôn. Dù sao mẹ cùng là bạn tốt của dì Trần, mặc dù trong lòng dì ấy có chút khó chịu, nhưng đã thấu hiểu rất nhiều; quyền nuôi dưỡng Chi Lương không thể để cho Văn Nóc. Đây chính là lúc dì Trần phải kiên trì.
Tóm lại, đau dài không bằng đau ngắn, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy nên để cho Chi Lương chuẩn bị tâm lý trước.
Vì vậy, Tiểu Tuyết mang cặp lên lần nữa, len lén lẻn ra khỏi nhà, bây giờ cũng đã đến giờ tan học rồi.
Chi Lương trên đường rảo bước về nhà, hôm nay không có Tiểu Tuyết lải nhải bên cạnh, hơi cảm thấy trống rỗng. Nhưng hình như cậu thấy Tiểu Tuyết đang ngồi ven đường, là đang đợi cậu hay sao? Rõ ràng hôm nay cậu đã thất khuôn mặt tái mét của Tiểu Tuyết, giờ này vẫn chưa về nhà mà đứng đây, muốn về nhà cùng cậu? Chi Lương có chút tức giận cũng có chút vui vẻ.
Vạn Tiểu Tuyết chờ Chi Lương dưới gốc cây cổ thụ, trước kia bọn họ rất thường xuyên đến, nhưng kể từ lúc Chi Lương bận rộn học hành thì không đến nữa, sau này chỗ này biến thành địa bàn của ông lão đánh cá.
“Tớ mới vừa gặp bố mẹ cậu.” Vạn Tiểu Tuyết mở câu đầu tiên.
Chi Lương chau mày, không đáp, ý bảo Vạn Tiểu Tuyết nói tiếp.
“Tớ nhìn thấy ông ấy gom hành lí.”
“. . . . . .” Chi Lương vẫn không có phản ứng gì như cũ, nhưng sắc mặt Vạn Tiểu Tuyết vô cùng lo âu.
“Bây giờ mẹ cậu đang ở nhà tớ, “ dừng một chút, bổ sung “Mẹ tớ cũng có mặt ở đó.”
Vạn Tiểu Tuyết nói không đầu không đuôi, nhưng Chi Lương vẫn không hiểu ý của cô. Vì sợ Tiểu Tuyết lo lắng, nói: “Tớ biết.”
“Cậu biết, cậu biết cái gì?!” Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy mình diễn đạt quá kém, không thể nói rõ ý tứ. Chi Lương lại nói cậu biết rồi, lập tức, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy Chi Lương vẫn chưa hiểu, vì vậy tiếp tục giải thích: “Chuyện đó… Cậu phải hiểu, sớm muộn bọn họ cũng như vậy, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.” Tiểu Tuyết nghĩ như thế là rất đúng, cha mẹ cậu tình cảm không bền chặt, sớm muộn cũng chia tay, cậu đừng quá đau buồn.
“Ừm.” Chi Lương vẫn bình tĩnh như cũ, “Tớ biết.”
“Ừm?” Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết nóng nảy, tôi nói rõ như thế cậu vẫn không hiểu sao? Rốt cục tức giận cũng bộc phát. Quyết định không vòng vo nữa: ”Cậu đã biết cái gì?”
“Tình cảm bọn họ không bền chặt, sớm muộn cũng chia tay .”
Chi Lương nói ra những lời này, nghe như nói: Hôm nay rau cải tươi quá, hay tối nay chúng ta ăn cải xào đi.
Vạn Tiểu Tuyết gắng sức hít thở, bây giờ cô chỉ muốn hung hăng đánh thật mạnh lên cái gối nào đó, thầm nghĩ; bà đây lo lắng sợ ngươi đau buồn, muốn khuyên ngươi đừng suy nghĩ tiêu cực, tại sao nhà ngươi lại bình tĩnh như thế, ít nhất cũng phải đau khổ một chút chứ.
Chi Lương nhìn Tiểu Tuyết đang im lặng, giải thích: “Bình thường bọn họ không hòa hợp. Lúc cãi nhau tớ có tình cờ nghe thấy.”
Được rồi, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận công sức muốn Chi Lương chuẩn bị tâm lí là chuyện làm không công.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày hôm sau, vừa hết tiết hai, Triệu Dận Thành tự giác dâng lên thành quả tối hôm qua của mình – cá chiên. Nếu ăn với cơm thì mùi vị không tồi. Sau khi Triệu Dận Thành ba hoa viễn cảnh lần đầu tiên xuống bếp của cậu, Vạn Tiểu Tuyết đoán chắc phòng bếp nhà cậu ta đã tan xác rồi.
Bình thường Chi Lương rất hạn chế hoạt động, ăn hai miếng rồi thôi. Cuối cùng một mình Triệu Dận Thành và Tiểu Tuyết cùng nhau ăn sạch, không phải Triệu Dận Thành keo kiệt, chẳng qua do là lớp trưởng nên không tiện mời cả lớp ăn cá chiên.
Mới vừa hết tiết thứ nhất, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy bụng bắt đầu đau, trực quan mách bảo là do cá chiên gây họa, nhưng hình như Chi Lương và Triệu Dận Thành không hề đau. Lại nhịn thêm một tiết, rốt cục không nhịn được nữa. Rốt cục Vạn Tiểu Tuyết cũng ôm bụng đưa vào phòng y tế, Triệu Dận Thành hết sức băn khoăn, chủ động giúp Vạn Tiểu Tuyết xin nghỉ, Vạn Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành là bạn cùng bàn, hơn nửa cậu còn là lớp trưởng, cô Giang rất vui vẻ để cho Vạn Tiểu Tuyết về nhà. Thật ra thì Vạn Tiểu Tuyết cũng chỉ hơi khó chịu, uống thuốc xong nằm ở phòng y tế một lát, sau đó đi “giải quyết” là xong, thế nhưng Triệu Dận Thành lại mang giấy phép giúp cô xin nghỉ xuống, Vạn Tiểu Tuyết chỉ có thể “bất đắc dĩ” về nhà.
Cho dù thời gian quay ngược lại hai mươi năm, Vạn Tiểu Tuyết cũng đã sống trong cơ thể này năm năm rồi, đối với loại hấp dẫn này, vẫn như cũ khó có thể chống cự. Cơ hồ là vừa ra khỏi cổng trường, nét thống khổ trên mặt Vạn Tiểu Tuyết biến mất, miệng ngâm nga một câu hát dân gian, một lòng chỉ mong về nhà. Mặc dù về nhà cũng chẳng có gì để làm.
Nhà của Tiểu Tuyết và Chi Lương ở cùng một tầng lầu, còn là hàng xóm cách vách. Tiểu Tuyết vừa bò lên tầng một, mơ hồ nghe thấy tiếng cải vả. Trong lòng tò mò, tiến lên mấy bước, âm thanh gây gỗ càng phát ra rõ ràng. Mới vừa rồi nghe thấy âm thanh mắng to của đàn ông, tiến tới một chút còn nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. Vạn Tiểu Tuyết quyết định không muốn nghe chuyện của người khác.
Nhưng bất đắc dĩ, cho dù Vạn Tiểu Tuyết không muốn hỏi thăm chuyện nhà người ta, cô cũng muốn về nhà, nhưng nhà gây gỗ chính là hàng xóm của cô —— cha mẹ Chi Lương. Văn Nóc có tham ô hay không Vạn Tiểu Tuyết không biết, nhưng chuyện ông ta ngoại tình đã rõ rành rành rồi, dì Trần cũng không thể làm như không biết mãi. Vạn Tiểu Tuyết bước qua cửa nhà bọn họ, ly hôn phải không, Văn Nóc muốn bỏ nhà đi. Đời trước Tiểu Tuyết chưa từng thấy cảnh này, cái cảnh Văn Nóc ôm ba lô và hành lý dứt khoát rời đi, Vạn Tiểu Tuyết lung la lung lay mở cửa, trực tiếp nhào lên giường.
Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng có chút liên quan đến cô, tốt hay xấu vẫn còn chưa biết, chuyện của Văn Nóc ngổn ngang trong lòng Vạn Tiểu Tuyết, đây chính là nguyên nhân dẫn Chi Lương đến bờ vực thẳm cực đoan ở đời trước. Nhưng cô không thể nói thẳng ra cho Chi Lương biết; rằng cậu đừng quan tâm cha cậu nữa, ông ta không phải là người tốt. Nhớ lại khiếp trước Dì Trần và Văn Nóc đã cãi nhau, đòi ly hôn rất kịch liệt, nhưng đến khi mọi chuyện kết thúc, ông ta cũng chưa tổ chức đám cưới lần hai. Nếu lần này ông ta muốn tái hôn linh đình, chắc chắc sẽ không ảnh hưởng đến tâm lí Chi Lương sao?
Trong lòng đang xốc xếch ngổn ngang bao chuyện, đột nhiên truyền đến tiếng khoá cửa nhà leng keng, Tiểu Tuyết nghĩ mẹ đã về nhà, đang chuẩn chạy ra nghênh đón, nhưng thậm chí mẹ còn không thèm đóng cửa lại, chạy vội ra ngoài, sau đó mang dì Trần về. Lúc này cha mẹ không ai nói gì, mẹ cũng đã dẫn người về, đoán chừng là biết chuyện của dì Trần. Văn Nóc mới vừa đi, dì Trần vẫn đắm chìm trong đau thương như cũ, mẹ dịu dàng dìu dì Trần vào trong. Vạn Tiểu Tuyết tự giác tránh đi . Núp ở trong phòng mình, ngồi dựa lưng vào cửa phòng, tìm cách để nghe rõ xem bọn họ nói gì.
Nói thật lòng, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy mẹ con dì Trần phủi sạch quan hệ với Văn Nóc là tốt nhất, nhưng dù sao ông ta vẫn là cha Chi Lương, huyết nhục vĩnh viễn không thể nào phủ nhận. Chỉ có thể tránh càng xa càng tốt, thế nhưng Tiểu Tuyết vẫn luôn tình nguyện giúp đỡ. Lúc này Chi Lương đang ở trường học, cậu ấy không biết mình sắp phải đối mặt với những gì, nghĩ đến đây, Vạn Tiểu Tuyết lại bắt đầu lo lắng, câu ấy vẫn là đứa bé mẫn cảm, rất có thể nghĩ quẩn, có khi nào sẽ lao ra đường cái không . . . Nhưng mà kiếp này của Chi Lương so với kiếp trước sáng sủa hơn nhiều, năm năm tuy không dài, nhưng đã được giáo dục rất tốt, chắc chắn cậu sẽ không lao ra đường...
Nhưng chuyện khiến Tiểu Tuyết cảm thấy nghiêm trọng nhât ——chuyện Văn Nóc có tình nhân trong nhà ai cũng biết rõ. Dì Trần nhắm một mắt mở một mắt cho qua nhưng cũng đâu thể gạt người mãi. Hôm nay nguyên nhân bọn họ cãi vã chủ yếu và vì Chi Lương, dì Trần thương yêu Chi Lương vô hạn, cho dù cậu ấy là thiên tài hay một đứa trẻ đần độn. Nhưng Văn Nóc muốn sau khi ly hôn, ông ta sẽ được quyền chăm sóc Chi Lương, hứa hẹn sẽ cấp tiền hàng tháng cho Dì Trần, ngay cả căn hộ kia ông ta cũng không giành lấy, nhưng dù vậy, đó cũng chỉ là minh chứng cho ý muốn rời khỏi của ông ta.
Cuối cùng Văn Nóc vẫn không thể xứng vai người chồng, người cha, nhưng đã thành công trong vai thương nhân giàu có, khoảng vài năm gần đây, ông ta đã quả quyết xin nghỉ việc, cùng mấy người bạn xuống biển làm ăn. Cha Chi Lương đã kiếm bao nhiêu Tiền, không ai biết, bởi vì ông ta rất ít khi đề cập, nhưng bên ngoài cũng có uy tín danh dự. Hôm nay, ông ta đã muốn phụ tình, chắc chắn đã kiếm ra tiền để đủ sống. Hôm nay Vạn Tiểu Tuyết cũng đã chứng kiến cảnh có dép mớ vứt dép cũ là thế nào.
Nhưng người làm Tiểu Tuyết giật mình hơn chính là mẹ cô, bà không hề an ủi dì Trần, ngược lại còn cổ vũ dì ấy ly hôn. Dù sao mẹ cùng là bạn tốt của dì Trần, mặc dù trong lòng dì ấy có chút khó chịu, nhưng đã thấu hiểu rất nhiều; quyền nuôi dưỡng Chi Lương không thể để cho Văn Nóc. Đây chính là lúc dì Trần phải kiên trì.
Tóm lại, đau dài không bằng đau ngắn, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy nên để cho Chi Lương chuẩn bị tâm lý trước.
Vì vậy, Tiểu Tuyết mang cặp lên lần nữa, len lén lẻn ra khỏi nhà, bây giờ cũng đã đến giờ tan học rồi.
Chi Lương trên đường rảo bước về nhà, hôm nay không có Tiểu Tuyết lải nhải bên cạnh, hơi cảm thấy trống rỗng. Nhưng hình như cậu thấy Tiểu Tuyết đang ngồi ven đường, là đang đợi cậu hay sao? Rõ ràng hôm nay cậu đã thất khuôn mặt tái mét của Tiểu Tuyết, giờ này vẫn chưa về nhà mà đứng đây, muốn về nhà cùng cậu? Chi Lương có chút tức giận cũng có chút vui vẻ.
Vạn Tiểu Tuyết chờ Chi Lương dưới gốc cây cổ thụ, trước kia bọn họ rất thường xuyên đến, nhưng kể từ lúc Chi Lương bận rộn học hành thì không đến nữa, sau này chỗ này biến thành địa bàn của ông lão đánh cá.
“Tớ mới vừa gặp bố mẹ cậu.” Vạn Tiểu Tuyết mở câu đầu tiên.
Chi Lương chau mày, không đáp, ý bảo Vạn Tiểu Tuyết nói tiếp.
“Tớ nhìn thấy ông ấy gom hành lí.”
“. . . . . .” Chi Lương vẫn không có phản ứng gì như cũ, nhưng sắc mặt Vạn Tiểu Tuyết vô cùng lo âu.
“Bây giờ mẹ cậu đang ở nhà tớ, “ dừng một chút, bổ sung “Mẹ tớ cũng có mặt ở đó.”
Vạn Tiểu Tuyết nói không đầu không đuôi, nhưng Chi Lương vẫn không hiểu ý của cô. Vì sợ Tiểu Tuyết lo lắng, nói: “Tớ biết.”
“Cậu biết, cậu biết cái gì?!” Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy mình diễn đạt quá kém, không thể nói rõ ý tứ. Chi Lương lại nói cậu biết rồi, lập tức, Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy Chi Lương vẫn chưa hiểu, vì vậy tiếp tục giải thích: “Chuyện đó… Cậu phải hiểu, sớm muộn bọn họ cũng như vậy, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.” Tiểu Tuyết nghĩ như thế là rất đúng, cha mẹ cậu tình cảm không bền chặt, sớm muộn cũng chia tay, cậu đừng quá đau buồn.
“Ừm.” Chi Lương vẫn bình tĩnh như cũ, “Tớ biết.”
“Ừm?” Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết nóng nảy, tôi nói rõ như thế cậu vẫn không hiểu sao? Rốt cục tức giận cũng bộc phát. Quyết định không vòng vo nữa: ”Cậu đã biết cái gì?”
“Tình cảm bọn họ không bền chặt, sớm muộn cũng chia tay .”
Chi Lương nói ra những lời này, nghe như nói: Hôm nay rau cải tươi quá, hay tối nay chúng ta ăn cải xào đi.
Vạn Tiểu Tuyết gắng sức hít thở, bây giờ cô chỉ muốn hung hăng đánh thật mạnh lên cái gối nào đó, thầm nghĩ; bà đây lo lắng sợ ngươi đau buồn, muốn khuyên ngươi đừng suy nghĩ tiêu cực, tại sao nhà ngươi lại bình tĩnh như thế, ít nhất cũng phải đau khổ một chút chứ.
Chi Lương nhìn Tiểu Tuyết đang im lặng, giải thích: “Bình thường bọn họ không hòa hợp. Lúc cãi nhau tớ có tình cờ nghe thấy.”
Được rồi, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận công sức muốn Chi Lương chuẩn bị tâm lí là chuyện làm không công.