Trước khi ba mẹ Chi Lương ly hôn, chuyện con trai học những môn năng khiếu nghệ thuật luôn bị phản đối, về sau ba mẹ của cậu ly hôn, dì Trần phụ trách dạy con trai tất cả việc học. Đối với chuyện dì Trần cho Chi Lương báo danh lớp Piano, Vạn Tiểu Tuyết hoàn toàn có thể hiểu, tưởng tượng một chút, một anh chàng lớn lên dáng người thon dài tuấn tú, mặc tây trang màu trắng, ngồi ở trước piano màu trắng thật là một cảnh đẹp vui tai vui mắt. Có lẽ rất nhiều bà mẹ cho con trai mình báo danh một khóa học Piano hay đàn vi-ô-lông trong lòng đều có một kế hoạch nuôi dưỡng Bạch Mã Hoàng Tử.
Chi Lương còn quen thuộc Cung Thiếu Niên hơn cả trường học, vì vậy ngày thứ bảy này trực tiếp do Chi Lương dẫn Vạn Tiểu Tuyết đến lớp Piano. Vạn Tiểu Tuyết thật là nhiều năm không có tới Cung Thiếu Niên rồi, Chi Lương đã ở nơi này thành người nổi tiếng, cô phát hiện không ít học sinh thậm chí là cả phụ huynh ở sau lưng Chi Lương chỉ chỉ trỏ trỏ, đoạn thời gian trước ở trường học chịu đủ nỗi khổ của lời đồn Vạn Tiểu Tuyết hết sức nhạy cảm phát hiện, cũng bị người ở sau lưng thuyết tam đạo tứ, Chi Lương đối mặt chỉ có hâm mộ ca ngợi, còn có ái mộ?!! Được rồi, dọc theo đường đi cô thấy không ít nữ sinh nhỏ đang nhìn Chi Lương, rõ rành rành lộ ra khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng. Nguyên nhân rất đơn giản là —— trên hành lang Cung Thiếu Niên, cứ ba bước, năm bước chân lại có dán tờ áp phích về bạn học Chi Lương, trên áp phích giới thiệu vắn tắt về lí lịch cùng với các giải thưởng lớn nhỏ, nghiễm nhiên cậu ta chính là một chiêu bài của Cung Thiếu Niên. Lớp Piano ở tầng chót, dọc theo đường Vạn Tiểu Tuyết hưởng thụ rất nhiều ánh mắt phức tạp của nữ sinh nhỏ quăng tới, cô quyết định cách xa Chi Lương một chút.
Những người đến lớp Piano không ít, trình độ cao thấp không đều. Hơi kém có, thậm chí chưa từng nhìn thấy Piano cũng có, khá hơn một chút có đứa bé đã có thể đàn ra mấy bài nhạc đơn giản. Dù sao Vạn Tiểu Tuyết cũng có một chút cơ bản của đàn điện tử, thành ra trình độ tương đối cao. Nhưng là ưu thế của nàng ở lần đầu tiên của khóa học cũng không tồn tại.
Trong trí nhớ Vạn Tiểu Tuyết, Chi Lương chưa từng có biểu hiện về thiên phú âm nhạc của cậu, tuy nhiên cũng khiến người ta sợ hãi vì tốc độ học thuộc lòng phím đàn của cậu. Trí nhớ mạnh mẽ như vậy khiến cho giáo viên Piano sợ hãi than không dứt, cảm thấy Chi Lương là một mầm non có tố chất âm nhạc tài hoa, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt. Chi Lương may mắn trở thành học sinh tâm đắc của giáo sư Piano, tiếp nhận sự hướng dẫn đặc biệt, Vạn Tiểu Tuyết tư chất bình thường không lọt vào ánh mắt của giáo viên Piano, vì vậy, lần đầu tiên sau khóa học Piano, hai người tách ra, Chi Lương được tôn sùng tiến vào Cung Thiếu Niên âm nhạc vì có thiên phú âm nhạc mà lớp Piano đặc biệt xem trọng, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Vạn Tiểu Tuyết ở lại lớp bình thường như cũ, tiếp nhận giáo dục cơ bản.
Mấy lần sau khóa học, Vạn Tiểu Tuyết hăng hái nghĩ đến cha vì chuyện này mà mua đàn điện tử cho cô, đối với điều kiện gia đình chưa đạt tới tiền lương bậc trung mà nói đã coi như là được rồi, nếu thật muốn mua chiếc Piano theo điều kiện kinh tế nhà bọn họ mà nói thật rất khó khăn, chớ nói chi là tương lai còn dùng tiền bạc đầu tư. Vạn Tiểu Tuyết quả quyết bỏ khóa học lớp Piano, cũng vụng trộm để cho ba mẹ thở phào nhẹ nhõm.
So sánh với Chi Lương thật rất bi kịch, ví dụ như, ba hắn cái người lâu rồi chưa lộ mặt cư nhiên không nói hai lời mua cho hắn chiếc Piano, vì thế hắn thậm chí ngay cả lý do lười biếng cũng không có.
Đối với Vạn Tiểu Tuyết đã cảm thụ qua sức hấp dẫn của Internet thế kỷ 21 mà nói, nghỉ hè hơn nữa khá dài, thay vào đó niên đại máy vi tính còn chưa phổ biến, không có những phương thức giải trí khác Vạn Tiểu Tuyết đem bộ phận thời gian nghỉ hè vô cùng to lớn cống hiến cho hồ bơi, chơi đến quên trời quên đất.
Một tuần lễ sau, Vạn Tiểu Tuyết mới vừa ăn cơm trưa, đang trên ban công gặm quả táo mà cha gọt cho, thấy Chi Lương chuẩn bị đi Cung Thiếu Niên, vì vậy ở trên sân thượng không để ý hình tượng chào hỏi: “Chi Lương." Một tay gặm quả táo vẫy vẫy.
Chi Lương ngẩng đầu nhìn Vạn Tiểu Tuyết, từ trong túi lấy ra một quyển sách, hướng về phía Vạn Tiểu Tuyết vẫy vẫy.
Vạn Tiểu Tuyết hiểu, quát: "Cậu chờ tớ một chút." Nói xong, cũng không quản phản ứng của Chi Lương, nhanh chóng gom đồ bơi đang phơi trên ban công, hấp tấp ra cửa.
Xuống lầu dưới, quả nhiên Chi Lương vẫn còn đứng tại chỗ đợi cô, vì vậy nói: "Cậu đi Cung Thiếu Niên đi, vừa đúng lúc cùng đường tớ đi ra hồ bơi."
Thật ra thì cô chính là muốn tìm bạn đi chung, ai cũng đều được.
"Này, cậu đi nhanh như vậy làm gì?" Vạn Tiểu Tuyết không ngừng tăng tốc hỏi Chi Lương "Hai người bọn mình đi nhanh làm gì, vẫn chưa muộn mà."
"Ừ, Từng Phỉ Phỉ đang đợi phía trước." Chi Lương nói.
"Từng Phỉ Phỉ?"
"Chúng tớ cùng vào lớp Piano."
"Ồ." Vạn Tiểu Tuyết theo bản năng coi thường từ sâu trong nội tâm, rất muốn biết lúc nào thì bọn họ quen như vậy rồi, cuối cùng lại không mở miệng hỏi.
Hôm nay Từng Phỉ Phỉ mặc váy liền màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp khả ái động lòng người, lời nói cử chỉ đơn giản khí chất mỹ nữ. Cậu mỉm cười giống như chào hỏi Chi Lương, nụ cười sau khi nhìn đến bên cạnh Chi Lương là Vạn Tiểu Tuyết thì cứng lại.
"Sao cậu ta lại ở đây?" Từng Phỉ Phỉ trừng mắt liếc Vạn Tiểu Tuyết, lại quay đầu hướng về phía Chi Lương hỏi.
Tay Vạn Tiểu Tuyết lúng túng hạ xuống nửa miệng, thu hồi nụ cười. Cô làm sao lại quên Từng Phỉ Phỉ muốn "Hận mày cả đời" với vô.
"Bạn ấy đi bơi, tớ thuận đường nên đi cùng nhau." Chi Lương hướng Từng Phỉ Phỉ giải thích, Từng Phỉ Phỉ hừ một tiếng, bày tỏ bất mãn.
Một bên Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy không đúng lắm, sao cô lại cảm thấy không khí giữa hai người này là quan hệ người yêu nhỉ?! Được rồi, mặc dù học sinh yêu sớm không ít, nhìn hai người cũng rất xứng, nhưng trong lòng cô khó chịu a khó chịu, vì vậy đi tới một ngã ba liền nói: "Tớ quẹo trái, các cậu đi thẳng đến cung thiếu niên nhé, tạm biệt." Nói xong cũng không có tính nhẫn nại, nhanh chóng xuyên qua đường cái, biến mất ở ngã ba đường.
Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết có đốm lửa đang cháy rất khó chịu. Cho đến khi vọt tới hồ bơi, nhảy xuống nước đầu óc mới tỉnh táo lại. Vạn Tiểu Tuyết nằm ở bên cạnh hồ bơi , phân tích biểu hiện của mình: "Tâm trạng của mình vốn là tốt vô cùng, từ khi thấy Từng Phỉ Phỉ lại biến thành xấu. Được rồi, cô thừa nhận cô không thích Từng Phỉ Phỉ, cô thừa nhận mình ghen tỵ với Từng Phỉ Phỉ, nhưng ngày ngày ở trường học thấy cũng bình thường mà. Đúng rồi, cô thật sự tức giận là từ khi thấy cậu ta cùng Chi Lương "Tình chàng ý thiếp". Như vậy vấn đề ở trên người Chi Lương, là cô nhìn thấy Chi Lương lớn lên từng ngày ( uy uy! ), quan hệ với cậu cũng không tệ. . . Cuối cùng, Vạn Tiểu Tuyết đem đốm lửa kia, giải thích bằng việc cô đang bảo vệ Chi Lương như bảo vệ con. Không sai, chính là bảo vệ con, mắt thấy Từng Phỉ Phỉ đoạt đi đứa trẻ ngoan cô nuôi từ nhỏ, trong lòng dĩ nhiên là khó chịu .
Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Vạn Tiểu Tuyết thư giãn, rốt cục đầu có khả năng gì lại ghen tị với Chi Lương và Từng Phỉ Phỉ~.
Bên này, sau khi Vạn Tiểu Tuyết cùng Chi Lương và Từng Phỉ Phỉ chia tay nhau ở ngã ba, trên đường đi đến Cung Thiếu Niên, từ đầu đến cuối cũng không có cái gì là "Tình chàng ý thiếp". Chi Lương rất ít nói, lúc này cũng không thể tránh khỏi tẻ nhạt, Từng Phỉ Phỉ vẫn vô lực làm lung lay bầu không khí, nhưng đối mặt với Chi Lương vẫn im lặng, cô sẽ không để ý chủ động tiếp lời.
"Hôm nay cậu chỉ ăn trong năm phút, là vì muốn đi cùng Vạn Tiểu Tuyết?" Từng Phỉ Phỉ hỏi.
"Vừa đúng lúc cậu ấy đi bơi." Chi Lương nói xong, nhớ đến đến cảnh tượng Vạn Tiểu Tuyết ở trên sân thượng dùng nĩa gom đồ bơi, rõ ràng phải là rất tức cười, bên tai tự giác đỏ lên.
Từng Phỉ Phỉ chú ý tới lỗ tai Chi Lương hồng hồng, trong lòng cho là Chi Lương vì chuyện bị trễ nên ngại, lập tức thỏa mãn, liền đổi đề tài hỏi: "Cậu và cậu ấy là hàng xóm à."
"Ừ."
"Các cậu quan hệ rất tốt?"
"Không tồi."
"Tớ thấy các cậu thường cùng về sau giờ tan học."
"Chúng tớ cùng đường."
Cứ như vậy một hỏi một đáp, Từng Phỉ Phỉ cảm thấy Chi Lương đối với Vạn Tiểu Tuyết không có quan tâm nhiều lắm, hai người quan hệ nhìn như tương đối khá, thật ra thì tất cả đều là Vạn Tiểu Tuyết ỷ vào quan hệ hàng xóm với Chi Lương, tóm lại nhất định là Vạn Tiểu Tuyết quấn lấy Chi Lương. Sớm biết thì không nên tin lời đồn "Chi lương thích Vạn Tiểu Tuyết", mình cũng không cần làm nhiều chuyện như vậy, thôi, mọi chuyện đều sáng tỏ. ( nơi này viết tương đối mịt mờ ha, nói đúng là trước Vạn Tiểu Tuyết ở trường học gặp phải đủ loại xui xẻo chuyện đều là Từng Phỉ Phỉ làm. ) trời cao quả nhiên là thương cô, cô tùy tiện báo danh tại một lớp học hè cũng có thể gặp Chi Lương.
Editor: nguyệt linh nhi
Beta: Shyn
Trước khi ba mẹ Chi Lương ly hôn, chuyện con trai học những môn năng khiếu nghệ thuật luôn bị phản đối, về sau ba mẹ của cậu ly hôn, dì Trần phụ trách dạy con trai tất cả việc học. Đối với chuyện dì Trần cho Chi Lương báo danh lớp Piano, Vạn Tiểu Tuyết hoàn toàn có thể hiểu, tưởng tượng một chút, một anh chàng lớn lên dáng người thon dài tuấn tú, mặc tây trang màu trắng, ngồi ở trước piano màu trắng thật là một cảnh đẹp vui tai vui mắt. Có lẽ rất nhiều bà mẹ cho con trai mình báo danh một khóa học Piano hay đàn vi-ô-lông trong lòng đều có một kế hoạch nuôi dưỡng Bạch Mã Hoàng Tử.
Chi Lương còn quen thuộc Cung Thiếu Niên hơn cả trường học, vì vậy ngày thứ bảy này trực tiếp do Chi Lương dẫn Vạn Tiểu Tuyết đến lớp Piano. Vạn Tiểu Tuyết thật là nhiều năm không có tới Cung Thiếu Niên rồi, Chi Lương đã ở nơi này thành người nổi tiếng, cô phát hiện không ít học sinh thậm chí là cả phụ huynh ở sau lưng Chi Lương chỉ chỉ trỏ trỏ, đoạn thời gian trước ở trường học chịu đủ nỗi khổ của lời đồn Vạn Tiểu Tuyết hết sức nhạy cảm phát hiện, cũng bị người ở sau lưng thuyết tam đạo tứ, Chi Lương đối mặt chỉ có hâm mộ ca ngợi, còn có ái mộ?!! Được rồi, dọc theo đường đi cô thấy không ít nữ sinh nhỏ đang nhìn Chi Lương, rõ rành rành lộ ra khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng. Nguyên nhân rất đơn giản là —— trên hành lang Cung Thiếu Niên, cứ ba bước, năm bước chân lại có dán tờ áp phích về bạn học Chi Lương, trên áp phích giới thiệu vắn tắt về lí lịch cùng với các giải thưởng lớn nhỏ, nghiễm nhiên cậu ta chính là một chiêu bài của Cung Thiếu Niên. Lớp Piano ở tầng chót, dọc theo đường Vạn Tiểu Tuyết hưởng thụ rất nhiều ánh mắt phức tạp của nữ sinh nhỏ quăng tới, cô quyết định cách xa Chi Lương một chút.
Những người đến lớp Piano không ít, trình độ cao thấp không đều. Hơi kém có, thậm chí chưa từng nhìn thấy Piano cũng có, khá hơn một chút có đứa bé đã có thể đàn ra mấy bài nhạc đơn giản. Dù sao Vạn Tiểu Tuyết cũng có một chút cơ bản của đàn điện tử, thành ra trình độ tương đối cao. Nhưng là ưu thế của nàng ở lần đầu tiên của khóa học cũng không tồn tại.
Trong trí nhớ Vạn Tiểu Tuyết, Chi Lương chưa từng có biểu hiện về thiên phú âm nhạc của cậu, tuy nhiên cũng khiến người ta sợ hãi vì tốc độ học thuộc lòng phím đàn của cậu. Trí nhớ mạnh mẽ như vậy khiến cho giáo viên Piano sợ hãi than không dứt, cảm thấy Chi Lương là một mầm non có tố chất âm nhạc tài hoa, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt. Chi Lương may mắn trở thành học sinh tâm đắc của giáo sư Piano, tiếp nhận sự hướng dẫn đặc biệt, Vạn Tiểu Tuyết tư chất bình thường không lọt vào ánh mắt của giáo viên Piano, vì vậy, lần đầu tiên sau khóa học Piano, hai người tách ra, Chi Lương được tôn sùng tiến vào Cung Thiếu Niên âm nhạc vì có thiên phú âm nhạc mà lớp Piano đặc biệt xem trọng, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Vạn Tiểu Tuyết ở lại lớp bình thường như cũ, tiếp nhận giáo dục cơ bản.
Mấy lần sau khóa học, Vạn Tiểu Tuyết hăng hái nghĩ đến cha vì chuyện này mà mua đàn điện tử cho cô, đối với điều kiện gia đình chưa đạt tới tiền lương bậc trung mà nói đã coi như là được rồi, nếu thật muốn mua chiếc Piano theo điều kiện kinh tế nhà bọn họ mà nói thật rất khó khăn, chớ nói chi là tương lai còn dùng tiền bạc đầu tư. Vạn Tiểu Tuyết quả quyết bỏ khóa học lớp Piano, cũng vụng trộm để cho ba mẹ thở phào nhẹ nhõm.
So sánh với Chi Lương thật rất bi kịch, ví dụ như, ba hắn cái người lâu rồi chưa lộ mặt cư nhiên không nói hai lời mua cho hắn chiếc Piano, vì thế hắn thậm chí ngay cả lý do lười biếng cũng không có.
Đối với Vạn Tiểu Tuyết đã cảm thụ qua sức hấp dẫn của Internet thế kỷ mà nói, nghỉ hè hơn nữa khá dài, thay vào đó niên đại máy vi tính còn chưa phổ biến, không có những phương thức giải trí khác Vạn Tiểu Tuyết đem bộ phận thời gian nghỉ hè vô cùng to lớn cống hiến cho hồ bơi, chơi đến quên trời quên đất.
Một tuần lễ sau, Vạn Tiểu Tuyết mới vừa ăn cơm trưa, đang trên ban công gặm quả táo mà cha gọt cho, thấy Chi Lương chuẩn bị đi Cung Thiếu Niên, vì vậy ở trên sân thượng không để ý hình tượng chào hỏi: “Chi Lương." Một tay gặm quả táo vẫy vẫy.
Chi Lương ngẩng đầu nhìn Vạn Tiểu Tuyết, từ trong túi lấy ra một quyển sách, hướng về phía Vạn Tiểu Tuyết vẫy vẫy.
Vạn Tiểu Tuyết hiểu, quát: "Cậu chờ tớ một chút." Nói xong, cũng không quản phản ứng của Chi Lương, nhanh chóng gom đồ bơi đang phơi trên ban công, hấp tấp ra cửa.
Xuống lầu dưới, quả nhiên Chi Lương vẫn còn đứng tại chỗ đợi cô, vì vậy nói: "Cậu đi Cung Thiếu Niên đi, vừa đúng lúc cùng đường tớ đi ra hồ bơi."
Thật ra thì cô chính là muốn tìm bạn đi chung, ai cũng đều được.
"Này, cậu đi nhanh như vậy làm gì?" Vạn Tiểu Tuyết không ngừng tăng tốc hỏi Chi Lương "Hai người bọn mình đi nhanh làm gì, vẫn chưa muộn mà."
"Ừ, Từng Phỉ Phỉ đang đợi phía trước." Chi Lương nói.
"Từng Phỉ Phỉ?"
"Chúng tớ cùng vào lớp Piano."
"Ồ." Vạn Tiểu Tuyết theo bản năng coi thường từ sâu trong nội tâm, rất muốn biết lúc nào thì bọn họ quen như vậy rồi, cuối cùng lại không mở miệng hỏi.
Hôm nay Từng Phỉ Phỉ mặc váy liền màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp khả ái động lòng người, lời nói cử chỉ đơn giản khí chất mỹ nữ. Cậu mỉm cười giống như chào hỏi Chi Lương, nụ cười sau khi nhìn đến bên cạnh Chi Lương là Vạn Tiểu Tuyết thì cứng lại.
"Sao cậu ta lại ở đây?" Từng Phỉ Phỉ trừng mắt liếc Vạn Tiểu Tuyết, lại quay đầu hướng về phía Chi Lương hỏi.
Tay Vạn Tiểu Tuyết lúng túng hạ xuống nửa miệng, thu hồi nụ cười. Cô làm sao lại quên Từng Phỉ Phỉ muốn "Hận mày cả đời" với vô.
"Bạn ấy đi bơi, tớ thuận đường nên đi cùng nhau." Chi Lương hướng Từng Phỉ Phỉ giải thích, Từng Phỉ Phỉ hừ một tiếng, bày tỏ bất mãn.
Một bên Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy không đúng lắm, sao cô lại cảm thấy không khí giữa hai người này là quan hệ người yêu nhỉ?! Được rồi, mặc dù học sinh yêu sớm không ít, nhìn hai người cũng rất xứng, nhưng trong lòng cô khó chịu a khó chịu, vì vậy đi tới một ngã ba liền nói: "Tớ quẹo trái, các cậu đi thẳng đến cung thiếu niên nhé, tạm biệt." Nói xong cũng không có tính nhẫn nại, nhanh chóng xuyên qua đường cái, biến mất ở ngã ba đường.
Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết có đốm lửa đang cháy rất khó chịu. Cho đến khi vọt tới hồ bơi, nhảy xuống nước đầu óc mới tỉnh táo lại. Vạn Tiểu Tuyết nằm ở bên cạnh hồ bơi , phân tích biểu hiện của mình: "Tâm trạng của mình vốn là tốt vô cùng, từ khi thấy Từng Phỉ Phỉ lại biến thành xấu. Được rồi, cô thừa nhận cô không thích Từng Phỉ Phỉ, cô thừa nhận mình ghen tỵ với Từng Phỉ Phỉ, nhưng ngày ngày ở trường học thấy cũng bình thường mà. Đúng rồi, cô thật sự tức giận là từ khi thấy cậu ta cùng Chi Lương "Tình chàng ý thiếp". Như vậy vấn đề ở trên người Chi Lương, là cô nhìn thấy Chi Lương lớn lên từng ngày ( uy uy! ), quan hệ với cậu cũng không tệ. . . Cuối cùng, Vạn Tiểu Tuyết đem đốm lửa kia, giải thích bằng việc cô đang bảo vệ Chi Lương như bảo vệ con. Không sai, chính là bảo vệ con, mắt thấy Từng Phỉ Phỉ đoạt đi đứa trẻ ngoan cô nuôi từ nhỏ, trong lòng dĩ nhiên là khó chịu .
Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Vạn Tiểu Tuyết thư giãn, rốt cục đầu có khả năng gì lại ghen tị với Chi Lương và Từng Phỉ Phỉ~.
Bên này, sau khi Vạn Tiểu Tuyết cùng Chi Lương và Từng Phỉ Phỉ chia tay nhau ở ngã ba, trên đường đi đến Cung Thiếu Niên, từ đầu đến cuối cũng không có cái gì là "Tình chàng ý thiếp". Chi Lương rất ít nói, lúc này cũng không thể tránh khỏi tẻ nhạt, Từng Phỉ Phỉ vẫn vô lực làm lung lay bầu không khí, nhưng đối mặt với Chi Lương vẫn im lặng, cô sẽ không để ý chủ động tiếp lời.
"Hôm nay cậu chỉ ăn trong năm phút, là vì muốn đi cùng Vạn Tiểu Tuyết?" Từng Phỉ Phỉ hỏi.
"Vừa đúng lúc cậu ấy đi bơi." Chi Lương nói xong, nhớ đến đến cảnh tượng Vạn Tiểu Tuyết ở trên sân thượng dùng nĩa gom đồ bơi, rõ ràng phải là rất tức cười, bên tai tự giác đỏ lên.
Từng Phỉ Phỉ chú ý tới lỗ tai Chi Lương hồng hồng, trong lòng cho là Chi Lương vì chuyện bị trễ nên ngại, lập tức thỏa mãn, liền đổi đề tài hỏi: "Cậu và cậu ấy là hàng xóm à."
"Ừ."
"Các cậu quan hệ rất tốt?"
"Không tồi."
"Tớ thấy các cậu thường cùng về sau giờ tan học."
"Chúng tớ cùng đường."
Cứ như vậy một hỏi một đáp, Từng Phỉ Phỉ cảm thấy Chi Lương đối với Vạn Tiểu Tuyết không có quan tâm nhiều lắm, hai người quan hệ nhìn như tương đối khá, thật ra thì tất cả đều là Vạn Tiểu Tuyết ỷ vào quan hệ hàng xóm với Chi Lương, tóm lại nhất định là Vạn Tiểu Tuyết quấn lấy Chi Lương. Sớm biết thì không nên tin lời đồn "Chi lương thích Vạn Tiểu Tuyết", mình cũng không cần làm nhiều chuyện như vậy, thôi, mọi chuyện đều sáng tỏ. ( nơi này viết tương đối mịt mờ ha, nói đúng là trước Vạn Tiểu Tuyết ở trường học gặp phải đủ loại xui xẻo chuyện đều là Từng Phỉ Phỉ làm. ) trời cao quả nhiên là thương cô, cô tùy tiện báo danh tại một lớp học hè cũng có thể gặp Chi Lương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: nguyệt linh nhi Beta: Shyn
Trước khi ba mẹ Chi Lương ly hôn, chuyện con trai học những môn năng khiếu nghệ thuật luôn bị phản đối, về sau ba mẹ của cậu ly hôn, dì Trần phụ trách dạy con trai tất cả việc học. Đối với chuyện dì Trần cho Chi Lương báo danh lớp Piano, Vạn Tiểu Tuyết hoàn toàn có thể hiểu, tưởng tượng một chút, một anh chàng lớn lên dáng người thon dài tuấn tú, mặc tây trang màu trắng, ngồi ở trước piano màu trắng thật là một cảnh đẹp vui tai vui mắt. Có lẽ rất nhiều bà mẹ cho con trai mình báo danh một khóa học Piano hay đàn vi-ô-lông trong lòng đều có một kế hoạch nuôi dưỡng Bạch Mã Hoàng Tử.
Chi Lương còn quen thuộc Cung Thiếu Niên hơn cả trường học, vì vậy ngày thứ bảy này trực tiếp do Chi Lương dẫn Vạn Tiểu Tuyết đến lớp Piano. Vạn Tiểu Tuyết thật là nhiều năm không có tới Cung Thiếu Niên rồi, Chi Lương đã ở nơi này thành người nổi tiếng, cô phát hiện không ít học sinh thậm chí là cả phụ huynh ở sau lưng Chi Lương chỉ chỉ trỏ trỏ, đoạn thời gian trước ở trường học chịu đủ nỗi khổ của lời đồn Vạn Tiểu Tuyết hết sức nhạy cảm phát hiện, cũng bị người ở sau lưng thuyết tam đạo tứ, Chi Lương đối mặt chỉ có hâm mộ ca ngợi, còn có ái mộ?!! Được rồi, dọc theo đường đi cô thấy không ít nữ sinh nhỏ đang nhìn Chi Lương, rõ rành rành lộ ra khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng. Nguyên nhân rất đơn giản là —— trên hành lang Cung Thiếu Niên, cứ ba bước, năm bước chân lại có dán tờ áp phích về bạn học Chi Lương, trên áp phích giới thiệu vắn tắt về lí lịch cùng với các giải thưởng lớn nhỏ, nghiễm nhiên cậu ta chính là một chiêu bài của Cung Thiếu Niên. Lớp Piano ở tầng chót, dọc theo đường Vạn Tiểu Tuyết hưởng thụ rất nhiều ánh mắt phức tạp của nữ sinh nhỏ quăng tới, cô quyết định cách xa Chi Lương một chút.
Những người đến lớp Piano không ít, trình độ cao thấp không đều. Hơi kém có, thậm chí chưa từng nhìn thấy Piano cũng có, khá hơn một chút có đứa bé đã có thể đàn ra mấy bài nhạc đơn giản. Dù sao Vạn Tiểu Tuyết cũng có một chút cơ bản của đàn điện tử, thành ra trình độ tương đối cao. Nhưng là ưu thế của nàng ở lần đầu tiên của khóa học cũng không tồn tại.
Trong trí nhớ Vạn Tiểu Tuyết, Chi Lương chưa từng có biểu hiện về thiên phú âm nhạc của cậu, tuy nhiên cũng khiến người ta sợ hãi vì tốc độ học thuộc lòng phím đàn của cậu. Trí nhớ mạnh mẽ như vậy khiến cho giáo viên Piano sợ hãi than không dứt, cảm thấy Chi Lương là một mầm non có tố chất âm nhạc tài hoa, nhất định phải bồi dưỡng thật tốt. Chi Lương may mắn trở thành học sinh tâm đắc của giáo sư Piano, tiếp nhận sự hướng dẫn đặc biệt, Vạn Tiểu Tuyết tư chất bình thường không lọt vào ánh mắt của giáo viên Piano, vì vậy, lần đầu tiên sau khóa học Piano, hai người tách ra, Chi Lương được tôn sùng tiến vào Cung Thiếu Niên âm nhạc vì có thiên phú âm nhạc mà lớp Piano đặc biệt xem trọng, trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Vạn Tiểu Tuyết ở lại lớp bình thường như cũ, tiếp nhận giáo dục cơ bản.
Mấy lần sau khóa học, Vạn Tiểu Tuyết hăng hái nghĩ đến cha vì chuyện này mà mua đàn điện tử cho cô, đối với điều kiện gia đình chưa đạt tới tiền lương bậc trung mà nói đã coi như là được rồi, nếu thật muốn mua chiếc Piano theo điều kiện kinh tế nhà bọn họ mà nói thật rất khó khăn, chớ nói chi là tương lai còn dùng tiền bạc đầu tư. Vạn Tiểu Tuyết quả quyết bỏ khóa học lớp Piano, cũng vụng trộm để cho ba mẹ thở phào nhẹ nhõm.
So sánh với Chi Lương thật rất bi kịch, ví dụ như, ba hắn cái người lâu rồi chưa lộ mặt cư nhiên không nói hai lời mua cho hắn chiếc Piano, vì thế hắn thậm chí ngay cả lý do lười biếng cũng không có.
Đối với Vạn Tiểu Tuyết đã cảm thụ qua sức hấp dẫn của Internet thế kỷ 21 mà nói, nghỉ hè hơn nữa khá dài, thay vào đó niên đại máy vi tính còn chưa phổ biến, không có những phương thức giải trí khác Vạn Tiểu Tuyết đem bộ phận thời gian nghỉ hè vô cùng to lớn cống hiến cho hồ bơi, chơi đến quên trời quên đất.
Một tuần lễ sau, Vạn Tiểu Tuyết mới vừa ăn cơm trưa, đang trên ban công gặm quả táo mà cha gọt cho, thấy Chi Lương chuẩn bị đi Cung Thiếu Niên, vì vậy ở trên sân thượng không để ý hình tượng chào hỏi: “Chi Lương." Một tay gặm quả táo vẫy vẫy.
Chi Lương ngẩng đầu nhìn Vạn Tiểu Tuyết, từ trong túi lấy ra một quyển sách, hướng về phía Vạn Tiểu Tuyết vẫy vẫy.
Vạn Tiểu Tuyết hiểu, quát: "Cậu chờ tớ một chút." Nói xong, cũng không quản phản ứng của Chi Lương, nhanh chóng gom đồ bơi đang phơi trên ban công, hấp tấp ra cửa.
Xuống lầu dưới, quả nhiên Chi Lương vẫn còn đứng tại chỗ đợi cô, vì vậy nói: "Cậu đi Cung Thiếu Niên đi, vừa đúng lúc cùng đường tớ đi ra hồ bơi."
Thật ra thì cô chính là muốn tìm bạn đi chung, ai cũng đều được.
"Này, cậu đi nhanh như vậy làm gì?" Vạn Tiểu Tuyết không ngừng tăng tốc hỏi Chi Lương "Hai người bọn mình đi nhanh làm gì, vẫn chưa muộn mà."
"Ừ, Từng Phỉ Phỉ đang đợi phía trước." Chi Lương nói.
"Từng Phỉ Phỉ?"
"Chúng tớ cùng vào lớp Piano."
"Ồ." Vạn Tiểu Tuyết theo bản năng coi thường từ sâu trong nội tâm, rất muốn biết lúc nào thì bọn họ quen như vậy rồi, cuối cùng lại không mở miệng hỏi.
Hôm nay Từng Phỉ Phỉ mặc váy liền màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp khả ái động lòng người, lời nói cử chỉ đơn giản khí chất mỹ nữ. Cậu mỉm cười giống như chào hỏi Chi Lương, nụ cười sau khi nhìn đến bên cạnh Chi Lương là Vạn Tiểu Tuyết thì cứng lại.
"Sao cậu ta lại ở đây?" Từng Phỉ Phỉ trừng mắt liếc Vạn Tiểu Tuyết, lại quay đầu hướng về phía Chi Lương hỏi.
Tay Vạn Tiểu Tuyết lúng túng hạ xuống nửa miệng, thu hồi nụ cười. Cô làm sao lại quên Từng Phỉ Phỉ muốn "Hận mày cả đời" với vô.
"Bạn ấy đi bơi, tớ thuận đường nên đi cùng nhau." Chi Lương hướng Từng Phỉ Phỉ giải thích, Từng Phỉ Phỉ hừ một tiếng, bày tỏ bất mãn.
Một bên Vạn Tiểu Tuyết cảm thấy không đúng lắm, sao cô lại cảm thấy không khí giữa hai người này là quan hệ người yêu nhỉ?! Được rồi, mặc dù học sinh yêu sớm không ít, nhìn hai người cũng rất xứng, nhưng trong lòng cô khó chịu a khó chịu, vì vậy đi tới một ngã ba liền nói: "Tớ quẹo trái, các cậu đi thẳng đến cung thiếu niên nhé, tạm biệt." Nói xong cũng không có tính nhẫn nại, nhanh chóng xuyên qua đường cái, biến mất ở ngã ba đường.
Trong lòng Vạn Tiểu Tuyết có đốm lửa đang cháy rất khó chịu. Cho đến khi vọt tới hồ bơi, nhảy xuống nước đầu óc mới tỉnh táo lại. Vạn Tiểu Tuyết nằm ở bên cạnh hồ bơi , phân tích biểu hiện của mình: "Tâm trạng của mình vốn là tốt vô cùng, từ khi thấy Từng Phỉ Phỉ lại biến thành xấu. Được rồi, cô thừa nhận cô không thích Từng Phỉ Phỉ, cô thừa nhận mình ghen tỵ với Từng Phỉ Phỉ, nhưng ngày ngày ở trường học thấy cũng bình thường mà. Đúng rồi, cô thật sự tức giận là từ khi thấy cậu ta cùng Chi Lương "Tình chàng ý thiếp". Như vậy vấn đề ở trên người Chi Lương, là cô nhìn thấy Chi Lương lớn lên từng ngày ( uy uy! ), quan hệ với cậu cũng không tệ. . . Cuối cùng, Vạn Tiểu Tuyết đem đốm lửa kia, giải thích bằng việc cô đang bảo vệ Chi Lương như bảo vệ con. Không sai, chính là bảo vệ con, mắt thấy Từng Phỉ Phỉ đoạt đi đứa trẻ ngoan cô nuôi từ nhỏ, trong lòng dĩ nhiên là khó chịu .
Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Vạn Tiểu Tuyết thư giãn, rốt cục đầu có khả năng gì lại ghen tị với Chi Lương và Từng Phỉ Phỉ~.
Bên này, sau khi Vạn Tiểu Tuyết cùng Chi Lương và Từng Phỉ Phỉ chia tay nhau ở ngã ba, trên đường đi đến Cung Thiếu Niên, từ đầu đến cuối cũng không có cái gì là "Tình chàng ý thiếp". Chi Lương rất ít nói, lúc này cũng không thể tránh khỏi tẻ nhạt, Từng Phỉ Phỉ vẫn vô lực làm lung lay bầu không khí, nhưng đối mặt với Chi Lương vẫn im lặng, cô sẽ không để ý chủ động tiếp lời.
"Hôm nay cậu chỉ ăn trong năm phút, là vì muốn đi cùng Vạn Tiểu Tuyết?" Từng Phỉ Phỉ hỏi.
"Vừa đúng lúc cậu ấy đi bơi." Chi Lương nói xong, nhớ đến đến cảnh tượng Vạn Tiểu Tuyết ở trên sân thượng dùng nĩa gom đồ bơi, rõ ràng phải là rất tức cười, bên tai tự giác đỏ lên.
Từng Phỉ Phỉ chú ý tới lỗ tai Chi Lương hồng hồng, trong lòng cho là Chi Lương vì chuyện bị trễ nên ngại, lập tức thỏa mãn, liền đổi đề tài hỏi: "Cậu và cậu ấy là hàng xóm à."
"Ừ."
"Các cậu quan hệ rất tốt?"
"Không tồi."
"Tớ thấy các cậu thường cùng về sau giờ tan học."
"Chúng tớ cùng đường."
Cứ như vậy một hỏi một đáp, Từng Phỉ Phỉ cảm thấy Chi Lương đối với Vạn Tiểu Tuyết không có quan tâm nhiều lắm, hai người quan hệ nhìn như tương đối khá, thật ra thì tất cả đều là Vạn Tiểu Tuyết ỷ vào quan hệ hàng xóm với Chi Lương, tóm lại nhất định là Vạn Tiểu Tuyết quấn lấy Chi Lương. Sớm biết thì không nên tin lời đồn "Chi lương thích Vạn Tiểu Tuyết", mình cũng không cần làm nhiều chuyện như vậy, thôi, mọi chuyện đều sáng tỏ. ( nơi này viết tương đối mịt mờ ha, nói đúng là trước Vạn Tiểu Tuyết ở trường học gặp phải đủ loại xui xẻo chuyện đều là Từng Phỉ Phỉ làm. ) trời cao quả nhiên là thương cô, cô tùy tiện báo danh tại một lớp học hè cũng có thể gặp Chi Lương.