Nghe phương pháp xử lí của Chi Lương, Triệu Dận Thành mở miệng tán thưởng, Vạn Tiểu Tuyết than thở ông trời thật bất công. Bất quá cả hai đều vội vã về nhà chuẩn bị, đợi đến thứ hai áp dụng kế hoạch trả thù.
. . . Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, chỉ chờ Hoàng Đại Phi tự tìm đến cửa.
Theo Chi Lương tính toán, người như Hoàng Đại Phi sẽ ghét 3 kiểu người: thứ nhất, người này là nam sinh; thứ hai, người này là một nam sinh đẹp trai; thứ ba, người này là nam sinh được mọi người yêu mến. Ngay từ điểm thứ nhất Tiểu Tuyết đã bị loại ra ngoài, nhưng Chi Lương và Triệu Dận Thành đều phù hợp với 3 điểm này. Còn chuyện được mọi người yêu mến, riêng Triệu Dận Thành đã xứng đáng là NO.1.
Chẳng qua Triệu Dận Thành chỉ cần làm bộ ôm một túi chocolate vừa ăn vừa đi lòng vòng trường học, theo thống kê của Chi Lương, chocolate là loại thức ăn có nhiệt lượng cao, tỉ lệ bị cướp đoạt là cao nhất. Vì vậy, cùng lắm Triệu Dận Thành mang túi chocolate đã được thêm vào một ít “dược liệu” rồi “năn nỉ” Hoàng Đại Phi cướp đoạt và ăn đi là được.
Hoàng Đại Phi rất thỏa mãn, nhất thời thấy rất hãnh diện, một hơi ăn ba bốn viên. Sau đó đến lượt Chi Lương ra sân.
Không biết vì sao, Hoàng Đại Phi chưa từng trêu chọc Chi Lương, thậm chí thường tránh mặt cậu (trực giác của dã thú chăng?). Chi Lương lặng lẽ đi vòng ra sau lưng Hoàng Đại Phi, nói: “Cậu biết cậu vừa ăn cái gì không?”
Hoàng Đại Phi bị dọa cho sợ đến trái tim nhảy thùm thụp, chạy ra một quãng xa mới lên tiếng: “Mày không thấy tao ăn gì à, sao, hay là mày cũng muốn ăn?” Nói xong, nhanh chóng tống hết đống chocolate còn lại vào mồm, nhồm nhoàm nói “Ha ha, không có.”
“Không.” Chi Lương khinh thường, nhưng vẫn rất “tốt bụng” nhắc nhở: “Cậu có cảm thấy mùi vị của chocolate này rất khác bình thường không?”
“Đúng là không giống, à không, không có gì khác.” Lúc này Hoàng Đại Phi mới cảm giác được, hình như kẹo này rất khác...
Chi Lương ném cho Hoàng Đại Phi một ánh mắt khiêu chiến, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo Hoàng Đại Phi cùng đi theo.
Chi Lương dẫn Hoàng Đại Phi đến một bồn rửa tay cạnh sân vận động, nói với Hoàng Đại Phi đang mờ mịt: “Cậu đã trúng độc.”
“Ha ha ha, thúi lắm, mày mới trúng độc.” Mặc dù lúc học hành Hoàng Đại Phi rất ngu dốt, nhưng cũng chưa đến mức người khác nói gì cũng tin, huống chi còn là “trúng độc”, loại nói dối này thật máu chó.
Chỉ thấy Chi Lương sâu kín cười một tiếng, nói: “Tớ không lừa cậu.” Nói xong, móc ra một bình thủy tinh, chiếc bình nhỏ bằng thủy tinh này là quà tặng mini khi mẹ cậu mua nước hoa, bất quá chiếc bình tinh xảo càng làm cho Đại Phi tin lời Chi Lương nói là thật.
Chi Lương nhỏ vài giọt vào trong bồn nước, sau đó nước trong bồn lập tức chuyển màu tím, cậu mở chốt vòi nước, nước tuôn ra tạo thành một chất lỏng tím xanh xen kẽ.
Hoàng Đại Phi trợn mắt hốc mồm, Chi Lương đánh một đòn cuối cùng: “Cậu chính là trúng loại độc này.”
Vào giờ phút này, Tiểu Tuyết trốn trong góc phòng đã cười muốn gục xuống, Triệu Dận Thành đã gục từ tám đời, Tiểu Tuyết đá Triệu Dận Thành đang cười đến nằm đơ trên đất, nói: “Cậu nên ra sân rồi.” Triệu Dận Thành xoa xoa khóe mắt, thu liễm tâm tình, từ dưới đất bò dậy, sau đó thong dong đi ra ngoài, đứng sóng vai cùng Chi Lương, giống như kẻ mất hình tượng vừa rồi không phải cậu.
Thấy Triệu Dận Thành từ trong góc đi ra, Hoàng Đại Phi sợ muốn khóc, vốn cậu còn một chút hoài nghi, nhưng hiện tại mất ráo. Bình thường thầy giáo hay đem tấm gương của Triệu Dận Thành và Chi Lương ra động viên cậu học hỏi, người xuất sắc như thì không gì không thể làm được.
Hoàng Đại Phi tính tình ương ngạnh, chẳng hề sùng bái hai người này như bọn họ, nhưng hôm nay hai người này đứng cùng một phe hợp tác, chắc là cậu đã trúng độc rồi, nhìn bồn rửa mặt đang lềnh bềnh thứ chất lỏng đó, Hoàng Đại Phi cảm giác rằng mình sắp chết.
Chi Lương tốt bụng đề nghị: “Nếu cậu bảo đảm về sau không xuất hiện trước mặt bọn tớ, thì đến lúc cậu tốt nghiệp tớ sẽ giải độc cho cậu.”
Đúng như dự đoán, Hoàng Đại Phi lập tức đồng ý, bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt các cậu, kèm theo là không đánh nhau, không cướp đồ ăn, đi học phải nghe giảng và vô số chuyện khác.
Từ nay về sau, Hoàng Đại Phi sẽ không xuất hiện trước mặt họ cho đến tốt nghiệp.
Một ngày nọ, sau khi tan học, Vạn Tiểu Tuyết như thường lệ sóng vai với Chi Lương, đột nhiên nghĩ đến túi chocolate bị “tẩm độc” kia, cho nên tò mò hỏi.
“Nước rửa chân của bà ngoại tớ.” Chi Lương nói.
Vạn Tiểu Tuyết hết ý kiến, cậu có thể ác hơn một chút không?
Nghe phương pháp xử lí của Chi Lương, Triệu Dận Thành mở miệng tán thưởng, Vạn Tiểu Tuyết than thở ông trời thật bất công. Bất quá cả hai đều vội vã về nhà chuẩn bị, đợi đến thứ hai áp dụng kế hoạch trả thù.
. . . Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, chỉ chờ Hoàng Đại Phi tự tìm đến cửa.
Theo Chi Lương tính toán, người như Hoàng Đại Phi sẽ ghét kiểu người: thứ nhất, người này là nam sinh; thứ hai, người này là một nam sinh đẹp trai; thứ ba, người này là nam sinh được mọi người yêu mến. Ngay từ điểm thứ nhất Tiểu Tuyết đã bị loại ra ngoài, nhưng Chi Lương và Triệu Dận Thành đều phù hợp với điểm này. Còn chuyện được mọi người yêu mến, riêng Triệu Dận Thành đã xứng đáng là NO..
Chẳng qua Triệu Dận Thành chỉ cần làm bộ ôm một túi chocolate vừa ăn vừa đi lòng vòng trường học, theo thống kê của Chi Lương, chocolate là loại thức ăn có nhiệt lượng cao, tỉ lệ bị cướp đoạt là cao nhất. Vì vậy, cùng lắm Triệu Dận Thành mang túi chocolate đã được thêm vào một ít “dược liệu” rồi “năn nỉ” Hoàng Đại Phi cướp đoạt và ăn đi là được.
Hoàng Đại Phi rất thỏa mãn, nhất thời thấy rất hãnh diện, một hơi ăn ba bốn viên. Sau đó đến lượt Chi Lương ra sân.
Không biết vì sao, Hoàng Đại Phi chưa từng trêu chọc Chi Lương, thậm chí thường tránh mặt cậu (trực giác của dã thú chăng?). Chi Lương lặng lẽ đi vòng ra sau lưng Hoàng Đại Phi, nói: “Cậu biết cậu vừa ăn cái gì không?”
Hoàng Đại Phi bị dọa cho sợ đến trái tim nhảy thùm thụp, chạy ra một quãng xa mới lên tiếng: “Mày không thấy tao ăn gì à, sao, hay là mày cũng muốn ăn?” Nói xong, nhanh chóng tống hết đống chocolate còn lại vào mồm, nhồm nhoàm nói “Ha ha, không có.”
“Không.” Chi Lương khinh thường, nhưng vẫn rất “tốt bụng” nhắc nhở: “Cậu có cảm thấy mùi vị của chocolate này rất khác bình thường không?”
“Đúng là không giống, à không, không có gì khác.” Lúc này Hoàng Đại Phi mới cảm giác được, hình như kẹo này rất khác...
Chi Lương ném cho Hoàng Đại Phi một ánh mắt khiêu chiến, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo Hoàng Đại Phi cùng đi theo.
Chi Lương dẫn Hoàng Đại Phi đến một bồn rửa tay cạnh sân vận động, nói với Hoàng Đại Phi đang mờ mịt: “Cậu đã trúng độc.”
“Ha ha ha, thúi lắm, mày mới trúng độc.” Mặc dù lúc học hành Hoàng Đại Phi rất ngu dốt, nhưng cũng chưa đến mức người khác nói gì cũng tin, huống chi còn là “trúng độc”, loại nói dối này thật máu chó.
Chỉ thấy Chi Lương sâu kín cười một tiếng, nói: “Tớ không lừa cậu.” Nói xong, móc ra một bình thủy tinh, chiếc bình nhỏ bằng thủy tinh này là quà tặng mini khi mẹ cậu mua nước hoa, bất quá chiếc bình tinh xảo càng làm cho Đại Phi tin lời Chi Lương nói là thật.
Chi Lương nhỏ vài giọt vào trong bồn nước, sau đó nước trong bồn lập tức chuyển màu tím, cậu mở chốt vòi nước, nước tuôn ra tạo thành một chất lỏng tím xanh xen kẽ.
Hoàng Đại Phi trợn mắt hốc mồm, Chi Lương đánh một đòn cuối cùng: “Cậu chính là trúng loại độc này.”
Vào giờ phút này, Tiểu Tuyết trốn trong góc phòng đã cười muốn gục xuống, Triệu Dận Thành đã gục từ tám đời, Tiểu Tuyết đá Triệu Dận Thành đang cười đến nằm đơ trên đất, nói: “Cậu nên ra sân rồi.” Triệu Dận Thành xoa xoa khóe mắt, thu liễm tâm tình, từ dưới đất bò dậy, sau đó thong dong đi ra ngoài, đứng sóng vai cùng Chi Lương, giống như kẻ mất hình tượng vừa rồi không phải cậu.
Thấy Triệu Dận Thành từ trong góc đi ra, Hoàng Đại Phi sợ muốn khóc, vốn cậu còn một chút hoài nghi, nhưng hiện tại mất ráo. Bình thường thầy giáo hay đem tấm gương của Triệu Dận Thành và Chi Lương ra động viên cậu học hỏi, người xuất sắc như thì không gì không thể làm được.
Hoàng Đại Phi tính tình ương ngạnh, chẳng hề sùng bái hai người này như bọn họ, nhưng hôm nay hai người này đứng cùng một phe hợp tác, chắc là cậu đã trúng độc rồi, nhìn bồn rửa mặt đang lềnh bềnh thứ chất lỏng đó, Hoàng Đại Phi cảm giác rằng mình sắp chết.
Chi Lương tốt bụng đề nghị: “Nếu cậu bảo đảm về sau không xuất hiện trước mặt bọn tớ, thì đến lúc cậu tốt nghiệp tớ sẽ giải độc cho cậu.”
Đúng như dự đoán, Hoàng Đại Phi lập tức đồng ý, bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt các cậu, kèm theo là không đánh nhau, không cướp đồ ăn, đi học phải nghe giảng và vô số chuyện khác.
Từ nay về sau, Hoàng Đại Phi sẽ không xuất hiện trước mặt họ cho đến tốt nghiệp.
Một ngày nọ, sau khi tan học, Vạn Tiểu Tuyết như thường lệ sóng vai với Chi Lương, đột nhiên nghĩ đến túi chocolate bị “tẩm độc” kia, cho nên tò mò hỏi.
“Nước rửa chân của bà ngoại tớ.” Chi Lương nói.
Vạn Tiểu Tuyết hết ý kiến, cậu có thể ác hơn một chút không?