Gần đây toàn trường đều bận rộn tổ chức tiệc mừng Quốc tế thiếu nhi, trường học quy định mỗi lớp ít nhất phải có một tiết mục, lớp Hỏa Tiễn lại phải bắt buộc có. Mỗi học sinh trong lớp Hỏa Tiễn đều có tài năng riêng, nhưng vấn đề là làm sao để cả lớp phải cùng biểu diễn. Chỉ riêng Piano đã có thể gom thành một dàn nhạc, hơn nữa tiêu chuẩn còn rất cao. Huống chi còn có thêm đàn tỳ bà, nhảy truyền thống, múa Latin…
Cuối cùng, chủ nhiệm lớp nói, đây có thể là buổi tiệc mừng Quốc tế thiếu nhi cuối cùng của các em, bởi vì học sinh ban Hỏa Tiễn năm cuối sẽ trải qua một cuộc thi, ước chừng một phần tư học sinh của lớp sẽ được thăng lên trung học đệ nhất, còn dư lại một nhóm người thì sẽ ở lại tiến hành thi một cuộc thi nhỏ nữa. Cho nên, lần Quốc tế thiếu nhi này, ai cũng phải tham dự.
Sau khi bàn bạc xong, cả lớp quyết định tiết mục: hợp ca.
Từng Phỉ Phỉ dĩ nhiên là một cây văn nghệ ưu tú trong lớp, giỏi ca múa thì khỏi bàn, mấu chốt cậu ta là một cô bé vô cùng xinh đẹp, không chừng vài năm sau còn trở thành đại minh tinh nổi tiếng, lĩnh sướng hợp ca dĩ nhiên là cậu ta dẫn đầu. Vạn Tiểu Tuyết vinh quang trở thành thành viên của ban đồng ca. Bài luyện vừa bắt đầu, Vạn Tiểu Tuyết phát hiện ban hợp ca đột nhiên trở thành sân khấu đơn ca của Từng Phỉ Phỉ. Những bạn học trong nhóm hợp ca chỉ thủy chung hát một từ “A --- ---”.
Ngoài ra còn có một nhóm nhạc khác đi kèm, ví dụ như nhạc đệm Piano, đàn vi-ô-lông đan xen vào, thêm cả Chi Lương và Triệu Dận Thành. O__O
Sau khi vất vả sắp xếp, rốt cục cũng xếp thành đội hình: nhạc khí ở hai bên võ đài, ban đồng ca sau cùng, Từng Phỉ Phỉ ở trước đài, Chi Lương và Triệu Dận Thành đứng hai bên Từng Phỉ Phỉ. Nhìn Từng Phỉ Phỉ nét mặt tươi cười như hoa, vênh mặt hất hàm sai khiến, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận cô ghen tị.
Cho nên, Tiểu Tuyết quyết định chỉ hát nhép chứ không lên tiếng. Học sinh ban hỏa tiễn ít nhiều cũng trưởng thành sớm hơn các bạn học cùng lứa, cho nên sẽ rất dễ xấu hổ. Vì vậy, lần đầu tiên khởi xướng dàn nhạc, chỉ có le que mấy người hát, hơn nữa còn hát rất tệ, không chừng còn cố ý phá hư bài nhạc. Vừa mở miệng hát ra thì cả đám bật cười. Sau cùng dường như ngầm hiểu nhau, càng hát càng cố ý rề rà, cô Giang vừa tức giận vừa lo lắng, chịu không được đành mở miệng nói: ”Nếu hôm nay hát không tốt thì ở lại hát tiếp.”
Đây là phương pháp các giáo viên thường dùng, nhưng đối với những học sinh có gia cảnh hiển hách như học sinh lớp Hỏa Tiển thì chẳng có tác dụng, lập túc có một học trò giơ tay nói: “Cô giang, một lát nữa em còn có một lớp học Anh ngữ.” Sau đó liền xuất hiện những ý kiến muốn đi học piano, đi tham gia khóa học Olympic, đi xx lớp, vân vân và vô số kể. . .
Trong lòng cô Giang thật sự rất uất hận, đám học sinh này không thể đánh không thể mắng, ngay cả cái cớ giữ lại cũng không có, đành hạ giọng nói: “Thôi được, các em học sinh trở về học những khoá học khác đi, ngày mai chúng ta tiếp tục luyện.”
Vừa dứt lời, trên khán đài chỉ còn mỗi Từng Phỉ Phỉ và cô Giang đứng trơ trọi. Có thể thấy được, học sinh ban hỏa tiển tốc độ cũng nhanh như hỏa tiển.
Vạn Tiểu Tuyết ra sau, Triệu Dận Thành và Chi Lương ra trước cổng đợi cô lấy cặp sách về, hôm nay bọn họ đã hẹn nhau ra bờ sông bắt cá. Triệu Dận Thành còn hào hứng đến mức trên tay còn cầm theo đồ đánh bắt cá, vừa nhìn đã biết là một cái lưới nhỏ. Thật ra Tiểu Tuyết cũng mang đồ đánh bắt cá, nhưng đã kín đáo giấu trong túi xách.
Ba người trên đường đi cãi nhau ầm ĩ mới đến bờ sông, Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành cởi giày xăng-̣đan, không nói hai lời liền lội xuống sông. Để lại Chi Lương bơ vơ trên bờ, cậu thuận tay lấy sách ra, chậm rãi đọc.
Lúc này nước sông không bị ô nhiễm, bơi sâu một chút có thể thấy cá nhỏ. Bên kia bờ còn có mấy ông lão đang câu tôm, mặc dù con sông này cá lớn rất ít, nhưng tôm cua tương đối nhiều.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Dận Thành nhay tay lẹ mắt đã có trong giỏ hơn mười con cá nhỏ. Vạn Tiểu Tuyết thèm thuồng ghen tị, muốn bơi đến chỗ sâu hơn, lại nghe tiếng Chi Lương vọng lại: “Cẩn thận, dưới sông có rất nhiều côn trùng.” Tiểu Tuyết lập tức lui trở lại.
Ba người chơi bên hồ vô cùng vui vẻ, đột nhiên có một tiếng la rống giận vang lên: “Các cậu đang làm gì?”
Vừa quay đầu lại đã thấy Từng Phỉ Phỉ từ trên đê chạy tới, ba người nhất thời sững sờ tại chỗ, chỉ nghe cậu ta hét toáng lên: “Không phải các cậu nói buổi tối phải học thêm sao, tại sao lại ở đây?”
Chi Lương xoay người nhìn hai kẻ đang bắt cá trên sông, dùng miệng làm khẩu hình bảo “Chạy”, lấy tốc độ ánh sáng bỏ sách vào túi rồi vọt nhanh. Vạn Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành cũng ứng kịp, cũng co cẳng chạy, không quên đem theo túi cá nhỏ.
Ba người chạy một đoạn, lại nghe thấy tiếng Từng Phỉ Phỉ vọng lại: “Vạn Tiểu Tuyết, tao hận mày cả đời, tao sẽ mách cô.”
. . . . . Tại sao cả ba người đều bị bắt mà con bé đó chỉ hận cô? Vạn Tiểu Tuyết thầm nghĩ.
Chạy thật xa, Phỉ Phỉ không có đuổi theo nữa. bọn họ chạy dọc theo bờ sông, Chi Lương lại vứt cặp sách xuống: “Chúng ta tiếp tục bắt cá ở đây đi, cậu ta sẽ không đuổi theo.”
Triệu Dận Thành hoan hô một tiếng, chạy như bay đến bờ sông. Vừa chạy một hồi mệt nhọc nên Tiểu Tuyết quyết định ngồi trên sông nhìn Triệu Dận Thành bắt cá, nghĩ thầm nếu Từng Phỉ Phỉ mách cô, mình phải giải thích thế nào.
Chi Lương ngồi xuống cạnh Tiểu Tuyết, vô cùng thuần thục đem nhát vào túi xách Tiểu Tuyết một cuốn tiểu thuyết đấu sĩ. Kể từ lúc cha cậu bắt đầu quan tâm vấn đề học tập, Chi Lương không còn được phép xem những loại sách vô bổ, cho nên mỗi khi Chi Lương mua sách truyện đều nhét trong nhà Tiểu Tuyết. Cho nên trong suốt những năm tiểu học, trong phòng nữ sinh Tiểu Tuyết chất đầy tiểu thuyết đấu sĩ, Holme, Kim Dung. . . . . . , mỗi ngày phải mang đến trường cho Chi Lương, sau đó tan học lại mang về. ╮(╯_╰)╭
“Không sao đâu.”
Vạn Tiểu Tuyết ngây người mấy giây, mới phản ứng được những lời này là Chi Lương nói cho cô nghe, không khỏi nói thầm: “Cậu thì chẳng sao rồi, Từng Phỉ Phỉ không hề ‘hận mày cả đời’ với cậu.”
Chi Lương hơi mỉm cười, nói: “Cùng lắm thì chúng ta chối là được.” Dừng một chút, câu còn nói “Có chúng tớ mà.”
Tiểu Tuyết suy nghĩ một lúc, cũng đúng, chúng ta bắt cá thì liên quan gì đến con bé ấy, chúng ta không nhận thì lấy chứng cứ nào nữa. Huống chi Từng Phỉ Phỉ có thể địch nổi Chi Lương và Triệu Dận Thành sao? Sau khi nghĩ thông suốt, Vạn Tiểu Tuyết lại xuống sông bắt cá, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, ba người mới của về nhà mình. Trước khi chia tay, Triệu Dận Thành vừa sách túi cá nhỏ vừa cam kết: Ngày mai sẽ mời mọi người ăn cá chiên.
Gần đây toàn trường đều bận rộn tổ chức tiệc mừng Quốc tế thiếu nhi, trường học quy định mỗi lớp ít nhất phải có một tiết mục, lớp Hỏa Tiễn lại phải bắt buộc có. Mỗi học sinh trong lớp Hỏa Tiễn đều có tài năng riêng, nhưng vấn đề là làm sao để cả lớp phải cùng biểu diễn. Chỉ riêng Piano đã có thể gom thành một dàn nhạc, hơn nữa tiêu chuẩn còn rất cao. Huống chi còn có thêm đàn tỳ bà, nhảy truyền thống, múa Latin…
Cuối cùng, chủ nhiệm lớp nói, đây có thể là buổi tiệc mừng Quốc tế thiếu nhi cuối cùng của các em, bởi vì học sinh ban Hỏa Tiễn năm cuối sẽ trải qua một cuộc thi, ước chừng một phần tư học sinh của lớp sẽ được thăng lên trung học đệ nhất, còn dư lại một nhóm người thì sẽ ở lại tiến hành thi một cuộc thi nhỏ nữa. Cho nên, lần Quốc tế thiếu nhi này, ai cũng phải tham dự.
Sau khi bàn bạc xong, cả lớp quyết định tiết mục: hợp ca.
Từng Phỉ Phỉ dĩ nhiên là một cây văn nghệ ưu tú trong lớp, giỏi ca múa thì khỏi bàn, mấu chốt cậu ta là một cô bé vô cùng xinh đẹp, không chừng vài năm sau còn trở thành đại minh tinh nổi tiếng, lĩnh sướng hợp ca dĩ nhiên là cậu ta dẫn đầu. Vạn Tiểu Tuyết vinh quang trở thành thành viên của ban đồng ca. Bài luyện vừa bắt đầu, Vạn Tiểu Tuyết phát hiện ban hợp ca đột nhiên trở thành sân khấu đơn ca của Từng Phỉ Phỉ. Những bạn học trong nhóm hợp ca chỉ thủy chung hát một từ “A --- ---”.
Ngoài ra còn có một nhóm nhạc khác đi kèm, ví dụ như nhạc đệm Piano, đàn vi-ô-lông đan xen vào, thêm cả Chi Lương và Triệu Dận Thành. O__O
Sau khi vất vả sắp xếp, rốt cục cũng xếp thành đội hình: nhạc khí ở hai bên võ đài, ban đồng ca sau cùng, Từng Phỉ Phỉ ở trước đài, Chi Lương và Triệu Dận Thành đứng hai bên Từng Phỉ Phỉ. Nhìn Từng Phỉ Phỉ nét mặt tươi cười như hoa, vênh mặt hất hàm sai khiến, Vạn Tiểu Tuyết thừa nhận cô ghen tị.
Cho nên, Tiểu Tuyết quyết định chỉ hát nhép chứ không lên tiếng. Học sinh ban hỏa tiễn ít nhiều cũng trưởng thành sớm hơn các bạn học cùng lứa, cho nên sẽ rất dễ xấu hổ. Vì vậy, lần đầu tiên khởi xướng dàn nhạc, chỉ có le que mấy người hát, hơn nữa còn hát rất tệ, không chừng còn cố ý phá hư bài nhạc. Vừa mở miệng hát ra thì cả đám bật cười. Sau cùng dường như ngầm hiểu nhau, càng hát càng cố ý rề rà, cô Giang vừa tức giận vừa lo lắng, chịu không được đành mở miệng nói: ”Nếu hôm nay hát không tốt thì ở lại hát tiếp.”
Đây là phương pháp các giáo viên thường dùng, nhưng đối với những học sinh có gia cảnh hiển hách như học sinh lớp Hỏa Tiển thì chẳng có tác dụng, lập túc có một học trò giơ tay nói: “Cô giang, một lát nữa em còn có một lớp học Anh ngữ.” Sau đó liền xuất hiện những ý kiến muốn đi học piano, đi tham gia khóa học Olympic, đi xx lớp, vân vân và vô số kể. . .
Trong lòng cô Giang thật sự rất uất hận, đám học sinh này không thể đánh không thể mắng, ngay cả cái cớ giữ lại cũng không có, đành hạ giọng nói: “Thôi được, các em học sinh trở về học những khoá học khác đi, ngày mai chúng ta tiếp tục luyện.”
Vừa dứt lời, trên khán đài chỉ còn mỗi Từng Phỉ Phỉ và cô Giang đứng trơ trọi. Có thể thấy được, học sinh ban hỏa tiển tốc độ cũng nhanh như hỏa tiển.
Vạn Tiểu Tuyết ra sau, Triệu Dận Thành và Chi Lương ra trước cổng đợi cô lấy cặp sách về, hôm nay bọn họ đã hẹn nhau ra bờ sông bắt cá. Triệu Dận Thành còn hào hứng đến mức trên tay còn cầm theo đồ đánh bắt cá, vừa nhìn đã biết là một cái lưới nhỏ. Thật ra Tiểu Tuyết cũng mang đồ đánh bắt cá, nhưng đã kín đáo giấu trong túi xách.
Ba người trên đường đi cãi nhau ầm ĩ mới đến bờ sông, Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành cởi giày xăng-̣đan, không nói hai lời liền lội xuống sông. Để lại Chi Lương bơ vơ trên bờ, cậu thuận tay lấy sách ra, chậm rãi đọc.
Lúc này nước sông không bị ô nhiễm, bơi sâu một chút có thể thấy cá nhỏ. Bên kia bờ còn có mấy ông lão đang câu tôm, mặc dù con sông này cá lớn rất ít, nhưng tôm cua tương đối nhiều.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Dận Thành nhay tay lẹ mắt đã có trong giỏ hơn mười con cá nhỏ. Vạn Tiểu Tuyết thèm thuồng ghen tị, muốn bơi đến chỗ sâu hơn, lại nghe tiếng Chi Lương vọng lại: “Cẩn thận, dưới sông có rất nhiều côn trùng.” Tiểu Tuyết lập tức lui trở lại.
Ba người chơi bên hồ vô cùng vui vẻ, đột nhiên có một tiếng la rống giận vang lên: “Các cậu đang làm gì?”
Vừa quay đầu lại đã thấy Từng Phỉ Phỉ từ trên đê chạy tới, ba người nhất thời sững sờ tại chỗ, chỉ nghe cậu ta hét toáng lên: “Không phải các cậu nói buổi tối phải học thêm sao, tại sao lại ở đây?”
Chi Lương xoay người nhìn hai kẻ đang bắt cá trên sông, dùng miệng làm khẩu hình bảo “Chạy”, lấy tốc độ ánh sáng bỏ sách vào túi rồi vọt nhanh. Vạn Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành cũng ứng kịp, cũng co cẳng chạy, không quên đem theo túi cá nhỏ.
Ba người chạy một đoạn, lại nghe thấy tiếng Từng Phỉ Phỉ vọng lại: “Vạn Tiểu Tuyết, tao hận mày cả đời, tao sẽ mách cô.”
. . . . . Tại sao cả ba người đều bị bắt mà con bé đó chỉ hận cô? Vạn Tiểu Tuyết thầm nghĩ.
Chạy thật xa, Phỉ Phỉ không có đuổi theo nữa. bọn họ chạy dọc theo bờ sông, Chi Lương lại vứt cặp sách xuống: “Chúng ta tiếp tục bắt cá ở đây đi, cậu ta sẽ không đuổi theo.”
Triệu Dận Thành hoan hô một tiếng, chạy như bay đến bờ sông. Vừa chạy một hồi mệt nhọc nên Tiểu Tuyết quyết định ngồi trên sông nhìn Triệu Dận Thành bắt cá, nghĩ thầm nếu Từng Phỉ Phỉ mách cô, mình phải giải thích thế nào.
Chi Lương ngồi xuống cạnh Tiểu Tuyết, vô cùng thuần thục đem nhát vào túi xách Tiểu Tuyết một cuốn tiểu thuyết đấu sĩ. Kể từ lúc cha cậu bắt đầu quan tâm vấn đề học tập, Chi Lương không còn được phép xem những loại sách vô bổ, cho nên mỗi khi Chi Lương mua sách truyện đều nhét trong nhà Tiểu Tuyết. Cho nên trong suốt những năm tiểu học, trong phòng nữ sinh Tiểu Tuyết chất đầy tiểu thuyết đấu sĩ, Holme, Kim Dung. . . . . . , mỗi ngày phải mang đến trường cho Chi Lương, sau đó tan học lại mang về. ╮(╯_╰)╭
“Không sao đâu.”
Vạn Tiểu Tuyết ngây người mấy giây, mới phản ứng được những lời này là Chi Lương nói cho cô nghe, không khỏi nói thầm: “Cậu thì chẳng sao rồi, Từng Phỉ Phỉ không hề ‘hận mày cả đời’ với cậu.”
Chi Lương hơi mỉm cười, nói: “Cùng lắm thì chúng ta chối là được.” Dừng một chút, câu còn nói “Có chúng tớ mà.”
Tiểu Tuyết suy nghĩ một lúc, cũng đúng, chúng ta bắt cá thì liên quan gì đến con bé ấy, chúng ta không nhận thì lấy chứng cứ nào nữa. Huống chi Từng Phỉ Phỉ có thể địch nổi Chi Lương và Triệu Dận Thành sao? Sau khi nghĩ thông suốt, Vạn Tiểu Tuyết lại xuống sông bắt cá, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, ba người mới của về nhà mình. Trước khi chia tay, Triệu Dận Thành vừa sách túi cá nhỏ vừa cam kết: Ngày mai sẽ mời mọi người ăn cá chiên.