Ta nhận thấy được tình thế nghiêm trọng, tầng ngoài tống phủ thế mà bị hàng ngàn binh sĩ vây quanh chật như nêm cối?
Lẽ nào, hoàng thượng muốn lấy Tống phu nhân đến ép Ly Tiêu? ... Hoặc là, mục tiêu của hắn là ta?
Ta nhíu mày, lần này Hoàng Phủ Thiếu Hoa làm được đủ ngoan tuyệt, ta lại không tìm được một chỗ có thể thoát thân! Liền ngay cả nóc nhà, cũng có người đứng gác.
Làm sao? Lúc ta đang phát sầu, Tống phu nhân đột nhiên sai người tìm ta.
Nhìn ánh mắt trong trẻo quyến rũ của nàng, ta hiểu, nàng đã biết chuyện giữa ta cùng Ly Tiêu, không khỏi có chút co quắp.
Tống phu nhân nhìn ra bất an của ta, mỉm cười nói: "Ly Tiêu là ngươi cứu ra, mạng hắn, người của hắn, đều là của ngươi!"
Gánh nặng trong lòng ta liền được giải khai. “Đa tạ phu nhân thành toàn." Ta từ đáy lòng cảm tạ nàng.
"..." Tống phu nhân dường như thở dài một hơi, "Biết hoàng đế vì sao đối Ly Tiêu lãnh khốc như vậy sao?"
Ta muốn gật đầu, nhưng vẫn lắc đầu một cái.
Ta biết nàng phải nói cho ta biết một sự kiện. Việc từ đầu đến cuối khiến ta mê hoặc không rõ nhưng lại lờ mờ đoán được.
"Năm ấy, trước khi ta gả vào tống phủ, cùng tiên đế từng có một đoạn... Tình cảm!" Nàng nói như có như không, ta lại có chút mơ hồ. Cái gì gọi là "Từng có một đoạn... Tình cảm?" Lẽ nào tình cảm của bọn họ không phải thật sự?
"Nói như thế nào đây?" Tống phu nhân cười nhạt, cười đến lòng ta sinh khác thường.
"Ngày đó cha mẹ muốn đưa ta vào cung, ta không muốn. Bởi vì ta cùng Khiếu Hải đã có hôn ước trước. Cha mẹ vì để cho ta vào cung, cùng tống gia giải trừ hôn ước, ta trong cơn tức giận trốn nhà."
"Ta gặp tiên đế. Khi đó ta không biết hắn là hoàng đế, chỉ cảm thấy hắn xuất chúng, là nam nhân đáng giá phó thác cả đời, mà Khiếu Hải cũng đã không cần ta... Vì vậy... Ta..." Tống phu nhân lộ vẻ đang suy nghĩ thế nào tìm từ."Ta tự ý cùng hắn định hôn ước."
"Thật ra ta lúc ấy cũng không phải chung tình với hắn thế nào, chỉ là cảm thấy gả cho hắn luôn phải hạnh phúc hơn so với gả cho một hoàng đế?" Tống phu nhân cười đến càng chua chát, "Tam cung lục viện bảy mươi hai tần phi, trượng phu không phải là của mình, là của trăm ngàn nữ nhân, cho dù ta được sủng ái nhất thời, lại sao có thể được sủng ái một kiếp?"
"Trùng hợp, sau đó không lâu ta phát hiện hắn thế mà lại là hoàng đế đương triều, ngôi cửu ngũ!" Tống phu nhân cười khổ, "Ta hận hắn gạt ta một lúc lâu, dưới cơn nóng giận lấy cái chết ra ép, hắn đành phải thả ta."
"Về sau... Ta tự chủ trương, tìm được Khiếu Hải —— ta cùng hắn là thanh mai trúc mã, hắn không bỏ được ta, ta biết." Tống phu nhân ánh mắt lộ ra hào quang bức người, "Quả nhiên, hắn luyến tiếc ta. Hắn lại không để ý lúc ấy tiên đế uy hiếp cùng cha mẹ hai nhà phản đối, dứt khoát cưới ta!"
Ta lẳng lặng nghe chuyện xưa của nàng, nhưng mà những thứ này cùng Ly Tiêu có quan hệ gì? Lẽ nào...
"Ta nghe nói..." Tống phu nhân đỏ mặt, một tia hổ thẹn nổi lên gò má."Tiên đế trước khi qua đời còn nhớ ta... Nghĩ đến con hắn Hoàng Phủ Thiếu Hoa nhất định oán hận ta sâu đậm."
"Thật ra, " nàng thở dài, "Tiên đế đã từng viết thư cho ta... Ta không khiến Khiếu Hải biết!" Nàng nhìn ta.
"Tại hạ hiểu." Ta đương nhiên biết ý của nàng.
"Khi đó Ly Tiêu bị tiên đế chọn làm thư đồng thái tử, ta luyến tiếc, không chịu để hắn đi. Tiên đế dường như đã sớm ngờ tới, liền gởi cho ta một bức thư, trong thư nói... Nói hắn đã mất đi ta, liền khiến Ly Tiêu cực giống ta có thể luôn luôn xuất hiện trước mặt hắn, thay ta an ủi hắn cũng được..."
"Ta nhất thời mềm lòng..." Tống phu nhân than thở, "Liền khiến hắn đi."
"Thật ra, ta từng gặp thái tử... Đại điển hoàng thượng sắc phong thái tử, các nội quyến đều ở thiền điện, ta... Vừa vặn nghe được thái tử cùng các nô tài nổi giận, trong miệng hắn kêu 'Đều là nữ nhân kia, làm hại mẫu hậu của ta sinh bệnh! Binh bộ thượng thư ở nơi nào? Ta đi giết nàng!' ta thế mới biết, 'Nữ nhân' hắn nói liền là ta! Thanh âm hắn khi đó tràn đầy oán hận! Ta cả đời cũng không quên được dáng vẻ hắn lúc nói chuyện, về sau mới biết... Vốn dĩ hoàng hậu nàng... Buồn bực không vui, đến nỗi qua đời sớm. Vì vậy..."
"Vì vậy cho dù hắn yêu Ly Tiêu sâu đậm, cũng không muốn lấy lòng hắn!" Ta nhìn chung hiểu tất cả.
Tống phu nhân yên lặng gật đầu.
"Mặt khác, ta từ chỗ Khiếu Hải nghe nói, hiện tại hoàng đế là minh quân, xử sự anh minh."
"Vì vậy hắn càng không cho phép mình có tình cảm vi phạm luân thường." Đây là ta đã sớm ngờ tới.
"Ta vốn tưởng rằng hắn đem Ly Tiêu giữ ở bên người... Là vì trả thù ta, nhưng là..." Tống phu nhân thấp thấp thở dài, thanh âm quanh quẩn, "Hôm đó hắn đến đòi người, ta thấy được tình cảm trong mắt hắn dành cho Ly Tiêu, cái kia... Là nghiêm túc. Hắn thật sự... Thích Ly Tiêu."
"Nhưng hắn lại tổn thương Ly Tiêu sâu như vậy, " nàng nhìn ta, "Mà Ly Tiêu lại đã cùng ngươi... Ở bên nhau, ta biết, sự việc phiền toái."
"Quả nhiên..." Tống phu nhân nhìn ngoài cửa sổ một chút, trầm mặc thời gian rất lâu, mới lên tiếng lần nữa: "Đáp ứng ta, Tiêu tiên sinh."
"Cái gì?" Ta hỏi.
"Nếu như Ly Tiêu có thể tránh được kiếp nạn này, ngươi nhất định phải dẫn hắn đi rất xa, ngàn vạn không cần trở lại!" Tống phu nhân trong mắt tràn ngập tha thiết mong đợi, "Không phải ta không đau lòng con trai tiên đế, chỉ là vừa vào thâm cung nỗi buồn như biển, huống chi hiện nay Ly Tiêu lại há là một cái hậu cung có thể khóa đến? Hắn hẳn là ở bên ngươi, trời cao biển rộng, tự do tự tại!"
"Ngài có biện pháp?" Ta nghe ra ý tứ trong lời nàng nói.
"Ừ." Tống phu nhân gật đầu, "Ta có biện pháp khiến Ly Tiêu về nhà, nhớ kỹ, không cần do dự, lập tức dẫn hắn đi, lại cũng không phải về!"
"Nhưng hoàng đế hắn nhất định sẽ phong tỏa tống phủ." Như vậy trốn thế nào?
"Ha ha, " Tống phu nhân mỉm cười, chỉ chỉ dưới đất.
"Ám đạo?" Ta giật mình không nhỏ, lấy công lực của ta, thế mà không phát giác nơi này có ám đạo?
"Đó là năm ấy Khiếu Hải lo lắng tiên đế sẽ đối với chúng ta bất lợi, vì vậy trước đó sắp xếp, không nghĩ tới, hiện tại ngược lại dùng tới."
"Cần tại hạ giúp một tay sao?" Ta hỏi.
Tống phu nhân lắc đầu, bên miệng hiện ra một nụ cười khổ."Không cần."
"Vậy ngài cùng tống đại nhân làm sao?" Cho dù ta cùng Ly Tiêu có thể chạy trốn, an nguy của vợ chồng bọn họ làm sao? Ta hơi lo lắng, nói như thế nào, bọn họ cũng coi như nhạc phụ nhạc mẫu của ta đi?
"... Yên tâm!" Tống phu nhân tính trước mọi việc."Ta cùng Khiếu Hải tự có sắp xếp."
…
Ly Tiêu dần dần tỉnh lại, vừa muốn động, lại kinh ngạc phát giác tay chân mình bị trói, lại không thể nhúc nhích.
"Ngươi đã tỉnh?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa mỉm cười nói, "Đừng lộn xộn —— ta biết ngươi hiện nay võ nghệ cao cường, không dùng chút thủ đoạn thế nào giữ được ngươi?"
Ly Tiêu tức giận trong lòng, âm thầm vận khởi nội lực thử giãy dây thừng.
"Không cần thử, " Hoàng Phủ Thiếu Hoa dịu giọng nói, "Đó là tơ làm bằng băng tàm ti hỗn hợp thiên sơn tuyết chu, cho dù ngươi có bản lãnh thông thiên, cũng đừng hòng chạy trốn!"
Cắn môi, Ly Tiêu bỗng nhiên thở dài: "Vì sao?"
"Cái gì?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa không hiểu.
"Vì sao kiên quyết muốn đem ta bắt về? Ngươi không phải đã đáp ứng thả ta tự do a?" Ly Tiêu thật sự là không rõ.
"Ngươi không biết sao?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa ngón tay lưu luyến vuốt qua mặt hắn, "Trẫm thích ngươi nha!"
Ha! Ly Tiêu trong lòng cười to, không nhịn được muốn mỉa mai hắn vài câu: "Ngươi thích ta? Đây là chuyện lúc nào? Ta sao lại không biết?"
Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng không tức giận, thanh âm thần kỳ bình tĩnh, "Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt, trẫm là thật lòng đối với ngươi."
Ly Tiêu tỉ mỉ đánh giá Hoàng Phủ Thiếu Hoa: Loại chuyện này, sao có thể?
Chuyện đã qua lần lượt hiện lên ở trong đầu của hắn, hắn quyết định.
Mắt thấy biểu cảm Ly Tiêu từ nghi hoặc chuyển thành kiên định, Hoàng Phủ Thiếu Hoa biết hắn vẫn không tin mình.
"Lần đầu tiên gặp ngươi, " Hoàng Phủ Thiếu Hoa đột nhiên nói chuyện ngày xưa, "Khi đó ngươi mới mười tuổi, thân thể mảnh khảnh của ngươi đứng dưới ánh mặt trời, ta còn tưởng rằng, xem đến không phải người phàm!"
"... Ngươi dường như mắng ta là yêu tinh!" Ly Tiêu lạnh lạnh đáp lễ hắn. Lời nói đều là ngươi nói, lúc trước nói giống yêu tinh chính là ngươi, hiện tại lại nói không giống phàm nhân cũng là ngươi. Hừ!
"Thật ra..." Hoàng Phủ Thiếu Hoa thở dài, "Nói như thế là bởi vì ta muốn che giấu tình cảm lúc ấy của mình!"
"A!" Ly Tiêu cười lạnh, "Vậy ngươi khiến phí tướng quân đâm ta một kiếm lại giải thích thế nào? Ngươi đem ta đá vào hàn yên thúy cũng là bởi vì thích ta?"
"Một kiếm kia ta cũng không ngờ!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa hận hận nói, "Ai bảo Phí Trung Nguyên nhìn chằm chằm ngươi đến thất thần! Ta đem ngươi giấu ở sâu trong nội cung liền là không muốn khiến người khác nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi ở trong ngự hoa viên chạy lung tung không nói, thế mà còn dụ dỗ Phí Trung Nguyên! Ta lúc ấy vô cùng tức giận mới nghĩ ra chủ ý kia muốn trị hai người các ngươi!"
"Ngươi!" Ly Tiêu giận dữ nói, "Nói bậy, quả thật hồ đồ!"
"Lần kia đá tổn thương ngươi..." Hoàng Phủ Thiếu Hoa do dự xoa lên chỗ đau của hắn."... Đúng là giận ngươi thất thủ tổn thương tạ phi, nhưng là... Càng giận chính là ngươi những ngày tháng đó cố ý lãnh đạm trẫm, trẫm nhất thời không khống chế được..."
"Đừng nói!" Ly Tiêu nhắm mắt."Đều qua, đừng nói ra." Đó là một hồi ác mộng, thật vất vả tỉnh lại, vì sao còn muốn lại rơi vào?
"... Có chuyện, ngươi hẳn là một mực không biết?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa thấp giọng nói, "Ta đã từng cực kỳ oán hận mẫu thân của ngươi."
Ly Tiêu kinh ngạc mở mắt xem hắn, vì sao?
"Bởi vì... Nàng cướp đi trái tim phụ vương ta, nhưng lại không muốn đem tim mình cho hắn, trái lại gả cho người khác! Phụ vương vì vậy buồn bực cả đời... Mà mẫu thân trẫm cũng bởi vì thất sủng mà bệnh mất sớm." Đem tất cả mọi chuyện nói hết ra, Ly Tiêu nhất định sẽ tha thứ hắn, trở lại bên cạnh hắn.
"Vì vậy ta vừa nghĩ tới ngươi liền tức giận, nhưng mà vừa nhìn thấy dáng vẻ của ngươi lại không nhịn được tâm động, trẫm sợ hãi nha!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa rốt cuộc nói với hắn nguyên do."Trẫm sao có thể thích con trai kẻ hại chết mẫu thân mình”
Ly Tiêu chỉ nghe trái tim run lên, mặc dù lúc này hắn đối Hoàng Phủ Thiếu Hoa đã không còn tình yêu, nhưng mà —— thật ư? Hắn nói là thật sao?
"Nói tiếp, trẫm muốn làm một minh quân, sao có thể sa vào tình cảm vi phạm thường luân?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa thấp thấp thở dài."Trẫm cũng là bất đắc dĩ."
"Bất đắc dĩ?" Ly Tiêu lẩm bẩm lặp lại lời của hắn, "Ngươi bốn chữ 'Bất đắc dĩ' liền có thể che giấu tổn thương ta từng chịu?" Lạnh lạnh cười một cái, "Hiện tại thế nào? Nếu ngươi muốn làm minh quân, không thể có tình cảm vi phạm thường luân, ngươi tội gì lại đến chọc ta?"
"Bởi vì ta không chịu nổi!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa kích động lớn tiếng nói, "Ta nhìn thấy ngươi chạy về phía một người khác, ta nhìn ngươi cùng hắn hôn nhau! Ta hận không thể lập tức giết nam nhân kia đem ngươi cướp về! Lúc này ta mới biết, vốn dĩ trẫm không thể không có ngươi!"
Ly Tiêu nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, không khỏi phiền muộn than thở: "... Muộn."
Mặc dù trong lòng của mình cũng có tiếc nuối, mặc dù hắn cũng cảm thấy không cam lòng vì mười năm tình cảm của mình, nhưng mà, tất cả đã trễ rồi.
"Không muộn!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa chưa từ bỏ ý định nói, "Trẫm có thể vì ngươi đem hậu cung giải tán, chỉ cần ngươi đồng ý trở lại bên cạnh trẫm..."
"Hoàng thượng không nghe nói một câu sao?" Ly Tiêu nhàn nhạt cắt ngang lời hắn.
"Cái gì?"
Thật sâu nhìn Hoàng Phủ Thiếu Hoa một cái, Ly Tiêu phát giác suy nghĩ trong lòng mình lúc này vẫn là một người khác.
Hắn thở dài một hơi, gằn từng chữ nói cho hắn nghe: "Nước – đổ - khó – hốt!"
! ?
Hoàng Phủ Thiếu Hoa bỗng dưng trợn to mắt!
"Nước đổ khó hốt?" Hắn oán hận, không cam lòng truy hỏi, "Lẽ nào trẫm cầu ngươi như vậy, ngươi cũng không chịu trở lại bên cạnh trẫm?"
Ly Tiêu cười khổ, hắn thừa nhận, lúc nghe đến Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói hắn thật lòng thích hắn, hắn có chút tâm động cùng dao động, dù sao, mười năm tình cảm không có biện pháp trong một buổi chiều hoàn toàn biến mất, nhưng mà, theo đó mà đến, lại tràn đầy hình ảnh một người khác: Lúc mắng hung ác, lúc cười dịu dàng, lúc chọc ghẹo mình tràn ngập lưu manh, lúc vì mình chữa bệnh đầy mặt lo lắng, lúc dạy mình luyện kiếm tỉ mỉ chỉ đạo... Một người như thế! Ý cười hạnh phúc bình thản nổi lên khuôn mặt Ly Tiêu, bất luận thế nào, mình tuyệt đối không bỏ hắn mà đi!
Đột nhiên cảm giác được trên mặt đau xót, Hoàng Phủ Thiếu Hoa nắm cằm hắn, giận dữ nói: "Ngươi lại đang suy nghĩ người kia có phải hay không?"
"Đúng thì lại thế nào?" Ly Tiêu đối diện ánh mắt phẫn nộ của hắn, "Là hắn cứu ta một lần lại một lần, không có hắn ta sớm cũng không biết chết mấy lần! Không có hắn, cũng tuyệt đối không có Tống Ly Tiêu hôm nay!"
Hoàng Phủ Thiếu Hoa ánh mắt híp lại thành một mảnh dây nhỏ, hung tợn giận dữ nói: "Tốt! Trẫm liền hạ lệnh cho người xông vào tống phủ giết Tiêu Ngự Hàn!"
Không ngờ Ly Tiêu xa xăm cười: "Không sao, ta từng đáp ứng hắn, ta sẽ vĩnh viễn cùng hắn."
"... Như vậy, " Hoàng Phủ Thiếu Hoa cười lạnh nói, "Tống đại nhân cùng Tống phu nhân?"
Ly Tiêu trong lòng siết lại, "Ngươi ý gì?"
"Lúc này, tống đại nhân đang ở thưởng tâm điện sát vách ngắm hoa, không biết lúc nào mới có thể xuất cung!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa thong thả nhìn trên mặt Ly Tiêu biến sắc, "Còn có mẫu thân của ngươi, nàng đang ở nhà tĩnh dưỡng, nếu như tống phủ bị phong toả, ngươi nói nàng sẽ thế nào?"
Ta nhận thấy được tình thế nghiêm trọng, tầng ngoài tống phủ thế mà bị hàng ngàn binh sĩ vây quanh chật như nêm cối?
Lẽ nào, hoàng thượng muốn lấy Tống phu nhân đến ép Ly Tiêu? ... Hoặc là, mục tiêu của hắn là ta?
Ta nhíu mày, lần này Hoàng Phủ Thiếu Hoa làm được đủ ngoan tuyệt, ta lại không tìm được một chỗ có thể thoát thân! Liền ngay cả nóc nhà, cũng có người đứng gác.
Làm sao? Lúc ta đang phát sầu, Tống phu nhân đột nhiên sai người tìm ta.
Nhìn ánh mắt trong trẻo quyến rũ của nàng, ta hiểu, nàng đã biết chuyện giữa ta cùng Ly Tiêu, không khỏi có chút co quắp.
Tống phu nhân nhìn ra bất an của ta, mỉm cười nói: "Ly Tiêu là ngươi cứu ra, mạng hắn, người của hắn, đều là của ngươi!"
Gánh nặng trong lòng ta liền được giải khai. “Đa tạ phu nhân thành toàn." Ta từ đáy lòng cảm tạ nàng.
"..." Tống phu nhân dường như thở dài một hơi, "Biết hoàng đế vì sao đối Ly Tiêu lãnh khốc như vậy sao?"
Ta muốn gật đầu, nhưng vẫn lắc đầu một cái.
Ta biết nàng phải nói cho ta biết một sự kiện. Việc từ đầu đến cuối khiến ta mê hoặc không rõ nhưng lại lờ mờ đoán được.
"Năm ấy, trước khi ta gả vào tống phủ, cùng tiên đế từng có một đoạn... Tình cảm!" Nàng nói như có như không, ta lại có chút mơ hồ. Cái gì gọi là "Từng có một đoạn... Tình cảm?" Lẽ nào tình cảm của bọn họ không phải thật sự?
"Nói như thế nào đây?" Tống phu nhân cười nhạt, cười đến lòng ta sinh khác thường.
"Ngày đó cha mẹ muốn đưa ta vào cung, ta không muốn. Bởi vì ta cùng Khiếu Hải đã có hôn ước trước. Cha mẹ vì để cho ta vào cung, cùng tống gia giải trừ hôn ước, ta trong cơn tức giận trốn nhà."
"Ta gặp tiên đế. Khi đó ta không biết hắn là hoàng đế, chỉ cảm thấy hắn xuất chúng, là nam nhân đáng giá phó thác cả đời, mà Khiếu Hải cũng đã không cần ta... Vì vậy... Ta..." Tống phu nhân lộ vẻ đang suy nghĩ thế nào tìm từ."Ta tự ý cùng hắn định hôn ước."
"Thật ra ta lúc ấy cũng không phải chung tình với hắn thế nào, chỉ là cảm thấy gả cho hắn luôn phải hạnh phúc hơn so với gả cho một hoàng đế?" Tống phu nhân cười đến càng chua chát, "Tam cung lục viện bảy mươi hai tần phi, trượng phu không phải là của mình, là của trăm ngàn nữ nhân, cho dù ta được sủng ái nhất thời, lại sao có thể được sủng ái một kiếp?"
"Trùng hợp, sau đó không lâu ta phát hiện hắn thế mà lại là hoàng đế đương triều, ngôi cửu ngũ!" Tống phu nhân cười khổ, "Ta hận hắn gạt ta một lúc lâu, dưới cơn nóng giận lấy cái chết ra ép, hắn đành phải thả ta."
"Về sau... Ta tự chủ trương, tìm được Khiếu Hải —— ta cùng hắn là thanh mai trúc mã, hắn không bỏ được ta, ta biết." Tống phu nhân ánh mắt lộ ra hào quang bức người, "Quả nhiên, hắn luyến tiếc ta. Hắn lại không để ý lúc ấy tiên đế uy hiếp cùng cha mẹ hai nhà phản đối, dứt khoát cưới ta!"
Ta lẳng lặng nghe chuyện xưa của nàng, nhưng mà những thứ này cùng Ly Tiêu có quan hệ gì? Lẽ nào...
"Ta nghe nói..." Tống phu nhân đỏ mặt, một tia hổ thẹn nổi lên gò má."Tiên đế trước khi qua đời còn nhớ ta... Nghĩ đến con hắn Hoàng Phủ Thiếu Hoa nhất định oán hận ta sâu đậm."
"Thật ra, " nàng thở dài, "Tiên đế đã từng viết thư cho ta... Ta không khiến Khiếu Hải biết!" Nàng nhìn ta.
"Tại hạ hiểu." Ta đương nhiên biết ý của nàng.
"Khi đó Ly Tiêu bị tiên đế chọn làm thư đồng thái tử, ta luyến tiếc, không chịu để hắn đi. Tiên đế dường như đã sớm ngờ tới, liền gởi cho ta một bức thư, trong thư nói... Nói hắn đã mất đi ta, liền khiến Ly Tiêu cực giống ta có thể luôn luôn xuất hiện trước mặt hắn, thay ta an ủi hắn cũng được..."
"Ta nhất thời mềm lòng..." Tống phu nhân than thở, "Liền khiến hắn đi."
"Thật ra, ta từng gặp thái tử... Đại điển hoàng thượng sắc phong thái tử, các nội quyến đều ở thiền điện, ta... Vừa vặn nghe được thái tử cùng các nô tài nổi giận, trong miệng hắn kêu 'Đều là nữ nhân kia, làm hại mẫu hậu của ta sinh bệnh! Binh bộ thượng thư ở nơi nào? Ta đi giết nàng!' ta thế mới biết, 'Nữ nhân' hắn nói liền là ta! Thanh âm hắn khi đó tràn đầy oán hận! Ta cả đời cũng không quên được dáng vẻ hắn lúc nói chuyện, về sau mới biết... Vốn dĩ hoàng hậu nàng... Buồn bực không vui, đến nỗi qua đời sớm. Vì vậy..."
"Vì vậy cho dù hắn yêu Ly Tiêu sâu đậm, cũng không muốn lấy lòng hắn!" Ta nhìn chung hiểu tất cả.
Tống phu nhân yên lặng gật đầu.
"Mặt khác, ta từ chỗ Khiếu Hải nghe nói, hiện tại hoàng đế là minh quân, xử sự anh minh."
"Vì vậy hắn càng không cho phép mình có tình cảm vi phạm luân thường." Đây là ta đã sớm ngờ tới.
"Ta vốn tưởng rằng hắn đem Ly Tiêu giữ ở bên người... Là vì trả thù ta, nhưng là..." Tống phu nhân thấp thấp thở dài, thanh âm quanh quẩn, "Hôm đó hắn đến đòi người, ta thấy được tình cảm trong mắt hắn dành cho Ly Tiêu, cái kia... Là nghiêm túc. Hắn thật sự... Thích Ly Tiêu."
"Nhưng hắn lại tổn thương Ly Tiêu sâu như vậy, " nàng nhìn ta, "Mà Ly Tiêu lại đã cùng ngươi... Ở bên nhau, ta biết, sự việc phiền toái."
"Quả nhiên..." Tống phu nhân nhìn ngoài cửa sổ một chút, trầm mặc thời gian rất lâu, mới lên tiếng lần nữa: "Đáp ứng ta, Tiêu tiên sinh."
"Cái gì?" Ta hỏi.
"Nếu như Ly Tiêu có thể tránh được kiếp nạn này, ngươi nhất định phải dẫn hắn đi rất xa, ngàn vạn không cần trở lại!" Tống phu nhân trong mắt tràn ngập tha thiết mong đợi, "Không phải ta không đau lòng con trai tiên đế, chỉ là vừa vào thâm cung nỗi buồn như biển, huống chi hiện nay Ly Tiêu lại há là một cái hậu cung có thể khóa đến? Hắn hẳn là ở bên ngươi, trời cao biển rộng, tự do tự tại!"
"Ngài có biện pháp?" Ta nghe ra ý tứ trong lời nàng nói.
"Ừ." Tống phu nhân gật đầu, "Ta có biện pháp khiến Ly Tiêu về nhà, nhớ kỹ, không cần do dự, lập tức dẫn hắn đi, lại cũng không phải về!"
"Nhưng hoàng đế hắn nhất định sẽ phong tỏa tống phủ." Như vậy trốn thế nào?
"Ha ha, " Tống phu nhân mỉm cười, chỉ chỉ dưới đất.
"Ám đạo?" Ta giật mình không nhỏ, lấy công lực của ta, thế mà không phát giác nơi này có ám đạo?
"Đó là năm ấy Khiếu Hải lo lắng tiên đế sẽ đối với chúng ta bất lợi, vì vậy trước đó sắp xếp, không nghĩ tới, hiện tại ngược lại dùng tới."
"Cần tại hạ giúp một tay sao?" Ta hỏi.
Tống phu nhân lắc đầu, bên miệng hiện ra một nụ cười khổ."Không cần."
"Vậy ngài cùng tống đại nhân làm sao?" Cho dù ta cùng Ly Tiêu có thể chạy trốn, an nguy của vợ chồng bọn họ làm sao? Ta hơi lo lắng, nói như thế nào, bọn họ cũng coi như nhạc phụ nhạc mẫu của ta đi?
"... Yên tâm!" Tống phu nhân tính trước mọi việc."Ta cùng Khiếu Hải tự có sắp xếp."
…
Ly Tiêu dần dần tỉnh lại, vừa muốn động, lại kinh ngạc phát giác tay chân mình bị trói, lại không thể nhúc nhích.
"Ngươi đã tỉnh?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa mỉm cười nói, "Đừng lộn xộn —— ta biết ngươi hiện nay võ nghệ cao cường, không dùng chút thủ đoạn thế nào giữ được ngươi?"
Ly Tiêu tức giận trong lòng, âm thầm vận khởi nội lực thử giãy dây thừng.
"Không cần thử, " Hoàng Phủ Thiếu Hoa dịu giọng nói, "Đó là tơ làm bằng băng tàm ti hỗn hợp thiên sơn tuyết chu, cho dù ngươi có bản lãnh thông thiên, cũng đừng hòng chạy trốn!"
Cắn môi, Ly Tiêu bỗng nhiên thở dài: "Vì sao?"
"Cái gì?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa không hiểu.
"Vì sao kiên quyết muốn đem ta bắt về? Ngươi không phải đã đáp ứng thả ta tự do a?" Ly Tiêu thật sự là không rõ.
"Ngươi không biết sao?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa ngón tay lưu luyến vuốt qua mặt hắn, "Trẫm thích ngươi nha!"
Ha! Ly Tiêu trong lòng cười to, không nhịn được muốn mỉa mai hắn vài câu: "Ngươi thích ta? Đây là chuyện lúc nào? Ta sao lại không biết?"
Hoàng Phủ Thiếu Hoa cũng không tức giận, thanh âm thần kỳ bình tĩnh, "Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt, trẫm là thật lòng đối với ngươi."
Ly Tiêu tỉ mỉ đánh giá Hoàng Phủ Thiếu Hoa: Loại chuyện này, sao có thể?
Chuyện đã qua lần lượt hiện lên ở trong đầu của hắn, hắn quyết định.
Mắt thấy biểu cảm Ly Tiêu từ nghi hoặc chuyển thành kiên định, Hoàng Phủ Thiếu Hoa biết hắn vẫn không tin mình.
"Lần đầu tiên gặp ngươi, " Hoàng Phủ Thiếu Hoa đột nhiên nói chuyện ngày xưa, "Khi đó ngươi mới mười tuổi, thân thể mảnh khảnh của ngươi đứng dưới ánh mặt trời, ta còn tưởng rằng, xem đến không phải người phàm!"
"... Ngươi dường như mắng ta là yêu tinh!" Ly Tiêu lạnh lạnh đáp lễ hắn. Lời nói đều là ngươi nói, lúc trước nói giống yêu tinh chính là ngươi, hiện tại lại nói không giống phàm nhân cũng là ngươi. Hừ!
"Thật ra..." Hoàng Phủ Thiếu Hoa thở dài, "Nói như thế là bởi vì ta muốn che giấu tình cảm lúc ấy của mình!"
"A!" Ly Tiêu cười lạnh, "Vậy ngươi khiến phí tướng quân đâm ta một kiếm lại giải thích thế nào? Ngươi đem ta đá vào hàn yên thúy cũng là bởi vì thích ta?"
"Một kiếm kia ta cũng không ngờ!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa hận hận nói, "Ai bảo Phí Trung Nguyên nhìn chằm chằm ngươi đến thất thần! Ta đem ngươi giấu ở sâu trong nội cung liền là không muốn khiến người khác nhìn thấy ngươi, nhưng ngươi ở trong ngự hoa viên chạy lung tung không nói, thế mà còn dụ dỗ Phí Trung Nguyên! Ta lúc ấy vô cùng tức giận mới nghĩ ra chủ ý kia muốn trị hai người các ngươi!"
"Ngươi!" Ly Tiêu giận dữ nói, "Nói bậy, quả thật hồ đồ!"
"Lần kia đá tổn thương ngươi..." Hoàng Phủ Thiếu Hoa do dự xoa lên chỗ đau của hắn."... Đúng là giận ngươi thất thủ tổn thương tạ phi, nhưng là... Càng giận chính là ngươi những ngày tháng đó cố ý lãnh đạm trẫm, trẫm nhất thời không khống chế được..."
"Đừng nói!" Ly Tiêu nhắm mắt."Đều qua, đừng nói ra." Đó là một hồi ác mộng, thật vất vả tỉnh lại, vì sao còn muốn lại rơi vào?
"... Có chuyện, ngươi hẳn là một mực không biết?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa thấp giọng nói, "Ta đã từng cực kỳ oán hận mẫu thân của ngươi."
Ly Tiêu kinh ngạc mở mắt xem hắn, vì sao?
"Bởi vì... Nàng cướp đi trái tim phụ vương ta, nhưng lại không muốn đem tim mình cho hắn, trái lại gả cho người khác! Phụ vương vì vậy buồn bực cả đời... Mà mẫu thân trẫm cũng bởi vì thất sủng mà bệnh mất sớm." Đem tất cả mọi chuyện nói hết ra, Ly Tiêu nhất định sẽ tha thứ hắn, trở lại bên cạnh hắn.
"Vì vậy ta vừa nghĩ tới ngươi liền tức giận, nhưng mà vừa nhìn thấy dáng vẻ của ngươi lại không nhịn được tâm động, trẫm sợ hãi nha!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa rốt cuộc nói với hắn nguyên do."Trẫm sao có thể thích con trai kẻ hại chết mẫu thân mình”
Ly Tiêu chỉ nghe trái tim run lên, mặc dù lúc này hắn đối Hoàng Phủ Thiếu Hoa đã không còn tình yêu, nhưng mà —— thật ư? Hắn nói là thật sao?
"Nói tiếp, trẫm muốn làm một minh quân, sao có thể sa vào tình cảm vi phạm thường luân?" Hoàng Phủ Thiếu Hoa thấp thấp thở dài."Trẫm cũng là bất đắc dĩ."
"Bất đắc dĩ?" Ly Tiêu lẩm bẩm lặp lại lời của hắn, "Ngươi bốn chữ 'Bất đắc dĩ' liền có thể che giấu tổn thương ta từng chịu?" Lạnh lạnh cười một cái, "Hiện tại thế nào? Nếu ngươi muốn làm minh quân, không thể có tình cảm vi phạm thường luân, ngươi tội gì lại đến chọc ta?"
"Bởi vì ta không chịu nổi!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa kích động lớn tiếng nói, "Ta nhìn thấy ngươi chạy về phía một người khác, ta nhìn ngươi cùng hắn hôn nhau! Ta hận không thể lập tức giết nam nhân kia đem ngươi cướp về! Lúc này ta mới biết, vốn dĩ trẫm không thể không có ngươi!"
Ly Tiêu nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, không khỏi phiền muộn than thở: "... Muộn."
Mặc dù trong lòng của mình cũng có tiếc nuối, mặc dù hắn cũng cảm thấy không cam lòng vì mười năm tình cảm của mình, nhưng mà, tất cả đã trễ rồi.
"Không muộn!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa chưa từ bỏ ý định nói, "Trẫm có thể vì ngươi đem hậu cung giải tán, chỉ cần ngươi đồng ý trở lại bên cạnh trẫm..."
"Hoàng thượng không nghe nói một câu sao?" Ly Tiêu nhàn nhạt cắt ngang lời hắn.
"Cái gì?"
Thật sâu nhìn Hoàng Phủ Thiếu Hoa một cái, Ly Tiêu phát giác suy nghĩ trong lòng mình lúc này vẫn là một người khác.
Hắn thở dài một hơi, gằn từng chữ nói cho hắn nghe: "Nước – đổ - khó – hốt!"
! ?
Hoàng Phủ Thiếu Hoa bỗng dưng trợn to mắt!
"Nước đổ khó hốt?" Hắn oán hận, không cam lòng truy hỏi, "Lẽ nào trẫm cầu ngươi như vậy, ngươi cũng không chịu trở lại bên cạnh trẫm?"
Ly Tiêu cười khổ, hắn thừa nhận, lúc nghe đến Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói hắn thật lòng thích hắn, hắn có chút tâm động cùng dao động, dù sao, mười năm tình cảm không có biện pháp trong một buổi chiều hoàn toàn biến mất, nhưng mà, theo đó mà đến, lại tràn đầy hình ảnh một người khác: Lúc mắng hung ác, lúc cười dịu dàng, lúc chọc ghẹo mình tràn ngập lưu manh, lúc vì mình chữa bệnh đầy mặt lo lắng, lúc dạy mình luyện kiếm tỉ mỉ chỉ đạo... Một người như thế! Ý cười hạnh phúc bình thản nổi lên khuôn mặt Ly Tiêu, bất luận thế nào, mình tuyệt đối không bỏ hắn mà đi!
Đột nhiên cảm giác được trên mặt đau xót, Hoàng Phủ Thiếu Hoa nắm cằm hắn, giận dữ nói: "Ngươi lại đang suy nghĩ người kia có phải hay không?"
"Đúng thì lại thế nào?" Ly Tiêu đối diện ánh mắt phẫn nộ của hắn, "Là hắn cứu ta một lần lại một lần, không có hắn ta sớm cũng không biết chết mấy lần! Không có hắn, cũng tuyệt đối không có Tống Ly Tiêu hôm nay!"
Hoàng Phủ Thiếu Hoa ánh mắt híp lại thành một mảnh dây nhỏ, hung tợn giận dữ nói: "Tốt! Trẫm liền hạ lệnh cho người xông vào tống phủ giết Tiêu Ngự Hàn!"
Không ngờ Ly Tiêu xa xăm cười: "Không sao, ta từng đáp ứng hắn, ta sẽ vĩnh viễn cùng hắn."
"... Như vậy, " Hoàng Phủ Thiếu Hoa cười lạnh nói, "Tống đại nhân cùng Tống phu nhân?"
Ly Tiêu trong lòng siết lại, "Ngươi ý gì?"
"Lúc này, tống đại nhân đang ở thưởng tâm điện sát vách ngắm hoa, không biết lúc nào mới có thể xuất cung!" Hoàng Phủ Thiếu Hoa thong thả nhìn trên mặt Ly Tiêu biến sắc, "Còn có mẫu thân của ngươi, nàng đang ở nhà tĩnh dưỡng, nếu như tống phủ bị phong toả, ngươi nói nàng sẽ thế nào?"