"Hóa ra chỉ là một tên lưu manh." Hắn khẽ cười đặt nàng lên giường đắp kín chăn, nếu không phải ngại vì ngày mai thành thân, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua mà cứ rời đi như vậy.
Đi ra khỏi tẩm điện, Thiệu Tần muốn hỏi gì đó, Hàn Hạo Thần cũng nhỏ giọng phân phó một câu: "Ngày mai chú ý một chút."
Ánh mắt Thiệu Tần chợt lóe lên, ngầm hiểu gật gật đầu.
Chuyện đêm nay tuyệt đối không đơn giản, nếu là thích khách, dám xem nơi ở của hoàng hậu không ra gì thì công phu chắc chắn không hề đơn giản, hơn nữa Lạc Tử Mộng không hề bị thương một chút nào, Hàn Hạo Thần không nghĩ ra bóng đen vừa rồi muốn làm gì
Ngày tiếp theo, Lạc Tử Mộng trước mặt rất nhiều thái giám và cung nữ hành đại lễ với Hàn Hạo Hữu và Hoàng Hậu, xem như là Hàn Hạo Hữu gả muội muội, mà thân phận Lạc Tử Mộng cũng vô cùng tôn quý, Hàn Hạo Hữu bạn cho Lạc Tử Mộng một phong hào: Trường Nhạc công chúa.
Có phong hào này, ban đầu thân thế Lạc Tử Mộng bị chúng đại thần và mọi người dị nghị bây giờ đều không nói gì nữa. Đứng ở trong đại điện, bách quan hành lễ đưa Lạc Tử Mộng xuất giá, tỏ vẻ kính trọng đối với Lạc Tử Mộng.
Lạc Tử Mộng cho đến bây giờ chưa nhận nhiều đại lễ của nhiều người như vậy, cúi đầu như vậy khiến cho nàng khi đứng trong điện trở nên hốt hoảng, nhưng rồi lại hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Vốn dĩ nàng muốn mở miệng nói chúng đại thần miễn lễ, nhưng buổi sáng nàng đã thử, căn bản không có cách nào nói chuyện được, cũng không biết Hô Diên Phong có lừa nàng hay không.
Suy nghĩ một chút, nếu nàng chỉ giơ tay lên làm cho các vị miễn lễ, giống như hơi thất lễ. Cái khó ló cái khôn, nàng đặt tay ở một bên lùi một bước về phía sau cúi người xuống, ôm quyền khom người ở hai bên hành đại lễ với đại thần trong triều.
Nàng đồng thời hành lễ khiến cho Hàn Hạo Hữu cũng giật mình, bỏi vì trong mắt hắn, Lạc Tử Mộng là một nha đầu không hiểu biết lễ nghi không câu nệ tiểu tiết, lại không nghĩ rằng nàng lại có thể làm như vậy, vì nàng làm như vậy cho nên chúng đại thần đối với Lạc Tử Mộng kính trọng thêm mấy phần, cùng ngay lúc đó, đại thần hai bên đang ôm quyền khom người lại quỳ xuống trên mặt đất quỳ lạy Lạc Tử Mộng, ngoại trừ thừa tướng và Hoa Thiên Sóc, còn lại tất cả các bách quan không có ai ngoại lệ, ngay cả đám cung nữ thái giám cũng rối rít quỳ xuống.
"Chúc mừng Trường Nhạc công chúa kết lương duyên, chúc mừng Thần vương phi và Thần Vương Gia bách niên hảo hợp."
Một người mở miệng sau đó chúng bách quan đều mở miệng, tiếng chúc phúc vang vọng cả Kim Loan điện.
Lạc Tử Mộng nhìn về phía trước khẽ giương cười, theo cô cô trong cung chậm rãi đi ra từ Kim Loan điện, hỉ nương bên ngoài chờ đợi, nàng tùy nằm lên lưng hỉ nương, lại nhớ tới cảm giác lắc lư trên lưng Hàn Hạo Thần, có lẽ cả cuộc đời này của nàng sẽ không bao giờ quên cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng này.
Bởi vì hoàng cung cách Thần vương phủ hơi xa, cho nên rước dâu không dùng được kiệu mà dùng xe ngựa. bị khăn voan che kín nàng không có cách nào nhìn được phía trước, nhưng trong nháy mắt bước lên xe ngựa đó, nàng biết rõ đây là xe ngựa chuyên dụng của hắn.
Xe ngựa tốc độ đều đặn chạy về phía trước, Lạc Tử Mộng cho đến bây giờ chưa từng hồi hộp như vậy, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu xuất mồ hôi, lúc đầu không hề có suy nghĩ có kết quả gì với Hàn Hạo Thần, nhưng mà bây giờ, trái tim của nàng càng ngày càng không nghe sai khiến của bản thân, hơn nữa Hàn Hạo Thần đối tốt với nàng đến nỗi nàng không thể có ý định lùi bước.
Nhưng. . . . . . Lan phi nói đợi sang năm, Hàn Hạo Thần sẽ xin ý chỉ của hoàng thượng tứ hôn Hoa Thiên Nhụy cho hắn, chuyện này là sự thật sao?
Nàng lấy cuộc sống của chính mình để đánh cuộc muốn cùng Hàn Hạo Thần nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng nơi này là cổ đại tam thê tứ thiếp, nàng cảm giác mình sẽ thua cuộc. Nhưng cá tính quật cường lại khiến nàng đánh cuộc với vận mệnh một keo.
Không biết từ lúc nào xe ngựa đã ngừng lại, trong nháy mắt rèm xe kéo lên, nàng giật mình tỉnh lại. Bước ra khỏi xe ngựa thì dưới chân nàng mềm nhũn suýt nữa té xuống, may Hàn Hạo Thần đứng bên cạnh đã nhanh chóng đem nàng ôm vào ngực, vốn dĩ hỉ nương đỡ nàng từ trên xe ngựa xuống, nhưng bây giờ Hàn Hạo Thần lại ôm nàng tiến vào lễ đường, ngay lúc đó tiếng nghị luận vang lên ầm ĩ, nhưng đều là ca ngợi Hàn Hạo Thần tình cảm sâu nặng, sủng ái vương phi như báu vật, Thần vương phi là người có phúc.
Lạc Tử Mộng nhếch môi cười yếu ớt, sau này cũng không biết hoàn cảnh của nàng như thế nào, đến lúc đó nếu Hàn Hạo Thần cưới Tân Phi, có lẽ bọn họ còn có thể nói thần Vương Gia mới là người có phúc, mĩ nữ như hoa vây quanh bên người.
Hôn lễ ở cổ đại lễ nghi rất phong phú, nhưng bất đắc dĩ nhất vẫn là tân nương, phải ở bên trong tân phòng chờ tân lang tiễn hết tất cả tân khách rồi mới có thể gặp nhau.
Ngồi ở trên giường hỉ, trong lòng Lạc Tử Mộng có chút bất an, giống như buổi sáng nàng tỉnh lại, Hô Diên Phong bảo hôm nay nàng có thể nói chuyện, nhưng tại sao đến bây giờ các vì sao đã che kín bầu trời mà tại sao nàng lại không phát ra được tiếng nào? Ngược lại cả trái tim cũng trống rỗng.
Cửa phòng bị đẩy ra, một đám người từ bên ngoài cửa tràn vào, nàng biết, đám người này tới náo động phòng, vừa nghe giọng nói mọi người đều biết hầu hết đã say. Trong đó còn có giọng nói của Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc.
"Nhị ca, huynh cho chúng ta nhìn tân nương tử bộ dáng tân nương tử một chút, trước khi thành huynh đem nàng giấu kỹ như vậy, bây giờ tóm lại có thể cho chúng ta nhìn được chưa?" Người nọ gọi Hàn Hạo Thần là nhị ca, có lẽ cũng là Vương Gia.
"Tam ca nói đúng, nhị ca, huynh đệ chúng ta chỉ biết là huynh kim ốc tàng kiều, nhưng không nghĩ huynh lại nhanh chóng thành thân như vậy, chẳng lẽ sợ huynh đệ đoạt mất hay sao?"
Hàn Hạo Thần không nói gì, Lạc Tử Mộng đang đội khăn voan cũng không biết vẻ mặt của hắn, nhưng có một chút kích động, nàng thật sự muốn vén khăn voan lên nhìn một chút. nhưng rất nhanh rất nhanh sau đó Hoa Thiên Sóc đã giúp nàng giải được nghi vấn trong lòng.
"Các vị Vương Gia còn không nhìn ra sao? Có ai đã từng thấy Thần Vương gia giống như hôm nay từ đầu đến bây giờ đều mỉm cười, nếu các vị Vương Gia muốn cướp vương phi xinh đẹp của Thần vương gia, ngài ấy không liều mạng với các ngài mới lạ."
"Ha ha ha. . . . . ."
Bên trong tân phong vang lên tiếng cười.
Nhưng mà Tam vương gia hôm nay nếu không thấy được tân nương thề không bỏ qua, hắn lảo đảo đi về phía giường, vừa đi vừa cười nói: "Nhưng hôm nay cũng không thể để Nhị ca được như ý nguyện, nếu không cho chúng ta nhìn thấy mặt của tân nương, thì đêm nay ta sẽ không đi, ở đây nhìn các ngươi có thể động phòng hay không, nếu nhị ca không ngại, Tam đệ ta lại càng không ngại."
Lạc Tử Mộng dưới khăn voan oán thầm: Đúng là một tên biến thái, lại muốn nhìn người khác động phòng, hắn có đam mê nhìn xuân cung sống ư? Cũng không sợ đau mắt hột! nhưng nói đi nói lại, chính bản thân nàng lúc ấy không phải đã xem xuân cung sống của tú bà Cẩm nương và mười nam nhân kia sao, nghĩ như thế trên mặt bắt đầu nóng lên không dứt.
"Tam đệ Tứ đệ, thời gian đã không sớm nữa, các đệ nên trở về với thê thiếp của mình đi." Hàn Hạo Thần rốt cuộc cũng mở miệng.
Tứ Vương Gia nghe thấy Hàn Hạo Thần nói như vậy cũng không bỏ cuộc, mà còn lôi kéo Tam vương gia đi về phía giường hỉ: "Vậy không được, nếu như hôm nay không thấy được tướng mạo khuynh quốc của thần Vương phi, nhưng nếu chúng ta không đi, nhị ca không hi vọng chúng ta quấy rầy đêm xuân chứ?"
Mấy tên tiểu quỷ này cùng tiến lên, Hàn Hạo Thần là một người thật thà nên không có cách nào chống đỡ được, Hoa Thiên Sóc thấy thế cười nói: "Thần Vương Gia, vậy thì người hào phóng một chút đi, không phải chỉ là cho mọi người nhìn Thần vương phi một chút thôi sao? Sao lại giống như mọi người muốn cướp đi báu vật quý giá của người vậy, nếu không đáp ứng mấy vị Vương Gia, xem ra hôm nay thần Vương Gia khó có thể ôm trân bảo của mình trải qua đêm xuân vui vẻ rồi."
Lạc Tử Mộng nghe thấy như vậy gương mặt đỏ lên, Hoa Thiên Sóc tại sao có thể nói trực tiếp như vậy được chứ? Cái gì mà "Đêm xuân vui vẻ" chứ! Làm hại nàng lại nghĩ đến chuyện kích tình mãnh liệt xảy ra trong thư phòng ngày ấy, bản thân nàng cũng không nghĩ mình và Hàn Hạo Thần lại có thể làm chuyện như vậy trong thư phòng. . . . . .
Thấy Hàn Hạo Thần và mấy người náo động phòng đến gần, Lạc Tử Mộng căng thẳng siết chặt cánh tay hỉ phục, bởi vì nàng không đoán được bọn họ còn có thể tiếp tục nháo đến mức độ nào.
Cảm thấy bên cạnh từ từ lõm xuống, hắn ngồi bên cạnh nàng, hỉ nương ở bên cạnh vui mừng hối thúc Hàn Hạo Thần kéo khăn voan lên, nhưng Hàn Hạo Thần hình như có chút đắn đo, sợ Lạc Tử Mộng sẽ để ý, mà Lạc Tử Mộng từ từ xoay người sang chỗ khác, biểu lộ tâm ý của mình.
Náo động phòng vốn là chuyện bình thường, nhưng Hàn Hạo Thần lại rất để ý đến Lạc Tử Mộng, cho nên sợ nàng không vừa lòng, khi thấy nàng chủ động xoay người lại thì trong lòng hắn rất kích động, biết nàng không muốn làm khó hắn.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng mở khăn voan đỏ của Lạc Tử Mộng ra, trong phòng tất cả đều trang trí màu đỏ thẫm khiến Lạc Tử Mộng không kịp thích ứng, nhưng khi nàng giương mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần, lại có cảm giác giật mình.
Ánh nến màu đỏ chiếu sáng khắp phòng, mà cả trong ngày vui hôm nay ánh mắt Hàn Hạo Thần lại càng thâm thúy hơn mê người, ngũ quan tinh xảo, môi mỏng khẽ nhếch cười nhẹ nhàng, như một bức tranh hoàn hảo do hắn tạo ra không có một chút tỳ vết nào?
Mà ở trong mắt mọi người, lLạc Tử Mộng hôm nay lại càng khiến người ta kinh ngạc đến sững sờ, dưới nến đỏ, cả người nàng phát ra một loại hơi thở giống như tiên khí khiến người ta hít thở không thông, trong thiên hạ nếu không phải Hàn Hạo Thần thì ai có thể xứng đáng với dung nhan khuynh quốc của nàng?
Lúc đầu mọi người còn ẩm ĩ muốn náo tân phòng nhưng trong nháy mắt Hàn Hạo Thần vạch khăn voan lên cả phòng yên lặng như tờ, ngay cả hỉ nương cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến nỗi quên tiếp tục lễ tiết. May mắn là nàng dường như phản ứng kịp thời, xoay người lấy rượu hợp cẩn từ tay nha hoàn đưa tới trước mặt hai người.
"Thần Vương Gia, Thần vương phi, uống xong ly rượu hợp cẩn này, từ đây trở đi trường trường cửu cửu đến đầu bạc."
Hàn Hạo Thần nhận lấy hai ly rượu một ly đưa cho Lạc Tử Mộng, hai người nhìn nhau không nói câu gì nhưng lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. Tay nâng ly rượu hợp cẩn hai cánh tay đan chéo nhau, tầm mắt lại chưa bao giờ rời khỏi đối phương nửa khắc.
Hai người chậm rãi đem ly rượu về phía môi, lại đột nhiên nghe được một tiếng cảm khái giống như bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện: "Khó trách Thần Vương Gia lại lấy một vương phi bị câm, một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy để trong nhà ngắm cũng tốt."
"Đúng vậy, nhiều nhất sau này có thể cưới thêm vài trắc phi nữa là được."
Hai người bọn họ nói nhỏ nhưng trong tân phòng yên tĩnh ngày lại dường như rất lớn, mà lời của bọn họ lại lọt vào tai Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng không sót một chữ nào.
Lạc Tử Mộng trong lòng đau nhói, lúc đầu cứ nghĩ đêm nay có thể nói chuyện tạo cho hắn một kinh hỉ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến vui mừng một cách vô ích, mà thái y nói chậm thì hơn một tháng nàng có thể mở miệng nói chuyện, nhưng có lẽ cả đời này nàng có thể không nói chuyện được cũng nên.
Mà đoạn đối thoại của bọn họ cũng không phải không có đạo lý, thân là một vương phi mà lại có thể câm? Hôm nay Hàn Hạo Thần có thể chấp nhận nàng có lẽ là bởi vì nhưng lời của thái y nói "Ngắn thì hơn một tháng" nàng có thể nói chuyện lại, nếu sau này hắn biết nàng không thể nói chuyện, hắn có nguyện ý cưới nàng không? Hơn nữa chỉ cưới một mình nàng?
Ngày thường nàng có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc trước là Lan phi ngấm ngầm hại người bây giờ hai người kia lại bàn luận xôn xao, nàng có chút không chịu nổi gánh nặng này, vốn dĩ tâm ý nàng hoảng loạn lúc này lại càng thêm uất ức. Không biết là có phải do lời nói của hai người kia hay không, hay là do trái tim nàng đau đớn, tay của nàng bắt đầu rung rung không nghe theo sai khiến của đầu óc.
Tay mềm rũ, ly rượu rơi xuống, tiếng vỡ vụn, làm chấn động cả căn phòng.
Lúc mọi người đang kinh ngạc, Hàn Hạo Thần vốn dĩ đang dịu dàng hai tròng mắt bỗng nhiên hiện lên sát khí, không cần hắn mở miệng, Thiệu Tần lập tức mang theo hộ vệ Thần vương đem hai người nói huyên thuyên kéo xuống, mà những người trong cuộc lại không biết làm sao.
Hoa Thiên Sóc vốn định cầu tình cho bọn họ, dầu gì hai người kia cũng là thân thích của Hoa gia, lại cùng hắn vào sinh ra tử trên chiến trường, nhưng không biết sao hôm nay lại có thể nói năng không suy nghĩ như vậy. nhưng sau khi hắn nhìn thấy sắc mặt Hàn Hạo Thần, thì gắng gượng nuốt lời xuống. Hắn hiểu rõ nếu hắn mở miệng, thì kết quả có thể ngược lại hoàn toàn, có lẽ hai người sẽ chết nhanh hơn.
Hàn Hạo Thần quay đầu lại nhìn thấy nét mặt kinh hoảng của Lạc Tử Mộng, xem ra nàng đã bị dọa sợ, mà từ trong ánh mắt mất mát của nàng hắn biết, nàng không phải không để ý đến việc mình không thể nói chuyện, mà có gượng cười để che dấu nội tâm mất mát và bất đắc dĩ.
Mặc dù nhìn qua nàng kiên cường, nhưng nội tâm của nàng lại so với bất cứ ai khác đều yếu ớt hơn và không có cảm giác an toàn.
Hỉ nương bị chuyện xảy ra bất ngờ vừa rồi dọa sợ đến mức thất thần tại chỗ, sau đó liền nói "Rơi xuống đất nở hoa, vinh hoa phú quý" lời nói may mắn như vậy cũng quên nói.
Hàn Hạo Thần đem ly rượu thả vào trong khay của nha hoàn, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lo lắng bất an dưới hỉ phục. Khi nàng ngước măt lên đáy mắt hơi phiếm hồng, mà chính vì vẻ mặt nàng như vậy, lại khiến cho hắn càng thêm đau lòng hơn.
Lạc Tử Mộng nghĩ rằng hắn sẽ phẩy tay áo bỏ đi, dù sao bị lời nói của hai người kia kích thích và hành động không đúng lễ nghi vừa rồi của nàng làm cho hắn có đầy đủ lý do để tức giận, nhưng trong mắt hắn lại truyền cho nàng cảm giác ôn nhu dịu dàng.
Chỉ thấy hai tay hắn nắm thật chặt hai tay của nàng, môi mỏng khẽ nói: "Hôm nay có được tình yêu này, chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân."
Từng chữ từng câu toàn bộ rót vào trong đầu của nàng, trong lúc giật mình nửa tim bên trái giống như bị khiêu khích đập một cách rối loạn.
Hắn nhớ! Hắn vẫn nhớ đến lời nói lúc đó của nàng, hơn nữa không bỏ sót chữ nào.
Bất kể lời nói của hắn nói có thể duy trì bao lâu, ít nhất hiện tại nàng có thể cảm giác được tình yêu nồng đậm của hắn, đối với một người yêu nàng như vậy, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hôm nay hắn thật lòng.
Cũng đủ rồi!
Đôi mắt hơi đỏ của nàng lúc đầu bây giờ bị che phủ một tầng sương mù, không khống chế được cảm xúc kích động trong lòng, nước mắt nhẹ nhàng tràn mi.
Hỉ nương đang muốn rót thêm cho nàng một lý rượu, nhưng nàng lại lấy ly rượu kia của Hàn Hạo Thần, ngửa đầu uống hết nửa ly sau đưa cho Hàn Hạo Thần, hắn không hề do dự, đem nửa ly rượu còn lại uống cạn.
Trong hôn nhân của nàng, nàng không chấp nhận có người thứ ba, cho nên hắn cũng không muốn xuất hiện ly rượu thứ ba, nếu như nàng và hắn duyên phận chỉ là nửa ly rượu, như vậy thì cứ để cho bọn họ hạnh phúc ngắn ngủi trong một khắc, mặc kệ chuyện tương lai như thế nào, ít nhất bọn họ đã từng hạnh phúc.
"Kết thúc buổi lễ!"
Hỉ nương toát mồ hôi lạnh gượng cười nói một câu, mọi người lấy lại tinh thần bắt đầu vỗ tay, Hàn Hạo Thần đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Lạc Tử Mộng, mà Hoa Thiên Sóc lại thủy chung im lặng nhìn tất cả mọi chuyện.
Nàng hít sâu một hơi, cảm giác trước ngực như có con nai chạy loạn, trong tiếng cười hân hoan của mọi người, đột nhiên một cỗ mùi tanh từ trong cổ họng trào ra, trong nháy mắt trên đất đầy máu.
"Mộng nhi. . . . . ." Hàn Hạo Thần hoảng hốt lo sợ ôm Lạc Tử Mộng vừa phun máu tươi ôm vào trong lòng, tất cả mọi người tay chân đều rối loạn.
"Thái y! Còn không mau đi mời thái y!"
Tiếng nói của Hàn Hạo Thần vừa ngừng, cả vương phủ cũng loạn lên, đêm tân hôn tân nương phun máu tươi là chuyện lớn đến mức nào, tân khách đang chuẩn bị rời đi cũng không dám lộn xộn, nếu bị nghi ngờ là người hạ độc thì không biết như thế nào.
"Mộng nhi! Như thế nào rồi?" Hàn Hạo Thần hốt hoảng vuốt mặt của nàng.
Lạc Tử Mộng cả người cũng mềm nhũn nằm trong ngực của hắn, cứ tưởng rằng bản thân vừa đi đến quỷ môn quan, ai ngờ đúng lúc thái y đến lại có thể xoay chuyển.
"Ta. . . . . . Không có. . . . . . Chuyện. . . . . ." Nàng đứt quãng nói ra mấy chữ, lại làm cho trái tim của Hàn Hạo Thần vốn dĩ đã nhảy lên tận cổ họng bây giờ cả người đều kinh ngạc.
"Thần vương phi nói chuyện được rồi?"
"Đúng vậy, không phải nói trúng độc không biết lúc nào mới có thể nói chuyện được lại sao?"
Mọi người bàn tán ầm ĩ, ngay cả Hàn Hạo Thần cũng không dám tin.
"Mộng nhi nàng. . . . . . Có thể nói chuyện?" Hàn Hạo Thần nâng khuôn mặt của nàng lên nhìn nàng.
Chính nàng cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ngay đến cả bản thân nàng cũng không nghĩ tới. Cứ nghĩ rằng Hô Diên Phong nói nàng hôm nay có thể nói chuyện là giả, nhưng ai có thể ngờ vào thời điểm mấu chốt lại có thể nói chuyện được, càng làm cho nàng vui chính là, lời thề của hắn nói ra trước khi nàng có thể nói lại được.
"Thái y, mau lại xem một chút chuyện gì xảy ra." Hàn Hạo Thần vẫn ôm Lạc Tử Mộng trong ngực không hề buông tay, đây đúng thật là chuyện hắn vui mừng nhất từ lúc chào đời đến nay, ngay đến nhưng lúc hắn xuất chinh đại thắng trở về cũng không vui mừng như vậy.
Thái y sau khi chẩn đoán lập tức quỳ gối dưới chân hai người vẻ mặt vui vẻ nói chúc mừng: "Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng Vương phi, Vương phi dư độc đã được tiêu trừ, cho nên sau này có thể nói chuyện bình thường được rồi."
"Chuyện này là thật sao? Không phải nói ít nhất là một tháng ư?" Hàn Hạo Thần sợ có gì thay đổi nên hỏi lại.
Thái y suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này cũng rất kỳ quái, theo lý thuyết dư độc trong người Vương phi không thể nào nhanh chóng thanh trừ như vậy được, độc kia đã thấm vào trong cổ họng, nếu không phải có thuốc giải thì. . . . . . Kỳ lạ! Thật kỳ lạ."
Ngay cả thái y cũng không nói được nguyên nhân vì sao, hắn quay đầu nhìn về phía lạc Tử Mộng sau hỏi "Vương phi hiện tại cảm giác như thế nào?"
Lạc Tử Mộng dùng nước trà súc súc miệng, lại uống một ly trà xanh, sau đó nói: "Rất tốt. . . . . . lúc đầu như có cái gì ngăn cản ở cổ họng bây giờ đã không còn, hô hấp cũng thuận hơn rất nhiều, cảm giác chua xót cũng không còn nữa."
"Chúc mừng vương phi, toàn bộ dư độc của Vương phi đã thanh trừ toàn bộ, sau này sẽ không có chuyện gì nữa."
Hỉ nương nghe vậy lập tức chúc mừng: "Chúc mừng Thần Vương Gia Thần vương phi, đây đúng là chuyện mừng. Vương Gia và vương phi quả nhiên là được ông trời tác hợp, vương phi đúng thật là người có phúc, cho nên ông trời đã giúp vương phi giải trừ dư độc, rất đáng chúc mừng."
Mọi người nghe cũng bắt đầu chúc.
Lạc Tử Mộng vui mừng cũng rất bội phục hỉ nương, ngay đến cả ông trời cũng tạ ơn, nếu không phải Hô Diên Phong đưa cho nàng thuốc giải, ông trời còn có thể giúp được nàng sao?
"Tốt! đúng là quá tốt rồi! Mộng nhi sau này nàng muốn nói gì đều có thể nói." Hàn Hạo Thần có vẻ còn vui mừng hơn cả Lạc Tử Mộng, quay đầu phân phó, "Hôm nay mừng trên dưới người làm trên Thần vương phủ đều có thưởng, hỉ nương, thái y hôm nay thưởng một trăm lượng."
"Tạ vương gia, Tạ vương phi."
Đợi đến đến khi mọi người lui xuống hết, Lạc Tử Mộng ngược lại có chút đau lòng, mỗi người một trăm lượng đó! Ông trời! Hàn Hạo Thần có tiền không biết sử dụng vào đâu sao? Lấy ra để đếm luyện tập độ linh hoạt của tay cũng tốt!
"Hóa ra chỉ là một tên lưu manh." Hắn khẽ cười đặt nàng lên giường đắp kín chăn, nếu không phải ngại vì ngày mai thành thân, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua mà cứ rời đi như vậy.
Đi ra khỏi tẩm điện, Thiệu Tần muốn hỏi gì đó, Hàn Hạo Thần cũng nhỏ giọng phân phó một câu: "Ngày mai chú ý một chút."
Ánh mắt Thiệu Tần chợt lóe lên, ngầm hiểu gật gật đầu.
Chuyện đêm nay tuyệt đối không đơn giản, nếu là thích khách, dám xem nơi ở của hoàng hậu không ra gì thì công phu chắc chắn không hề đơn giản, hơn nữa Lạc Tử Mộng không hề bị thương một chút nào, Hàn Hạo Thần không nghĩ ra bóng đen vừa rồi muốn làm gì
Ngày tiếp theo, Lạc Tử Mộng trước mặt rất nhiều thái giám và cung nữ hành đại lễ với Hàn Hạo Hữu và Hoàng Hậu, xem như là Hàn Hạo Hữu gả muội muội, mà thân phận Lạc Tử Mộng cũng vô cùng tôn quý, Hàn Hạo Hữu bạn cho Lạc Tử Mộng một phong hào: Trường Nhạc công chúa.
Có phong hào này, ban đầu thân thế Lạc Tử Mộng bị chúng đại thần và mọi người dị nghị bây giờ đều không nói gì nữa. Đứng ở trong đại điện, bách quan hành lễ đưa Lạc Tử Mộng xuất giá, tỏ vẻ kính trọng đối với Lạc Tử Mộng.
Lạc Tử Mộng cho đến bây giờ chưa nhận nhiều đại lễ của nhiều người như vậy, cúi đầu như vậy khiến cho nàng khi đứng trong điện trở nên hốt hoảng, nhưng rồi lại hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Vốn dĩ nàng muốn mở miệng nói chúng đại thần miễn lễ, nhưng buổi sáng nàng đã thử, căn bản không có cách nào nói chuyện được, cũng không biết Hô Diên Phong có lừa nàng hay không.
Suy nghĩ một chút, nếu nàng chỉ giơ tay lên làm cho các vị miễn lễ, giống như hơi thất lễ. Cái khó ló cái khôn, nàng đặt tay ở một bên lùi một bước về phía sau cúi người xuống, ôm quyền khom người ở hai bên hành đại lễ với đại thần trong triều.
Nàng đồng thời hành lễ khiến cho Hàn Hạo Hữu cũng giật mình, bỏi vì trong mắt hắn, Lạc Tử Mộng là một nha đầu không hiểu biết lễ nghi không câu nệ tiểu tiết, lại không nghĩ rằng nàng lại có thể làm như vậy, vì nàng làm như vậy cho nên chúng đại thần đối với Lạc Tử Mộng kính trọng thêm mấy phần, cùng ngay lúc đó, đại thần hai bên đang ôm quyền khom người lại quỳ xuống trên mặt đất quỳ lạy Lạc Tử Mộng, ngoại trừ thừa tướng và Hoa Thiên Sóc, còn lại tất cả các bách quan không có ai ngoại lệ, ngay cả đám cung nữ thái giám cũng rối rít quỳ xuống.
"Chúc mừng Trường Nhạc công chúa kết lương duyên, chúc mừng Thần vương phi và Thần Vương Gia bách niên hảo hợp."
Một người mở miệng sau đó chúng bách quan đều mở miệng, tiếng chúc phúc vang vọng cả Kim Loan điện.
Lạc Tử Mộng nhìn về phía trước khẽ giương cười, theo cô cô trong cung chậm rãi đi ra từ Kim Loan điện, hỉ nương bên ngoài chờ đợi, nàng tùy nằm lên lưng hỉ nương, lại nhớ tới cảm giác lắc lư trên lưng Hàn Hạo Thần, có lẽ cả cuộc đời này của nàng sẽ không bao giờ quên cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng này.
Bởi vì hoàng cung cách Thần vương phủ hơi xa, cho nên rước dâu không dùng được kiệu mà dùng xe ngựa. bị khăn voan che kín nàng không có cách nào nhìn được phía trước, nhưng trong nháy mắt bước lên xe ngựa đó, nàng biết rõ đây là xe ngựa chuyên dụng của hắn.
Xe ngựa tốc độ đều đặn chạy về phía trước, Lạc Tử Mộng cho đến bây giờ chưa từng hồi hộp như vậy, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu xuất mồ hôi, lúc đầu không hề có suy nghĩ có kết quả gì với Hàn Hạo Thần, nhưng mà bây giờ, trái tim của nàng càng ngày càng không nghe sai khiến của bản thân, hơn nữa Hàn Hạo Thần đối tốt với nàng đến nỗi nàng không thể có ý định lùi bước.
Nhưng. . . . . . Lan phi nói đợi sang năm, Hàn Hạo Thần sẽ xin ý chỉ của hoàng thượng tứ hôn Hoa Thiên Nhụy cho hắn, chuyện này là sự thật sao?
Nàng lấy cuộc sống của chính mình để đánh cuộc muốn cùng Hàn Hạo Thần nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng nơi này là cổ đại tam thê tứ thiếp, nàng cảm giác mình sẽ thua cuộc. Nhưng cá tính quật cường lại khiến nàng đánh cuộc với vận mệnh một keo.
Không biết từ lúc nào xe ngựa đã ngừng lại, trong nháy mắt rèm xe kéo lên, nàng giật mình tỉnh lại. Bước ra khỏi xe ngựa thì dưới chân nàng mềm nhũn suýt nữa té xuống, may Hàn Hạo Thần đứng bên cạnh đã nhanh chóng đem nàng ôm vào ngực, vốn dĩ hỉ nương đỡ nàng từ trên xe ngựa xuống, nhưng bây giờ Hàn Hạo Thần lại ôm nàng tiến vào lễ đường, ngay lúc đó tiếng nghị luận vang lên ầm ĩ, nhưng đều là ca ngợi Hàn Hạo Thần tình cảm sâu nặng, sủng ái vương phi như báu vật, Thần vương phi là người có phúc.
Lạc Tử Mộng nhếch môi cười yếu ớt, sau này cũng không biết hoàn cảnh của nàng như thế nào, đến lúc đó nếu Hàn Hạo Thần cưới Tân Phi, có lẽ bọn họ còn có thể nói thần Vương Gia mới là người có phúc, mĩ nữ như hoa vây quanh bên người.
Hôn lễ ở cổ đại lễ nghi rất phong phú, nhưng bất đắc dĩ nhất vẫn là tân nương, phải ở bên trong tân phòng chờ tân lang tiễn hết tất cả tân khách rồi mới có thể gặp nhau.
Ngồi ở trên giường hỉ, trong lòng Lạc Tử Mộng có chút bất an, giống như buổi sáng nàng tỉnh lại, Hô Diên Phong bảo hôm nay nàng có thể nói chuyện, nhưng tại sao đến bây giờ các vì sao đã che kín bầu trời mà tại sao nàng lại không phát ra được tiếng nào? Ngược lại cả trái tim cũng trống rỗng.
Cửa phòng bị đẩy ra, một đám người từ bên ngoài cửa tràn vào, nàng biết, đám người này tới náo động phòng, vừa nghe giọng nói mọi người đều biết hầu hết đã say. Trong đó còn có giọng nói của Hàn Hạo Thần và Hoa Thiên Sóc.
"Nhị ca, huynh cho chúng ta nhìn tân nương tử bộ dáng tân nương tử một chút, trước khi thành huynh đem nàng giấu kỹ như vậy, bây giờ tóm lại có thể cho chúng ta nhìn được chưa?" Người nọ gọi Hàn Hạo Thần là nhị ca, có lẽ cũng là Vương Gia.
"Tam ca nói đúng, nhị ca, huynh đệ chúng ta chỉ biết là huynh kim ốc tàng kiều, nhưng không nghĩ huynh lại nhanh chóng thành thân như vậy, chẳng lẽ sợ huynh đệ đoạt mất hay sao?"
Hàn Hạo Thần không nói gì, Lạc Tử Mộng đang đội khăn voan cũng không biết vẻ mặt của hắn, nhưng có một chút kích động, nàng thật sự muốn vén khăn voan lên nhìn một chút. nhưng rất nhanh rất nhanh sau đó Hoa Thiên Sóc đã giúp nàng giải được nghi vấn trong lòng.
"Các vị Vương Gia còn không nhìn ra sao? Có ai đã từng thấy Thần Vương gia giống như hôm nay từ đầu đến bây giờ đều mỉm cười, nếu các vị Vương Gia muốn cướp vương phi xinh đẹp của Thần vương gia, ngài ấy không liều mạng với các ngài mới lạ."
"Ha ha ha. . . . . ."
Bên trong tân phong vang lên tiếng cười.
Nhưng mà Tam vương gia hôm nay nếu không thấy được tân nương thề không bỏ qua, hắn lảo đảo đi về phía giường, vừa đi vừa cười nói: "Nhưng hôm nay cũng không thể để Nhị ca được như ý nguyện, nếu không cho chúng ta nhìn thấy mặt của tân nương, thì đêm nay ta sẽ không đi, ở đây nhìn các ngươi có thể động phòng hay không, nếu nhị ca không ngại, Tam đệ ta lại càng không ngại."
Lạc Tử Mộng dưới khăn voan oán thầm: Đúng là một tên biến thái, lại muốn nhìn người khác động phòng, hắn có đam mê nhìn xuân cung sống ư? Cũng không sợ đau mắt hột! nhưng nói đi nói lại, chính bản thân nàng lúc ấy không phải đã xem xuân cung sống của tú bà Cẩm nương và mười nam nhân kia sao, nghĩ như thế trên mặt bắt đầu nóng lên không dứt.
"Tam đệ Tứ đệ, thời gian đã không sớm nữa, các đệ nên trở về với thê thiếp của mình đi." Hàn Hạo Thần rốt cuộc cũng mở miệng.
Tứ Vương Gia nghe thấy Hàn Hạo Thần nói như vậy cũng không bỏ cuộc, mà còn lôi kéo Tam vương gia đi về phía giường hỉ: "Vậy không được, nếu như hôm nay không thấy được tướng mạo khuynh quốc của thần Vương phi, nhưng nếu chúng ta không đi, nhị ca không hi vọng chúng ta quấy rầy đêm xuân chứ?"
Mấy tên tiểu quỷ này cùng tiến lên, Hàn Hạo Thần là một người thật thà nên không có cách nào chống đỡ được, Hoa Thiên Sóc thấy thế cười nói: "Thần Vương Gia, vậy thì người hào phóng một chút đi, không phải chỉ là cho mọi người nhìn Thần vương phi một chút thôi sao? Sao lại giống như mọi người muốn cướp đi báu vật quý giá của người vậy, nếu không đáp ứng mấy vị Vương Gia, xem ra hôm nay thần Vương Gia khó có thể ôm trân bảo của mình trải qua đêm xuân vui vẻ rồi."
Lạc Tử Mộng nghe thấy như vậy gương mặt đỏ lên, Hoa Thiên Sóc tại sao có thể nói trực tiếp như vậy được chứ? Cái gì mà "Đêm xuân vui vẻ" chứ! Làm hại nàng lại nghĩ đến chuyện kích tình mãnh liệt xảy ra trong thư phòng ngày ấy, bản thân nàng cũng không nghĩ mình và Hàn Hạo Thần lại có thể làm chuyện như vậy trong thư phòng. . . . . .
Thấy Hàn Hạo Thần và mấy người náo động phòng đến gần, Lạc Tử Mộng căng thẳng siết chặt cánh tay hỉ phục, bởi vì nàng không đoán được bọn họ còn có thể tiếp tục nháo đến mức độ nào.
Cảm thấy bên cạnh từ từ lõm xuống, hắn ngồi bên cạnh nàng, hỉ nương ở bên cạnh vui mừng hối thúc Hàn Hạo Thần kéo khăn voan lên, nhưng Hàn Hạo Thần hình như có chút đắn đo, sợ Lạc Tử Mộng sẽ để ý, mà Lạc Tử Mộng từ từ xoay người sang chỗ khác, biểu lộ tâm ý của mình.
Náo động phòng vốn là chuyện bình thường, nhưng Hàn Hạo Thần lại rất để ý đến Lạc Tử Mộng, cho nên sợ nàng không vừa lòng, khi thấy nàng chủ động xoay người lại thì trong lòng hắn rất kích động, biết nàng không muốn làm khó hắn.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng mở khăn voan đỏ của Lạc Tử Mộng ra, trong phòng tất cả đều trang trí màu đỏ thẫm khiến Lạc Tử Mộng không kịp thích ứng, nhưng khi nàng giương mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần, lại có cảm giác giật mình.
Ánh nến màu đỏ chiếu sáng khắp phòng, mà cả trong ngày vui hôm nay ánh mắt Hàn Hạo Thần lại càng thâm thúy hơn mê người, ngũ quan tinh xảo, môi mỏng khẽ nhếch cười nhẹ nhàng, như một bức tranh hoàn hảo do hắn tạo ra không có một chút tỳ vết nào?
Mà ở trong mắt mọi người, lLạc Tử Mộng hôm nay lại càng khiến người ta kinh ngạc đến sững sờ, dưới nến đỏ, cả người nàng phát ra một loại hơi thở giống như tiên khí khiến người ta hít thở không thông, trong thiên hạ nếu không phải Hàn Hạo Thần thì ai có thể xứng đáng với dung nhan khuynh quốc của nàng?
Lúc đầu mọi người còn ẩm ĩ muốn náo tân phòng nhưng trong nháy mắt Hàn Hạo Thần vạch khăn voan lên cả phòng yên lặng như tờ, ngay cả hỉ nương cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến nỗi quên tiếp tục lễ tiết. May mắn là nàng dường như phản ứng kịp thời, xoay người lấy rượu hợp cẩn từ tay nha hoàn đưa tới trước mặt hai người.
"Thần Vương Gia, Thần vương phi, uống xong ly rượu hợp cẩn này, từ đây trở đi trường trường cửu cửu đến đầu bạc."
Hàn Hạo Thần nhận lấy hai ly rượu một ly đưa cho Lạc Tử Mộng, hai người nhìn nhau không nói câu gì nhưng lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ. Tay nâng ly rượu hợp cẩn hai cánh tay đan chéo nhau, tầm mắt lại chưa bao giờ rời khỏi đối phương nửa khắc.
Hai người chậm rãi đem ly rượu về phía môi, lại đột nhiên nghe được một tiếng cảm khái giống như bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện: "Khó trách Thần Vương Gia lại lấy một vương phi bị câm, một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy để trong nhà ngắm cũng tốt."
"Đúng vậy, nhiều nhất sau này có thể cưới thêm vài trắc phi nữa là được."
Hai người bọn họ nói nhỏ nhưng trong tân phòng yên tĩnh ngày lại dường như rất lớn, mà lời của bọn họ lại lọt vào tai Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng không sót một chữ nào.
Lạc Tử Mộng trong lòng đau nhói, lúc đầu cứ nghĩ đêm nay có thể nói chuyện tạo cho hắn một kinh hỉ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến vui mừng một cách vô ích, mà thái y nói chậm thì hơn một tháng nàng có thể mở miệng nói chuyện, nhưng có lẽ cả đời này nàng có thể không nói chuyện được cũng nên.
Mà đoạn đối thoại của bọn họ cũng không phải không có đạo lý, thân là một vương phi mà lại có thể câm? Hôm nay Hàn Hạo Thần có thể chấp nhận nàng có lẽ là bởi vì nhưng lời của thái y nói "Ngắn thì hơn một tháng" nàng có thể nói chuyện lại, nếu sau này hắn biết nàng không thể nói chuyện, hắn có nguyện ý cưới nàng không? Hơn nữa chỉ cưới một mình nàng?
Ngày thường nàng có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lúc trước là Lan phi ngấm ngầm hại người bây giờ hai người kia lại bàn luận xôn xao, nàng có chút không chịu nổi gánh nặng này, vốn dĩ tâm ý nàng hoảng loạn lúc này lại càng thêm uất ức. Không biết là có phải do lời nói của hai người kia hay không, hay là do trái tim nàng đau đớn, tay của nàng bắt đầu rung rung không nghe theo sai khiến của đầu óc.
Tay mềm rũ, ly rượu rơi xuống, tiếng vỡ vụn, làm chấn động cả căn phòng.
Lúc mọi người đang kinh ngạc, Hàn Hạo Thần vốn dĩ đang dịu dàng hai tròng mắt bỗng nhiên hiện lên sát khí, không cần hắn mở miệng, Thiệu Tần lập tức mang theo hộ vệ Thần vương đem hai người nói huyên thuyên kéo xuống, mà những người trong cuộc lại không biết làm sao.
Hoa Thiên Sóc vốn định cầu tình cho bọn họ, dầu gì hai người kia cũng là thân thích của Hoa gia, lại cùng hắn vào sinh ra tử trên chiến trường, nhưng không biết sao hôm nay lại có thể nói năng không suy nghĩ như vậy. nhưng sau khi hắn nhìn thấy sắc mặt Hàn Hạo Thần, thì gắng gượng nuốt lời xuống. Hắn hiểu rõ nếu hắn mở miệng, thì kết quả có thể ngược lại hoàn toàn, có lẽ hai người sẽ chết nhanh hơn.
Hàn Hạo Thần quay đầu lại nhìn thấy nét mặt kinh hoảng của Lạc Tử Mộng, xem ra nàng đã bị dọa sợ, mà từ trong ánh mắt mất mát của nàng hắn biết, nàng không phải không để ý đến việc mình không thể nói chuyện, mà có gượng cười để che dấu nội tâm mất mát và bất đắc dĩ.
Mặc dù nhìn qua nàng kiên cường, nhưng nội tâm của nàng lại so với bất cứ ai khác đều yếu ớt hơn và không có cảm giác an toàn.
Hỉ nương bị chuyện xảy ra bất ngờ vừa rồi dọa sợ đến mức thất thần tại chỗ, sau đó liền nói "Rơi xuống đất nở hoa, vinh hoa phú quý" lời nói may mắn như vậy cũng quên nói.
Hàn Hạo Thần đem ly rượu thả vào trong khay của nha hoàn, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lo lắng bất an dưới hỉ phục. Khi nàng ngước măt lên đáy mắt hơi phiếm hồng, mà chính vì vẻ mặt nàng như vậy, lại khiến cho hắn càng thêm đau lòng hơn.
Lạc Tử Mộng nghĩ rằng hắn sẽ phẩy tay áo bỏ đi, dù sao bị lời nói của hai người kia kích thích và hành động không đúng lễ nghi vừa rồi của nàng làm cho hắn có đầy đủ lý do để tức giận, nhưng trong mắt hắn lại truyền cho nàng cảm giác ôn nhu dịu dàng.
Chỉ thấy hai tay hắn nắm thật chặt hai tay của nàng, môi mỏng khẽ nói: "Hôm nay có được tình yêu này, chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân."
Từng chữ từng câu toàn bộ rót vào trong đầu của nàng, trong lúc giật mình nửa tim bên trái giống như bị khiêu khích đập một cách rối loạn.
Hắn nhớ! Hắn vẫn nhớ đến lời nói lúc đó của nàng, hơn nữa không bỏ sót chữ nào.
Bất kể lời nói của hắn nói có thể duy trì bao lâu, ít nhất hiện tại nàng có thể cảm giác được tình yêu nồng đậm của hắn, đối với một người yêu nàng như vậy, mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất hôm nay hắn thật lòng.
Cũng đủ rồi!
Đôi mắt hơi đỏ của nàng lúc đầu bây giờ bị che phủ một tầng sương mù, không khống chế được cảm xúc kích động trong lòng, nước mắt nhẹ nhàng tràn mi.
Hỉ nương đang muốn rót thêm cho nàng một lý rượu, nhưng nàng lại lấy ly rượu kia của Hàn Hạo Thần, ngửa đầu uống hết nửa ly sau đưa cho Hàn Hạo Thần, hắn không hề do dự, đem nửa ly rượu còn lại uống cạn.
Trong hôn nhân của nàng, nàng không chấp nhận có người thứ ba, cho nên hắn cũng không muốn xuất hiện ly rượu thứ ba, nếu như nàng và hắn duyên phận chỉ là nửa ly rượu, như vậy thì cứ để cho bọn họ hạnh phúc ngắn ngủi trong một khắc, mặc kệ chuyện tương lai như thế nào, ít nhất bọn họ đã từng hạnh phúc.
"Kết thúc buổi lễ!"
Hỉ nương toát mồ hôi lạnh gượng cười nói một câu, mọi người lấy lại tinh thần bắt đầu vỗ tay, Hàn Hạo Thần đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Lạc Tử Mộng, mà Hoa Thiên Sóc lại thủy chung im lặng nhìn tất cả mọi chuyện.
Nàng hít sâu một hơi, cảm giác trước ngực như có con nai chạy loạn, trong tiếng cười hân hoan của mọi người, đột nhiên một cỗ mùi tanh từ trong cổ họng trào ra, trong nháy mắt trên đất đầy máu.
"Mộng nhi. . . . . ." Hàn Hạo Thần hoảng hốt lo sợ ôm Lạc Tử Mộng vừa phun máu tươi ôm vào trong lòng, tất cả mọi người tay chân đều rối loạn.
"Thái y! Còn không mau đi mời thái y!"
Tiếng nói của Hàn Hạo Thần vừa ngừng, cả vương phủ cũng loạn lên, đêm tân hôn tân nương phun máu tươi là chuyện lớn đến mức nào, tân khách đang chuẩn bị rời đi cũng không dám lộn xộn, nếu bị nghi ngờ là người hạ độc thì không biết như thế nào.
"Mộng nhi! Như thế nào rồi?" Hàn Hạo Thần hốt hoảng vuốt mặt của nàng.
Lạc Tử Mộng cả người cũng mềm nhũn nằm trong ngực của hắn, cứ tưởng rằng bản thân vừa đi đến quỷ môn quan, ai ngờ đúng lúc thái y đến lại có thể xoay chuyển.
"Ta. . . . . . Không có. . . . . . Chuyện. . . . . ." Nàng đứt quãng nói ra mấy chữ, lại làm cho trái tim của Hàn Hạo Thần vốn dĩ đã nhảy lên tận cổ họng bây giờ cả người đều kinh ngạc.
"Thần vương phi nói chuyện được rồi?"
"Đúng vậy, không phải nói trúng độc không biết lúc nào mới có thể nói chuyện được lại sao?"
Mọi người bàn tán ầm ĩ, ngay cả Hàn Hạo Thần cũng không dám tin.
"Mộng nhi nàng. . . . . . Có thể nói chuyện?" Hàn Hạo Thần nâng khuôn mặt của nàng lên nhìn nàng.
Chính nàng cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ngay đến cả bản thân nàng cũng không nghĩ tới. Cứ nghĩ rằng Hô Diên Phong nói nàng hôm nay có thể nói chuyện là giả, nhưng ai có thể ngờ vào thời điểm mấu chốt lại có thể nói chuyện được, càng làm cho nàng vui chính là, lời thề của hắn nói ra trước khi nàng có thể nói lại được.
"Thái y, mau lại xem một chút chuyện gì xảy ra." Hàn Hạo Thần vẫn ôm Lạc Tử Mộng trong ngực không hề buông tay, đây đúng thật là chuyện hắn vui mừng nhất từ lúc chào đời đến nay, ngay đến nhưng lúc hắn xuất chinh đại thắng trở về cũng không vui mừng như vậy.
Thái y sau khi chẩn đoán lập tức quỳ gối dưới chân hai người vẻ mặt vui vẻ nói chúc mừng: "Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng Vương phi, Vương phi dư độc đã được tiêu trừ, cho nên sau này có thể nói chuyện bình thường được rồi."
"Chuyện này là thật sao? Không phải nói ít nhất là một tháng ư?" Hàn Hạo Thần sợ có gì thay đổi nên hỏi lại.
Thái y suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này cũng rất kỳ quái, theo lý thuyết dư độc trong người Vương phi không thể nào nhanh chóng thanh trừ như vậy được, độc kia đã thấm vào trong cổ họng, nếu không phải có thuốc giải thì. . . . . . Kỳ lạ! Thật kỳ lạ."
Ngay cả thái y cũng không nói được nguyên nhân vì sao, hắn quay đầu nhìn về phía lạc Tử Mộng sau hỏi "Vương phi hiện tại cảm giác như thế nào?"
Lạc Tử Mộng dùng nước trà súc súc miệng, lại uống một ly trà xanh, sau đó nói: "Rất tốt. . . . . . lúc đầu như có cái gì ngăn cản ở cổ họng bây giờ đã không còn, hô hấp cũng thuận hơn rất nhiều, cảm giác chua xót cũng không còn nữa."
"Chúc mừng vương phi, toàn bộ dư độc của Vương phi đã thanh trừ toàn bộ, sau này sẽ không có chuyện gì nữa."
Hỉ nương nghe vậy lập tức chúc mừng: "Chúc mừng Thần Vương Gia Thần vương phi, đây đúng là chuyện mừng. Vương Gia và vương phi quả nhiên là được ông trời tác hợp, vương phi đúng thật là người có phúc, cho nên ông trời đã giúp vương phi giải trừ dư độc, rất đáng chúc mừng."
Mọi người nghe cũng bắt đầu chúc.
Lạc Tử Mộng vui mừng cũng rất bội phục hỉ nương, ngay đến cả ông trời cũng tạ ơn, nếu không phải Hô Diên Phong đưa cho nàng thuốc giải, ông trời còn có thể giúp được nàng sao?
"Tốt! đúng là quá tốt rồi! Mộng nhi sau này nàng muốn nói gì đều có thể nói." Hàn Hạo Thần có vẻ còn vui mừng hơn cả Lạc Tử Mộng, quay đầu phân phó, "Hôm nay mừng trên dưới người làm trên Thần vương phủ đều có thưởng, hỉ nương, thái y hôm nay thưởng một trăm lượng."
"Tạ vương gia, Tạ vương phi."
Đợi đến đến khi mọi người lui xuống hết, Lạc Tử Mộng ngược lại có chút đau lòng, mỗi người một trăm lượng đó! Ông trời! Hàn Hạo Thần có tiền không biết sử dụng vào đâu sao? Lấy ra để đếm luyện tập độ linh hoạt của tay cũng tốt!