Lạc Tử Mộng tức giận chau mày nhìn hắn: ''Nếu nửa đêm ngươi không lên nhiều, có lẽ ta không đau, hiện ta đau muốn chết rồi!''
''Điều này cũng thành một sự kiện rồi à?'' Hắn vừa mới nói ra lời, nhìn gương mặt oán niệm của nàng, không thể làm gì khác hơn là không ngừng gật đầu, ''Được rồi, là lỗi của ta, xoa bụng giúp nàng, như vậy sẽ không đau, ngày mai để thái y cho nàng thuốc ngừng đau có được không?''
''Không cần, ta mới không cần thái y cho, cái sự tình này, còn nam thái y, mắc cỡ muốn chết.'' Dù ở hiện đại, nàng cũng chưa từng vì cái này mà đi xem bệnh.
''Thái y đương nhiên là nam, nữ ở đâu?'' Nhưng hắn cũng hết cách với nàng, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng an ủi, ''Được, nếu như nàng rất đau thì ta nghĩ biện pháp khác.''
''Ô......Tại sao không nhanh lên, ta đau muốn chết.'' Nàng nghĩ tới, nếu có người cùng nhau đau, có lẽ nàng sẽ thoải mái hơn một chút.
Hắn cười khổ ôm nàng vào trong ngực, nữ nhân đến kì kinh nguyệt, hắn thấy lần đầu, mặc dù không biết làm sao, nhưng nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng, hắn cũng không chịu nổi, vỗ sống lưng nàng: ''Mộng Nhi đau bụng, ta đau lòng, đi ngủ sớm, liền hết đau.''
Bây giờ nói cái gì nàng cũng không nghe được vào bụng, hắn nói như vậy, nàng nghĩ: hay là bụng của ngươi bị thương, ta đau lòng? Xem cái nào đau nhất. Mặc dù tức giận nhưng cảm thấy hắn vẫn vuốt ve sống lưng của nàng, để cho nàng thoải mái hơn một chút.
Cuối cùng nàng thiếp đi trong cơn đau.
Khi tỉnh lại, Liên Vân đã ở bên giường, mà không thấy bóng dáng của hắn, trong nháy mắt nàng có ý niệm muốn để hắn hầu bên cạnh.
''Vương phi đã tỉnh rồi hả? Bụng còn đau không?'' Liên Vân nâng nàng dậy.
''Sao ngươi biết?'' Nhưng nghĩ lại, cái tên kia lại dám nói chuyện này ra, hiện tại không biết có bao nhiêu người biết.
''Vương phi yên tâm, chỉ có nô tỳ biết.'' Liên Vân thấy vẻ mặt lúng túng của nàng, sau đó lấy nước nóng phục vụ nàng. Trong gương đồng, nàng thấy Liên Vân đang cười sau lưng.
''Ngươi cười cái gì?'' Nàng hỏi.
''Vương phi không biết, buổi sáng sau khi Vương gia nói chuyện về cái chuyện đó, vẻ mặt lo lắng của người, người nín nửa ngày mới lên tiếng 'Liên Vân, vương phi...... thân thể khó chịu.... ngươi mạnh khỏe chăm sóc, là được.... cái đó khó chịu.... ngươi nên biết ta đang nói cái gì.''
''Ha ha ha...'' Liên Vân học bộ dáng của hắn, nghĩ đến bộ dáng của hắn lúc đấy cũng khiến nàng giảm bớt đau đớn. Nàng rất khó tưởng tượng lúc đấy hắn có bao nhiêu dũng khí để nói chuyện này, cũng may nhờ cơ trí của Liên Vân, nếu không hắn nói ''Cái đó khó chịu'', ai biết nói cái gì.
Liên Vân thở dài nói: "Vương phi thật là hạnh phúc, Vương gia đối xử thật tốt với người.''
Nàng cũng cảm thấy điểm này, suy nghĩ một chút, nếu mình xuyên cổ đại không đụng phải hắn, không biết sẽ trải qua cuộc sống như nào, có lẽ là đi xin ăn, có lẽ làm xiếc, hôm đó trốn đi, nếu hắn không cứu thì sợ rằng nàng đã làm gái lầu xanh rồi.
Ánh mặt trời ngày hôm nay thật đẹp, mặc dù bụng vẫn đau nhưng nàng không có cảm giác đau khổ. Ngồi ở đình viện, nàng nhìn cửa chờ hắn hạ triều.
''Vương phi, bên ngoài gió lớn, vào trong nhà thôi.'' Liên Vân lấy áo choàng khoác cho nàng.
''Không sao, bên ngoài có thể phơi ánh mặt trời.'' Nàng nhìn cánh cửa, hôm nay không thể ra ngoài, ''Liên Vân, sao Vương gia chưa trở lại, đã đến giờ cơm trưa?''
Liên Vân cười nói: ''Thì ra người chờ Vương gia, yên tâm, rất nhanh sẽ trở lại.'' Nàng ta cũng phát hiện, Lạc Tử Mộng đã càng ngày càng để ý Hàn Hạo Thần rồi, trước kia người sẽ không chờ hắn trở lại.
Đang nói, bóng dáng của hắn xuất hiện trong tầm mắt, bởi vì bây giờ hai chân nàng như nhũn ra, cho nên chỉ có thể nhìn hắn cười tủm tỉm.
''Sao hôm nay bây giờ mới về?'' Nàng nằm trên bàn đá vô lực hỏi.
Lúc trước hắn đã giao phó, chỉ cần nàng ngồi xuống nghỉ ngơi, phải trải đệm ở bàn đá, cho nên hắn nằm xuống cũng không thấy lạnh.
Hắn mở cái bao đã đem tới trước mặt nàng ra: ''Xem ta mua gì cho nàng đây?''
Nàng nhìn thấy đều là đồ ăn vặt, hơn nữa toàn là đồ ngọt. Nàng nhìn hắn nghi ngờ hỏi: ''Sao lại mua nhiều vậy?''
Hắn ho nhẹ hơi xấu hổi nói: ''Nghe thái y nói.....cái kia....uống thuốc không tốt, nhưng có thể ăn đồ ngọt.''
''Chàng đi hỏi thái y rồi sao?'' Nàng không dám tin, nam tử lớn như vậy mà đi hỏi thái y cái kia. Thấy hắn cười một tiếng, sau đó cầm kẹo mạch nha đưa cho nàng.
Vị ngọt lan ra trong miệng, không phải do kẹo ngọt mà là sự cảm động.
Sương mù lan trong mắt nàng, lỗ mũi cay cay, quay đầu đi không dám nhìn hắn, nàng rất sợ, không biết khi nào bị đưa trở về, hay đây chính là mộng xuân, nàng không muốn tỉnh mộng.
Hắn thấy nàng ứa lệ, ngồi bên cạnh nàng, để nàng tựa người vào ngực mình.
''Sao vậy? Có phải bắt đầu đau không?'' Hắn không e dè Liên Vân ở đây, để một tay trên bụng nàng.
Nàng lắc đầu nói: ''Không đau.'' Từ khi hắn mua những thứ này cho nàng, nàng đã cảm thấy không đau nữa.
Nàng rất lo sợ, nếu hiện tại có người nói có thể thông qua phương pháp gì để thỏa mãn tâm nguyện, nàng nhất định không tiếc gì để thỉnh cầu ông trời cho nàng ở lại đây, không làm nàng tỉnh mộng.
''Sao lại khóc?'' Hắn lau nước mắt nàng nói.
Nàng nhìn hắn khàn giọng nói: ''Sao lại tốt với ta như vậy?''
Hắn hơi sửng sốt, sau đó nhếch môi cười: ''Nha đầu ngốc, không tốt với nàng thì tốt với ai.''
Nàng cúi đầu nghĩ rồi nói: ''Về sau chàng sẽ tốt với người khác như vậy sao?''
Nàng chưa bao giờ thấy mình có nhiều sức quyến rũ, nếu là dung nhan thì sau này sẽ già đi, sau này nếu có cô gái trẻ, hắn sẽ chăm sóc như vậy? Tim có cảm giác buồn rầu.
Hắn ôm nàng thật chặt: ''Không biết, chỉ tốt với Mộng Nhi.''
Nước mắt chảy xuống, mặc kệ bây giờ hắn nói thật hay nói dối, dù sau nàng cũng tin. Bởi vì hắn là Hàn Hạo Thần.
''Nếu như có kiếp sau, chàng sẽ chờ ta không?'' Nàng nghĩ, nếu vì cơ duyên mà đến, hắn cũng sẽ kết duyên với ai đó? Là Hoa Thiên Nhụy hay Kỳ phi? Hay là người khác?
Hắn không biết sao hôm này nàng lại xúc động nhiều như vậy, nhưng hắn lại cần phải đáp.
''Nếu có kiếp sau, ta cũng chờ nàng giáng xuống, mặc kệ là thân phận gì, cuộc đời không đổi, đời đời kiếp kiếp.''
''Ta cũng thế.''
Vùi sâu vào ngực hắc, cảm giác mình có cái lương duyên tốt này. Hắn ôm nàng chặt hơn, có nàng thật tốt.
Thiệu Tần đến có chuyện muốn báo, nhưng thấy tình cảnh này, mà Liên Vân đằng sau âm thầm gạt lệ, thấy hắn ta tới, nàng lên trước kéo hắn ta đi theo mình.
''Thiệu hộ vệ? Có chuyện gì không?'' Âm thanh Liên Vân có chút khàn.
Thiệu Tần nói: ''Là Hoa tướng quân cầu kiến, nói là đã hẹn với Cổ thống lĩnh, cho nên tới gặp Vương gia.''
''Sợ rằng bây giờ không tiện, ngươi nên đi cự tuyệt.'' Thấy hắn khó khăn, Liên Vân nói, ''Yên tâm, Vương gia sẽ không trách tội.''
''Ngươi sao vậy?'' Thấy mắt nàng đỏ bừng, hắn không nhịn được nên hỏi.
Nàng hít sâu một hơi rồi nói: ''Không có gì, chỉ bị cảm động thôi, tình cảm của Vương gia và Vương phi khiến người khác hâm mộ.''
Hắn gật đầu một cái bày tỏ tán thành: ''Đúng vậy, chưa thấy ai giống Vương gia của chúng ta, không chỉ cưới một thê mà còn cưng chiều người, khó trách Tam tiểu thư ghen tị.''
''Đúng vậy, lúc đầu Vương phi chưa xuất hiện, ai cũng cảm thấy Tam tiểu thư sẽ là Vương phi, nhưng tình cảm của Vương gia luôn nhàn nhạt, con tưởng tình cảm nam nữ của Vương gia là như thế, may mà gặp được Vương phi.''
Lúc này, Tiểu Đông chạy đến tìm Thiệu Tần, nhìn bọn họ tán gẫu, vì vậy đen mặt có chút trách cứ: ''Thiệu Tần, sao ngươi đi bẩm báo lâu như vậy, thì ra đang nói chuyện phiếm, Hoa tướng quân đang chờ trong phòng.''
Bây giờ Thiệu Tần mới nhớ mục đích của mình.
''Vậy ta đi trước.''
''Ừ.''
Tiểu Đông cũng nói: ''Các người mới nói cái gì vậy?''
Liên Vân lắc đầu một cái xoay người ném một câu: ''Không có gì, nói ngươi cũng không hiểu.''
''Sao ta lại không hiểu?'' Nhưng khi hắn nói xong, nàng ta đã chạy đi xa rồi, hắn đành chạy đuổi theo.
Ba ngày sau, Hoa Thiên Sóc lại tới Thần vương phủ, lần này, Hàn Hạo Thần đang ở thư phòng dạy nàng viết chữ, vì chữ hiện đại có nét giống chữ cổ đại, nàng học nhanh hơn nên nàng có chút kiêu ngạo.
''Sao nào? Ta thông minh không?''
Hắn nhíu mày nói: ''Ừ, không tệ, chính là chỗ này....''
''Chữ này thì sao? Không phải viết đẹp sao?'' Nàng cầm tờ giấy trắng, đây chính là chữ rất đẹp mắt ngày hôm nay.
Hắn cười gật đầu: ''Ừ, đẹp mắt hơn so với chữ lúc ta sáu tuổi.''
''Vậy à, ta nói đẹp mắt mà.'' Nàng vốn dương dương hả hê, đang nhìn hắn cười thì chợt nhớ lại, ''Cái gì, sáu tuổi?''
Hắn lại dám đánh đồng với chữ lúc hắn sáu tuổi, căn bản đang vũ nhục cái chữ mà nàng đang kiêu ngạo.
''Được lắm, chàng dám cười nhạo ta.'' Nàng đặt bút xuống làm quyền với hắn.
''Quân tử động khẩu bất động thủ." Hắn tóm lấy tay của nàng không để cho nàng làm chuyện xấu.
Nàng cong môi cười nói, ''Đáng tiếc, ta không phải quân tử, ta là cô nương, cho nên động thủ là thường tình.''
Nói xong, nàng dùng ma trảo cù lét hắn.
''Này, này, đừng động, nhột.'' Hắn không ngừng đẩy nàng ra, nhưng nàng càng thêm hứng thú, ai ngờ hắn duỗi cánh tay ra, kéo nàng vào lòng, ghê tởm hơn là còn giam cầm cánh tay nàng ở sau lưng khiến nàng không thể nhúc nhích.
''Buông ra, muốn làm gì.''
''Nàng nói đi.''
Lần này, nàng không khách khí cười một tiếng: ''Nhưng đáng tiếc, bây giờ Bổn vương phi đang đến thời kì, cho nên Thần vương gia nên cắt đứt ý niệm.''
''Tại sao lại lâu thế?'' Mấy ngày nay hắn đã nín đến hỏng rồi, ba ngày liên tiếp rồi, một hoạt sắc sinh hương ngay bên cạnh mà hắn chỉ có thể ôm thôi.
Nàng bị hắn chọc cười nói: ''Nào có nhanh như vậy, nhanh là năm sáu ngày, chậm là mười ngày nửa tháng.''
''Nàng cho rằng ta không hiểu sao? Ta đã hỏi thái y rồi, dài nhất là bảy ngày, nhanh là ba ngày.''
Nàng bội phục hắn sát đất, có thể đi hỏi được chuyện này.
''Đúng là lưu manh....., chàng còn hỏi cái gì nữa?''
''Không có, ai bảo nàng không thành thật.''
''Chàng! Đúng là bị chàng làm cho tức chết.''
''Vương gia, Hoa tướng quân cầu kiến.'' Thiệu Tần nói.
Hai người lập tức trở về như bình thường, nhưng mặt nàng đã đỏ tới mang tai.
''Thiên Sóc, sao hôm nay lại tới?'' Hắn hỏi, nhưng nụ cười trên mặt còn chưa biến mất.
''Mấy ngày trước đã tới nhưng Thiệu Tần nói ngươi không tiện gặp khách.''
''Các người có chuyện cần nói sao, vậy ta ra ngoài trước.'' Nàng nói.
Bọn họ nói chánh sự nên nàng nghe không hiểu cũng không có hứng nghe, ai ngờ hắn lại kéo tay nàng, để nàng ngồi cạnh mình.
''Nàng cứ tiếp tục luyện chữ.''
Nàng một mảnh mờ mịt nhưng vẫn gật đầu: ''Ừ.''
Nhưng thực tế nàng đâu có ý định luyện chữ, thân mật trước mặt người khác như vậy, nàng có chút không quen. Chỉ là hắn còn vén tóc cho nàng, ngược lại làm cho người ta thấy mập mờ.
''Khụ khụ.'' Hắn ta ho khan một tiếng rồi nói: ''Bởi vì hôm trước đồng ý chuyện huynh đệ lâu ngày không gặp, cho nên muốn tìm thời gian tụ họp, không biết hôm nay...''
''Gần đây sợ rằng bất tiện.'' Hắn nhìn nàng một chút rồi nói, ''Ba ngày sau mới có thời gian.''
''Ba ngày sau?'' Hắn ta có chút không hiểu, tại sao là ba ngày sau?
''Ba ngày sau là ngày gì?'' Nàng nhỏ giọng hỏi, lại thấy nụ cười của hắn, nàng hận không cắn đứt được đầu lưỡi của mình, ba ngày sau là ngày hết kinh nguyệt, người này tính quá chuẩn đi.
Hắn ta nhìn hai người lướt mắt đưa tình, mặc dù cũng không hiểu nên định hỏi ai ngờ hắn nói: ''Gần đây thân thể nàng không tốt, cho nên ba ngày sau ta sẽ dẫn nàng cùng đi gặp mặt.''
Hắn ta vốn kinh ngạc nhưng nghe được thời điểm rõ ràng nên hắn ta sao lại không hiểu được? Hai người đang thân mật ngầm.
Nghĩ tới đây, hắn ta cầm trà lên uống ai ngờ uống nhanh quá nên bị sặc.
''Thiên Sóc, ngươi không sao chứ?'' Nàng định đứng lên nhưng bị hắn ôm chặt, mới là phản xạ có điều kiện thôi, dù sao hắn ta đối xử với nàng cũng không tệ, không vì nàng không có thân phận mà coi thường nàng.
''Không có việc gì, vậy ba ngày sau hẹn nhau, Thiên Sóc cáo từ trước.'' Hắn ta nói xong, có chút chật vật đứng lên.
Hoa Thiên Sóc trở lại phủ tướng quân, Hoa Thiên Nhụy đã chạy ra vội vàng hỏi: ''Đại ca, sao rồi? Thần ca ca có đồng ý ra ngoài vào hôm nay không?''
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ: ''Hắn nói hôm nay không tiện, muốn ba ngày sau.''
''Không tiện? Tại sao? Thân thể hắn không thoải mái sao, ta đi xem hắn.'' Nàng nói xong, lập tức xoay người muốn đi.
''Tam muội.'' Hắn kéo nàng vào, xem ra huynh muộn bọn họ đúng là gặp nghiệp chướng rồi, yêu người không nên yêu.
''Đại ca, huynh lôi muội làm gì?''
''Không phải hắn mà là thân thể Thần vương phi khó chịu.''
Nghe đến ba chữ kia, tim nàng liền ngột ngạt, ''Nàng ta khó chịu lại còn lôi kéo Thần ca ca, để nàng ta nghỉ ngơi trong phủ không tốt sao?''
Lạc Tử Mộng tức giận chau mày nhìn hắn: ''Nếu nửa đêm ngươi không lên nhiều, có lẽ ta không đau, hiện ta đau muốn chết rồi!''
''Điều này cũng thành một sự kiện rồi à?'' Hắn vừa mới nói ra lời, nhìn gương mặt oán niệm của nàng, không thể làm gì khác hơn là không ngừng gật đầu, ''Được rồi, là lỗi của ta, xoa bụng giúp nàng, như vậy sẽ không đau, ngày mai để thái y cho nàng thuốc ngừng đau có được không?''
''Không cần, ta mới không cần thái y cho, cái sự tình này, còn nam thái y, mắc cỡ muốn chết.'' Dù ở hiện đại, nàng cũng chưa từng vì cái này mà đi xem bệnh.
''Thái y đương nhiên là nam, nữ ở đâu?'' Nhưng hắn cũng hết cách với nàng, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng an ủi, ''Được, nếu như nàng rất đau thì ta nghĩ biện pháp khác.''
''Ô......Tại sao không nhanh lên, ta đau muốn chết.'' Nàng nghĩ tới, nếu có người cùng nhau đau, có lẽ nàng sẽ thoải mái hơn một chút.
Hắn cười khổ ôm nàng vào trong ngực, nữ nhân đến kì kinh nguyệt, hắn thấy lần đầu, mặc dù không biết làm sao, nhưng nhìn dáng vẻ khổ sở của nàng, hắn cũng không chịu nổi, vỗ sống lưng nàng: ''Mộng Nhi đau bụng, ta đau lòng, đi ngủ sớm, liền hết đau.''
Bây giờ nói cái gì nàng cũng không nghe được vào bụng, hắn nói như vậy, nàng nghĩ: hay là bụng của ngươi bị thương, ta đau lòng? Xem cái nào đau nhất. Mặc dù tức giận nhưng cảm thấy hắn vẫn vuốt ve sống lưng của nàng, để cho nàng thoải mái hơn một chút.
Cuối cùng nàng thiếp đi trong cơn đau.
Khi tỉnh lại, Liên Vân đã ở bên giường, mà không thấy bóng dáng của hắn, trong nháy mắt nàng có ý niệm muốn để hắn hầu bên cạnh.
''Vương phi đã tỉnh rồi hả? Bụng còn đau không?'' Liên Vân nâng nàng dậy.
''Sao ngươi biết?'' Nhưng nghĩ lại, cái tên kia lại dám nói chuyện này ra, hiện tại không biết có bao nhiêu người biết.
''Vương phi yên tâm, chỉ có nô tỳ biết.'' Liên Vân thấy vẻ mặt lúng túng của nàng, sau đó lấy nước nóng phục vụ nàng. Trong gương đồng, nàng thấy Liên Vân đang cười sau lưng.
''Ngươi cười cái gì?'' Nàng hỏi.
''Vương phi không biết, buổi sáng sau khi Vương gia nói chuyện về cái chuyện đó, vẻ mặt lo lắng của người, người nín nửa ngày mới lên tiếng 'Liên Vân, vương phi...... thân thể khó chịu.... ngươi mạnh khỏe chăm sóc, là được.... cái đó khó chịu.... ngươi nên biết ta đang nói cái gì.''
''Ha ha ha...'' Liên Vân học bộ dáng của hắn, nghĩ đến bộ dáng của hắn lúc đấy cũng khiến nàng giảm bớt đau đớn. Nàng rất khó tưởng tượng lúc đấy hắn có bao nhiêu dũng khí để nói chuyện này, cũng may nhờ cơ trí của Liên Vân, nếu không hắn nói ''Cái đó khó chịu'', ai biết nói cái gì.
Liên Vân thở dài nói: "Vương phi thật là hạnh phúc, Vương gia đối xử thật tốt với người.''
Nàng cũng cảm thấy điểm này, suy nghĩ một chút, nếu mình xuyên cổ đại không đụng phải hắn, không biết sẽ trải qua cuộc sống như nào, có lẽ là đi xin ăn, có lẽ làm xiếc, hôm đó trốn đi, nếu hắn không cứu thì sợ rằng nàng đã làm gái lầu xanh rồi.
Ánh mặt trời ngày hôm nay thật đẹp, mặc dù bụng vẫn đau nhưng nàng không có cảm giác đau khổ. Ngồi ở đình viện, nàng nhìn cửa chờ hắn hạ triều.
''Vương phi, bên ngoài gió lớn, vào trong nhà thôi.'' Liên Vân lấy áo choàng khoác cho nàng.
''Không sao, bên ngoài có thể phơi ánh mặt trời.'' Nàng nhìn cánh cửa, hôm nay không thể ra ngoài, ''Liên Vân, sao Vương gia chưa trở lại, đã đến giờ cơm trưa?''
Liên Vân cười nói: ''Thì ra người chờ Vương gia, yên tâm, rất nhanh sẽ trở lại.'' Nàng ta cũng phát hiện, Lạc Tử Mộng đã càng ngày càng để ý Hàn Hạo Thần rồi, trước kia người sẽ không chờ hắn trở lại.
Đang nói, bóng dáng của hắn xuất hiện trong tầm mắt, bởi vì bây giờ hai chân nàng như nhũn ra, cho nên chỉ có thể nhìn hắn cười tủm tỉm.
''Sao hôm nay bây giờ mới về?'' Nàng nằm trên bàn đá vô lực hỏi.
Lúc trước hắn đã giao phó, chỉ cần nàng ngồi xuống nghỉ ngơi, phải trải đệm ở bàn đá, cho nên hắn nằm xuống cũng không thấy lạnh.
Hắn mở cái bao đã đem tới trước mặt nàng ra: ''Xem ta mua gì cho nàng đây?''
Nàng nhìn thấy đều là đồ ăn vặt, hơn nữa toàn là đồ ngọt. Nàng nhìn hắn nghi ngờ hỏi: ''Sao lại mua nhiều vậy?''
Hắn ho nhẹ hơi xấu hổi nói: ''Nghe thái y nói.....cái kia....uống thuốc không tốt, nhưng có thể ăn đồ ngọt.''
''Chàng đi hỏi thái y rồi sao?'' Nàng không dám tin, nam tử lớn như vậy mà đi hỏi thái y cái kia. Thấy hắn cười một tiếng, sau đó cầm kẹo mạch nha đưa cho nàng.
Vị ngọt lan ra trong miệng, không phải do kẹo ngọt mà là sự cảm động.
Sương mù lan trong mắt nàng, lỗ mũi cay cay, quay đầu đi không dám nhìn hắn, nàng rất sợ, không biết khi nào bị đưa trở về, hay đây chính là mộng xuân, nàng không muốn tỉnh mộng.
Hắn thấy nàng ứa lệ, ngồi bên cạnh nàng, để nàng tựa người vào ngực mình.
''Sao vậy? Có phải bắt đầu đau không?'' Hắn không e dè Liên Vân ở đây, để một tay trên bụng nàng.
Nàng lắc đầu nói: ''Không đau.'' Từ khi hắn mua những thứ này cho nàng, nàng đã cảm thấy không đau nữa.
Nàng rất lo sợ, nếu hiện tại có người nói có thể thông qua phương pháp gì để thỏa mãn tâm nguyện, nàng nhất định không tiếc gì để thỉnh cầu ông trời cho nàng ở lại đây, không làm nàng tỉnh mộng.
''Sao lại khóc?'' Hắn lau nước mắt nàng nói.
Nàng nhìn hắn khàn giọng nói: ''Sao lại tốt với ta như vậy?''
Hắn hơi sửng sốt, sau đó nhếch môi cười: ''Nha đầu ngốc, không tốt với nàng thì tốt với ai.''
Nàng cúi đầu nghĩ rồi nói: ''Về sau chàng sẽ tốt với người khác như vậy sao?''
Nàng chưa bao giờ thấy mình có nhiều sức quyến rũ, nếu là dung nhan thì sau này sẽ già đi, sau này nếu có cô gái trẻ, hắn sẽ chăm sóc như vậy? Tim có cảm giác buồn rầu.
Hắn ôm nàng thật chặt: ''Không biết, chỉ tốt với Mộng Nhi.''
Nước mắt chảy xuống, mặc kệ bây giờ hắn nói thật hay nói dối, dù sau nàng cũng tin. Bởi vì hắn là Hàn Hạo Thần.
''Nếu như có kiếp sau, chàng sẽ chờ ta không?'' Nàng nghĩ, nếu vì cơ duyên mà đến, hắn cũng sẽ kết duyên với ai đó? Là Hoa Thiên Nhụy hay Kỳ phi? Hay là người khác?
Hắn không biết sao hôm này nàng lại xúc động nhiều như vậy, nhưng hắn lại cần phải đáp.
''Nếu có kiếp sau, ta cũng chờ nàng giáng xuống, mặc kệ là thân phận gì, cuộc đời không đổi, đời đời kiếp kiếp.''
''Ta cũng thế.''
Vùi sâu vào ngực hắc, cảm giác mình có cái lương duyên tốt này. Hắn ôm nàng chặt hơn, có nàng thật tốt.
Thiệu Tần đến có chuyện muốn báo, nhưng thấy tình cảnh này, mà Liên Vân đằng sau âm thầm gạt lệ, thấy hắn ta tới, nàng lên trước kéo hắn ta đi theo mình.
''Thiệu hộ vệ? Có chuyện gì không?'' Âm thanh Liên Vân có chút khàn.
Thiệu Tần nói: ''Là Hoa tướng quân cầu kiến, nói là đã hẹn với Cổ thống lĩnh, cho nên tới gặp Vương gia.''
''Sợ rằng bây giờ không tiện, ngươi nên đi cự tuyệt.'' Thấy hắn khó khăn, Liên Vân nói, ''Yên tâm, Vương gia sẽ không trách tội.''
''Ngươi sao vậy?'' Thấy mắt nàng đỏ bừng, hắn không nhịn được nên hỏi.
Nàng hít sâu một hơi rồi nói: ''Không có gì, chỉ bị cảm động thôi, tình cảm của Vương gia và Vương phi khiến người khác hâm mộ.''
Hắn gật đầu một cái bày tỏ tán thành: ''Đúng vậy, chưa thấy ai giống Vương gia của chúng ta, không chỉ cưới một thê mà còn cưng chiều người, khó trách Tam tiểu thư ghen tị.''
''Đúng vậy, lúc đầu Vương phi chưa xuất hiện, ai cũng cảm thấy Tam tiểu thư sẽ là Vương phi, nhưng tình cảm của Vương gia luôn nhàn nhạt, con tưởng tình cảm nam nữ của Vương gia là như thế, may mà gặp được Vương phi.''
Lúc này, Tiểu Đông chạy đến tìm Thiệu Tần, nhìn bọn họ tán gẫu, vì vậy đen mặt có chút trách cứ: ''Thiệu Tần, sao ngươi đi bẩm báo lâu như vậy, thì ra đang nói chuyện phiếm, Hoa tướng quân đang chờ trong phòng.''
Bây giờ Thiệu Tần mới nhớ mục đích của mình.
''Vậy ta đi trước.''
''Ừ.''
Tiểu Đông cũng nói: ''Các người mới nói cái gì vậy?''
Liên Vân lắc đầu một cái xoay người ném một câu: ''Không có gì, nói ngươi cũng không hiểu.''
''Sao ta lại không hiểu?'' Nhưng khi hắn nói xong, nàng ta đã chạy đi xa rồi, hắn đành chạy đuổi theo.
Ba ngày sau, Hoa Thiên Sóc lại tới Thần vương phủ, lần này, Hàn Hạo Thần đang ở thư phòng dạy nàng viết chữ, vì chữ hiện đại có nét giống chữ cổ đại, nàng học nhanh hơn nên nàng có chút kiêu ngạo.
''Sao nào? Ta thông minh không?''
Hắn nhíu mày nói: ''Ừ, không tệ, chính là chỗ này....''
''Chữ này thì sao? Không phải viết đẹp sao?'' Nàng cầm tờ giấy trắng, đây chính là chữ rất đẹp mắt ngày hôm nay.
Hắn cười gật đầu: ''Ừ, đẹp mắt hơn so với chữ lúc ta sáu tuổi.''
''Vậy à, ta nói đẹp mắt mà.'' Nàng vốn dương dương hả hê, đang nhìn hắn cười thì chợt nhớ lại, ''Cái gì, sáu tuổi?''
Hắn lại dám đánh đồng với chữ lúc hắn sáu tuổi, căn bản đang vũ nhục cái chữ mà nàng đang kiêu ngạo.
''Được lắm, chàng dám cười nhạo ta.'' Nàng đặt bút xuống làm quyền với hắn.
''Quân tử động khẩu bất động thủ." Hắn tóm lấy tay của nàng không để cho nàng làm chuyện xấu.
Nàng cong môi cười nói, ''Đáng tiếc, ta không phải quân tử, ta là cô nương, cho nên động thủ là thường tình.''
Nói xong, nàng dùng ma trảo cù lét hắn.
''Này, này, đừng động, nhột.'' Hắn không ngừng đẩy nàng ra, nhưng nàng càng thêm hứng thú, ai ngờ hắn duỗi cánh tay ra, kéo nàng vào lòng, ghê tởm hơn là còn giam cầm cánh tay nàng ở sau lưng khiến nàng không thể nhúc nhích.
''Buông ra, muốn làm gì.''
''Nàng nói đi.''
Lần này, nàng không khách khí cười một tiếng: ''Nhưng đáng tiếc, bây giờ Bổn vương phi đang đến thời kì, cho nên Thần vương gia nên cắt đứt ý niệm.''
''Tại sao lại lâu thế?'' Mấy ngày nay hắn đã nín đến hỏng rồi, ba ngày liên tiếp rồi, một hoạt sắc sinh hương ngay bên cạnh mà hắn chỉ có thể ôm thôi.
Nàng bị hắn chọc cười nói: ''Nào có nhanh như vậy, nhanh là năm sáu ngày, chậm là mười ngày nửa tháng.''
''Nàng cho rằng ta không hiểu sao? Ta đã hỏi thái y rồi, dài nhất là bảy ngày, nhanh là ba ngày.''
Nàng bội phục hắn sát đất, có thể đi hỏi được chuyện này.
''Đúng là lưu manh....., chàng còn hỏi cái gì nữa?''
''Không có, ai bảo nàng không thành thật.''
''Chàng! Đúng là bị chàng làm cho tức chết.''
''Vương gia, Hoa tướng quân cầu kiến.'' Thiệu Tần nói.
Hai người lập tức trở về như bình thường, nhưng mặt nàng đã đỏ tới mang tai.
''Thiên Sóc, sao hôm nay lại tới?'' Hắn hỏi, nhưng nụ cười trên mặt còn chưa biến mất.
''Mấy ngày trước đã tới nhưng Thiệu Tần nói ngươi không tiện gặp khách.''
''Các người có chuyện cần nói sao, vậy ta ra ngoài trước.'' Nàng nói.
Bọn họ nói chánh sự nên nàng nghe không hiểu cũng không có hứng nghe, ai ngờ hắn lại kéo tay nàng, để nàng ngồi cạnh mình.
''Nàng cứ tiếp tục luyện chữ.''
Nàng một mảnh mờ mịt nhưng vẫn gật đầu: ''Ừ.''
Nhưng thực tế nàng đâu có ý định luyện chữ, thân mật trước mặt người khác như vậy, nàng có chút không quen. Chỉ là hắn còn vén tóc cho nàng, ngược lại làm cho người ta thấy mập mờ.
''Khụ khụ.'' Hắn ta ho khan một tiếng rồi nói: ''Bởi vì hôm trước đồng ý chuyện huynh đệ lâu ngày không gặp, cho nên muốn tìm thời gian tụ họp, không biết hôm nay...''
''Gần đây sợ rằng bất tiện.'' Hắn nhìn nàng một chút rồi nói, ''Ba ngày sau mới có thời gian.''
''Ba ngày sau?'' Hắn ta có chút không hiểu, tại sao là ba ngày sau?
''Ba ngày sau là ngày gì?'' Nàng nhỏ giọng hỏi, lại thấy nụ cười của hắn, nàng hận không cắn đứt được đầu lưỡi của mình, ba ngày sau là ngày hết kinh nguyệt, người này tính quá chuẩn đi.
Hắn ta nhìn hai người lướt mắt đưa tình, mặc dù cũng không hiểu nên định hỏi ai ngờ hắn nói: ''Gần đây thân thể nàng không tốt, cho nên ba ngày sau ta sẽ dẫn nàng cùng đi gặp mặt.''
Hắn ta vốn kinh ngạc nhưng nghe được thời điểm rõ ràng nên hắn ta sao lại không hiểu được? Hai người đang thân mật ngầm.
Nghĩ tới đây, hắn ta cầm trà lên uống ai ngờ uống nhanh quá nên bị sặc.
''Thiên Sóc, ngươi không sao chứ?'' Nàng định đứng lên nhưng bị hắn ôm chặt, mới là phản xạ có điều kiện thôi, dù sao hắn ta đối xử với nàng cũng không tệ, không vì nàng không có thân phận mà coi thường nàng.
''Không có việc gì, vậy ba ngày sau hẹn nhau, Thiên Sóc cáo từ trước.'' Hắn ta nói xong, có chút chật vật đứng lên.
Hoa Thiên Sóc trở lại phủ tướng quân, Hoa Thiên Nhụy đã chạy ra vội vàng hỏi: ''Đại ca, sao rồi? Thần ca ca có đồng ý ra ngoài vào hôm nay không?''
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ: ''Hắn nói hôm nay không tiện, muốn ba ngày sau.''
''Không tiện? Tại sao? Thân thể hắn không thoải mái sao, ta đi xem hắn.'' Nàng nói xong, lập tức xoay người muốn đi.
''Tam muội.'' Hắn kéo nàng vào, xem ra huynh muộn bọn họ đúng là gặp nghiệp chướng rồi, yêu người không nên yêu.
''Đại ca, huynh lôi muội làm gì?''
''Không phải hắn mà là thân thể Thần vương phi khó chịu.''
Nghe đến ba chữ kia, tim nàng liền ngột ngạt, ''Nàng ta khó chịu lại còn lôi kéo Thần ca ca, để nàng ta nghỉ ngơi trong phủ không tốt sao?''