"Quý hộ vệ tại sao lại gọi nàng như vậy?" Liên Vân cười hỏi.
Quý Vân Hạc lúng túng sắc mặt ửng đỏ, hắn sờ sờ cái ót sau chậm rãi nói: "Trước kia nghe ngươi cùng vương phi gọi như vậy, cho nên. . . . . ."
Lạc Tử Mộng cũng bị chọc cười, vốn dĩ lúc rời khỏi phủ tướng quân tâm trạng không vui lắm, bây giờ bị Quý Vân Hạc náo loạn như vậy tâm trạng cũng khá hơn rồi.
"Không sai, đó chính là Hoa Hồ Ly, chuyên quyến rũ chồng của người khác." Lạc Tử Mộng mỉm cười nói.
Quý Vân Hạc cũng hiếm khi cười cười, sau đó dường như có điều suy nghĩ trầm giọng nói: "May mắn là Vương Gia đối với Vương phi chung tình, nếu không cứ cố gắng giống như Hoa Hồ Ly, chỉ sợ đã sớm vào cửa."
Đôi mắt của hắn cũng thoáng qua cảm giác ảm đạm khó phát giác.
"Đúng vậy, nói đến Vương Gia, đúng là một người hiếm thấy, bây giờ có rất ít nam tử nguyện ý khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi." Liên Vân cũng gật đầu liên tục.
Lạc Tử Mộng nghe vậy Quý Vân Hạc một lát, sau đó nói: "Nam tử như vậy dù ít, nhưng cũng không phải là không có." Nàng ngước mắt nhìn về phía Quý Vân Hạc nói, "Ta tin tưởng Vân Hạc cũng như vậy, nếu có thê tử, nhất định sẽ chung tình."
"Thuộc hạ từ đầu tới cuối. . . . . ."
"Phốc ~" Lạc Tử Mộng thật sự không nhịn được bật cười, lời như vậy không phải chỉ có nữ nhân mới nói sao?
"Thuộc hạ nói là, thuộc hạ nguyện ý cả đời bảo vệ vương phi, bảo vệ vương phi chu toàn." Quý Vân Hạc cũng vì lời nói vừa rồi của mình có chút xấu hổ.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy vợ? Liên Vân ngươi không cần lập gia đình? Các ngươi không muốn tìm người xây dựng gia đình? Cả đời. . . . . ." Lạc Tử Mộng hơi xúc động, nghĩ đến Hàn Hạo Thần, nàng đâu chỉ muốn cả đời.
"Nô tỳ cũng nguyện ý cả đời phục vụ vương phi, nô tỳ không muốn xa vương phi." Liên Vân cũng vội vàng tiếp nối.
Lạc Tử Mộng dĩ nhiên biết lòng trung thành của bọn họ, nhưng cũng không muốn làm trễ nãi chuyện chung thân của bọn họ, vì vậy một tay lôi kéo Liên Vân, một tay lôi kéo Quý Vân Hạc nói: "Hai người đứa ngốc các ngươi, cho dù các ngươi có gia đình, cũng vẫn có thể sống bên cạnh ta mà, thần vương phủ còn rất nhiều chổ ở, đến lúc đó càng thêm náo nhiệt."
"Hơn nữa. . . . . . Ta nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người rất thích hợp, nếu như các ngươi hợp thành gia đình, thì các ngươi cũng không sợ chung đụng ít mà xa cách thì nhiều, cũng không cần phải lo lắng không thể đi theo ta." Dù sao đã nói đến mức này, nàng cũng dứt khoát nói rõ.
Liên Vân hơi đỏ mặt, Quý Vân Hạc cũng lúng túng nhìn Liên Vân một cái sau đó không biết nên nói gì.
Xem phản ứng bọn họ, Lạc Tử Mộng âm thầm cười một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Thôi, các ngươi xem như ta đang nói đùa thôi, vẫn nên về nhà sớm một chút."
Nhưng kể từ khi Lạc Tử Mộng nói câu nói kia, nàng phát giác thái độ Liên Vân đối với Quý Vân Hạc đúng là có chút chuyển biến, xem ra có chút tiến triển, nhưng khối đá Qúy Vân Hạc này, muốn làm tan chảy thì có chút khó khăn.
Mấy ngày nay Lạc Tử Mộng ngược lại cùng Mị phu nhân của Hoa Thiên Sóc khá là thân thiết, vốn dĩ ấn tượng của nàng với Mị phu nhân này cũng không tốt lắm, có một lần Mị phu nhân và Lạc Tử Mộng gặp nhau nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Mị phu nhân chủ động mời nàng uống trà, nàng mới bất đắc dĩ đồng ý lời mời.
Vẻ mặt Mị phu nhân tương đối tiều tụy, lúc uống trà có chút thất thần, Lạc Tử Mộng mới mở miệng muốn hỏi.
"Mị phu nhân tới tìm ta uống trà, chắc hẳn không chỉ mỗi uống trà thôi đúng không?”
“Ta…… thật ra là muốn nhắc nhở Thần Vương phi.” Nàng cắn cắn môi nói.
“Nhắc nhở ta cái gì?” Lạc Tử Mộng không chút để ý uống trà lạnh, thời tiết nóng bức, uống vài ngụm trà lạnh có thể hạ nhiệt độ.
Mị phu nhân đặt ly trà xuống giống như đã hạ một quyết tâm lớn, nàng ngẩng đầu nhìn Quý Vân Hạc và Liên Vân, xác nhận bọn họ là tâm phúc của nàng sau mới lên tiếng: “Thần Vương phi, bất kể Hoa Thiên Nhuỵ làm chuyện gì, xin người nhất định phải tin tưởng Thần Vương gia.”
“Cái gì?” Lạc Tử Mộng có chút mơ hồ.
“Hôm nay ta nghe Hoa Thiên Nhuỵ nói, nàng không muốn ngồi chờ chết nữa, cho dù nàng không thành công chiếm được Thần Vương gia, cũng muốn phá hư tình cảm của các ngươi, nàng không dễ chịu cũng không muốn các ngươi được sống tốt.” Mị phu nhân nói.
Lạc Tử Mộng thật sự không thể tin được, nàng còn chưa tìm Hoa Thiên Nhuỵ tính sổ đâu đó, hôm nay nàng ta lại dám tính kế nàng, thói đời đúng là không có thiên lý nữa. Nàng căm giận đem chén trà cầm trên tay lên một hơi uống cạn rồi sau đó đặt mạnh xuống bàn, lần này nàng ta lại ép nàng trả thù nhanh hơn.
Nhưng mà, có một chuyện nàng không hiểu, nàng quay đầu nhìn về Mị phu nhân sau hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta những chuyện này? Các ngươi không phải là chị em dâu sao?”
“Chị em dâu?” Nàng cười lạnh hai tiếng nói: “Ta cũng muốn trở thành chị em dâu thân thiết với nàng ta, nhưng trượng phu của ta thương yêu muội muội này, cho nên mọi việc đều nhường nàng, nhưng nàng ta lại càng ngày càng bá đạo, vì nàng ta thích cái trâm cài trên đầu ta nhưng ta không chịu, nàng liền vu oan cho ta tư thông với nam nhân khác.”
Nói tới chỗ này, tròng mắt nàng ta nổi lên một tầng sương mù: “Chuyện ta không ngờ nhất chính là hắn lại tin chuyện đó. Mặc dù không hưu ta, nhưng từ ngày đó trở đi cũng không tới phòng ta nữa, khi gặp ta hắn cũng không để ý.”
Lạc Tử Mộng dường như có thể cảm nhận được loại cảm giác không được người ta tin tưởng thê lương đến mức nào.
Tiếp đó nàng nói với Lạc Tử Mộng: “Ngươi có biết không, cái trâm cài đầu đó là Thiên Sóc tặng cho ta, hắn tặng ta vào đúng ngày thành thân, cho nên ta xem nó giống như bảo bối, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không tin tưởng ta, thật buồn cười……”
Lời của nàng làm lòng Lạc Tử Mộng chua xót, nhưng cũng không biết nói gì để an ủi nàng ta, bởi vì hai người không quá quen thuộc, nhưng nàng ta đem chuyện này nói cho nàng là vì cái gì?
Thấy vẻ mặt nghi vấn của Lạc Tử Mộng, Mị phu nhân thẳng thắn nói: “Thật ra mà nói ta tới tìm Thần Vương phi cũng là có lòng riêng, hôm đó Thần Vương phi đến Tướng quân phủ, đoạn đối thoại giữa hai người ta cũng nghe được, cho nên ta hiểu biết rõ, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể đòi lại công đạo cho ta. Ta xuất thân đùng là từ thanh lâu, nhưng trước ta bán nghệ không bán thân, từ khi biết hắn ta mới tìm được phụ thuộc vào hắn, dù biết hắn không chỉ thuộc về mỗi mình ta….. nhưng ta cũng không muốn bản thân bị vu oan như vậy.”
“Lú Thần Vương phi chưa gả cho Thần Vương gia, ta nhìn ra được Hoa Thiên Sóc thật sự thích ngươi, thậm chí vượt qua tất cả các vị phu nhân hắn yêu thích trong phủ, ta cảm thấy nguy cơ, cho nên đã nói một số câu nói khó nghe với ngươi, nhưng sau này ta biết Thần Vương phi mất tích, Thần Vương gia vì Thần Vương phi vào triều mà một lòng tìm kiếm ngươi trong lòng ta thật sự vô cùng hâm mộ, hơn nữa khi đó không biết tại sao ta cũng rất lo lắng.” Nàng đột nhiên khổ sở bật cười, “Ta biết Thần Vương phi không tin.”
“Đối với nữ nhân, có bao nhiêu người có thể được trượng phu của mình toàn tâm toàn ý yêu thương? Sợ rằng cả nước Hàn Vũ cũng không tìm được người như Thần Vương gia, dù ta chưa từng trải qua, nhưng vừa nghĩ tới có người được yêu thương như vậy, dường như bản thân ta cũng dấy lên một chút hy vọng, có lẽ một ngày kia, ta cũng trở thành một người độc nhất vô nhị đối với một người nào đó. Hơn nữa, ta không muốn bên cạnh Thần Vương gia có nhiều nữ nhân, không muốn làm cho hy vọng của ta có một chút vết bẩn nào.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của nàng trống rỗng, giống như đang chìm vào trong tâm tình của chính bản thân mình. Lạc Tử Mộng nhìn ra được những lời nói này đều xuất phát từ nội tâm nàng. Vẻ mặt đau đớn, mày nhíu thật chặt, chứng tỏ những điều nàng nói đều là những uất ức trong lòng nàng.
“Nếu ta ra tay, chỉ sợ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nói không chừng kết quả của Hoa Thiên Nhuỵ……” Lạc Tử Mộng có vẻ đăm chiêu hìn chằm chằm vẻ mặt biến hoá của nàng.
Nghe thấy Lạc Tử Mộng nói như vậy, Mị phu nhân thu lại hồi tưởng cúi đầu tự lẩm bẩm: “Thật ra thì…… nàng là muội muội của hắn, ta không nên có ý nghĩ như vậy có đúng không? Thật ra ta cũng không muốn mạng của nàng, thật sự không có, ta chỉ không muốn nàng nói ta xuất thân từ thanh lâu, và chuyên quyến rũ nam tử, ta thật sự trong sạch, Thần Vương phi, ngươi không tin ta ta? Ta thật sự trong sạch.”
Nàng mất khống chế cầm lấy tay Lạc Tử Mộng, không ngừng muốn chứng minh sự trong sạch của mình, khi nàng nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Lạc Tử Mộng nhìn chằm chằm vào mình từ từ buông tay xuống nhỏ giọng nói: “Ta biết các ngươi đều không tin ta.”
Nàng hít sâu một hơi sau chậm rãi đứng dậy nói: “Hôm nay quấy rầy, ta đi về trước đây, nhưng Thần Vương phi không nên để mắc kế ly gián của nàng ta.”
“Ta tin!”
Không biết làm sao, lúc Mị phu nhân xoay người rời đi, nàng ở sau lưng nàng ta kiên định nói ra hai chữ này.
Sống lưng Mị phu nhân chợt cứng đờ, ngay say đó đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên xoa xoa khoé mắt của mình, sau đó nói: “Cám ơn.”
Đối với nàng hiện tại mà nói, tin tưởng hai chữ này với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.
Mấy ngày sau, Lạc Tử Mộng sau khi uống trà với Mị phu nhân xong trở lại vương phủ, khi nàng nhìn thấy bày biện trong sân vương phủ trong lòng bỗng nhiên lộp bộp. Nàng nhận ra được, đây là hoa do Hoa Thiên Nhuỵ trồng, ngày đó ở phủ Tướng quân, nàng ta cố ý để cho nàng nhìn thấy rõ mấy bồn hoa này, nàng làm sao không nhớ rõ cơ chứ?
Nàng quả nhiên đợi không kịp.
“Vương phi……” Quý Vân Hạc liếc mắt nhìn những bông hoa kia sau đó kêu nàng một tiếng.
Lạc Tử Mộng nhếch môi cười, xem ra ngay đến cả Quý Vân Hạc cũng nhận ra được.
Nàng tiến lên bước đến trước mấy bồn hoa nói: “Hoa đẹp như vậy từ đâu mang tới đây?”
Tần quản gia đi tới trước mặt Lạc Tử Mộng trả lời: “Vương phi, đây là hoa Vương gia mua ở chợ.”
“Hả? Vương gia từ lúc nào lại thích hoa cỏ như thế này?” Nàng âm thầm nhíu mày.
Vừa đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, Hàn Hạo Thần từ bên trong đi ra, thấy Lạc Tử Mộng mang theo Quý Vân Hạc và Liên Vân trở lại, ánh mắt hắn nhìn Quý Vân Hạc cũng bớt đi mấy phần địch ý. Đi tới bên người nàng hắn cưng chiều giơ tay lên vuốt ve tóc của nàng hỏi: “Thích không?”
“Tại sao lại muốn mua hoa?” Nàng ra vẻ cái gì cũng không biết nhìn Hàn Hạo Thần, còn Quý Vân Hạc và Liên Vân liếc nhau một cái cũng không nói gì nữa.
"Quý hộ vệ tại sao lại gọi nàng như vậy?" Liên Vân cười hỏi.
Quý Vân Hạc lúng túng sắc mặt ửng đỏ, hắn sờ sờ cái ót sau chậm rãi nói: "Trước kia nghe ngươi cùng vương phi gọi như vậy, cho nên. . . . . ."
Lạc Tử Mộng cũng bị chọc cười, vốn dĩ lúc rời khỏi phủ tướng quân tâm trạng không vui lắm, bây giờ bị Quý Vân Hạc náo loạn như vậy tâm trạng cũng khá hơn rồi.
"Không sai, đó chính là Hoa Hồ Ly, chuyên quyến rũ chồng của người khác." Lạc Tử Mộng mỉm cười nói.
Quý Vân Hạc cũng hiếm khi cười cười, sau đó dường như có điều suy nghĩ trầm giọng nói: "May mắn là Vương Gia đối với Vương phi chung tình, nếu không cứ cố gắng giống như Hoa Hồ Ly, chỉ sợ đã sớm vào cửa."
Đôi mắt của hắn cũng thoáng qua cảm giác ảm đạm khó phát giác.
"Đúng vậy, nói đến Vương Gia, đúng là một người hiếm thấy, bây giờ có rất ít nam tử nguyện ý khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi." Liên Vân cũng gật đầu liên tục.
Lạc Tử Mộng nghe vậy Quý Vân Hạc một lát, sau đó nói: "Nam tử như vậy dù ít, nhưng cũng không phải là không có." Nàng ngước mắt nhìn về phía Quý Vân Hạc nói, "Ta tin tưởng Vân Hạc cũng như vậy, nếu có thê tử, nhất định sẽ chung tình."
"Thuộc hạ từ đầu tới cuối. . . . . ."
"Phốc ~" Lạc Tử Mộng thật sự không nhịn được bật cười, lời như vậy không phải chỉ có nữ nhân mới nói sao?
"Thuộc hạ nói là, thuộc hạ nguyện ý cả đời bảo vệ vương phi, bảo vệ vương phi chu toàn." Quý Vân Hạc cũng vì lời nói vừa rồi của mình có chút xấu hổ.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy vợ? Liên Vân ngươi không cần lập gia đình? Các ngươi không muốn tìm người xây dựng gia đình? Cả đời. . . . . ." Lạc Tử Mộng hơi xúc động, nghĩ đến Hàn Hạo Thần, nàng đâu chỉ muốn cả đời.
"Nô tỳ cũng nguyện ý cả đời phục vụ vương phi, nô tỳ không muốn xa vương phi." Liên Vân cũng vội vàng tiếp nối.
Lạc Tử Mộng dĩ nhiên biết lòng trung thành của bọn họ, nhưng cũng không muốn làm trễ nãi chuyện chung thân của bọn họ, vì vậy một tay lôi kéo Liên Vân, một tay lôi kéo Quý Vân Hạc nói: "Hai người đứa ngốc các ngươi, cho dù các ngươi có gia đình, cũng vẫn có thể sống bên cạnh ta mà, thần vương phủ còn rất nhiều chổ ở, đến lúc đó càng thêm náo nhiệt."
"Hơn nữa. . . . . . Ta nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người rất thích hợp, nếu như các ngươi hợp thành gia đình, thì các ngươi cũng không sợ chung đụng ít mà xa cách thì nhiều, cũng không cần phải lo lắng không thể đi theo ta." Dù sao đã nói đến mức này, nàng cũng dứt khoát nói rõ.
Liên Vân hơi đỏ mặt, Quý Vân Hạc cũng lúng túng nhìn Liên Vân một cái sau đó không biết nên nói gì.
Xem phản ứng bọn họ, Lạc Tử Mộng âm thầm cười một tiếng, sau đó bình tĩnh nói: "Thôi, các ngươi xem như ta đang nói đùa thôi, vẫn nên về nhà sớm một chút."
Nhưng kể từ khi Lạc Tử Mộng nói câu nói kia, nàng phát giác thái độ Liên Vân đối với Quý Vân Hạc đúng là có chút chuyển biến, xem ra có chút tiến triển, nhưng khối đá Qúy Vân Hạc này, muốn làm tan chảy thì có chút khó khăn.
Mấy ngày nay Lạc Tử Mộng ngược lại cùng Mị phu nhân của Hoa Thiên Sóc khá là thân thiết, vốn dĩ ấn tượng của nàng với Mị phu nhân này cũng không tốt lắm, có một lần Mị phu nhân và Lạc Tử Mộng gặp nhau nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Mị phu nhân chủ động mời nàng uống trà, nàng mới bất đắc dĩ đồng ý lời mời.
Vẻ mặt Mị phu nhân tương đối tiều tụy, lúc uống trà có chút thất thần, Lạc Tử Mộng mới mở miệng muốn hỏi.
"Mị phu nhân tới tìm ta uống trà, chắc hẳn không chỉ mỗi uống trà thôi đúng không?”
“Ta…… thật ra là muốn nhắc nhở Thần Vương phi.” Nàng cắn cắn môi nói.
“Nhắc nhở ta cái gì?” Lạc Tử Mộng không chút để ý uống trà lạnh, thời tiết nóng bức, uống vài ngụm trà lạnh có thể hạ nhiệt độ.
Mị phu nhân đặt ly trà xuống giống như đã hạ một quyết tâm lớn, nàng ngẩng đầu nhìn Quý Vân Hạc và Liên Vân, xác nhận bọn họ là tâm phúc của nàng sau mới lên tiếng: “Thần Vương phi, bất kể Hoa Thiên Nhuỵ làm chuyện gì, xin người nhất định phải tin tưởng Thần Vương gia.”
“Cái gì?” Lạc Tử Mộng có chút mơ hồ.
“Hôm nay ta nghe Hoa Thiên Nhuỵ nói, nàng không muốn ngồi chờ chết nữa, cho dù nàng không thành công chiếm được Thần Vương gia, cũng muốn phá hư tình cảm của các ngươi, nàng không dễ chịu cũng không muốn các ngươi được sống tốt.” Mị phu nhân nói.
Lạc Tử Mộng thật sự không thể tin được, nàng còn chưa tìm Hoa Thiên Nhuỵ tính sổ đâu đó, hôm nay nàng ta lại dám tính kế nàng, thói đời đúng là không có thiên lý nữa. Nàng căm giận đem chén trà cầm trên tay lên một hơi uống cạn rồi sau đó đặt mạnh xuống bàn, lần này nàng ta lại ép nàng trả thù nhanh hơn.
Nhưng mà, có một chuyện nàng không hiểu, nàng quay đầu nhìn về Mị phu nhân sau hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta những chuyện này? Các ngươi không phải là chị em dâu sao?”
“Chị em dâu?” Nàng cười lạnh hai tiếng nói: “Ta cũng muốn trở thành chị em dâu thân thiết với nàng ta, nhưng trượng phu của ta thương yêu muội muội này, cho nên mọi việc đều nhường nàng, nhưng nàng ta lại càng ngày càng bá đạo, vì nàng ta thích cái trâm cài trên đầu ta nhưng ta không chịu, nàng liền vu oan cho ta tư thông với nam nhân khác.”
Nói tới chỗ này, tròng mắt nàng ta nổi lên một tầng sương mù: “Chuyện ta không ngờ nhất chính là hắn lại tin chuyện đó. Mặc dù không hưu ta, nhưng từ ngày đó trở đi cũng không tới phòng ta nữa, khi gặp ta hắn cũng không để ý.”
Lạc Tử Mộng dường như có thể cảm nhận được loại cảm giác không được người ta tin tưởng thê lương đến mức nào.
Tiếp đó nàng nói với Lạc Tử Mộng: “Ngươi có biết không, cái trâm cài đầu đó là Thiên Sóc tặng cho ta, hắn tặng ta vào đúng ngày thành thân, cho nên ta xem nó giống như bảo bối, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không tin tưởng ta, thật buồn cười……”
Lời của nàng làm lòng Lạc Tử Mộng chua xót, nhưng cũng không biết nói gì để an ủi nàng ta, bởi vì hai người không quá quen thuộc, nhưng nàng ta đem chuyện này nói cho nàng là vì cái gì?
Thấy vẻ mặt nghi vấn của Lạc Tử Mộng, Mị phu nhân thẳng thắn nói: “Thật ra mà nói ta tới tìm Thần Vương phi cũng là có lòng riêng, hôm đó Thần Vương phi đến Tướng quân phủ, đoạn đối thoại giữa hai người ta cũng nghe được, cho nên ta hiểu biết rõ, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể đòi lại công đạo cho ta. Ta xuất thân đùng là từ thanh lâu, nhưng trước ta bán nghệ không bán thân, từ khi biết hắn ta mới tìm được phụ thuộc vào hắn, dù biết hắn không chỉ thuộc về mỗi mình ta….. nhưng ta cũng không muốn bản thân bị vu oan như vậy.”
“Lú Thần Vương phi chưa gả cho Thần Vương gia, ta nhìn ra được Hoa Thiên Sóc thật sự thích ngươi, thậm chí vượt qua tất cả các vị phu nhân hắn yêu thích trong phủ, ta cảm thấy nguy cơ, cho nên đã nói một số câu nói khó nghe với ngươi, nhưng sau này ta biết Thần Vương phi mất tích, Thần Vương gia vì Thần Vương phi vào triều mà một lòng tìm kiếm ngươi trong lòng ta thật sự vô cùng hâm mộ, hơn nữa khi đó không biết tại sao ta cũng rất lo lắng.” Nàng đột nhiên khổ sở bật cười, “Ta biết Thần Vương phi không tin.”
“Đối với nữ nhân, có bao nhiêu người có thể được trượng phu của mình toàn tâm toàn ý yêu thương? Sợ rằng cả nước Hàn Vũ cũng không tìm được người như Thần Vương gia, dù ta chưa từng trải qua, nhưng vừa nghĩ tới có người được yêu thương như vậy, dường như bản thân ta cũng dấy lên một chút hy vọng, có lẽ một ngày kia, ta cũng trở thành một người độc nhất vô nhị đối với một người nào đó. Hơn nữa, ta không muốn bên cạnh Thần Vương gia có nhiều nữ nhân, không muốn làm cho hy vọng của ta có một chút vết bẩn nào.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của nàng trống rỗng, giống như đang chìm vào trong tâm tình của chính bản thân mình. Lạc Tử Mộng nhìn ra được những lời nói này đều xuất phát từ nội tâm nàng. Vẻ mặt đau đớn, mày nhíu thật chặt, chứng tỏ những điều nàng nói đều là những uất ức trong lòng nàng.
“Nếu ta ra tay, chỉ sợ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, nói không chừng kết quả của Hoa Thiên Nhuỵ……” Lạc Tử Mộng có vẻ đăm chiêu hìn chằm chằm vẻ mặt biến hoá của nàng.
Nghe thấy Lạc Tử Mộng nói như vậy, Mị phu nhân thu lại hồi tưởng cúi đầu tự lẩm bẩm: “Thật ra thì…… nàng là muội muội của hắn, ta không nên có ý nghĩ như vậy có đúng không? Thật ra ta cũng không muốn mạng của nàng, thật sự không có, ta chỉ không muốn nàng nói ta xuất thân từ thanh lâu, và chuyên quyến rũ nam tử, ta thật sự trong sạch, Thần Vương phi, ngươi không tin ta ta? Ta thật sự trong sạch.”
Nàng mất khống chế cầm lấy tay Lạc Tử Mộng, không ngừng muốn chứng minh sự trong sạch của mình, khi nàng nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Lạc Tử Mộng nhìn chằm chằm vào mình từ từ buông tay xuống nhỏ giọng nói: “Ta biết các ngươi đều không tin ta.”
Nàng hít sâu một hơi sau chậm rãi đứng dậy nói: “Hôm nay quấy rầy, ta đi về trước đây, nhưng Thần Vương phi không nên để mắc kế ly gián của nàng ta.”
“Ta tin!”
Không biết làm sao, lúc Mị phu nhân xoay người rời đi, nàng ở sau lưng nàng ta kiên định nói ra hai chữ này.
Sống lưng Mị phu nhân chợt cứng đờ, ngay say đó đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên xoa xoa khoé mắt của mình, sau đó nói: “Cám ơn.”
Đối với nàng hiện tại mà nói, tin tưởng hai chữ này với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.
Mấy ngày sau, Lạc Tử Mộng sau khi uống trà với Mị phu nhân xong trở lại vương phủ, khi nàng nhìn thấy bày biện trong sân vương phủ trong lòng bỗng nhiên lộp bộp. Nàng nhận ra được, đây là hoa do Hoa Thiên Nhuỵ trồng, ngày đó ở phủ Tướng quân, nàng ta cố ý để cho nàng nhìn thấy rõ mấy bồn hoa này, nàng làm sao không nhớ rõ cơ chứ?
Nàng quả nhiên đợi không kịp.
“Vương phi……” Quý Vân Hạc liếc mắt nhìn những bông hoa kia sau đó kêu nàng một tiếng.
Lạc Tử Mộng nhếch môi cười, xem ra ngay đến cả Quý Vân Hạc cũng nhận ra được.
Nàng tiến lên bước đến trước mấy bồn hoa nói: “Hoa đẹp như vậy từ đâu mang tới đây?”
Tần quản gia đi tới trước mặt Lạc Tử Mộng trả lời: “Vương phi, đây là hoa Vương gia mua ở chợ.”
“Hả? Vương gia từ lúc nào lại thích hoa cỏ như thế này?” Nàng âm thầm nhíu mày.
Vừa đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, Hàn Hạo Thần từ bên trong đi ra, thấy Lạc Tử Mộng mang theo Quý Vân Hạc và Liên Vân trở lại, ánh mắt hắn nhìn Quý Vân Hạc cũng bớt đi mấy phần địch ý. Đi tới bên người nàng hắn cưng chiều giơ tay lên vuốt ve tóc của nàng hỏi: “Thích không?”
“Tại sao lại muốn mua hoa?” Nàng ra vẻ cái gì cũng không biết nhìn Hàn Hạo Thần, còn Quý Vân Hạc và Liên Vân liếc nhau một cái cũng không nói gì nữa.