Âm thanh từ xa của nàng, khiến hắc tuyến của Hàn Hạo Thần đến cực hạn, đoàn người lo lắng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, từ dự liệu, thế mà hắn không làm như thế nào với Lạc Tử Mộng.
Ngồi lên chỗ ngồi, Hoa Thiên Sóc nói giúp cho Lạc Tử Mộng :''Vương gia, Lạc cô nương chỉ là nhất thời ham chơi, lần này coi nhu xong đi.''
''Đúng vậy, nhị đệ, lần này coi như xong, để nàng tới đây dùng bữa.'' Hàn Hạo Hữu cũng mở miệng, tình huống này khiến cho đám người không ngờ tới.
Chỉ là mấy nguyên tắc của Hàn Hạo Thần, phủ của hắn không cho bất cứ kẻ nào làm chủ.
''Trong phủ này chẳng phải không có quy củ? Xin hoàng huynh thứ lỗi.''
''Nếu nơi này là Thần vương phủ, vậy thì trẫm không làm chủ được rồi, chỉ là nhị đệ cũng đừng tiếc Lạc cô nương, nếu cảm thấy nàng không có thể thống, có thể để trẫm mang về cung từ từ dạy.''
Hàn Hạo Thần có vẻ trốn tránh :''Thần đệ sẽ cho người dạy dỗ tốt Lạc cô nương.''
Hàn Hạo Hữu và Hoa Thiên Sóc không nói cái gì nữa.
Lúc này, có người báo lại là thiên kim Hoa Thiên Nhụy của Thừa tướng tới, sắc mặt của Hàn Hạo Thần trầm xuống, nàng là nữ nhi thừa tướng sủng ái nhất, cũng là người có tình cảm với hắn, chỉ là trong mắt hắn, nàng chỉ là người quen biết mà thôi, ngay cả muội muội cũng không phải. Nhưng mà nàng thỉnh thoảng chạy tới, cũng đưa tới hiểu lầm cho mọi người, còn tưởng rằng bọn họ là một đôi.
Hoa Thiên Nhụy tới phòng dùng bữa của mọi người, nhẹ nhàng hành lễ ;'' Tham kiến hoàng thượng, biết hoàng thượng đến, Thiên Hoa tới bái kiến.''
''Thiên Nhụy tới rất đúng lúc, nhanh qua đây ngồi.'' Hàn Hạo Hữu nói.
''Tạ hoàng thượng.''
Nhưng Hoa Thiên Nhụy không có ngồi bên cạnh ca ca Hoa Thiên Sóc của mình mà ngồi bên cạnh Hàn Hạo Thần, lần này, tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ cười cho qua.
Đột nhiên Hoa Thiên Sóc lại nhìn một thân hàn khí của Hàn Hạo Thần , hắn thật sự không rõ sao tam muội lại để ý đến một tòa băng sơn. Còn có tâm vẫn chưa hết hy vọng, tự hiểu chuyện, bắt đầu nói là phải gả cho hắn.
Trên thực tế, Hoa Thiên Nhụy tới đây không chỉ là nhìn Hàn Hạo Thần mà chủ yếu là nghe nói Thần vương phủ có thêm một nữ nhân trẻ tuổi Lạc Tử Mộng, bị hắn tự mình mang về, lần đầu tiên nàng cảm thấy bị uy hiếp, muốn đến xem diện mạo của cô nương kia, đến tột cùng có thân phận gì mà dám can đảm tranh giành thân phận với nàng.
Nhưng nàng không ngờ là đến giờ dùng cơm lại không thấy bóng dáng của Lạc Tử Mộng, nàng không hiểu tột cùng là Lạc Tử Mộng không quan trọng hay là Hàn Hạo Thần sợ nàng phát hiện nên cho người bảo vệ nàng ta.
Mở tiệc không lâu, Hoa Thiên Sóc không chịu được nên mở miệng hỏi :''Thần vương gia, chẳng lẽ người muốn cho Lạc cô nương đói bụng thật? Tính tình nàng rất cương liệt, không sợ nàng tự sát?''
''Tiểu Đông, đi mời Lạc cô nương tới dùng bữa.'' Hàn Hạo Thần mở miệng.
''Thần ca ca, người đó là ai?'' Hoa Thiên Nhụy hỏi.
Hoa Thiên Sóc cười nói :''Hình như tam muội ghen?''
''Đại ca, người ta không ghen, chỉ là thuận miệng hỏi.'' Hoa Thiên Nhụy bị ca ca nói cho đỏ mặt.
Lúc này, Tiểu Đông chạy nhanh về báo với gương mặt khổ sở.
"Vương Gia."
"Lạc cô nương đâu?''
''Lạc cô nương nói không muốn của ăn xin, còn nói...''
''Nói gì?'' Hào Hạo Hữu năng nổ hỏi.
Tiểu Đông nhìn sắc mặt Hàn Hạo Thần một chút, vì vậy nói quanh co :''Lạc cô nương nói, nếu như nàng chết đói, phù hộ Vương gia.... no chết.'' Đột nhiên chứng kiến Hàn Hạo Thần trừng mắt, Tiểu Đông lập tức lui về phía sau ba bước khoác tay nói :''Không phải nô tài nói, Vương Gia, đây là nguyên văn lời nói của lạc cô nương.''
Hàn Hạo Thần xanh mặt ho khan mấy tiếng.
Hàn Hạo Hữu không nhịn được cười lớn :'' Ha ha ha, thú vị, thật là thú vị, xem ra nhị đệ gặp phải khắc tinh. Không biết Lạc cô nương là thần thánh phương nào, chẳng những thú vị lại còn có gan.''
Hoa Thiên Nhụy lập tức đứng dậy tức giận nói :''Đại ca, người còn cười, Thần ca ca bị khi dễ, ta đi tìm nàng.''
Âm thanh từ xa của nàng, khiến hắc tuyến của Hàn Hạo Thần đến cực hạn, đoàn người lo lắng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, từ dự liệu, thế mà hắn không làm như thế nào với Lạc Tử Mộng.
Ngồi lên chỗ ngồi, Hoa Thiên Sóc nói giúp cho Lạc Tử Mộng :''Vương gia, Lạc cô nương chỉ là nhất thời ham chơi, lần này coi nhu xong đi.''
''Đúng vậy, nhị đệ, lần này coi như xong, để nàng tới đây dùng bữa.'' Hàn Hạo Hữu cũng mở miệng, tình huống này khiến cho đám người không ngờ tới.
Chỉ là mấy nguyên tắc của Hàn Hạo Thần, phủ của hắn không cho bất cứ kẻ nào làm chủ.
''Trong phủ này chẳng phải không có quy củ? Xin hoàng huynh thứ lỗi.''
''Nếu nơi này là Thần vương phủ, vậy thì trẫm không làm chủ được rồi, chỉ là nhị đệ cũng đừng tiếc Lạc cô nương, nếu cảm thấy nàng không có thể thống, có thể để trẫm mang về cung từ từ dạy.''
Hàn Hạo Thần có vẻ trốn tránh :''Thần đệ sẽ cho người dạy dỗ tốt Lạc cô nương.''
Hàn Hạo Hữu và Hoa Thiên Sóc không nói cái gì nữa.
Lúc này, có người báo lại là thiên kim Hoa Thiên Nhụy của Thừa tướng tới, sắc mặt của Hàn Hạo Thần trầm xuống, nàng là nữ nhi thừa tướng sủng ái nhất, cũng là người có tình cảm với hắn, chỉ là trong mắt hắn, nàng chỉ là người quen biết mà thôi, ngay cả muội muội cũng không phải. Nhưng mà nàng thỉnh thoảng chạy tới, cũng đưa tới hiểu lầm cho mọi người, còn tưởng rằng bọn họ là một đôi.
Hoa Thiên Nhụy tới phòng dùng bữa của mọi người, nhẹ nhàng hành lễ ;'' Tham kiến hoàng thượng, biết hoàng thượng đến, Thiên Hoa tới bái kiến.''
''Thiên Nhụy tới rất đúng lúc, nhanh qua đây ngồi.'' Hàn Hạo Hữu nói.
''Tạ hoàng thượng.''
Nhưng Hoa Thiên Nhụy không có ngồi bên cạnh ca ca Hoa Thiên Sóc của mình mà ngồi bên cạnh Hàn Hạo Thần, lần này, tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ cười cho qua.
Đột nhiên Hoa Thiên Sóc lại nhìn một thân hàn khí của Hàn Hạo Thần , hắn thật sự không rõ sao tam muội lại để ý đến một tòa băng sơn. Còn có tâm vẫn chưa hết hy vọng, tự hiểu chuyện, bắt đầu nói là phải gả cho hắn.
Trên thực tế, Hoa Thiên Nhụy tới đây không chỉ là nhìn Hàn Hạo Thần mà chủ yếu là nghe nói Thần vương phủ có thêm một nữ nhân trẻ tuổi Lạc Tử Mộng, bị hắn tự mình mang về, lần đầu tiên nàng cảm thấy bị uy hiếp, muốn đến xem diện mạo của cô nương kia, đến tột cùng có thân phận gì mà dám can đảm tranh giành thân phận với nàng.
Nhưng nàng không ngờ là đến giờ dùng cơm lại không thấy bóng dáng của Lạc Tử Mộng, nàng không hiểu tột cùng là Lạc Tử Mộng không quan trọng hay là Hàn Hạo Thần sợ nàng phát hiện nên cho người bảo vệ nàng ta.
Mở tiệc không lâu, Hoa Thiên Sóc không chịu được nên mở miệng hỏi :''Thần vương gia, chẳng lẽ người muốn cho Lạc cô nương đói bụng thật? Tính tình nàng rất cương liệt, không sợ nàng tự sát?''
''Tiểu Đông, đi mời Lạc cô nương tới dùng bữa.'' Hàn Hạo Thần mở miệng.
''Thần ca ca, người đó là ai?'' Hoa Thiên Nhụy hỏi.
Hoa Thiên Sóc cười nói :''Hình như tam muội ghen?''
''Đại ca, người ta không ghen, chỉ là thuận miệng hỏi.'' Hoa Thiên Nhụy bị ca ca nói cho đỏ mặt.
Lúc này, Tiểu Đông chạy nhanh về báo với gương mặt khổ sở.
"Vương Gia."
"Lạc cô nương đâu?''
''Lạc cô nương nói không muốn của ăn xin, còn nói...''
''Nói gì?'' Hào Hạo Hữu năng nổ hỏi.
Tiểu Đông nhìn sắc mặt Hàn Hạo Thần một chút, vì vậy nói quanh co :''Lạc cô nương nói, nếu như nàng chết đói, phù hộ Vương gia.... no chết.'' Đột nhiên chứng kiến Hàn Hạo Thần trừng mắt, Tiểu Đông lập tức lui về phía sau ba bước khoác tay nói :''Không phải nô tài nói, Vương Gia, đây là nguyên văn lời nói của lạc cô nương.''
Hàn Hạo Thần xanh mặt ho khan mấy tiếng.
Hàn Hạo Hữu không nhịn được cười lớn :'' Ha ha ha, thú vị, thật là thú vị, xem ra nhị đệ gặp phải khắc tinh. Không biết Lạc cô nương là thần thánh phương nào, chẳng những thú vị lại còn có gan.''
Hoa Thiên Nhụy lập tức đứng dậy tức giận nói :''Đại ca, người còn cười, Thần ca ca bị khi dễ, ta đi tìm nàng.''