Hắn lập tức dùng y phục đang đắp trên người bao lấy nàng , sau đó đỡ lấy thân nàng tay đặt ở trên lưng nàng bắt đầu vận công.
Một lát sau, Lạc Tử Mộng cảm giác trong dạ dày bắt đầu sôi trào, giống như cả người đang bốc hỏa, sau đó trong cổ họng không khống chế được hộc ra mấy ngụm nước suối.
"Mộng nhi. . . . . . Tỉnh. . . . . ." Hắn vẫn không yên tâm để cho nàng tựa vào trước ngực mình khẩn trương nhìn nàng.
"Khụ khụ khụ. . . . . . Ta. . . . . . Chết rồi. . . . . . Ta có phải đã chết rồi không?" Nàng nhắm mắt lại nỉ non.
Nghe thấy nàng nói chuyện, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, cũng may không có chuyện gì nguy hiểm.
"Nàng không chết được!" Hắn cảm giác đối với nàng vừa bực mình vừa buồn cười.
Lạc Tử Mộng nghe vậy từ từ mở mắt, nhìn Hàn Hạo Thần một chút sau vô lực cọ xát mấy cái trước ngực hắn: "Ta không chết! Thật tốt quá, ta không phải là người tài để hồng nhan bạc mệnh, ta sắp bị hại chết."
Lạc Tử Mộng thân mật cử động cùng lời nói nhỏ nhẹ lại khiến dục hỏa của hắn tăng thêm.
"Đã tỉnh chưa?" Hắn cố gắng đè nén lửa giận bình tĩnh hỏi.
Lạc Tử Mộng nhíu nhíu mày lúc này mới tỉnh lại, vừa rồi nàng thật sự cảm giác như mình đã đi dạo một vòng dưới quỷ môn quan. Nhưng khi nàng tỉnh lại, nhìn Hàn Hạo Thần một chút, rồi lại nhìn trên người mình, thét lên một tiếng vang dội cả Ôn Tuyền.
Nàng muốn vung bàn tay lên, nhưng cả người đã bị hắn dùng y phục quấn chặt, căn bản không có cách nào động đậy.
"Hàn Hạo Thần! Ngươi đã làm gì với ta? Ngươi cái tên sắc lang này! Lưu manh!" Vừa nghĩ đến vừa rồi thân thể bị hắn nhìn hết sạch, nàng liền giận đến suýt chút nữa thì phát điên. Vừa không muốn đắc tội với hắn, nhưng vẫn không nhịn được gào thét vơi hắn.
Hàn Hạo thần lại cố làm ra vẻ khinh thường nói: "Làm hay chưa làm qua chẳng lẽ nàng không có cảm giác sao?"
"Cảm giác? Ta vừa rồi té bất tỉnh thì biết cảm giác gì nữa? Nếu như mà ta có cảm giác, sớm đánh ngươi răng rơi đầy đất rồi." Nàng vừa uốn éo người muốn tránh thoát khỏi y phục hắn dùng để bao lấy nàng, vừa hướng Hàn Hạo Thần rống giận.
Thế nhưng khi Hàn Hạo Thần nghe thấy câu trả lời của nàng xong thì không tự chủ được cười nhẹ , nhưng chỉ trong giây lát đã dừng tươi cười.
"Này, ngươi mau giúp ta cởi ra, làm gì mà đem ta buộc lại như bánh chưng vậy?" Nàng giận dữ.
"Nàng chắc chắn chứ?" Hàn Hạo Thần lại bình tĩnh một cách dị thường, cho đến bây giờ hắn cũng không biết là bản thân bị người khác bất kính như vậy mà còn có thể bình tĩnh đến mức này, không có một chút cảm giác tức giận nào. Nhớ mấy năm trước có binh lính bởi vì nói hắn một câu bất kính, hắn không nghe giải thích đã đâm một kiếm xuyên ngực.
Nhưng mà, Lạc Tử Mộng không chỉ một lần lỗ mãng, không chỉ một lần nói năng lỗ mãng, vậy mà hắn lại cảm thấy thú vị, hơn nữa lại có cảm giác mới mẻ, đó là một loại rung động, nàng làm cho hắn rung động.
Hắn tự tay đem y phục đang che nàng mở ra, khi y phục sắp trượt xuống thì nàng nhanh chóng đem người che kín, sau đó dùng giọng điệu bá đạo nói với Hàn Hạo Thần: "Xoay qua chỗ khác."
"Nếu như ta không xoay thì sao?" Hắn nhướn mày khiêu khích.
Nàng tức giận đến mức thở hổn hển, nhưng sau một lát lại tươi cười nói: "Thần Vương Gia. . . . . . Làm phiền ngươi có thể xoay người lại không? Như thế này rất lạnh. . . . . ." Nàng vẻ mặt vô tội van xin, Lạc Tử Mộng như vậy khiến nàng không có cách nào từ chối.
Thấy hắn chậm rãi quay lưng đi, Lạc Tử Mộng vừa phòng bị nhanh chóng mặc quần áo. Nhưng. . . . . . y phục cổ đại này thật sự rất khó mặc, cái gì mà áo yếm, áo đơn, áo khoác một đống lớn, khi nàng đem áo đơn mặc vào, áo khoác bên ngoài không có cách nào mặc được. Bình thường đều do Vân Liên giúp nàng mặc, hiện tại nàng không biết làm cách nào để mặc.
"Rốt cuộc xong chưa?" Hàn Hạo Thần đôi tay chắp ở sau lưng hỏi. Cho tới bây giờ đều là người khác chờ hắn, hắn chưa bao giờ phải chờ đợi người khác, dường như điều ngoại lệ xảy ra trên người nàng quá nhiều.
Lạc Tử Mộng cắn răng, thật sự hết cách rồi, dù sao chỗ nên che cũng đã che, vì vậy hướng về phía lưng Hàn Hạo Thần kêu lên: "Này, ngươi qua đây giúp ta mặc."
"À?" Hàn Hạo Thần hình như theo bản năng cổ họng căng thẳng.
Thấy hắn do dự, nàng chỉ đành phải dịu xuống kèm một nụ cười tơi: "Thần Vương Gia giúp một tay, y phục của các ngươi ta thật sự không mặc được, hơn nữa chân của ta vẫn còn rút gân, ngươi có thể giúp ta một chút được không."
Hàn Hạo Thần nắm chặt quyền, cuối cùng vẫn xoay người sang.
"Thế nào chân vẫn còn bị chụôt rút hả?" Hắn thấp giọng nói, ở trong Ôn Tuyền trống trải này thật sự rất dễ nghe, quanh quẩn bên tai.
"Ừ, chân phải." Lạc Tử Mộng giọng nói nhỏ lại, trong nháy mắt không hiểu sao trái tim khẽ động, đột nhiên có cảm giác âm thanh này hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, nhưng lại không nghĩ ra..
"Kiên nhẫn một chút." Thấy nàng cúi đầu mất hồn, hắn cũng không nói gì, tay phải khẽ dùng sức lôi, chỉ nghe Lạc Tử Mộng "A!" một tiếng hét thảm.
"Đau quá. . . . . . ngươi không. . . . . . Dịu dàng một chút được sao? Thật dã man. . . . . ." Nàng đau đến mức không có cách nào xác định được những lời mà mình vừa nói ra, trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi .
Hắn gần như là theo bản năng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, hắn chưa bao giờ giúp ai làm những điều này, cho nên căn bản không biết gì là nặng nhẹ, nghĩ thầm nhất định đã làm nàng đau.
"Còn đau nhức không?"
Nàng giật giật chân, phát hiện thật sự đã hết đau rồi, không dám tin tưởng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, tiểu tử này đúng là có tài. Thuận tay cầm lấy y phục nhét vào trên tay hắn nói: "Cái này làm sao mặc?"
Hàn Hạo Thần cầm y phục cũng bắt đầu sững sờ.
Y phục của hắn bình thường cũng do người khác thay cho hắn , hắn chưa từng giúp nữ nhân mặc quần áo bao giờ.
Lạc Tử Mộng nhìn dáng vẻ của hắn có chút mất mát, thở dài cầm y phục muốn đi ra ngoài: "Được rồi quên đi, cứ như vậy đi." Dù sao cũng không phải không mặc y phục, thế kỷ 21 áo lót, áo ngực đi ngoài đường, huống chi nàng đã mặc áo yếm và áo đơn rồi.
"Trở lại!" Nhìn nàng không có ý định mặc vào, Hàn Hạo Thần có chút không vui, hắn cũng không muốn để cho người khác thấy bộ dáng này của nàng, lần đầu tiên nàng mặc áo đơn chạy ra tối thiểu là một chiếc áo đơn bằng bông, hơn nữa mặc chỉnh tề, nhưng mà lúc này là tơ lụa, cái yếm bên trong cũng thấy rõ ràng, hơn nữa nàng mặc căn bản không thể che hết được cảnh xuân trước ngực.
Hắn thật sự không biết nàng từ đâu tới, tại sao lại nói không mặc được y phục bọn họ.
Hàn Hạo Thần lôi nàng lại sau đó giúp nàng chỉnh sửa lại áo đơn, sau đó lại nhận lấy y phục trong tay nàng giúp nàng mặc vào, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một vương gia lại có thể rơi vào cảnh giúp nữ nhân thay quần áo, nhưng mà cảm giác này hình như rất tốt.
Hắn nghĩ hắn điên rồi, hoặc là trúng cổ của nàng, hắn nghĩ không biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy.
"Cám ơn!" Nàng nhìn bản thân mặc chỉnh tề, hơi kinh ngạc, "Ngươi có vẻ rất quen thuộc, chẳng lẽ thường xuyên làm chuyện này sao?"
Hàn Hạo Thần bị nàng chọc giận tức chết.
Nhưng khi nàng xoay người mới bước đi được mấy bước, phát hiện chân vẫn còn có chút cảm giác đau đớn.
"Lại sao vậy?" Nhìn nàng dừng bước lại nhìn chân của mình, hắn thở một hơi nhíu mày hỏi.
Nàng ngước mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Chân của ta vẫn có chút đau. . . . . ."
"Vậy thì sao? Chẳng lẽ muốn Bổn vương cõng nàng?" Hai tay hắn chắp ở sau lưng liếc nhìn nàng. Chịu không nổi nhất là bộ dáng lúc này của nàng, luôn dùng bộ dạng điềm đạm đáng yêu để gạt sự đồng tình của hắn.
Hắn lập tức dùng y phục đang đắp trên người bao lấy nàng , sau đó đỡ lấy thân nàng tay đặt ở trên lưng nàng bắt đầu vận công.
Một lát sau, Lạc Tử Mộng cảm giác trong dạ dày bắt đầu sôi trào, giống như cả người đang bốc hỏa, sau đó trong cổ họng không khống chế được hộc ra mấy ngụm nước suối.
"Mộng nhi. . . . . . Tỉnh. . . . . ." Hắn vẫn không yên tâm để cho nàng tựa vào trước ngực mình khẩn trương nhìn nàng.
"Khụ khụ khụ. . . . . . Ta. . . . . . Chết rồi. . . . . . Ta có phải đã chết rồi không?" Nàng nhắm mắt lại nỉ non.
Nghe thấy nàng nói chuyện, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, cũng may không có chuyện gì nguy hiểm.
"Nàng không chết được!" Hắn cảm giác đối với nàng vừa bực mình vừa buồn cười.
Lạc Tử Mộng nghe vậy từ từ mở mắt, nhìn Hàn Hạo Thần một chút sau vô lực cọ xát mấy cái trước ngực hắn: "Ta không chết! Thật tốt quá, ta không phải là người tài để hồng nhan bạc mệnh, ta sắp bị hại chết."
Lạc Tử Mộng thân mật cử động cùng lời nói nhỏ nhẹ lại khiến dục hỏa của hắn tăng thêm.
"Đã tỉnh chưa?" Hắn cố gắng đè nén lửa giận bình tĩnh hỏi.
Lạc Tử Mộng nhíu nhíu mày lúc này mới tỉnh lại, vừa rồi nàng thật sự cảm giác như mình đã đi dạo một vòng dưới quỷ môn quan. Nhưng khi nàng tỉnh lại, nhìn Hàn Hạo Thần một chút, rồi lại nhìn trên người mình, thét lên một tiếng vang dội cả Ôn Tuyền.
Nàng muốn vung bàn tay lên, nhưng cả người đã bị hắn dùng y phục quấn chặt, căn bản không có cách nào động đậy.
"Hàn Hạo Thần! Ngươi đã làm gì với ta? Ngươi cái tên sắc lang này! Lưu manh!" Vừa nghĩ đến vừa rồi thân thể bị hắn nhìn hết sạch, nàng liền giận đến suýt chút nữa thì phát điên. Vừa không muốn đắc tội với hắn, nhưng vẫn không nhịn được gào thét vơi hắn.
Hàn Hạo thần lại cố làm ra vẻ khinh thường nói: "Làm hay chưa làm qua chẳng lẽ nàng không có cảm giác sao?"
"Cảm giác? Ta vừa rồi té bất tỉnh thì biết cảm giác gì nữa? Nếu như mà ta có cảm giác, sớm đánh ngươi răng rơi đầy đất rồi." Nàng vừa uốn éo người muốn tránh thoát khỏi y phục hắn dùng để bao lấy nàng, vừa hướng Hàn Hạo Thần rống giận.
Thế nhưng khi Hàn Hạo Thần nghe thấy câu trả lời của nàng xong thì không tự chủ được cười nhẹ , nhưng chỉ trong giây lát đã dừng tươi cười.
"Này, ngươi mau giúp ta cởi ra, làm gì mà đem ta buộc lại như bánh chưng vậy?" Nàng giận dữ.
"Nàng chắc chắn chứ?" Hàn Hạo Thần lại bình tĩnh một cách dị thường, cho đến bây giờ hắn cũng không biết là bản thân bị người khác bất kính như vậy mà còn có thể bình tĩnh đến mức này, không có một chút cảm giác tức giận nào. Nhớ mấy năm trước có binh lính bởi vì nói hắn một câu bất kính, hắn không nghe giải thích đã đâm một kiếm xuyên ngực.
Nhưng mà, Lạc Tử Mộng không chỉ một lần lỗ mãng, không chỉ một lần nói năng lỗ mãng, vậy mà hắn lại cảm thấy thú vị, hơn nữa lại có cảm giác mới mẻ, đó là một loại rung động, nàng làm cho hắn rung động.
Hắn tự tay đem y phục đang che nàng mở ra, khi y phục sắp trượt xuống thì nàng nhanh chóng đem người che kín, sau đó dùng giọng điệu bá đạo nói với Hàn Hạo Thần: "Xoay qua chỗ khác."
"Nếu như ta không xoay thì sao?" Hắn nhướn mày khiêu khích.
Nàng tức giận đến mức thở hổn hển, nhưng sau một lát lại tươi cười nói: "Thần Vương Gia. . . . . . Làm phiền ngươi có thể xoay người lại không? Như thế này rất lạnh. . . . . ." Nàng vẻ mặt vô tội van xin, Lạc Tử Mộng như vậy khiến nàng không có cách nào từ chối.
Thấy hắn chậm rãi quay lưng đi, Lạc Tử Mộng vừa phòng bị nhanh chóng mặc quần áo. Nhưng. . . . . . y phục cổ đại này thật sự rất khó mặc, cái gì mà áo yếm, áo đơn, áo khoác một đống lớn, khi nàng đem áo đơn mặc vào, áo khoác bên ngoài không có cách nào mặc được. Bình thường đều do Vân Liên giúp nàng mặc, hiện tại nàng không biết làm cách nào để mặc.
"Rốt cuộc xong chưa?" Hàn Hạo Thần đôi tay chắp ở sau lưng hỏi. Cho tới bây giờ đều là người khác chờ hắn, hắn chưa bao giờ phải chờ đợi người khác, dường như điều ngoại lệ xảy ra trên người nàng quá nhiều.
Lạc Tử Mộng cắn răng, thật sự hết cách rồi, dù sao chỗ nên che cũng đã che, vì vậy hướng về phía lưng Hàn Hạo Thần kêu lên: "Này, ngươi qua đây giúp ta mặc."
"À?" Hàn Hạo Thần hình như theo bản năng cổ họng căng thẳng.
Thấy hắn do dự, nàng chỉ đành phải dịu xuống kèm một nụ cười tơi: "Thần Vương Gia giúp một tay, y phục của các ngươi ta thật sự không mặc được, hơn nữa chân của ta vẫn còn rút gân, ngươi có thể giúp ta một chút được không."
Hàn Hạo Thần nắm chặt quyền, cuối cùng vẫn xoay người sang.
"Thế nào chân vẫn còn bị chụôt rút hả?" Hắn thấp giọng nói, ở trong Ôn Tuyền trống trải này thật sự rất dễ nghe, quanh quẩn bên tai.
"Ừ, chân phải." Lạc Tử Mộng giọng nói nhỏ lại, trong nháy mắt không hiểu sao trái tim khẽ động, đột nhiên có cảm giác âm thanh này hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, nhưng lại không nghĩ ra..
"Kiên nhẫn một chút." Thấy nàng cúi đầu mất hồn, hắn cũng không nói gì, tay phải khẽ dùng sức lôi, chỉ nghe Lạc Tử Mộng "A!" một tiếng hét thảm.
"Đau quá. . . . . . ngươi không. . . . . . Dịu dàng một chút được sao? Thật dã man. . . . . ." Nàng đau đến mức không có cách nào xác định được những lời mà mình vừa nói ra, trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi .
Hắn gần như là theo bản năng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng, hắn chưa bao giờ giúp ai làm những điều này, cho nên căn bản không biết gì là nặng nhẹ, nghĩ thầm nhất định đã làm nàng đau.
"Còn đau nhức không?"
Nàng giật giật chân, phát hiện thật sự đã hết đau rồi, không dám tin tưởng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, tiểu tử này đúng là có tài. Thuận tay cầm lấy y phục nhét vào trên tay hắn nói: "Cái này làm sao mặc?"
Hàn Hạo Thần cầm y phục cũng bắt đầu sững sờ.
Y phục của hắn bình thường cũng do người khác thay cho hắn , hắn chưa từng giúp nữ nhân mặc quần áo bao giờ.
Lạc Tử Mộng nhìn dáng vẻ của hắn có chút mất mát, thở dài cầm y phục muốn đi ra ngoài: "Được rồi quên đi, cứ như vậy đi." Dù sao cũng không phải không mặc y phục, thế kỷ áo lót, áo ngực đi ngoài đường, huống chi nàng đã mặc áo yếm và áo đơn rồi.
"Trở lại!" Nhìn nàng không có ý định mặc vào, Hàn Hạo Thần có chút không vui, hắn cũng không muốn để cho người khác thấy bộ dáng này của nàng, lần đầu tiên nàng mặc áo đơn chạy ra tối thiểu là một chiếc áo đơn bằng bông, hơn nữa mặc chỉnh tề, nhưng mà lúc này là tơ lụa, cái yếm bên trong cũng thấy rõ ràng, hơn nữa nàng mặc căn bản không thể che hết được cảnh xuân trước ngực.
Hắn thật sự không biết nàng từ đâu tới, tại sao lại nói không mặc được y phục bọn họ.
Hàn Hạo Thần lôi nàng lại sau đó giúp nàng chỉnh sửa lại áo đơn, sau đó lại nhận lấy y phục trong tay nàng giúp nàng mặc vào, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một vương gia lại có thể rơi vào cảnh giúp nữ nhân thay quần áo, nhưng mà cảm giác này hình như rất tốt.
Hắn nghĩ hắn điên rồi, hoặc là trúng cổ của nàng, hắn nghĩ không biết tại sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy.
"Cám ơn!" Nàng nhìn bản thân mặc chỉnh tề, hơi kinh ngạc, "Ngươi có vẻ rất quen thuộc, chẳng lẽ thường xuyên làm chuyện này sao?"
Hàn Hạo Thần bị nàng chọc giận tức chết.
Nhưng khi nàng xoay người mới bước đi được mấy bước, phát hiện chân vẫn còn có chút cảm giác đau đớn.
"Lại sao vậy?" Nhìn nàng dừng bước lại nhìn chân của mình, hắn thở một hơi nhíu mày hỏi.
Nàng ngước mắt điềm đạm đáng yêu nhìn hắn: "Chân của ta vẫn có chút đau. . . . . ."
"Vậy thì sao? Chẳng lẽ muốn Bổn vương cõng nàng?" Hai tay hắn chắp ở sau lưng liếc nhìn nàng. Chịu không nổi nhất là bộ dáng lúc này của nàng, luôn dùng bộ dạng điềm đạm đáng yêu để gạt sự đồng tình của hắn.