Trên triều, Hàn Hạo Hữu nhận được sự bái kiến của bách quan, nghi lễ xong xuôi, Hàn Hạo Thần sải bước chân lớn đến giữa đại điện, chắp tay hành lễ, bộ dáng của hắn vẫn luôn đúng mực.
''Hoàng huynh.'' Hắn ngẩng đầu về phía hoàng đế đang ngồi trên điện Kim Loan hỏi, ''Không biết hoàng huynh đã viết thánh chỉ gả cưới chưa?''
Đối với thánh chỉ gả cưới, nếu không có sự thúc giục của hoàng thượng, người được ban cho cưới không nên hỏi nhiều, nhưng trải qua chuyện đêm hôm qua, Hàn Hạo Thần đã không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ muốn nhanh chóng cưới nàng vào Thần vương phủ.
Đối với nàng, hắn đã không thể buông tay, càng không muốn để cho nàng bị người ta chỉ trích : chưa gả vào phủ mà đã ở đấy lâu dài.
Chư vị đại thần và Hàn Hạo Hữu vì câu nói và hành động của hắn mà rất kinh ngạc, Phí công công cong người lại nhắc nhở một câu, Hàn Hạo Hữu mới phục hồi tinh thần.
''Thần vương Nan Đắc gấp gáp như thế, thật sự kiến trẫm rất kinh ngạc, chỉ là thánh chỉ gả cưới đã định ra, ba ngày sau là ngày hôm nào, đến lúc đó ta sẽ cho người đi trước tuyên đọc thánh chỉ.'' Trên mặt Hàn Hạo Hữu cũng không có dấu hiệu không vui, nhưng mà lại nói công việc cụ thể với Hàn Hạo Thần, kể từ đó, bách quan lại cảm thấy Hàn Hạo Hữu thật sự là Đức minh quân.
''Tạ hoàng huynh.'' Hàn Hạo Thần nghe thấy Hàn Hạo Hữu nói như vậy, cũng yên tâm trong lòng, hiện tại chỉ cần chờ thánh chỉ đến Thần vương phủ, nhưng mà nghĩ về một phương diện khác, khi hắn trở về, hắn có nên nói tin tức này cho nàng biết không, cũng không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào.
Hoa Thiên Sóc đứng đằng sau mấy vị đại thần, khi hắn loáng thoáng nghe được Hàn Hạo Thần đang thúc giục hoàng thượng thì trái tim hắn rất buồn.
Lúc thấy Lạc Tử Mộng, hắn chỉ cảm thấy nàng có một dung mạo đơn thuần, chỉ là một dung nhan khuynh quốc khiến người ta khó quên, nhưng mà tính tình của nàng thì hoàn toàn khác, thị thiếp trong phủ của hắn đều có bộ dáng mềm mại mị hoặc, mà nàng lại giống như một đứa bé, toàn bộ cảm xúc đều thể hiện ở trên mặt, nữ nhân, hai cái chữ này lại không đúng với nàng.
Sự kích động trong nháy mắt, Hoa Thiên Sóc muốn tỉ thí công bằng với Hàn Hạo Thần, tuy thường ngày hắn có chút bướng bỉnh cương quyết, về mặt chuyện lớn cũng cần nghĩ thông suốt, mặc dù hắn nắm giữ binh quyền, nhưng trước mặt Hàn Hạo Thần mà nói, hắn cũng thua kém nhiều lắm, bất kể là binh quyền hay là địa vị, hắn đều thua kém xa.
Ngước mắt nhìn phụ thân Thừa tướng của hắn, ông đang dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, nghĩ đến chuyện ông đã nhìn thấu được tâm tư của đứa con trai này.
Hắn bất đắc dĩ cúi đầu, than một tiếng, có lẽ cuộc đời này hắn không có duyên phận với nàng.
Buổi sáng, Lạc Tử Mộng tỉnh dậy đã là lúc toàn bộ ánh mặt trời chiếu xuống đất, từ trước đến nay nàng luôn thích dậy muộn, giờ khắc này thì Hàn Hạo Thần cũng không làm phiền nàng, và Liên Vân cũng không cần đánh thức nàng. Chỉ là hắn không cho nàng biết những chuyện này, nàng chỉ biết là Hàn Hạo Thần không rảnh để quản lí nàng.
Rửa mặt xong, ăn đồ ăn sáng, tâm sự của nàng vẫn nặng nề, trong đầu đều là lời nói của Liên Vân ngày hôm qua.
Suy nghĩ đến mức rối loạn, hiện tại tất cả mọi thứ đều làm cho nàng bất ngờ, nhưng nàng biết rõ mình không nên có bất kì ý tưởng gì với hắn, bỏ qua chuyện hắn là Vương gia còn nàng là cô nhi, nàng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, nếu hắn động tâm, sợ là sẽ có mầm tai họa, hơn nữa.....
Nhíu lông mày lại, trái tim bắt đầu không vui, một tên tướng quân có thể cưới bảy tám thê thiếp, một Vương gia cũng phải cưới nhiều người hay sao?
Xem ra nàng nên đi giải quyết suy nghĩ này cho rõ ràng mới được.
Đi vào biệt viện, nghĩ đến chuyện mình bị hắn cấm túc, không có cách đi ra từ cửa chính, liền muốn trốn thoát bằng cái chuồng chó đó với Liên Vân, tuy nói chuồng chó có vài phần không được lịch sự cho lắm, nhưng nàng cũng không có thân phận gì ở đây, vì vậy quyết định bỏ qua Liên Vân, bò ra ngoài từ chuồng chó.
Chưa bao giờ được tự do đi chợ cho nên nàng có chút vui vẻ, người người nhốn nháo trên đường cái, tiếng người huyên náo, tuyệt đối khác thường với cảm giác ngồi bên trong xe ngựa. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện một cái chợ ở quốc gia nhỏ lại phồn hoa như thế này.
Trên đường cái, người bán hàng rong ra sức hét, các vật phẩm trong gian hàng lại càng rực rỡ muôn màu, khiến người xem hoa mắt, không kịp nhìn.
''Bánh Tô Cao.... ......vừa thơm vừa ngọt đây.....''
Tiếng rao hàng của người bán rong khiến cho nàng chú ý, xoay người nhìn về phía người bán Tô Cao, không khỏi cảm thấy tò mò, chưa bao giờ nghĩ đến việc lại có thức ăn như vậy ở cổ đại. Nhìn qua cũng không tệ, ngửi thấy mùi thơm, không biết ăn.....
''Ông chủ, cái này ngon không? Ta chưa từng ăn qua, cho ta một cái.'' Nàng nuốt nước miếng, nhìn thức ăn ngon của người bán hàng không chớp mắt.
Người bán hàng rong ngẩng đầu nhìn nàng, nhất thời kinh ngạc, lập tức cầm một miếng to nhất đưa cho nàng, ''Đây, ba quan tiền.''
Lạc Tử Mộng hào hứng muốn cầm lấy, nhưng vừa nghe thấy người bán hàng nói ''Ba quan tiền'' mới nhớ đến việc mình không mang bất cứ đồng nào, lần này đúng là khó ở, đi ra ngoài lại không mang tiền bên cạnh, đúng là rất bất tiện, hiện tại một quan tiền cũng không có.
Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu trách cứ Hàn Hạo Thần, đúng là vắt cổ chày ra nước, thậm chí cả một đồng tiền cũng không cho nàng, sớm biết như vậy, ngày đó không nên có cốt khí như vậy mà cự tuyệt ngân phiếu của hắn.
Có lẽ đại não khống chế dạ dày, vừa nghĩ đến thức ăn ngon, bụng lại bắt đầu kêu lên, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, bất đắc dĩ nhìn về người bán hàng, ''Vẫn là không được, ta không mang tiền.''
Người bán hàng rong dừng động tác, vốn muốn giận đến điên lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng vô tội của nàng thì lại không đành lòng. Nàng xoay người muốn rời đi thì lại nghe được tiếng kêu ở đằng sau, ''Cô nương, đợi đã.....''
Trên triều, Hàn Hạo Hữu nhận được sự bái kiến của bách quan, nghi lễ xong xuôi, Hàn Hạo Thần sải bước chân lớn đến giữa đại điện, chắp tay hành lễ, bộ dáng của hắn vẫn luôn đúng mực.
''Hoàng huynh.'' Hắn ngẩng đầu về phía hoàng đế đang ngồi trên điện Kim Loan hỏi, ''Không biết hoàng huynh đã viết thánh chỉ gả cưới chưa?''
Đối với thánh chỉ gả cưới, nếu không có sự thúc giục của hoàng thượng, người được ban cho cưới không nên hỏi nhiều, nhưng trải qua chuyện đêm hôm qua, Hàn Hạo Thần đã không suy nghĩ nhiều như vậy nữa, chỉ muốn nhanh chóng cưới nàng vào Thần vương phủ.
Đối với nàng, hắn đã không thể buông tay, càng không muốn để cho nàng bị người ta chỉ trích : chưa gả vào phủ mà đã ở đấy lâu dài.
Chư vị đại thần và Hàn Hạo Hữu vì câu nói và hành động của hắn mà rất kinh ngạc, Phí công công cong người lại nhắc nhở một câu, Hàn Hạo Hữu mới phục hồi tinh thần.
''Thần vương Nan Đắc gấp gáp như thế, thật sự kiến trẫm rất kinh ngạc, chỉ là thánh chỉ gả cưới đã định ra, ba ngày sau là ngày hôm nào, đến lúc đó ta sẽ cho người đi trước tuyên đọc thánh chỉ.'' Trên mặt Hàn Hạo Hữu cũng không có dấu hiệu không vui, nhưng mà lại nói công việc cụ thể với Hàn Hạo Thần, kể từ đó, bách quan lại cảm thấy Hàn Hạo Hữu thật sự là Đức minh quân.
''Tạ hoàng huynh.'' Hàn Hạo Thần nghe thấy Hàn Hạo Hữu nói như vậy, cũng yên tâm trong lòng, hiện tại chỉ cần chờ thánh chỉ đến Thần vương phủ, nhưng mà nghĩ về một phương diện khác, khi hắn trở về, hắn có nên nói tin tức này cho nàng biết không, cũng không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào.
Hoa Thiên Sóc đứng đằng sau mấy vị đại thần, khi hắn loáng thoáng nghe được Hàn Hạo Thần đang thúc giục hoàng thượng thì trái tim hắn rất buồn.
Lúc thấy Lạc Tử Mộng, hắn chỉ cảm thấy nàng có một dung mạo đơn thuần, chỉ là một dung nhan khuynh quốc khiến người ta khó quên, nhưng mà tính tình của nàng thì hoàn toàn khác, thị thiếp trong phủ của hắn đều có bộ dáng mềm mại mị hoặc, mà nàng lại giống như một đứa bé, toàn bộ cảm xúc đều thể hiện ở trên mặt, nữ nhân, hai cái chữ này lại không đúng với nàng.
Sự kích động trong nháy mắt, Hoa Thiên Sóc muốn tỉ thí công bằng với Hàn Hạo Thần, tuy thường ngày hắn có chút bướng bỉnh cương quyết, về mặt chuyện lớn cũng cần nghĩ thông suốt, mặc dù hắn nắm giữ binh quyền, nhưng trước mặt Hàn Hạo Thần mà nói, hắn cũng thua kém nhiều lắm, bất kể là binh quyền hay là địa vị, hắn đều thua kém xa.
Ngước mắt nhìn phụ thân Thừa tướng của hắn, ông đang dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, nghĩ đến chuyện ông đã nhìn thấu được tâm tư của đứa con trai này.
Hắn bất đắc dĩ cúi đầu, than một tiếng, có lẽ cuộc đời này hắn không có duyên phận với nàng.
Buổi sáng, Lạc Tử Mộng tỉnh dậy đã là lúc toàn bộ ánh mặt trời chiếu xuống đất, từ trước đến nay nàng luôn thích dậy muộn, giờ khắc này thì Hàn Hạo Thần cũng không làm phiền nàng, và Liên Vân cũng không cần đánh thức nàng. Chỉ là hắn không cho nàng biết những chuyện này, nàng chỉ biết là Hàn Hạo Thần không rảnh để quản lí nàng.
Rửa mặt xong, ăn đồ ăn sáng, tâm sự của nàng vẫn nặng nề, trong đầu đều là lời nói của Liên Vân ngày hôm qua.
Suy nghĩ đến mức rối loạn, hiện tại tất cả mọi thứ đều làm cho nàng bất ngờ, nhưng nàng biết rõ mình không nên có bất kì ý tưởng gì với hắn, bỏ qua chuyện hắn là Vương gia còn nàng là cô nhi, nàng là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, nếu hắn động tâm, sợ là sẽ có mầm tai họa, hơn nữa.....
Nhíu lông mày lại, trái tim bắt đầu không vui, một tên tướng quân có thể cưới bảy tám thê thiếp, một Vương gia cũng phải cưới nhiều người hay sao?
Xem ra nàng nên đi giải quyết suy nghĩ này cho rõ ràng mới được.
Đi vào biệt viện, nghĩ đến chuyện mình bị hắn cấm túc, không có cách đi ra từ cửa chính, liền muốn trốn thoát bằng cái chuồng chó đó với Liên Vân, tuy nói chuồng chó có vài phần không được lịch sự cho lắm, nhưng nàng cũng không có thân phận gì ở đây, vì vậy quyết định bỏ qua Liên Vân, bò ra ngoài từ chuồng chó.
Chưa bao giờ được tự do đi chợ cho nên nàng có chút vui vẻ, người người nhốn nháo trên đường cái, tiếng người huyên náo, tuyệt đối khác thường với cảm giác ngồi bên trong xe ngựa. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện một cái chợ ở quốc gia nhỏ lại phồn hoa như thế này.
Trên đường cái, người bán hàng rong ra sức hét, các vật phẩm trong gian hàng lại càng rực rỡ muôn màu, khiến người xem hoa mắt, không kịp nhìn.
''Bánh Tô Cao.... ......vừa thơm vừa ngọt đây.....''
Tiếng rao hàng của người bán rong khiến cho nàng chú ý, xoay người nhìn về phía người bán Tô Cao, không khỏi cảm thấy tò mò, chưa bao giờ nghĩ đến việc lại có thức ăn như vậy ở cổ đại. Nhìn qua cũng không tệ, ngửi thấy mùi thơm, không biết ăn.....
''Ông chủ, cái này ngon không? Ta chưa từng ăn qua, cho ta một cái.'' Nàng nuốt nước miếng, nhìn thức ăn ngon của người bán hàng không chớp mắt.
Người bán hàng rong ngẩng đầu nhìn nàng, nhất thời kinh ngạc, lập tức cầm một miếng to nhất đưa cho nàng, ''Đây, ba quan tiền.''
Lạc Tử Mộng hào hứng muốn cầm lấy, nhưng vừa nghe thấy người bán hàng nói ''Ba quan tiền'' mới nhớ đến việc mình không mang bất cứ đồng nào, lần này đúng là khó ở, đi ra ngoài lại không mang tiền bên cạnh, đúng là rất bất tiện, hiện tại một quan tiền cũng không có.
Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu trách cứ Hàn Hạo Thần, đúng là vắt cổ chày ra nước, thậm chí cả một đồng tiền cũng không cho nàng, sớm biết như vậy, ngày đó không nên có cốt khí như vậy mà cự tuyệt ngân phiếu của hắn.
Có lẽ đại não khống chế dạ dày, vừa nghĩ đến thức ăn ngon, bụng lại bắt đầu kêu lên, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu, bất đắc dĩ nhìn về người bán hàng, ''Vẫn là không được, ta không mang tiền.''
Người bán hàng rong dừng động tác, vốn muốn giận đến điên lên, nhưng nhìn thấy bộ dáng vô tội của nàng thì lại không đành lòng. Nàng xoay người muốn rời đi thì lại nghe được tiếng kêu ở đằng sau, ''Cô nương, đợi đã.....''