"Chẳng qua là ta muốn. . . . . . ra ngoài giải sầu một chút thôi." Nói đến chuyện này nàng lại nhớ tới một chuyện khác: "Ai bảo huynh giận ta chứ."
"Bổn vương giận nàng lúc nào chứ? Nàng có thể không giận bổn vương đã là tốt lắm rồi." Chàng nhìn dáng vẻ của nàng giống như là đã quên sạch mọi chuyện đêm qua, cho nên chàng cũng không muốn nhắc lại nữa. Dù sao không tới hai ngày nữa thì thánh chỉ tứ hôn cũng sẽ được hạ xuống, lúc đó hai người sẽ trở thành phu thê cho nên cũng không cần phải nói lại chuyện phong nhã đêm qua.
Mặc dù Hàn Hạo Thần không nói, nhưng trong lòng Lạc Tử Mộng vẫn đầy một bụng nghi vấn, nàng túm lấy tay áo của chàng, hỏi: "Có phải là huynh đã mang ta về từ cái nhà chứa kia không?" Thấy chàng mím môi không nói giống như là ngầm thừa nhận, nàng vội hỏi tiếp: "Vậy lúc huynh tới đó có phải là thấy ta đang bị người ta dùng loạn côn đánh hay không?"
"Sao nàng lại nói ra những lời như vậy chứ?"
"Vậy tại sao toàn thân ta từ trên xuống dưới đều rất đau, giống như muốn rã rời thành từng mảnh vậy. Ta muốn xuống giường đi lại, nhưng vừa cử động thì đã khiến cho toàn thân đau nhức. . . . . ." Nàng nhíu chặt chân mày oán trách, nhưng lại không thấy được sắc mặt khác thường của Hàn Hạo Thần, hơn nữa trên mặt chàng còn hơi đỏ ửng. Nàng cắn răng nghiến lợi nghĩ đến chuyện hôm qua đụng phải tú bà Cẩm Nương kia, quả thật là muốn lột da bà ta mà.
Nàng cũng không cố kỵ những lễ tiết của người con gái, nàng vén tay áo lên đưa cánh tay ngọc tới trước mặt Hàn Hạo Thần tức giận nói: "Hơn nữa, huynh xem đi, toàn thân ta từ trên xuống dưới đều là vết bầm tím."
Nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tử Mộng rồi cả trên cánh tay của nàng và bên cổ đều có vết bầm tím, Hàn Hạo Thần cúi đầu nắm tay thành quyền chống lên môi ho nhẹ một tiếng. Xem ra chuyện này muốn giấu giếm cũng khó khăn, đành phải thành thật nói rõ từ đầu đến cuối chuyện đêm qua với nàng thôi.
Hàn Hạo Thần vươn tay kéo tay áo của nàng xuống, động tác dịu dàng trước nay chưa từng thấy.
"Nàng thật sự không còn nhớ chuyện tối qua sao?" Thấy quần áo của nàng đã ngay ngắn, chàng thuận tay lấy một chén nước trà đưa tới bên miệng nàng. Nàng cũng không kiểu cách làm bộ, tay cũng không cần phải chạm vào chăn, cứ như vậy mở miệng uống hết ly trà kia.
"Nhớ, cũng không phải là ta bị mất trí nhớ mà."
"Vậy nàng nhớ được những gì?" Thấy nàng nói xong sắc mặt không đỏ hơi thở không gấp, ngược lại chàng cảm thấy rất hứng thú muốn biết nàng nhớ những gì.
Lạc Tử Mộng suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ta nhớ được là sau khi ra tới chợ thì ta phát hiện mình không mang theo tiền. . . . . ."
Nói tới chỗ này, nàng vẫn không quên hướng khuôn mặt vắt cổ chày ra nước về phía vương gia lườm chàng một cái. Nhìn thấy ánh mắt oán trách kia của nàng, Hàn Hạo Thần có chút không nhịn được hơi cong khóe môi lên, sau đó nàng lại nói tiếp: "Sau đó thì đụng phải một ‘ Lão bà yêu tinh ’, bà ta liên tục vung chiếc khăn lụa sực nức mùi hương về phía ta, sau đó nữa thì ta bất tỉnh nhân sự, đợi đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở nhà chứa."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . . ." Nghĩ tới đây, Lạc Tử Mộng giận đến nỗi đập tay xuống giường, đau đến mức toàn thân có chút co rút: "Mẹ nó, đau chết ta mất! Lại còn dám nói muốn bắt ta làm cô nương ở chỗ bà ta, ta không đồng ý, bà ta lập tức bảo người ta đổ rất nhiều nước canh gì đó mà ta không biết vào miệng ta bắt ta uống, uống đến nỗi cả người ta đều nóng đến chết đi được."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó." Trí nhớ của nàng cũng chỉ còn sót lại những chuyện này mà thôi. Ngước mắt lên nhìn nhìn Hàn Hạo Thần giống như có điều suy nghĩ, nàng tò mò hỏi: "Vậy sao huynh lại tìm được ta? Tại sao toàn thân ta từ trên xuống dưới đều là vết bầm tím? Còn nữa, tại sao. . . . . . ta lại ở đây?" Bây giờ nàng mới phát hiện ra là mình lại đang ở Tầm Mộng Cư.
Vẻ mặt Hàn Hạo Thần chợt dao động, chỉ nhỏ giọng nói: "Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, nếu hành động bất tiện thì phân phó người làm lấy cho nàng nhưng thứ nàng cần, bổn vương có việc phải đi trước."
Hôm qua nàng bị người ta ép buộc uống xuân dược, cho dù đã hoan ái với người khác nhưng thân thể vẫn sẽ có chút đau đớn, huống chi đêm qua lại là đêm đầu tiên của nàng, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi bị đau gấp bội, bây giờ nàng vẫn còn tinh thần để chất vấn tại sao lại như vậy cũng đã là rất may rồi. Nhưng mà đáng tiếc là, người uống xuân dược sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, chỉ cho rằng đó là một giấc mộng xuân.
"Này! Đợi chút. . . . . . A!" Vừa thấy chàng muốn rời khỏi đây, Lạc Tử Mộng lại vẫn chưa giải được suy nghĩ trong lòng, trong bụng quýnh lên, vội vén chăn lên muốn xuống giường đuổi theo, nhưng không ngờ lại ngã rầm trên mặt đất.
Hàn Hạo Thần nghe thấy tiếng vang thì vội vàng tiến lên ôm nàng rồi đặt nàng nằm lên giường thật ngay ngắn một lần nữa.
"Đang yên đang lành mà cũng có thể ngã từ trên giường xuống đất, nàng thật đúng là một khắc cũng không yên." Trong miệng thì nói ra lời trách cứ như vậy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự ân cần vô hạn.
"Vậy huynh nói cho ta biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đi! Tại sao ta lại không có một chút ấn tượng nào hết vậy?"
"Không nhớ được thì thôi, hai ngày tới nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Mặc dù Lạc Tử Mộng cảm thấy sắc mặt chàng có chút quái dị, nhưng mà cũng không có cách nào thấy rõ kết quả là gì. Nhưng mà hai ngày này, Hàn Hạo Thần phái Liên Vân tới hỏi nàng, nói là tú bà tên là Cẩm Nương kia đã bị bắt vào trong phủ đợi xử trí, nếu người bị hại là nàng, thì cứ để cho nàng tới định đoạt.
Nàng cũng không phải là quả hồng mềm gì đó, nếu đã dám ức hiếp trên đầu nàng, thì nàng tuyệt đối sẽ không để cho mụ Cẩm Nương này được ăn trái cây ngon.
Thân thể nàng cũng đã tốt hơn một chút. Do Hàn Hạo Thần phân phó bọn họ không được nhiều chuyện nhắc tới chuyện tối hôm đó, cho nên Lạc Tử Mông vẫn chưa hay biết gì, vẫn cho rằng trong lúc mình hôn mê đã bị Cẩm Nương ám toán. Cho nên lúc nghe thấy Cẩm Nương đã bị Hàn Hạo Thần bắt nhốt trong địa lao của vương phủ, thì nàng lập tức chạy tới thư phòng tìm Hàn Hạo Thần, muốn tự mình đi dạy dỗ mụ Cẩm Nương kia.
"Vương gia đang ở thư phòng phải không?" Chạy tới nội viện của thư phòng, nhìn thấy Thiệu Tần đang đứng ở một bên, nàng liền vừa chạy vừa nói thuận miệng hỏi một câu, không đợi Thiệu Tần trả lời, bóng người của nàng đã chui vào trong thư phòng.
"Vương gia, vương gia. . . . . ."
"Chuyện gì?" Hàn Hạo Thần đặt cây bút trong tay xuống, nhìn Lạc Tử Mộng đang vội vã chạy vào. Hôm qua vẫn còn la hét toàn thân đau nhức, vậy mà hôm nay cũng đã có thể vui vẻ như vậy rồi.
Nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Hàn Hạo Thần, Lạc Tử Mộng cũng tự giác thu liễm lại một chút.
Đi tới bên cạnh chàng nhìn chàng viết chữ, chớp chớp mắt gợi mở đề tài: "Có phải là vương gia đã bảo Liên Vân nói lại với ta là ta có thể làm chủ trừng phạt lão bà yêu tinh đó như thế nào cũng được hay không?"
Hàn Hạo Thần nhìn vẻ mặt của Lạc Tử Mộng cũng không vội trả lời vấn đề của nàng, chàng chỉ lên mấy chữ trên giấy hỏi: "Nàng có biết chữ không?"
Nàng quay đầu nhìn chàng một chút sau đó phụ họa nở một nụ cười: "Biết, đương nhiên là biết. . . . . . một chút!" Thật đáng thương khi nàng là một sinh viên đại học, thế mà đi tới nơi này lại chỉ biết một chút, nói ra cũng thật mất mặt. Cũng may là có vài chữ phồn thể có thể dựa vào phỏng đoán mà đoán được một hai ý, nếu không ngay cả "Một chút" nàng cũng không nhận ra.
"Một chút?" Hàn Hạo Thần mỉm cười bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ phụ mẫu nàng không mời tiên sinh tới dạy nàng hay sao?"
"Có mời! Nhưng mà chữ ở quê ta không giống với chữ ở chỗ các huynh mà thôi."
"Hả?" Nghe thấy lời này, Hàn Hạo Thần càng cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì theo hiểu biết của chàng, thì chữ viết của nước Ngân Nguyệt cũng không khác mấy so với chữ viết của nước Hàn Vũ. Nếu như nàng là người của nước Ngân Nguyệt thì sao lại không biết những chữ này chứ? Trừ phi là người với người có diện mạo tương tự nhau, như vậy nói cách khác là Hô Diên Phong đã nhận lầm người.
"Nàng rời nhà đã nhiều ngày, chẳng lẽ không sợ phụ mẫu mong nhớ sao?"
"Aiz! Nếu như ta biết rõ làm sao để trở về thì ta còn ở lại chỗ này của huynh ăn không uống không ở không sao?" Lời vừa ra khỏi miệng mới biết là mình lại nhanh nhảu, cho nên vội vàng sửa lại lời nói: "Vương gia đừng trách ta nhé, cũng chỉ là do ta không nhớ được đường về nhà, cho nên mới ở lại trong vương phủ quấy rầy, đừng nóng giận nhé...!"
Công phu thay đổi sắc mặt của nàng càng ngày càng tiến bộ, Hàn Hạo Thần cũng không so đo với nàng.
"Vậy nàng có nhớ. . . . . ." Hỏi tới đây Hàn Hạo Thần đột nhiên dừng lại, chàng biết là mình đang sợ.
"Chẳng qua là ta muốn. . . . . . ra ngoài giải sầu một chút thôi." Nói đến chuyện này nàng lại nhớ tới một chuyện khác: "Ai bảo huynh giận ta chứ."
"Bổn vương giận nàng lúc nào chứ? Nàng có thể không giận bổn vương đã là tốt lắm rồi." Chàng nhìn dáng vẻ của nàng giống như là đã quên sạch mọi chuyện đêm qua, cho nên chàng cũng không muốn nhắc lại nữa. Dù sao không tới hai ngày nữa thì thánh chỉ tứ hôn cũng sẽ được hạ xuống, lúc đó hai người sẽ trở thành phu thê cho nên cũng không cần phải nói lại chuyện phong nhã đêm qua.
Mặc dù Hàn Hạo Thần không nói, nhưng trong lòng Lạc Tử Mộng vẫn đầy một bụng nghi vấn, nàng túm lấy tay áo của chàng, hỏi: "Có phải là huynh đã mang ta về từ cái nhà chứa kia không?" Thấy chàng mím môi không nói giống như là ngầm thừa nhận, nàng vội hỏi tiếp: "Vậy lúc huynh tới đó có phải là thấy ta đang bị người ta dùng loạn côn đánh hay không?"
"Sao nàng lại nói ra những lời như vậy chứ?"
"Vậy tại sao toàn thân ta từ trên xuống dưới đều rất đau, giống như muốn rã rời thành từng mảnh vậy. Ta muốn xuống giường đi lại, nhưng vừa cử động thì đã khiến cho toàn thân đau nhức. . . . . ." Nàng nhíu chặt chân mày oán trách, nhưng lại không thấy được sắc mặt khác thường của Hàn Hạo Thần, hơn nữa trên mặt chàng còn hơi đỏ ửng. Nàng cắn răng nghiến lợi nghĩ đến chuyện hôm qua đụng phải tú bà Cẩm Nương kia, quả thật là muốn lột da bà ta mà.
Nàng cũng không cố kỵ những lễ tiết của người con gái, nàng vén tay áo lên đưa cánh tay ngọc tới trước mặt Hàn Hạo Thần tức giận nói: "Hơn nữa, huynh xem đi, toàn thân ta từ trên xuống dưới đều là vết bầm tím."
Nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Tử Mộng rồi cả trên cánh tay của nàng và bên cổ đều có vết bầm tím, Hàn Hạo Thần cúi đầu nắm tay thành quyền chống lên môi ho nhẹ một tiếng. Xem ra chuyện này muốn giấu giếm cũng khó khăn, đành phải thành thật nói rõ từ đầu đến cuối chuyện đêm qua với nàng thôi.
Hàn Hạo Thần vươn tay kéo tay áo của nàng xuống, động tác dịu dàng trước nay chưa từng thấy.
"Nàng thật sự không còn nhớ chuyện tối qua sao?" Thấy quần áo của nàng đã ngay ngắn, chàng thuận tay lấy một chén nước trà đưa tới bên miệng nàng. Nàng cũng không kiểu cách làm bộ, tay cũng không cần phải chạm vào chăn, cứ như vậy mở miệng uống hết ly trà kia.
"Nhớ, cũng không phải là ta bị mất trí nhớ mà."
"Vậy nàng nhớ được những gì?" Thấy nàng nói xong sắc mặt không đỏ hơi thở không gấp, ngược lại chàng cảm thấy rất hứng thú muốn biết nàng nhớ những gì.
Lạc Tử Mộng suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ta nhớ được là sau khi ra tới chợ thì ta phát hiện mình không mang theo tiền. . . . . ."
Nói tới chỗ này, nàng vẫn không quên hướng khuôn mặt vắt cổ chày ra nước về phía vương gia lườm chàng một cái. Nhìn thấy ánh mắt oán trách kia của nàng, Hàn Hạo Thần có chút không nhịn được hơi cong khóe môi lên, sau đó nàng lại nói tiếp: "Sau đó thì đụng phải một ‘ Lão bà yêu tinh ’, bà ta liên tục vung chiếc khăn lụa sực nức mùi hương về phía ta, sau đó nữa thì ta bất tỉnh nhân sự, đợi đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở nhà chứa."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó. . . . . ." Nghĩ tới đây, Lạc Tử Mộng giận đến nỗi đập tay xuống giường, đau đến mức toàn thân có chút co rút: "Mẹ nó, đau chết ta mất! Lại còn dám nói muốn bắt ta làm cô nương ở chỗ bà ta, ta không đồng ý, bà ta lập tức bảo người ta đổ rất nhiều nước canh gì đó mà ta không biết vào miệng ta bắt ta uống, uống đến nỗi cả người ta đều nóng đến chết đi được."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó." Trí nhớ của nàng cũng chỉ còn sót lại những chuyện này mà thôi. Ngước mắt lên nhìn nhìn Hàn Hạo Thần giống như có điều suy nghĩ, nàng tò mò hỏi: "Vậy sao huynh lại tìm được ta? Tại sao toàn thân ta từ trên xuống dưới đều là vết bầm tím? Còn nữa, tại sao. . . . . . ta lại ở đây?" Bây giờ nàng mới phát hiện ra là mình lại đang ở Tầm Mộng Cư.
Vẻ mặt Hàn Hạo Thần chợt dao động, chỉ nhỏ giọng nói: "Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, nếu hành động bất tiện thì phân phó người làm lấy cho nàng nhưng thứ nàng cần, bổn vương có việc phải đi trước."
Hôm qua nàng bị người ta ép buộc uống xuân dược, cho dù đã hoan ái với người khác nhưng thân thể vẫn sẽ có chút đau đớn, huống chi đêm qua lại là đêm đầu tiên của nàng, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi bị đau gấp bội, bây giờ nàng vẫn còn tinh thần để chất vấn tại sao lại như vậy cũng đã là rất may rồi. Nhưng mà đáng tiếc là, người uống xuân dược sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, chỉ cho rằng đó là một giấc mộng xuân.
"Này! Đợi chút. . . . . . A!" Vừa thấy chàng muốn rời khỏi đây, Lạc Tử Mộng lại vẫn chưa giải được suy nghĩ trong lòng, trong bụng quýnh lên, vội vén chăn lên muốn xuống giường đuổi theo, nhưng không ngờ lại ngã rầm trên mặt đất.
Hàn Hạo Thần nghe thấy tiếng vang thì vội vàng tiến lên ôm nàng rồi đặt nàng nằm lên giường thật ngay ngắn một lần nữa.
"Đang yên đang lành mà cũng có thể ngã từ trên giường xuống đất, nàng thật đúng là một khắc cũng không yên." Trong miệng thì nói ra lời trách cứ như vậy, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự ân cần vô hạn.
"Vậy huynh nói cho ta biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đi! Tại sao ta lại không có một chút ấn tượng nào hết vậy?"
"Không nhớ được thì thôi, hai ngày tới nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Mặc dù Lạc Tử Mộng cảm thấy sắc mặt chàng có chút quái dị, nhưng mà cũng không có cách nào thấy rõ kết quả là gì. Nhưng mà hai ngày này, Hàn Hạo Thần phái Liên Vân tới hỏi nàng, nói là tú bà tên là Cẩm Nương kia đã bị bắt vào trong phủ đợi xử trí, nếu người bị hại là nàng, thì cứ để cho nàng tới định đoạt.
Nàng cũng không phải là quả hồng mềm gì đó, nếu đã dám ức hiếp trên đầu nàng, thì nàng tuyệt đối sẽ không để cho mụ Cẩm Nương này được ăn trái cây ngon.
Thân thể nàng cũng đã tốt hơn một chút. Do Hàn Hạo Thần phân phó bọn họ không được nhiều chuyện nhắc tới chuyện tối hôm đó, cho nên Lạc Tử Mông vẫn chưa hay biết gì, vẫn cho rằng trong lúc mình hôn mê đã bị Cẩm Nương ám toán. Cho nên lúc nghe thấy Cẩm Nương đã bị Hàn Hạo Thần bắt nhốt trong địa lao của vương phủ, thì nàng lập tức chạy tới thư phòng tìm Hàn Hạo Thần, muốn tự mình đi dạy dỗ mụ Cẩm Nương kia.
"Vương gia đang ở thư phòng phải không?" Chạy tới nội viện của thư phòng, nhìn thấy Thiệu Tần đang đứng ở một bên, nàng liền vừa chạy vừa nói thuận miệng hỏi một câu, không đợi Thiệu Tần trả lời, bóng người của nàng đã chui vào trong thư phòng.
"Vương gia, vương gia. . . . . ."
"Chuyện gì?" Hàn Hạo Thần đặt cây bút trong tay xuống, nhìn Lạc Tử Mộng đang vội vã chạy vào. Hôm qua vẫn còn la hét toàn thân đau nhức, vậy mà hôm nay cũng đã có thể vui vẻ như vậy rồi.
Nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Hàn Hạo Thần, Lạc Tử Mộng cũng tự giác thu liễm lại một chút.
Đi tới bên cạnh chàng nhìn chàng viết chữ, chớp chớp mắt gợi mở đề tài: "Có phải là vương gia đã bảo Liên Vân nói lại với ta là ta có thể làm chủ trừng phạt lão bà yêu tinh đó như thế nào cũng được hay không?"
Hàn Hạo Thần nhìn vẻ mặt của Lạc Tử Mộng cũng không vội trả lời vấn đề của nàng, chàng chỉ lên mấy chữ trên giấy hỏi: "Nàng có biết chữ không?"
Nàng quay đầu nhìn chàng một chút sau đó phụ họa nở một nụ cười: "Biết, đương nhiên là biết. . . . . . một chút!" Thật đáng thương khi nàng là một sinh viên đại học, thế mà đi tới nơi này lại chỉ biết một chút, nói ra cũng thật mất mặt. Cũng may là có vài chữ phồn thể có thể dựa vào phỏng đoán mà đoán được một hai ý, nếu không ngay cả "Một chút" nàng cũng không nhận ra.
"Một chút?" Hàn Hạo Thần mỉm cười bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ phụ mẫu nàng không mời tiên sinh tới dạy nàng hay sao?"
"Có mời! Nhưng mà chữ ở quê ta không giống với chữ ở chỗ các huynh mà thôi."
"Hả?" Nghe thấy lời này, Hàn Hạo Thần càng cảm thấy nghi ngờ. Bởi vì theo hiểu biết của chàng, thì chữ viết của nước Ngân Nguyệt cũng không khác mấy so với chữ viết của nước Hàn Vũ. Nếu như nàng là người của nước Ngân Nguyệt thì sao lại không biết những chữ này chứ? Trừ phi là người với người có diện mạo tương tự nhau, như vậy nói cách khác là Hô Diên Phong đã nhận lầm người.
"Nàng rời nhà đã nhiều ngày, chẳng lẽ không sợ phụ mẫu mong nhớ sao?"
"Aiz! Nếu như ta biết rõ làm sao để trở về thì ta còn ở lại chỗ này của huynh ăn không uống không ở không sao?" Lời vừa ra khỏi miệng mới biết là mình lại nhanh nhảu, cho nên vội vàng sửa lại lời nói: "Vương gia đừng trách ta nhé, cũng chỉ là do ta không nhớ được đường về nhà, cho nên mới ở lại trong vương phủ quấy rầy, đừng nóng giận nhé...!"
Công phu thay đổi sắc mặt của nàng càng ngày càng tiến bộ, Hàn Hạo Thần cũng không so đo với nàng.
"Vậy nàng có nhớ. . . . . ." Hỏi tới đây Hàn Hạo Thần đột nhiên dừng lại, chàng biết là mình đang sợ.