Lạc Tử Mộng nhìn Hô Diên Phong, đưa tay lên rồi dừng lại giữa không trung. Bởi vì nàng cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng, từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên Hàn Hạo Thần đang dùng ánh mắt giết người không thấy máu nhìn nàng,
Nàng bị sợ đến rụt tay lại.
Trong nháy mắt nàng có chút mơ hồ, nàng nhớ khi còn bé lúc nàng không vui Hô Diên Phong dỗ dành nàng như dỗ đứa bé, vươn tay ra cho nàng nắm, sau đó mang nàng ra ngoài chơi. Đến khi Hàn Hạo Thần lấy lại tinh thần, nàng mới trở lại thực tế.
Hô Diên Phong thấy Hàn Hạo Thần ngăn trở, thật sự không nhịn được nữa rút kiếm ra.
Nàng thấy Hô Diên Phong lại muốn đánh nhau với Hàn Hạo Thần, sợ đến cứng người.
''Thiệu Tần, trông coi nàng.''
Hàn Hạo Thần đẩy nàng về phía Thiệu Tần, sau đó liền phi thân ra ngoài.
''Này!'' Lần này nàng rất nóng nảy, nghe nói tỷ võ ở cổ đại là dùng sinh mạng ra đánh cược, người thắng làm vua người thua làm giặc, cho dù chết ở dưới kiếm cũng là chuyện bình thường. Nhưng nàng không hy vọng bất cứ ai có chuyện.
Đối với Hô Diên Phong, nàng chưa biết rõ thân phận thật của hắn, sao có thể chết ở đây được? Nếu hắn xuyên không, có lẽ hai người bàn bạc kỹ là có thể đi về.
Đối với Hàn Hạo Thần.....
Trong lòng có chút rối loạn .
Nàng không muốn hắn chết, nhưng nói đúng là không biết nguyên nhân. Chỉ biết là hắn chết rồi, nàng nhất định sẽ đau khổ.
''Thiệu Tần, bọn họ đánh nhau.'' Nghe tiếng choang choang bên ngoài, nàng kêu to, nàng không hiểu, tại sao mấy người hộ vệ kia chỉ cầm kiếm mà lại không ra ngăn cản.
Nàng muốn chạy đi, lại bị Thiệu Tần đưa tay ra ngăn cản: ''Lạc cô nương bình tĩnh, Vương gia giao phó cho thuộc hạ trông coi Lạc cô nương, xin Lạc cô nương hãy chờ.''
Nàng gấp đến mức dậm chân, nhưng bộ dáng Thiệu Tần lại thản nhiên: ''Yên tâm, Vương gia không có chuyện gì đâu.''
Quả thật nàng tức chết rồi, sao lại chỉ lo gia của mình, chẳng lẽ người khác thì không phải là mạng sao? Nàng xoay người, đá hắn một cái: ''Không phải ngươi nói Hô Diên Phong là hoàng tử nước Ngân Nguyệt sao? Chẳng lẽ sứ thần chết ở phủ của gia ngươi, ngươi không cần chịu trách nhiệm?''
Công công truyền chỉ nghe vậy cũng bị sợ: ''Ơ, nói cái gì thế hả, hoàng tử tuyệt đối không có chuyện, nếu như có sai lầm, sợ rằng hai nước sẽ có chiến tranh.''
''Thiệu Tần!'' Nàng hốt hoảng kêu lên, ''Ngươi còn cản ta, còn không mau ngăn bọn họ lại! Chẳng lẽ ngươi muốn hai nước đánh nhau, sinh linh đồ thán sao? Coi như hai nước không khai chiến, ngươi đảm bảo Vương gia nhà ngươi sẽ không có chuyện gì, hoàng thượng sẽ không trách tội?''
Khi nhận thánh chỉ, Liên Vân nói Hàn Hạo Hữu luôn luôn tìm cơ hội hại Hàn Hạo Thần.
Thiệu Tần không ngờ người không tim không phổi như nàng lại nói ra lời này, mà lời của nàng lại có chút đạo lí, nếu Hàn Hạo Thần đả thương Hô Diên Phong, sợ rằng cả Thần vương phủ sẽ gặp cảnh khốn khổ.
Lúc Thiệu Tần đang do dự, nàng nhân cơ hội đẩy hắn ra, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng đứng tim: Hô Diên Phong cầm nhuyễn kiếm ép sát từng bước, mà Hàn Hạo Thần lại thận trọng. Mặc dù nàng xem không hiểu kiếm thuật và võ công, nhưng từ vẻ mặt của hai người, nàng thấy được Hô Diên Phong đang tức giận muốn bức chết Hàn Hạo Thần.
''Này! Các người đừng đánh nữa.'' Nàng không ngừng kêu la, nếu đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.
Hàn Hạo Thần nghe được âm thanh của nàng, vừa đánh vừa giận giữ mắng: ''Thiệu Tần! Ta bảo ngươi trông coi nàng, ngươi làm cái gì thế hả?''
''Vương gia, thuộc hạ.......'' Thiệu Tần nhìn nàng một cái rồi khuyên nhủ, ''Vương gia bớt giận....''
''Bảo ngươi đừng đánh!'' Thật sự nàng không nhìn nổi, quát với Hô Diên Phong, ''Hô Diên Phong, sao ngươi lại đánh Vương gia?''
Mặc dù nàng không có phát hiện ra trong lời nói của nàng có ẩn tình như nói giúp cho Hàn Hạo Thần, nhưng Hô Diên Phong nghe thấy chính là như thêm dầu vào lửa. Lực đạo trên tay cũng tăng thêm, càng thêm liều chết với Hàn Hạo Thần.
Hắn không nghĩ tới mới chia ly có mấy tháng, nàng bắt đầu nói giúp cho người khác, hắn nhớ trước kia nàng chỉ đứng lo lắng, hắn đều làm chủ tất cả, nếu như xảy ra xung đột giữa hắn và người khác, mặc dù nàng nhìn như nhu nhược nhưng lại thẳng thắng đứng ra bao che.
Hơn nữa mới mấy tháng, tính tình của nàng cũng thay đổi, trước là dịu dàng như nước, bây giờ lớn tiếng ồn ào.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là Mộng Nhi, vẫn là người mà hắn thích nhất, cho nên hắn tuyệt đối không buông tha.
Mới vừa rồi nàng to tiếng trách cứ cũng làm cho Hô Diên Phong phân tâm, hắn hoài nghi nàng bị Hàn Hạo Thần hạ cổ, nếu không sao lại có biến cố lớn như vậy? Nước Ngân Nguyệt hạ độc không nhiều nhưng cũng có, chỉ là hắn không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện hạ độc ở nước Hàn Vũ.
Bởi vì phân tâm, cho nên Hô Diên Phong vô ý bị đánh cho một chưởng, mặc dù không lớn nhưng bọn họ chính là dùng nội lực tập võ, một chưởng cũng khiến cho Hồ Diên Phong phun ra máu tươi.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy lúc đánh nhau lại phun máu tươi ra khỏi miệng, bị dọa sợ tại chỗ.
''Hàn Hạo Thần! Ngươi không thể tổn thương hắn được.'' Dưới tình thế cấp bách, nàng không để ý nghi lễ, nói ra cả tên tuổi Hàn Hạo Thần.
Cho đến khi Hàn Hạo Thần dùng mắt lạnh nhìn lại, nàng mới biết mình thất lễ.
"Vương Gia. . . . . . Ta. . . . . ." Mới vừa mở miệng, lại nhìn thấy một cặp mắt lạnh nhìn sang, nàng không nghĩ nhiều như vậy, lập tức chạy lên: ''Vương gia cẩn thận.''
Hô Diên Phong vận khí, bởi vì kiếm quá nhanh quá ác, căn bản hắn không kịp thu kiếm, lúc ngàn quân nguy kịch kiếm đâm về phía mi tâm của nàng, một đôi tay bắt được thân kiếm trong khoảng khắc.
Tất cả hô hấp của mọi người bị chậm lại, Thiệu Tần thấy thế lập tức mang hộ vệ bao vây Hô Diên Phong.
Trước mắt nàng, máu tươi nhỏ giọt giống từ lòng bàn tay của Hàn Hạo Thần, nàng tái mặt nhìn về phía mi tâm không nhíu lấy một cái của hắn, hai tay run run mở tay hắn từ thân kiếm ra.
Buông thân kiếm ra, máu trên tay hắn chảy càng nhiều, nhưng vẻ mặt của hắn giống như tay này không phải của mình.
"Máu. . . . . . Ngươi chảy máu. . . . . ." Lạc Tử Mộng tay chân luống cuống, lấy khăn từ trên người cột vào tay hắn, nhưng một chiếc khăn màu trắng rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ tươi, nàng càng thêm hoảng hốt, ''Làm sao bây giờ? Không ngừng được.....Tiểu Đông, ngươi còn không nhanh mời thái y.''
''Dạ! Nô tài đi ngay ạ.'' Tiểu Đông nghe vậy lập tức rời đi đi tìm thái y.
Lúc trước Tiểu Đông không có lập tức đi tìm thái y bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của Hàn Hạo Thần, ánh mắt ấy vẫn luôn nhìn Lạc Tử Mộng, Tiểu Đông biết hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc tâm tình của nàng, hắn muốn nàng biểu hiện sự quan tâm hắn trước mặt Hô Diên Phong, làm Hô Diên Phong chết tâm, cũng khiến cho hắn ta tưởng rằng bọn họ rất ân ái.
Nhưng dù sao tay hắn là do Hô Diên Phong làm bị thương, Thiệu Tần cũng không dễ dàng bỏ qua, hộ vệ nghe lệnh chặn Hô Diên Phong và tùy tùng của hắn ở một bên, Thiệu Tần lên tiếng hỏi: ''Xin chỉ thị của Vương gia.''
''Các người sẽ làm gì hắn?'' Lạc Tử Mộng vốn đang dùng khăn tay cầm máu cho Hàn Hạo Thần thì dừng lại, nghĩ tới Cẩm Nương bị nhốt ở đại lao, sống lưng nàng có chút lạnh, mặc kệ hắn có phải là Hô Diên Phong hay không, nàng cũng không hy vọng Hàn Hạo Thần đối xử với hắn ta như vậy.
Có lẽ bởi vì hai người thật sự quá giống nhau, nếu không phải cùng một người, thì đó cũng là kiếp trước của hắn, cho nên nàng đặc biệt có cảm giác thân thiết, hình như có cảm giác người tha hương hội ngộ, nhưng trong lòng nàng biết rõ, đó không phải là tình cảm nam nữ.
Hàn Hạo Thần thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lập tức chau mày, hắn mới bị thương mà chưa cho hắn cái thâm tình này, mà một câu nói của nàng khiến lòng hắn thắt lại.
''Vậy ngươi muốn Bổn vương làm như thế nào với hắn ta?'' Hàn Hạo Thần hỏi ngược lại một câu.
Nàng biết hắn đang mất hứng, nhưng nàng còn phải nói: ''Mặc kệ vì cái gì, có thể để cho hắn trở về hay không?''
''Ngươi muốn Bổn vương bỏ qua cho hắn?'' Môi mỏng hé mở, từng chữ như tràn ra từ trong kẽ răng, sự tức giận cũng vào trong tai nàng.
''Đúng.''
Nàng cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, thế nhưng lập tức trả lời hắn. Thấy hắn trợn to mắt nhìn nàng, nàng cảm thấy toàn bộ lông tay lông chân của mình bị dựng hết lên, hóa ra là sợ lạnh, mà lúc này một làn gió lạnh thổi qua, nàng cảm thấy họa vô đơn chí, rùng mình một cái.
''Thiệu Tần! Đưa Đại hoàng tử hồi cung.'' Hàn Hạo Thần nhìn nàng một cái rồi rống lên một tiếng.
Đợi đến khi bọn họ hộ tống Hô Diên Phong rời khỏi Thần vương phủ, Hàn Hạo Thần cũng làm loạn trong phủ.
Thái y đến chuẩn bệnh cho hắn, nhưng hắn không chịu, không chỉ đuổi thái y còn chửi mắng thái y. Nàng biết hắn đang so tài với nàng, trách nàng che chở Hô Diên Phong. Nhưng nàng có thể làm như thế nào đây? Ở thế giới hoàn toàn bất đồng này lại gặp được cố nhân, nàng hưng phấn kích động nhưng chẳng lẽ lại không hợp tình hợp lí sao?
Nô tài và nha hoàn không dám đến gần phòng của hắn, chỉ sợ bị vạ lây.
Tiểu Đông bất đắc dĩ chỉ đành chạy tới cầu xin Lạc Tử Mộng, ''Lạc cô nương, người hãy đi khuyên nhủ Vương gia, nếu tiếp tục như vậy nữa thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng, khi Vương gia đập đồ, vết thương chắc chắn bị toác ra, vậy phải làm sao?''
Nàng bị dọa sợ khong nhẹ, trước thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, quả thật muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
''Ta không đi. Nếu hắn coi ta như đồ vật, đập ta đi thì sao? Chính các người cũng không dám đi.''
Nàng vẫn sợ khi đối mặt với hắn, trừ hắn ra, nàng thật sự không có gặp qua người có ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt kia quả thật giống như một thanh kiếm sống.
Tiểu Đông nghe lời của nàng xong liền đảo đảo tròng mắt, sau đó đáp: ''Lạc cô nương thứ cho nô tài lỡ lời, bởi vì cô nương mà Vương gia mới bị thương.''
Nghe lời nói này xong, nàng như bóng cao su bị xì hơi, đây chính là lí do tốt nhât.
Nàng cầm thuốc trị thương và băng gạc đứng bên ngoài, bọn nô tài cách đó không xa đều thúc giục nàng nhanh đi vào, quả thật nàng có cảm giác như lên đoạn đầu đài. Nhưng Tiểu Đông nói đúng, thương thế của hắn là do nàng, cho nên nàng không thể bỏ qua.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng nàng đẩy cửa đi vào.
Lạc Tử Mộng nhìn Hô Diên Phong, đưa tay lên rồi dừng lại giữa không trung. Bởi vì nàng cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng, từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên Hàn Hạo Thần đang dùng ánh mắt giết người không thấy máu nhìn nàng,
Nàng bị sợ đến rụt tay lại.
Trong nháy mắt nàng có chút mơ hồ, nàng nhớ khi còn bé lúc nàng không vui Hô Diên Phong dỗ dành nàng như dỗ đứa bé, vươn tay ra cho nàng nắm, sau đó mang nàng ra ngoài chơi. Đến khi Hàn Hạo Thần lấy lại tinh thần, nàng mới trở lại thực tế.
Hô Diên Phong thấy Hàn Hạo Thần ngăn trở, thật sự không nhịn được nữa rút kiếm ra.
Nàng thấy Hô Diên Phong lại muốn đánh nhau với Hàn Hạo Thần, sợ đến cứng người.
''Thiệu Tần, trông coi nàng.''
Hàn Hạo Thần đẩy nàng về phía Thiệu Tần, sau đó liền phi thân ra ngoài.
''Này!'' Lần này nàng rất nóng nảy, nghe nói tỷ võ ở cổ đại là dùng sinh mạng ra đánh cược, người thắng làm vua người thua làm giặc, cho dù chết ở dưới kiếm cũng là chuyện bình thường. Nhưng nàng không hy vọng bất cứ ai có chuyện.
Đối với Hô Diên Phong, nàng chưa biết rõ thân phận thật của hắn, sao có thể chết ở đây được? Nếu hắn xuyên không, có lẽ hai người bàn bạc kỹ là có thể đi về.
Đối với Hàn Hạo Thần.....
Trong lòng có chút rối loạn .
Nàng không muốn hắn chết, nhưng nói đúng là không biết nguyên nhân. Chỉ biết là hắn chết rồi, nàng nhất định sẽ đau khổ.
''Thiệu Tần, bọn họ đánh nhau.'' Nghe tiếng choang choang bên ngoài, nàng kêu to, nàng không hiểu, tại sao mấy người hộ vệ kia chỉ cầm kiếm mà lại không ra ngăn cản.
Nàng muốn chạy đi, lại bị Thiệu Tần đưa tay ra ngăn cản: ''Lạc cô nương bình tĩnh, Vương gia giao phó cho thuộc hạ trông coi Lạc cô nương, xin Lạc cô nương hãy chờ.''
Nàng gấp đến mức dậm chân, nhưng bộ dáng Thiệu Tần lại thản nhiên: ''Yên tâm, Vương gia không có chuyện gì đâu.''
Quả thật nàng tức chết rồi, sao lại chỉ lo gia của mình, chẳng lẽ người khác thì không phải là mạng sao? Nàng xoay người, đá hắn một cái: ''Không phải ngươi nói Hô Diên Phong là hoàng tử nước Ngân Nguyệt sao? Chẳng lẽ sứ thần chết ở phủ của gia ngươi, ngươi không cần chịu trách nhiệm?''
Công công truyền chỉ nghe vậy cũng bị sợ: ''Ơ, nói cái gì thế hả, hoàng tử tuyệt đối không có chuyện, nếu như có sai lầm, sợ rằng hai nước sẽ có chiến tranh.''
''Thiệu Tần!'' Nàng hốt hoảng kêu lên, ''Ngươi còn cản ta, còn không mau ngăn bọn họ lại! Chẳng lẽ ngươi muốn hai nước đánh nhau, sinh linh đồ thán sao? Coi như hai nước không khai chiến, ngươi đảm bảo Vương gia nhà ngươi sẽ không có chuyện gì, hoàng thượng sẽ không trách tội?''
Khi nhận thánh chỉ, Liên Vân nói Hàn Hạo Hữu luôn luôn tìm cơ hội hại Hàn Hạo Thần.
Thiệu Tần không ngờ người không tim không phổi như nàng lại nói ra lời này, mà lời của nàng lại có chút đạo lí, nếu Hàn Hạo Thần đả thương Hô Diên Phong, sợ rằng cả Thần vương phủ sẽ gặp cảnh khốn khổ.
Lúc Thiệu Tần đang do dự, nàng nhân cơ hội đẩy hắn ra, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng đứng tim: Hô Diên Phong cầm nhuyễn kiếm ép sát từng bước, mà Hàn Hạo Thần lại thận trọng. Mặc dù nàng xem không hiểu kiếm thuật và võ công, nhưng từ vẻ mặt của hai người, nàng thấy được Hô Diên Phong đang tức giận muốn bức chết Hàn Hạo Thần.
''Này! Các người đừng đánh nữa.'' Nàng không ngừng kêu la, nếu đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.
Hàn Hạo Thần nghe được âm thanh của nàng, vừa đánh vừa giận giữ mắng: ''Thiệu Tần! Ta bảo ngươi trông coi nàng, ngươi làm cái gì thế hả?''
''Vương gia, thuộc hạ.......'' Thiệu Tần nhìn nàng một cái rồi khuyên nhủ, ''Vương gia bớt giận....''
''Bảo ngươi đừng đánh!'' Thật sự nàng không nhìn nổi, quát với Hô Diên Phong, ''Hô Diên Phong, sao ngươi lại đánh Vương gia?''
Mặc dù nàng không có phát hiện ra trong lời nói của nàng có ẩn tình như nói giúp cho Hàn Hạo Thần, nhưng Hô Diên Phong nghe thấy chính là như thêm dầu vào lửa. Lực đạo trên tay cũng tăng thêm, càng thêm liều chết với Hàn Hạo Thần.
Hắn không nghĩ tới mới chia ly có mấy tháng, nàng bắt đầu nói giúp cho người khác, hắn nhớ trước kia nàng chỉ đứng lo lắng, hắn đều làm chủ tất cả, nếu như xảy ra xung đột giữa hắn và người khác, mặc dù nàng nhìn như nhu nhược nhưng lại thẳng thắng đứng ra bao che.
Hơn nữa mới mấy tháng, tính tình của nàng cũng thay đổi, trước là dịu dàng như nước, bây giờ lớn tiếng ồn ào.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là Mộng Nhi, vẫn là người mà hắn thích nhất, cho nên hắn tuyệt đối không buông tha.
Mới vừa rồi nàng to tiếng trách cứ cũng làm cho Hô Diên Phong phân tâm, hắn hoài nghi nàng bị Hàn Hạo Thần hạ cổ, nếu không sao lại có biến cố lớn như vậy? Nước Ngân Nguyệt hạ độc không nhiều nhưng cũng có, chỉ là hắn không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện hạ độc ở nước Hàn Vũ.
Bởi vì phân tâm, cho nên Hô Diên Phong vô ý bị đánh cho một chưởng, mặc dù không lớn nhưng bọn họ chính là dùng nội lực tập võ, một chưởng cũng khiến cho Hồ Diên Phong phun ra máu tươi.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy lúc đánh nhau lại phun máu tươi ra khỏi miệng, bị dọa sợ tại chỗ.
''Hàn Hạo Thần! Ngươi không thể tổn thương hắn được.'' Dưới tình thế cấp bách, nàng không để ý nghi lễ, nói ra cả tên tuổi Hàn Hạo Thần.
Cho đến khi Hàn Hạo Thần dùng mắt lạnh nhìn lại, nàng mới biết mình thất lễ.
"Vương Gia. . . . . . Ta. . . . . ." Mới vừa mở miệng, lại nhìn thấy một cặp mắt lạnh nhìn sang, nàng không nghĩ nhiều như vậy, lập tức chạy lên: ''Vương gia cẩn thận.''
Hô Diên Phong vận khí, bởi vì kiếm quá nhanh quá ác, căn bản hắn không kịp thu kiếm, lúc ngàn quân nguy kịch kiếm đâm về phía mi tâm của nàng, một đôi tay bắt được thân kiếm trong khoảng khắc.
Tất cả hô hấp của mọi người bị chậm lại, Thiệu Tần thấy thế lập tức mang hộ vệ bao vây Hô Diên Phong.
Trước mắt nàng, máu tươi nhỏ giọt giống từ lòng bàn tay của Hàn Hạo Thần, nàng tái mặt nhìn về phía mi tâm không nhíu lấy một cái của hắn, hai tay run run mở tay hắn từ thân kiếm ra.
Buông thân kiếm ra, máu trên tay hắn chảy càng nhiều, nhưng vẻ mặt của hắn giống như tay này không phải của mình.
"Máu. . . . . . Ngươi chảy máu. . . . . ." Lạc Tử Mộng tay chân luống cuống, lấy khăn từ trên người cột vào tay hắn, nhưng một chiếc khăn màu trắng rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ tươi, nàng càng thêm hoảng hốt, ''Làm sao bây giờ? Không ngừng được.....Tiểu Đông, ngươi còn không nhanh mời thái y.''
''Dạ! Nô tài đi ngay ạ.'' Tiểu Đông nghe vậy lập tức rời đi đi tìm thái y.
Lúc trước Tiểu Đông không có lập tức đi tìm thái y bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của Hàn Hạo Thần, ánh mắt ấy vẫn luôn nhìn Lạc Tử Mộng, Tiểu Đông biết hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc tâm tình của nàng, hắn muốn nàng biểu hiện sự quan tâm hắn trước mặt Hô Diên Phong, làm Hô Diên Phong chết tâm, cũng khiến cho hắn ta tưởng rằng bọn họ rất ân ái.
Nhưng dù sao tay hắn là do Hô Diên Phong làm bị thương, Thiệu Tần cũng không dễ dàng bỏ qua, hộ vệ nghe lệnh chặn Hô Diên Phong và tùy tùng của hắn ở một bên, Thiệu Tần lên tiếng hỏi: ''Xin chỉ thị của Vương gia.''
''Các người sẽ làm gì hắn?'' Lạc Tử Mộng vốn đang dùng khăn tay cầm máu cho Hàn Hạo Thần thì dừng lại, nghĩ tới Cẩm Nương bị nhốt ở đại lao, sống lưng nàng có chút lạnh, mặc kệ hắn có phải là Hô Diên Phong hay không, nàng cũng không hy vọng Hàn Hạo Thần đối xử với hắn ta như vậy.
Có lẽ bởi vì hai người thật sự quá giống nhau, nếu không phải cùng một người, thì đó cũng là kiếp trước của hắn, cho nên nàng đặc biệt có cảm giác thân thiết, hình như có cảm giác người tha hương hội ngộ, nhưng trong lòng nàng biết rõ, đó không phải là tình cảm nam nữ.
Hàn Hạo Thần thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lập tức chau mày, hắn mới bị thương mà chưa cho hắn cái thâm tình này, mà một câu nói của nàng khiến lòng hắn thắt lại.
''Vậy ngươi muốn Bổn vương làm như thế nào với hắn ta?'' Hàn Hạo Thần hỏi ngược lại một câu.
Nàng biết hắn đang mất hứng, nhưng nàng còn phải nói: ''Mặc kệ vì cái gì, có thể để cho hắn trở về hay không?''
''Ngươi muốn Bổn vương bỏ qua cho hắn?'' Môi mỏng hé mở, từng chữ như tràn ra từ trong kẽ răng, sự tức giận cũng vào trong tai nàng.
''Đúng.''
Nàng cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, thế nhưng lập tức trả lời hắn. Thấy hắn trợn to mắt nhìn nàng, nàng cảm thấy toàn bộ lông tay lông chân của mình bị dựng hết lên, hóa ra là sợ lạnh, mà lúc này một làn gió lạnh thổi qua, nàng cảm thấy họa vô đơn chí, rùng mình một cái.
''Thiệu Tần! Đưa Đại hoàng tử hồi cung.'' Hàn Hạo Thần nhìn nàng một cái rồi rống lên một tiếng.
Đợi đến khi bọn họ hộ tống Hô Diên Phong rời khỏi Thần vương phủ, Hàn Hạo Thần cũng làm loạn trong phủ.
Thái y đến chuẩn bệnh cho hắn, nhưng hắn không chịu, không chỉ đuổi thái y còn chửi mắng thái y. Nàng biết hắn đang so tài với nàng, trách nàng che chở Hô Diên Phong. Nhưng nàng có thể làm như thế nào đây? Ở thế giới hoàn toàn bất đồng này lại gặp được cố nhân, nàng hưng phấn kích động nhưng chẳng lẽ lại không hợp tình hợp lí sao?
Nô tài và nha hoàn không dám đến gần phòng của hắn, chỉ sợ bị vạ lây.
Tiểu Đông bất đắc dĩ chỉ đành chạy tới cầu xin Lạc Tử Mộng, ''Lạc cô nương, người hãy đi khuyên nhủ Vương gia, nếu tiếp tục như vậy nữa thì vết thương sẽ bị nhiễm trùng, khi Vương gia đập đồ, vết thương chắc chắn bị toác ra, vậy phải làm sao?''
Nàng bị dọa sợ khong nhẹ, trước thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, quả thật muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
''Ta không đi. Nếu hắn coi ta như đồ vật, đập ta đi thì sao? Chính các người cũng không dám đi.''
Nàng vẫn sợ khi đối mặt với hắn, trừ hắn ra, nàng thật sự không có gặp qua người có ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, ánh mắt kia quả thật giống như một thanh kiếm sống.
Tiểu Đông nghe lời của nàng xong liền đảo đảo tròng mắt, sau đó đáp: ''Lạc cô nương thứ cho nô tài lỡ lời, bởi vì cô nương mà Vương gia mới bị thương.''
Nghe lời nói này xong, nàng như bóng cao su bị xì hơi, đây chính là lí do tốt nhât.
Nàng cầm thuốc trị thương và băng gạc đứng bên ngoài, bọn nô tài cách đó không xa đều thúc giục nàng nhanh đi vào, quả thật nàng có cảm giác như lên đoạn đầu đài. Nhưng Tiểu Đông nói đúng, thương thế của hắn là do nàng, cho nên nàng không thể bỏ qua.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng nàng đẩy cửa đi vào.