Hoa Thiên Nhụy vẫn đứng bên cạnh bình phong kia, mặc dù không thấy cử chỉ thân mật của bọn họ, nhưng nghe lời nói là có thể hiểu được tình ý của bọn họ.
Một cỗ khí không cam lòng xông lên đầu, mà nước mắt không thể khống chế được lan tràn trong hốc mắt. Nàng che miệng, xoay người chạy ra bên ngoài.
Từ đầu tới cuối hắn biết Hoa Thiên Nhụy đứng sau bình phong, nhưng hắn không có đuổi nàng đi, mục đích giống với Tần quản gia, để cho nàng nhận ra sớm một chút cũng tốt hơn là dây dưa lâu dài.
Lạc Tử Mộng nhìn thời gian không còn sớm nữa, không biết sao hắn vẫn chưa lên triều, nàng kéo cánh tay áo của hắn một cái, há miệng muốn nói nhưng lại thôi, chán nản cúi đầu, nụ cười trên mặt cũng mất đi.
''Chúng ta sắp thành thân, có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, cho nên mấy ngày nay không cần lên triều.'' Hắn từ từ mở miệng, cũng khiến nàng không thể tưởng tượng được, nàng không có nói cái gì, sau hắn lại đoán trúng được tâm tư của nàng?
Liên Vân đang trang điểm cho nàng mừng rỡ nói: ''Vương gia và Lạc cô nương đúng là tâm ý tương thông, Lạc cô nương không cần mở miệng thì Vương gia đã biết Lạc cô nương đang suy nghĩ gì.''
Liên Vân nói ra tiếng lòng của nàng, nếu như đây không phải là cổ đại mà là hiện đại, nàng nhất định cảm thấy hắn học tâm lý học. Hoặc có thể làm chuyên gia đàm phán hay là cố vấn tâm lí, chỉ là bằng tư cách của hắn, nếu hắn làm cố vấn thì đoán chừng toàn bộ nữ nhân đều bảo mình bị bệnh rồi đi tìm hắn trị liệu.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi xì cười ra tiếng.
''Nghĩ gì mà buồn cười như vậy?'' Hắn ngồi cạnh người nàng cũng không kiêng dè Liên Vân, kéo tay nàng nhẹ giọng hỏi.
Nàng không thể mở miệng, Liên Vân tích cực đáp giúp nàng: ''Lạc cô nương nhất định nghĩ là sắp thành thân với Vương gia nên liền cười.''
Nàng dùng một cánh tay khác đánh Liên Vân, cô gái nhỏ này xem ra còn cao hứng hơn nàng, giống như nàng ta sắp được gả đi vậy. Chỉ là mới nghĩ đến phải gả cho hắn, lòng nàng có chút bối rối, chưa nghĩ đến chuyện mình phải gả cho cổ nhân, còn là một Vương gia đẹp trai khiến người ta hít thở không thông.
''Lạc cô nương, người nói có đúng không?''
Mới vừa suy nghĩ chuyện của mình, giọng nói của Liên Vân loáng thoáng truyền đến tai mình, nhưng nàng nghe không lọt tai, bị nàng ta hỏi như vậy, thật khiến nàng có chút sững sờ, quay đầu thấy ánh mắt nóng rực của hắn, nàng đại khái có thể đoán được nàng ta hỏi cái gì, cũng nhận thấy không thể nói chuyện là có điểm tốt, nàng chỉ cười một tiếng với hắn, hắn cũng không hỏi nữa.
Sau khi Liên Vân giúp nàng trang điểm xong, hắn tỏ ra kinh ngạc như thể chưa quen biết nàng, Liên Vân ở một bên che miệng cười trộm.
Nàng đưa tay che ánh mắt của hắn, khiến hắn cũng nhếch môi cười.
''Ăn trưa xong rồi theo ta vào cung.'' Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Vào cung?
Nàng có chút không rõ, bởi vì hắn không muốn nàng vào cung, đặc biệt khi thấy nàng trò chuyện hăng say với Hàn Hạo Hữu thì hắn có thể dùng ánh mắt giết chết nàng. Nhưng hôm nay đột nhiên bảo mang nàng vào cung?
Hắn cũng biết nàng không hiểu lễ nghi thành thân, cho nên không thừa nước đục thả câu nói thẳng: ''Hai ngày nay Mộng Nhi đến ở chỗ của Hoàng hậu.''
Nàng nhìn hắn chằm chằm, ngược lại Liên Vân vỗ tay vui mừng bảo hay: ''Nô tỳ còn tưởng rằng Vương gia không nghĩ tới, thì ra Vương gia đã chuẩn bị thỏa đáng.''
Thấy dáng vẻ nghi ngờ không hiểu của nàng, Liên Vân giải thích, ''Lạc cô nương, ở nước Hàn Vũ, tân lang và tân nương không thể gặp nhau trước ngày thành thân, nhưng Lạc cô nương không có người thân ở đây, nô tỳ nghĩ người buồn lắm, không ngờ Vương gia đã sắp xếp chỗ Hoàng Hậu cho người, phải ở tẩm cung của Hoàng hậu chờ lấy chồng là đối xử với công chúa, về sau không có người dám nói Lạc cô nương không có thân phận rồi.''
Lời nói của Liên Vân khiến trái tim nàng đau nhói, mặc dù nàng biết hắn thích nàng, nếu không sẽ không thành thân, cho dù thành thân nhưng không có danh phận vợ chồng, đối với một vương gia mà nói, cũng là chuyện không thể bình thường hơn, nhưng hắn an bài chu đáo như thế thì nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Tròng mắt đen dần dần bị che bởi một tầng sương mù, không muốn hắn thấy nước mắt của mình, nàng vùi đầu trong lòng hắn.
Liên Vân lặng lẽ rời khỏi thư phòng, quay đầu đã thấy hắn ôm chặt nàng vào ngực.
Ngồi trên xe ngựa, nàng vẫn sửa không được cá tính nhìn đông ngó tây, hắn cảm thấy nhìn nàng thì tâm tình mình cũng trong sáng hơn nhiều.
Cửa vào cung sâu như biển, trải qua vào cánh cửa nặng, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại. Lần này không đi Thiên Điện, hắn mang nàng đi thẳng tới chỗ Hoàng hậu.
Nàng nhìn khối bảng hiệu kia, nhớ tới Hoàn Châu cách cách trong Hạ Vũ Hà ''Sau cơn mưa thừa ân lộ", không khỏi có chút thương cảm, không biết hoàng hậu này có giống Hạ Vũ Hà không, một buổi sáng sau cơn mưa thừa ân lộ, chân trời từ đó là người đi đường.
Chỉ nghĩ tới hậu viện thâm cung, Hoàng đế nhiều Tần phi như vậy, có người được sủng có người bị thất sủng, đây là chuyện không thể làm gì, chỉ là dù biết có tình huống như thế, nhiều nữ nhân vẫn muốn vào thâm cung này, còn hy vọng mình được độc sủng, cho đến khi già rồi mới biết mình không nên vào đây.
''Đang suy nghĩ gì?'' Hắn lấy khăn tay từ Tiểu Đông lau mồ hôi cho nàng, mặc dù thời tiết chuyển lạnh nhưng hôm nay có ánh nắng, nếu đứng dưới mặt trời thì sẽ bị ra mồ hôi.
Nàng nhìn hắn, tưởng tượng nếu hắn là Hoàn đế thì hắn sẽ có bao nhiêu phi tử?
Nhưng sau đó nghĩ, cho dù hắn không là Hoàng đế thì còn có tam thê tứ thiếp.
Nàng thở dài một cái, nhún vai một cái.
Đi vào trong điện, nàng và hắn có chút ngẩn người, bởi vì không chỉ có Hoàng hậu và Hàn Hạo Hữu mà còn có ngọn núi lớn nhỏ, đây cũng là một kì cảnh, Hàn Hạo Hữu lại cho phép nam nhân Hô Diên Phong bước vào hậu cung, xem ra hắn ta rất coi trọng Hô Diên Phong.
Hoàng hậu thấy hắn mang nàng bước vào cung điện, liền cười hàn huyên: ''Nhị đệ, Lạc cô nương, chúng ta đang lẩm bẩm sao các người chưa tới, cuối cùng các người đã tới rồi.''
Hắn chấp tay hành lễ: ''Tham kiến hoàng huynh, hoàng tẩu.''
Nàng mới nhìn thấy cung nữ hành lễ, nhưng lại nhìn thấy cái nháy mắt kia của Hô Diên Phong, đầu có chút ong ong, nhất thời có chút hoảng hốt.
Thật sự quá giống, nếu như không phải là một người, sao lại giống nhau như thế?
May mà nàng chỉ do dự một chút, sau đó chúc phúc thân thể Hoàng hậu và Hoàng thượng, bởi vì Hàn Hạo Hữu nói qua, nàng không cần đa lễ, vậy thì miễn quỳ lạy rồi, cũng may Hoàng hậu không phải là người tính toán chi li, cho nên nàng ta cũng không tỏ ra khó chịu khi nàng không quỳ lạy.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Hạo Hữu nhìn Hô Diên Phong một chút rồi dịu dàng nói: ''Nhị đệ, vết thương trên tay đã tốt lên chưa?''
Hắn nhìn băng gạc một chút rồi cười nhạt, ''Tạ hoàng huynh quan tâm, hiện tại chỉ là vết thương ngoài da.''
Đáy mắt hắn sâu như đầm đen làm người khách không thể chạm đến, mà lời nói của hắn như dây cung, ''Hiện tại" hai chữ này nói rõ lúc trước hắn suýt nữa bị bỏ mạng.
Nàng nhìn Hô Diên Phong, vẻ mặt hắn rõ ràng chau lại, rồi lập tức tiêu tán, sau đó đứng dậy chắp tay chào Hàn Hạo Thần một cái: ''Thần Vương điện hạ đại nhân đại lượng, Tam đệ đã bị giải về nước, phụ hoàng ta chắc chắn sẽ nghiêm trị, kính xin Vương gia có thể giữ được hòa khí lúc trước, có thể kéo dài bang giao của hai nước.''
Một câu hai nghĩa của hắn ta, thật sự khiến người ta không thể so đo chuyện lúc trước. Nàng có chút buồn bực, nàng nhớ trước kia hắn ta thật thà đàng hoàng, chưa bao giờ đùa giỡn tâm cơ, mà người trước mặt rõ ràng hiện ra hơi thở vương giả, xem ra nước Ngân Nguyệt cần cẩn thận với hắn ta.
Nhưng Hàn Hạo Thần cũng không nói tha thứ, chỉ nhìn chằm chằm hắn ta, mà hắn ta không nghe được lời nói của Hàn Hạo Thần nên đứng ngồi không yên.
Hai người đang giằng co, Hàn Hạo Hữu cười giải hòa: ''Tốt rồi, Đại hoàng tử cũng đừng băn khoăn, nếu mọi người không sao thì coi như không có chuyện gì, hai nước vẫn bang giao như cũ.''
Một bên nàng muốn cắn răng vỗ án, cái gì mà "Mọi người không sao?''. Nàng không phải là người sao? Hiện tại nàng cũng thành câm có được hay không? Chẳng lẽ nói thân phận nàng thấp nên không đáng giá tiền?
Nghĩ tới đây, nàng cầm ly trà một hơi uống cạn.
Vừa đem ly trà đặt lên khay, lại nghe được âm thanh dịu dàng của Hoàng hậu: ''Lạc cô nương sao lại uống trà của Vương gia?''
Nàng nghe vậy liền quay đầu nhìn, quả nhiên khay bên hắn không có ly trà, còn bên nàng có tới hai cốc trà.
Nàng vuốt nắp ly trà nhìn hắn một chút, đẩy ly trà của mình cho hắn, nhưng nghĩ lại một chút, hắn có ly trà chuyên dụng, chắc hẳn không dùng ly trà nàng đã uống, vì vậy lại kéo ly trà lại. Nhưng bộ dáng nàng càng khiến nàng lúng túng, ngước mắt lên thì thấy bọn họ đang nhìn nàng, nhất thời mặt đỏ nhưng không biết làm sao.
Lúc này hắn nhếch môi cười, nụ cười này bất đồng với nụ cười trước, rõ ràng ánh mắt cũng đang cười.
''Không sao, nếu Mộng Nhi thích thì để cho nàng dùng, Thần đệ uống ly trà này cũng được.'' Khi nói chuyện, hắn cầm ly trà của nàng lên, uống trà trong sự kinh ngạc của mọi người.
Chờ hắn uống trà xong, nàng kinh ngạc chỉ chỉ ly trà của mình muốn nói: ''Cái ly trà này, ta...ta đã uống rồi!''
Ai ngờ hắn tiếng tới nhỏ giọng nói: ''Không phải nàng cũng uống trà của ta sao? Lần này huề nhau.''
Nàng chau mày, chưa từng thấy qua người hẹp hòi như vậy, thậm chí cả chuyện này cũng muốn công bằng. Nhưng sự chung đụng thân mật này khiến Hoàng hậu hâm mộ không ngừng.
''Tình cảm của Nhị đệ và Lạc cô nương đúng là không phải tốt bình thường.'' Hoàng hậu cười thiếu chút nữa muốn nói 'Ngay cả Bổn cung cũng cũng hâm mộ.' Nếu nói lời này ra, chẳng những mất hân phận, Hàn Hạo Hữu bên cạnh cũng không xuống đài được.
Nàng bị nói xong sắc mặt ửng hồng, nhưng có một đôi mắt luôn luôn nhìn nàng, thấy mặt nàng ửng hồng thì có một tia hoảng hốt.
Hàn Hạo Hữu đặt ly trà xuống sau đó hít một hơi sâu, cảm thấy có một vấn đề khó khăn nhưng lại không thể không hiểu.
''Nhị đệ, ngày mai ngươi phải thành thân với Lạc cô nương, trước đây huynh có một nan đề không biết giải thích như nào, cho nên mời hoàng tử Ngân Nguyệt quốc tới đây, bây giờ nói cho rõ ràng chuyện này.''
"Hoàng huynh thỉnh giảng." Hắn không nói gì chờ Hoàng thượng nói.
Hàn Hạo Hữu lộ vẻ mặt khó khăn nhìn Hô Diên Phong, sau đó nói: ''Nghe hoàng tử Ngân Nguyệt nói, Lạc cô nương có hôn ước với hắn, không biết nhị đệ có biết chuyện này không?''
Hắn cười nhạt một tiếng hỏi ngược lại: ''Mặc kệ có hay không, hiện tại hoàng thượng đã hạ chỉ.''
Thật ra thì đối với hắn mà nói, lòng hắn cũng mất đáy, bởi vì ngôn ngữ và cử động của Hô Diên Phong đã chứng minh tất cả, mà hắn không dám hỏi nàng, cũng giống như những gì hắn nói. Không phải thì như thế nào? Đời này nàng sẽ là nữ nhân của hắn.
Hô Diên Phong nghe được lời nói như vậy thì nổi giận: ''Đây là ý gì? Chẳng lẽ nói Bản vương chưa cưới thê thì ngươi cũng nhét vào phủ của ngươi sao?''
Hắn vỗ bàn một cái khiến nàng bị sợ đụng phải ly trà, nước trong ly trà vẩy vào tay nàng, không phải rất nóng nhưng cũng khiến nàng kêu lên một tiếng.
Nàng vội vàng đem tay đến trước mắt, cũng chưa xem qua đã bị Hàn Hạo Thần nắm, hắn lấy khăn tay ra lau giúp nàng, thấy nàng không bị phỏng mới an tâm, nắm chặt tay nàng rồi quay đầu nói: ''Đại hoàng tử nói sai rồi, không phải nạp mà là cưới.''
Nàng biết ''Nạp'' và ''Cưới'' ở nước Hàn Vũ là khác nhau, nếu như là ''Nạp'' thì nàng chính là Trắc phi, còn là ''Cưới'' thì nàng là chính phi, địa vị vĩnh viễn không dao động.
Một câu nói của hắn khiến Hô Diên Phong tức bể phổi, hơn nữa thấy hắn cầm tay nàng, không thể nghi ngờ nữa đây chính là sự khiêu khích.
''Hàn Hạo Thần. Ngươi buông tay nàng ra.'' Hắn chỉ vào Hàn Hạo thần, nếu không ngại có mặt Hoàng thượng ở đây, hắn đã sớm rút kiếm ra rồi.
Hàn Hạo Thần ngược lại rất bình tĩnh, vấn kéo tay nàng như cũ nói: ''Hô Diên Phong, Bổn vương nhớ là ngươi không có tư cách bảo ta buông tay nàng ra.''
''Nàng là thê mà ta chưa cưới, tương lai là Đại hoàng tử phi nước Ngân Nguyệt.'' Hô Diên Phong quay đầu nhìn nàng, ''Mộng Nhi, đến tột cùng nàng như thế nào? Tại sao để hắn thân cận nàng, chẳng lẽ nàng đã quên lời thề trước đó rồi sao? Nàng đã nói chúng ta sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp, chẳng lẽ nàng đã quên? Nếu như nàng tức giận vì bị Tam hoàng tử hạ độc, vậy ta cho Tam hoàng tử trở lại để mặc cho nàng xử lý, như vậy được chưa?''
Nàng cảm thấy sự lơ đãng trên tay hắn đã trở thành sự căng thẳng, hắn cũng sợ, chỉ là chưa bao giờ biểu đạt ra ngoài thôi.
Nhưng nàng không hiểu, lời thề cái gì? Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thề thốt với hắn ta cả, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn giống như có chuyện đấy thật.
Ngẫm nghĩ một lúc, khả năng lớn nhất là Hô Diên Phong trước mắt không phải là Hô Diên Phong hiện đại, mà nàng cũng không phải là Lạc Tử Mộng trước kia, có lẽ là kiếp trước của nàng, cho nên mới có chuyện thanh mai trúc mã với nàng bây giờ. Đời trước không thương cho nên đời sau cũng chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi.
Nghĩ như vậy, tảng đá lớn trong lòng như rơi xuống, chỉ cần hắn ta không phải là chuyển kiếp tới, thì không cần băn khoăn nhiều như vậy, cũng không cần nghĩ nên xuyên việt như thế nào, đoạn tuyệt ý niệm xuyên việt đi về thì tốt với mọi người.
''Mộng Nhi, rốt cuộc là chuyện gì?''
Trong lúc giật mình, Hàn Hạo Hữu bắt đầu hỏi, lúc này nàng mới nhìn Hoàng thượng rồi lại nhìn Hoàng hậu, không nghe rõ hắn hỏi cái gì, chỉ là biểu hiện như vậy giống như chột dạ trong mắt mọi người.
Hoàng hậu thấy nàng suy nghĩ, vì vậy bổ sung: ''Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu Vương gia cưới hoàng tử phi nước Ngân Nguyệt, thì đây chính là đại sự. Rốt cuộc, Lạc cô nương có phải là thê tử chưa cưới của hoàng tử nước Ngân Nguyệt hay không?''
Đại sự theo lời Hoàng hậu, nàng không phải không biết, là nước phát động chiến sự, đến lúc đó nàng là hồng nhan họa thủy hại dân hại nước. Nữ nhân hại nước đều có từ trước đến nay, nhưng nàng không nghĩ mình chính là nữ nhân đó.
Nàng buông tay hắn đứng lên, đối mắt với Hoàng hậu, Hoàng thượng và Hô Diên Phong.
Cho tới bây giờ Hàn Hạo Thần chưa bao giờ khẩn trương như thế này, nàng như cát chảy trong tay hắn, hắn muốn nắm chặt, nhưng cuối cùng vẫn trôi qua, cho dù hắn nắm ở lòng bàn tay, nhưng cũng không có cảm giác an toàn như cũ.
Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn có chút sợ hãi rồi cưỡng chế bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của hắn như vậy khiến lòng nàng thêm mừng rỡ, bởi vì hắn để ý nàng, thật sự để ý nàng.
Hoa Thiên Nhụy vẫn đứng bên cạnh bình phong kia, mặc dù không thấy cử chỉ thân mật của bọn họ, nhưng nghe lời nói là có thể hiểu được tình ý của bọn họ.
Một cỗ khí không cam lòng xông lên đầu, mà nước mắt không thể khống chế được lan tràn trong hốc mắt. Nàng che miệng, xoay người chạy ra bên ngoài.
Từ đầu tới cuối hắn biết Hoa Thiên Nhụy đứng sau bình phong, nhưng hắn không có đuổi nàng đi, mục đích giống với Tần quản gia, để cho nàng nhận ra sớm một chút cũng tốt hơn là dây dưa lâu dài.
Lạc Tử Mộng nhìn thời gian không còn sớm nữa, không biết sao hắn vẫn chưa lên triều, nàng kéo cánh tay áo của hắn một cái, há miệng muốn nói nhưng lại thôi, chán nản cúi đầu, nụ cười trên mặt cũng mất đi.
''Chúng ta sắp thành thân, có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, cho nên mấy ngày nay không cần lên triều.'' Hắn từ từ mở miệng, cũng khiến nàng không thể tưởng tượng được, nàng không có nói cái gì, sau hắn lại đoán trúng được tâm tư của nàng?
Liên Vân đang trang điểm cho nàng mừng rỡ nói: ''Vương gia và Lạc cô nương đúng là tâm ý tương thông, Lạc cô nương không cần mở miệng thì Vương gia đã biết Lạc cô nương đang suy nghĩ gì.''
Liên Vân nói ra tiếng lòng của nàng, nếu như đây không phải là cổ đại mà là hiện đại, nàng nhất định cảm thấy hắn học tâm lý học. Hoặc có thể làm chuyên gia đàm phán hay là cố vấn tâm lí, chỉ là bằng tư cách của hắn, nếu hắn làm cố vấn thì đoán chừng toàn bộ nữ nhân đều bảo mình bị bệnh rồi đi tìm hắn trị liệu.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi xì cười ra tiếng.
''Nghĩ gì mà buồn cười như vậy?'' Hắn ngồi cạnh người nàng cũng không kiêng dè Liên Vân, kéo tay nàng nhẹ giọng hỏi.
Nàng không thể mở miệng, Liên Vân tích cực đáp giúp nàng: ''Lạc cô nương nhất định nghĩ là sắp thành thân với Vương gia nên liền cười.''
Nàng dùng một cánh tay khác đánh Liên Vân, cô gái nhỏ này xem ra còn cao hứng hơn nàng, giống như nàng ta sắp được gả đi vậy. Chỉ là mới nghĩ đến phải gả cho hắn, lòng nàng có chút bối rối, chưa nghĩ đến chuyện mình phải gả cho cổ nhân, còn là một Vương gia đẹp trai khiến người ta hít thở không thông.
''Lạc cô nương, người nói có đúng không?''
Mới vừa suy nghĩ chuyện của mình, giọng nói của Liên Vân loáng thoáng truyền đến tai mình, nhưng nàng nghe không lọt tai, bị nàng ta hỏi như vậy, thật khiến nàng có chút sững sờ, quay đầu thấy ánh mắt nóng rực của hắn, nàng đại khái có thể đoán được nàng ta hỏi cái gì, cũng nhận thấy không thể nói chuyện là có điểm tốt, nàng chỉ cười một tiếng với hắn, hắn cũng không hỏi nữa.
Sau khi Liên Vân giúp nàng trang điểm xong, hắn tỏ ra kinh ngạc như thể chưa quen biết nàng, Liên Vân ở một bên che miệng cười trộm.
Nàng đưa tay che ánh mắt của hắn, khiến hắn cũng nhếch môi cười.
''Ăn trưa xong rồi theo ta vào cung.'' Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Vào cung?
Nàng có chút không rõ, bởi vì hắn không muốn nàng vào cung, đặc biệt khi thấy nàng trò chuyện hăng say với Hàn Hạo Hữu thì hắn có thể dùng ánh mắt giết chết nàng. Nhưng hôm nay đột nhiên bảo mang nàng vào cung?
Hắn cũng biết nàng không hiểu lễ nghi thành thân, cho nên không thừa nước đục thả câu nói thẳng: ''Hai ngày nay Mộng Nhi đến ở chỗ của Hoàng hậu.''
Nàng nhìn hắn chằm chằm, ngược lại Liên Vân vỗ tay vui mừng bảo hay: ''Nô tỳ còn tưởng rằng Vương gia không nghĩ tới, thì ra Vương gia đã chuẩn bị thỏa đáng.''
Thấy dáng vẻ nghi ngờ không hiểu của nàng, Liên Vân giải thích, ''Lạc cô nương, ở nước Hàn Vũ, tân lang và tân nương không thể gặp nhau trước ngày thành thân, nhưng Lạc cô nương không có người thân ở đây, nô tỳ nghĩ người buồn lắm, không ngờ Vương gia đã sắp xếp chỗ Hoàng Hậu cho người, phải ở tẩm cung của Hoàng hậu chờ lấy chồng là đối xử với công chúa, về sau không có người dám nói Lạc cô nương không có thân phận rồi.''
Lời nói của Liên Vân khiến trái tim nàng đau nhói, mặc dù nàng biết hắn thích nàng, nếu không sẽ không thành thân, cho dù thành thân nhưng không có danh phận vợ chồng, đối với một vương gia mà nói, cũng là chuyện không thể bình thường hơn, nhưng hắn an bài chu đáo như thế thì nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Tròng mắt đen dần dần bị che bởi một tầng sương mù, không muốn hắn thấy nước mắt của mình, nàng vùi đầu trong lòng hắn.
Liên Vân lặng lẽ rời khỏi thư phòng, quay đầu đã thấy hắn ôm chặt nàng vào ngực.
Ngồi trên xe ngựa, nàng vẫn sửa không được cá tính nhìn đông ngó tây, hắn cảm thấy nhìn nàng thì tâm tình mình cũng trong sáng hơn nhiều.
Cửa vào cung sâu như biển, trải qua vào cánh cửa nặng, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại. Lần này không đi Thiên Điện, hắn mang nàng đi thẳng tới chỗ Hoàng hậu.
Nàng nhìn khối bảng hiệu kia, nhớ tới Hoàn Châu cách cách trong Hạ Vũ Hà ''Sau cơn mưa thừa ân lộ", không khỏi có chút thương cảm, không biết hoàng hậu này có giống Hạ Vũ Hà không, một buổi sáng sau cơn mưa thừa ân lộ, chân trời từ đó là người đi đường.
Chỉ nghĩ tới hậu viện thâm cung, Hoàng đế nhiều Tần phi như vậy, có người được sủng có người bị thất sủng, đây là chuyện không thể làm gì, chỉ là dù biết có tình huống như thế, nhiều nữ nhân vẫn muốn vào thâm cung này, còn hy vọng mình được độc sủng, cho đến khi già rồi mới biết mình không nên vào đây.
''Đang suy nghĩ gì?'' Hắn lấy khăn tay từ Tiểu Đông lau mồ hôi cho nàng, mặc dù thời tiết chuyển lạnh nhưng hôm nay có ánh nắng, nếu đứng dưới mặt trời thì sẽ bị ra mồ hôi.
Nàng nhìn hắn, tưởng tượng nếu hắn là Hoàn đế thì hắn sẽ có bao nhiêu phi tử?
Nhưng sau đó nghĩ, cho dù hắn không là Hoàng đế thì còn có tam thê tứ thiếp.
Nàng thở dài một cái, nhún vai một cái.
Đi vào trong điện, nàng và hắn có chút ngẩn người, bởi vì không chỉ có Hoàng hậu và Hàn Hạo Hữu mà còn có ngọn núi lớn nhỏ, đây cũng là một kì cảnh, Hàn Hạo Hữu lại cho phép nam nhân Hô Diên Phong bước vào hậu cung, xem ra hắn ta rất coi trọng Hô Diên Phong.
Hoàng hậu thấy hắn mang nàng bước vào cung điện, liền cười hàn huyên: ''Nhị đệ, Lạc cô nương, chúng ta đang lẩm bẩm sao các người chưa tới, cuối cùng các người đã tới rồi.''
Hắn chấp tay hành lễ: ''Tham kiến hoàng huynh, hoàng tẩu.''
Nàng mới nhìn thấy cung nữ hành lễ, nhưng lại nhìn thấy cái nháy mắt kia của Hô Diên Phong, đầu có chút ong ong, nhất thời có chút hoảng hốt.
Thật sự quá giống, nếu như không phải là một người, sao lại giống nhau như thế?
May mà nàng chỉ do dự một chút, sau đó chúc phúc thân thể Hoàng hậu và Hoàng thượng, bởi vì Hàn Hạo Hữu nói qua, nàng không cần đa lễ, vậy thì miễn quỳ lạy rồi, cũng may Hoàng hậu không phải là người tính toán chi li, cho nên nàng ta cũng không tỏ ra khó chịu khi nàng không quỳ lạy.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hàn Hạo Hữu nhìn Hô Diên Phong một chút rồi dịu dàng nói: ''Nhị đệ, vết thương trên tay đã tốt lên chưa?''
Hắn nhìn băng gạc một chút rồi cười nhạt, ''Tạ hoàng huynh quan tâm, hiện tại chỉ là vết thương ngoài da.''
Đáy mắt hắn sâu như đầm đen làm người khách không thể chạm đến, mà lời nói của hắn như dây cung, ''Hiện tại" hai chữ này nói rõ lúc trước hắn suýt nữa bị bỏ mạng.
Nàng nhìn Hô Diên Phong, vẻ mặt hắn rõ ràng chau lại, rồi lập tức tiêu tán, sau đó đứng dậy chắp tay chào Hàn Hạo Thần một cái: ''Thần Vương điện hạ đại nhân đại lượng, Tam đệ đã bị giải về nước, phụ hoàng ta chắc chắn sẽ nghiêm trị, kính xin Vương gia có thể giữ được hòa khí lúc trước, có thể kéo dài bang giao của hai nước.''
Một câu hai nghĩa của hắn ta, thật sự khiến người ta không thể so đo chuyện lúc trước. Nàng có chút buồn bực, nàng nhớ trước kia hắn ta thật thà đàng hoàng, chưa bao giờ đùa giỡn tâm cơ, mà người trước mặt rõ ràng hiện ra hơi thở vương giả, xem ra nước Ngân Nguyệt cần cẩn thận với hắn ta.
Nhưng Hàn Hạo Thần cũng không nói tha thứ, chỉ nhìn chằm chằm hắn ta, mà hắn ta không nghe được lời nói của Hàn Hạo Thần nên đứng ngồi không yên.
Hai người đang giằng co, Hàn Hạo Hữu cười giải hòa: ''Tốt rồi, Đại hoàng tử cũng đừng băn khoăn, nếu mọi người không sao thì coi như không có chuyện gì, hai nước vẫn bang giao như cũ.''
Một bên nàng muốn cắn răng vỗ án, cái gì mà "Mọi người không sao?''. Nàng không phải là người sao? Hiện tại nàng cũng thành câm có được hay không? Chẳng lẽ nói thân phận nàng thấp nên không đáng giá tiền?
Nghĩ tới đây, nàng cầm ly trà một hơi uống cạn.
Vừa đem ly trà đặt lên khay, lại nghe được âm thanh dịu dàng của Hoàng hậu: ''Lạc cô nương sao lại uống trà của Vương gia?''
Nàng nghe vậy liền quay đầu nhìn, quả nhiên khay bên hắn không có ly trà, còn bên nàng có tới hai cốc trà.
Nàng vuốt nắp ly trà nhìn hắn một chút, đẩy ly trà của mình cho hắn, nhưng nghĩ lại một chút, hắn có ly trà chuyên dụng, chắc hẳn không dùng ly trà nàng đã uống, vì vậy lại kéo ly trà lại. Nhưng bộ dáng nàng càng khiến nàng lúng túng, ngước mắt lên thì thấy bọn họ đang nhìn nàng, nhất thời mặt đỏ nhưng không biết làm sao.
Lúc này hắn nhếch môi cười, nụ cười này bất đồng với nụ cười trước, rõ ràng ánh mắt cũng đang cười.
''Không sao, nếu Mộng Nhi thích thì để cho nàng dùng, Thần đệ uống ly trà này cũng được.'' Khi nói chuyện, hắn cầm ly trà của nàng lên, uống trà trong sự kinh ngạc của mọi người.
Chờ hắn uống trà xong, nàng kinh ngạc chỉ chỉ ly trà của mình muốn nói: ''Cái ly trà này, ta...ta đã uống rồi!''
Ai ngờ hắn tiếng tới nhỏ giọng nói: ''Không phải nàng cũng uống trà của ta sao? Lần này huề nhau.''
Nàng chau mày, chưa từng thấy qua người hẹp hòi như vậy, thậm chí cả chuyện này cũng muốn công bằng. Nhưng sự chung đụng thân mật này khiến Hoàng hậu hâm mộ không ngừng.
''Tình cảm của Nhị đệ và Lạc cô nương đúng là không phải tốt bình thường.'' Hoàng hậu cười thiếu chút nữa muốn nói 'Ngay cả Bổn cung cũng cũng hâm mộ.' Nếu nói lời này ra, chẳng những mất hân phận, Hàn Hạo Hữu bên cạnh cũng không xuống đài được.
Nàng bị nói xong sắc mặt ửng hồng, nhưng có một đôi mắt luôn luôn nhìn nàng, thấy mặt nàng ửng hồng thì có một tia hoảng hốt.
Hàn Hạo Hữu đặt ly trà xuống sau đó hít một hơi sâu, cảm thấy có một vấn đề khó khăn nhưng lại không thể không hiểu.
''Nhị đệ, ngày mai ngươi phải thành thân với Lạc cô nương, trước đây huynh có một nan đề không biết giải thích như nào, cho nên mời hoàng tử Ngân Nguyệt quốc tới đây, bây giờ nói cho rõ ràng chuyện này.''
"Hoàng huynh thỉnh giảng." Hắn không nói gì chờ Hoàng thượng nói.
Hàn Hạo Hữu lộ vẻ mặt khó khăn nhìn Hô Diên Phong, sau đó nói: ''Nghe hoàng tử Ngân Nguyệt nói, Lạc cô nương có hôn ước với hắn, không biết nhị đệ có biết chuyện này không?''
Hắn cười nhạt một tiếng hỏi ngược lại: ''Mặc kệ có hay không, hiện tại hoàng thượng đã hạ chỉ.''
Thật ra thì đối với hắn mà nói, lòng hắn cũng mất đáy, bởi vì ngôn ngữ và cử động của Hô Diên Phong đã chứng minh tất cả, mà hắn không dám hỏi nàng, cũng giống như những gì hắn nói. Không phải thì như thế nào? Đời này nàng sẽ là nữ nhân của hắn.
Hô Diên Phong nghe được lời nói như vậy thì nổi giận: ''Đây là ý gì? Chẳng lẽ nói Bản vương chưa cưới thê thì ngươi cũng nhét vào phủ của ngươi sao?''
Hắn vỗ bàn một cái khiến nàng bị sợ đụng phải ly trà, nước trong ly trà vẩy vào tay nàng, không phải rất nóng nhưng cũng khiến nàng kêu lên một tiếng.
Nàng vội vàng đem tay đến trước mắt, cũng chưa xem qua đã bị Hàn Hạo Thần nắm, hắn lấy khăn tay ra lau giúp nàng, thấy nàng không bị phỏng mới an tâm, nắm chặt tay nàng rồi quay đầu nói: ''Đại hoàng tử nói sai rồi, không phải nạp mà là cưới.''
Nàng biết ''Nạp'' và ''Cưới'' ở nước Hàn Vũ là khác nhau, nếu như là ''Nạp'' thì nàng chính là Trắc phi, còn là ''Cưới'' thì nàng là chính phi, địa vị vĩnh viễn không dao động.
Một câu nói của hắn khiến Hô Diên Phong tức bể phổi, hơn nữa thấy hắn cầm tay nàng, không thể nghi ngờ nữa đây chính là sự khiêu khích.
''Hàn Hạo Thần. Ngươi buông tay nàng ra.'' Hắn chỉ vào Hàn Hạo thần, nếu không ngại có mặt Hoàng thượng ở đây, hắn đã sớm rút kiếm ra rồi.
Hàn Hạo Thần ngược lại rất bình tĩnh, vấn kéo tay nàng như cũ nói: ''Hô Diên Phong, Bổn vương nhớ là ngươi không có tư cách bảo ta buông tay nàng ra.''
''Nàng là thê mà ta chưa cưới, tương lai là Đại hoàng tử phi nước Ngân Nguyệt.'' Hô Diên Phong quay đầu nhìn nàng, ''Mộng Nhi, đến tột cùng nàng như thế nào? Tại sao để hắn thân cận nàng, chẳng lẽ nàng đã quên lời thề trước đó rồi sao? Nàng đã nói chúng ta sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp, chẳng lẽ nàng đã quên? Nếu như nàng tức giận vì bị Tam hoàng tử hạ độc, vậy ta cho Tam hoàng tử trở lại để mặc cho nàng xử lý, như vậy được chưa?''
Nàng cảm thấy sự lơ đãng trên tay hắn đã trở thành sự căng thẳng, hắn cũng sợ, chỉ là chưa bao giờ biểu đạt ra ngoài thôi.
Nhưng nàng không hiểu, lời thề cái gì? Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thề thốt với hắn ta cả, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn giống như có chuyện đấy thật.
Ngẫm nghĩ một lúc, khả năng lớn nhất là Hô Diên Phong trước mắt không phải là Hô Diên Phong hiện đại, mà nàng cũng không phải là Lạc Tử Mộng trước kia, có lẽ là kiếp trước của nàng, cho nên mới có chuyện thanh mai trúc mã với nàng bây giờ. Đời trước không thương cho nên đời sau cũng chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi.
Nghĩ như vậy, tảng đá lớn trong lòng như rơi xuống, chỉ cần hắn ta không phải là chuyển kiếp tới, thì không cần băn khoăn nhiều như vậy, cũng không cần nghĩ nên xuyên việt như thế nào, đoạn tuyệt ý niệm xuyên việt đi về thì tốt với mọi người.
''Mộng Nhi, rốt cuộc là chuyện gì?''
Trong lúc giật mình, Hàn Hạo Hữu bắt đầu hỏi, lúc này nàng mới nhìn Hoàng thượng rồi lại nhìn Hoàng hậu, không nghe rõ hắn hỏi cái gì, chỉ là biểu hiện như vậy giống như chột dạ trong mắt mọi người.
Hoàng hậu thấy nàng suy nghĩ, vì vậy bổ sung: ''Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu Vương gia cưới hoàng tử phi nước Ngân Nguyệt, thì đây chính là đại sự. Rốt cuộc, Lạc cô nương có phải là thê tử chưa cưới của hoàng tử nước Ngân Nguyệt hay không?''
Đại sự theo lời Hoàng hậu, nàng không phải không biết, là nước phát động chiến sự, đến lúc đó nàng là hồng nhan họa thủy hại dân hại nước. Nữ nhân hại nước đều có từ trước đến nay, nhưng nàng không nghĩ mình chính là nữ nhân đó.
Nàng buông tay hắn đứng lên, đối mắt với Hoàng hậu, Hoàng thượng và Hô Diên Phong.
Cho tới bây giờ Hàn Hạo Thần chưa bao giờ khẩn trương như thế này, nàng như cát chảy trong tay hắn, hắn muốn nắm chặt, nhưng cuối cùng vẫn trôi qua, cho dù hắn nắm ở lòng bàn tay, nhưng cũng không có cảm giác an toàn như cũ.
Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn có chút sợ hãi rồi cưỡng chế bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của hắn như vậy khiến lòng nàng thêm mừng rỡ, bởi vì hắn để ý nàng, thật sự để ý nàng.