Từ bên ngoài một tiểu hài tử (nhóc con) cỡ 12 tuổi đi vào trên tay ôm một con chó quỳ xuống hành lễ theo quy cũ “Phong nhi bái kiến hoàng huynh” (Phong trong Diệp Phong, nhi chỉ là cách xưng hô để thích hợp với độ tuổi)
Lăng Chi Hạ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên “Diệp Phong, sao Cầu cầu lại ở chỗ đệ?”
Diệp Phong nhìn con chó trong tay, cười vui vẻ “con chó này là Cầu cầu à. Khi nãy đệ lén xuống ngự thiện phòng thì bắt gặp nó đang ăn vụng nên bắt đi luôn, hình như huynh biết nó”
Lăng Chi Hạ nghe Diệp Phong nói thì thầm cười trong lòng “Cầu cầu xuống đó ăn vụng còn đệ lén xuống đó làm gì?” Diệp Phong chột dạ liền đánh trống lảng “À thì đệ….mà sao huynh lại biết con chó này?”
Biết Diệp Phong đánh trống lảng, Lăng Chi Hạ cũng không làm khó quay sang nhìn Cầu cầu “Cầu cầu là sủng vật của huynh, trước đó nó đi lạc cũng may ăn vụng gặp được đệ, nếu không thì không biết đến bao giờ Cầu cầu mới chịu về”
Diệp Phong nhìn con chó không khỏi đồng cảm “thì ra mày đi lạc đói đến nỗi phải đi ăn vụng TTT^TTT”
Lâm Ngọc Nhi nghe thấy hai người kia nói chuyện không khỏi tức giận, không phải tại ai đó cắt bớt thức ăn đi thì cô cũng đâu phải đi ăn vụng rồi bị bắt. Đã vậy, hắn còn dám nói cô đi lạc, cả nhà hắn mới đi lạc.
Lăng Chi Hạ thấy Cầu cầu tức giận vùng vẫy thì bật cười “cầu cầu chắc đói rồi, đệ thả nó xuống đi” Diệp Phong làm theo lời Lăng Chi Hạ thả Cầu cầu xuống, Cầu cầu liền một mạch chạy thẳng tới chỗ Lăng Chi Hạ dụi dụi, lấy lòng.
Lăng Chi Hạ lắc đầu chịu thua, ôm Cầu cầu vào lòng “Diệp Phong, sao đệ lại trở về. Phụ thân đâu, không phải người cùng đệ đi ngao du sao?” (gọi phụ thân để chỉ tình cảm cha con thân thiết)
Diệp Phong khó xử không biết trả lời như thế nào “hmm…thì…mà huynh yên tâm, lần này đệ và phụ thân về không phải để mượn tiền huynh đâu”(mượn tiền = =”’)
Thấy trời cũng đã tối Lăng Chi Hạ kêu Diệp Phong trở về nghỉ ngơi, ngày mai hãy nói tiếp. Hắn ôm Cầu cầu cùng nhau trở về thư phòng. Lúc này chỉ còn một người một chó, Lâm Ngọc Nhi lo lắng, cô sợ hắn lại nhớ tới chuyện lúc trước vậy thì cô tiêu đời rồi. Lúc này Lăng Chi Hạ đang tắm, cô có thể bỏ trốn, nhưng nếu trốn đi thì cô sẽ phải đi ăn vụng tiếp a, thôi thì anh dũng hi sinh vậy. Lâm Ngọc Nhi đi qua đi lại một lúc Lăng Chi Hạ vẫn chưa ra, mệt mỏi cô đành leo lên giường chờ hắn (hắc hắc…nghe sao mờ ám quá) vô tình ngủ thiếp đi.
Lăng Chi Hạ đi vào thì thấy Cầu cầu đã ngủ, lại còn nhép miệng nói mớ gì đó khiến hắn không thể không cười. Ôm Cầu cầu vào lòng, một lúc sau hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
——————————oOo——————————-
Nửa đêm, không gian tĩnh lặng. Khắp nơi từ người tới động vật, nhân – thú đều đang say giấc, nếu như không phải đi đại tiện này nọ thì cũng chẳng ai thức giờ này cả. Lâm Ngọc Nhi đang say giấc thì đột nhiên bụng dưới đau thắt lại khiến cô không thể không tỉnh giấc. Lúc này cô lại trở lại thành người, không biết làm sao đang muốn gọi Lăng Chi Hạ dậy giúp thì cô chợt nhớ ra bây giờ mình không thể gặp ai hết. Bụng dưới càng ngày càng đau, mồ hôi ra ướt đẫm cả áo, bỗng cô nghĩ tới một điều không thể xảy ra. Thật sự không thể nếu như cô là chó nhưng bây giờ cô là người thì điều đó rất có thể. Chẳng lẽ *dì* của cô đã tới (dì ở đây họ kinh tên nguyệt, các bạn nữ thì chắc cũng hiểu rồi) Lâm Ngọc Nhi thầm chửi cả nhà tên bán tiên đó, trở lại thành người lúc nào lại không trở lại, lại ngay lúc này. Cô nhanh chóng đi ra sân sau kiếm nhà xí, cũng may cô có chuẩn bị trước. Từ mấy lần trở lại thành người trước đó, cô cảm thấy chỉ cần cô trở lại thành người thì mọi sinh lý cơ thể của con người đều diễn ra bình thường, không ngoại trừ việc này. Do vậy cô tranh thủ trong một tháng bỏ đi đã nhờ tụi tiểu muội lấy trộm giúp cô những thứ cần thiết. Đang chạy thì cô va trúng ai đó, thì ra là một tên nhóc. Tên nhóc này nhìn có vẻ quen quen, sực nhớ ra nhóc con này là Diệp Phong, người đã bắt cô. Như vớ được phao cứu sinh cô bắt lấy Diệp Phong “A…đệ đệ..mau lấy giúp tỷ tỷ thuốc đau bụng, lấy xong chờ tỷ ở đây” Lâm Ngọc Nhi nói xong thì chạy như bay đi để lại Diệp Phong ngu ngơ không hiểu gì hết.
Hắn cũng chỉ vô tình đi đại tiện lại gặp phải một tỷ tỷ không quen biết, còn cư nhiên sai hắn, dù gì Diệp Phong hắn cũng là tiểu vương gia nha. Trong cung bây giờ loạn hết rồi, ban đêm lại để một cô nương tự do đi lại, chỉ tại hoàng huynh quá dễ dãi. Nếu là Diệp Phong hắn, sẽ không có chuyện như vậy. Bỗng sực nhớ tới lời dặn khi nãy, Diệp Phong không suy nghĩ nhiều liền làm theo, nhanh chóng đi lấy thuốc đau bụng rồi quay lại chỗ hẹn (ai mới dễ dãi đây).
Lâm Ngọc Nhi trở lại thì thấy Diệp Phong đang ngồi chờ, tay thì cầm một lọ thuốc, nhóc con này tuy rằng đã bắt cô nhưng cũng không đáng ghét lắm, rất biết nghe lời. Lâm Ngọc Nhi nhớ lại khi nãy do vội quá mà quên mất hình dạng của mình, bây giờ thì càng không thể ra gặp Diệp Phong được, Lâm Ngọc Nhi đứng nép trong góc tường mong Diệp Phong mau bỏ đi. Một lúc sau, Diệp Phong chờ không được đành bỏ đi, nhưng không quên nói vài câu để lại cho Lâm Ngọc Nhi “tỷ tỷ mà ta không quen kia, tỷ dám cho ta leo cây. Ta sẽ ghi nhớ thù này, khi khác gặp lại sẽ cho tỷ nếm mùi tàn nhẫn” Đệ đệ này cũng quá thù dai rồi, Lâm Ngọc Nhi lại chỗ khi nãy Diệp Phong ngồi thì thấy lọ thuốc vẫn còn ở đây, cô cứ nghĩ khi nãy nhóc con đó cầm đi rồi. Đã vậy cô cũng không ngại mà nhận vậy. Sau đó thì ai nấy về phòng người đó, tiếp tục mà ngủ. Bên đây Lâm Ngọc Nhi thoải mái ôm Lăng Chi Hạ ngủ còn bên kia Diệp Phong thì luôn ấm ức không thôi, hắn tự trách mình cả đêm vì sao lại bất cẩn để quên lọ thuốc, cho tỷ tỷ đó được lợi.
Từ bên ngoài một tiểu hài tử (nhóc con) cỡ tuổi đi vào trên tay ôm một con chó quỳ xuống hành lễ theo quy cũ “Phong nhi bái kiến hoàng huynh” (Phong trong Diệp Phong, nhi chỉ là cách xưng hô để thích hợp với độ tuổi)
Lăng Chi Hạ nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên “Diệp Phong, sao Cầu cầu lại ở chỗ đệ?”
Diệp Phong nhìn con chó trong tay, cười vui vẻ “con chó này là Cầu cầu à. Khi nãy đệ lén xuống ngự thiện phòng thì bắt gặp nó đang ăn vụng nên bắt đi luôn, hình như huynh biết nó”
Lăng Chi Hạ nghe Diệp Phong nói thì thầm cười trong lòng “Cầu cầu xuống đó ăn vụng còn đệ lén xuống đó làm gì?” Diệp Phong chột dạ liền đánh trống lảng “À thì đệ….mà sao huynh lại biết con chó này?”
Biết Diệp Phong đánh trống lảng, Lăng Chi Hạ cũng không làm khó quay sang nhìn Cầu cầu “Cầu cầu là sủng vật của huynh, trước đó nó đi lạc cũng may ăn vụng gặp được đệ, nếu không thì không biết đến bao giờ Cầu cầu mới chịu về”
Diệp Phong nhìn con chó không khỏi đồng cảm “thì ra mày đi lạc đói đến nỗi phải đi ăn vụng TTT^TTT”
Lâm Ngọc Nhi nghe thấy hai người kia nói chuyện không khỏi tức giận, không phải tại ai đó cắt bớt thức ăn đi thì cô cũng đâu phải đi ăn vụng rồi bị bắt. Đã vậy, hắn còn dám nói cô đi lạc, cả nhà hắn mới đi lạc.
Lăng Chi Hạ thấy Cầu cầu tức giận vùng vẫy thì bật cười “cầu cầu chắc đói rồi, đệ thả nó xuống đi” Diệp Phong làm theo lời Lăng Chi Hạ thả Cầu cầu xuống, Cầu cầu liền một mạch chạy thẳng tới chỗ Lăng Chi Hạ dụi dụi, lấy lòng.
Lăng Chi Hạ lắc đầu chịu thua, ôm Cầu cầu vào lòng “Diệp Phong, sao đệ lại trở về. Phụ thân đâu, không phải người cùng đệ đi ngao du sao?” (gọi phụ thân để chỉ tình cảm cha con thân thiết)
Diệp Phong khó xử không biết trả lời như thế nào “hmm…thì…mà huynh yên tâm, lần này đệ và phụ thân về không phải để mượn tiền huynh đâu”(mượn tiền = =”’)
Thấy trời cũng đã tối Lăng Chi Hạ kêu Diệp Phong trở về nghỉ ngơi, ngày mai hãy nói tiếp. Hắn ôm Cầu cầu cùng nhau trở về thư phòng. Lúc này chỉ còn một người một chó, Lâm Ngọc Nhi lo lắng, cô sợ hắn lại nhớ tới chuyện lúc trước vậy thì cô tiêu đời rồi. Lúc này Lăng Chi Hạ đang tắm, cô có thể bỏ trốn, nhưng nếu trốn đi thì cô sẽ phải đi ăn vụng tiếp a, thôi thì anh dũng hi sinh vậy. Lâm Ngọc Nhi đi qua đi lại một lúc Lăng Chi Hạ vẫn chưa ra, mệt mỏi cô đành leo lên giường chờ hắn (hắc hắc…nghe sao mờ ám quá) vô tình ngủ thiếp đi.
Lăng Chi Hạ đi vào thì thấy Cầu cầu đã ngủ, lại còn nhép miệng nói mớ gì đó khiến hắn không thể không cười. Ôm Cầu cầu vào lòng, một lúc sau hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
——————————oOo——————————-
Nửa đêm, không gian tĩnh lặng. Khắp nơi từ người tới động vật, nhân – thú đều đang say giấc, nếu như không phải đi đại tiện này nọ thì cũng chẳng ai thức giờ này cả. Lâm Ngọc Nhi đang say giấc thì đột nhiên bụng dưới đau thắt lại khiến cô không thể không tỉnh giấc. Lúc này cô lại trở lại thành người, không biết làm sao đang muốn gọi Lăng Chi Hạ dậy giúp thì cô chợt nhớ ra bây giờ mình không thể gặp ai hết. Bụng dưới càng ngày càng đau, mồ hôi ra ướt đẫm cả áo, bỗng cô nghĩ tới một điều không thể xảy ra. Thật sự không thể nếu như cô là chó nhưng bây giờ cô là người thì điều đó rất có thể. Chẳng lẽ dì của cô đã tới (dì ở đây họ kinh tên nguyệt, các bạn nữ thì chắc cũng hiểu rồi) Lâm Ngọc Nhi thầm chửi cả nhà tên bán tiên đó, trở lại thành người lúc nào lại không trở lại, lại ngay lúc này. Cô nhanh chóng đi ra sân sau kiếm nhà xí, cũng may cô có chuẩn bị trước. Từ mấy lần trở lại thành người trước đó, cô cảm thấy chỉ cần cô trở lại thành người thì mọi sinh lý cơ thể của con người đều diễn ra bình thường, không ngoại trừ việc này. Do vậy cô tranh thủ trong một tháng bỏ đi đã nhờ tụi tiểu muội lấy trộm giúp cô những thứ cần thiết. Đang chạy thì cô va trúng ai đó, thì ra là một tên nhóc. Tên nhóc này nhìn có vẻ quen quen, sực nhớ ra nhóc con này là Diệp Phong, người đã bắt cô. Như vớ được phao cứu sinh cô bắt lấy Diệp Phong “A…đệ đệ..mau lấy giúp tỷ tỷ thuốc đau bụng, lấy xong chờ tỷ ở đây” Lâm Ngọc Nhi nói xong thì chạy như bay đi để lại Diệp Phong ngu ngơ không hiểu gì hết.
Hắn cũng chỉ vô tình đi đại tiện lại gặp phải một tỷ tỷ không quen biết, còn cư nhiên sai hắn, dù gì Diệp Phong hắn cũng là tiểu vương gia nha. Trong cung bây giờ loạn hết rồi, ban đêm lại để một cô nương tự do đi lại, chỉ tại hoàng huynh quá dễ dãi. Nếu là Diệp Phong hắn, sẽ không có chuyện như vậy. Bỗng sực nhớ tới lời dặn khi nãy, Diệp Phong không suy nghĩ nhiều liền làm theo, nhanh chóng đi lấy thuốc đau bụng rồi quay lại chỗ hẹn (ai mới dễ dãi đây).
Lâm Ngọc Nhi trở lại thì thấy Diệp Phong đang ngồi chờ, tay thì cầm một lọ thuốc, nhóc con này tuy rằng đã bắt cô nhưng cũng không đáng ghét lắm, rất biết nghe lời. Lâm Ngọc Nhi nhớ lại khi nãy do vội quá mà quên mất hình dạng của mình, bây giờ thì càng không thể ra gặp Diệp Phong được, Lâm Ngọc Nhi đứng nép trong góc tường mong Diệp Phong mau bỏ đi. Một lúc sau, Diệp Phong chờ không được đành bỏ đi, nhưng không quên nói vài câu để lại cho Lâm Ngọc Nhi “tỷ tỷ mà ta không quen kia, tỷ dám cho ta leo cây. Ta sẽ ghi nhớ thù này, khi khác gặp lại sẽ cho tỷ nếm mùi tàn nhẫn” Đệ đệ này cũng quá thù dai rồi, Lâm Ngọc Nhi lại chỗ khi nãy Diệp Phong ngồi thì thấy lọ thuốc vẫn còn ở đây, cô cứ nghĩ khi nãy nhóc con đó cầm đi rồi. Đã vậy cô cũng không ngại mà nhận vậy. Sau đó thì ai nấy về phòng người đó, tiếp tục mà ngủ. Bên đây Lâm Ngọc Nhi thoải mái ôm Lăng Chi Hạ ngủ còn bên kia Diệp Phong thì luôn ấm ức không thôi, hắn tự trách mình cả đêm vì sao lại bất cẩn để quên lọ thuốc, cho tỷ tỷ đó được lợi.