Một ngày kia ở thiên đình. Thời tiết trong xanh, khí trời mát mẻ Trước cửa thiên môn, một người một chó cùng nhau vừa xì xầm bàn tán vừa nhìn xuống trần gian. Con chó vẻ mặt khó hiểu nhìn người kia “Lạc thần, vì sao người lại để Ngọc Nhi tỷ thành chó giống hệt tiểu Cầu. Lỡ như người lại đi lạc giống lần trước rồi nhận nhầm tiểu Cầu thì sao?”
Lạc thần nhìn tiểu Cầu cười dịu dàng “A…tiểu Cầu yên tâm. Ta sẽ không đi lạc nữa, càng không nhận nhầm ngươi với nàng. Ta chỉ tên Lạc Lạc cũng đâu phải lúc nào cũng đi lạc”
“Đây đã là lần 1000 người nói như vậy!” Lạc thần gãi gãi đầu “chỉ là đôi khi ta đi dạo vô tình đi lạc. Nhưng ta cảm thấy Lâm Ngọc Nhi rất thú vị. Đù giỡn mãi không chán, lại rất dễ bị lừa.” Tiểu Cầu lắc lắc đầu phủ định “không phải tỷ tỷ dễ bị lừa mà do Lạc thần người quá gian xảo, bỉ ổi, khó trách, khó trách.” Lạc thần ôm tiểu Cầu vào lòng “tiểu Cầu sao lại bênh vực nàng như vậy, cư nhiên bỏ mặc ta.”
“Tiểu Cầu không có bỏ mặc người. Chỉ là người lừa gạt tỷ tỷ”
“Ta không gạt nàng, ta làm vậy cốt yếu là để cuộc sống của nàng ở cổ đại này thú vị hơn”
Tiểu Cầu giận dỗi “nhưng người nói dối tỷ tỷ, rỏ ràng phép thuật của người rất ổn định không những vậy còn làm phép cải lão hoàn đồng. Còn tối hôm qua thì người lại cho tỷ tỷ biến thành người, tới sáng lại biến thành chó, cứ như tỷ tỷ là nhân thú vậy.”
Phép cải lão hoàn đồng Lạc thần vốn dĩ cũng chỉ định thử nghiệm không nghĩ lại làm được, còn phải qua một thời gian dài mới có thể trở về như cũ. Bây giờ thì Lạc thần rất muốn trở lại dáng vẻ soái ca của mình, hắn không thích bộ dạng > này một chút nào.
Lạc thần hết cách biện minh đành phải giở trò dụ dỗ “tiểu Cầu thử nghĩ xem nếu cứ để bình thường thì không phải cuộc sống của nàng quá vô vị nhàm chán sao, ta cũng chỉ muốn giúp nàng có một mối tình khắc cốt ghi tâm với soái ca ở cổ đại này. Như vậy đương nhiên sẽ vô cùng thú vị.”
Tiểu Cầu hoàn toàn bị Lạc thần tảy não vui vẻ chạy xung quanh “hmm…người nói đúng. Tỷ tỷ chắc chắn sẽ rất thích, tỷ ấy luôn thích nhất là soái ca”
Lạc thần mặt dày tiếp tục dụ dỗ “Như vậy thì tiểu Cầu phải mau luyện tập thành người để gặp nàng, ta cũng sắp chờ không nổi rồi” (chờ cái gì mà không nổi..=.=)
Tiểu Cầu vui vẻ dụi dụi vào người Lạc thần, Lạc thần thừa dịp ôm tiểu Cầu bay đi “chúng ta mặc kệ nàng, đi làm chuyện bí mật đi”
Một người một chó đi rồi xung quanh cũng im lặng hẳn. Chỉ tội cho Lâm Ngọc Nhi ở bên dưới liên tục hắt xì trong một thời gian ngắn đến nỗi thành bệnh. Còn chuyện bí mật của tiểu Cầu và Lạc thần là chuyện gì cũng chỉ có họ mới biết, có lẽ một lúc nào đó bí mật sẽ được bật mí.
Một ngày kia ở thiên đình. Thời tiết trong xanh, khí trời mát mẻ Trước cửa thiên môn, một người một chó cùng nhau vừa xì xầm bàn tán vừa nhìn xuống trần gian. Con chó vẻ mặt khó hiểu nhìn người kia “Lạc thần, vì sao người lại để Ngọc Nhi tỷ thành chó giống hệt tiểu Cầu. Lỡ như người lại đi lạc giống lần trước rồi nhận nhầm tiểu Cầu thì sao?”
Lạc thần nhìn tiểu Cầu cười dịu dàng “A…tiểu Cầu yên tâm. Ta sẽ không đi lạc nữa, càng không nhận nhầm ngươi với nàng. Ta chỉ tên Lạc Lạc cũng đâu phải lúc nào cũng đi lạc”
“Đây đã là lần người nói như vậy!” Lạc thần gãi gãi đầu “chỉ là đôi khi ta đi dạo vô tình đi lạc. Nhưng ta cảm thấy Lâm Ngọc Nhi rất thú vị. Đù giỡn mãi không chán, lại rất dễ bị lừa.” Tiểu Cầu lắc lắc đầu phủ định “không phải tỷ tỷ dễ bị lừa mà do Lạc thần người quá gian xảo, bỉ ổi, khó trách, khó trách.” Lạc thần ôm tiểu Cầu vào lòng “tiểu Cầu sao lại bênh vực nàng như vậy, cư nhiên bỏ mặc ta.”
“Tiểu Cầu không có bỏ mặc người. Chỉ là người lừa gạt tỷ tỷ”
“Ta không gạt nàng, ta làm vậy cốt yếu là để cuộc sống của nàng ở cổ đại này thú vị hơn”
Tiểu Cầu giận dỗi “nhưng người nói dối tỷ tỷ, rỏ ràng phép thuật của người rất ổn định không những vậy còn làm phép cải lão hoàn đồng. Còn tối hôm qua thì người lại cho tỷ tỷ biến thành người, tới sáng lại biến thành chó, cứ như tỷ tỷ là nhân thú vậy.”
Phép cải lão hoàn đồng Lạc thần vốn dĩ cũng chỉ định thử nghiệm không nghĩ lại làm được, còn phải qua một thời gian dài mới có thể trở về như cũ. Bây giờ thì Lạc thần rất muốn trở lại dáng vẻ soái ca của mình, hắn không thích bộ dạng > này một chút nào.
Lạc thần hết cách biện minh đành phải giở trò dụ dỗ “tiểu Cầu thử nghĩ xem nếu cứ để bình thường thì không phải cuộc sống của nàng quá vô vị nhàm chán sao, ta cũng chỉ muốn giúp nàng có một mối tình khắc cốt ghi tâm với soái ca ở cổ đại này. Như vậy đương nhiên sẽ vô cùng thú vị.”
Tiểu Cầu hoàn toàn bị Lạc thần tảy não vui vẻ chạy xung quanh “hmm…người nói đúng. Tỷ tỷ chắc chắn sẽ rất thích, tỷ ấy luôn thích nhất là soái ca”
Lạc thần mặt dày tiếp tục dụ dỗ “Như vậy thì tiểu Cầu phải mau luyện tập thành người để gặp nàng, ta cũng sắp chờ không nổi rồi” (chờ cái gì mà không nổi..=.=)
Tiểu Cầu vui vẻ dụi dụi vào người Lạc thần, Lạc thần thừa dịp ôm tiểu Cầu bay đi “chúng ta mặc kệ nàng, đi làm chuyện bí mật đi”
Một người một chó đi rồi xung quanh cũng im lặng hẳn. Chỉ tội cho Lâm Ngọc Nhi ở bên dưới liên tục hắt xì trong một thời gian ngắn đến nỗi thành bệnh. Còn chuyện bí mật của tiểu Cầu và Lạc thần là chuyện gì cũng chỉ có họ mới biết, có lẽ một lúc nào đó bí mật sẽ được bật mí.