Nhốn nháo cả một ngày bây giờ cũng đã tối, xung quanh đường xá vô cùng náo nhiệt.
Ai ai cũng vui vẻ dạo phố nhưng cô thì thật thảm, bây giờ lại thành một con chó lang thang không nơi cư trú. Đi lang thang một lúc Lâm Ngọc Nhi ghé vào một tiệm bánh bao.
Trên cửa tiệm treo một tấm biển lớn >, càng nhìn càng ngứa mắt. Bán bánh bao mà còn bày đặt tiểu màn thầu, nhìn mà không ăn được thật là ngứa mắt.
Từ xa có một chiếc xe ngựa chạy tới dừng trước mặt Lâm Ngọc Nhi. Xa phu cho xe dừng lại, từ trong xe một soái ca bước ra, quả thật là một soái ca nha. Mái tóc dài đen bóng được cố định lại bằng một cây trăm ngọc nhìn là biết đồ có giá rồi, mặt mũi vô cùng dễ nhìn nhưng trên người như tỏa ra một cỗ hàn khí làm người khác chỉ có thể ngắm mà không dám chạm.
Nhìn người nọ mua bánh bao cô thật sự cảm thấy….rất đói bụng. Nhìn mấy cái bánh bao nhỏ bụng cô càng phản ứng kịch liệt. Cô thật muốn ăn chúng.
Nhất thời Lâm Ngọc Nhi quên mất rằng mình hiện tại là chó không kịp tự chủ hành động đã chạy lại kêu người nọ. Bỗng ý thức được mình đang là chó nên những gì cô nói ra chỉ có tiếng chó sủa “gâu..gâu…..âu” thôi. Soái ca trước mặt nghe tiếng chó thì có chút giật mình nhìn xuống.
“Thì ra là một con chó con chưa phát triển”
(Ngươi dám nói ta chưa phát triển, ta là một cô nương 18 tuổi nha. Chưa phát triển cái đầu ngươi, cả nhà ngươi mới chưa phát triển) è “gâu…gâu gâu….”
Xung quanh mọi người nhìn con chó con như đang xem xiếc vậy. Cô biết rằng bây giờ có kêu gào như thế nào cũng chỉ có gâu rồi gâu với gâu thôi.
Cô dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
—————————–xXx———————————–
Xa phu đứng đó lo lắng nói: “thiếu gia, tới lúc chúng ta nên về rồi.”
Hắn chỉ đứng đó nhìn con chó con trước mặt, vô tình bắt gặp ánh mắt ấm ức của nó. Hắn đối với con chó con này thập phần hứng thú.
“Được rồi, đem cả con chó này về”. Hắn nhanh nhẹn bắt lấy con chó ôm vào lòng rồi nhanh chóng vào trong xe ngựa.
Xa phu nhìn chủ tử của mình ôm ấp con chó đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, lỡ như nó có chủ thì sao, làm vậy có chút không đúng.”
Ánh mắt hắn chuyển xuống nhìn con chó có chút ý cười thoáng qua như đang nói cho nó nghe vậy.
“Không cần nhiều lời, nó tự đến gặp ta thì đành bất đắc dĩ thu nhận nó vậy. Ngươi không thấy nó đáng yêu ư. Nó làm gì còn người chủ nào khác ngoài ta nữa. Đúng không, Cầu cầu?”
Nhốn nháo cả một ngày bây giờ cũng đã tối, xung quanh đường xá vô cùng náo nhiệt.
Ai ai cũng vui vẻ dạo phố nhưng cô thì thật thảm, bây giờ lại thành một con chó lang thang không nơi cư trú. Đi lang thang một lúc Lâm Ngọc Nhi ghé vào một tiệm bánh bao.
Trên cửa tiệm treo một tấm biển lớn >, càng nhìn càng ngứa mắt. Bán bánh bao mà còn bày đặt tiểu màn thầu, nhìn mà không ăn được thật là ngứa mắt.
Từ xa có một chiếc xe ngựa chạy tới dừng trước mặt Lâm Ngọc Nhi. Xa phu cho xe dừng lại, từ trong xe một soái ca bước ra, quả thật là một soái ca nha. Mái tóc dài đen bóng được cố định lại bằng một cây trăm ngọc nhìn là biết đồ có giá rồi, mặt mũi vô cùng dễ nhìn nhưng trên người như tỏa ra một cỗ hàn khí làm người khác chỉ có thể ngắm mà không dám chạm.
Nhìn người nọ mua bánh bao cô thật sự cảm thấy….rất đói bụng. Nhìn mấy cái bánh bao nhỏ bụng cô càng phản ứng kịch liệt. Cô thật muốn ăn chúng.
Nhất thời Lâm Ngọc Nhi quên mất rằng mình hiện tại là chó không kịp tự chủ hành động đã chạy lại kêu người nọ. Bỗng ý thức được mình đang là chó nên những gì cô nói ra chỉ có tiếng chó sủa “gâu..gâu…..âu” thôi. Soái ca trước mặt nghe tiếng chó thì có chút giật mình nhìn xuống.
“Thì ra là một con chó con chưa phát triển”
(Ngươi dám nói ta chưa phát triển, ta là một cô nương tuổi nha. Chưa phát triển cái đầu ngươi, cả nhà ngươi mới chưa phát triển) è “gâu…gâu gâu….”
Xung quanh mọi người nhìn con chó con như đang xem xiếc vậy. Cô biết rằng bây giờ có kêu gào như thế nào cũng chỉ có gâu rồi gâu với gâu thôi.
Cô dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
—————————–xXx———————————–
Xa phu đứng đó lo lắng nói: “thiếu gia, tới lúc chúng ta nên về rồi.”
Hắn chỉ đứng đó nhìn con chó con trước mặt, vô tình bắt gặp ánh mắt ấm ức của nó. Hắn đối với con chó con này thập phần hứng thú.
“Được rồi, đem cả con chó này về”. Hắn nhanh nhẹn bắt lấy con chó ôm vào lòng rồi nhanh chóng vào trong xe ngựa.
Xa phu nhìn chủ tử của mình ôm ấp con chó đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, lỡ như nó có chủ thì sao, làm vậy có chút không đúng.”
Ánh mắt hắn chuyển xuống nhìn con chó có chút ý cười thoáng qua như đang nói cho nó nghe vậy.
“Không cần nhiều lời, nó tự đến gặp ta thì đành bất đắc dĩ thu nhận nó vậy. Ngươi không thấy nó đáng yêu ư. Nó làm gì còn người chủ nào khác ngoài ta nữa. Đúng không, Cầu cầu?”