Tôi đang đứng nghiêm trang trên bục, khuếch đại âm thanh lên hết mức khó thể, trả là đang cần tuyên truyền ý thức giữ dìn vệ sinh môi trường, tiện thể ban hành thêm vài luật lệ cần thiết chỉnh đốn cánh 'mày râu', mà thực ra tụi con trai bấy giờ còn chưa để râu. Mọi người bên dưới rất mực chú ý lắng nghe, nơi này của tôi thật là vô cùng có văn hóa.
Nói những lời đó ra khỏi miệng tôi đương nhiên đắc ý, đảo mắt liếc xung quanh một lượt lại vừa đúng lúc vớ được ánh mắt thù địch của anh hai Khang Nhật, từ miệng anh ta hẳn là đang gầm lên:
” Ranh con, tiểu nhân bỉ ổi!”
Tôi hứ mạnh một cái quay đi không thèm để ý.
Con đường từ quảng trường về nhà, đâu đâu cũng gặp mùi oán khí, khỏi phải nói, chính là phát ra từ đám thanh niên trai tráng, tôi ngược lại 'lấy đức cảm hóa lòng người', nở nụ cười dịu dàng, còn vẫy tay vài cái làm quà.
Khu đằng Đông quảng trường cách nhà tôi chừng vài trăm mét có một vườn soài, vườn này lại lai giống bên ngoài, hương vị quả thật rất tuyệt. Đồ ăn ngon phải có người thưởng thức thế nên hoa quả ngon nữ trưởng có nếm trước cũng chẳng có gì không phải!
”Ngồi trên này thích thật!” Minh Minh gặm gặm quả soài, thả hai chân xuống ve vẩy. Cô nàng này ngày thường đều ra vẻ nhút nhát nhưng thật gia là sói đội lốt cừu, tôi nhiều khi cũng tự thấy mình kém cỏi.
Những quả soài thơm ngon này không phải mình tôi để ý bởi giờ đây ngay dưới tán soài rậm chúng tôi ngồi có một túm con trai đang nấp, còn nghe thấy tiếng nói quen thuộc:
” Tao bảo mày rồi, lão già ấy đã phát hiện mà.” là giọng A Thành.
Tôi nghe xong ôm miệng cười, cậu ta có phải bị soài lấp mất trí nhớ không? Chủ vườn soài là một người trẻ trung đô vật rõ ràng!
Trận cười vừa dứt liền phát hiện túm kia đã bị một người đàn ông đô con xách cổ ra, lại còn đang 'hát cải lương' dồn dập. Tôi liếc sang bên liền không tin được, chọc chọc tay vào người Minh Minh bấy giờ vẫn thản nhiên gặm:
” Này Minh, đúng là có ông già nha!”
Minh Minh giật mình, một vài giây sau cả hai đứa ngây ngốc nhìn cái hột soài đáp lên đầu một tên đứng cuối hàng, chúng tôi hiển nhiên bị phát hiện.
Gió, mây, chim ca nhiệt tình giúp tôi bắn tia lửa điện cho cậu ta, im lặng.
Sau một màn 'ca hát' tiếp theo phải dùng đến 7 từ 'túm tóc, tạt tai, tát tới tấp!” Amen!
Luật này tôi thề không ban hành.
Buổi sáng ở cổng trường tôi nhìn thấy Trung Quân liền xán lại còn cậu ta, tránh, hẳn là đang muốn che vết bầm trên trán. Tôi chẳng thèm để ý nữa, vòng tay Minh Minh ríu rít đọc to:
” Trên giới giang hồ online Thành bị đánh tơi tả, về nhà chúng đa ngôn chưởng đến tẩu hỏa nhập ma, hỏi 'tiểu hiệp' Thành còn đâu trốn dung thân?” đọc xong thấy hào sảng vô cùng! Cậu ta không phải kháng bởi ' cậu ta tên Quân', chết không muốn đổi!
^
Tôi có một cô em họ, con nhỏ này rất đáng ghét, tuy nhiên tôi là ai? Là nữ trưởng nha!
” Linh ơi, mang chị ly nước tranh!”
con nhỏ này mấy hôm nay rất hay lượn lờ ở nhà tôi, mà nó ở bẩn vô cùng!
” Sao tranh ngọt vậy?”, tôi làm bộ nhấp một ngụm.
Con bé nhìn thấy tôi uống cười híp mắt:
” Em bỏ đường!”
”Đường hay nước miếng của em?”, tôi nghĩ bụng xong lại cầm cốc nước đưa cho nó:
” Vậy em uống đi!”
” Dạ?” con bé ngơ ngác, thầm kinh ngừng trệ.
” Chị đang giảm cân.”
Con bé:“...”
Tôi hài lòng nhìn nó, người ta nói 'thua keo này ta bày keo khác' nhưng con bé này quả thực không có đầu óc sáng tạo! Thỉnh thoảng tôi vẫn thường chỉnh nó như thế.
Thầy chủ nhiệm chẳng ưa gì tôi nhưng lại chẳng có cơ hội bắt lỗi, đành lơ quơ nói:
” Con gái cần phải nết na, dịu dàng, ăn nói lễ phép, đừng có cứng nhắc thô kệch!”
Tôi nghe xong lại nghĩ đến việc cô giáo khen tôi có tâm hồn văn chương, vừa chạm đến lại lăn lóc ra cười, hình tượng vì thế mà lại tụt bậc thảm hại! Nói thật văn tôi viết đọc lên chim lăn đùng ra chết, xác cá nổi đầy sông, mặt trời sợ không dám ló ra,...ý là ' cảm động' quá mà!
Mặt trăng đang dốc sức soi vào một đám những người đang tụ tập, phần lớn là những người phụ nữ còn cánh đàn ông lại đứng từ đằng xa, chốc chốc lại ngó vô, ai nấy nét mặt rất căng thẳng.
Trăng hơi chếch lên một chút buông thứ ánh sáng dìu dịu lên đôi bàn tay mịn màng của một phụ nữ trung niên, nơi ấy có một đứa nhỏ đang nằm, hai mắt đen láy chớp nhẹ.
” Tiểu thư ra đời rồi!”,mấy người phụ nữ đó reo lên sung sướng.
Một người đàn ông tức tốc dẫn đầu những người khác chạy đến, giọng điệu hấp tấp:
” Con gái nhỏ của ta!”
Tôi nghiêng chiếc đầu bé xíu một cách khó khăn nhìn ông ta chằm chằm. Theo đánh giá chủ quan của tôi 'ông ta' đó cũng chỉ khoảng trung niên, tầm tầm như mấy 'ông bác' đứng cạnh, khuôn mặt thực sự cũng ưa nhìn nếu không muốn quá khen mà nói là tuấn mĩ, trên người ông ta đeo một cái vòng bạc chắc là lâu năm, mặc thứ trang phục gì đó rất là kì lạ, không quá 'lòe xòe' nhưng cũng không thể gọi là quá kín đáo, giản dị... Tôi cứ trơ mắt nhìn cho đến khi tiếng kêu thất thanh làm tôi hoảng hồn:
” Trời ơi, sao thế này? Sao tiểu thư không khóc? Không lẽ...”,người phụ nữ ẵm tôi hai mắt dưng dưng.
Bà ta vừa xong lại đến lượt người đàn ông kia mặt trắng bệch, miệng còn run run nói cũng chẳng nổi, tôi vốn định lên tiếng mắng một trận, lời lẽ đã được chuẩn bị tươm tất:
” Mấy người đui hả? Bổn cô nương đang rất khỏe mạnh đây!”, tiếc thay lời chui ra khỏi miệng tất cả đều biến thành “ư...ư...oe...oe...”, nghe thấy tôi 'nói' vậy mấy người kia bỗng dưng tràn đầy hứng khởi, ôm tôi lượn vòng vòng làm tôi chẳng biết trời đất gì nữa.
Chuyện tôi nhớ được cũng chỉ có vậy, căn bản là bởi cũng chẳng có gì đáng nhớ ngoài một việc mà tôi không nỡ gộp chung lại, đó là lần ấy mẹ vì sinh tôi mà mất.
” Y Vũ nữ trưởng, cha người tới!”, một tiếng nói trong trẻo vang lên, tôi nghe xong liền lăn lộn một vòng trên giường sau đó uể oải đáp lại:
” Minh Minh đừng gọi tớ như thế nữa!”
Căn nguyên là thế này: từ khi sinh ra tôi cũng chẳng biết mình vì sao lại nghe hiểu mọi chuyện, không giống những đứa trẻ khác chỉ biết suốt ngày oe oe, tuy nhiên đặc tính trẻ sơ sinh lại cứ lì ở đấy làm tôi phải cam chịu câm nín bởi mở miệng cũng chỉ ư ứ. Mẹ tôi là nữ trưởng lại vì sinh tôi mà...tôi thân con gái duy nhất kế nghiệm vì vậy mà tôi biết xã hội này là xã hội nữ quyền, khi đó còn hưng phấn đến nỗi câu đầu tiên thốt ra khi nói được là:
” Ha ha! Giang sơn thuộc về phụ nữ chúng ta!” làm cho mấy con chim sợ hãi bay nháo nhác.
Thực tế chứng minh tôi đã nhầm, nơi tôi sống chỉ là một vùng không thể gọi là đại thổ nhưng tất nhiên cũng không phải tiểu thôn, tên là Hoa Diên, tôi chỉ biết nó nằm ở Việt Nam còn cụ thể chỗ nào tôi cũng không biết. Đại lễ kế nhiệm tổ chức vào năm tôi tuổi.
Tôi đây rõ ràng còn chưa đồng ý mà ba tôi đã 'xông' vào, ông ngồi bên bàn trà nhỏ chăm chú nhìn tôi đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, đợi một lúc không thấy động tĩnh gì ông cuối cùng cũng lên tiếng:
” Y Vũ, con không còn nhỏ nữa rồi “
Tôi đây nghe xong liền tự hào vỗ ngực:
” Bản nữ trưởng tất nhiên là đã lớn”
Ba tôi cười dịu dàng một cái, tay đặt ly trà xuống, hình như đang định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp cất lời đã thấy một tên ' lưu manh' xông vào cướp khẩu:
” Y Vũ, tôi mang cho cậu xem cái này hay lắm!”Cái tên này là kẻ to gan nhất trong vùng, đến cả tên tôi mà cũng dám gọi ra, cậu ta tên là Trung Quân, tôi vẫy hay gọi cậu ta là A Thành, Trung Quân cũng chẳng khác Trung Thành mấy, ba mẹ cậu ta hẳn là muốn cậu ta tận tâm với vua, tiếc rằng thời này không còn vua, chi bằng cậu ta hãy trung thành với nữ trưởng tôi đây. Cậu ta nào có cam chịu,nhưng mỗi lần 'tập tọe' phản kháng tôi chỉ cần ho khan một tiếng, lập tức sẽ có người đến nhéo tai cậu ta xách về, nhiệt tình dăn dạy:
” A Thành, không được vô lễ”, đến ba mẹ còn nhiễm cách gọi của tôi, cậu ta còn gì để nói?
Lần này thật cảm ơn cậu ta đến đúng lúc, tôi vội từ trên giường bay xuống, hớn hở túm cổ cậu ta lôi xềnh xệch:
” Hay quá, chúng ta ra ngoài chơi!”
Cậu ta đành cúi chào ba tôi một cái rồi đi theo tôi, ba tôi đương nhiên hết cách chỉ gật đầu cho qua, mà không muốn cho qua cũng không được.
Tôi từ trên tầng đi xuống, liếc thấy anh hai Khang Nhật của tôi từ xa đi tới lại làm bộ không thèm để ý, anh ấy ngược lại vui vẻ:
” Nữ tiểu trưởng!”
Đây là đồng lõa to gan của tên đang đi cạnh tôi.