Khương Thanh Tâm này quả thật khác xa với những gì ta đã đọc được trong sách của người phàm. Đạo quán không hề nằm ở nơi thâm cùng tận cốc, cũng chẳng phải tọa lạc nơi rừng núi hoang vu mà nó đứng giữa một khu buôn bán sầm uất. Có điều nhìn sao vẫn thấy thanh tĩnh, uy nghiêm. Tựa như nó với cuộc sống ngoài kia không có liên hệ. Nhưng mà chỉ là 'tựa như'.
_
Tiêu Thần dẫn ta đi gần một canh giờ liền ra khỏi nơi ồn ào kia. Ta ở trên vai hắn ngó nghiêng lung tung, mấy lần suýt chút lộn cổ xuống đất.
_
” Ngươi có thể đừng lộn xộn một chút không?”
Hắn cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, thò tay lên túm ta lôi ra trước mặt.
_
Ta ngây người nhìn bàn tay hắn nắm ngang người mình. Quả thực rất đẹp, như vậy gương mặt của ta có lẽ cũng không đến nỗi.
_
Cảnh vật nơi đây đúng là rất đẹp, rất thanh tĩnh, ta mới tới nơi này, quả chưa từng biết đến nó. Hôm nay phải cảm ơn tiểu Tiêu rồi.
_
Ta vươn người ra hít thở khí trời lại phấn khích nói với Tiêu Thần:
” Tiêu tiểu.,à à Tiêu huynh, ở đây thật dễ chịu phải không?”
Ta suýt nữa đã lỡ mồm mà gọi hắn là Tiêu tiểu tử, vẫn hên chưa nói hết.
_
Hai chúng ta dừng lại bên bờ suối. Tiêu Thần hắn không hiểu vì sao bỗng dưng trầm mặc. Nhưng ta vốn đang bận ngắm mấy con cá nhỏ trong suối liền mặc kệ hắn.
_
Bóng đã gần như biến mất, mặt trời xuống núi ta và Tiêu tiểu tử mới về đến nhà. Tâm Như vừa nhìn thấy ta liền vui vẻ:
” Tiểu Vũ, cậu hôm nay ra ngoài thế nào?”
Nha đầu này vốn là nhút nhát, ở với ta ít lâu đã có chút tiến triển.
_
Ta cười cười:
” Rất vui, có điều hơi mệt một chút.”
Vừa nói xong khỏi miệng lại bắt gặp cái liếc mắt khinh thường của Tiêu Thần, chưa hết, hắn còn làm ta bẽ mặt:
” Ngươi có chạm chân xuống đất chút nào sao? Có chăng là miệng của ngươi mệt.”
” Đều là mệt mà!” ta phẫn uất nhìn hắn.
_
Tiểu Như bỗng rụt rè ngó sang hắn một cái. Ta thấy khuôn mặt nha đầu này ửng đỏ liền thấy rất thú vị. Không ngờ lại nhìn chúng hắn.
_
Ta còn đang mải hí hửng với phát hiện này của mình thì nghe thấy tiếng Mân cô:
” Mấy đứa về sao còn không mau đi chuẩn bị ăn cơm, còn chưa đói sao?”
Trên tay Mân cô lại bưng một con cá lớn. Dường như mỗi lần cô ấy xuất hiện đều kèm theo đồ ăn, mà càng thế ta lại càng ủ rột.
_
Ta từ trên tay Tiêu Thần nhảy xuống, thẳng hướng phòng mình mà đi. Tâm Như thấy vậy liền bối rối gọi:
” Tiểu Vũ, cậu đi đâu thế?”
Ta không quay đầu lại, chán nản đáp:
” Mình về phòng trước”
_
Tâm Như im lặng, hình như còn chưa biết nói gì. Tiêu Thần đột nhiên lên tiếng:
” Không ăn cơm sao?”
Hắn chọc trúng chỗ đau của ta, mặc kệ là vô tình hay cố ý đều đã làm ta nổi giận, không thèm chú ý tới bọn họ nữa, một mực phóng thẳng về phòng.
_
” Ta đưa ngươi về”
Hắn không biết từ khi nào đã bước lên. Cũng phải, chân hắn rất dài mà.
_
Ta không thèm nhìn mặt hắn, mà căn bản là không nhìn được. Ta bĩu môi nói:
” Ngươi không phải vừa nói ta hại ngươi vất vả sao?”
” Ta nói?” hắn hỏi lại nhưng lại giống lời khẳng định hơn.
_
Ta chẳng biết trên mặt hắn là biểu cảm gì nữa, nhưng mặc kệ, ta vẫn đang giận:
” Tóm lại là ta có chân, không phiền.”
_
Đi một đoạn thấy hắn không theo nữa, ta không hiểu sao có chút thất vọng.
_
Sống trong Khương Thanh Tâm lâu như vậy, ta vẫn tưởng đạo sĩ chỉ cần luyện thuật pháp, không ngờ vẫn phải thi cử. Lại nghe nói đề bài Liêm lão sư phụ ra cho rất khó, ngoại trừ Tiêu tiểu tử xuất sắc vượt qua thì cũng chỉ có Tôn Thọ sư huynh may mắn vớt vát được điểm đỗ cùng Lưu Ly tỷ là mấy người qua được. Thế nên Tiêu Thần kia trong mắt các sư huynh đệ đã sớm trở thành 'quái vật'.
_
Nói tới nói lui nãy giờ cũng là muốn nói đến việc kì thi kia lại tới. Khắp chúng đệ tử đều sợ xanh mắt mèo, cả ngày không thấy tăm hơi đâu, chỉ riêng tên 'quái vật' kia vẫn ung dung tu chỉnh bảo kiếm, đã vậy còn mang sáo ra hồ sen của ta mà thổi. Ta cầu hắn thi rớt.
_
Lá sen trong gió nhè nhẹ đung đưa, tuy nhiên hoa sen sớm đã tàn hết. Ta đẩy đẩy từng chút thức ăn xuống hồ, lại không thấy một mống cá nào, nhìn sang bên kia liền thấy bọn chúng đã hau háu nhìn Tiêu Thần. Ta đoán đám cá này toàn bộ đều là cá cái, hơn nữa còn là sắc nữ! Sắc nữ không sai!
Uyên Đào vẫn đứng im bất động nhìn ta và Ngược Khiêm nói chuyện, ta thấy vậy cũng quay sang đối diện với ánh mắt nàng ta, lại nghĩ đến việc khi trước.
_
Nửa đêm ta đang ngủ trong phòng tại nhà của Khang Lâm liền bị một âm thanh nho nhỏ là cho thức giấc. Người áo đen trước mặt ghé sát gần người khiến ta giật mình, vốn định hét toáng lên lại nghe người kia nói:
” im lặng, là ta”
Ta nghe giọng nói quen thuộc kia không khỏi ngạc nhiên:
” Khang Nhật, anh làm gì ở đây?”
Anh hai nghe ta hỏi không trả lời mà chỉ đặt vào tay ta một viên bảo thạch, dặn dò:
” Hãy để tiểu Minh Minh thấy nó!” nói rồi lập tức dời đi.
Ta cầm viên bảo thạch màu xanh lam đó mơ hồ thấy một bóng dáng thướt tha mặc xiêm y màu trắng đang ngự trên ngai, gương mặt kiều mĩ ánh lên vài ý cười... dường như thấy trong người có dòng khí lực mạnh mẽ lưu động.
Ta theo lời anh hai, ngày hôm sau lập tức chào tạm biệt người nhà Khang Lâm. Kì thực có chút không nỡ.
_
Trở về phòng trọ, quả nhiên Minh Minh đã ở đấy nhưng không thấy A Thành đâu, ta liền khoe ngay với cô ấy viên bảo thạch kia. Minh Minh trong mắt ánh lên vài tia khó hiểu sau đó cũng chẳng để ý tới nó nữa. Ta thấy vậy lại càng cảm thấy kì quái.
Cả ngày không có việc gì ta thường hay mang viên bảo thạch đó bên mình, rảnh rỗi lại mang ra ngắm nghía. Cuối cùng cũng vì vậy mà ngày càng tỉnh táo, sau là thoát ra khỏi cuộc chơi.
Thời gian gần đây tóc ta dài ra nhanh chóng, vốn hình dáng này ta đang mang không phải của ta, ngày ngày luôn muốn quay về diện mạo ban đầu nhưng chỉ khi một trong hai người nhận thua mới có thể kết thúc...hoặc là... Thực ra còn một cách khác.
_
Ta nằm trên dường, một chân gác lên cửa sổ, Minh Minh đang ngồi cạnh đọc sách. Ta lăn lăn viên bảo thạch trên tay hỏi cô ấy:
” Tiểu Minh à, cậu đánh rơi A Thành ở đâu rồi?”
Minh Minh liếc nhìn ta một cái:
” Cậu ấy sẽ nhanh đến đây thôi, đừng nôn nóng”
Ta thật ra không hề nôn nóng.
Điện thoại đầu giường bỗng rung lên, ta ngó màn hình thấy đề hai chữ Khang Lâm nhấp nháy liền vui vẻ bắt máy:
” A lô, anh Lâm, lâu rồi không gặp”
” Ra ngoài đây một chút được không?” đại loại cái này là nội dung chính của cuộc gọi.
Ta mặc dù không biết giờ này anh ta còn có chuyện gì nhưng vẫn khoác tạm một chiếc áo đi xuống, vội quá nên quên mang theo viên bảo thạch kia.
_
Dưới ánh đèn mờ, ta nhìn thấy Khang Lâm đang đứng dựa vào ghế đá, hai tay bỏ trong túi, vừa nhìn thấy ta liền cười.
Ta nhanh miệng hỏi:
” Sao, thần tài gia có chuyện gì vậy?”
Khang Lâm trái lại im lặng nhìn ta, một câu cũng không nói.
Ta sốt ruột:
” Anh sao thế?”
Ánh sáng chiếu vào một phần gương mặt anh ta càng làm ánh lên vẻ kì lạ trước giờ chưa từng có.
Khang Lâm bỗng dưng nắm lấy hai vai ta, xoay đối diện với mình. Ta bất ngờ, lại càng khó hiểu.
_
Đến tận bây giờ ta vẫn chưa biết khi đó là hắn định nói gì với ta bởi chỉ ngay sau đấy ta đã nghe thấy tiếng hét rất to của Minh Minh:
” Đừng! Thượng Thần, nàng ta là yêu!”
Cả hai chúng ta kinh ngạc quay lại liền nhìn thấy viên ngọc thạch màu xanh lam vỡ vụn trên đất phát ra vô vàn đốm sáng nhỏ.
Ta tỉnh hoàn toàn.
_
Thực ra ta trước đó không hề nhìn được thân phận thật sự của nàng ta, chỉ là thấy có chút không bình thường.
Mái tóc ta, dáng vẻ ta hoàn toàn hiện ra như ban đầu. Ta quay sang nàng ta cười lạnh một cái, nói:
” Cho ngươi biết, những gì ngươi làm ta sớm đều đã biết hết!”
Ta vung tay biến thành một làn khói chạy đi tìm Ngược Khiêm, trước khi đi còn hả hê chiêm ngưỡng vẻ mặt cứng đờ của nàng ta.
_
Ta kết thúc một hồi suy nghĩ liền phát hiện vẻ mặt điềm tĩnh kia của Thần Thiên Phong đã gắn trên người Uyên Đào, hơn nữa toàn thân hắn ta đã chuyển sang y phục trắng. Ta cau mày, xưa nay vốn không thích người khác mặc màu trắng bởi đồ trên người ta vốn đã rất trắng rồi!
Thần Thiên Phong hướng thẳng tới Uyên Đào mà nói, chất giọng trầm trầm lại càng khiến cho người đối diện thêm sợ hãi:
” Ai cho phép ngươi tùy tiện xen vào? Còn chưa biết lỗi?”
Uyên Đào nghe hắn nói vậy lập tức quỳ xuống:
” Tiểu tiên nhiều truyện, mong Thượng Thần trách tội”
Hắn im lặng không nói gì.
Ta nhìn một màn này của hai người họ bất giác muốn cười sặc sụa. Nếu là ta, nàng xin trách tội chắc chắn sẽ thành toàn cho nàng.
_
Ta liếc nhìn toàn cảnh một lượt, cuối cùng quay lại nói với Ngược Khiêm:
” Đã đến lúc chúng ta trở về rồi”
Ngược Khiêm gật đầu.
Vẫn là tiên nhân bọn họ nhanh hơn một bước. Ta vừa nói xong đã không thấy hai người kia đâu. Mấy người này cũng thật không lịch sự cho lắm.