Đại hội tỉ võ sớm đã hoàn thành, người cũng đã trở về hết, ta lại không quan tâm tới giải thưởng, một mực theo bóng nam tử tuấn tú kia. Thoáng một cái cả hai chúng ta đều đã đứng trong một đình viện nhỏ, xung quanh hoàn toàn không có người khác. Nam tử kia bất chợt dừng bước, y hẳn là từ lâu đã phát hiện sự có mặt của ta.
_
Ta bất ngờ lúng túng, không biết thế nào cho phải, chẳng lẽ nhận đại là bản thân ái mộ mới đi theo y. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, đánh bạo lên tiếng:
” Công tử...”
_
Người kia nhanh chóng quay qua nhìn ta, trên môi xuất hiện nét cười:
” Tiểu muội cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi.”
Ta “A” lên một tiếng, không mấy thoải mái nhìn hắn:
” Công tử vì sao kêu ta là tiểu muội, xem chừng ngươi không hẳn đã hơn ta.”
_
Nam tử kia không coi vào mắt biểu cảm của ta, y tiếp tục cười, lại trực tiếp nhìn ta:
” Thật sao?”
_
Ta nghe y hỏi có chút chột dạ, lại nhớ tới việc chính mới quay sang nhìn y, chân thành hỏi:
” Công tử, có thể cho ta biết ngươi tên gọi là gì không?”
_
Hắn có vẻ hơi bất ngờ, hình như không suy nghĩ ta sẽ hỏi câu đó, xong rất nhanh chóng bình thản mà nói với ta:
” Trước khi hỏi tên người khác phải tự giới thiệu tên mình đã.”
Ta liền đáp ứng y, vội vàng nói:
” Ta họ Ngược Miên, tên gọi Y Vũ.”
_
Hắn trên mặt hiện vài tia thú vị:
” Chúng ta coi như họ hàng nha, chi bằng muội gọi ta một tiếng sư huynh, ta lập tức nói cho muội biết.”
Ta lúc đó cũng không suy nghĩ, vội vàng đồng ý, gọi hắn một tiếng “sư huynh“. Kết quả hắn xoa đầu ta, cười khì khì:
” Muội muội ngoan, huynh là Ngược Khiêm, nhớ cho kĩ”
_
Ta nghe xong không kìm nổi thốt lên một tiếng kinh ngạc:
” Ngược Khiêm!?”
Hắn bị ta làm giật mình, gật đầu:
” Phải, muội không cần kích động như thế đâu. Ta biết muội đang rất vui vẻ.”
_
Vui vẻ ư? Không nha, tâm trạng ta hoàn toàn trái ngược nha. Có điều toàn bộ những thắc mắc, ta sau này mới đem hỏi hắn. Kết quả là hắn nói huynh trưởng Ngược Lượng Hà kia, 6 năm về trước Ngược gia đã đưa đi hỏa thiêu. Cho cùng là y sớm đã không còn tồn tại, lại là cách đây 6 năm. Ta vì cái này xém chút bị hù chết.
_
Thẩm Thương quán tu sửa xong thập phần thoáng mát, bàn ghế cũng sắm thêm vài bộ, khách quan cũng đông hơn trước rất nhiều.
_
Từ ngày tham gia đại hội kia, danh tiếng của ta chẳng mấy chốc đã lan đi khắp nơi, mọi người gặp qua đều khen ngợi ta một tiếng, ngay cả Niên Hạ vốn ưa dịu dàng cũng sinh cảm thích.
_
La Hàn Hàn nhìn ta khẩn thiết:
” Cô nương học võ công nơi nào? Có thể chỉ cho ta được không?”
_
Nghe nàng nói vậy thật không biết trả lời ra sao, ta trước đây cũng chưa từng học qua vị sư phụ nào, cái đó chỉ là chôm được mỗi nơi một ít, cộng thêm chút khôn vặt, dùng chính chiêu thức của họ đánh bại họ mà thôi.
_
Đúng lúc ta đang khó xử lại thấy A Tân từ ngoài chạy vào truyền đạt:
” Y Vũ cô nương, ở Thẩm Thương quán có người tìm, lão gia nói ta về gọi cô nương?”
” Là tới thách đấu sao?”
La Hàn Hàn tò mò hỏi.
A Tân lắc đầu:“ cũng không biết.”
_
Ta khó khăn lắm mới tóm được cơ hội liền nhanh chóng lôi tiểu Tân ra cửa:
” Chúng ta mau đi thôi.”
_
Ta nhìn người đối diện có chút quen biết lại không thể nhớ ra là ai. May mà y đã lên tiếng:
” Tại hạ là người khi trước đã hứa sẽ đưa một kẻ đến cùng cô nương đo tửu lượng, không biết cô nương có nhớ?”
_
Ta một hồi suy nghĩ liền nhớ ra y là vị khách quan nọ liền cười chào hỏi:
” Ra là công tử, vậy người kia đâu?”
” Hắn ở đây.”
_
Ta nhìn nam tử kia có chút ngạc nhiên, lát sau liền thân thiết gọi một tiếng “ Sư huynh“. Hắn cũng nhìn ta đáp lại một tiếng:“tiểu Sư muội.”
Người kia cười lớn:“ thì ra là quen biết.haha”
_
Ngược Khiêm nhìn y lại cười một tiếng lớn:
” Lâm Điền huynh, chúng ta là huynh muội đó nha.”
_
Cả ba cùng ngồi vào bàn. Tửu lượng của hai người bọn họ tuy rằng rất khá, xong vẫn không thể thắng ta. Vốn là đã từng nói đá không hề thấm rượu nha. Bất quá chỉ như nước lã mà thôi.
_
Hai người cùng nhau trở về, ta có cản thế nào cũng không được. Lâm Điền kia trước khi dời đi còn lưu lại nói với ta một câu:
” Tiểu muội thật sự...rất được.”
_
Sau khi hai người kia đi khuất, ta cũng mau chóng thu dọn trở về Niên gia. Ăn uống một chút liền trở về phòng ngủ một giấc. Ta đúng là không say nhưng không phải không biết mệt nha.
Ta không biết có phải là do trong Lục Hải điện này vốn lạnh lẽo hay vì tiết trời thực sự lạnh, pháp thuật của ta giờ cũng chỉ còn chút ít liền quản không được cảm thấy có phần buốt giá.
_
Thời gian gần đây ta không biết Thần Thiên Phong có việc gì mà không thường xuyên không về phòng. Ta nhiều đêm không ngủ được đứng ở cửa ngóng hắn về cùng ta buôn chuyện phiếm. Kết quả là tới lúc gần sáng ta trở lại trong tranh cũng chưa thấy hắn về. Ta mà như hắn đã sớm từ bỏ ngôi vị Thượng Thần kia rồi. Nhưng như vậy sẽ chẳng phải là hắn.
Đêm nay ta đoán chừng hắn sẽ lại không trở về, nằm trong này rét co ro. Ta vốn muốn đợi hắn về mà kêu hắn cho một tấm chăn vậy mà chẳng có chút tăm tích đành phải tự mình đi tìm, kết quả là ta lục lọi đến nóng người vẫn không thấy một mảnh chăn nào. Cuối cùng ngộ ra, vỗ trán một cái:
” Hắn không biết thế nào là lạnh sao cần lưu lại mấy tấm chăn cho chật chỗ chứ?”
Hai tay ta đan vào nhau, đầu gối khép lại ngồi xuống một góc, miệng không ngừng hà hơi lên mu bàn tay. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Ta vốn tưởng là hắn, sau cùng lại không phải. Bước chân của hắn rất nhẹ, ba phần ưu nhã bảy phần uy nghiêm mà bước chân kia dường như rất vội vã.
Quả nhiên không phải hắn. Tiên tì kia gõ cửa, thấp giọng gọi:
” Ngược Miên cô nương...”
Ta hồ nghi. Nàng vì sao lại biết tên ta? Quan trọng là vì sao biết ta ở đây?
Ta thận trọng tiến lại gần cửa. Tiên tì kia nghe tiếng động liền biết ta đang ở trong. Nàng gõ nhẹ cửa một tiếng nữa, khe khẽ nói:
” Thượng thần người dặn nô tì mang một tấm nệm đến cho cô nương”
Ta rét đến độ vừa nghe từ 'nệm' ấm áp kia liền sáng bừng con mắt, lập tức mở cửa. Bây giờ nghĩ lại mình thật giống cô bé quàng khăn đỏ, cũng may nàng kia không phải sói mà là một con cừu non. Mà con cừu đó tên gọi là Lan Chi.
Tiểu Chi nói với ta nàng là do Thần Thiên Phong giao phó chăm sóc ta. Nàng ngoài biết ta tên Ngược Miên Y Vũ, ở trong một bức tranh thì hoàn toàn mù tịt, mà cái này cũng là do sau này ta nói cho nàng biết.
Tiểu Chi trước sau như một đều gọi ta một tiếng Ngược Miên cô nương. Ta sau này mỗi tối thay vì đợi vị Thượng thần 'đầu tắt mặt tối' kia lại chạy đi tìm tiểu Chi. Phải nói chúng ta rất hợp nhau.
_
Buổi chiều hôm ấy, ta ở trong tranh chốc chốc lại ngó mặt trời. Thời điểm tia sáng cuối cùng tắt, ta liền nhảy ra, không may mà đụng trúng người trước mặt, “Ui da” lên một tiếng.
Thần Thiên Phong nhíu mày nhìn ta:
” Ngươi đi đâu mà lại vội vã như vậy?”
Ta không chú ý đến hắn đáp:
” Ta đi tìm tiểu Chi, ngươi có thấy nàng ở đâu không?”
Ta tuy hỏi nhưng không đợi hắn trả lời đã muốn vụt đi. Hắn lôi ta lại, giọng điệu có chút mệt mỏi:
” Hôm nay nàng ấy đã ra ngoài, tà ngày mai mới trở về”
Ta quay đầu lại nhìn hắn:
” Nàng đi đâu?”
”Trụ Song điện”
” Trụ Song điện? Đó không phải nơi ở của Trụ Thiên sao?”
Hắn không nói, khẽ gật đầu. Tâm tình ta lúc này thật không tốt.
_
Ta từ trong tranh nói vọng ra:
” Ngươi sao lại nói cho tiểu Chi biết?”
Thần Thiên Phong đang ngồi xem sách, nghe ta hỏi vậy liền ngẩng đầu lên:
” Ngươi thấy nàng ta không đáng tin sao?”
Ta vội lắc đầu:
” Không phải, nàng đối với ta rất tốt”
Hắn vẫn đang chăm chú, thấy ta nói vậy chỉ điềm tĩnh nói:
” Vậy thì tốt rồi”
Ta trong lòng vẫn có chút băn khoăn, ngập ngừng:
” Chỉ là...”
” Chỉ là rất muốn cám ơn ta sao?” Hắn gấp cuốn sách lại cười tự mãn sau đó đến gần ta gõ gõ hai tiếng vào bức tranh.
Ta từ bên trong rơi bịch ra như trái bóng, oán hận nhìn hắn:
” Ta vì cái gì lại phải cảm thích ngươi?”
Hắn thong thả ngồi xuống, tiện tay vuốt vuốt mép sách:
” Ta không phải cứu ngươi một mạng sao?”
Ta bĩu môi nói với hắn:
” Một mạng này của ta nếu không phải do ngươi hại cũng sẽ không tổn thất.”
Ta đắc ý nhìn hắn, lại bị cái mặt 'không cảm xúc' làm ta mất đi mấy phần vui vẻ.
Bỗng dưng nhớ đến một người ta liền hỏi hắn:
” Uyên Đào nàng ấy dạo gần đây thế nào?”
” Vẫn ổn, đã quay về Hoa cung rồi”
Ta gật đầu, lại nhìn hắn, cười gian:
” Nói cho ta biết ngươi với nàng bây giờ còn có tình cảm đó không?”
Ta thiết nghĩ hắn khi ở phàm giới luôn nhờ ta giúp hắn, có thể giờ vẫn cần. Ta còn nghĩ có thể vơ vét chút gì từ chỗ hắn, thật không ngờ hắn lại lạnh lùng dùng một chưởng đánh ta trở lại trong tranh. Ta tự nghĩ hẳn là lần này tự mình ngu ngốc.