Y phục trên người ta sớm đã không còn như cũ, xiêm y trắng đã loang ra muôn hoa máu, tóc rũ rượi, con người cùng ta khi trước hẳn không có chút liên quan nào.
_
Nơi này rất tối, có thể là một căn hầm nào đó, ta không chắc.
_
Phía sau ta văng vẳng một khúc nhạc, tựa như gần lại rất xa xôi, khúc nhạc kia ta đã từng nghe một người thổi... Trời trong xanh, cạnh hồ sen, ta còn nhớ hắn đã thổi khúc đó cho đám 'cá sắc nữ' nghe, bị ta tình cờ thấy được... Có điều, giờ phút này vì cớ gì lại vang lên nơi đây?
_
Chỉ một thoáng rất ngắn ngủi âm thanh kia đã tắt ngấm. Ta thấy rõ mùi máu tanh lan tràn trong không khí, còn có hương rượu. Phải, rượu, là ' Lạc tiêu hoa' của Thẩm Thương quán.
_
” Ngươi.., cuối cùng cũng tỉnh...”
Giọng nói thập phần khó nhọc ấy không biết sao lọt vào tai ta lại rõ ràng như vậy. Ta lúc ấy không biết vì sao nghĩ tới Tiêu Thần. Đã rất lâu không gặp hắn.
_
Trần trừ một hồi, lại thấy hơi thở yếu ớt kia, không nén nổi tiến lại. Kết quả, ta tận mắt thấy được qua chút ánh trăng gương mặt tái nhợt cùng y phục đẫm máu của Lâm Điền. Nhất thời không khỏi hoảng hồn. Cuối cùng cũng nhớ ra hắn. Hắn chính là người bị ta mạo phạm trong khu rừng nọ. Tuy nhiên lại không có thời gian vui mừng. Hắn thường ngày khí thế là vậy, lúc này kì thật thập phần khó đoán sống chết.
_
Ta vội chạy tới đỡ hắn dậy, lo lắng hỏi:
” Ngươi ổn không? Vì sao lại thành ra thế này?”
_
Miệng hắn hơi cười, nhìn ta trêu chọc:
” Nhìn ta giống như đang ổn lắm sao?.. Ngươi ra tay cũng thật muốn đoạt mạng người..”
_
Toàn thân ta tràn ngập một sự sợ hãi, run run nói:
” Ngươi, ngươi vì sao lại đùa như thế? Không vui chút nào...”
_
” Không phải đùa, kì thực là muội làm”
Ngược Khiêm không biết từ lúc nào đã đứng phía sau ta.
_
Ta còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn thúc giục liền nhan chóng rời khỏi. Ra tới ngoài phát hiện chỗ vừa rồi chính là căn nhà trúc nhỏ sau đình viện Ngược phủ. Nhất thời càng thêm khó hiểu.
_
Xác binh lính nằm la liệt, khắp nơi tràn ngập mùi tử khí, lông tơ ta toàn bộ dựng ngược lên.
_
Vốn là định hỏi Ngược Khiêm đã có truyện gì xảy ra, người của Ngược gia toàn bộ đang ở đâu? Lại nhìn thấy gương mặt căng thẳng của hắn, hơn nữa biểu hiện gần như sắp không gắng nổi liền im lặng, nhanh chóng theo sát bọn họ.
_
Ba người chúng ta trong đêm đã rời khỏi Khiêm Trấn Thành, chạy tới rừng Tương Thạch Khúc. Biểu cảm của Ngược Khiêm có phần giãn ra đôi chút.
_
Ta phụ giúp một tay xem qua vết thương cho Lâm Điền. Quả là rất nghiêm trọng. Qua một lát, hắn cơ hồ mới mệt quá mà chợp mắt. Ta khi đó mới tới chỗ Ngược Khiêm hỏi đầu đuôi mọi chuyện.
_
Ngược Khiêm dựa lưng vào một gốc cây, đầu hơi ngửa ra mệt mỏi, khẽ chớp mắt mới nói với ta:
” Ngươi còn nhớ đêm đó không?”
Ta gật đầu. Là cái đêm ta bị hai người bọn họ trêu chọc mới bỏ về phòng trước.
_
Hắn lại nói:
” Lâm Điền hắn cùng ta tới xem thế nào, kết quả là thấy bộ dạng lúc này của muội, có điều y phục còn chưa dính máu... Không hiểu thế nào xông vào muốn mạng hắn.”
_
Có trời đất chứng giám, ta với tất cả những việc đã xảy ra hoàn toàn không có chút kí ức.
_
” Những, những binh lính kia đều là do muội giết?”
Ta nghe thấy giọng mình lạc hẳn.
” Một số”, Ngược Khiêm không nhanh không chậm trả lời.
_
Tâm trạng ta vẫn không tốt lên chút nào, thật không tin nổi bản thân giết người. Xong, vẫn cố trấn tĩnh hỏi tiếp:
” Vậy những người kia là bị ai sát hại?”
_
Hai chữ ' Liêu Nhi' kia thoát ra khỏi miệng Ngược Khiêm, ta toàn bộ đều không hiểu được.
” Sao có thể? Liêu tẩu sao có thể?”
_
Thế nhưng Ngược Khiêm cứ tàn nhẫn gật đầu. Ta lại hỏi:
” Vậy người nhà Ngược gia?”
” Toàn bộ đều đã chết...có điều, không phải muội làm, muội kì thực trước nay chưa từng gặp họ, tất cả là ảo ảnh, là chuyện của 6 năm trước rồi. Thảm nạn năm đó, cũng chỉ còn lại mình ta..”
_
Ngược Khiêm nhiệt tình thuật lại, ta nhiệt tình không hiểu. Cứ như vậy cho đến trời sáng.
Tiểu Chi ngồi cạnh ta trên bậc. Ta nhìn mái tóc của cô ấy liền sinh cảm giác thú vị. Mái tóc kia rất lạ, kì thực không giống mái tóc của mấy người ở đây, trái lại còn ngắn ngắn buộc lên như kiểu người ở phàm giới. Ta thường ngày gặp nàng đều thấy nàng đội mây che kín, hôm nay lại để hở mới tạo cho ta cơ hội thấy được.
Đưa tay vuốt vuốt mái tóc kia, tò mò hỏi nàng:
”Lan Chi, mái tóc của ngươi sao...”
Ta vẫn đang cân nhắc xem nên dùng từ thú vị hay kì lạ đã nghe thấy tiếng nàng cười. Nàng nhấc hẳn chiếc mũ mây trên đầu ra, vui vẻ khoe với ta:
”Cái này là cô nương không biết...”
Nàng nhìn trước nhìn sau, dịch lại gần ta nói:
”Tóc của ta thực ra ban đầu cũng giống với những người khác..”
Lại cẩn thận ngó nghiêng lần nữa:
“..Hôm ấy ta vào phòng Thượng thần dọn dẹp lại thấy căn phòng sạch quá, cơ bản không cần quét dọn gì liền nhàm chán mà ngó nghía xung quanh. Kết quả là thấy cái này..”
Tiểu Chi chìa cuốn tạp chí ra trước mắt ta. Ta đưa tay đón lấy. Người trong hình ta nhớ không nhầm chính là ngôi sao Hàn Quốc nổi tiếng Lee Min Ho.
Ta liếc nàng bằng ánh mắt dò hỏi:
”Ngươi bắt trước kiểu tóc anh ta?”
Tiểu Chi ngượng ngịu nhìn ta gật đầu:
”Khi đó ta thấy rất mới lạ liền lém thử mới thành ra như bây giờ”
_
Hồi ta ở trần gian kì thực ngày nào cũng nghe mấy nữ sinh bàn tán về diễn viên này thế nên bây giờ nhìn thấy mới nhanh chóng nhớ ra.
_
Ta cầm lấy chiếc mũ mây của tiểu Chi đội lên đầu mình, tiện miệng hỏi nàng:
”Ta thấy tóc kia như vậy cũng rất được, vì sao lại phải che đi?”
Tiểu Chi trong lòng có nỗi khổ nghe ta hỏi liền rầu rĩ nói:
” Thực ra sau khi ta đem cuốn sách kia đi Thượng Thần hỏi tới nó...Ta sao dám thú nhận mình vào phòng Người lấy đồ? Như vậy sách này không thể đưa ra mà tóc người khác cũng không thể thấy”
Ta nghe nàng nói liền gật đầu:“ Ra là vậy”
Lại nghĩ có gì không hiểu liền hỏi tiểu Chi:
” Thượng Thần nhà ngươi vì sao lại có cái này? Không lẽ hắn không dưng lại rảnh rỗi chạy xuống phàm giới thưởng sách?”
Tiểu Chi cẩn thận giải thích:
”Lần Thượng Thần đi lịch kiếp bọn ta muốn nhờ ngài mang về chút quà. Có lẽ là cái này...”
Lịch kiếp? Cái này ta đã đọc trong sách ngôn tình của phàm nhân. Không ngờ là có thật. Ta không hiểu:
”Vậy không phải vốn là cho các ngươi sao?”
Tiểu Chi lắc đầu:
”Ngài còn chưa đưa vẫn không thể tính”
Nàng nói xong nhìn ta chằm chằm. Ta hiểu ý liền cười:
”Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nói lại với hắn”
Tiểu Chi nghe vậy liền cảm ơn ta sau đó đội mũ mây,chuẩn bị dời đi. Ta bỗng dưng nghĩ ra một chuyện liền đứng lên cùng nàng đi một đoạn lại hào hứng khoe với nàng:
” Ở phàm giới còn có một loại bánh rất thơm ngon. Khi nào có cơ hội ta làm cho ngươi ăn”
Tiểu Chi hai mắt sáng bừng, xúc động kéo tay ta:
” Cô nương thật là tốt!”
.....
Ánh mắt ta tràn đầy hi vọng nhìn Thần Thiên Phong:
” Sao? Ngon chứ?”
Hắn đã ăn đến đĩa bánh thứ năm của ta rồi nhưng mỗi lần mỗi khác. Ta kiên nhẫn làm, hắn bị phải 'kiên nhẫn' thử. Lần này hi vọng có chút tiến bộ.
Đáp lại sự hi vọng của ta, hắn gật đầu:
” Có tiến bộ”
_
Thật ra bánh ta làm không phải không ăn được mà còn có chút ngon nhưng cái ta muốn là hương vị bánh chưng truyền thống của Hoa Diên. Kì thực ban đầu ta tự mình nếm thử, về sau thấy nhàm chán liền kéo hắn cùng ăn.
_
Nghe Thần Thiên Phong nói vậy cảm thấy rất vui, vội vã mang đến chỗ tiểu Chi...
_ _ _
Ta giận dữ nhìn Thần Thiên Phong:
” Chuyện nhỏ như vậy, hà cớ gì ngươi nhất định phạt nàng?”
_
Ta là đi tìm tiểu Chi lại thấy nàng bị phạt chép nội quy của Lục Hải điện. Nguyên do là việc cuốn tạp chí kia bị hắn phát hiện.
_
Mắt hắn từ cuốn sách trên bàn chuyển tới nhìn khuôn mặt tức giận của ta, lạnh lùng buông mấy chữ:
” Đó là quy tắc”
Ta bĩu môi nhìn hắn:
” Quy tắc của các ngươi với tiên nhân thì dùng, với yêu bọn ta căn bản không cần coi trọng đúng không?”
Kì thật nhắc đến chuyện trước kia, ta không khỏi cảm thấy khinh thường.
Bỗng dưng ta nhớ lại mình trước đây nguyên bản chỉ là một hòn đá, sống tự tại, căn bản không hề biết đến hai chữ “quy tắc“.
Ta hỏi hắn:
” Ngươi trước đây đã từng đi qua núi đá Thanh Khương chưa?”
Câu hỏi này hình như thật là thừa thãi. Hắn sao có thể chưa thấy qua?
Quả nhiên hắn gật đầu. Ta vui vẻ ngồi xuống ghế:
”Ngươi có muốn nghe cuộc sống của ta khi chưa thành người không?”
Hắn im lặng, ta xem như hắn muốn nghe liền hào hứng kể lại.