Minh Minh chuyển đến chưa được bao lâu đã trở nên nổi tiếng, cùng với A Thành cũng chẳng kém gì khiến tôi cảm thấy tự ti vô cùng, mà tôi cũng chỉ hơi mập một chút thôi, ngày trước tôi cũng được coi là có nhan sắc nha.
Từ ngày gặp lại hai bằng hữu chí cốt, tôi không dưng trở thành người 'hạnh phúc' à nghen. Bên phải có hot boy Khang Lâm, bên trái có mĩ nam Trung Quân, trong phòng lại có mĩ hậu Minh Minh. 'Hạnh phúc' quả là rất khéo chọn người nha!
Thật ra mà nói, tôi cũng chẳng ghét bỏ gì cái tên Khang Lâm kia, chuyện trước đây coi như huề, quan hệ cũng không đến nỗi tệ.
Tờ mờ sáng, phải nói chính xác là tờ mờ sáng của tôi chứ thực ra ngoài trời đã sáng chỏng vó được vài giờ đồng hồ rồi, tôi nằm trên giường, lăn qua lăn lại cuộn chăn vào người kín mít, chỉ còn hở ra cái mĩu. Tôi hít hít mấy cái, nhảm nhảm:
” Tiểu Minh Minh, cậu mau đi mua cái gì ăn đi, mình đói...”
Minh Minh bĩu môi nói:
” Tiểu thư như cậu nên để chết đói thì hơn!”
Tôi lười biếng, mắt không buồn động đậy, bỏ mặc cho cơ miệng tự do hành tẩu:
” Mình đang ăn kiêng”
Không biết có phải do mơ ngủ hay không mà giọng của Minh Minh bỗng biến thành tiếng đàn ông trầm trầm mang theo vài phần lạnh lùng nhưng lại rất dễ nghe:
” Xem như tôi lo chuyện bao đồng”, tiếng giầy thể thao dảo bước như muốn dời khỏi, mùi thơm của đồ ăn vấn vít cùng tiếng cười khúc khích của Minh Minh đánh thức đại não tôi. Tôi vội vàng bay xuống:
” Này, này, đừng đi!”
Ý của tôi là bảo bánh mì đừng đi, cuối cùng lại đâm sầm vào người đứng đó. Tôi hơi đâu mà để ý, tóm lấy túi bánh mì kẹp thịt xong vẫy vẫy tay:
” Được rồi, có thể đi ra ngoài.”
Mà khoan, là tôi ra ngoài mới phải. Tôi cười cười huých tay Khang Lâm lại đưa mắt liếc Minh Minh một cái, sau đó nhảy chân sáo ra khỏi cửa.
” Dậy rồi hả? Ăn sáng chưa?” A Thành từ phía đối diện đi lại.
Tôi thành thật lắc đầu, A Thành lắc lắc cái túi giấy trước mặt tôi, nói:
” Mang đồ ăn đến cho hai người nè!”
Tôi hí hửng giật lấy cái túi, rồi kéo cậu ta đi:
” Cái này tôi ăn là đủ, tiểu Minh Minh có người lo rồi!”
A Thành liếc nhìn vào trong phòng, vưà thấy Khang Lâm liền cười gian sảo một cái sau đó theo tôi xuống dưới. Hai người kia giở khóc dở cười, túi thức ăn kia rõ ràng là đã bị tôi cuỗm mất không chừa lại một mẩu.
Ha ha, tôi thỏa mãn đánh chén!
Anh bạn A Thành của tôi giỏi toán, mĩ hậu giỏi anh, hotboy thiên tài,...tôi tụt hậu làm nền cho bọn họ, thế nhưng cũng không phải không tốt, bài tập thực hành tôi chỉ cần phủi mông đi chơi là có thành tích xuất sắc!
Mới vừa sáng ra trong phòng đã nồng nặc mùi hóa chất, A Thành đã mấy lần mắng tôi là đồ không có não mới làm thí nghiệm trong phòng ngủ, tôi phản kháng:
” Cũng không hẳn thế nha, cùng lắm chỉ như thuốc muỗi, mùi có chút khó ngửi thôi!”
Khang Lâm ở một bên cũng bị tôi làm kinh động chạy sang. Kết quả thế nào? Kết quả là tôi lại phủi mông đi tìm xích chó ha ha. Xích chó là đã tử tế lắm rồi nha!
Thầy giáo đang nghiệm thu sản phẩm, còn không tiếc lời khen tôi vài câu. Tôi bày ra bộ mặt biết ơn bằng hữu nhìn Minh Minh và A Thành còn phải cám ơn tác giả bài ' diễn văn' của tôi nữa. Tiền lương tháng này không thể yên ổn rồi!
Tôi đi làm thêm ở quán cà phê, tiền kiếm được cũng tạm, lại thêm tấm thẻ ngân hàng ba tôi nhờ A Thành đem đến mà cuộc sống của tôi cũng dư dả, he he!
Hôm nay, tôi làm ca tối, theo như đã hẹn A Thành sẽ đến đón tôi, cuối cùng lại thành ra Khang Lâm, anh ta có vẻ như đã đợi rất lâu. Trong lòng tôi bỗng có chút cảm động xong lập tức bị cái gì đó cản lại.
Hai chúng tôi đi trên đường, tôi thăm dò anh ta:
” Anh thích Minh Minh nhà em à?”
Anh ta hình như không nghĩ tôi sẽ hỏi câu này “Hả?” lên một tiếng.
Tôi xua xua tay:“ không phải ngại, hối lộ em đi em giúp cho!”
Anh ta cười cười, thản nhiên bỏ tay vào túi áo nói:
” Giúp bằng cách nào?”
Tôi kiêu ngão vỗ ngực, cười:
” Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn!”
Vì sao tôi biết ý đồ của anh ta? Rất dễ!
” Minh Minh, đừng nói cậu trốn ở đó uống hết hóa chất 'thơm ngon' rồi nhá!”
Tôi vào tủ hóa chất tìm Minh Minh và nhìn thấy hai người tay chạm tay. Tôi rất thức thời nha, chỉ cười gian một xíu:
” Thất lễ, thất lễ, hai người cứ tự nhiên!” sau đó lập tức dời khỏi, trước khi đi còn kịp dòm thấy khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Ming Minh, còn Khang Lâm chân tay lúng túng, thật là rất thú vị nha!
Thực ra làm nữ trưởng cũng chẳng sung sướng như tôi nghĩ chỉ có điều mấy tên con trai trong lớp không tên nào dám chọc vào tôi mà đúng hơn là im de mỗi lần con gái chúng tôi ban lệnh, tất nhiên là vẫn có ngoại lệ, với tôi ngoại lệ ấy bơ luôn không thèm chấp!
Tôi năm nay xuân xanh vừa tròn tuổi, chẳng biết có phải do kiếp trước bị nam nhân ngược đãi thê thảm hay không mà kiếp này nhìn thấy bóng tên nào đều muốn hành hạ cho bằng chết, thầy chủ nhiệm của tôi cũng không ngoại lệ!
Ngày học đầu tiên, tôi thân mặc sơ mi trắng, phù hiệu xanh, tôi ghét mặc váy nên đành quần bò đen đóng thùng tung tăng cùng Minh Minh đến trường, Minh Minh là con dì tôi cũng là bạn thân nhất của tôi.
Ngôi trường trước mắt cao lớn rộng rãi, nhìn từ đầu đến cuối đều không thể hiểu được vì sao một nơi hiện đại thế này lại thuộc chế độ nữ quyền, mặc dù hỏi ba nhiều lần nhưng lần nào ba cũng nói một câu đều đều:
” Sau này từ từ trải nghiệm con sẽ hiểu.”
Tuy nhiên tôi lại chẳng có cơ hội hiểu, đó thực ra là chuyện của mấy tháng sau, vậy đành để mấy tháng sau nói tiếp.
” Này, học sinh kia sao lại nghênh ngang đi xe trong trường?”
có ngu tôi mới không biết lời đó là nói mình, liền biết điều nhảy xuống, trưng ra bộ mặt ngốc nghếch lại chẳng ăn thua, vẫn bị người ta tạt nước vào:
” Em nhìn gì? Mau dắt xe lại đây, ngày sau đến lấy!”
Ông ta biết tôi là ai không? Cùng với suy nghĩ ấy liền sẵn sàng chiến đấu, cuối cùng lại bị A Thành và Minh Minh mỗi người một tay kéo đi.
Trời hôm ấy thật dễ chịu chỉ riêng có việc ở cổng trường kia, tôi nhận định ngủ là tốt nhất, thế là úp tay xuống mặt bàn bắt đầu công tác. Ước chừng khoảng phút sau Minh Minh ở một bên đá nhẹ chân, tôi liền biết điều mà tỉnh dậy, nhưng khi vừa nhìn thấy thầy chủ nhiệm lập tức phát hỏa, còn ai vào đây nữa?
Thầy đi sát bàn tôi, vốn mang một bụng ý muốn trả thù, tôi đưa chân ra ngáng, đáng chết, hụt, tôi tiu ngỉu chưa kịp nhấc chân về
thì đã có một kẻ không may vấp phải... Còn ai ngoài A Thành tội nghiệp? Tôi không có ý định hại cậu ta nên cũng hơi áy náy, lại nghe rầm một cái, chồng sách trên tay bạn đã yên vị trên đầu thầy sau đó mới thong thả rơi xuống, điều đó cũng chả bất thường bởi thầy giáo bụng phệ, cổ ngắn ấy thấp hơn A Thành một cái đầu. Lần này tôi thề tôi vô can, thầy có lẽ vì tiếc mấy cuốn sách liệng vội mà...thiện tai...trán thầy mới có thêm quả cà chua đỏ hỏn! Cả lớp chắc khi đó có mỗi mình tôi cười ha hả, thầy tất nhiên nhận ra tôi nhưng làm gì đây? Thầy thật 'hiền từ' nhìn tôi hẳn là muốn nói:
” Thầy trò mình xí xóa”
Ở nhà mãi cũng buồn, mấy ngày nay hết ăn lại ngủ tôi thấy mình có lẽ đã béo lên vài kí nhưng miệng lại vẫn kêu:
” Khang Nhật, anh mang trái cây cho em nha!”
” Anh tới liền!”
Tôi mặt ngây ra, vén rèm nhìn ra ngoài trời xác định mặt trời hẳn là đang mọc ở đằng Đông, anh ta vốn chẳng coi người có chức quyền như tôi đây ra gì mà?
Tôi lẽ ra không cần mất công suy nghĩ làm gì, đĩa trái cây trước mặt khiến tôi...tức chết!
”Nho xanh chùm, ớt đỏ trái, sầu riêng miếng...”, anh hai thong thả liệt kê, tôi giây thứ nhất ứa đầy nước răng, giây thứ hai bốc hỏa, chưa đến giây thứ tư đã bất tỉnh nhân sự!
Quân tử trả thù
năm không muộn, nhưng lại kém xa tôi phút đã giăng xong bẫy, chỉ chờ kẻ thù lọt hố. Ba tôi đi vắng không có nhà nên yên tâm cốc nước kia chẳng có ai uống mất.
Thời gian 'thấm thoát thoi đưa', khi tôi tỉnh giấc 'mới chỉ có' h trưa liền nhanh chóng kiểm tra thành quả. Cốc nước mất tăm! Tôi hớn hở, ríu rít gọi:
” Anh hai, anh hai!”
Anh hai không thưa mà A Thành lại lên tiếng:
” Anh Nhật lượn từ lâu rồi!”
Tôi nắm tay thành quyền, nghiến răng:
” Tên lăng nhăng này! Ta đây sẽ ban thêm điều luật: kẻ nào vớ vẩn: Cắt!”, ha ha điều này bổn nữ trưởng làm được!
Trung Quân liếc thái độ của tôi bằng nửa con mắt, tôi lại cũng dùng nửa con mắt nhưng không nhìn cậu ta mà nhìn cái cốc rỗng trên bàn:
” Quân à, cậu có khát không?”
Cật ta ngơ mặt trước sự 'dịu dàng' của tôi, cuối cùng lại nhờ Minh Minh từ trong nhà bếp trả lời:
” Cậu ấy chẳng phải vừa uống hết nước trên bàn sao?”
Tên anh mất nết của tôi lại đùn đẩy việc nhà cho bạn tôi, làm vậy tất nhiên là để có thời gian chơi bời. Tôi chẳng buồn quản, 'con dân' của tôi còn rất nhiều mà một trong số đó còn đang sắm sửa 'thi maraton'!
”Quân à, cậu chạy nhanh không?”
”Tất nhiên!”cậu ta vỗ ngực.
”Được,chuẩn bị sẵn sàng!”, liều lượng thực sự không hề nhỏ.