Trời đêm vốn không sao, Thiên Đế nói khi ngủ phải thật thoải mái vì vậy chúng tiên đều phải tắt hết “đèn“. Lúc này bầu trời ấy bỗng chốc sáng rực ngàn vạn bông tuyết lấp lánh, tuy rằng chưa tới mùa đông nhưng hoa tuyết rơi rất đẹp, hơn thế nữa còn bị lực hấp dẫn của ta kéo lại, đáp xuống đất hoá thành ngàn vạn đóa sen hồng. Ta không kìm nổi, đưa tay đón lấy một cánh hoa, trong lòng rung động. Tuy nhiên bề ngoài lại biểu hiện trẻ con, gom chúng rồi tung lên, còn khen ngợi một câu:
” Thật đẹp!”
_
Một vài cánh sen rơi vào lòng lại rung lên tiếng nhạc. Ta không dám ngẩng đầu lên nhìn Thần Thiên Phong, đến khi Thiên Hậu lên tiếng mới giật mình.
_
” Thật náo nhiệt, là đang tranh thê tử sao? Sớm biết bổn cung đã kêu các người đăng kí!”
Lại quay sang Thiên Đế:
” Thần thiếp thấy không ít anh tài mến mộ nha đầu này, có phải nên “tranh đấu” không?”
_
Ta nghe Thiên Hậu nói vậy lần đầu tiên biết cái gọi là đỏ mặt, đắn đo một lúc liền hướng Tiêu Huyên cầu cứu:
” Đế Quân, việc ở đây ta tốt nhất không nên xen vào, chi bằng về Cung nghỉ ngơi.”
_
Người muốn nói không nói, người không muốn lại cướp lời. Thiên Đế có phần hứng thú:
” A đầu này xem ra rất có giá, ta có lẽ nên làm chủ tranh thê này.haha”
_
Tiêu Huyên nãy giờ trầm mặc bỗng lên tiếng:
” Thiên Đế nói rất phải, hơn nữa bản thân cũng muốn rước nàng làm thê.”
_
Chúng tiên lại được dịp hỗn loạn. Rốt cuộc đây là loại tình thế gì? Thật giống vở “anh hùng tranh đoạt mĩ nhân “ của hạ giới, mà ta chính là “đại mĩ nhân tuyệt sắc“. Trong giây phút đó suy nghĩ bất ngờ lệch khỏi quỹ đạo.
_
Ánh mắt nhìn lên lại bất ngờ chạm phải Thần Thiên Phong, bạch y trắng gợi lại bóng dáng xưa, cô đơn. Nơi đó chỉ có một mình hắn. Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Nửa khắc trước vẫn còn cùng Dương Tự đấu khẩu nửa khắc sau lại cùng nửa khắc trước không chút can hệ.
_
Không chỉ có hắn mà Tiêu Huyên, Dương Tự, Thiên Đế và toàn bộ chúng tiên đang đăm đăm nhìn, có vẻ câu trả lời rất quan trọng với họ. Thế nhưng với ta cũng không có gì khác nhau bởi từ đầu đã xác định:
” Tiêu Huyên, chàng nói gì lạ vậy? Ta đã hứa sẽ ở bên chàng tới khi.. chàng không cần ta nữa”
Dừng lại một chút lại nói tiếp, quả thật cũng là vô lễ với Thiên Đế:
” Ta buồn ngủ rồi, ta về trước. Chàng cũng nên trở về sớm một chút.”
Xong liền một mạch rời khỏi.
_
Quả thật là Liên Hoa kia đã hứa như vậy. Ta không nuốt lời, vốn không thể nuốt lời. Đầu tiên cứu ta một mạng, đối tốt với ta, mặc dù hắn trước đây lạnh lùng nhưng chưa hề vô tình, hơn nữa vì ta mà tình nguyện lưu đày phàm giới. Hắn cho ta nhiều ân tình tới vậy sao ta có thể phụ bạc? Chỉ cần hắn muốn ta sẽ không từ chối. Kiếp này vẫn là chỉ có thể phụ huynh không thể bạc đệ.
_
Về tới Ngược Miên Cung đã quá canh năm, cũng không muốn ngủ liền đi thẳng ra hậu viện, một mình ngồi “hóng sương“. Cả Cung rộng lớn lại rất yên tĩnh. Thật giống cảnh tượng Sát Thiên Thiên trước đêm Sư Phụ phiêu hồn. Cả Sát Thiên động ngập một màu bi xót. Trụ Xích sư phụ trước khi ra đi đã sắc phong ta Vương Hậu, truyền lại tất cả thuật pháp. Người nói muốn ta cai quản chúng yêu ma, không để hỗn loạn. Ta không làm được. Bây giờ không thể tiếp tục không làm được.
_
Tin tức không ngờ lan truyền thật nhanh chóng. Sau một đêm toàn bộ đều biết chuyện. Từ Thành Hoàng, Thổ Địa tới tiểu qủy Minh ti không ai là không tường tận. Thế nhưng cái mà chúng nữ nhi tường tận hơn hết là thông tin về các “soái ca” thiên đình. Chiến công của bọn họ khi xưa lừng lẫy thế nào các nàng không rõ mà rõ tóc hôm nay cái nào rối, quần áo chỗ nào nhăn, Thượng Thần gặp gỡ ai, Đế Quân đi giầy màu gì, chỉ có ma tướng Dương Tự tuy không dám công khai nhưng vẫn lém lút bàn tán. Hai người kia từ khi nào lại mất uy như vậy?
Bọn ta dời khỏi Tiêu Huyền điện. Ta thực sự không muốn đặt chân tới Trụ Song điện liền trở về trước.
Ta vừa về tới cửa điện liền nhìn thấy Thần Thiên Phong một thân bạch y đi về phía mình, trên tay còn cầm một chiếc vòng ngọc nhỏ, hắn đưa chiếc vòng ngọc kia về phía ta nói:
” Cái này sẽ giúp ngươi nhanh chóng tu thành hình người”
Ta hai mắt sáng lên như sao, vốn là rất lười tu luyện nay không dưng lại có được thứ đồ tốt như vậy tất nhiên là sẽ vui vẻ nhận lấy.
Thần Thiên Phong giúp ta đeo chiếc vòng kia vào cổ. Ta không tiếc lới khen hắn mấy câu:
” Ngươi đúng là vị thần tiên tốt bụng, rất rất tốt bụng”
Hắn trái lại không cảm thích ta mà còn lạnh nhạt nói:
” Ngươi bây giờ mới nhận ra thật là không có con mắt”
Ta nghe vậy liền “ Hứ” lên một tiếng, chợt nhớ đến Hoa cung ta liền mang chuyện kia ra trêu chọc hắn:
” Ta suy nghĩ lại liền thấy mình thật là sai nói ngươi tốt bụng”
Hắn cau mày nhìn ta:
” Ngươi là có ý gì?”
Ta cầm một bông hoa đào lên đưa qua đưa lại trước mặt hắn, lại hỏi:
” Rất đẹp, rất thơm phải không?”
Hắn lắm khi trưng ra nhiều biểu cảm khó hiểu như thế.
Ta vào chuyện chính:
” Tiên tử nhà bọn chúng còn xinh đẹp duyên dáng hơn trăm lần vậy mà ngươi lại nỡ để nàng mòn mỏi chờ đợi. Sao ngươi còn chưa nói rõ lòng mình với nàng, sớm rước nàng về làm nữ chủ Lục Hải điện?”
Thần Thiên Phong nghe xong mấy lời này của ta sắc mặt đen sì, hắn hung hăng nhìn ta:
” Tiểu Hồ Ly nhà ngươi hôm nay uống lộn thuốc rồi sao? Ăn nói vớ vẩn gì vậy?”
Ta bĩu môi nhìn hắn:
” Ngươi không cần chối, ngày trước là ai nhờ ta lôi kéo nàng? Bây giờ biết rõ tâm ý của nàng còn giả bộ”
Thần Thiên Phong nghe ta nói vậy không hiểu vì sao tức giận bỏ đi. Ta thấy vậy nghiễm nhiên cho rằng hắn là đang xấu hổ.
_
Vốn ta đang quen ăn nằm, đi đưa thiệp về liền cảm thấy mệt mỏi mới đi ngủ một chút lại không ngờ ngủ tới hai ngày mới tỉnh.
_
Ta từ trong phòng bước ra, tiểu Chi nhìn thấy liền vui vẻ chạy đến:
” Ngược Miên tỷ, hai ngày qua tỷ đi đâu? Muội tìm tỷ không thấy”
Ta ái ngại nói thật:
” Ta ngủ”
Tiểu Chi nghe vậy cũng không ngạc nhiên như ta nghĩ, còn ngưỡng mộ nhìn ta:
” Tỷ thật sung sướng, chẳng bù cho bọn muội mấy ngày này đều đôn đáo chuẩn bị cho Hội Vân Yên”
Tiểu Chi nói xong lại như sực nhớ ra điều gì liền tiếp tục:
” À, phải rồi, Trụ Thiên đế có hỏi thăm tỷ đấy”
Ta bĩu môi:
” Hắn hỏi ta đã chết chưa à?”
Tiểu Chi lắc đầu:
” Không phải nha, Ngài hỏi tỷ gần đây tu luyện thế nào? Có gặp khó khăn gì không?”
Ta nhếch môi một cái thầm mắng:
” Đạo đức giả!”
Ta bất quá ở trong Lục Hải điện này mới năm mà này với bọn họ chỉ như một cái chớp mắt. Hắn từ bao giờ lại tốt bụng như vậy?
_
Tiểu Chi bận rộn, tiên tì khác đương nhiên cũng bận rộn. Ta ngoài Thần Thiên Phong ra thì còn ai để mà tán dóc bèn chạy đi tìm hắn.
_
Chỗ ở của hắn cách căn phòng của ta không bao xa. Khi ta đến nơi lại thấy hắn đang đứng trầm tư trên đình viện, vạt áo dài trong gió không ngừng lay động. Trông hắn đậm nét phong sương.
Ta từ phía sau nhảy đến, hắn lại dường như không thấy ta khiến ta không thể không lên tiếng đánh động hắn:
” Này, ngươi sao thế?”
Hắn lúc này mới chú ý đến, lại hình như chú ý quá mức tới đám lông trắng muốt của ta bị gió thổi nghiêng ngả, chầm chậm lắc đầu.
Thật ra thời gian qua ta không gặp hắn nhiều bởi cứ dăm bữa, nửa tháng hắn lại ra ngoài phải rất lâu mới trở về, hơn nữa cũng đóng cửa tọa thiền. Ta ban đầu còn tưởng là hắn đang luyện thứ pháp bảo gì lợi hại...
Ta không hiểu hắn.
_
Vốn tưởng hắn sẽ chỉ im lặng ai ngờ hắn lại hỏi ta:
” Ngươi đã từng nghe đến Nam Chiêu đế chưa?”
Ta còn tưởng ai, đó không phải đế chủ của Tiêu Huyền điện sao? Ta gật đầu:
” Hai ngày trước ta cùng tiểu Chi có đến Tiêu Huyền điện đưa thiệp nhưng Ngài lịch kiếp còn chưa trở về”
Hắn hơi thở dài một tiếng lại hỏi ta:
” Ngươi đã thấy thần tiên nào lịch kiếp phàm nhân chưa?”
Ta lắc đầu, đến việc thần tiên phải lịch kiếp gì đó ta cũng mới nghe kể. Ta hỏi Thần Thiên Phong:
” Vị Nam Chiêu đế kia sao?”
Thần Thiên Phong gật đầu, im lặng một lát lại nói:
” Từ trước khi Tiên-Yêu giao chiến hắn đã đi rồi”
Ta nhẩm tính, có chút không thỏa đáng, cứ cho là kiếp đi, vị Nam Chiêu đế kia đáng lẽ phải về rồi. Thần Thiên Phong nhìn ra suy nghĩ của ta. Hắn nói:
” Nam Chiêu đế thật ra đã trở về rồi...có điều hắn hiện giờ không ở trong Tiêu Huyền điện”
” Vậy hắn thật ra đang ở đâu?” Ta ngạc nhiên hỏi.
” Ngược Miên Cung”
Ngược Miên này thật giống tên ta. Nơi này cũng chẳng phải nơi suối tiên mà núi đá Thanh Khương mọc ngược rễ sao. Hắn không dưng đến nơi đó làm gì?
Ta quay sang Thần Thiên Phong thắc mắc:
” Ngươi sao lại nói chuyện này cho ta?”
Hắn không đáp, một mực xoay lưng bỏ đi.