Thiên Đình một thời gian này cũng không khẩn trương, gấp gáp. Ta nghe mấy tinh quân nói Ma Vương lúc này sẽ không gây chiến, hắn còn đang e ngại. Có điều dặn ta phải cẩn thận.
Ngồi uống trà, tám chuyện với Ngưu Thê Thê, nữ nhi nhà Ngưu Đệ làm gác cửa Ngược Miên cung. Đàn bà con gái vốn nhiều chuyện để nói, không may nàng lại chọn đúng chuyện “tranh thê” kia.
Ngưu Thê Thê này tính tình vốn không dịu dàng như nữ nhi khác. Nàng một chân vô tình giẫm lên đám hoa nhỏ phía dưới, phẫn nộ nói một câu làm ta dựng đứng tóc gáy:
” Y Vũ tỷ, tỷ nói xem tiện nhân đó nên xử thế nào? Muội gặp sẽ cho mặt ả nở hoa năm cánh!”
” Hả? À...à..cũng không cần mạnh tay như thế..nàng cũng đâu có gì thương tổn muội..”
Thì ra nàng không biết “ả” là ta.
Ngưu Thê Thê bỗng quay sang liếc ta một cái làm ta giật mình, nhưng ngay sau đó nàng lại cười híp mắt:
” Tỷ nói cũng đúng. Nhưng mà sao nàng ta dám thương tổn Thượng Thần chứ?”
Thì ra là “Fan” của Thần Thiên Phong. Mà lá gan nàng cũng thật không nhỏ, với hắn cũng dám mơ mộng. Cũng thật giống ta ngày trước...
Tầm trưa đang đánh cờ với Xế Liêu thì nha hoàn chạy tới thông báo:
” Thưa Công tử, Nam Chiêu Đế tới.”
Xế Liêu vừa nghe đã vội đứng dậy, chỉnh lại quần áo đi nghênh đón Tiêu Huyên. Ta thấy vậy liền ngăn hắn:
” Ngươi không cần ra, hắn là tới kêu ta về ăn cơm thôi. Ta đi trước, khi khác lại đến.”
Xế Liêu nghe xong cũng không ngoan cố, sai nha hoàn tiễn ta tới cửa. Vừa đó đã thấy cẩm bào của Tiêu Huyên.
Trăng tròn 15 ta bỗng nhớ lại những lần trăng ta từng thấy, bỗng dưng nghĩ về đạo quán khi xưa, có cả vầng trăng lúc Liêm Trương biến mất, trăng trong ảo mộng Ngược phủ...lòng sinh cảm giác buồn.
Tiêu Huyên khoác cho ta chiếc áo lông, quan tâm:
” Có lạnh không? Giờ này còn chưa ngủ? Nàng là đang có tâm sự gì sao?”
Ta lấy tay kéo cổ áo lên cao một chút, nhè nhẹ nói:
” Một chút thôi”
Tiêu Huyên im lặng, một lát mới thấy hắn lên tiếng:
” Ngủ sớm đi, mai ta dẫn nàng tới đó”
Ta cũng không hỏi hắn đi đâu chỉ gật đầu rồi đứng dậy trở lại phòng.
Khương Thanh Tâm lâu như vậy rồi cũng chưa từng thay đổi, chỉ có điều toàn bộ là những gương mặt khác cùng ta không chút quen biết, vì thế cũng không muốn bước vào.
” Khi xưa ta bị biến thành đá, chàng lại mất mặt, hại ta khổ sở.”
Đi một đoạn khá dài im lặng ta mới thay đổh không khí một chút.
Tiêu Huyên nghe ta nói xong liền cười:
” Vậy nàng muốn ta bù đắp thế nào?”
Ta làm bộ suy nghĩ, một hồi mới nói:
” Tạm thời chưa nghĩ ra, ta cho chàng nợ.”
Khiêm Trấn thành cách không xa Khương Thanh Tâm, không mất nhiều thời gian lắm. Đi qua rừng Tương Thạch Khúc kia liền vội vã, cũng không muốn nhớ lại.
Trong thàng này nhiều năm như vậy vẫn rất sầm uất, đời sống an bình. Tới giữa con phố lại thoang thoảng hương rượu, ta lại nhớ tới Thẩm gia xưa. Trong lòng rầu rĩ.
Tiêu Huyên đưa cho ta một cây hồ lô, nói:
” Mấy người đó sau này nàng sẽ còn gặp lại, không cần quá đau buồn.”
Nghe hắn nói quả nhiên không đau buồn nữa.
Đứng bên cạnh chúng ta còn có một nhóm những cô nương. Nãy giờ không để ý, thì ra là đang nhìn Tiêu Huyên. Ta thấy vậy liền một mực kéo hắn rời khỏi. Dù sao cũng đường đường là một Đế Quân, tiên tử còn chưa có cái lợi lộc ấy, bọn họ sao có thể. Tiêu Huyên không nói gì chỉ hơi cười cười.
Vốn là hắn nói muốn đi nhưng suốt đường ta lúc nào cũng thấy hắn trầm mặc. Hơn nữa, lúc này còn có phần lạnh lẽo. Trong lòng bất giác lo lắng.
Chưa kịp hỏi gì, Tiêu Huyên đã từ trong người lấy ra một miếng ngọc hình dạng cổ quái, đưa cho ta.
...
Dương Tự đưa ta tới Tả Lang thành. Dẫu hỏi thế nào hắn cũng không chịu nói. Dẫn ta vào thẳng tửu lâu... Lại không phải nơi sang trọng gì. Đáng ngạc nhiên là ta gặp Ngược Khiêm cùng Khải Đồng trong đó.
Sau khi Tiêu Huyên rời đi, Dương Tự từ đâu chạy tới, “lẽo đẽo” đi theo. Ta lúc đầu còn tưởng bọn họ là đang thay ca. Có điều mãi vẫn không thấy Thần Thiên Phong.
Ba người kia bỏ ta một mình với Tiểu hồ ly rồi cùng nhau đi vào bên trong. Rất lâu vẫn chưa thấy ra.
Tiểu Y Y ngắm nghía ta một hồi liền nói:
” Cô nương già đi nhiều rồi.”
Ta nghe xong liền gõ đầu nó một cái:
” Lần sau ta về sẽ dẫn theo một tiên tử thật xinh xắn cho Tiểu Đồng. Ngươi thật xấu quá!”
...
” Còn có lần sau sao?”
” Thì ra là Trụ sư thúc, thật lâu rồi không gặp. Mặt thúc khi nào lại giống đít xoong thế vậy? Đen nhèm à, thật không nhận ra.”
Người bình thường sẽ thấy chỉ là một công tử đang trêu hoa, ghẹo nguyệt nhưng ta thì khác. Ta biết hắn là Thích Trụ Ma Quân và biết không có cái lần sau ấy nữa...
Thần Thiên Phong ngồi ở tít trên cao cạnh Đế quân, sát bên hắn còn có một vị trí để trống. Ta đoán đó chính là nơi của Nam Chiêu đế kia.
_
Hội Vân Yên này được tổ chức với quy mô vô cùng lớn, phàm là thần tiên đều có thể tham gia mà ta lại còn nghe mấy tiên tì nói lần này còn do đã tiêu diệt Yêu giới nên đặc biệt mời cả người ở Minh giới lên. Ta chép miệng, nếu phàm nhân bay được không biết chừng cũng được mời lên. Bọn họ rõ ràng thủ đoạn không quang minh mới tiêu diệt được chúng ta, có gì đáng khoe mẽ?
_
Ta vẫn còn để bụng việc trước kia vốn không muốn tới lại bị Thần Thiên Phong dụ ép, cuối cùng đành phải đi.
Hội còn chưa bắt đầu đã rất đông đúc, ngoài tiên tì cũng có tới gần một vạn mấy nghìn thần tiên. Ta chịu không nổi liền đi tìm một chỗ vắng vẻ nằm xuống ngủ một giấc.
_
Mộng xuân còn chưa kịp dệt ta đã bị tiếng nói của mấy tiên tử làm cho thức giấc. Thật không ngờ nơi đây cũng chuộng bà tám như vậy.
” Ta nghe nói Nam Chiêu đế lần này sẽ đến” tiên tử áo xanh nói.
Mấy nàng còn lại nhao nhao kích động, một lát có người phản bác:
” Ngài đi lịch kiếp chưa về, muội chớ nói bừa”
Tiên nữ áo xanh lúc nãy liền biện bạch:
” Ta rõ ràng là nghe người từ Tiêu Huyền điện truyền ra sao có thể sai được”
Ta nửa tỉnh nửa thức lại nghe thấy giọng nói có chút phẫn nộ của ai đó, nàng nói:
” Cũng chỉ tại ả Liên hoa kia mà Nam Chiêu đế Ngài mới phải khổ sở như thế, cũng may nàng ta đã không còn nữa...”
Mấy người kia im lặng một hồi mới thận trọng lên tiếng:
” Muội sao dám nhắc đến người kia, chẳng may lọt đến tai Đế Quân, tu vi muội khó bảo toàn mà nếu không may để Nam Chiêu đế nghe được e rằng hồn phách khó giữ”
Nàng kia cơ hồ da mặt xanh mét, họ ngó đông ngó Tây, cuối cùng chỉ ngó thấy một tiểu hồ ly lười biếng là ta mới yên tâm bỏ đi.
_
Ta không biết là mơ hay tỉnh, thấy một bóng người vô cùng quen thuộc lướt qua trước mắt. Cuối cùng lại không để ý, lấy là sen úp lên người mà ngủ.
_
Mấy tiên nữ kia cũng thật là gạt người, nửa ngày đầu của hội ta vẫn chẳng thấy Nam Chiêu đế đâu, đã vậy bụng lại đói meo.
Tiểu Chi mang một giỏ đào đến đưa cho ta, nàng nói:
” Ngược Miên tỷ, chắc là tỷ cũng đói rồi phải không? Ăn đỡ cái này vậy”
Ta nhón một quả đào, xúc động cọ cọ vào chân tiểu Chi xúc động nói:
” Cám ơn muội”
_
Ta len qua một đám người mà chạy tới chỗ Thần Thiên Phong. Lúc đi qua Trụ Thiên liền bị hắn tóm lấy. Ta không vui muốn thoát ra lại bị hắn ôm ngày càng chặt, còn một tay vuốt lông mượt của ta nói:
” Tiểu Hồ ly nhà ngươi, lâu rồi không gặp, ngươi tu luyện thế nào rồi?”
Ta lặng thinh không thèm bắt chuyện với hắn.
Một lát bỗng nghe tiếng nói quen thuộc của Thần Thiên Phong vang lên:
Hắn cười:
” Thì ra tiểu Y Y nhà ta là tới chỗ ngài nghịch ngợm, không biết có là chuyện gì mất mặt không?”
Ta nghe mấy lời này liền khinh bỉ bĩu môi một cái thay cho lời nói:
” Việc xấu hổ kia e rằng là do ngươi làm ra cũng chưa biết chừng”
Lão Trụ Thiên kia mang ta đưa vào tay Thần Thiên Phong lại cười bảo:
” Hồ Ly này nhà Thượng Thần rất có căn cơ, cũng chẳng bao lâu nữa sẽ tự mình đổi dạng”
Ta chẳng buồn để vào tai nhưng lời đó. Thần Thiên Phong hắn cũng khách sáo đáp một vài câu sau đó mang ta dời đi.
_
Hai chúng ta đi khuất bóng Trụ Thiên đế kia, Thần Thiên Phong bỗng nâng ta lên gần mặt một chút nói nhỏ:
” Tiểu hồ ly, ta cho ngươi gặp người này”
Ta trước hết không hề soi xét xem người kia là ai đã vội trừng mắt lên nhìn hắn:
” Ta không phải tiểu hồ ly, ta có tên nha, Ngược Miên Y Vũ nha, hoặc chí ít ngươi cũng nên giống mọi người gọi ta một tiếng tiểu Y Y”
Hắn bị ta mắng không hề tức giận, ngược lại còn nhìn ta cười thần bí:
” Đợi lát nữa gặp người kia, ngươi đảm bảo sẽ không tức giận nữa”
_
Ta nằm bên cạnh Thần Thiên Phong nhìn thần tiên khác kính rượu hắn nhất thời sinh ra nhàm chán. Ta đang định lên tiếng trách hắn gạt mình lại nghe giọng nói quen thuộc đã rất lâu rồi không nghe thấy.
” Lão Thạch đầu” kính cẩn nâng ly rượu lên mời Thượng Thần đại nhân:
” Tiểu thần núi Thanh Khương kính lễ Lục Hải Thượng thần”
Thần Thiên Phong đưa tay nhận ly rượu. Ta đưa mắt còn thấy ' Thiếu Thạch đầu' kia ngoan ngoãn đứng một bên. Tuy vẫn là phiến đá xanh lè nhưng ta đây có thể nhìn thấy hắn lớn lên vô cùng tuấn mĩ.
Thật không kìm chế nổi, ta vốn muốn lao thẳng vào ôm lấy bọn họ lại bị Thần Thiên Phong đưa tay xoa đầu cản lại đành ngoan ngoãn ở một chỗ nhìn theo.