Trước ngày 49 ta thân mạch đứt đoạn, hoàn toàn không thể cử động được. Không những thế gương mặt cũng biến dạng, vốn dĩ không thể nhận ra nữa.
Mĩ Tuế Nguyệt thong thả đứng trước mặt ta, dáng vẻ thoải mái:
” Ngươi cũng thật giỏi dang.”
Ta thật muốn mở miệng lại không thể thốt ra lời nào. Cổ họng đã bị độc Kim Hoa hủy hoại.
Giường mây ngũ sắc cơ hồ đã có hơi ấm lưu chuyển. Bản thân hai người kia qua mấy ngày nữa liền có thể tỉnh lại. Ta dùng hết hơi sức làm dấu xin Tuế Nguyệt giúp đỡ. Không thể dùng bộ dạng này gặp họ, cầu xin nàng ta đưa ta đi nơi khác.
Mĩ Tuế Nguyệt chậm rãi cúi xuống, nhìn ta, ánh mắt cũng không thể hiện cảm xúc gì.
” Ta sẽ giúp ngươi, có điều đem theo đứa nhỏ kia, ngày sau không được xuất hiện trước mặt chàng nữa.”
Ta đồng ý với nàng ta. Nhưng trước khi đi lưu luyến nắm tay Thần Thiên Phong một cái. Có điều giờ phút chuẩn bị buông tay ra lại mạnh mẽ cảm nhận được níu kéo. Ta hôn lên trán chàng lần cuối sau đó bế tiểu Du Lạc rời đi.
...
Trời đất thật là muốn ta rụi tắt hi vọng tạt cho một trận mưa lạnh. Thần Thiên Phong tỉnh dậy chưa được bao lâu Thiên Đế liền ban hôn với cô nương Mĩ Tuế Nguyệt. Ta khi ấy đang điều dưỡng trong động nhỏ thế nhưng cũng không tránh nổi bị một phen thất vọng.
Ngoài trời có vài ánh chớp lập lòe, mưa lại rất dữ dội. Từng chút từng chút, cảm giác như thứ gì đó bị xé rách, rất thô bạo...Ta khi đó vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tuy rằng thuốc của Tuế Mĩ rất nghiệm nhưng không hiểu sao cơ thể có chút bài trừ. Thời gian vì lẽ đó mà bị kéo dài. Ta mang thân thể mệt mỏi ngồi dựa lưng vào tường lại nghe thấy tiểu Du Lạc giọng điệu phẫn nộ:
” Hài nhi ghét phụ thân, sẽ không muốn gặp lại phụ thân nữa! Nếu biết trước sẽ để mặc phụ thân.”
Ta lẽ ra nên mắng nó, tuy nhiên lời cất ra hoàn toàn không để lại chút dấu tích.
Qua ngày mai, chúng ta sẽ không còn quan hệ. Ta không nỡ thấy tiểu Du Lạc tan biến trước mắt mình thế nên quyết định lừa gạt đưa nó về hiện tại, một mình tới điện Lục Hải, tự thân muốn dứt điểm mọi thứ.
Thần Thiên Phong mặc trang phục tân lang đỏ, dáng vẻ vẫn trầm ngâm lạnh nhạt. Ta có chút không hiểu. Trước đó đã nghe rất nhiều bàn tán. Chàng đối với nữ nhân kia là thật lòng. Có điều là ta đã quá bao đồng rồi, chuyện của bọn họ ta vẫn là không nên để ý.
...
Với Thần Thiên Phong cũng coi như đã có thể gọi là bù đắp. Ta trước mắt còn có Tiêu Huyên. Trả xong tất cả ân tình ta coi như tranh thủ được nhiều hơn cuộc sống nhàn rỗi. Nghĩ xong quay người bước vào tâm vùng sáng ngũ sắc. Sau lưng cơ hồ nghe thấy ai đó kêu tên ta nhưng mà ta cũng không có ý muốn quay lại. Là không đủ can đảm.
...
Thời gian lại một lần nữa bị đảo ngược. Ta là người cố chấp lội ngược dòng, kết quả nửa canh giờ sau cơ thể đã hoàn toàn kiệt sức, vô lực rơi từ trên không xuống. Có điều là cái chỗ nào ta không thể biết được. Thế nhưng ngàn vạn lần cầu mong nơi này không phải Lục Hải điện. Quang cảnh trước mắt đen lại. Ta sau đó liền không thấy gì nữa.
Không gian phủ một mùi vị mới lạ, không phải trầm hương, cũng chẳng phải Cửu Lạc La. Loại hương này cơ bản thanh đạm hơn nhưng coi chừng tinh khiết chưa đủ... Sau này có người nói với ta:
” Quả là một nha đầu kì lạ, bất tỉnh thế nhưng nắm chặt vạt áo ta nhất quyết không buông. Còn có hành động thực kì quặc...thật khó hiểu. Lẽ nào ngươi ái mộ bổn vương quá?”
Uyên Đào vừa bước ra, không lâu sau áo trắng của Thần Thiên Phong cũng xuất hiện. Ta cười khì khì đưa tay vẫy hắn. Thần Thiên Phong lại coi như không thấy ta, hướng Uyên Đào nói gì đó, vẻ mặt như kiểu đang cười.
Ta nhìn biểu hiện của họ không hiểu sao có chút khó chịu, ngay sau đó liền bĩu môi mắng thầm:
” Các ngươi thật quá phô trương, ban ngày ban mặt lại vô tư thân thiết như vậy”
Mắng xong liền quay mông bỏ đi.
_
Gần đây để ý thấy tần suất tới Lục Hải điện của Uyên Đào tăng đáng kể, kì thực lúc đầu cảm thấy không thoải mái nhưng sau dần nghĩ cũng chẳng có gì to tát.
_
Tiểu Chi đang cầm thức ăn ném xuống hồ, mặt nước dì dào tiếng cá đớp mồi. Ta lấy hai cánh sen đắp lên mắt, nằm xuống cạnh thành hồ.
Lan Chi đang cho cá ăn bỗng quay sang nhìn ta hỏi:
” Ngược Miên tỷ, tỷ có thấy dạo gần đây Thượng thần rất ít ra khỏi thư phòng không?”
Ta chu mồm thổi gió lên cánh sen trên mắt, đùa nghịch đáp:
” Hắn còn đang bận thân thiết cùng mĩ nhân, sao có thời gian”
Nàng nghe vậy liền hồ nghi nhìn ta:
” Chuyện này là có thật sao? Muội còn tưởng mấy nàng đùa rỡn”
Cũng chẳng lạ gì, Uyên Đào cứ sáng sớm đến, muộn mới dời đi, tiên tì của Lục Hải điện không biết thì quả là chuyện lạ.
_
Ta từ chỗ ban đầu nhảy đến cạnh tiểu Chi, lông đuôi ngoe nguẩy:
” Ta xem thấy Lục Hải điện bọn muội sắp có nữ chủ rồi”
” Sao có thể?”
” Suy tính trước một chút vẫn tốt hơn”
Ta nói xong không để ý đến nàng nữa, xoay người đi về phòng.
_
Mấy ngày rồi không gặp Ngược Trác Lượng ta cảm thấy có chút thiếu vắng. Nhớ đến Định Minh Châu kia liền lấy ra. Niệm chú.
Ngược Trác Lượng hiện ra trước mắt ta, y phục xanh lá khẽ lay động, miệng cười đểu giả:
” ' Tiểu đầu đá' mấy ngày không gặp nhớ ta rồi sao? Hay là ta lập tức đến tìm ngươi?”
Ta vốn muốn nhào tới cho hắn một trận nhưng kịp thời ý thức được đó chỉ là hình ảnh, đành giả làm lơ, lại cười nịnh nọt hắn:
” Trác Lượng, ngươi mau tới đón ta về đi, ta ở đây thật hết chịu nổi rồi”
Trác Lượng làm ra bộ mặt mờ ám:
” Ngươi là đang cầu xin ta hỏi cưới ngươi? Sớm rước ngươi về làm nương tử?”
Ta suýt nữa thì phụt máu, ở đâu ra kiểu suy nghĩ giết người như vậy. Vốn là định mắng hắn là kẻ vô liêm sỉ lại nghĩ chính mình là người nhờ vả... Đã vậy ta liền thuận nước đẩy thuyền:
” Đúng thế, ta vốn trong lòng đã có hình bóng chàng, ta rất nhớ chàng, muốn đi theo chàng “
Ta nói xong tim gan thật muốn ói hết ra khỏi bụng. Ngược Trác Lượng cũng bị ta dọa sợ.
” Ngươi uống lộn thuốc à?”
Ta thấy biểu hiện kì quái của hắn vô cùng đắc chí, quyết định bám riết không tha. Ta làm ra ánh mắt kiên định nhìn hắn:
” Mặc kệ, ta nhất định muốn chàng, chàng mau đến đây!”
Thật không ngờ hắn đã sớm khởi động chế độ mặt dày:
” Đợi ngươi sinh tiểu hài tử lập tức rước về.”
Ta đây đâu thể chịu mất mặt, mạnh miệng la lớn:
” Ngươi tới mang ta đi”
_
Lời vừa dứt, cửa phòng bật mở, Thần Thiên Phong sắc mặt đen sì đứng đó, lạnh lùng nhìn ta. Ta hoảng hốt vội túm lấy viên châu kia cất đi, ấp úng gọi một tiếng “...Thượng... Thần”
_
Thần Thiên Phong hắn rõ ràng là đang nổi lôi đình, gằn giọng:
” Ngươi tưởng Lục Hải điện của ta là nơi tùy ý muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Ta bị hắn dọa sợ xanh mắt mèo, vội vàng giải thích:
” Ta chỉ là hơi nhàm chán muốn tìm người đùa vui một chút...”
Gương mặt Thần Thiên Phong vẫn chẳng có biểu hiện nào cho thấy hắn nghe lọt lời giải thích của ta, tiếp tục chất vấn:
” Ngươi cũng thật biết chọn người”
Nghe hắn nói thế ta cũng không hiểu tại sao lại hứng thú đem chuyện lúc trước ra khoe:
” Hắn đương nhiên là người thích hợp nhất, khi còn ở Thanh Khương mỗi lúc nhàm chán ta đều đến tìm hắn. Hắn rất biết cách quậy...”
Vốn còn định nói tiếp lại phát hiện ánh mắt Thần Thiên Phong đầy sát khí, khuôn mặt tuấn mĩ không biết thế nào đã chuyển sang xanh đen. Ta thức thời dừng lại.
_
Trời thật không phụ lòng người tốt là ta. Đúng lúc tim đập chân run không biết làm sao mới phải lại nhìn thấy Uyên Đào tiên tử hoa lệ đi đến, ta lúc này yêu quý nàng hơn bao giờ hết. Vụt qua Thần Thiên Phong chạy đến bên nàng:
” Uyên Đào tiên tử, đúng lúc Thượng thần nhà ta muốn gặp nàng.”
Uyên Đào má hơi ửng hồng dang tay đón ta lên lòng, vuốt nhẹ:
” Ngài tìm ta có việc gì?”
Ta lắc đầu tỏ vẻ không biết, lại liếc thấy Thần Thiên Phong 'hào hùng' xông tới. Ta nhanh chóng từ trên tay Uyên Đào nhảy xuống:
” Các người từ từ nói chuyện, ta đi trước!”
_
Ông trời hẳn là ngủ gật mất rồi.
” Ngươi đứng lại đó!”
Thần Thiên Phong lạnh lùng ra lệnh.
Không sao, ta sẽ tự cứu mình!...'Vận khí công' tẩu vi thượng sách! Mặc kệ hắn làm gì ta nhất quyết không quay đầu lại!