Yên đang ngồi viết ngoại truyện bỗng thấy trời tối sầm lại, mây đen vần vũ, trong lòng thầm than không ổn. Quả nhiên từ xa nhìn thấy Thần Thiên Phong ngự thần kiếm bay tới. Vừa nhìn thấy ta đã lên tiếng trách móc:
” Mẫu Thân, sao lại bất công với ta như vậy?”
Ta nghe hắn nói xong liền bày ra vẻ mặt ngơ ngác. Hắn không chờ ta biện hộ liền lập tức kể tội:
” Mẫu thân, người viết tiểu Vũ vì bổn Thượng thần cùng cháu nội tiểu Lạc khổ sở một phen, thế nhưng với chúng ta không nói gì. Đã vậy, sau khi nàng đi, ta thương nhớ nàng như vậy, ngày đêm dõi theo nàng như vậy, cũng bị người qua quýt lướt qua...”
Ách, ta lúc này mới nhận ra có chỗ không đúng:
” Ta là mẫu thân ngài khi nào? Ta bất quá mới chỉ có 17 tuổi thôi, mảnh tình vắt vai còn chưa có, sao có thể...?”
Thần Thiên Phong không hề thông cảm, ngược lại còn “ăn vạ”:
” Ta không biết, thế nào cũng phải viết vào.”
” Đã vậy, ngươi thích thế nào? Lãnh khốc tuyệt tình hay bi lụy, sướt mướt?”
Lúc này mới để ý bạch y ta tặng cho hắn đã nhuộm màu cà phê liền không khỏi có chút buồn cười. Thần Thiên Phong nghiêm mặt, lại không nói chuyện đó.
” Ta trưởng quản thiên đình, viết văn là việc của người, hỏi ta làm gì? Ta về trước, hôm khác sẽ tới xem kết quả.”
Ta thật khóc không ra nước mắt. “Hài tử” này là của ta thật sao? Thật bá đạo! Nhưng mà lần đầu sinh, khó tránh nuôi dạy không tốt...đành đáp ứng hắn vậy.
...
Y phục tân lang một màu đỏ rực toàn bộ đã bị cởi ra ném sang một bên. Thần Thiên Phong hai tay để sau lưng, nét mặt lại đầy hàn khí:
” Khá lắm, nàng không thèm nghe ta gọi.”
Mĩ Tuế Nguyệt bị bỏ rơi giữa trừng lại không hề tức giận, nàng ta ngược lại thương hại chính mình:
” Vẫn biết là tự mình đa tình cố chấp, bị thế này cũng là số phận, có thể trách ai?”
Hắn từ đầu đã biết, dù là mê man vẫn cảm nhận được nàng vẫn luôn ở bên, từng chút một chăm sóc. Toàn cơ thể như cùng hơi thở nàng hòa làm một, máu hai người chung một.
Mĩ Tuế Nguyệt biến mất, Thiên Quân lo ngại chọc giận tới thần thượng cổ La Dĩ liền tới Lục Hải điện hỏi thăm, kết quả bị Thần Thiên Phong từ chối không gặp. Đóng cửa tịnh tu, kì thực là đi tìm tung tích nàng, nhưng mà thế nào cũng không thấy.
Chính vì sự này, họp bàn, tiên tiệc cũng là thói quen trống một vị trí phía trên cao. Ba vạn năm sau, hắn xuất quan, nhiều tiểu tiên mới đối với hắn hoàn toàn không rõ, thế nhưng thấy được dáng vẻ thanh cao thoát tục của hắn liền không dám vô lễ, chỉ khẽ truyền tai nhau danh tính vị này.
” Ta trước đây hình như đã gặp qua rồi, thần tiên đa tình...” một tiểu tiên không chắc chắn nói.
” Ngài bế quan 3 vạn năm rồi, sao có thể?”
Hắc, chuyện của bổn thượng thần cũng dám đem bàn tán sao? Hơn nữa tên kia sao lại dám tiết lộ bí mật thời gian qua hắn ở bên ngoài đi tìm nàng chứ? Không thể tha, liền nhẹ nhàng phun ra ba chữ:
” Tước tiên tịch” sau đó lạnh lùng bỏ đi.
Lâu lắm không đi dạo quanh Cửu trùng thiên mọi thứ đã thay đổi, vừa ra khỏi Nam thiên môn liền gặp Đế quân sư đệ Tiêu Huyên, bên cạnh còn có một tiểu yêu hoa sen, hình dáng vô cùng thân thiết. Hắn sợ tiên khí quá lớn trên người làm nàng bị thương mới tránh xa một chút, không ngờ nàng liền cho là hắn kiêu gạo. Hắn cũng chỉ có thể lén cười, cười vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được.
Thần Thiên Phong ở Lục Hải điện ngày ngày ngóng đợi, thế nhưng nàng một chút cũng chưa từng ghé qua. Tới ngày thứ ba, hắn quyết định đi tìm nàng, kết quả thấy nàng suốt ngày quấn quýt lấy Tiêu Huyên. Hắn nhìn mắt nàng, liền phát hiện nàng một chút cũng không chú ý tới hắn. Giờ phút đó hắn mới nhận ra rằng, đó không phải ánh mắt yêu thương, đau xót đã từng nhìn mình, và không chỉ nàng, tất cả mọi người cũng chỉ có cung kính. Lần đầu thượng thần cao cao tại thượng như hắn hiểu được thế nào là cô đơn.
Tiểu liên hoa đối với mọi người luôn vui vẻ lại đặc biệt tránh xa nơi ở của hắn. Thế nhưng hắn lúc này cũng sẽ chỉ im lặng giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng, không để nàng chịu tổn thương nào. Tiểu nha đầu, tốt nhất mãi mãi cũng đừng sáng tỏ...
...
Rất lâu sau cũng không thấy “ hài tử” kia đến, Yên mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may đã gọi riêng “con dâu” ra dặn dò rồi. Thế nào đi nữa, mặc kệ có vừa ý hay không cũng sẽ không tới tìm ta “ăn vạ“. Ta đây liền có thể đi chuyên tâm giáo dục mấy đứa nhỏ khác, sau này tuyệt đối không được giống huynh trưởng.
Căn phòng ta ở sát vách với phòng của Lưu Ly tỷ-cháu gái của Liêm lão sư, mà thật ra cũng không phải thế. Lưu Ly tỷ còn có nha đầu Tâm Như là do lão Liêm từ bên ngoài đem về nhưng chuyện này đã sớm không còn ai nhắc tới nữa.
_
Tâm Như này cũng tầm tuổi ta, tính tình hơi nhút nhát, được cái rất tốt bụng, cón rất xinh đẹp. Ở đạo quán này Lưu Ly tỷ xếp nhất, Tâm Như nha đầu xếp hai, còn ta ở đâu còn tùy thuộc vào tên Tiêu tiểu tử kia.
_
Buổi tối, trời hơi lạnh thật. Ta đứng trên bàn chăm chú nhìn ra ngoài, cảnh vật ban đêm thật tĩnh mịch. Tiếng cửa khẽ “két” một tiếng thật nhỏ, Tâm Như ôm tấm mền vào phòng, đặt lên giường rồi mới lại chỗ ta:
” Trời lạnh như vậy, sao cậu còn mở cửa sổ?”
Ta cười cười trả lời:
” Mình đang ngóng xem có tuyết rơi không.”
Tâm Như tròn mắt nhìn ta:
” Tuyết sao? Nơi này lấy đâu ra tuyết chứ? Mình ở lâu rồi nhưng cũng chưa từng thấy qua.”
_
Ta cũng không để ý tới mấy điều đó, vốn là đang nhớ nhà, chỉ thuận miệng kiếm một cái cớ, lại không nghĩ đến bị vạch trần.
_
Đèn trong phòng bị tắt đi. Tâm Như ở một bên mang cho ta một phần chăn lớn, nhỏ nhẹ nói:
” Cậu là đá chắc lạnh lắm hả? Đắp nhiều chăn một chút.”
_
Ta nghe nha đầu ấy nói tự nhiên thấy buồn cười. Đích thực ta là đá nhưng mà không lạnh mà rất ấm nha!
_
Nửa đêm, ta bị cơn gió lạnh làm cho thức giấc. Cánh cửa sổ đã bị bật ra, lại ngao ngán nhìn cái chăn bị nha đầu kia quấn hết, cuối cùng ta quyết định chui xuống dưới gối ngủ.
...
”Quái, sao hôm nay trời lâu sáng thế nhỉ?”
Ta đang tự lẩm bẩm một mình, một lát sau mới phát hiện thân người vẫn đang ở dưới gối. Lại bị tiếng hét thất kinh làm cho giật thót:
” Sư phụ, sư huynh, Tiểu Vũ biến mất rồi!“.
_
Ta nhận ra ngay là tiếng của tiểu Như. Ta vốn ý định sẽ chui ra ngoài, lại có kẻ ra tay trước một bước.
Tiêu Thần cau mày đứng trước mặt ta:
” Ở dưới đấy là gì?”
Ta bị ánh sáng chiếu vào đột ngột, nheo mắt lại một cái rồi uể oải trả lời:
” Ta vừa mới thức dậy”
_
Tiêu tiểu tử không nói gì, Liêm Trương sư phụ lại cười khà khà, còn cô bạn Tâm Như kia đứng gãi đầu ngượng ngịu, hẳn đã biết xảy ra chuyện gì.
_
Ta vốn tưởng đạo sĩ không cần ăn cơm, sáng ra lại thấy cả một bàn ăn lớn, có chút hơi bất ngờ.
_
Mấy món tôm, cua,cá đậm đà hấp dẫn kia chắc hẳn là do Mân cô nấu. Tuy chưa từng nếm thử nhưng ta có thể biết là nó rất ngon.
_
Mân cô này chính là đầu bếp ở đây, ta và nha đầu tiểu Như kia vẫn gọi là “ cô cô“.
_
Lưu Ly tỷ giúp Mân cô bưng một bát canh lớn nóng hổi đặt vội lên bàn. Ta nhìn khói bay lên trong lòng càng ủ rũ. Vừa lúc thấy Mân cô từ nhà bếp đi tới bèn túm lấy mà ăn vạ:
” Mấy người thật là bức chết con mà! Mân cô, cô cô biết con không thể ăn còn làm nhiều món ngon vậy?”
Mân cô liền xoa đầu ta, an ủi:
” Con gái ngoan, không phải con không bao lâu nữa sẽ hóa thành người sao? Khi ấy cô cô sẽ nấu cho con ăn.”
_
Ta vốn đã nguôi ngoai, thế nhưng Tôn Thọ sư huynh mất nết kia lại cố tình trêu tức:
” Tiểu Vũ, muội không cần lo, không ăn được có thể ngửi! Muội mau qua đây ngửi một chút xem có phải rất thơm không?”
_
Ta tức giận liền bỏ đi, cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa.
_
Khu vườn ở sau đạo quán này rất kì lạ, đa số đều là loại cây ta chưa từng thấy qua, những cây còn lại thì không theo quy luật sinh trưởng bình thường. Ví dụ như cây Trường qủy đỏ, rõ ràng đến giữa mùa hạ mới ra hoa nhưng ở đây đang là mùa đông lại kết những quả lớn, còn sắp chín,...
_
Ta đứng dưới gốc một cây lớn không biết tên gọi là gì. Cũng thật may vườn này rất sạch sẽ, nếu không ta đã sớm bị mấy bụi cỏ che mất hút.
_
” Không về phòng, chạy ra đây làm gì?”
Tiêu Thần kia không biết đã ngồi xuống bên cạnh ta từ lúc nào.
Ta quay sang hắn bĩu môi một cái:
” Việc của ngươi hả? Chân là của ta, ngươi quản làm gì?”
Hắn nghe ta nói vậy, khóe miệng bỗng hiện lên ý cười:
” Cái chân đó là ta làm cho ngươi”
Ta suy nghĩ giây lát, liền cãi lại:
” Nhưng mà ta là bay chứ đâu có đi bằng chân!”
_
Tiêu Thần hắn cũng không buồn đôi co với ta nữa, phủi quần áo đứng dậy, bình thản nói:
” Liêm lão sư phụ nói ta dẫn ngươi đi hít thở”
_
Nói mới nhớ, ta mấy nay cảm thấy hơi khó chịu, thì ra là vì cớ ấy. Đá Thanh Khương tuy không cần ăn nhưng lại cần khí trời. Ta nghe xong liền vui vẻ đứng dậy đi theo hắn.