"Dương?!!"
Giọng nói nghe hơi quen tai, cũng có chút mềm mại, cũng có chút cứng rắn, cũng có chút cưng chiều mà cũng có chút lo lắng... Giọng của Lâm mỗi lần gọi tên cô đều như vậy, đều rất cưng chiều mà kêu lên....
Nhưng với tình hình bây giờ, Lâm dù có muốn cưng chiều cũng không được rồi... Dương Dương bỏ thuốc ngủ cho anh rồi vứt anh ở một khách sạn vô danh... à, có thể gọi là một khách sạn vô danh vô tiểu tốt... còn cái gì mà " Có duyên gặp lại "???
Buồn cười, dù cho có duyên hay không, anh cũng sẽ ráo riết tìm kiếm cô. Khi tỉnh dậy ở khách sạn tại New York, anh giật mình khi không thấy cô, cảm giác như mất đi thứ gì, anh chẳng nói chẳng rằng, xông thẳng đến cửa An ninh tại sân bay New York làm loạn . Rốt cục lại bị người trong tổ chức đến ngăn cản... Anh từ tức giận đến nóng ruột, triệu máy bay riêng của tổ chức tại New York mà bay thẳng đến Hồng Kông...
Tuy anh đúng là không thể giận được cô nhóc này.. nhưng chuyện này không thể tha thứ được. Cô nói có duyên gặp lại, anh không bận tâm, anh chỉ muốn tìm ra cô, tìm cho bằng được mới thôi!! Anh chỉ vì muốn ôm cô vào lòng mà điên dại đi tìm, đúng rồi, anh thừa nhận... anh không thể xa cô... cũng không thể để cô đi.... Chẳng là cô nói anh rất ích kỷ, keo kiệt, nhưng thật ra anh chỉ keo kiệt với những thứ quý giá nhất của mình!!..
..
. Người Em gái duy nhất của anh.. Người con gái duy nhất khiến anh dốc lực mà bảo bọc suốt chừng ấy năm....
Người mà anh cưng chiều nhất..
..
... Người mà anh yêu nhất..!!
Là cô, Âu Dương Dương...
Dương Dương ngây người ra nhìn người đang chạy đến trước mặt mình:" Lâm?"
Hàn Tư Lâm ( Leo) nhìn cô, anh sững người một lúc, bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện trước mặt cô... Anh mệt mỏi ôm lấy cô, vòng tay anh khẽ siết chặt cô vào lòng để thoả mãn. Có lẽ Dương Dương chưa bao giờ để ý, Lâm cao lớn đến như vậy, chỉ với một cánh tay đã ôm trọn cô vào lòng.
Dương Dương nhẹ nhàng vòng tay qua ôm anh, cô giật mình.., cả người anh đầy mồ hôi, anh thở hắt ra từng hơi mệt nhọc... Nhìn cảnh này, Dương Dương không thể kìm được xúc động, khoé mắt hơi đỏ đỏ, còn có hơi xé cay...
Có phải... Lâm đã vì đi tìm cô mà không ngủ suốt một ngày một đêm rồi không?
Trải qua một lúc lâu, hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai nói điều gì, cũng không ai làm điều gì quá trớn (*)
(*) là nhiều khi xúc động quá rồi người ta cũng lợi dụng tiến tới rồi... ấy ấy đó nè =))))
" Lâm... Cậu thực sự... Thực sự là đi tìm tôi cả một ngày một đêm??"
Hàn Tư Lâm hơi trầm mặc, anh đúng là từ khi tỉnh dậy ở New York thì chạy đi tìm cô luôn, cả thay quần áo cũng chưa kịp thay, chạy từ New York đến Hồng Kông tìm cô, thặt sự là không có thời gian ngừng lại 1 giây, may mà anh đã cài định vị vào di động của cô, may mà cô không tắt điện thoại, may mà,.. may mà anh tìm thấy cô rồi!
Hàn Tư Lâm sắc mặt nghiêm lên một chút, bắt đầu quát mắng cô cho hả giận suốt 1 ngày một đêm anh ráo riết chạy đi tìm :" Dươnggggg!!! Cậu coi tôi là gì? Lại bỏ tôi ở một khách sạn vô danh, lại viết một câu ngắn ngủi " Có duyên " gì gì đấy, lại rồi chạy đến Hồng Kông này, cậu rốt cục muốn chết à? "
Dương Dương dỏng tai "chịu trận ", cô cúi đầu như con cún đang bị la, nhìn rất thảm thương ah~
" Tôi... tôi xin lỗi.. chỉ là.. tôi không muốn về tổ chức nữa, cậu đừng có trách người quá đáng như thế..! " - Dương Dương nhíu mày, chu chu cái miệng nhỏ của cô ra, rất giống đứa con nít đang bày trò giải thích.... nhưng rất đáng yêu ah ~
Hàn Tư Lâm nhìn bộ mặt chu môi đáng yêu của cô thì cảm thấy cơn giận từ từ vơi đi từng chút một, đúng rồi, trái tim và não bộ có thông với nhau, tất cả đều vì trái tim này, nó lại khiến bộ não của anh cứ si mê mà cuốn lấy tình yêu yêu mị từ cô...
Thấy khuôn mặt của Lâm giản đi một chút, Dương Dương như con cún đang xu nịnh, chạy vòng quanh Hàn Tư Lâm:" Hết giận rồi? Chúng ta đi mua cho anh một ít đồ, sẵn tiện đi ăn chút gì, anh hẳn cũng không phải không đói!"
Lâm mỉm cười, Hắn nắm chặt tay cô, nói một giọng một vẻ rất kiên quyết:" Đồng ý, lần này tôi quyết không buông tay cậu!"
Dương Dương và Tư Lâm rời đi, thực ra cô còn muốn nói tạm biệt với Chị Châu một chút nhưng lại muốn dỗ Lâm nên cô đành bó giò chạy đi với Lâm.
---------
Hai người dạo một vòng khu Gucci và Burbery, Dương Dương lại chọn cho Lâm một vài bộ đồ hợp với dáng anh, mỗi món đồ Dương Dương chọn đều toát cái dáng vóc phi thường từ Lâm . Thực ra đồ của Lâm đều là do Dương Dượng chọn rồi mua, anh chưa bao giờ nhúng tay vào vụ này, cũng chưa bao giờ có ý kiến.... Thực ra có một lần anh đỏ mặt tía tai hồng hộc chạy đi tìm Dương Dương chỉ để... yêu cầu cô đừng mua đồ lót cho anh nữa... Nhưng cô nào có chịu, đều tiếp tục mua tất....
---
Hai người quay về khách sạn Tần Kiều, Hàn Tư Lâm giở trò làm nũng, đòi ở chung phòng với cô, nói sẽ sợ cô chạy mất, Dương Dương đành không có ý kiến, mọi chuyện đều theo ý anh mà làm.
Về phòng, Dương Dương lại xách đồ đi tắm, bỏ mặc cho Lâm ngoài phòng khách tự chơi một mình..
Hàn Tư Lâm ngồi đợi ở ngoài, anh không biết làm gì liền mở tivi xem:" Hôm nay theo thông tin được biết, Phu nhân của chủ tịch Lam đều nhốt mình trong phòng bệnh, không chịu gặp ai, cả công ty đều giao cho Phó Chủ Tịch à con trai lớn của bọn họ , tình hình hiện tại rất không khả quan! "
...
.... " Tin tiếp theo, hiện tượng Vợ chồng Lục Kiều đã gây sốt trên Weibo, Ngài Lục Cẩn Niên của Hoàn Ảnh khoe giấy chứng nhận kết hôn,.... Nữ Diễn viên Kiều An Hảo có thai?"
Tin tiếp theo...
...."Hôm nay FBI đã truyền ra một Video. Thiên tài chuyên gia tâm lý, phó giáo sư Bạc Cận Ngôn có 1 tính cách khác? Lại còn giết rất nhiều người?....... "
Tiếp...
" Công ty Phong Đằng đã hợp tác với Tiêu giám đốc phát hành hàng loạt series Thiếu nữ U hồn lên truyền thông "...
...
" Đã phát hiện gia tộc cuối cùng của họ " Ái Tân Giác La ", người này tên Duật, họ Khang, hiện đang Lái máy bay bà già... í lộn... làm phi công "
....
....
....
" Bệnh Viện A? Chẳng phải hôm nay anh tìm được Dương ở đó sao? " - Hàn Tư Lâm bất giác đưa mắt về phía phòng tắm... " Rầm "
Hàn Tư Lâm đột nhiên đứng bật dậy, xô ngã hẳn một cái bàn lớn.... Phòng tắm.... phòng tắm.. trong suốtttttttt.......!!!!!!! Bên trong hình như chỉ thấy như một tấm sứ màu mù.... còn bên ngoài..... Hình dáng nhỏ nhắn của cô xuất hiện mờ ảo trong làn hơi nước nóng, làn da cô vẻ mềm mại, bộ ngực trắng như trứng gà bóc... ( Bây giờ mị không mô tả nữa, nói chung là mấy nị cứ ngồi tưởng tượng ảnh sẽ thấy gì nữa ah~) Cảnh xuân trong phút chốc đều thu vào trong mắt Hàn Tư Lâm.. Hắn đỏ mặt tía tai, chạy ra ban công nhờ hơi lạnh ban đêm mà trùng tú... Trong đầu hắn vẫn không thể ngừng nhớ tới hình bóng ấy... thân hình nhỏ nhắn toát ra vẻ mềm mại.... mái tóc uốn dài của cô được bối lên gọn gẽ, có một vài sợi tóc còn vương lại trên bộ ngực cỡ E của cô, hơi nước làm tăng thêm vẻ yêu mị từ cô.... Cô...Hắn..... Hàn Tư Lâm quyến luyến nhớ lại.... Khoan đã!!! Hắn đang nghĩ cái gì thế?? Dừng lại!! Ai đó dừng cái suy nghĩ đồi bại của hắn lại!!! Hàn Tư Lâm bắt đầu mất bình tĩnh, cái lạnh bên ngoài cũng không thể dập tắt cái nóng.. ngọn lửa đang bừng cháy trong hắn.....
" Cộp " Tiếng cửa phòng tắm mở ra, hơi nước cũng từ đó mà ùa ra, nhìn Dương Dương thực sự là giống như Tiên nữ... Nhưng mà...
Hàn Tư Lâm nghe tiếng thì quay đầu lại... là.. là.. cảnh xuân lại một lần nữa hiện ra trong mắt hắn... Cô không mặc cái gì... ngoài một mảnh khăn tắm!!?
Dương Dương tự nhiên đi đến phòng thay đồ, cô không để ý thấy Lâm đang trơ mắt nhìn mình.
Sau khi Dương Dương vào phong thay đồ khoảng 5 phút thì Hàn Tư Lâm mới có phản ứng, hắn bật ra chạy vào phòng tắm, hắn vốn định xả nước lạnh nên chưa kịp cởi đồ đã không ngần ngại mở vòi nước lạnh dội lên từng cơ bắp trên da thịt hắn... Thật nóng.. Phòng tắm bây giờ vẫn còn động lại hơi nước, mùi hương sữa tắm và mùi hương trên người cô vẫn còn vương vấn ở đây.... Hắn lại tiếp tục dội nước lạnh trong cái buổi tôi lạnh lẽo ở Hồng Kông này....
End chap 9:))) vote và comment cho tui nha, không mất quá 2 phút của bạn đâu:))
----------------
Câu chuyện nhỏ của Hàn Tư Lâm " Điện thoại cặp "
Một lần, hắn nhìn thấy một chương trình quảng cáo về mua điện thoại cặp, có thể nhắn tin mọi lúc mọi nơi, có thể nghe thấy tiếng người ấy everytime.... nghe tới đây, hắn liền nghĩ tới bộ đàm anh hay dùng trong tổ chức, nhưng khi nghe đến câu " Điện thoại cặp giống như hai người yêu nhau, mỗi người mỗi cái, đều có thể khoe khoang người đó là của mình!!" Liền kéo Dương đi tìm mua " Điện thoại cặp "
Cô tiếp viên:" Xin chào, hai bạn muốn mua điện thoại cặp?"
Hàn Tư Lâm:" Ừm, cho chúng tôi những loại đẹp nhất ra đây!"
Cô tiếp viên:" Đại gia nhà cô thật có tiền nha, nhưng bây giờ hiện đang có chương trình giảm giá cho nên giá rẻ được đôi phần nha ~ Chúng tôi cũng có dịch vụ tặng Sim cho đợt này nữa!! " - nói với Dương Dương.
Hàn Tư Lâm để ý nghe được, hắn chau mày:" Mau đem ra, không giảm giá gì gì đó!"
Cô tiếp viên:" Aido.. Đại ca, không nhất thiết phải như vậy, tôi chỉ là nói chơi.. nói chơi thôi, anh đừng để ý " - Thính tai quá...
Cuối cùng, Hàn Tư Lâm cũng vừa ý một cặp, đúng như lúc đầu, anh không cần nói nhiều, quẳng hơn mấy ngàn tệ cho tiếp viên rồi dắt tay Dương Dương đi tới bãi đậu xe. Hắn đọc hướng dẫn sử dụng rồi bấm bấm thứ gì đó, làm xong, hắn trực tiếp nhét chiếc điện thoại vào tay Dương Dương.
Hàn Tư Lâm mỉm cười:" Giữ lấy, sau này bấm phím 1 có thể nghe thấy giọng của tôi!".
Dương Dương xệ mặt xuống vẻ " Gì chứ? Tôi không muốn!!".
Hàn Tư Lâm nhíu mày:" Ngoan cầm lấy, nhớ giữ cẩn thận, bây giờ muốn đi ăn gì?"
Dương Dương nghe thấy đồ ăn liền sáng mắt, liền liệt kê một dãy đồ ăn kể hết cho hắn, trên tay vẫn giữ y chiếc Smart phone, xong!! Kế hoạch của anh hoàn thành!!
* Lời của tui ;))):" Thật ra ổng bấm bấm gì trên cái phone là ổng lưu số rồi cài định vị trên máy bả, ổng từ new york về trúng cái bệnh viện này cũng không phải trùng hợp đâu, ổng dùng GPS nhé:)))) thế nhé:)))
Giọng nói nghe hơi quen tai, cũng có chút mềm mại, cũng có chút cứng rắn, cũng có chút cưng chiều mà cũng có chút lo lắng... Giọng của Lâm mỗi lần gọi tên cô đều như vậy, đều rất cưng chiều mà kêu lên....
Nhưng với tình hình bây giờ, Lâm dù có muốn cưng chiều cũng không được rồi... Dương Dương bỏ thuốc ngủ cho anh rồi vứt anh ở một khách sạn vô danh... à, có thể gọi là một khách sạn vô danh vô tiểu tốt... còn cái gì mà " Có duyên gặp lại "???
Buồn cười, dù cho có duyên hay không, anh cũng sẽ ráo riết tìm kiếm cô. Khi tỉnh dậy ở khách sạn tại New York, anh giật mình khi không thấy cô, cảm giác như mất đi thứ gì, anh chẳng nói chẳng rằng, xông thẳng đến cửa An ninh tại sân bay New York làm loạn . Rốt cục lại bị người trong tổ chức đến ngăn cản... Anh từ tức giận đến nóng ruột, triệu máy bay riêng của tổ chức tại New York mà bay thẳng đến Hồng Kông...
Tuy anh đúng là không thể giận được cô nhóc này.. nhưng chuyện này không thể tha thứ được. Cô nói có duyên gặp lại, anh không bận tâm, anh chỉ muốn tìm ra cô, tìm cho bằng được mới thôi!! Anh chỉ vì muốn ôm cô vào lòng mà điên dại đi tìm, đúng rồi, anh thừa nhận... anh không thể xa cô... cũng không thể để cô đi.... Chẳng là cô nói anh rất ích kỷ, keo kiệt, nhưng thật ra anh chỉ keo kiệt với những thứ quý giá nhất của mình!!..
..
. Người Em gái duy nhất của anh.. Người con gái duy nhất khiến anh dốc lực mà bảo bọc suốt chừng ấy năm....
Người mà anh cưng chiều nhất..
..
... Người mà anh yêu nhất..!!
Là cô, Âu Dương Dương...
Dương Dương ngây người ra nhìn người đang chạy đến trước mặt mình:" Lâm?"
Hàn Tư Lâm ( Leo) nhìn cô, anh sững người một lúc, bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện trước mặt cô... Anh mệt mỏi ôm lấy cô, vòng tay anh khẽ siết chặt cô vào lòng để thoả mãn. Có lẽ Dương Dương chưa bao giờ để ý, Lâm cao lớn đến như vậy, chỉ với một cánh tay đã ôm trọn cô vào lòng.
Dương Dương nhẹ nhàng vòng tay qua ôm anh, cô giật mình.., cả người anh đầy mồ hôi, anh thở hắt ra từng hơi mệt nhọc... Nhìn cảnh này, Dương Dương không thể kìm được xúc động, khoé mắt hơi đỏ đỏ, còn có hơi xé cay...
Có phải... Lâm đã vì đi tìm cô mà không ngủ suốt một ngày một đêm rồi không?
Trải qua một lúc lâu, hai người cứ ôm nhau như vậy, không ai nói điều gì, cũng không ai làm điều gì quá trớn (*)
(*) là nhiều khi xúc động quá rồi người ta cũng lợi dụng tiến tới rồi... ấy ấy đó nè =))))
" Lâm... Cậu thực sự... Thực sự là đi tìm tôi cả một ngày một đêm??"
Hàn Tư Lâm hơi trầm mặc, anh đúng là từ khi tỉnh dậy ở New York thì chạy đi tìm cô luôn, cả thay quần áo cũng chưa kịp thay, chạy từ New York đến Hồng Kông tìm cô, thặt sự là không có thời gian ngừng lại 1 giây, may mà anh đã cài định vị vào di động của cô, may mà cô không tắt điện thoại, may mà,.. may mà anh tìm thấy cô rồi!
Hàn Tư Lâm sắc mặt nghiêm lên một chút, bắt đầu quát mắng cô cho hả giận suốt 1 ngày một đêm anh ráo riết chạy đi tìm :" Dươnggggg!!! Cậu coi tôi là gì? Lại bỏ tôi ở một khách sạn vô danh, lại viết một câu ngắn ngủi " Có duyên " gì gì đấy, lại rồi chạy đến Hồng Kông này, cậu rốt cục muốn chết à? "
Dương Dương dỏng tai "chịu trận ", cô cúi đầu như con cún đang bị la, nhìn rất thảm thương ah~
" Tôi... tôi xin lỗi.. chỉ là.. tôi không muốn về tổ chức nữa, cậu đừng có trách người quá đáng như thế..! " - Dương Dương nhíu mày, chu chu cái miệng nhỏ của cô ra, rất giống đứa con nít đang bày trò giải thích.... nhưng rất đáng yêu ah ~
Hàn Tư Lâm nhìn bộ mặt chu môi đáng yêu của cô thì cảm thấy cơn giận từ từ vơi đi từng chút một, đúng rồi, trái tim và não bộ có thông với nhau, tất cả đều vì trái tim này, nó lại khiến bộ não của anh cứ si mê mà cuốn lấy tình yêu yêu mị từ cô...
Thấy khuôn mặt của Lâm giản đi một chút, Dương Dương như con cún đang xu nịnh, chạy vòng quanh Hàn Tư Lâm:" Hết giận rồi? Chúng ta đi mua cho anh một ít đồ, sẵn tiện đi ăn chút gì, anh hẳn cũng không phải không đói!"
Lâm mỉm cười, Hắn nắm chặt tay cô, nói một giọng một vẻ rất kiên quyết:" Đồng ý, lần này tôi quyết không buông tay cậu!"
Dương Dương và Tư Lâm rời đi, thực ra cô còn muốn nói tạm biệt với Chị Châu một chút nhưng lại muốn dỗ Lâm nên cô đành bó giò chạy đi với Lâm.
---------
Hai người dạo một vòng khu Gucci và Burbery, Dương Dương lại chọn cho Lâm một vài bộ đồ hợp với dáng anh, mỗi món đồ Dương Dương chọn đều toát cái dáng vóc phi thường từ Lâm . Thực ra đồ của Lâm đều là do Dương Dượng chọn rồi mua, anh chưa bao giờ nhúng tay vào vụ này, cũng chưa bao giờ có ý kiến.... Thực ra có một lần anh đỏ mặt tía tai hồng hộc chạy đi tìm Dương Dương chỉ để... yêu cầu cô đừng mua đồ lót cho anh nữa... Nhưng cô nào có chịu, đều tiếp tục mua tất....
---
Hai người quay về khách sạn Tần Kiều, Hàn Tư Lâm giở trò làm nũng, đòi ở chung phòng với cô, nói sẽ sợ cô chạy mất, Dương Dương đành không có ý kiến, mọi chuyện đều theo ý anh mà làm.
Về phòng, Dương Dương lại xách đồ đi tắm, bỏ mặc cho Lâm ngoài phòng khách tự chơi một mình..
Hàn Tư Lâm ngồi đợi ở ngoài, anh không biết làm gì liền mở tivi xem:" Hôm nay theo thông tin được biết, Phu nhân của chủ tịch Lam đều nhốt mình trong phòng bệnh, không chịu gặp ai, cả công ty đều giao cho Phó Chủ Tịch à con trai lớn của bọn họ , tình hình hiện tại rất không khả quan! "
...
.... " Tin tiếp theo, hiện tượng Vợ chồng Lục Kiều đã gây sốt trên Weibo, Ngài Lục Cẩn Niên của Hoàn Ảnh khoe giấy chứng nhận kết hôn,.... Nữ Diễn viên Kiều An Hảo có thai?"
Tin tiếp theo...
...."Hôm nay FBI đã truyền ra một Video. Thiên tài chuyên gia tâm lý, phó giáo sư Bạc Cận Ngôn có 1 tính cách khác? Lại còn giết rất nhiều người?....... "
Tiếp...
" Công ty Phong Đằng đã hợp tác với Tiêu giám đốc phát hành hàng loạt series Thiếu nữ U hồn lên truyền thông "...
...
" Đã phát hiện gia tộc cuối cùng của họ " Ái Tân Giác La ", người này tên Duật, họ Khang, hiện đang Lái máy bay bà già... í lộn... làm phi công "
....
....
....
" Bệnh Viện A? Chẳng phải hôm nay anh tìm được Dương ở đó sao? " - Hàn Tư Lâm bất giác đưa mắt về phía phòng tắm... " Rầm "
Hàn Tư Lâm đột nhiên đứng bật dậy, xô ngã hẳn một cái bàn lớn.... Phòng tắm.... phòng tắm.. trong suốtttttttt.......!!!!!!! Bên trong hình như chỉ thấy như một tấm sứ màu mù.... còn bên ngoài..... Hình dáng nhỏ nhắn của cô xuất hiện mờ ảo trong làn hơi nước nóng, làn da cô vẻ mềm mại, bộ ngực trắng như trứng gà bóc... ( Bây giờ mị không mô tả nữa, nói chung là mấy nị cứ ngồi tưởng tượng ảnh sẽ thấy gì nữa ah~) Cảnh xuân trong phút chốc đều thu vào trong mắt Hàn Tư Lâm.. Hắn đỏ mặt tía tai, chạy ra ban công nhờ hơi lạnh ban đêm mà trùng tú... Trong đầu hắn vẫn không thể ngừng nhớ tới hình bóng ấy... thân hình nhỏ nhắn toát ra vẻ mềm mại.... mái tóc uốn dài của cô được bối lên gọn gẽ, có một vài sợi tóc còn vương lại trên bộ ngực cỡ E của cô, hơi nước làm tăng thêm vẻ yêu mị từ cô.... Cô...Hắn..... Hàn Tư Lâm quyến luyến nhớ lại.... Khoan đã!!! Hắn đang nghĩ cái gì thế?? Dừng lại!! Ai đó dừng cái suy nghĩ đồi bại của hắn lại!!! Hàn Tư Lâm bắt đầu mất bình tĩnh, cái lạnh bên ngoài cũng không thể dập tắt cái nóng.. ngọn lửa đang bừng cháy trong hắn.....
" Cộp " Tiếng cửa phòng tắm mở ra, hơi nước cũng từ đó mà ùa ra, nhìn Dương Dương thực sự là giống như Tiên nữ... Nhưng mà...
Hàn Tư Lâm nghe tiếng thì quay đầu lại... là.. là.. cảnh xuân lại một lần nữa hiện ra trong mắt hắn... Cô không mặc cái gì... ngoài một mảnh khăn tắm!!?
Dương Dương tự nhiên đi đến phòng thay đồ, cô không để ý thấy Lâm đang trơ mắt nhìn mình.
Sau khi Dương Dương vào phong thay đồ khoảng 5 phút thì Hàn Tư Lâm mới có phản ứng, hắn bật ra chạy vào phòng tắm, hắn vốn định xả nước lạnh nên chưa kịp cởi đồ đã không ngần ngại mở vòi nước lạnh dội lên từng cơ bắp trên da thịt hắn... Thật nóng.. Phòng tắm bây giờ vẫn còn động lại hơi nước, mùi hương sữa tắm và mùi hương trên người cô vẫn còn vương vấn ở đây.... Hắn lại tiếp tục dội nước lạnh trong cái buổi tôi lạnh lẽo ở Hồng Kông này....
End chap 9:))) vote và comment cho tui nha, không mất quá 2 phút của bạn đâu:))
----------------
Câu chuyện nhỏ của Hàn Tư Lâm " Điện thoại cặp "
Một lần, hắn nhìn thấy một chương trình quảng cáo về mua điện thoại cặp, có thể nhắn tin mọi lúc mọi nơi, có thể nghe thấy tiếng người ấy everytime.... nghe tới đây, hắn liền nghĩ tới bộ đàm anh hay dùng trong tổ chức, nhưng khi nghe đến câu " Điện thoại cặp giống như hai người yêu nhau, mỗi người mỗi cái, đều có thể khoe khoang người đó là của mình!!" Liền kéo Dương đi tìm mua " Điện thoại cặp "
Cô tiếp viên:" Xin chào, hai bạn muốn mua điện thoại cặp?"
Hàn Tư Lâm:" Ừm, cho chúng tôi những loại đẹp nhất ra đây!"
Cô tiếp viên:" Đại gia nhà cô thật có tiền nha, nhưng bây giờ hiện đang có chương trình giảm giá cho nên giá rẻ được đôi phần nha ~ Chúng tôi cũng có dịch vụ tặng Sim cho đợt này nữa!! " - nói với Dương Dương.
Hàn Tư Lâm để ý nghe được, hắn chau mày:" Mau đem ra, không giảm giá gì gì đó!"
Cô tiếp viên:" Aido.. Đại ca, không nhất thiết phải như vậy, tôi chỉ là nói chơi.. nói chơi thôi, anh đừng để ý " - Thính tai quá...
Cuối cùng, Hàn Tư Lâm cũng vừa ý một cặp, đúng như lúc đầu, anh không cần nói nhiều, quẳng hơn mấy ngàn tệ cho tiếp viên rồi dắt tay Dương Dương đi tới bãi đậu xe. Hắn đọc hướng dẫn sử dụng rồi bấm bấm thứ gì đó, làm xong, hắn trực tiếp nhét chiếc điện thoại vào tay Dương Dương.
Hàn Tư Lâm mỉm cười:" Giữ lấy, sau này bấm phím 1 có thể nghe thấy giọng của tôi!".
Dương Dương xệ mặt xuống vẻ " Gì chứ? Tôi không muốn!!".
Hàn Tư Lâm nhíu mày:" Ngoan cầm lấy, nhớ giữ cẩn thận, bây giờ muốn đi ăn gì?"
Dương Dương nghe thấy đồ ăn liền sáng mắt, liền liệt kê một dãy đồ ăn kể hết cho hắn, trên tay vẫn giữ y chiếc Smart phone, xong!! Kế hoạch của anh hoàn thành!!
* Lời của tui ;))):" Thật ra ổng bấm bấm gì trên cái phone là ổng lưu số rồi cài định vị trên máy bả, ổng từ new york về trúng cái bệnh viện này cũng không phải trùng hợp đâu, ổng dùng GPS nhé:)))) thế nhé:)))