Edit: Zet
Mộng Cầu Vồng đóng cửa, giống như chấm dứt một thời đại, có một chút gì đó cũng tan biến theo. Trần Hải Thiên mất đi hứng thú với những trang web đồng tính, thậm chí đôi khi từng quên mình là người đồng tính, bởi vì tính hướng chỉ là một nguyên tố tạo nên hắn, mà nguyên tố đó chẳng quan trọng.
Đam mê cà phê đã chiếm toàn bộ tâm tư Trần Hải Thiên, thậm chí hắn từng nói: “Tớ chỉ muốn yêu đương với cà phê” thì bị Lương Mĩ Lị phê bình n câu cay độc.
Bây giờ hắn đã thông thạo tất cả, từ việc nhập hàng, phục vụ, bán hàng, chuyên nghiệp hơn là nắm vững những kiến thức liên quan, kỹ xảo pha, ngay cả chuyện mua bán đĩa Vinyl hắn cũng rành rẽ. Hắn tựa như hạt cà phê trong máy rang, từ nhạt chuyển thành nâu sậm, dần dần biến thành nâu đen.
Đầu năm 2007, ông chú phẫu thuật tim, xuất viện xong thì nghỉ bán, về quê mở một tiệm cà phê bình thường.
Trần Hải Thiên lấy hết tiền tiết kiệm mua hai máy rang của ông chú, chuẩn bị kế nghiệp. Hắn không muốn mướn ai, cũng không muốn một cuộc sống chắt chiu từng đồng từng cắc, hai máy rang vừa đúng sức; Hắn lấy được một nhóm khách hàng của ông chú – mấy người đó rất vừa mắt, mở cả dịch vụ phục vụ qua mạng, một tháng tự mở còn nhiều tiền hơn phục vụ quầy bar, coi như cuộc sống đã ổn định.
Mấy ngày sau, hắn vay một khoản nhỏ, cộng thêm tiền đầu tư của mẹ, rốt cuộc trong tháng bảy hắn đã biến lầu một thành một tiệm cà phê.
Tiệm cà phê không lớn, ước khoảng 360m vuông, chỉ bán đồ uống và một số thứ vừa mắt, bài trí đơn giản, gần như không có bất cứ vật trang trí nào, màu sắc thanh nhã hào phóng, ánh đèn sáng rõ, chỉ có bốn bàn. Sát tường là mấy kệ đĩa Vinyl và đặt vài thứ linh tinh.
Tuy rằng không bán đồ ăn nhưng hắn vẫn xây một phòng bếp nhỏ sau quầy bar, ngừa lúc hứng lên muốn làm một số món nhẹ cho bạn bè, phần phía sau là khu rang cà phê, Lương Mĩ Lị đã yêu cầu hắn đặt một bộ sô pha ở đó để nghỉ ngơi.
Bạn Ngũ A Ca giúp hắn trang trí, sau khi hoàn thành thì quay qua theo đuổi Trần Hải Thiên, đối phương rất tốt, nhưng hắn không hứng hẹn hò cho lắm, đối phương không bỏ cuộc còn giở chiêu cuối là có chết cũng bám theo, Ngũ A Ca và A Minh thì lại khoanh tay đứng nhìn, hết cách, hắn đành xuất chiêu “Đóng cửa, thả Lương Mĩ Lị”.
“Chiêm ngưỡng núi băng Trần Tiểu Vạn giẫm lên người khác, không hiểu sao hai đứa mình cảm thấy quá sung sướng.” Ngũ A Ca nói.
Còn chuyện tên tiệm, hắn liệt kê ra hơn mười cái tên, sau đó kéo Lương Mĩ Lị tới đền ném Lục Hào [kiểu bói có hai miếng quẻ hình trăng khuyết ấy], thần linh không thích cái tên nào cả, cuối cùng hắn hứng lên hỏi thần linh dùng “Noone” thì sao, được tới ba Thánh Hào [nghĩa là vừa xui vừa may]; Hắn dở khóc dở cười, bởi vậy quyết định không làm bảng hiệu, hắn dùng bút lông viết lên cửa kính dòng chữ cong cong vẹo vẹo “Tiệm cà phê Noone”.
Người mẹ lý trí của hắn giải thích với ba người bạn kia rằng: “Về sau có đổi cũng dễ.”
Hắn quán triệt phương châm “chỉ cho người vừa mắt bước vào”, thế nào là vừa mắt, không dựa vào gương mặt hay trang phục, mà dựa vào cảm xúc yêu ghét, nhưng hắn sẽ cố hạ thấp tiêu chuẩn, cố gắng không đuổi khách, trừ khi hắn quá chán ghét.
Hai ba tháng đầu tựa như bầu trời mùa hè tái nhợt ảm đạm, một tháng chỉ có vài người vào nhưng đều là bạn của ba đứa bạn trời đánh kia, tuy rằng bán cà phê sau khi rang cũng đủ duy trì tiệm, nhưng hắn vẫn hi vọng có người đến uống cà phê do hắn pha, không thì cái máy hai mươi vạn [khoảng 67tr] sẽ rất cô đơn.
“Tớ thấy tiệm này thiếu thú vẫy.” Vào một buổi tối, Lương Mĩ Lị nhìn tiệm không có một móng đưa ra kết luận.
“Là gì?” Trần Hải Thiên nâng cao giọng, hắn cảm thấy tiệm vắng là do cái tên.
“Mèo Chiêu Tài hay Pikachu gì đó.” Hai bàn tay Lương Mĩ Lị nắm thành nấm đấm rồi vẫy vẫy.
Vài ngày sau, Lương Mĩ Lị mang tới một con thú màu xám, để lên quầy bar, “Thú vẫy nè.”
“Chuột à?” Trần Hải Thiên nhìn cái con có bộ lông xám xám.
“Mèo Ba Tư đó chú, khá nổi tiếng, một con tới vài ngàn lận,” Lương Mĩ Lị lấy tay gãi gãi cổ con mèo, “Lừa của Tiểu Mã đấy, mèo mẹ nhà cậu ta vừa sinh năm con, con này đáng yêu nhất, gọi là Madrid.”
“Mẹ…… Mẹ nó….. Tránh…… Tránh ra……”
“Này, Trần Tiểu Vạn, dũng cảm lên nào, dùng câu nào thô tục nhất của cậu để biểu đạt coi.”
Trần Hải Thiên trợn trắng mắt, “Sao Tiểu Mã lại đặt cái tên này.”
“Cậu ta lấy tên thành phố để đặt, Paris, London, New York, Tokyo, Madrid,” Lương Mĩ Lị dùng ngón tay để đếm, “Lúc Tiểu Mã chọn thành phố của Tây Ban Nha thì có bạn cậu ta ở đó không chịu, nhưng cậu ta cứ chọn Madrid.”
“Cậu ta thật đáng ghét, cậu ta có nghĩ đến cảm nhận của con mèo hay không, cậu nhìn cái mặt ủ rũ của nó kìa, tại cái tên quá xấu đó, nên đặt tên khác,” Trần Hải Thiên nhíu mày suy nghĩ, “Tiểu Hôi? Khoai Môn? Bánh Tiêu? Mickey? Thập Nhị Thiếu?”
“Thập Nhị Thiếu?”
“Ca Ca Quốc Vinh [tên thân mật của TQV], nó xếp thứ hai nên gọi là Nhị Thiếu, người ấy thứ mười nên thêm Mười.” Trần Hải Thiên bồng Madrid lên, thật nhỏ, nó nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Người ấy quá bất hạnh, không tốt, cậu có cảm nhận được tâm trạng của con mèo không? Đại Thiếu là ai?”
“Con Thái Dương của Ngũ A Ca,” Trần Hải Thiên nâng Madrid ngang tầm mắt, “Màu cam thì gọi là Thái Dương, vậy nó muốn cái tên nào? Tiểu Lam? Ánh Trăng? Mây Đen? Trời Đầy Mây? Ngày Mưa……”
“Meo.”
“Ngày Mưa?”
“Meo.”
“Hả, Ngày Mưa!” Lương Mĩ Lị lập tức gân cổ hát, “Người hãy tha thứ— Anh có ngày mưa, cho nên— hãy— về bên anh—”
“Lương Mĩ Lị, im đi.”
Mang vẻ ngoài vô tội chọc người trìu mến, kỳ thật nó là con mèo im lặng và lãnh đạm, giống như Trần Hải Thiên, tránh những chỗ đông người, lúc nào trong tiệm nhiều hơn ba người nó sẽ lúc la lúc lắc bò lên lầu hai, trèo lên sô pha trong phòng sách nằm phơi nắng, nó chỉ cho Trần Hải Thiên và Lương Mĩ Lị ôm, còn thấy Ngũ A Ca và A Minh thì khẽ lay cái đuôi chứng tỏ đang chào hỏi, còn Thái Dương thì nó coi như không thấy.
“Người nào mèo nấy.” Có lần Lương Mĩ Lị bắt lấy nó đã lớn hơn lúc đem về lắc qua lắc lại, “Trần Ngày Mưa! Mày cho rằng mày là mèo Ba Tư thì có quyền chảnh à? Lông thì xám ngoét trông xấu muốn chết.”
Vài tuần sau nó tỏ ra lạnh nhạt với Lương Mĩ Lị.
Ngày Mưa đến đây, mùa thu cũng kéo đến, có lẽ thời tiết chuyển lạnh người ta tự tìm chỗ ấm khiến tiệm đông hơn hẳn, người mua đĩa Vinyl tăng theo bội số.
“Sớm biết vậy thì đem luôn Tokyo hay Paris đến đây, có lẽ tiệm sẽ đắt khách hơn.” Lương Mĩ Lị ngồi ở chỗ của hắn trong quầy bar, buông lời tiếc hận.
“Đủ rồi, tớ không muốn chỗ này biến thành nơi để tham quan.” Trần Hải Thiên ở bên cạnh đóng bao cà phê đã rang xong, khi xong một bao để trong tiệm dùng dần.
Hiện tại tiệm buôn khá phát đạt, hạt cà phê với đĩa Vinyl khá đắt khách, khách quen cũng nhiều, thậm chí có vài khách quen đúng chuẩn, hắn với họ là loại quan hệ “Khách quen đến, chỉ thua bạn bè”, hắn không cần bán nụ cười cho họ, hứng lên thì trò chuyện đôi ba câu, thi thoảng còn trừng mắt một cái.
Hắn ngầm đặt biệt danh cho mấy người khách quen, nghe họ tâm sự, cho vài lời khuyên của người ngoài cuộc.
Ví như tiểu thư Bao thích xài hàng hiệu có biệt danh là Bao Hàng Hiệu luôn tự hỏi những vấn đề về tình yêu.
“Nếu khiến người ta yêu mình rồi thì tôi có cảm giác chiến thắng là sao? Tôi rất thích thế, cậu hiểu ý tôi chứ?” Tiểu thư Bao Hàng Hiệu luôn dùng tình yêu để mở đầu câu chuyện.
“Bởi vì có được rồi sẽ cảm thấy rất thành tựu? Uống cái gì?” Mỗi lần hắn phải hỏi tới ba lần cô nàng mới trả lời.
“Đúng, do quá hưng phấn, khi để người đó ở bên kẻ khác sẽ khiến tôi đau đớn.”
“Bởi vì cậu thấy mình là kẻ thua cuộc, đúng không? Muốn uống cái gì?” Lần hai.
“A Vạn, cậu không hiểu đâu,” Bao Hàng Hiệu bắt chéo hai tay ôm ngực, “Còn nữa còn nữa, đồng nghiệp mới thật là đặc biệt, có lẽ người đó là duyên nợ của tớ!”
“Cậu không quen người ta chứ gì? Muốn uống cái gì?” Lần ba.
“Cái đó đâu quan trọng, dẫu sao nếu ở chung sẽ rất tuyệt, hắn nhất định là con rùa vàng đang đợi tôi.”
“…… Muốn uống cái gì?” Thỉnh thoảng sẽ hỏi đến lần thứ tư.
Ví như có một cậu trai ăn mặc lòe loẹt hắn đặt biệt danh là Kính Vạn Hoa, thế mà hay thẹn thùng và trầm lặng, vừa vào tiệm liền lôi giấy bút ra vẽ, hoặc nhìn xung quanh tìm Ngày Mưa, lúc nào cũng chỉ nói ba câu, “Mamba.” “Ngày Mưa đâu?” “Gặp lại sau.”
Ví như Lực Sĩ Phấn Hồng với thân hình đầy cơ bắp, thường mặc áo Polo màu hồng ôm sát người, chỉ xuất hiện vào tối thứ tư, tự chuẩn bị đĩa Vinyl và laptop, dính lấy mấy kệ đĩa, nghe hết đĩa này đến đĩa khác, Lực Sĩ Phấn Hồng thích nhạc cổ điển, bởi vậy Trần Hải Thiên mới biết đến Rammus, Naber, Lipatti, Richter……
Còn một hung thần ác sát tóc húi cua Long Ngũ, trên người xăm đầy long phụng, cực giống xã hội đen, kỳ thật là một bậc thầy nắn xương chuyên nghiệp, có sở thích kỳ dị là uống kem tươi trái cây. Trần Hải Thiên từng đổi năm ly sữa cho một lần nắn xương, sau một hồi đau đớn và kêu la thảm thiết, toàn thân hắn thoải mái lạ kỳ. Nhưng hắn không bao giờ dám thử lại lần thứ hai.
Hắn đã từng muốn bỏ cuộc, rồi dần dần bị những sắc thái khác nhau của khách quen lay động, bị độ ấm của cà phê làm yếu đi, hắn dần học được cách kiềm nén những lời nói vô tình, thay bằng những câu độ lượng chất chứa một ít cảm động dù cho nhanh chóng biến mất ngay sau đó, khiến con người hay gượng gạo ngày xưa chỉ còn là dư âm, hắn nhận ra con người mình cũng có thể mềm mại hơn.
Hắn cũng học được một chuyện là mở cửa sổ lầu hai vào hai giờ chiều để nắng sưởi ấm Ngày Mưa.
Mộng Cầu Vồng đóng cửa, giống như chấm dứt một thời đại, có một chút gì đó cũng tan biến theo. Trần Hải Thiên mất đi hứng thú với những trang web đồng tính, thậm chí đôi khi từng quên mình là người đồng tính, bởi vì tính hướng chỉ là một nguyên tố tạo nên hắn, mà nguyên tố đó chẳng quan trọng.
Đam mê cà phê đã chiếm toàn bộ tâm tư Trần Hải Thiên, thậm chí hắn từng nói: “Tớ chỉ muốn yêu đương với cà phê” thì bị Lương Mĩ Lị phê bình n câu cay độc.
Bây giờ hắn đã thông thạo tất cả, từ việc nhập hàng, phục vụ, bán hàng, chuyên nghiệp hơn là nắm vững những kiến thức liên quan, kỹ xảo pha, ngay cả chuyện mua bán đĩa Vinyl hắn cũng rành rẽ. Hắn tựa như hạt cà phê trong máy rang, từ nhạt chuyển thành nâu sậm, dần dần biến thành nâu đen.
Đầu năm 2007, ông chú phẫu thuật tim, xuất viện xong thì nghỉ bán, về quê mở một tiệm cà phê bình thường.
Trần Hải Thiên lấy hết tiền tiết kiệm mua hai máy rang của ông chú, chuẩn bị kế nghiệp. Hắn không muốn mướn ai, cũng không muốn một cuộc sống chắt chiu từng đồng từng cắc, hai máy rang vừa đúng sức; Hắn lấy được một nhóm khách hàng của ông chú – mấy người đó rất vừa mắt, mở cả dịch vụ phục vụ qua mạng, một tháng tự mở còn nhiều tiền hơn phục vụ quầy bar, coi như cuộc sống đã ổn định.
Mấy ngày sau, hắn vay một khoản nhỏ, cộng thêm tiền đầu tư của mẹ, rốt cuộc trong tháng bảy hắn đã biến lầu một thành một tiệm cà phê.
Tiệm cà phê không lớn, ước khoảng 360m vuông, chỉ bán đồ uống và một số thứ vừa mắt, bài trí đơn giản, gần như không có bất cứ vật trang trí nào, màu sắc thanh nhã hào phóng, ánh đèn sáng rõ, chỉ có bốn bàn. Sát tường là mấy kệ đĩa Vinyl và đặt vài thứ linh tinh.
Tuy rằng không bán đồ ăn nhưng hắn vẫn xây một phòng bếp nhỏ sau quầy bar, ngừa lúc hứng lên muốn làm một số món nhẹ cho bạn bè, phần phía sau là khu rang cà phê, Lương Mĩ Lị đã yêu cầu hắn đặt một bộ sô pha ở đó để nghỉ ngơi.
Bạn Ngũ A Ca giúp hắn trang trí, sau khi hoàn thành thì quay qua theo đuổi Trần Hải Thiên, đối phương rất tốt, nhưng hắn không hứng hẹn hò cho lắm, đối phương không bỏ cuộc còn giở chiêu cuối là có chết cũng bám theo, Ngũ A Ca và A Minh thì lại khoanh tay đứng nhìn, hết cách, hắn đành xuất chiêu “Đóng cửa, thả Lương Mĩ Lị”.
“Chiêm ngưỡng núi băng Trần Tiểu Vạn giẫm lên người khác, không hiểu sao hai đứa mình cảm thấy quá sung sướng.” Ngũ A Ca nói.
Còn chuyện tên tiệm, hắn liệt kê ra hơn mười cái tên, sau đó kéo Lương Mĩ Lị tới đền ném Lục Hào [kiểu bói có hai miếng quẻ hình trăng khuyết ấy], thần linh không thích cái tên nào cả, cuối cùng hắn hứng lên hỏi thần linh dùng “Noone” thì sao, được tới ba Thánh Hào [nghĩa là vừa xui vừa may]; Hắn dở khóc dở cười, bởi vậy quyết định không làm bảng hiệu, hắn dùng bút lông viết lên cửa kính dòng chữ cong cong vẹo vẹo “Tiệm cà phê Noone”.
Người mẹ lý trí của hắn giải thích với ba người bạn kia rằng: “Về sau có đổi cũng dễ.”
Hắn quán triệt phương châm “chỉ cho người vừa mắt bước vào”, thế nào là vừa mắt, không dựa vào gương mặt hay trang phục, mà dựa vào cảm xúc yêu ghét, nhưng hắn sẽ cố hạ thấp tiêu chuẩn, cố gắng không đuổi khách, trừ khi hắn quá chán ghét.
Hai ba tháng đầu tựa như bầu trời mùa hè tái nhợt ảm đạm, một tháng chỉ có vài người vào nhưng đều là bạn của ba đứa bạn trời đánh kia, tuy rằng bán cà phê sau khi rang cũng đủ duy trì tiệm, nhưng hắn vẫn hi vọng có người đến uống cà phê do hắn pha, không thì cái máy hai mươi vạn [khoảng 67tr] sẽ rất cô đơn.
“Tớ thấy tiệm này thiếu thú vẫy.” Vào một buổi tối, Lương Mĩ Lị nhìn tiệm không có một móng đưa ra kết luận.
“Là gì?” Trần Hải Thiên nâng cao giọng, hắn cảm thấy tiệm vắng là do cái tên.
“Mèo Chiêu Tài hay Pikachu gì đó.” Hai bàn tay Lương Mĩ Lị nắm thành nấm đấm rồi vẫy vẫy.
Vài ngày sau, Lương Mĩ Lị mang tới một con thú màu xám, để lên quầy bar, “Thú vẫy nè.”
“Chuột à?” Trần Hải Thiên nhìn cái con có bộ lông xám xám.
“Mèo Ba Tư đó chú, khá nổi tiếng, một con tới vài ngàn lận,” Lương Mĩ Lị lấy tay gãi gãi cổ con mèo, “Lừa của Tiểu Mã đấy, mèo mẹ nhà cậu ta vừa sinh năm con, con này đáng yêu nhất, gọi là Madrid.”
“Mẹ…… Mẹ nó….. Tránh…… Tránh ra……”
“Này, Trần Tiểu Vạn, dũng cảm lên nào, dùng câu nào thô tục nhất của cậu để biểu đạt coi.”
Trần Hải Thiên trợn trắng mắt, “Sao Tiểu Mã lại đặt cái tên này.”
“Cậu ta lấy tên thành phố để đặt, Paris, London, New York, Tokyo, Madrid,” Lương Mĩ Lị dùng ngón tay để đếm, “Lúc Tiểu Mã chọn thành phố của Tây Ban Nha thì có bạn cậu ta ở đó không chịu, nhưng cậu ta cứ chọn Madrid.”
“Cậu ta thật đáng ghét, cậu ta có nghĩ đến cảm nhận của con mèo hay không, cậu nhìn cái mặt ủ rũ của nó kìa, tại cái tên quá xấu đó, nên đặt tên khác,” Trần Hải Thiên nhíu mày suy nghĩ, “Tiểu Hôi? Khoai Môn? Bánh Tiêu? Mickey? Thập Nhị Thiếu?”
“Thập Nhị Thiếu?”
“Ca Ca Quốc Vinh [tên thân mật của TQV], nó xếp thứ hai nên gọi là Nhị Thiếu, người ấy thứ mười nên thêm Mười.” Trần Hải Thiên bồng Madrid lên, thật nhỏ, nó nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Người ấy quá bất hạnh, không tốt, cậu có cảm nhận được tâm trạng của con mèo không? Đại Thiếu là ai?”
“Con Thái Dương của Ngũ A Ca,” Trần Hải Thiên nâng Madrid ngang tầm mắt, “Màu cam thì gọi là Thái Dương, vậy nó muốn cái tên nào? Tiểu Lam? Ánh Trăng? Mây Đen? Trời Đầy Mây? Ngày Mưa……”
“Meo.”
“Ngày Mưa?”
“Meo.”
“Hả, Ngày Mưa!” Lương Mĩ Lị lập tức gân cổ hát, “Người hãy tha thứ— Anh có ngày mưa, cho nên— hãy— về bên anh—”
“Lương Mĩ Lị, im đi.”
Mang vẻ ngoài vô tội chọc người trìu mến, kỳ thật nó là con mèo im lặng và lãnh đạm, giống như Trần Hải Thiên, tránh những chỗ đông người, lúc nào trong tiệm nhiều hơn ba người nó sẽ lúc la lúc lắc bò lên lầu hai, trèo lên sô pha trong phòng sách nằm phơi nắng, nó chỉ cho Trần Hải Thiên và Lương Mĩ Lị ôm, còn thấy Ngũ A Ca và A Minh thì khẽ lay cái đuôi chứng tỏ đang chào hỏi, còn Thái Dương thì nó coi như không thấy.
“Người nào mèo nấy.” Có lần Lương Mĩ Lị bắt lấy nó đã lớn hơn lúc đem về lắc qua lắc lại, “Trần Ngày Mưa! Mày cho rằng mày là mèo Ba Tư thì có quyền chảnh à? Lông thì xám ngoét trông xấu muốn chết.”
Vài tuần sau nó tỏ ra lạnh nhạt với Lương Mĩ Lị.
Ngày Mưa đến đây, mùa thu cũng kéo đến, có lẽ thời tiết chuyển lạnh người ta tự tìm chỗ ấm khiến tiệm đông hơn hẳn, người mua đĩa Vinyl tăng theo bội số.
“Sớm biết vậy thì đem luôn Tokyo hay Paris đến đây, có lẽ tiệm sẽ đắt khách hơn.” Lương Mĩ Lị ngồi ở chỗ của hắn trong quầy bar, buông lời tiếc hận.
“Đủ rồi, tớ không muốn chỗ này biến thành nơi để tham quan.” Trần Hải Thiên ở bên cạnh đóng bao cà phê đã rang xong, khi xong một bao để trong tiệm dùng dần.
Hiện tại tiệm buôn khá phát đạt, hạt cà phê với đĩa Vinyl khá đắt khách, khách quen cũng nhiều, thậm chí có vài khách quen đúng chuẩn, hắn với họ là loại quan hệ “Khách quen đến, chỉ thua bạn bè”, hắn không cần bán nụ cười cho họ, hứng lên thì trò chuyện đôi ba câu, thi thoảng còn trừng mắt một cái.
Hắn ngầm đặt biệt danh cho mấy người khách quen, nghe họ tâm sự, cho vài lời khuyên của người ngoài cuộc.
Ví như tiểu thư Bao thích xài hàng hiệu có biệt danh là Bao Hàng Hiệu luôn tự hỏi những vấn đề về tình yêu.
“Nếu khiến người ta yêu mình rồi thì tôi có cảm giác chiến thắng là sao? Tôi rất thích thế, cậu hiểu ý tôi chứ?” Tiểu thư Bao Hàng Hiệu luôn dùng tình yêu để mở đầu câu chuyện.
“Bởi vì có được rồi sẽ cảm thấy rất thành tựu? Uống cái gì?” Mỗi lần hắn phải hỏi tới ba lần cô nàng mới trả lời.
“Đúng, do quá hưng phấn, khi để người đó ở bên kẻ khác sẽ khiến tôi đau đớn.”
“Bởi vì cậu thấy mình là kẻ thua cuộc, đúng không? Muốn uống cái gì?” Lần hai.
“A Vạn, cậu không hiểu đâu,” Bao Hàng Hiệu bắt chéo hai tay ôm ngực, “Còn nữa còn nữa, đồng nghiệp mới thật là đặc biệt, có lẽ người đó là duyên nợ của tớ!”
“Cậu không quen người ta chứ gì? Muốn uống cái gì?” Lần ba.
“Cái đó đâu quan trọng, dẫu sao nếu ở chung sẽ rất tuyệt, hắn nhất định là con rùa vàng đang đợi tôi.”
“…… Muốn uống cái gì?” Thỉnh thoảng sẽ hỏi đến lần thứ tư.
Ví như có một cậu trai ăn mặc lòe loẹt hắn đặt biệt danh là Kính Vạn Hoa, thế mà hay thẹn thùng và trầm lặng, vừa vào tiệm liền lôi giấy bút ra vẽ, hoặc nhìn xung quanh tìm Ngày Mưa, lúc nào cũng chỉ nói ba câu, “Mamba.” “Ngày Mưa đâu?” “Gặp lại sau.”
Ví như Lực Sĩ Phấn Hồng với thân hình đầy cơ bắp, thường mặc áo Polo màu hồng ôm sát người, chỉ xuất hiện vào tối thứ tư, tự chuẩn bị đĩa Vinyl và laptop, dính lấy mấy kệ đĩa, nghe hết đĩa này đến đĩa khác, Lực Sĩ Phấn Hồng thích nhạc cổ điển, bởi vậy Trần Hải Thiên mới biết đến Rammus, Naber, Lipatti, Richter……
Còn một hung thần ác sát tóc húi cua Long Ngũ, trên người xăm đầy long phụng, cực giống xã hội đen, kỳ thật là một bậc thầy nắn xương chuyên nghiệp, có sở thích kỳ dị là uống kem tươi trái cây. Trần Hải Thiên từng đổi năm ly sữa cho một lần nắn xương, sau một hồi đau đớn và kêu la thảm thiết, toàn thân hắn thoải mái lạ kỳ. Nhưng hắn không bao giờ dám thử lại lần thứ hai.
Hắn đã từng muốn bỏ cuộc, rồi dần dần bị những sắc thái khác nhau của khách quen lay động, bị độ ấm của cà phê làm yếu đi, hắn dần học được cách kiềm nén những lời nói vô tình, thay bằng những câu độ lượng chất chứa một ít cảm động dù cho nhanh chóng biến mất ngay sau đó, khiến con người hay gượng gạo ngày xưa chỉ còn là dư âm, hắn nhận ra con người mình cũng có thể mềm mại hơn.
Hắn cũng học được một chuyện là mở cửa sổ lầu hai vào hai giờ chiều để nắng sưởi ấm Ngày Mưa.