Edit: Zet
Chiều chủ nhật, Trang Tuyết xách vali bước vào tiệm, bên trong chứa một ít sách và quần áo. Trần Hải Thiên pha cà phê cho Trang Tuyết, hai người bắt đầu nghiêm túc thảo luận nội quy khi sống chung, sử dụng phòng bếp ra sao, chủ quyền TV ở phòng khách, dọn dẹp lầu ba, tất cả đều công khai rõ ràng.
Bọn họ đều là người thực tế, ngay từ đầu đã nói rõ, nếu một trong hai có ý kiến thì cũng có chương trình thương lượng, so với việc sau này chia tay rồi khui ra thì nói ngay từ đầu sẽ dễ chịu hơn nhiều.
“Cuối cùng,” Trần Hải Thiên tỏ ra nghiêm túc, “Nếu chuyển đúng kênh đang phát chương trình nấu ăn của Nigella Lawson [nữ thần bếp núc Anh quốc], nhất định phải dừng lại để tôi xem xong.”
“Được, được, được,” Trang Tuyết cũng nghiêm túc đáp lại, “Bà ấy nấu cái gì cũng ngon, tôi cũng thích xem.”
Trần Hải Thiên nghe Trang Tuyết nói xong, vừa lòng gật gật đầu, “Tôi dẫn cậu tham quan phòng sách, sau này cần gì thì có thể vào.”
Trang Tuyết nói đồng ý, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc.
Hắn dán tấm bảng “Đại nhân Ngày Mưa đang thư giãn, thần dân muốn uống cà phê thì xin mời rung chuông” lên cửa, dắt Trang Tuyết leo lên lầu hai, hơn một năm nay, hắn chưa từng để Trang Tuyết vào phòng sách, tuy hắn là người kinh doanh, nhưng phòng sách vẫn là tim hắn, chỉ có người hắn yêu thương mới được phép bước vào.
Hắn mở máy phát nhạc, bỏ đĩa Gatz chơi Saxophone vào, tiếng kèn êm dịu xua đi sự oi bức khiến căn phòng mát mẻ hơn nhiều, sau đó mở cửa sổ ra, đứng ở một bên để Trang Tuyết tiến vào.
Bên trong khá u tối, hắn kéo chiếc rèm có in hoa văn sang một bên, để ánh sáng có thể chiếu vào.
“Vài giá sách bên trái là của mẹ tôi, phần còn lại là của tôi, cứ xem thoải mái.” Trần Hải Thiên vừa đi vừa chỉ cho Trang Tuyết rồi quẹo sang bên cạnh, chỉ vào vài giá sách nữa, “Giá sách này đặt lộn xộn, không phân loại, xem xong cứ nhét đại vào.”
Trang Tuyết vừa gật đầu vừa nhìn quanh mấy giá sách phía trên, “Có rất nhiều sách giống sách của tôi.”
“Ừ, giống gần 95%.” Trần Hải Thiên khẽ cười, “Trả cho cậu không gian riêng đây, dọn dẹp hành lý hay đọc sách gì gì cũng được, tôi xuống dưới trước.”
Hắn đi về phía cửa, khi lướt qua Trang Tuyết thì bị cậu kéo lại, hắn kinh ngạc dừng bước, Trang Tuyết kéo hắn gần hơn, hắn ngửi được mùi đậu trên người Trang Tuyết, bất giác ngước nhìn, “Chuyện gì thế?”
Trang Tuyết im lặng, xuất hiện vẻ ngại ngùng đã lâu không thấy, nhưng ánh mắt vẫn không né tránh, vươn tay vuốt ve mặt hắn, động tác dịu dàng thăm dò gần như không chạm vào da hắn, trải qua một phút chần chờ, Trang Tuyết sáp lại gần hắn hơn, dùng môi chạm nhẹ vào môi Trần Hải Thiên, thậm chí nhanh đến mức không được tính là một nụ hôn, chỉ là da chạm da mà thôi.
Trần Hải Thiên thầm kinh hoảng, hắn đột nhiên nhận ra mình thèm khát Trang Tuyết bao nhiêu, thèm khát đến độ không giải thích được, không phải là dục vọng, mà là hắn sâu sắc muốn Trang Tuyết trở thành một phần trong cuộc sống, thậm chí là một phần trong sinh mệnh này.
Hắn biết Trang Tuyết cũng cảm nhận được, bởi vì Trang Tuyết đã che khuất ánh sáng trước mặt hắn, nghiêng đầu hôn hắn, làn môi thơm ngọt như sự kết hợp giữa dấm trái cây và đường phèn, hắn cảm thấy tứ chi như thể bị dấm ngâm đến mềm nhũn, tóc gáy dựng thẳng.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, một cái hôn phớt còn vượt xa hơn những trải nghiệm tình dục trước đây.
Hắn dùng lực đáp trả, Trang Tuyết đáp lại càng dữ dội hơn, tay trái của hắn bị tay phải Trang Tuyết nắm chặt, tay phải của hắn vuốt ve mặt Trang Tuyết, tay trái Trang Tuyết đang kìm eo hắn.
Nụ hôn dịu dàng của Trang Tuyết đã khiến hắn chấp nhận mất hết tất cả, Trần Hải Thiên bị sự dịu dàng ấy trói buộc mất rồi.
Bọn họ hôn thật lâu, khi tách ra cả hai đều thở dốc, sau đó ôm nhau thật chặt, Trần Hải Thiên cảm thấy mình đang chết chìm, một ít kinh hoảng dần dần dâng lên, bởi vì hắn không biết đâu là đúng nữa rồi, cái ôm dài như mấy năm vậy, hắn mới nghe Trang Tuyết nói, “Tiếp tục không?”
“Tiệm đang mở.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn phát hiện hắn không nghe thấy giọng mình nữa, giọng nói như dòng tĩnh điện bị nhiễu loạn, hắn thậm chí còn chẳng xác định được mình có tồn tại hay không nữa.
“Vậy đóng cửa làm tiếp thì sao?”
Trần Hải Thiên dựa đầu vào vai Trang Tuyết, suy nghĩ một lát mới nghiêm túc nói, “Dù cậu ngủ ở phòng tôi thì cậu vẫn phải quét dọn lầu ba.”
“Được.” Trang Tuyết nghiêm túc trả lời, “Cả lầu một và lầu hai tôi cũng quét.”
“Nhưng như vậy có nhanh quá không?” Nụ hôn này không nằm trong dự tính của Trần Hải Thiên, tuy nhiên hành động của Trang Tuyết cũng đâu nằm trong dự tính của hắn.
“Chả sao, tuy sớm hơn dự tính nửa năm.” Trang Tuyết cũng dựa đầu vào vai Trần Hải Thiên, giọng nói phát ra từ phía sau gáy.
“Tính từ lúc nào?”
“Tháng sáu năm ngoái, từ lần đầu cậu đến Đài Trung.”
“Tôi cũng vậy, tôi nghĩ ít nhất là một năm, cũng có khả năng là hai ba năm.” Trần Hải Thiên nói xong, tự dưng thấy bất an, đẩy nhẹ Trang Tuyết ra, nhìn vào mắt Trang Tuyết hỏi, “Khoan đã, cậu xem tôi là gì?” Lần đầu tiên hắn không thể đoán được ý định của Trang Tuyết.
“Từ bạn bè bình thường trở thành bạn đời.”
Trần Hải Thiên thầm an tâm, may là không làm gì sai, “Cậu cảm thấy chúng ta phát triển tới đâu rồi?”
Trang Tuyết thở dài, lại ôm chặt lấy hắn, “Chưa, đại khái là…… Để tôi nghĩ đã,” Trang Tuyết ngừng một lát mới nói, “85%.”
“Tôi là 79%.”
“Bời vì tôi yêu cậu trước, cho nên tỉ lệ phần trăm cao hơn.” Trang Tuyết nghiêm túc nói.
“Lúc nào?” Trần Hải Thiên hơi kinh ngạc.
“Lần ăn sườn rán.”
Trần Hải Thiên bỗng cảm thấy mình không điều khiển được chính mình nữa, Trang Tuyết đang dần thẩm thấu vào cơ thể hắn, hắn đẩy Trang Tuyết ra, mặt hai người đối diện nhau, gần như cảm nhận được hơi thở của nhau, “Cậu biết tỉ lệ phần trăm chưa đầy mà, tại sao……”
“Có lẽ cậu để tôi vào phòng sách khiến tôi bị kích động, hơn nữa đây là thời cơ tốt để nhập cuộc,” Trang Tuyết cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn, “Nếu đợi tỉ lệ phần trăm của cậu đầy, tôi đã tràn ra.”
[Giải thích khá dài dòng nhưng đọc mới hiểu được chỗ này, câu nói của TT xuất phát từ một câu thoại trong phim Tân Hoàn Châu Cách Cách được lan truyền trên mạng. Nhĩ Khang cưỡi ngựa chung với Tử Vi: “Ta rất thích nàng”, Tử Vi nói: “Ta cũng vậy bla bla bla…”, Nhĩ Khang lại nói: “Nàng không nhiều bằng ta đâu, bởi vì ta đã đầy.”, Tử Vi nói: “Chàng đầy, thì ta tràn ra.” Do hai người cưỡi ngựa nên cứ nhấp nhô, vừa thở dốc vừa nói cho nên nó giống phim AV, search 你滿了,那我就漫出來了 để xem:))]
“Đang nói cái gì thế?”
“Ngày hôm qua tôi xem được một đoạn phim nhà Thanh nhiều tập tiếng Mân Nam, nên bắt chước theo.”
“À,” Trong đầu Trần Hải Thiên bây giờ thật lộn xộn, đành hôn nhẹ lên Trang Tuyết vài cái, “Tôi…… Tôi xuống dưới trước, buổi tối ăn sườn rán không? Còn dư nửa chai nước sốt, sắp hết hạn nên cần phải ăn hết, cậu lấy sườn lợn trên ngăn đá giã đông trước, ngăn dưới tủ lạnh có sẵn cải Hàn Quốc, cứ lấy ra hết……”
“Để tôi, dù sao trình độ chiên thức ăn của tôi hơn cậu.”
Trần Hải Thiên đồng ý, xoay người rời khỏi thì lại nghe cậu nói: “Tối làm tiếp không?”
“Khi nào đóng cửa sẽ trả lời cậu.”
Trần Hải Thiên nghĩ mình đang giống như một tách cà phê nóng vậy, bên trong nóng, bên ngoài vẫn lãnh tĩnh, hắn đã bị tình huống này làm nứt toát ra.
Hắn vươn đầu vào tủ lạnh trong quầy bar, hít một hơi, lấy một hộp kem mật đào ra, ngồi sau quầy bar ăn một ngụm lớn, bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Tuy cảnh tượng ấy sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng khi chân chính đối mặt rồi, tay chân vẫn luống cuống. Hắn nhớ tới khoảnh khắc vừa rồi, bầu không khí trầm lặng đó, nó lại mang đến cảm giác an toàn, như một tách Latte có tỉ lệ cà phê và sữa đạt chuẩn, đậu phụ thúi và dưa chua ngon vậy.
Tình yêu giữa họ, được tạo nên từ nền tảng chín chắn của hai người. Vừa nghĩ đến điều này, hắn như bị rơi vào hố sâu, chìm ngập trong đó, hắn suy nghĩ miên man, cuối cùng cầm di động lên, nhắn một tin cho Trang Tuyết, “Tỉ lệ phần trăm còn lại tính sao đây?”
“Lên xe trước rồi mua vé sau, trì hoãn còn có thể hưởng giá chênh lệch.”
Hắn nhìn dòng tin nhắn của Trang Tuyết, cười phá lên, hạnh phúc tràn đầy, hắn có được tất cả, hắn gần lấy được tất cả, tất cả đều bình thường vô vị, nhưng chúng lại có hào quang.
“Tiểu Vạn……”
Trần Hải Thiên hoảng sợ, ngẩng đầu lên, thấy Võ Đại Lang đứng trước quầy bar dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Cậu cũng biết cười.” Võ Đại Lang khó tin nói.
Trần Hải Thiên hơi xấu hổ đứng lên, “Tôi đâu phải là Hạng Võ, cũng biết cười chứ.”
“Hạng Võ?”
“Sử ký Hạng Võ có ghi ông ta chưa bao giờ cười, lần cười duy nhất là khi tự sát ở Ngô Giang…… Thôi, không quan trọng,” Trần Hải Thiên lắc đầu, lâu lâu hắn lại nhắc đến vài nhân vật trong lịch sử, “Đến đây có chuyện gì không? Trang…… Trang Tuyết ở trên lầu, tôi gọi dùm cậu.” Chuyện xưng hô với Trang Tuyết, trong một năm nay hắn vẫn chưa đưa ra kết luận.
“Khỏi khỏi, tiện đường ghé qua thôi, trả cậu máy pha Mocha, tôi đã mua một máy pha cho hai người.” Võ Đại Lang đưa cái gói to cho Trần Hải Thiên, ngồi tựa vào ghế ở quầy bar, xay cho tôi một gói Mandheling đi, tôi phải về nhà để chờ nhận hàng.”
“Lại sửa nhà?”
“Cũng không phải, mua thêm giá sách với bàn làm việc, sơn lại tường,” Võ Đại Lang vừa nói vừa cười, miệng mồm nhanh nhẹn như muốn toét ra, “Hôm kia nhận được bưu thiếp của Tiểu Thành, hắn nói muốn cho tôi cơ hội, cho nên phải sửa lại đôi chút trước khi hắn trở về.”
“Hôm kia?” Trần Hải Thiên tạm dừng một lát mới đổ tiếp cà phê xay nhuyễn vào túi.
“Đúng rồi, từ một nơi tên Hạ Hà, tôi đã lên mạng tra thử, kết quả như thế nào cậu có biết không,” Hai mắt Võ Đại Lang tỏa sáng, giọng nói kích động, “Chỗ đó có miếu Lạp Bặc Lăng Tự, từng xuất hiện trong một bộ phim cuối cùng mà tôi và Tiểu Thành xem, chụp ngay chỗ đó, đúng là ý trời……”
Trần Hải Thiên đập đập túi cà phê, dùng tạp âm để lấn át giọng Võ Đại Lang, nếu không làm thế, hắn chỉ sợ không nhịn được lại châm chọc cậu ta.
Tiễn Võ Đại Lang, hắn lập tức xem lịch, quả đúng là vậy, hôm kia là một ngày trong tháng bảy âm lịch, ngày cửa cõi âm mở, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cứ cố tình nhận được bưu thiếp ngay ngày đó, thật đúng là ý trời.
Bưu thiếp mà Võ Đại Lang nhận được có khi là phù bắt hồn? Trần Hải Thiên thầm suy đoán, đồng thời tỏ ra lễ độ bi ai thay Võ Đại Lang ba giây.
“Đại Võ?” Trang Tuyết nhô nửa người ra từ căn bếp nhỏ, cậu đã thay quần áo Micky mặc ở nhà.
“Ừ, đến trả máy pha Mocha.” Trần Hải Thiên nhìn vào ánh mắt của Trang Tuyết, có vẻ như ánh mắt đó biết cười, suy nghĩ của hắn lại bắt đầu hỗn loạn, giống như một kẻ ngốc khi yêu vậy, hắn đi vào căn bếp nhỏ, bởi vì Trang Tuyết đang mặc quần áo ở nhà và mang dép lê, cậu không dùng bộ dạng này bước ra tiệm vì đây là sự tôn trọng đối với nơi làm việc của hắn.
Mới đi tới cửa, Trang Tuyết liền giữ chặt tay hắn, ôm hắn vào lòng, hôn hắn.
Hắn cũng dùng một lực tương đương để đáp trả lại Trang Tuyết, hỗn loạn chẳng chút dịu dàng, hắn luồn tay vào mái tóc xoăn của cậu, làn môi vương đầy mùi vị của Trang Tuyết, kem mật đào vừa ăn khi nãy dường như đang sôi trào trong dạ dày, vừa ngọt lịm vừa nóng bỏng, cơ thể vì được Trang Tuyết ôm ấp mà mất đi tự chủ, những xung động khi da thịt chạm nhau khiến hắn mơ hồ, giống như hắn đang đứng trên đám bọt sữa, dần dần bị lún xuống, nếu không ôm Trang Tuyết, hắn sẽ chết đuối.
Trang Tuyết dùng những cử chỉ đầy gợi tình để vuốt ve hắn, cảm nhận mùi vị mật đào và Mandheling, dùng những cái hôn phớt lướt qua cổ, tóc tai tán loạn, ghé vào tai gọi khẽ tên hắn, một lần rồi lại một lần, giống như đang ngâm thơ vậy, càng ngày càng nóng bỏng, nồng nhiệt, chẳng chút kìm chế.
“Cậu vẫn chắc phải đợi đến lúc đóng cửa?” Giọng nói của Trang Tuyết, nhiệt độ cơ thể của Trang Tuyết, mùi hương của Trang Tuyết, nháy mắt lý trí rút đi đâu hết.
Chiều ngày đó, tiệm cà phê Noone đột nhiên đóng cửa sớm, có điều trong tiệm không có ai, cho nên cũng không ai để ý.
Chiều chủ nhật, Trang Tuyết xách vali bước vào tiệm, bên trong chứa một ít sách và quần áo. Trần Hải Thiên pha cà phê cho Trang Tuyết, hai người bắt đầu nghiêm túc thảo luận nội quy khi sống chung, sử dụng phòng bếp ra sao, chủ quyền TV ở phòng khách, dọn dẹp lầu ba, tất cả đều công khai rõ ràng.
Bọn họ đều là người thực tế, ngay từ đầu đã nói rõ, nếu một trong hai có ý kiến thì cũng có chương trình thương lượng, so với việc sau này chia tay rồi khui ra thì nói ngay từ đầu sẽ dễ chịu hơn nhiều.
“Cuối cùng,” Trần Hải Thiên tỏ ra nghiêm túc, “Nếu chuyển đúng kênh đang phát chương trình nấu ăn của Nigella Lawson [nữ thần bếp núc Anh quốc], nhất định phải dừng lại để tôi xem xong.”
“Được, được, được,” Trang Tuyết cũng nghiêm túc đáp lại, “Bà ấy nấu cái gì cũng ngon, tôi cũng thích xem.”
Trần Hải Thiên nghe Trang Tuyết nói xong, vừa lòng gật gật đầu, “Tôi dẫn cậu tham quan phòng sách, sau này cần gì thì có thể vào.”
Trang Tuyết nói đồng ý, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc.
Hắn dán tấm bảng “Đại nhân Ngày Mưa đang thư giãn, thần dân muốn uống cà phê thì xin mời rung chuông” lên cửa, dắt Trang Tuyết leo lên lầu hai, hơn một năm nay, hắn chưa từng để Trang Tuyết vào phòng sách, tuy hắn là người kinh doanh, nhưng phòng sách vẫn là tim hắn, chỉ có người hắn yêu thương mới được phép bước vào.
Hắn mở máy phát nhạc, bỏ đĩa Gatz chơi Saxophone vào, tiếng kèn êm dịu xua đi sự oi bức khiến căn phòng mát mẻ hơn nhiều, sau đó mở cửa sổ ra, đứng ở một bên để Trang Tuyết tiến vào.
Bên trong khá u tối, hắn kéo chiếc rèm có in hoa văn sang một bên, để ánh sáng có thể chiếu vào.
“Vài giá sách bên trái là của mẹ tôi, phần còn lại là của tôi, cứ xem thoải mái.” Trần Hải Thiên vừa đi vừa chỉ cho Trang Tuyết rồi quẹo sang bên cạnh, chỉ vào vài giá sách nữa, “Giá sách này đặt lộn xộn, không phân loại, xem xong cứ nhét đại vào.”
Trang Tuyết vừa gật đầu vừa nhìn quanh mấy giá sách phía trên, “Có rất nhiều sách giống sách của tôi.”
“Ừ, giống gần 95%.” Trần Hải Thiên khẽ cười, “Trả cho cậu không gian riêng đây, dọn dẹp hành lý hay đọc sách gì gì cũng được, tôi xuống dưới trước.”
Hắn đi về phía cửa, khi lướt qua Trang Tuyết thì bị cậu kéo lại, hắn kinh ngạc dừng bước, Trang Tuyết kéo hắn gần hơn, hắn ngửi được mùi đậu trên người Trang Tuyết, bất giác ngước nhìn, “Chuyện gì thế?”
Trang Tuyết im lặng, xuất hiện vẻ ngại ngùng đã lâu không thấy, nhưng ánh mắt vẫn không né tránh, vươn tay vuốt ve mặt hắn, động tác dịu dàng thăm dò gần như không chạm vào da hắn, trải qua một phút chần chờ, Trang Tuyết sáp lại gần hắn hơn, dùng môi chạm nhẹ vào môi Trần Hải Thiên, thậm chí nhanh đến mức không được tính là một nụ hôn, chỉ là da chạm da mà thôi.
Trần Hải Thiên thầm kinh hoảng, hắn đột nhiên nhận ra mình thèm khát Trang Tuyết bao nhiêu, thèm khát đến độ không giải thích được, không phải là dục vọng, mà là hắn sâu sắc muốn Trang Tuyết trở thành một phần trong cuộc sống, thậm chí là một phần trong sinh mệnh này.
Hắn biết Trang Tuyết cũng cảm nhận được, bởi vì Trang Tuyết đã che khuất ánh sáng trước mặt hắn, nghiêng đầu hôn hắn, làn môi thơm ngọt như sự kết hợp giữa dấm trái cây và đường phèn, hắn cảm thấy tứ chi như thể bị dấm ngâm đến mềm nhũn, tóc gáy dựng thẳng.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, một cái hôn phớt còn vượt xa hơn những trải nghiệm tình dục trước đây.
Hắn dùng lực đáp trả, Trang Tuyết đáp lại càng dữ dội hơn, tay trái của hắn bị tay phải Trang Tuyết nắm chặt, tay phải của hắn vuốt ve mặt Trang Tuyết, tay trái Trang Tuyết đang kìm eo hắn.
Nụ hôn dịu dàng của Trang Tuyết đã khiến hắn chấp nhận mất hết tất cả, Trần Hải Thiên bị sự dịu dàng ấy trói buộc mất rồi.
Bọn họ hôn thật lâu, khi tách ra cả hai đều thở dốc, sau đó ôm nhau thật chặt, Trần Hải Thiên cảm thấy mình đang chết chìm, một ít kinh hoảng dần dần dâng lên, bởi vì hắn không biết đâu là đúng nữa rồi, cái ôm dài như mấy năm vậy, hắn mới nghe Trang Tuyết nói, “Tiếp tục không?”
“Tiệm đang mở.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn phát hiện hắn không nghe thấy giọng mình nữa, giọng nói như dòng tĩnh điện bị nhiễu loạn, hắn thậm chí còn chẳng xác định được mình có tồn tại hay không nữa.
“Vậy đóng cửa làm tiếp thì sao?”
Trần Hải Thiên dựa đầu vào vai Trang Tuyết, suy nghĩ một lát mới nghiêm túc nói, “Dù cậu ngủ ở phòng tôi thì cậu vẫn phải quét dọn lầu ba.”
“Được.” Trang Tuyết nghiêm túc trả lời, “Cả lầu một và lầu hai tôi cũng quét.”
“Nhưng như vậy có nhanh quá không?” Nụ hôn này không nằm trong dự tính của Trần Hải Thiên, tuy nhiên hành động của Trang Tuyết cũng đâu nằm trong dự tính của hắn.
“Chả sao, tuy sớm hơn dự tính nửa năm.” Trang Tuyết cũng dựa đầu vào vai Trần Hải Thiên, giọng nói phát ra từ phía sau gáy.
“Tính từ lúc nào?”
“Tháng sáu năm ngoái, từ lần đầu cậu đến Đài Trung.”
“Tôi cũng vậy, tôi nghĩ ít nhất là một năm, cũng có khả năng là hai ba năm.” Trần Hải Thiên nói xong, tự dưng thấy bất an, đẩy nhẹ Trang Tuyết ra, nhìn vào mắt Trang Tuyết hỏi, “Khoan đã, cậu xem tôi là gì?” Lần đầu tiên hắn không thể đoán được ý định của Trang Tuyết.
“Từ bạn bè bình thường trở thành bạn đời.”
Trần Hải Thiên thầm an tâm, may là không làm gì sai, “Cậu cảm thấy chúng ta phát triển tới đâu rồi?”
Trang Tuyết thở dài, lại ôm chặt lấy hắn, “Chưa, đại khái là…… Để tôi nghĩ đã,” Trang Tuyết ngừng một lát mới nói, “85%.”
“Tôi là 79%.”
“Bời vì tôi yêu cậu trước, cho nên tỉ lệ phần trăm cao hơn.” Trang Tuyết nghiêm túc nói.
“Lúc nào?” Trần Hải Thiên hơi kinh ngạc.
“Lần ăn sườn rán.”
Trần Hải Thiên bỗng cảm thấy mình không điều khiển được chính mình nữa, Trang Tuyết đang dần thẩm thấu vào cơ thể hắn, hắn đẩy Trang Tuyết ra, mặt hai người đối diện nhau, gần như cảm nhận được hơi thở của nhau, “Cậu biết tỉ lệ phần trăm chưa đầy mà, tại sao……”
“Có lẽ cậu để tôi vào phòng sách khiến tôi bị kích động, hơn nữa đây là thời cơ tốt để nhập cuộc,” Trang Tuyết cười cười, nhẹ nhàng vuốt ve gáy hắn, “Nếu đợi tỉ lệ phần trăm của cậu đầy, tôi đã tràn ra.”
[Giải thích khá dài dòng nhưng đọc mới hiểu được chỗ này, câu nói của TT xuất phát từ một câu thoại trong phim Tân Hoàn Châu Cách Cách được lan truyền trên mạng. Nhĩ Khang cưỡi ngựa chung với Tử Vi: “Ta rất thích nàng”, Tử Vi nói: “Ta cũng vậy bla bla bla…”, Nhĩ Khang lại nói: “Nàng không nhiều bằng ta đâu, bởi vì ta đã đầy.”, Tử Vi nói: “Chàng đầy, thì ta tràn ra.” Do hai người cưỡi ngựa nên cứ nhấp nhô, vừa thở dốc vừa nói cho nên nó giống phim AV, search 你滿了,那我就漫出來了 để xem:))]
“Đang nói cái gì thế?”
“Ngày hôm qua tôi xem được một đoạn phim nhà Thanh nhiều tập tiếng Mân Nam, nên bắt chước theo.”
“À,” Trong đầu Trần Hải Thiên bây giờ thật lộn xộn, đành hôn nhẹ lên Trang Tuyết vài cái, “Tôi…… Tôi xuống dưới trước, buổi tối ăn sườn rán không? Còn dư nửa chai nước sốt, sắp hết hạn nên cần phải ăn hết, cậu lấy sườn lợn trên ngăn đá giã đông trước, ngăn dưới tủ lạnh có sẵn cải Hàn Quốc, cứ lấy ra hết……”
“Để tôi, dù sao trình độ chiên thức ăn của tôi hơn cậu.”
Trần Hải Thiên đồng ý, xoay người rời khỏi thì lại nghe cậu nói: “Tối làm tiếp không?”
“Khi nào đóng cửa sẽ trả lời cậu.”
Trần Hải Thiên nghĩ mình đang giống như một tách cà phê nóng vậy, bên trong nóng, bên ngoài vẫn lãnh tĩnh, hắn đã bị tình huống này làm nứt toát ra.
Hắn vươn đầu vào tủ lạnh trong quầy bar, hít một hơi, lấy một hộp kem mật đào ra, ngồi sau quầy bar ăn một ngụm lớn, bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Tuy cảnh tượng ấy sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng khi chân chính đối mặt rồi, tay chân vẫn luống cuống. Hắn nhớ tới khoảnh khắc vừa rồi, bầu không khí trầm lặng đó, nó lại mang đến cảm giác an toàn, như một tách Latte có tỉ lệ cà phê và sữa đạt chuẩn, đậu phụ thúi và dưa chua ngon vậy.
Tình yêu giữa họ, được tạo nên từ nền tảng chín chắn của hai người. Vừa nghĩ đến điều này, hắn như bị rơi vào hố sâu, chìm ngập trong đó, hắn suy nghĩ miên man, cuối cùng cầm di động lên, nhắn một tin cho Trang Tuyết, “Tỉ lệ phần trăm còn lại tính sao đây?”
“Lên xe trước rồi mua vé sau, trì hoãn còn có thể hưởng giá chênh lệch.”
Hắn nhìn dòng tin nhắn của Trang Tuyết, cười phá lên, hạnh phúc tràn đầy, hắn có được tất cả, hắn gần lấy được tất cả, tất cả đều bình thường vô vị, nhưng chúng lại có hào quang.
“Tiểu Vạn……”
Trần Hải Thiên hoảng sợ, ngẩng đầu lên, thấy Võ Đại Lang đứng trước quầy bar dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Cậu cũng biết cười.” Võ Đại Lang khó tin nói.
Trần Hải Thiên hơi xấu hổ đứng lên, “Tôi đâu phải là Hạng Võ, cũng biết cười chứ.”
“Hạng Võ?”
“Sử ký Hạng Võ có ghi ông ta chưa bao giờ cười, lần cười duy nhất là khi tự sát ở Ngô Giang…… Thôi, không quan trọng,” Trần Hải Thiên lắc đầu, lâu lâu hắn lại nhắc đến vài nhân vật trong lịch sử, “Đến đây có chuyện gì không? Trang…… Trang Tuyết ở trên lầu, tôi gọi dùm cậu.” Chuyện xưng hô với Trang Tuyết, trong một năm nay hắn vẫn chưa đưa ra kết luận.
“Khỏi khỏi, tiện đường ghé qua thôi, trả cậu máy pha Mocha, tôi đã mua một máy pha cho hai người.” Võ Đại Lang đưa cái gói to cho Trần Hải Thiên, ngồi tựa vào ghế ở quầy bar, xay cho tôi một gói Mandheling đi, tôi phải về nhà để chờ nhận hàng.”
“Lại sửa nhà?”
“Cũng không phải, mua thêm giá sách với bàn làm việc, sơn lại tường,” Võ Đại Lang vừa nói vừa cười, miệng mồm nhanh nhẹn như muốn toét ra, “Hôm kia nhận được bưu thiếp của Tiểu Thành, hắn nói muốn cho tôi cơ hội, cho nên phải sửa lại đôi chút trước khi hắn trở về.”
“Hôm kia?” Trần Hải Thiên tạm dừng một lát mới đổ tiếp cà phê xay nhuyễn vào túi.
“Đúng rồi, từ một nơi tên Hạ Hà, tôi đã lên mạng tra thử, kết quả như thế nào cậu có biết không,” Hai mắt Võ Đại Lang tỏa sáng, giọng nói kích động, “Chỗ đó có miếu Lạp Bặc Lăng Tự, từng xuất hiện trong một bộ phim cuối cùng mà tôi và Tiểu Thành xem, chụp ngay chỗ đó, đúng là ý trời……”
Trần Hải Thiên đập đập túi cà phê, dùng tạp âm để lấn át giọng Võ Đại Lang, nếu không làm thế, hắn chỉ sợ không nhịn được lại châm chọc cậu ta.
Tiễn Võ Đại Lang, hắn lập tức xem lịch, quả đúng là vậy, hôm kia là một ngày trong tháng bảy âm lịch, ngày cửa cõi âm mở, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, cứ cố tình nhận được bưu thiếp ngay ngày đó, thật đúng là ý trời.
Bưu thiếp mà Võ Đại Lang nhận được có khi là phù bắt hồn? Trần Hải Thiên thầm suy đoán, đồng thời tỏ ra lễ độ bi ai thay Võ Đại Lang ba giây.
“Đại Võ?” Trang Tuyết nhô nửa người ra từ căn bếp nhỏ, cậu đã thay quần áo Micky mặc ở nhà.
“Ừ, đến trả máy pha Mocha.” Trần Hải Thiên nhìn vào ánh mắt của Trang Tuyết, có vẻ như ánh mắt đó biết cười, suy nghĩ của hắn lại bắt đầu hỗn loạn, giống như một kẻ ngốc khi yêu vậy, hắn đi vào căn bếp nhỏ, bởi vì Trang Tuyết đang mặc quần áo ở nhà và mang dép lê, cậu không dùng bộ dạng này bước ra tiệm vì đây là sự tôn trọng đối với nơi làm việc của hắn.
Mới đi tới cửa, Trang Tuyết liền giữ chặt tay hắn, ôm hắn vào lòng, hôn hắn.
Hắn cũng dùng một lực tương đương để đáp trả lại Trang Tuyết, hỗn loạn chẳng chút dịu dàng, hắn luồn tay vào mái tóc xoăn của cậu, làn môi vương đầy mùi vị của Trang Tuyết, kem mật đào vừa ăn khi nãy dường như đang sôi trào trong dạ dày, vừa ngọt lịm vừa nóng bỏng, cơ thể vì được Trang Tuyết ôm ấp mà mất đi tự chủ, những xung động khi da thịt chạm nhau khiến hắn mơ hồ, giống như hắn đang đứng trên đám bọt sữa, dần dần bị lún xuống, nếu không ôm Trang Tuyết, hắn sẽ chết đuối.
Trang Tuyết dùng những cử chỉ đầy gợi tình để vuốt ve hắn, cảm nhận mùi vị mật đào và Mandheling, dùng những cái hôn phớt lướt qua cổ, tóc tai tán loạn, ghé vào tai gọi khẽ tên hắn, một lần rồi lại một lần, giống như đang ngâm thơ vậy, càng ngày càng nóng bỏng, nồng nhiệt, chẳng chút kìm chế.
“Cậu vẫn chắc phải đợi đến lúc đóng cửa?” Giọng nói của Trang Tuyết, nhiệt độ cơ thể của Trang Tuyết, mùi hương của Trang Tuyết, nháy mắt lý trí rút đi đâu hết.
Chiều ngày đó, tiệm cà phê Noone đột nhiên đóng cửa sớm, có điều trong tiệm không có ai, cho nên cũng không ai để ý.