Edit: Zet
Một ngọn đèn sáng rồi lại tắt, đảo mắt đã qua một năm. Ngoài cửa là thanh âm cười đùa của tụi con nít, phá hủy một buổi chiều nhàn tản ngay lúc 3h rưỡi, Trần Hải Thiên vặn loa lớn, ngồi trong quầy bar, nhăn mày ăn salad khoai tây dưa chuột.
Cuối tháng ba, cũng là cuối mùa đông, mùa xuân lần lựa kéo đến, thời tiết vẫn se lạnh, mỏng manh và nhợt nhạt, thầm ngửi nó không mang mùi đào mật, bầu trời trong xanh không mây, giếng trời trong tiệm cà phê vẫn có nắng chiếu xuống, không bị mây cản trở.
Ngày trước Trần Hải Thiên vẫn suy đoán bầu trời trong xanh ấy sẽ có màu gì khi Trang Tuyết ngước nhìn, hắn nhờ Tiểu Khả Ái chỉnh sửa, nhưng chỉ là suy đoán mà thôi, Tiểu Khả Ái chỉ dùng một vài kiểu phong cảnh để sửa, hình ảnh dùng để sửa có bờ cát, biển và trời, vẫn là dùng phần mềm Đức Phật [tên lạ lùng nhưng do TomPDA phát hành], kéo thanh màu xanh lục xuống, thế là biển và trời có màu ngọc lam.
Rất đẹp, đặc biệt thú vị, nhưng hắn không chắc màu này có đúng như Trang Tuyết thấy không, màu nhạt chẳng đơn giản như chuyện giảm thanh màu xanh lục trong phần mềm đâu.
Sau này hắn chẳng thèm nghĩ nữa, hắn là Trần Hải Thiên, hắn và Trang Tuyết đều có màu biển của riêng mình, Trang Tuyết vẫn luôn thấy hắn là được rồi, mặc kệ màu biển trong mắt cậu là gì.
Bọn họ vẫn giữ đúng nhịp độ của họ, sống cùng người mình yêu thương, nếu thay đổi thì chính là Ngày Mưa, do Trang Tuyết sử dụng chiêu “muốn bắt được tâm Ngày Mưa thì phải bắt được dạ dày của nó”, nó dần dần bị mua chuộc, lần đầu tiên Ngày Mưa chịu cho Trang Tuyết ôm, y nhịn không được cười hì hì nói: “Quả nhiên chủ thế nào thì mèo thế ấy.”
Trần Hải Thiên câm lặng nhìn Ngày Mưa, Ngày Mưa rúc vào lòng Trang Tuyết, lẳng lặng nhìn Trần Hải Thiên, mắt phiếm lệ, nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi.
“Có ngày nó biến thành người, bức cậu chọn tôi hay là nó, nhất thời cậu bị nó mê hoặc rồi thế này thế nọ, sau đó nó tỉnh ngộ rồi trở về Miêu Quốc, cậu bị nó bỏ nên về cầu xin tôi, cuối cùng tôi không đồng ý.” Trần Hải Thiên bình tĩnh kể ra một đoạn phim mèo, không quên bổ sung một câu, “Mấy câu chuyện của Lương Mĩ Lị đều như thế.”
“Nếu dựa theo cá tính sẵn có khi Ngày Mưa biến thành người mà nói, tôi sẽ thay cậu đá nó ra khỏi cửa sổ lầu ba.”
Ngay một khắc đó, Trần Hải Thiên đã cảm thấy tỉ lệ tăng lên thành 90%.
“Trà chiều?”
Câu hỏi của Trang Tuyết đã đánh gãy suy nghĩ của hắn, hắn quay đầu nhìn về phía căn bếp nhỏ, Trang Tuyết mặc quần áo ở nhà in hình Mickey nhô đầu ra, có vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Salad.” Hắn đi đến cửa, múc một muỗng đút vào miệng Trang Tuyết, “Trong tủ lạnh còn nửa tô.”
Trang Tuyết ừ một tiếng, lại trốn vào bếp, bình thường lúc này Trang Tuyết đang ở trường, gần đây giáo viên đã xuất ngoại cho nên cậu mới có thời gian đọc sách và dịch sách.
Sống chung khiến Trần Hải Thiên biết được nhiều mặt khác của Trang Tuyết, ví như Trang Tuyết đang đọc sách hay đắm chìm trong lạc thú dịch sách thì xuất hiện trạng thái như bị ma nhập, tựa như mê đánh bạc hay chơi game online, mất ăn mất ngủ, chân không ra khỏi nhà.
Trần Hải Thiên cho rằng ngày đêm đảo lộn chẳng sao cả, ngủ đủ là được, nhưng phải ăn cơm, cho nên khi lần đầu tiên phát hiện ra tình trạng này, hắn hỏi trực tiếp Trang Tuyết, “Cậu có khó chịu khi bị quấy rầy không? Tôi có thể gọi cậu ăn cơm không, nếu không tôi để cơm trên bàn, mỗi khi cậu đi WC thấy thì ăn.”
Trang Tuyết thành thật trả lời, “Người khác không được, cậu thì được.”
Chỉ là mấy chữ đơn giản, Trần Hải Thiên lại cảm thấy mình đang được yêu, sung sướng là thế, thanh đạm là thế, ít muối ít mỡ mới khỏe mạnh.
Trần Hải Thiên bưng cà phê vào căn bếp nhỏ cho Trang Tuyết đang ăn salad, khi đi ra thấy Tiểu Khả Ái đẩy cửa vào, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc la của tụi con nít khi bị cha mẹ kéo về, hắn nhìn Tiểu Khả Ái gật gật đầu, đổi thành nhạc Tom Waits, nghe lão Tom dùng cái giọng nghiện rượu và thuốc lá hát: “Well i hope that i don’t fall in love with you, cause falling in love just makes me blue……”
Rơi vào bể tình khiến người ta biến thành màu lam, cho nên hắn và Trang Tuyết đều là Navi [nữ chính phim Avatar].
Khi hắn bưng ly nước lại, Tiểu Khả Ái đưa cho hắn một cái đỉnh bằng đồng, mặt của nó khá giống người ngoài hành tinh, “Quà.”
“Cám ơn, đồng tam khí? [là sự kết hợp của 3 kim loại: đồng đỏ, đồng vàng và bạc trắng]” Trần Hải Thiên chỉ liếc mắt là nhận ra, hắn để chiếc đỉnh lên kệ vốn trưng đầy các thứ linh tinh, cùng một chỗ với dấu chân Ngày Mưa bằng thạch cao, “Chơi vui chứ?”
“À, cũng không tệ lắm,” Hình như Tiểu Khả Ái có tâm sự, cách một lúc lâu mới ấp úng hỏi, “A Vạn, em muốn hỏi anh một chuyện, anh tưởng tượng thử xem, nếu em mọc ra đôi cánh để ôm một người bay lên thì cảm giác đó thế nào?”
“Không biết, cứ tưởng tượng là sẽ biến thành sự thật để phát biểu cảm nghĩ cho em nghe à?”
Có lẽ nghe hắn nói móc nên Tiểu Khả Ái bị đả kích, quở trách nói, “Em cũng muốn vậy lắm.”
“Người đó có bị chảy máu không?” Chưa đợi Tiểu Khả Ái trả lời, hắn quay về quầy bar, đối với mấy câu mơ mộng sến sẩm của Tiểu Khả Ái, hắn không thể kiềm chế sự ác ý, “À, em chờ anh chút, chừng ba phút.”
Hắn vào căn bếp nhỏ, Trang Tuyết đang ăn salad vừa đọc báo, hắn tiến lên ôm lấy Trang Tuyết.
“Chuyện gì thế?” Trang Tuyết cũng ôm lấy hắn.
“Nghe được vài câu sến sẩm, nhất thời bị mất khống chế.”
“Ai mà có bản lĩnh vậy, để tôi nhìn thử.” Trang Tuyết dở khóc dở cười nhô đầu ra nhìn, liếc Tiểu Khả Ái một cái rồi nhanh chóng lùi về, hơi ngạc nhiên, “Khách quen à?”
“Khách quen, hơn hai năm, thì sao?”
“Hình như là mod fafa của Mộng Cầu Vồng, người ta còn gọi là băng sơn mỹ nhân, tôi đi theo Đại Võ gặp được đôi ba lần.”
Tiểu Khả Ái là người trong giới thì Trần Hải Thiên đã sớm biết, nhưng em ấy là mod Mộng Cầu Vồng khiến hắn bất ngờ, “Em ấy đúng là rất đẹp, nhưng có lạnh lùng đâu?”
“Chỉ lạnh lùng với đám người theo đuổi thôi.” Trang Tuyết nói xong, nhìn biểu cảm của Trần Hải Thiên, nhịn không được cười nói, “Tôi chưa từng theo đuổi em ấy, tôi không theo đuổi ai cả, từng có bạn nhậu theo đuổi, Đại Võ cũng nói, lần đầu fafa sẽ lịch sự từ chối, nếu đối phương tiếp tục dây dưa, hoặc làm chuyện gì quá đáng, như cầm hoa đứng đón trước cổng trường hay công ty, cậu ấy sẽ gọi cho cảnh sát, tố đối phương gây rối, Đại Võ nói phương châm của fafa là: chỉ nghe tiếng người không nghe chó sủa.”
“Cậu chắc là em ấy nói? Tôi còn đặt biệt danh là Tiểu Khả Ái nữa chứ.” Trần Hải Thiên tỏ ra nghi ngờ, Trang Tuyết nói xong thì hắn cứ nghĩ mình cũng có thể làm mấy chuyện đó.
“Con người có rất nhiều mặt, nào có ai giống như tôi chỉ có một mặt,” Trang Tuyết ném cho hắn một nụ cười vừa ngọt ngào vừa biếng nhác, nghiêng đầu lại gần, ngửi mùi cà phê trên cổ hắn, “Mà sao tôi ở đây nửa năm cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy?”
“Em ấy toàn đến vào những giờ kỳ lạ, hơn nữa mỗi lần đến là trong tiệm không có ai.” Tựa như núi băng, Trần Hải Thiên thầm nghĩ, giống như đoán được mọi người đi đường nào rồi đi đường vòng, thần không biết quỷ không hay, “Ừ, tôi ra ngoài pha Latte.” Hắn nhìn Trang Tuyết nhíu mày, nhịn không được cười rộ lên, hắn hôn Trang Tuyết một cái, trở lại quầy bar, trong lòng cảm khái vạn phần.
Thành phố này thì nhỏ, mà tiệm của hắn lại rất lớn, Võ Đại Lang và Tiểu Khả Ái ra ra vào vào trong tiệm hắn, mà không lần nào đụng mặt.
Hắn bỏ cà phê vào, xay nhuyễn, thầm nghĩ người với người gặp nhau rồi lại lướt qua nhau, vừa suy nghĩ vừa nén cà phê, dùng cọ quét bỏ một phần bị dư.
Duyên phận tựa như leo thang, không thể bước hụt, nếu Trang Tuyết không nghỉ ở nhà, hoặc là uống xong liền lên lầu, hắn sẽ không biết một mặt khác của Tiểu Khả Ái; Nếu quay ngược thời gian về sáu năm trước, khi hắn nhớ đăng xuất, tắt khung chat, hay là không xem Truy Tìm Nemo, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Hắn dùng khóe mắt cẩn thận đánh giá gương mặt của Tiểu Khả Ái, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ mặt lạnh lùng của người này, bộ dáng khiến tứ phía kết băng, nhưng hắn chưa từng bàn chuyện giới tính với Tiểu Khả Ái, khuynh hướng tình dục không phải là lý do để kết thành bạn bè, cứ duy trì tình trạng “khách và chủ” cho đỡ phức tạp.
Hắn đặt tách cà phê nóng ở trước mặt Tiểu Khả Ái, thứ trong tách đang xoáy tròn, bọt sữa đang hiện ra một độ cong hoàn mỹ.
Nó khiến Tiểu Khả Ái nghĩ mình sẽ mọc ra đôi cánh, gương mặt còn nóng hơn hạt cà phê vừa rang nữa ư? Trần Hải Thiên không nhịn được suy đoán, “Vì sao muốn ôm người kia bay lên?”
Tiểu Khả Ái dùng hai tay cầm lấy cái tách, uống mấy ngụm, suy nghĩ một lát, mới nói, “Bởi vì hắn rất đáng thương.”
“Ồ,” Trần Hải Thiên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, “Em nhặt mèo con chó con thì được, nhưng đâu thể nhặt một con người?”
“Em không nhặt, nhặt rồi rất phiền, cho nên em vẫn để hắn ở chỗ đó,” Tiểu Khả Ái tỏ ra hơi tự trách, hơi bất an, xen lẫn phân vân nữa, “Hi vọng có người nhặt hắn về.”
Hắn nhún nhún vai, thờ ơ đáp lại rồi về quầy bar, hắn biết Tiểu Khả Ái phiền chuyện gì, tựa như bụi dính vào tay, là cái loại lau không hết phủi không đi.
Đối phó với chuyện gì phiền não, thượng thượng sách chính là không dính vào, không trở thành một người quá vị tha, tốt nhất là thấy chết mà không cứu.
Một ngọn đèn sáng rồi lại tắt, đảo mắt đã qua một năm. Ngoài cửa là thanh âm cười đùa của tụi con nít, phá hủy một buổi chiều nhàn tản ngay lúc 3h rưỡi, Trần Hải Thiên vặn loa lớn, ngồi trong quầy bar, nhăn mày ăn salad khoai tây dưa chuột.
Cuối tháng ba, cũng là cuối mùa đông, mùa xuân lần lựa kéo đến, thời tiết vẫn se lạnh, mỏng manh và nhợt nhạt, thầm ngửi nó không mang mùi đào mật, bầu trời trong xanh không mây, giếng trời trong tiệm cà phê vẫn có nắng chiếu xuống, không bị mây cản trở.
Ngày trước Trần Hải Thiên vẫn suy đoán bầu trời trong xanh ấy sẽ có màu gì khi Trang Tuyết ngước nhìn, hắn nhờ Tiểu Khả Ái chỉnh sửa, nhưng chỉ là suy đoán mà thôi, Tiểu Khả Ái chỉ dùng một vài kiểu phong cảnh để sửa, hình ảnh dùng để sửa có bờ cát, biển và trời, vẫn là dùng phần mềm Đức Phật [tên lạ lùng nhưng do TomPDA phát hành], kéo thanh màu xanh lục xuống, thế là biển và trời có màu ngọc lam.
Rất đẹp, đặc biệt thú vị, nhưng hắn không chắc màu này có đúng như Trang Tuyết thấy không, màu nhạt chẳng đơn giản như chuyện giảm thanh màu xanh lục trong phần mềm đâu.
Sau này hắn chẳng thèm nghĩ nữa, hắn là Trần Hải Thiên, hắn và Trang Tuyết đều có màu biển của riêng mình, Trang Tuyết vẫn luôn thấy hắn là được rồi, mặc kệ màu biển trong mắt cậu là gì.
Bọn họ vẫn giữ đúng nhịp độ của họ, sống cùng người mình yêu thương, nếu thay đổi thì chính là Ngày Mưa, do Trang Tuyết sử dụng chiêu “muốn bắt được tâm Ngày Mưa thì phải bắt được dạ dày của nó”, nó dần dần bị mua chuộc, lần đầu tiên Ngày Mưa chịu cho Trang Tuyết ôm, y nhịn không được cười hì hì nói: “Quả nhiên chủ thế nào thì mèo thế ấy.”
Trần Hải Thiên câm lặng nhìn Ngày Mưa, Ngày Mưa rúc vào lòng Trang Tuyết, lẳng lặng nhìn Trần Hải Thiên, mắt phiếm lệ, nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi.
“Có ngày nó biến thành người, bức cậu chọn tôi hay là nó, nhất thời cậu bị nó mê hoặc rồi thế này thế nọ, sau đó nó tỉnh ngộ rồi trở về Miêu Quốc, cậu bị nó bỏ nên về cầu xin tôi, cuối cùng tôi không đồng ý.” Trần Hải Thiên bình tĩnh kể ra một đoạn phim mèo, không quên bổ sung một câu, “Mấy câu chuyện của Lương Mĩ Lị đều như thế.”
“Nếu dựa theo cá tính sẵn có khi Ngày Mưa biến thành người mà nói, tôi sẽ thay cậu đá nó ra khỏi cửa sổ lầu ba.”
Ngay một khắc đó, Trần Hải Thiên đã cảm thấy tỉ lệ tăng lên thành 90%.
“Trà chiều?”
Câu hỏi của Trang Tuyết đã đánh gãy suy nghĩ của hắn, hắn quay đầu nhìn về phía căn bếp nhỏ, Trang Tuyết mặc quần áo ở nhà in hình Mickey nhô đầu ra, có vẻ chưa tỉnh ngủ.
“Salad.” Hắn đi đến cửa, múc một muỗng đút vào miệng Trang Tuyết, “Trong tủ lạnh còn nửa tô.”
Trang Tuyết ừ một tiếng, lại trốn vào bếp, bình thường lúc này Trang Tuyết đang ở trường, gần đây giáo viên đã xuất ngoại cho nên cậu mới có thời gian đọc sách và dịch sách.
Sống chung khiến Trần Hải Thiên biết được nhiều mặt khác của Trang Tuyết, ví như Trang Tuyết đang đọc sách hay đắm chìm trong lạc thú dịch sách thì xuất hiện trạng thái như bị ma nhập, tựa như mê đánh bạc hay chơi game online, mất ăn mất ngủ, chân không ra khỏi nhà.
Trần Hải Thiên cho rằng ngày đêm đảo lộn chẳng sao cả, ngủ đủ là được, nhưng phải ăn cơm, cho nên khi lần đầu tiên phát hiện ra tình trạng này, hắn hỏi trực tiếp Trang Tuyết, “Cậu có khó chịu khi bị quấy rầy không? Tôi có thể gọi cậu ăn cơm không, nếu không tôi để cơm trên bàn, mỗi khi cậu đi WC thấy thì ăn.”
Trang Tuyết thành thật trả lời, “Người khác không được, cậu thì được.”
Chỉ là mấy chữ đơn giản, Trần Hải Thiên lại cảm thấy mình đang được yêu, sung sướng là thế, thanh đạm là thế, ít muối ít mỡ mới khỏe mạnh.
Trần Hải Thiên bưng cà phê vào căn bếp nhỏ cho Trang Tuyết đang ăn salad, khi đi ra thấy Tiểu Khả Ái đẩy cửa vào, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc la của tụi con nít khi bị cha mẹ kéo về, hắn nhìn Tiểu Khả Ái gật gật đầu, đổi thành nhạc Tom Waits, nghe lão Tom dùng cái giọng nghiện rượu và thuốc lá hát: “Well i hope that i don’t fall in love with you, cause falling in love just makes me blue……”
Rơi vào bể tình khiến người ta biến thành màu lam, cho nên hắn và Trang Tuyết đều là Navi [nữ chính phim Avatar].
Khi hắn bưng ly nước lại, Tiểu Khả Ái đưa cho hắn một cái đỉnh bằng đồng, mặt của nó khá giống người ngoài hành tinh, “Quà.”
“Cám ơn, đồng tam khí? [là sự kết hợp của 3 kim loại: đồng đỏ, đồng vàng và bạc trắng]” Trần Hải Thiên chỉ liếc mắt là nhận ra, hắn để chiếc đỉnh lên kệ vốn trưng đầy các thứ linh tinh, cùng một chỗ với dấu chân Ngày Mưa bằng thạch cao, “Chơi vui chứ?”
“À, cũng không tệ lắm,” Hình như Tiểu Khả Ái có tâm sự, cách một lúc lâu mới ấp úng hỏi, “A Vạn, em muốn hỏi anh một chuyện, anh tưởng tượng thử xem, nếu em mọc ra đôi cánh để ôm một người bay lên thì cảm giác đó thế nào?”
“Không biết, cứ tưởng tượng là sẽ biến thành sự thật để phát biểu cảm nghĩ cho em nghe à?”
Có lẽ nghe hắn nói móc nên Tiểu Khả Ái bị đả kích, quở trách nói, “Em cũng muốn vậy lắm.”
“Người đó có bị chảy máu không?” Chưa đợi Tiểu Khả Ái trả lời, hắn quay về quầy bar, đối với mấy câu mơ mộng sến sẩm của Tiểu Khả Ái, hắn không thể kiềm chế sự ác ý, “À, em chờ anh chút, chừng ba phút.”
Hắn vào căn bếp nhỏ, Trang Tuyết đang ăn salad vừa đọc báo, hắn tiến lên ôm lấy Trang Tuyết.
“Chuyện gì thế?” Trang Tuyết cũng ôm lấy hắn.
“Nghe được vài câu sến sẩm, nhất thời bị mất khống chế.”
“Ai mà có bản lĩnh vậy, để tôi nhìn thử.” Trang Tuyết dở khóc dở cười nhô đầu ra nhìn, liếc Tiểu Khả Ái một cái rồi nhanh chóng lùi về, hơi ngạc nhiên, “Khách quen à?”
“Khách quen, hơn hai năm, thì sao?”
“Hình như là mod fafa của Mộng Cầu Vồng, người ta còn gọi là băng sơn mỹ nhân, tôi đi theo Đại Võ gặp được đôi ba lần.”
Tiểu Khả Ái là người trong giới thì Trần Hải Thiên đã sớm biết, nhưng em ấy là mod Mộng Cầu Vồng khiến hắn bất ngờ, “Em ấy đúng là rất đẹp, nhưng có lạnh lùng đâu?”
“Chỉ lạnh lùng với đám người theo đuổi thôi.” Trang Tuyết nói xong, nhìn biểu cảm của Trần Hải Thiên, nhịn không được cười nói, “Tôi chưa từng theo đuổi em ấy, tôi không theo đuổi ai cả, từng có bạn nhậu theo đuổi, Đại Võ cũng nói, lần đầu fafa sẽ lịch sự từ chối, nếu đối phương tiếp tục dây dưa, hoặc làm chuyện gì quá đáng, như cầm hoa đứng đón trước cổng trường hay công ty, cậu ấy sẽ gọi cho cảnh sát, tố đối phương gây rối, Đại Võ nói phương châm của fafa là: chỉ nghe tiếng người không nghe chó sủa.”
“Cậu chắc là em ấy nói? Tôi còn đặt biệt danh là Tiểu Khả Ái nữa chứ.” Trần Hải Thiên tỏ ra nghi ngờ, Trang Tuyết nói xong thì hắn cứ nghĩ mình cũng có thể làm mấy chuyện đó.
“Con người có rất nhiều mặt, nào có ai giống như tôi chỉ có một mặt,” Trang Tuyết ném cho hắn một nụ cười vừa ngọt ngào vừa biếng nhác, nghiêng đầu lại gần, ngửi mùi cà phê trên cổ hắn, “Mà sao tôi ở đây nửa năm cũng chưa từng nhìn thấy cậu ấy?”
“Em ấy toàn đến vào những giờ kỳ lạ, hơn nữa mỗi lần đến là trong tiệm không có ai.” Tựa như núi băng, Trần Hải Thiên thầm nghĩ, giống như đoán được mọi người đi đường nào rồi đi đường vòng, thần không biết quỷ không hay, “Ừ, tôi ra ngoài pha Latte.” Hắn nhìn Trang Tuyết nhíu mày, nhịn không được cười rộ lên, hắn hôn Trang Tuyết một cái, trở lại quầy bar, trong lòng cảm khái vạn phần.
Thành phố này thì nhỏ, mà tiệm của hắn lại rất lớn, Võ Đại Lang và Tiểu Khả Ái ra ra vào vào trong tiệm hắn, mà không lần nào đụng mặt.
Hắn bỏ cà phê vào, xay nhuyễn, thầm nghĩ người với người gặp nhau rồi lại lướt qua nhau, vừa suy nghĩ vừa nén cà phê, dùng cọ quét bỏ một phần bị dư.
Duyên phận tựa như leo thang, không thể bước hụt, nếu Trang Tuyết không nghỉ ở nhà, hoặc là uống xong liền lên lầu, hắn sẽ không biết một mặt khác của Tiểu Khả Ái; Nếu quay ngược thời gian về sáu năm trước, khi hắn nhớ đăng xuất, tắt khung chat, hay là không xem Truy Tìm Nemo, có lẽ mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Hắn dùng khóe mắt cẩn thận đánh giá gương mặt của Tiểu Khả Ái, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ mặt lạnh lùng của người này, bộ dáng khiến tứ phía kết băng, nhưng hắn chưa từng bàn chuyện giới tính với Tiểu Khả Ái, khuynh hướng tình dục không phải là lý do để kết thành bạn bè, cứ duy trì tình trạng “khách và chủ” cho đỡ phức tạp.
Hắn đặt tách cà phê nóng ở trước mặt Tiểu Khả Ái, thứ trong tách đang xoáy tròn, bọt sữa đang hiện ra một độ cong hoàn mỹ.
Nó khiến Tiểu Khả Ái nghĩ mình sẽ mọc ra đôi cánh, gương mặt còn nóng hơn hạt cà phê vừa rang nữa ư? Trần Hải Thiên không nhịn được suy đoán, “Vì sao muốn ôm người kia bay lên?”
Tiểu Khả Ái dùng hai tay cầm lấy cái tách, uống mấy ngụm, suy nghĩ một lát, mới nói, “Bởi vì hắn rất đáng thương.”
“Ồ,” Trần Hải Thiên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, “Em nhặt mèo con chó con thì được, nhưng đâu thể nhặt một con người?”
“Em không nhặt, nhặt rồi rất phiền, cho nên em vẫn để hắn ở chỗ đó,” Tiểu Khả Ái tỏ ra hơi tự trách, hơi bất an, xen lẫn phân vân nữa, “Hi vọng có người nhặt hắn về.”
Hắn nhún nhún vai, thờ ơ đáp lại rồi về quầy bar, hắn biết Tiểu Khả Ái phiền chuyện gì, tựa như bụi dính vào tay, là cái loại lau không hết phủi không đi.
Đối phó với chuyện gì phiền não, thượng thượng sách chính là không dính vào, không trở thành một người quá vị tha, tốt nhất là thấy chết mà không cứu.