*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Zet
“Tớ độc thân hai mươi phút.” Chiều ngày thứ mười hắn làm ở hiệu sách Tinh Hoa, Lương Mĩ Lị chạy đến, đi bên cạnh Trần Hải Thiên đang đẩy xe sách, trái phải lảm nhảm: “Mới ăn cơm ở dưới lầu, sẵn tiện lên đây báo cho cậu nghe một tin.”
“Tin gì?”
“Cô ấy muốn truyền kinh nghiệm sống lại cho tớ, muốn tớ ‘tốt’ hơn, còn nói quá khứ của tớ chỉ như một chuyến đi đại tiện.” Lương Mĩ Lị vừa nói vừa ợ một cái.
“Tại sao phải sống theo tiêu chuẩn của người khác?”
“Tiểu Vạn, cậu luôn biết trọng điểm tớ muốn nói là gì,” Lương Mĩ Lị thở dài, “Đại khái là tớ bị dọa, tạm thời không dám quen bạn gái nữa.”
“Tớ cũng vậy, toàn gặp phải đầu trâu mặt ngựa, người sau còn hơn người trước.” Trần Hải Thiên cười trừ, “Với lại cái hiệu sách này cũng khiến tớ đủ phiền rồi.”
“Cậu đã xem tập ngày hôm qua chưa? Anna bị con tiện nhân đâm lén sau lưng.” Lương Mĩ Lị nhìn Trần Hải Thiên cười khổ, nói tiếp: “Sau đó Viên Chí Long nói hắn bị An Kỳ hại.”
“An Kỳ thì vu oan cho Lý Lỗ Tô và A Đức.” Trần Hải Thiên nói xong ngừng một lát, “Tụi mình thế mà lại thảo luận ‘phim tám giờ’ ở hiệu sách, đúng là có phong cách.”
“Tớ cũng nghĩ thế.”
Bách Nhật Duy Tân diễn ra ở hiệu sách đến ngày thứ mười chín thì Ngũ A Ca và A Minh về, tạt qua chỗ hắn đón Mặt Trời đi.
“Quà hả, cậu thích nhất là người bánh mì chứ gì.” Ngũ A Ca lấy người bánh mì ra đưa cho hắn.
“Ở Ý có bán thứ này?” Trần Hải Thiên dùng tay nhéo nhéo mặt nó, nhìn thoáng qua nhãn hiệu, “Made in Taiwan……”
“Mua lúc quá cảnh ở Hong Kong, khi lên máy bay mới phát hiện.” A Minh cười cười lắc đầu, “Đây mới đúng là quà mua ở Ý, đồ thủ công đó.” Nói rồi lấy ra một túi chocolate.
“Cám ơn.” Trần Hải Thiên nhìn chocolate được bọc bằng túi giấy trong, nở nụ cười hài lòng, sau đó xếp hành lý của Mặt Trời lại đưa cho A Minh, “Meo Meo tên là Mặt Trời, tự nó chọn.”
“O sole mio [mặt trời của tôi]? Rất hợp với nó đó, này Mặt Trời, chào tạm biệt cha nuôi đi.” Ngũ A Ca ôm Mặt Trời đang cọ cọ vào chân mình lên, cầm chi trước của nó vẫy vẫy, “Công việc ở hiệu sách sao rồi?”
“So với dự kiến tệ hơn nhiều, chẳng khác gì bãi chiến trường Tu La đầy gió tanh mưa máu.” Giọng nói của Trần Hải Thiên không giấu được sự thất vọng. Hắn cứ nghĩ bản thân sẽ thầm lặng làm bạn với sách suốt ngày, kết quả là hắn và sách đang tàn sát lẫn nhau, giống như đứa bé háo hức mở hộp kẹo ra, kết quả chỉ nhìn thấy một đống giấy gói vậy.
“Cậu là kẻ gặp thần sát thần, núi băng Trần Tiểu Vạn.” A Minh nở nụ cười ấm áp cổ vũ, “Giết sạch bọn chúng.”
Mặt Trời đi rồi, căn phòng có vẻ trống trải, gia đình hắn ở nước ngoài, bạn bè không thiếu, chỉ là tạm thời chưa nhận ra cuộc sống mới này thiếu cái gì. Trần Hải Thiên nằm trong căn phòng đã sống hai mươi bảy năm, thời gian như thể ngừng trôi.
Ngũ A Ca từng ở chung với hắn, hai người ăn uống chơi bời cả ngày, đó là khoảng thời gian phóng túng nhất, rảnh rỗi thì tán hươu tán vượn; còn A Minh mới là bạn tâm giao của hắn, thỉnh thoảng trao đổi với nhau về quan điểm chung, suy nghĩ về sự sống và cái chết, nhưng cực ít đi dạo phố và ăn cơm chung.
Khi giới thiệu Ngũ A Ca với A Minh, hắn nào đâu biết mình sẽ mất đi một người ở chung, cũng không ngờ Ngũ A Ca lại bị câu đi, nuôi con mèo hắn nhặt được, còn cưới cả em gái thúi.
“Lúc nhìn cậu ấy cười, tim tớ đập rất nhanh, cực phẩm.” Lúc ấy A Minh nói thầm vào tai trái hắn.
“Cứ nhìn cậu ấy là tôi lại khó thở, chậc chậc.” Lúc ấy Ngũ A Ca cũng len lén nói thầm vào tai phải hắn.
Tình yêu xáo trộn vị trí ban đầu của ba người, rồi nhanh chóng dựng lên vị trí như hiện tại. Hắn, cùng bọn họ. A Minh vẫn là bạn tâm giao, còn Ngũ A Ca không còn là bạn ở chung nữa, bởi vì thời gian trong ngày không đủ chia cho hắn. Hẹn đi chơi, hiện tại đó là cách bọn họ giữ gìn tình bạn.
Thật là ngu muốn chết, tim đập quá nhanh có khả năng là bị đau thắt. Khó thở nhất định là chướng khí tràn ngực. Mặt Trời cũng không ốm đi được. Người bánh mì vô cùng dễ thương. Hạnh phúc có thể chỉ cần hai người và một con mèo, cũng có thể là một người cùng với căn bếp. Hạnh phúc chân chính không phải là ở cùng ai, mà là được làm những công việc nhỏ nhặt mình thích. Cuộc sống đơn độc khiến người ta mê muội. Xem Lốc Xoáy Đài Loan xong cảm thấy rất cô đơn. Hắn cứ như vậy nhớ lại một số chuyện không đâu, dần dần thiếp đi từ lúc nào, bốn giờ chiều tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng mưa rơi, lăn lăn trên giường ôm người bánh mì một hồi, ngủ tiếp đến sáu giờ.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, muốn ăn cơm đùi gà mà không có động lực đi mua, mưa ngừng, hắn nấu chè thập cẩm vừa ăn vừa xem Lốc Xoáy Đài Loan, ngõ nhỏ bên ngoài chợt trở nên im ắng, chỉ có mình hắn phát ra tiếng động trong căn phòng này.
Hắn còn sống, sống qua tuổi hai mươi bảy. Một mình, coi như hạnh phúc sống qua tuổi hai mươi bảy.
“Mọi người vào hiệu sách Tinh Hoa không phải để mua sách, phần lớn chỉ để ý đến cách bài trí.” Hắn ôm người bánh mì chat với Nothing, một bên cảm thán lông của nó không mượt bằng Mặt Trời.
“Vốn họ bán không phải là sách, một nơi u ám đầy bụi nhìn còn chẳng rõ tựa sách thì có gì là hay ho, tựa như Starbuck không chỉ bán mỗi cà phê, A Trung bán cơm sườn nhưng không chỉ bán mỗi cơm sườn.”
Nói cũng phải. Trần Hải Thiên thầm nghĩ, thất vọng khi thấy mọi việc không như kỳ vọng. Hắn chưa từng tiếp xúc với giới kinh doanh đầy phức tạp, cũng chưa từng trải qua áp lực phải thành công, bởi vậy đã đặt những kỳ vọng không thực tế vào hiệu sách Tinh Hoa, khó trách năm đó Bách Nhật Duy Tân lại thất bại, Quang Tự [hoàng đế thứ 11 nhà Thanh] đã đánh giá sai Từ Hi [thái hậu-cô QT, giam lỏng QT đến chết]. Hắn thầm mắng mình một tiếng, Câu Tiễn [vua nước Việt thời Xuân Thu] phục quốc còn dễ hơn Bách Nhật Duy Tân.
“Vậy A Trung còn bán cái gì?” Trần Hải Thiên vừa hỏi xong là lập tức đoán ra đáp án.
“A Trung.”
Quả nhiên.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hải Thiên thức dậy giữa lòng thành phố ảm đạm, nghiêm túc nấu cháo hành và chiên trứng. Không để thời gian chờ cháo chín trôi qua vô ích, hắn bật máy tính lên vào Mộng Cầu Vồng, Nothing gửi tin cho hắn, kể về một câu chuyện xưa.
Có một người đàn ông tên là Neiby Makonnen ở Thổ Nhĩ Kỳ, bị nhốt trong lao ngục, một năm sau có phạm nhân bí mật mang quyển ‘Cuốn theo chiều gió’ vào, trong nhà lao đó có ba trăm năm mươi người, mọi người chuyền tay nhau đọc, mỗi người một lần chỉ có thể đọc trong một giờ.
Neiby dùng mặt trái của giấy thiếc trong hộp thuốc lá, một lòng phiên dịch lại, tốn ba ngàn tờ giấy, khi có một người bạn ra tù đã bí mật đem những mảnh giấy ấy ra ngoài. Neiby ngồi tù bảy năm, dùng hai năm để tìm lại ba ngàn tờ giấy ấy, cuối cùng xuất bản ra quyển ‘Cuốn theo chiều gió’ tiếng Thổ Nhĩ Kỳ.
Mấy ngày hôm trước đã đọc truyện này trong hiệu sách, tôi nghĩ hiệu sách đã cấu kết với tội phạm, chỉ có sách mới là tốt đẹp, tựa như tiếng mưa rơi thật ầm ĩ, nhưng chỉ có một giọt thì thật trong trẻo.
Tuy nhiên sáu năm chỉ có Scarlett, quả là thảm thiết.
Trần Hải Thiên vội vàng xem cho xong, chạy vào phòng bếp khuấy nồi cháo, hắn đồng ý với Nothing, quan trọng là ở bản thân chứ không phải do hoàn cảnh. Nhưng sáu năm chỉ có Scarlett khiến hắn cảm thấy buồn cười, cười vài phút, một nơi nào đó trong lồng ngực phát ra tiếng kẽo kẹt của cánh cửa, như cánh cửa của sự sống vừa mở ra rồi lập tức đóng lại.
Thư của Nothing giúp Trần Hải Thiên chống đỡ ở hiệu sách Tinh Hoa thêm được vài ngày, cuối cùng vào ngày thứ ba mươi, thừa nhận cải cách thất bại.
Buổi tối hôm đó hắn chạy đến quán rượu của em gái thúi bày tỏ nỗi khổ dấu kín, “Một chữ trong sách Chim [vì chữ có hình dạng như một con chim] cũng có thể mở triển lãm kéo dài được trăm ngày, đến lượt tớ thì chưa đến một trăm đã thay đổi.”
“Hiệu sách chứ có phải là thư viện đâu, kệ gỗ rất đắt.” Năm nay Lương Mĩ Lị chuyển từ nhà hàng kiểu Mỹ sang làm quản lý quầy bar trên đường Song Thành.
“Nếu mở hiệu sách, chưa đến nửa năm túi tiền của tớ còn rỗng hơn quốc khố của Quang Tự.”
“Mở hiệu sách lợi nhuận thấp, hơn nữa không có khách hàng, chỉ dùng để thỏa mãn một ít người giả mù sa mưa giả danh tri thức.” Lương Mĩ Lị vung chai rượu, đặt lên quầy bar một ly rượu đỏ.
“Không sao, tớ còn chợ đêm.”
“Loại hiệu sách có kệ gỗ thế này là kiểu chơi của giai cấp tư sản thích ảo tưởng, giống như phụ nữ Châu Âu thời xưa khi ra ngoài phải bó eo lại, như Đẫm Máu ấy.” Lương Mĩ Lị đẩy ly rượu cho hắn, “Ly rượu này có tên là Mary Đẫm Máu [một nữ hoàng Anh tàn bạo và độc ác].”
“Gống như phụ nữ Trung Quốc bó chân à.” Kỳ thật Trần Hải Thiên hiểu những lời ấy, trông bà ta cũng mê người đó, nhưng sau lưng làm đủ loại chuyện tàn nhẫn, “Khát Máu của cậu đi đâu rồi?”
“Dùng hết Tabasco rồi, tớ nói với Asan ở nhà bếp mua giùm, còn nói tương đó chỉ hơi cay,” Lương Mĩ Lị khép hờ mí mắt cười cười giống con mèo Garfield, “Siêu thị hết hàng, cho nên Asan mua tương ớt Tình Yêu hơi ngọt.” Trần Hải Thiên biết khi Lương Mĩ Lị lộ ra vẻ mặt này chứng tỏ không gì ngăn được chuyện sắp xảy ra trên người hắn.
“Nào, bảo bối, chúc mừng cậu thoát khỏi Khát Máu, nhanh uống sạch nó đi.” Lương Mĩ Lị nói.
Ngày hôm sau, hắn lau chùi nhà bếp đã lâu chưa dọn, vứt thức ăn hết hạn và hai cái chén mẻ, mở gas, nấu nước, tâm bình khí hòa dùng mười phút nấu mì Ý, trần nhà tràn ngập hơi nước lẫn với mùi bột mì, hắn mở cửa sổ cho bầu không khí tươi mới tiến vào, bắc chảo lên, chờ dầu sôi, rán một quả trứng đã chần qua, thêm dầu mè và xì dầu, hắn ngồi bên bàn cơm, mở nhạc, một hơi ăn hết mì Ý và trứng chần, thở dài thỏa mãn.
Hắn thích ở phòng bếp và ở một mình, cảm nhận hương vị của thức ăn, nhìn thức ăn chín dần tỏa ra hương thơm, thời gian chậm chạp lật sang trang kế tiếp. Ngọn đèn phát ra từ tòa nhà cao tầng, ánh trăng nơi chân trời xa xôi, tiếng càm ràm nơi đáy lòng đều biến thành ánh sáng lung linh tô vẽ cho bầu trời đêm.
Nghỉ ngơi một lát, hắn lại vào phòng bếp, đun nóng khuôn bánh đậu đỏ, đổ vào khá nhiều bột chiên giòn, cắt vụn đại tràng và đậu khô, lấy dấm và dưa chuột từ tủ lạnh ra, hắn bận rộn trong phòng bếp một hồi, sau đó thay chiếc quần bò đã bạc màu vì nắng, đến quán rượu tìm Lương Mĩ Lị thảo luận hướng đi mới.
‘Bách Nhật Duy Tân ở hiệu sách’ thất bại khiến Trần Hải Thiên phải rà xoát lại kế hoạch, hắn quyết định bỏ qua bánh đậu đỏ và mở tiệm đĩa nhạc, chọn “Bách Nhật Duy Tân cà phê”.
Hắn thích bánh đậu đỏ, trong não hắn có những ý tượng táo bạo về việc sáng tạo ra nhiều loại bánh đậu đỏ, ví như phết rong biển xay nhuyễn và phô mai lên bánh, phủ lên lát cá hay bạch tuộc nướng, cá và hành xắt nhuyễn, dầu vừng trộn đậu hủ và trứng muối, hay dâu tây cho mới mẻ, tương bơ Salsa. Sáu khuôn đúc bánh bởi vì không thường sử dụng mà phát ra ánh sáng bóng loáng, trong tủ lạnh còn một núi nguyên liệu và bột dư.
Thế nhưng hắn không cho rằng có thể nhờ mấy chiếc bánh ấy mà mở tiệm, hơn nữa khi mở xong, dựa vào tay nghề của hắn sẽ không đủ ứng phó, cùng lắm thì đến Nhật tìm ông chú xin học nghề.
Tiệm đĩa nhạc cũng giống với hiệu sách, đều phải nhập hàng kiểm kê hàng hóa, tồn kho sẽ chiếm mất không gian, nếu không bán nhanh thì coi như phá sản, khá phiêu lưu, tiệm cà phê có tính khả thi hơn, bởi vì người sống ở đô thị có lẽ không cần đĩa nhạc nhưng luôn cần cà phê, hắn còn có thể bán thêm bánh đậu đỏ.
Màn đêm buông xuống, đường Song Thành mới bắt đầu hoạt động. Bảo vệ nhận ra hắn, tay trái làm động tác mời, quán rượu truyền ra tiếng người ồn ào, Lương Mĩ Lị dựa vào quầy bar nói chuyện với một người đàn ông, thấy Trần Hải Thiên vào, ngoắc ngoắc tay ý muốn hắn lại đó.
“Đây là Tiểu Mã bán rượu, muốn uống cái gì thì nói với cậu ấy, còn đây là bạn thân của tôi, Tiểu Vạn.” Lương Mĩ Lị giới thiệu hai người với nhau.
“Chào, tôi là Tiểu Mã chuyên bán rượu kiêm làm diễn viên phụ, muốn biết chuyện xưa của diễn viên nào cũng có thể tìm tôi.” Tiểu Mã dường như thoáng cười tự giễu, lấy ra hai chai đưa cho Trần Hải Thiên, “Hàng mẫu, mời cậu uống.”
Đợi Tiểu Mã rời đi, hắn không nhịn được hỏi Lương Mĩ Lị: “Người đó là ai?”
“NPC bán rượu, không quan trọng.” Lương Mĩ Lị chỉ một góc khuất trong quầy bar, “Sao rồi?” Lương Mĩ Lị biết nếu hắn không có chuyện gì sẽ không chạy đến đây, bởi vì hắn ghét mùi thuốc lá và nơi đông người.
“Nhớ cậu.”
Vùng chân mày Lương Mĩ Lị khẽ giật, Trần Hải Thiên nói ra lời ngon tiếng ngọt so với Sadako [ma] bò ra từ TV là cùng một cấp bậc.
Trần Hải Thiên lấy một hộp giữ ấm trong balo ra, bên trong là ba loại bánh đậu đỏ, “Vừa làm, nằm trong thực đơn nhắm rượu, ruột khìa, tàu hủ kho, dưa chuột, lại đây nào bảo bối, nhanh ăn sạch chúng nó.”
Edit: Zet
“Tớ độc thân hai mươi phút.” Chiều ngày thứ mười hắn làm ở hiệu sách Tinh Hoa, Lương Mĩ Lị chạy đến, đi bên cạnh Trần Hải Thiên đang đẩy xe sách, trái phải lảm nhảm: “Mới ăn cơm ở dưới lầu, sẵn tiện lên đây báo cho cậu nghe một tin.”
“Tin gì?”
“Cô ấy muốn truyền kinh nghiệm sống lại cho tớ, muốn tớ ‘tốt’ hơn, còn nói quá khứ của tớ chỉ như một chuyến đi đại tiện.” Lương Mĩ Lị vừa nói vừa ợ một cái.
“Tại sao phải sống theo tiêu chuẩn của người khác?”
“Tiểu Vạn, cậu luôn biết trọng điểm tớ muốn nói là gì,” Lương Mĩ Lị thở dài, “Đại khái là tớ bị dọa, tạm thời không dám quen bạn gái nữa.”
“Tớ cũng vậy, toàn gặp phải đầu trâu mặt ngựa, người sau còn hơn người trước.” Trần Hải Thiên cười trừ, “Với lại cái hiệu sách này cũng khiến tớ đủ phiền rồi.”
“Cậu đã xem tập ngày hôm qua chưa? Anna bị con tiện nhân đâm lén sau lưng.” Lương Mĩ Lị nhìn Trần Hải Thiên cười khổ, nói tiếp: “Sau đó Viên Chí Long nói hắn bị An Kỳ hại.”
“An Kỳ thì vu oan cho Lý Lỗ Tô và A Đức.” Trần Hải Thiên nói xong ngừng một lát, “Tụi mình thế mà lại thảo luận ‘phim tám giờ’ ở hiệu sách, đúng là có phong cách.”
“Tớ cũng nghĩ thế.”
Bách Nhật Duy Tân diễn ra ở hiệu sách đến ngày thứ mười chín thì Ngũ A Ca và A Minh về, tạt qua chỗ hắn đón Mặt Trời đi.
“Quà hả, cậu thích nhất là người bánh mì chứ gì.” Ngũ A Ca lấy người bánh mì ra đưa cho hắn.
“Ở Ý có bán thứ này?” Trần Hải Thiên dùng tay nhéo nhéo mặt nó, nhìn thoáng qua nhãn hiệu, “Made in Taiwan……”
“Mua lúc quá cảnh ở Hong Kong, khi lên máy bay mới phát hiện.” A Minh cười cười lắc đầu, “Đây mới đúng là quà mua ở Ý, đồ thủ công đó.” Nói rồi lấy ra một túi chocolate.
“Cám ơn.” Trần Hải Thiên nhìn chocolate được bọc bằng túi giấy trong, nở nụ cười hài lòng, sau đó xếp hành lý của Mặt Trời lại đưa cho A Minh, “Meo Meo tên là Mặt Trời, tự nó chọn.”
“O sole mio [mặt trời của tôi]? Rất hợp với nó đó, này Mặt Trời, chào tạm biệt cha nuôi đi.” Ngũ A Ca ôm Mặt Trời đang cọ cọ vào chân mình lên, cầm chi trước của nó vẫy vẫy, “Công việc ở hiệu sách sao rồi?”
“So với dự kiến tệ hơn nhiều, chẳng khác gì bãi chiến trường Tu La đầy gió tanh mưa máu.” Giọng nói của Trần Hải Thiên không giấu được sự thất vọng. Hắn cứ nghĩ bản thân sẽ thầm lặng làm bạn với sách suốt ngày, kết quả là hắn và sách đang tàn sát lẫn nhau, giống như đứa bé háo hức mở hộp kẹo ra, kết quả chỉ nhìn thấy một đống giấy gói vậy.
“Cậu là kẻ gặp thần sát thần, núi băng Trần Tiểu Vạn.” A Minh nở nụ cười ấm áp cổ vũ, “Giết sạch bọn chúng.”
Mặt Trời đi rồi, căn phòng có vẻ trống trải, gia đình hắn ở nước ngoài, bạn bè không thiếu, chỉ là tạm thời chưa nhận ra cuộc sống mới này thiếu cái gì. Trần Hải Thiên nằm trong căn phòng đã sống hai mươi bảy năm, thời gian như thể ngừng trôi.
Ngũ A Ca từng ở chung với hắn, hai người ăn uống chơi bời cả ngày, đó là khoảng thời gian phóng túng nhất, rảnh rỗi thì tán hươu tán vượn; còn A Minh mới là bạn tâm giao của hắn, thỉnh thoảng trao đổi với nhau về quan điểm chung, suy nghĩ về sự sống và cái chết, nhưng cực ít đi dạo phố và ăn cơm chung.
Khi giới thiệu Ngũ A Ca với A Minh, hắn nào đâu biết mình sẽ mất đi một người ở chung, cũng không ngờ Ngũ A Ca lại bị câu đi, nuôi con mèo hắn nhặt được, còn cưới cả em gái thúi.
“Lúc nhìn cậu ấy cười, tim tớ đập rất nhanh, cực phẩm.” Lúc ấy A Minh nói thầm vào tai trái hắn.
“Cứ nhìn cậu ấy là tôi lại khó thở, chậc chậc.” Lúc ấy Ngũ A Ca cũng len lén nói thầm vào tai phải hắn.
Tình yêu xáo trộn vị trí ban đầu của ba người, rồi nhanh chóng dựng lên vị trí như hiện tại. Hắn, cùng bọn họ. A Minh vẫn là bạn tâm giao, còn Ngũ A Ca không còn là bạn ở chung nữa, bởi vì thời gian trong ngày không đủ chia cho hắn. Hẹn đi chơi, hiện tại đó là cách bọn họ giữ gìn tình bạn.
Thật là ngu muốn chết, tim đập quá nhanh có khả năng là bị đau thắt. Khó thở nhất định là chướng khí tràn ngực. Mặt Trời cũng không ốm đi được. Người bánh mì vô cùng dễ thương. Hạnh phúc có thể chỉ cần hai người và một con mèo, cũng có thể là một người cùng với căn bếp. Hạnh phúc chân chính không phải là ở cùng ai, mà là được làm những công việc nhỏ nhặt mình thích. Cuộc sống đơn độc khiến người ta mê muội. Xem Lốc Xoáy Đài Loan xong cảm thấy rất cô đơn. Hắn cứ như vậy nhớ lại một số chuyện không đâu, dần dần thiếp đi từ lúc nào, bốn giờ chiều tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng mưa rơi, lăn lăn trên giường ôm người bánh mì một hồi, ngủ tiếp đến sáu giờ.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, muốn ăn cơm đùi gà mà không có động lực đi mua, mưa ngừng, hắn nấu chè thập cẩm vừa ăn vừa xem Lốc Xoáy Đài Loan, ngõ nhỏ bên ngoài chợt trở nên im ắng, chỉ có mình hắn phát ra tiếng động trong căn phòng này.
Hắn còn sống, sống qua tuổi hai mươi bảy. Một mình, coi như hạnh phúc sống qua tuổi hai mươi bảy.
“Mọi người vào hiệu sách Tinh Hoa không phải để mua sách, phần lớn chỉ để ý đến cách bài trí.” Hắn ôm người bánh mì chat với Nothing, một bên cảm thán lông của nó không mượt bằng Mặt Trời.
“Vốn họ bán không phải là sách, một nơi u ám đầy bụi nhìn còn chẳng rõ tựa sách thì có gì là hay ho, tựa như Starbuck không chỉ bán mỗi cà phê, A Trung bán cơm sườn nhưng không chỉ bán mỗi cơm sườn.”
Nói cũng phải. Trần Hải Thiên thầm nghĩ, thất vọng khi thấy mọi việc không như kỳ vọng. Hắn chưa từng tiếp xúc với giới kinh doanh đầy phức tạp, cũng chưa từng trải qua áp lực phải thành công, bởi vậy đã đặt những kỳ vọng không thực tế vào hiệu sách Tinh Hoa, khó trách năm đó Bách Nhật Duy Tân lại thất bại, Quang Tự [hoàng đế thứ 11 nhà Thanh] đã đánh giá sai Từ Hi [thái hậu-cô QT, giam lỏng QT đến chết]. Hắn thầm mắng mình một tiếng, Câu Tiễn [vua nước Việt thời Xuân Thu] phục quốc còn dễ hơn Bách Nhật Duy Tân.
“Vậy A Trung còn bán cái gì?” Trần Hải Thiên vừa hỏi xong là lập tức đoán ra đáp án.
“A Trung.”
Quả nhiên.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hải Thiên thức dậy giữa lòng thành phố ảm đạm, nghiêm túc nấu cháo hành và chiên trứng. Không để thời gian chờ cháo chín trôi qua vô ích, hắn bật máy tính lên vào Mộng Cầu Vồng, Nothing gửi tin cho hắn, kể về một câu chuyện xưa.
Có một người đàn ông tên là Neiby Makonnen ở Thổ Nhĩ Kỳ, bị nhốt trong lao ngục, một năm sau có phạm nhân bí mật mang quyển ‘Cuốn theo chiều gió’ vào, trong nhà lao đó có ba trăm năm mươi người, mọi người chuyền tay nhau đọc, mỗi người một lần chỉ có thể đọc trong một giờ.
Neiby dùng mặt trái của giấy thiếc trong hộp thuốc lá, một lòng phiên dịch lại, tốn ba ngàn tờ giấy, khi có một người bạn ra tù đã bí mật đem những mảnh giấy ấy ra ngoài. Neiby ngồi tù bảy năm, dùng hai năm để tìm lại ba ngàn tờ giấy ấy, cuối cùng xuất bản ra quyển ‘Cuốn theo chiều gió’ tiếng Thổ Nhĩ Kỳ.
Mấy ngày hôm trước đã đọc truyện này trong hiệu sách, tôi nghĩ hiệu sách đã cấu kết với tội phạm, chỉ có sách mới là tốt đẹp, tựa như tiếng mưa rơi thật ầm ĩ, nhưng chỉ có một giọt thì thật trong trẻo.
Tuy nhiên sáu năm chỉ có Scarlett, quả là thảm thiết.
Trần Hải Thiên vội vàng xem cho xong, chạy vào phòng bếp khuấy nồi cháo, hắn đồng ý với Nothing, quan trọng là ở bản thân chứ không phải do hoàn cảnh. Nhưng sáu năm chỉ có Scarlett khiến hắn cảm thấy buồn cười, cười vài phút, một nơi nào đó trong lồng ngực phát ra tiếng kẽo kẹt của cánh cửa, như cánh cửa của sự sống vừa mở ra rồi lập tức đóng lại.
Thư của Nothing giúp Trần Hải Thiên chống đỡ ở hiệu sách Tinh Hoa thêm được vài ngày, cuối cùng vào ngày thứ ba mươi, thừa nhận cải cách thất bại.
Buổi tối hôm đó hắn chạy đến quán rượu của em gái thúi bày tỏ nỗi khổ dấu kín, “Một chữ trong sách Chim [vì chữ có hình dạng như một con chim] cũng có thể mở triển lãm kéo dài được trăm ngày, đến lượt tớ thì chưa đến một trăm đã thay đổi.”
“Hiệu sách chứ có phải là thư viện đâu, kệ gỗ rất đắt.” Năm nay Lương Mĩ Lị chuyển từ nhà hàng kiểu Mỹ sang làm quản lý quầy bar trên đường Song Thành.
“Nếu mở hiệu sách, chưa đến nửa năm túi tiền của tớ còn rỗng hơn quốc khố của Quang Tự.”
“Mở hiệu sách lợi nhuận thấp, hơn nữa không có khách hàng, chỉ dùng để thỏa mãn một ít người giả mù sa mưa giả danh tri thức.” Lương Mĩ Lị vung chai rượu, đặt lên quầy bar một ly rượu đỏ.
“Không sao, tớ còn chợ đêm.”
“Loại hiệu sách có kệ gỗ thế này là kiểu chơi của giai cấp tư sản thích ảo tưởng, giống như phụ nữ Châu Âu thời xưa khi ra ngoài phải bó eo lại, như Đẫm Máu ấy.” Lương Mĩ Lị đẩy ly rượu cho hắn, “Ly rượu này có tên là Mary Đẫm Máu [một nữ hoàng Anh tàn bạo và độc ác].”
“Gống như phụ nữ Trung Quốc bó chân à.” Kỳ thật Trần Hải Thiên hiểu những lời ấy, trông bà ta cũng mê người đó, nhưng sau lưng làm đủ loại chuyện tàn nhẫn, “Khát Máu của cậu đi đâu rồi?”
“Dùng hết Tabasco rồi, tớ nói với Asan ở nhà bếp mua giùm, còn nói tương đó chỉ hơi cay,” Lương Mĩ Lị khép hờ mí mắt cười cười giống con mèo Garfield, “Siêu thị hết hàng, cho nên Asan mua tương ớt Tình Yêu hơi ngọt.” Trần Hải Thiên biết khi Lương Mĩ Lị lộ ra vẻ mặt này chứng tỏ không gì ngăn được chuyện sắp xảy ra trên người hắn.
“Nào, bảo bối, chúc mừng cậu thoát khỏi Khát Máu, nhanh uống sạch nó đi.” Lương Mĩ Lị nói.
Ngày hôm sau, hắn lau chùi nhà bếp đã lâu chưa dọn, vứt thức ăn hết hạn và hai cái chén mẻ, mở gas, nấu nước, tâm bình khí hòa dùng mười phút nấu mì Ý, trần nhà tràn ngập hơi nước lẫn với mùi bột mì, hắn mở cửa sổ cho bầu không khí tươi mới tiến vào, bắc chảo lên, chờ dầu sôi, rán một quả trứng đã chần qua, thêm dầu mè và xì dầu, hắn ngồi bên bàn cơm, mở nhạc, một hơi ăn hết mì Ý và trứng chần, thở dài thỏa mãn.
Hắn thích ở phòng bếp và ở một mình, cảm nhận hương vị của thức ăn, nhìn thức ăn chín dần tỏa ra hương thơm, thời gian chậm chạp lật sang trang kế tiếp. Ngọn đèn phát ra từ tòa nhà cao tầng, ánh trăng nơi chân trời xa xôi, tiếng càm ràm nơi đáy lòng đều biến thành ánh sáng lung linh tô vẽ cho bầu trời đêm.
Nghỉ ngơi một lát, hắn lại vào phòng bếp, đun nóng khuôn bánh đậu đỏ, đổ vào khá nhiều bột chiên giòn, cắt vụn đại tràng và đậu khô, lấy dấm và dưa chuột từ tủ lạnh ra, hắn bận rộn trong phòng bếp một hồi, sau đó thay chiếc quần bò đã bạc màu vì nắng, đến quán rượu tìm Lương Mĩ Lị thảo luận hướng đi mới.
‘Bách Nhật Duy Tân ở hiệu sách’ thất bại khiến Trần Hải Thiên phải rà xoát lại kế hoạch, hắn quyết định bỏ qua bánh đậu đỏ và mở tiệm đĩa nhạc, chọn “Bách Nhật Duy Tân cà phê”.
Hắn thích bánh đậu đỏ, trong não hắn có những ý tượng táo bạo về việc sáng tạo ra nhiều loại bánh đậu đỏ, ví như phết rong biển xay nhuyễn và phô mai lên bánh, phủ lên lát cá hay bạch tuộc nướng, cá và hành xắt nhuyễn, dầu vừng trộn đậu hủ và trứng muối, hay dâu tây cho mới mẻ, tương bơ Salsa. Sáu khuôn đúc bánh bởi vì không thường sử dụng mà phát ra ánh sáng bóng loáng, trong tủ lạnh còn một núi nguyên liệu và bột dư.
Thế nhưng hắn không cho rằng có thể nhờ mấy chiếc bánh ấy mà mở tiệm, hơn nữa khi mở xong, dựa vào tay nghề của hắn sẽ không đủ ứng phó, cùng lắm thì đến Nhật tìm ông chú xin học nghề.
Tiệm đĩa nhạc cũng giống với hiệu sách, đều phải nhập hàng kiểm kê hàng hóa, tồn kho sẽ chiếm mất không gian, nếu không bán nhanh thì coi như phá sản, khá phiêu lưu, tiệm cà phê có tính khả thi hơn, bởi vì người sống ở đô thị có lẽ không cần đĩa nhạc nhưng luôn cần cà phê, hắn còn có thể bán thêm bánh đậu đỏ.
Màn đêm buông xuống, đường Song Thành mới bắt đầu hoạt động. Bảo vệ nhận ra hắn, tay trái làm động tác mời, quán rượu truyền ra tiếng người ồn ào, Lương Mĩ Lị dựa vào quầy bar nói chuyện với một người đàn ông, thấy Trần Hải Thiên vào, ngoắc ngoắc tay ý muốn hắn lại đó.
“Đây là Tiểu Mã bán rượu, muốn uống cái gì thì nói với cậu ấy, còn đây là bạn thân của tôi, Tiểu Vạn.” Lương Mĩ Lị giới thiệu hai người với nhau.
“Chào, tôi là Tiểu Mã chuyên bán rượu kiêm làm diễn viên phụ, muốn biết chuyện xưa của diễn viên nào cũng có thể tìm tôi.” Tiểu Mã dường như thoáng cười tự giễu, lấy ra hai chai đưa cho Trần Hải Thiên, “Hàng mẫu, mời cậu uống.”
Đợi Tiểu Mã rời đi, hắn không nhịn được hỏi Lương Mĩ Lị: “Người đó là ai?”
“NPC bán rượu, không quan trọng.” Lương Mĩ Lị chỉ một góc khuất trong quầy bar, “Sao rồi?” Lương Mĩ Lị biết nếu hắn không có chuyện gì sẽ không chạy đến đây, bởi vì hắn ghét mùi thuốc lá và nơi đông người.
“Nhớ cậu.”
Vùng chân mày Lương Mĩ Lị khẽ giật, Trần Hải Thiên nói ra lời ngon tiếng ngọt so với Sadako [ma] bò ra từ TV là cùng một cấp bậc.
Trần Hải Thiên lấy một hộp giữ ấm trong balo ra, bên trong là ba loại bánh đậu đỏ, “Vừa làm, nằm trong thực đơn nhắm rượu, ruột khìa, tàu hủ kho, dưa chuột, lại đây nào bảo bối, nhanh ăn sạch chúng nó.”