“Umh ” Destin mở lời “Em thực sự rất ghét khi là người đề nghị vấn đề này vì em rất thích làm việc chung với Corey và mọi người, nhưng chúng ta không thể thuê một công ty thiết kế phong cảnh khác sao ?”
“À ” Gayle cười nhẹ. “Đó là vấn đế đó, đây là công ty duy nhất chịu làm việc với tập đoàn Riesel”
“Tại sao thế ?”
“Vì bên tài chính không cung cấp nhiều tiền cho ngân sách xây dựng và họ luôn muốn ngăn cản Armand thực hiện kế hoạch này. Do đó tại sao mà bản thảo thiết kế của Beily rất đơn giản, ông ta làm thế vì biết họ sẽ thông qua.”
“Ồ,”
“Có lẽ em sẽ giúp được đấy” Gayle mỉm cười đề nghị.
“Em á?”
“Ừ, em dường như rất tự nhiên trong công việc này, toàn đội đều thích em, và hiện tại họ lại không có một ông chủ nào cả” Gayle nói, nhìn cậu bé đang tròn mắt nhạc nhiên “Ít nhất để giúp đề án này được hoàn thành, được chứ ?”
“Được thôi, nếu Corey không phản đối ” Destin nhìn qua người đàn ông kế bên, anh ta đang cười khoái chí.
“Tôi và toàn đội rất vinh dự được làm việc với cậu khi biết những gì cậu đã làm trong thời gian qua ” Corey đáp, anh đưa 1 ngón tay cái lên ra hiệu với toàn công nhân. Anh và mọi người quay trở về chỗ làm của mình, để Destin và Gayle ở lại riêng hai người
“Sao em có cảm giác chị đã sắp xếp hết mọi chuyện trước khi em đến đây?” Destin thắc mắc hỏi Gayle, cô chỉ nhúng vai cười
“Không có chứng cớ , chúc vui vẻ nhé “
Destin nhìn cô đi vào khách sạn, lắc đầu, cậu cũng quay lại công việc . Và bây giờ, cậu biết mình có nhiều chuyện cần thay đổi lại. Cậu dừng khi có một bàn tay vỗ lên vai , nhìn lại là Michael.
“Michael?”
“Holly đã gọi, cố ấy yêu cầu tôi tới bệnh viện gặp cô ấy.”
“Đi đi, sao anh còn ở đây ?” Destin hỏi khi thấy người đàn ông này không di chuyển.
“Còn cậu thì sao? Làm sao cậu về nhà?”
Michael ngạc nhiên khi Destin gõ nhẹ lên đầu anh “Đừng lo lắng cho em, hãy đi gặp vợ anh đi ”
“Được rồi ,” Michael đáp rồi quay đi mất . Destin lắc đầu, tiến tới chỗ Corey đang đứng với 1 bìa hồ sơ trên tay .
“Có chuyện gì sao?” Cậu hỏi khi anh đưa cho cậu xem hồ sơ.
“Không có gì , tôi nghĩ cậu có thể thay đổi một số chổ trong này nếu cậu muốn”
“Ok,” Destin nhìn lên bản kế hoạch mà Bailey đã bỏ lại . Cậu nhận thấy hầu hết các hóa đơn thanh toán cho người cung cấp sĩ cây xanh đều bị kê vượt quá mức, lắc đầu ngán ngẩm, cậu tìm xem có bị mất giấy tờ quan trọng không. Cái này cậu sẽ tham khảo thêm ý kiến của Gayle hoặc Armand
…….
“Được rồi Adam, sao anh cứ nhìn tôi như thế ?” Armand thở dài đặt tờ giấy đang đọc xuống bàn, thấy Adam đang cố gắng nín cười
“Tôi chỉ tự hỏi làm sao cậu bé có thể tặng anh một dấu hôn như thế kia nhỉ” Adam đáp . Mắt Armand nheo lại . Armand không trả lời tiếng nào, chính anh cũng ngạc nhiên, sau khi tắm rửa cho Destin và mình xong anh mới phát hiện một vết bầm tím hơi lớn nơi cổ .
“Thông tin về bố Destin đến đâu rồi?” Armand đổi đề tài.
“Tôi có cuộc hẹn với nhà trường trong vòng 1 giờ nữa . Còn ở trại trẻ mồ côi thì sao ?” Adam trả lời
“Thanh tra đã đến đó, họ tìm ra trại trẻ không làm đúng luật, hiện tại họ đã giúp đỡ những đứa trẻ mọi thứ. Tôi đang dự tính quyên tặng một khoản tiền lớn cho bọn trẻ vào cuối hè này.”
“Có phải đó là ý kiến của Destin?”
“Không , cậu ấy chưa biết . Tôi muốn tạo sự ngạc nhiên cho cậu bé.”
“Ok,” Adam đứng dậy “Tôi đi đây, sẽ thông tin cho anh sau”
“Cám ơn anh” Armand quay trở lại công việc của mình trong khi Adam rời phòng xuống xe hơi của mình. Anh không hiểu tại sao Armand lại hối thúc việc tìm kiếm thông tin về bố Destin . Anh không nghĩ việc này hợp logic sau khi Destin đã bày tỏ phản ứng mạnh mẽ với chuyện của ông ta.
Bước vào xe, anh lái thẳng đến trường học. Đó là một trường trung học nhỏ. Anh tiến vào văn phòng , gặp một phụ nữ đứng tuổi , bà hỏi anh “Tôi giúp gì được cho ông?”
“Tôi có gọi đến đây để tìm thông tin về một học sinh cũ của trường.” Adam chào bà, bà gật đầu
“Vâng, ông có thể cho biết tên học sinh ấy?”
“Um tôi không biết ,” Adam đáp làm bà hơi ngạc nhiên khẽ nhướng mày.
“Vậy thì làm sao tôi tìm ra ?” Bà hỏi lại anh, Adam mở hồ sơ đưa tấm hình mẹ Destin hồi trẻ cho bà xem.
“Ah vâng, Rosalie Rarry.” Người phụ nữ mỉm cười
“Tôi biết cô ấy, tôi đang tìm thông tin về người đàn ông đã làm cô ấy mang thai .” Adam đi thẳng vào vấn đề, anh không muốn tốn thời gian.
“Ồ?”
“Vâng” Adam đưa tấm hình của Destin cho bà xem, bà nhìn vào nó một hồi lâu rồi nói
“Anh ta không ở đây lâu, nhưng anh ta và Rosie yêu nhau ngay cái nhìn đầu tiên. Cậu bé đẹp nhỉ, sự pha trộn giữa ba và mẹ mình”
“Người cha có tên không?” Adam hỏi.
“Edward Page,” Bà nói một cách nhẹ nhàng. “Anh ấy chỉ ở đây 5 tháng, Rose bị suy sụp khi anh ta chuyển đến nhà họ hàng khác.”
“Ồ,”
“Rose sao rồi ?” Bà hỏi, thấy Adam cúi mặt xuống
“Tôi rất tiếc, cô ấy đã mất cách đây 6 năm.” Adam nói nhỏ , bà chỉ gật đầu rồi quay lại nhìn tấm hình Destin
“Cậu bé tên gì?”
“Destin,” Adam mỉm cười. “Cám ơn sự giúp đỡ của bà.”
“Không có chi” Bà đưa tấm hình lại cho Adam, anh rời khỏi văn phòng , trở vào xe, anh lấy hồ sơ ra và ghi tên người cha vào, sau đó anh về khách sạn . Giờ họ đã có tên ông, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn.
“Có tin nhắn gì không ?” Adam hỏi thư ký ngay khi anh về tới văn phong phòng mình
“Không thưa ngài, nhưng ngài Riesel có nhắn lại ngài ấy ra ngoài một chút ” . Adam gật đầu rồi vô phòng, anh mở vi tính và bắt đầu tìm kiếm
...............
Armand bước vào nhà, đến nhà bếp anh thấy Destin đang ngồi trước bàn làm gì đấy. Anh nhìn Destin lật những tờ giấy hoàn toàn chú tâm vào chúng. Anh nhẹ nhàng đi đến bên cậu bé
“Chào cưng ” Armand chậm chạp quay ghế và ôm Destin vào lòng
“Ồ không ” Destin cảm thấy cả người cứng lên. Nhắm mắt thả lỏng người vào cái ôm ấm áp của anh.
“Có chuyện gì sao?”
Destin vùi mặt vào cổ anh “ Không, tối hôm qua thật tuyệt vời , chỉ là em chưa sẵn sàng lập lại “
“Ồ anh hiểu” Armand mỉm cười, tay vuốt dọc lên xuống lưng cậu bé .Khi anh đẩy ra, anh thấy mặt cậu bé đỏ ửng lên, hai người nhìn nhau. “Destin?”
“Huh?” Destin hỏi, người quay lại giấy tờ trên bàn
“Em chắc không sao chứ?”
Cậu gật đầu. Anh ngồi xuống quan sát cậu, càng làm cậu đỏ mặt nhiều hơn “Em đang mắc cỡ chuyện gì thế?”
“Em.. um, À..,” Destin liếc nhìn anh, mắt cậu mở to khi thấy dấu hôn trên cổ anh . ” Em đang nghĩ tới tối hôm qua”
“Ồ”
“Em xin lỗi và cám ơn anh” Destin nói lí nhí
“Em xin lỗi về việc gì? “
“Um, vì đã ngất đi ” Destin thì thầm càng khó nghe . Cậu ngước lên thấy anh không nói gì mà chỉ cười, “Và cám ơn vì đã tắm cho em”
“Không sao đâu, em dễ thương lắm.” Armand đổi vị trí để có thế ôm Destin vào lòng, sau một vài giây anh nới lỏng ra đủ để hôn lên môi cậu . Nụ hôn tiến sâu hơn , tay anh vòng qua đỡ lưng cậu bé. Khi nụ hôn chấm dứt, anh nhìn vào mắt Destin “Anh rất vui vì đã cùng em buổi tối hôm qua.”
“Em cũng thế ” Destin cười dịu dàng với Armand. “Khuya rồi, chúng ta nên đi nghỉ thôi”
“Ừ” Armand ẵm cậu lên và đi ra cửa. “Àh, gia sư mới của em đã gọi đến văn phòng anh hôm nay, và muốn em gọi lại đấy”
“Anh không thể giúp em làm chuyện đó sao? Làm ơn đi ?”
“Không được, em phải tự làm , ngoài ra còn phải hẹn ngày gặp mặt nữa .”
Destin không phản đối gì, cậu gật đầu rồi ngã vào lòng anh.
……..
Destin nhìn Gayle và người phụ nữ ở chỗ cung cấp sĩ cây xanh. Cậu không nhớ cô ta tên gì và từ vẻ mặt của họ, cậu biết đang có vài rắc rối đây. Từ lúc cậu chấp nhận quản lý đội ngũ của Bailey và việc thiết kế phong cảnh, có quá nhiều rắc rối phải đương đầu.
“Tôi rất tiếc, Gayle, nhưng thậm chí là vì chị , tôi cũng sẽ không gia hạn thanh toán cho công ty của Bailey” .Cô ta liếc nhìn người tóc đỏ phía sau Gayle. “Ngoài ra, một nữa thời gian tôi làm việc với tập đoàn Riesel, tên đó đã nâng khống vào các khoản kế toán khiến tôi phải tất bật khá nhiều ”
“Thôi nào Sam, tôi đã kể cho chị hay chuyện gì xảy ra Bailey rồi mà ” Gayle nhìn người phụ nữ đang lắc đầu từ chối.
“Tôi sẽ không gia hạn thêm cho công ty của hắn ta, nếu hắn nhìn vào tài khoản của mình và rút tiền thêm một lần nữa thì sao” Sam nói. “Chị biết hắn là người như thế nào mà. Trả tiền trước , trước khi chị muốn giao dịch dưới tên công ty Bailey.”
“Vậy hãy đặt nó dưới tên của tôi” Gayle đề nghị, cô biết chị ta sẽ không gây khó dễ gì cho mình. Người phụ nữ đã gặp đủ rắc rối khi giao dịch với những người dỡ hơi và biết rằng ông chủ của mình chỉ để cho cô giao dịch với các công ty thiết kế phong cảnh.
“Tôi không thể làm thế, thôi nào Gayle, họ biết chị chuyên về thiết kế nội thất mà” .Sam nhìn người đàn ông phía sau lần nữa,giờ cô mới nhận ra người này còn trẻ lắm .“Tuy nhiên, nếu thay đổi tên công ty và mở một tài khoản mới thì chúng tôi…”
“Ah,” Gayle mỉm cười quay sang Destin. “Thế nào , nhóc?”
“Thế nào cái gì?” Destin không hiểu
“Em có một đội ngũ nhân viên, tất cả em cần là một cái tên” Gayle nhìn Destin , người đang tròn mắt ngạc nhiên. “Ồ thấy sao với cái tên : công ty thiết kế phong cảnh Destiny ?”
“Em không thể mở 1 công ty, Gayle,” Destin nói. “Em không biết điều hành nó”
“Em đã điều hành một cái trong 3 tuần qua rồi còn gì . Và đây chỉ là giúp chúng ta có thể thuận lợi hơn thôi. Đừng lo lắng , chị sẽ giúp đỡ thêm .”
“Được rồi” Destin đón lấy tờ giấy đăng ký từ tay Sam, cậu điền vào rồi đưa lại cho cô.
“Địa chỉ nhà và số điện thoại này?” Sam nhìn vào giấy rồi nhìn lên hai người
“Chúng làm sao?” Destin hỏi
cô mỉm cười. “Cậu sống với Armand Riesel?”
“Anh ấy thực sự không tệ đâu,”
“Tôi không biết, tôi chưa bao giờ đàm phán với anh ta. Mặc dù tôi có gọi đến một lần để hỏi anh ấy về bên tài chính chết tiệt đó, và tôi được bảo rằng mình không phải là ưu tiên hàng đầu, tôi nên liên lạc với ông Sharp.”
“Adam,” Destin cười dịu dàng. “Anh ấy là người thích hợp nhất để giao dịch đấy . Ai trong phòng kế toán cô muốn gặp thế?”
“Tất cả họ, chưa bao giờ gặp cùng một người hai lần cả. Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc kết thúc hợp đồng với tập đoàn Riesel nhưng nghĩ lại, tôi nên cho họ thêm một cơ hội.”
“Ồ,” Destin nhận ra mình không biết ai khác ngoài Adam và Angie, dĩ nhiên ngoài Armand . Việc kinh doanh khách sạn không gây hứng thú cho cậu nhưng giờ phải nghĩ đến nó thôi, phải có ai đó chăm sóc cây cối trong khách sạn chứ.
“Đi dạo vòng vòng chút xíu đi, tôi chuẩn bị xong những thứ khác cho cậu đóng dấu.” Sam quay trở vô một văn phòng nhỏ.
“Gayle,” Destin lên tiếng khi họ đi vào nhà kính “Tôi không bao giờ nghĩ công ty của Armand có thể xử sự như thế”
“À, bên bộ phân tài chính họ không tin những cây cối và hoa là thực tế. Họ nghĩ Armand nên để dành tiền cho những việc khác hơn là cho những thứ giả tạo này. Nhưng bà nội của anh ấy đã bắt Armand hứa phải giữ những thứ này lại và Angelica chắc chắn anh ấy phải thức hiện lời hứa đó”
“Ồ,” Destin đã hiểu. Hai giờ trôi qua khi cậu, với sự giúp đỡ của Sam, đã chọn lựa một số cây và hoa để sử dụng. Khi làm xong, họ quyết định đi ăn trưa trước khi quay lại khách sạn.
…………
“Vậy, kể tôi nghe anh đã tìm thấy gì?” Armand lên tiếng ngay khi Adam vào văn phòng và vừa ngồi xuống.
“ Người đàn ông đó khó dò ra hơn cả bệnh truyền nhiễm,” Adam đáp một cách khô khốc. Tuần vừa rồi anh đã dành hết thời gian của mình bên điện thoại và lướt từ trang danh bạ họ hàng này đến trang họ hàng khác. Người cuối cùng kể rằng ngay khi Edward đủ 18 tuổi, ông ta đã rời khỏi nhà và không ai nghe về ông nữa. Ít nhất người họ hàng ấy cũng gửi cho anh tấm hình của ông ấy.
“Gì đó?” Armand hỏi, với tay lấy tấm hình Adam đưa “Một người đẹp trai nhỉ, cha của Destin?”
“Vâng , khi ông ấy 18 tuổi,” Adam đáp.
“Anh còn đợi gì nữa? hãy tìm số thẻ bảo hiểm xã hội của ông ấy, tìm qua công việc của ổng .” Armand nói như thể Adam chưa từng nghĩ đến chúng.
“Tôi đã làm, có vẻ như ông ấy luôn di chuyển và làm những công việc kỳ lạ. Tôi đã tìm ra công việc ông ấy làm tháng vừa rồi, nhưng sau đó lại không biết ổng đi đâu.”
“Ồ,” Armand quan sát kỹ bức hình, họ có vài điểm giống nhau. Destin giống cha mình ở nụ cười và đôi mắt, ngoại trừ mái tóc của Destin nghiêng nhiều về màu đồng hơn mái tóc đỏ của ông ấy và tóc Edward không có những nhánh màu vàng nổi bật xen kẽ
“Chúng ta sẽ điều tra qua vài người bạn cùng làm chung với ông ấy xem có manh mối gì về chổ ở hiện nay không? ” Adam nhìn lên khi Armand không trả lời “Armand?”
“Huh? Ồ xin lỗi, tôi chỉ đang so sánh họ với nhau.”
“Tôi hiểu, và…?”
“Không có gì, chỉ là tôi nghĩ ông ấy trong có vẻ hơi ích kỷ hay đại loại như thế " .Armand trả tấm ảnh về cho Adam. “ Tôi nhận thấy ông ta không có cùng vẻ mặt ngây thơ như con trai mình"
“Ồ,” Adam quyết định đổi chủ đề “Vậy là tối nay Destin sẽ đi cùng với anh?”
“Dĩ nhiên, anh đã biết mà, Byron nhấn mạnh cậu bé phải có mặt” Armand ghét cái hình ảnh Destin và lão già ấy gặp nhau trong cùng một phòng. Và anh không có sự chọn lựa nào khác, không có ai thậm chí kể cả Armand nói ‘không’ với Byron Swift. “Và dĩ nhiên cả anh lẫn Angelica cũng sẽ có mặt.”
“Tất nhiên rồi,” Adam mỉm cười. “ Tôi nghĩ tôi nên về nhà chuẩn bị , tránh cho Angelica phải lo lắng.”
“Ừ, anh về đi” Armand chào tạm biệt Adam , anh quay trở lại công việc, nhận thấy nó cũng hoàn tất xong, anh thật sự rất muốn về luôn ngay bây giờ . Thở dài, anh xem lại hồ sơ của cha Destin. Người đàn ông này thật bí ẩn. Đầu tiên họ có ngày sinh nhật nhưng không có năm sinh , không địa chỉ hay thẻ bảo hiểm xã hội, và dù gia đình ông sống rất hạnh phúc, ông lại bỏ nhà đi không rõ tung tích.
Gạt mọi thứ qua một bên, Armand tự coi ngày làm việc hôm nay đã xong. Anh phải về nhà chuẩn bị và bảo đảm rằng Destin sẽ ăn mặc một cách thích hợp cho tối nay. Nghĩ thế anh đứng lên đi ra xe. Chuyến trở về nhà , Armand trầm tư không để ý xe đã dừng trước nhà, cho đến khi Gates mở cửa cho anh. Gật đầu chào Gates, anh vào nhà bếp, gặp Margaret đang pha trà. Anh nhìn quanh tìm Destin nhưng không thấy cậu . “Hey Margaret.”
“Chào buối tối, Armand, Destin đang chuẩn bị trên lầu ấy, Billy và Trey đang giúp cậu bé.”
“Sao vậy ?”
“Bởi vì cậu bé tôi nghiệp không biết ăn mặc sao cả, và Angie thì cũng đang bận nên không giúp nhiều được cho cậu ấy, vì thế Destin đã gọi điện thoại nhờ Billy”
“Ồ, vậy tôi cũng nên lên chuẩn bị cho mình luôn ? ”
“Ừ, và anh nên để yên cho cậu bé nhé ” Margaret mỉm cười khi Armand rời nhà bếp, lên lầu. Anh nhận thấy cánh cửa thông giữa phòng mình và Destin đã bị khóa về phía bên cậu . Anh vào nhà tắm , tắm rửa, thay đồ xong anh đến gõ cửa, mỉm cười khi nghe tiếng chạy vội vã trong phòng bên cạnh
“Gì ?” Destin cuối cùng cũng lên tiếng
“Em xong chưa hay anh xuống nhà bếp đợi em?”
“5 phút nữa, em sẽ gặp anh ở dưới ”
“Ok,” Armand rời phòng mình xuống nhà bếp, anh ngồi uống café trong lúc đợi cậu bé . Armand chơi với tách café và cảm thấy đang mất dần sự kiên nhẫn . Anh mong Destin nhanh lên để họ đừng bị đến trễ, nhưng anh cũng đang mong chờ xem Billy đã chuẩn bị gì cho cậu bé. Đến khi anh thấy không thể ngồi chờ nữa thì Billy xuất hiện
“Hello Armand,” Billy cười chào anh.
“Billy, rất vui được gặp cậu .” Armand thấy người đàn ông đi bên cạnh Billy, anh chắc đây là Trey, người mà Magarete có nhắc hồi nãy.
“Tôi muốn giới thiệu với cậu : Trey, tôi không chắc cậu có nhớ anh ấy không , nhưng cũng đã lâu lắm rồi ” Billy nói, Armand gật đầu chào Trey trước khi quay lại Billy.
“Đừng nhìn như ăn tươi nuốt sống tôi thế Armand, tụi tôi không dám làm bậy gì với búp bê bé nhỏ của cậu đâu.”
“Em không phải là búp bê” Destin dừng trước cửa phản đối trong khi Armand há hốc miệng ,nhìn cậu không chớp mắt.
“Thấy chưa, em đã nói là cậu ấy sẽ thèm chảy nước miếng mà,” Billy nháy mắt với Trey.
“Tôi không có chảy nước miếng” Armand phản đối dù mắt anh không thể rời khỏi Destin. Cậu bé đang mặt một cái quần bó cắt cụt bằng da , áo sơ mi trắng chỉ cài nút ở phía trên rốn một chút, để phơi bày vùng da nhỏ bên dưới Trên cổ đeo một sợi dây bằng da
“Anh không thích bộ này sao?” Destin tiến tới gần anh
“Um… oh… không, nó đẹp lắm,” Armand đáp, cười yếu ớt. Anh không muốn cho Destin hay rằng anh rất muốn kéo cậu lên lầu và bày tỏ cho cậu một cách chính xác anh yêu bộ đồ ấy như thế nào.
“Tốt” Destin cười hài lòng, cậu quay lại Billy và Trey. “Cám ơn hai anh nhé”
“Không có chi ” Billy cười, vỗ vào vai Destin, rồi gật đầu chào tạm biệt cả hai, anh và Trey ra về.
“Chúng ta đi chứ ?” Armand hỏi Destin
“Vâng” cậu để Armand vòng tay qua eo lưng mình “Ngủ ngon Maggie.”
“Ngủ ngon các chàng trai, chúc hai người vui vẻ nhé,”
Họ đi ra chiếc limo đang đợi sẵn ,Destin cười chào Gates rồi bước vô xe, Armand ngồi đối diện với cậu.
“Có chuyện gì sai sao, Armand?” Destin ngạc nhiên khi thấy anh vẫn nhìn mình
“À Không, anh chỉ đang lo lắng cho tối nay thôi. Ông già Swift thỉnh thoảng cũng độc địa lắm”
“Ồ,” Destin cúi mặt xuống vài giây rồi ngẩng lên, cậu tính nói nhưng nhìn thấy vẻ mặt hơi xanh và rất lo lắng của anh, cậu im lặng. Cậu hy vọng tối nay sẽ trôi qua tốt đẹp.
Khi họ đến khách sạn, Destin im lặng đi theo Armand . Cậu nhìn khắp nơi rất nhiều người mặc đồ sang trọng giàu có . Cậu cũng có thể thấy một số họ nhìn theo Armand và dĩ nhiên nhìn cả cậu.
“Đi nào,” Armand dẫn cậu bé đến bàn, nơi có sẵn một người đàn ông già ngồi đầu bàn và vài người khác ngồi xung quanh. “Byron.”
“Armand, hãy giới thiệu chúng tôi anh bạn đây đi .” Byron mỉm cười với Destin.
“Destin Rarry, đây là Byron Swift.” Armand nói.
“Chào ngài “ Destin chào đáp lại bẳng nụ cười nhỏ. Byron cũng cười và chỉ cái ghế kế bên, bên phải cho Destin ngồi , để Armand ngồi tiếp theo cậu bé
“Nghe nói Armand đang nuôi cậu, đúng không ?” Byron lên tiếng trước
“Vâng, rất tốt, cám ơn ông đã quan tâm ,” Destin trả lời một cách dịu dàng, cảm nhận Armand đang siết chặt tay mình dưới bàn. Cậu đã nghe Armand báo trước người đàn ông này có thể có ác ý nhưng thật sự Destin chưa thấy ông ấy ác chỗ nào cả.
“Vậy, Destin hãy kể tôi nghe cậu đang làm gì ? ” Byron hỏi tiếp, nụ cười của ông chuyển thành cái nhếch mép.
“Hiện tại tôi đang cùng với đội làm vườn thiết kế lại khu vực xung quanh khách sạn Westlake . Tôi cũng đang theo học để lấy bằng quản lý kinh doanh” Destin đáp, thấy cái cười nhếch mép của ông biến mất. “Tôi cũng từng làm việc với Dale Shoes một lúc nhưng không thích hợp lắm nên anh ấy đề nghị tôi nên dừng lại”
“Ồ,” Byron nhìn qua Armand. “Anh có người yêu khá nhiều tham vọng đấy.”
“Vâng, cậu ấy luôn thích bận rộn,” Armand đáp với nụ cười mím chặt môi. Anh mừng là Angelica và Adam vừa gia nhập với họ, hai người ngồi đối diện anh và Destin. Cuộc nói chuyện từ từ chuyển sang đề tài làm ăn làm Armand cảm thấy dễ chịu hơn nhưng vẫn chưa thả tay Destin ra. Càng ngạc nhiên hơn khi Byron dính chặt cậu bé bằng mọi cách ông ta có thể làm.
“Àh ” một trong những người khác trong bàn ăn quay sang hỏi Armand và Destin. “Rarry, cái họ rất quen. Cậu vó họ hàng gì với Eleanor và John không ?”
“Không , ông bà và cha mẹ Destin đã qua đời,” Adam vội trả lời giúp.
“Ồ tôi xin lỗi” .
Destin gật đầu, ngó sang Armand thấy anh đang nhìn mình, cậu cúi đầu xuống . Adam đã nói dối với người đàn ông ấy và cậu tự hỏi tại sao ? Armand đã nói với cậu ông bà mình còn sống, vậy tại sao Adam lại nói dối rằng họ đã chết?
“Tôi đang nghĩ …” Byron nhỏ nhẹ kéo Destin ra khỏi những suy nghĩ trong đầu khi họ chờ món tráng miệng đem ra. “Cái cây rất to ở nhà tôi bị đổ bởi cơn bão vừa rồi. Tôi muốn xây lại một khu vườn có thể tự sống mà không cần phải chăm sóc chúng nhiều.”
“À, nếu ông trồng thêm vài bụi cây nhỏ, chính giữa nó đặt một bức tượng hay đài phun nước hay thậm chí đơn giản như bể tắm cho chim , và sau đó để cây cối tự che dần khỏang cách , ông sẽ có một khu vườn rất đẹp mà ít tốn công chăm sóc chúng.” Destin im lặng nhìn ông dò hỏi . Cậu đã xem trong một cuốn sách có chỉ về cách tạo một khu vườn lâu năm và có những bức hình rất đẹp. “Và với ý tưởng như thế, đội làm vườn sẽ hoàn thành nó trong 1 ngày cuối tuần, trừ khi ông muốn thêm vài thứ sắc sảo hơn hay thêm nước hoặc điện chạy qua .”
“Ồ, cậu cứ như biết rõ mình đang nói gì đấy,có thể cậu và đội của cậu thực hiện chúng cho tôi nhé?” Byron hỏi, giọng rất thích thú
“Tôi phải bàn với đốc công của mình và xem sao đã ” Destin mỉm cười , cậu hơi quay nhẹ sang Armand khi cảm nhận tay anh đặt lên đùi mình nhưng thấy có vẻ anh không chú ý đến mình lắm. Sau món tráng miệng, mọi người bàn thêm chút ít về chuyện kinh doang rồi đến giờ chia tay.
“Nói anh nghe ,em nhận xét như thế nào về Byron?” Armand hỏi khi anh ôm Destin trong xe, khi hai người đang trên đường về
“Em nghĩ ông ấy cũng tốt ,” Destin ngáp dài một cái . “Ông ấy đề nghị em và đội làm vườn đến tạo cho nhà ổng một mảnh vườn sống lâu năm.”
“Và em đã trả lời ra sao?” Armand chú ý dường như Byron rất thích Destin và đã dùng đề nghị đó để trói cậu bé
“Em bảo ông ấy em cần bàn bạc với Corey, và phải xem công việc như thế nào trước khi quyết định nhận lời hay không” Destin dựa vào lồng ngực ấm áp của Armand , nghe 1 tiếng động, cậu ngước lên thấy Armand đang kiềm nén cơn cười .
“Anh xin lỗi,chỉ là bình thường với Byron chỉ có đồng ý hay không đồng ý , và thường thì đa số không ai dám nói không” Armand choàng hai tay ôm cậu “ít nhất nếu họ muốn giữ chỗ làm của họ.”
“Oh, ông ấy có vẻ hài lòng những lời em nói, thậm chí ổng còn đưa em danh thiếp và bảo em gọi khi có cơ hội.”
“Đã rất lâu rồi mới có người có thể thu hút được Byron Swift,”
“Adam đã tìm thấy ông bà của em , đúng không?” Destin thình lình thay đổi chủ đề
“Ừ” Armand biết trước, khi Adam nói họ đã chết, Destin sẽ hỏi câu hỏi này.
“Và họ chưa có chết ?”
- Armand gật đầu -.
“Họ ở đâu ?”
“Destin ,đừng mà ” Armand không muốn kể cho cậu nghe về họ
“Hãy nói em nghe đi”
“New Haven Manor,”
Cậu bé chỉ gật đầu rồi nhìn lên anh “Em đã gặp họ lần cuối tại đó , khi em 8 tuổi.”
“Sao cơ?” Hai tay Armand ôm chặt thêm người yêu bé nhỏ của mình.
“Mẹ em làm việc ở đó, bà nói hai người ấy không có ai đến thăm. Em không thích gặp họ vì họ mắng mẹ em là một con đ*, nói mẹ không tốt, mẹ là đồ rác rưởi . Điều đó làm mẹ em khóc rất nhiều và em không hiểu tại sao bà vẫn quay lại , bây giờ thì em đã hiểu. Khi bà lấy Tom, bà đã nghĩ làm ở chổ ấy. Em nghĩ lúc ấy em còn nhỏ nên không thể liên kết các sự việc với nhau”
“Anh xin lỗi ”
“Không sao đâu” Destin đan tay hai người với nhau , dựa lại vào ngực anh
“Chúng ta tới nhà rồi,” Armand báo khi chiếc limo dừng trước cửa, Gates xuống xe mở cửa cho hai người. Destin và Armand cùng vào trong nhà thẳng tiến lên lầu hai “Em cảm thấy sao?”
“Mệt và ê ẩm cả người , và buồn ngủ nữa”
“Ok,” Armand kéo cậu bé về phòng mình, anh cởi hết trang phục trên người cậu rồi đẩy cậu nằm xuống giường . Destin ngoan ngoãn chui vào chăn đợi anh trong lúc Armand cũng bỏ hết quần áo trên người. Anh nằm kế bên cậu, hôn phớt lên môi Destin rồi với tay tắt đèn, ôm cậu vào lòng , cả hai cùng chìm vào giấc ngủ
…………….
“Chào buổi sáng, Gayle,” Armand vừa vào văn phòng đã thấy Gayle có mặt. Cuộc họp vừa rồi của anh hơi bị muộn một chút.
“Chào Armand,” Gayle nhìn anh ngồi vào ghế, giở hồ sơ xem. Anh biết họ chi tiêu hơi quá ngân sách một chút vì Gayle đã gọi báo trước . Anh dừng lại khi thấy danh sách phía dưới công ty thiết kế phong cảnh . Gayle kể rằng Bailey đã bị truy nã và họ có người mới thay thế
“Gayle?” Armand nhìn cô. “Tại sao tên của Destin lại đăng ký là chủ của công ty thiết kế phong cảnh Destiny?”
“Bởi vì một cách chính xác trên pháp luật cậu ấy đã sở hữu nó,” Gayle cười. “Đó là cách duy nhất người cung cấp sĩ cây xanh chấp nhận . Và không có công ty thiết kế phong cảnh nào khác ở New England muốn làm việc cho anh”
“Ồ,” Armand tự hỏi tại sao Destin không thông báo cho mình hay “Và cậu ấy thích nó chứ?”
“Cậu ấy chấp nhận nó như cá gặp nước , bây giờ tất cả việc tôi phải làm là thuyết phục cậu bé tiến thêm 1 bước nữa và nắm giữ luôn công ty” Gayle cười thích thú “Cậu bé mới chấp nhận quản lý tạm thời đến khi khách sạn Westlake hoàn tất. Nhưng cậu bé có tài năng thật sự về nghề này đấy”
“Ồ. Cậu ấy có thật sự muốn làm việc trong lĩnh vực này không?”
“Tôi ngĩ là có đó Armand, cậu bé cực kỳ yêu nó . Và toàn đội cũng yêu mến , nghe lời cậu bé.” Gayle thấy Armand gật đầu “ Cậu bé có tất cả mọi thứ mình cần, có lẻ chỉ ngoại trừ một trụ sở của công ty.”
“Để tôi xem mình có thể giúp được gì, đây là điều tốt đấy .” Armand ký vào tờ giấy và chấp nhận cung cấp thêm kinh phí mới. Khi Gayle đi ra, anh liên lạc ngay với Adam.
“Vâng, Armand?” Adam bước vào văn phòng, ngồi xuống ghế đối diện anh.
“Tôi muốn anh giúp tôi vài thứ . Tôi muốn mở một tài khoản kinh doanh cho Destin dưới tên 'công ty thiết kế phong cảnh Destiny ' và một tài khoản cá nhân cho cậu bé mà không dính dáng gì tới tôi.”
“Được ” Adam đón tờ giấy Armand đưa. “Từ lúc nào Destin có công ty riêng thế?”
“Gayle đã thuyết phục cậu bé nhận nó, nói đó là cách tốt nhất cho kế hoạch Westlake hoàn tất . Và nếu cậu ấy có công ty riêng thì cần có nguồn lực để vận hành nó”
“Armand , anh có buồn khi cậu bé trở nên độc lập không?” Adam hỏi mà không chắc mình đọc được suy nghĩ hiên giờ của Armand
“Không, thực sự thì tôi thấy mừng khi cậu ấy có thể tự làm gì đó cho bản thân” Armand vui vì Destin dường như bắt đầu thành đạt.
“Ok, tôi sẽ làm chúng ngay,” Adam đứng dậy rời văn phòng.
“Cám ơn anh ” Armand quay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ , trời đang mưa, anh biết Destin sẽ không làm việc bữa nay . Nhặt tờ lịch làm việc hôm nay, anh thấy nó trống nguyên ngày, mỉm cười anh thu dọn hồ sơ và ra ngoài “ Cô Tate tôi sẽ ra ngoài cả ngày hôm nay đấy.”
“Vâng thưa ngài “
Anh xuống khách sạn, đi ra xe, Gates ngạc nhiên khi thấy ông chủ mình nhưng ông mỉm cười vì biết ngày hôm nay sắp xong. Ngay khi xe dừng lại trước nhà, Armand đi thẳng vào nhà bếp không thấy ai trong đó, anh lên phòng Destin. Anh thấy Destin đang ngủ, xung quanh cậu bày những tấm hình . Nhặt xem một tấm , anh thấy con cóc màu nâu yêu quí của Destin và lũ vịt . Anh ngạc nhiên khi gặp bức ảnh chụp Destin đang nằm ngủ trên bờ hồ với bầy vịt nằm trên người . Anh xếp những tấm hình lại ngay ngắn và cất lên bàn rồi quay lại cậu bé. Anh cúi xuống hôn nhẹ hai má , tạo tiếng lầm bầm khẽ từ Destin khi cậu hơi chuyển mình.
Armand mỉm cười thích thú, anh tự hỏi liệu mình có thể lột trần cậu bé mà không làm cậu thức giấc được không . Thảy cái áo vest qua một bên, anh cúi xuống lần nữa hôn dọc theo xương cằm , chầm chậm tiến lên môi . Khi môi anh đóng sát vào môi Destin anh nghe tiếng rên thoát ra.
“Armand,” Destin vòng tay ôm anh kéo sát vào mình “Sao hôm nay anh về sớm thế ?”
“Bởi vì trời mưa và anh biết em sẽ ở nhà.” Armand quấn lấy đôi môi Destin . Đẩy nhẹ người ra để kéo dây kéo áo thun của Destin . Anh mỉm cười, anh bắt đầu thích cái áo này. Miệng anh di chuyển xuống bên dưới và chọc ghẹo hai núm vú . Khi di chuyển xuống thấp hơn, Armand thở dài thỏa mãn . Nó giống như đã lâu lắm rồi họ không làm tình với nhau, dù hai tuần nay hai người luôn ân ái với nhau, những đêm nóng bỏng đầy cuồng nhiệt là điều bình thường. Nhưng bây giờ, anh muốn những vuốt ve chầm chậm , những tiếng rên khe khẽ và những tiếng thở hài lòng
Nắm lấy quần cậu bé, anh nhẹ nhàng tháo nút và dây kéo, từ từ cởi nó, anh hôn theo từng mảnh da được phơi bày . Đến khi nụ hôn tới mắt cá chân Destin, anh thả cái quần xuống sàn, sau đó lại di chuyển ,hôn trở lên theo đôi chân dài thon thả của cậu.
“Armand,” Destin rên rỉ cong người theo mỗi nụ hôn
“Đừng lo lắng, chúng ta có cả buổi chiều với nhau” Armand hôn chậm chậm trên bụng Destin, anh ngồi dậy và bắt đầu cởi hết quần áo mình , sau đó bỏ luôn cái chăn sang một bên, phơi bày một Destin trần trụi đang nằm trên tấm nệm và những cái gối. Anh mỉm cười nhìn hình ảnh Destin trên nền trắng của tấm ra giường, cúi xuống , anh đặt nhẹ môi mình lên thân thể ấm áp mềm mại của cậu bé.
“Armand,” Destin muốn nụ hôn mạnh bạo hơn nhưng Armand không đồng ý.
“Anh muốn yêu em từ từ” Armand chuyển môi mình lên cổ cậu. Chạm nhẹ, cắn nhẹ, nút lấy làn da mềm ấy , tay anh vuốt dài trên thân người Destin.
Destin rên lần nữa, cảm thấy hai người như trở lại thời điểm trước khi họ quan hệ. Armand thận trọng từng bước như lo lắng làm cậu bé hoảng sợ. Cậu giơ tay lên vuốt ve bộ ngực Armand, ngón tay chậm chạp mò mẫm trên đó.
“Destin,” Armand di chuyển tay mình từ từ theo thân người cậu bé lên phía trên, nắm lấy tay Destin và kéo nó ra khỏi ngực anh. Nhắm mắt anh trấn tĩnh lại cơn thèm khác đang chạy trong đầu mình .
“Không công bằng, anh được sờ em, em cũng muốn sờ lại.” Destin nhõng nhẻo dưới người anh.
“Không phải bây giờ” Armand đẩy tay cậu lên phía trên và hôn cậu một cái . “Hãy chỉ cảm nhận thôi”
“Em đang cố gắng chỉ cảm nhận đây,” Destin rên lên khi Armand cọ phần thân dưới hai người với nhau. Cậu giang rộng chân cho anh có đủ chỗ nằm vào, hai tay vòng ôm cổ anh. Nhắm mắt cậu tận hưởng cảm giác tay anh trên vùng nhạy cảm của mình.
Armand đổi thế, kéo tay Destin khỏi cổ mình, anh hôn dọc từ ngón tay lên cổ tay, dừng lại bên khủyu tay, anh mút nhẹ nó, rồi tiếp tục hôn lên cánh tay đến khi anh tìm thấy vùng vai trắng tái của cậu, anh rê lưỡi vòng quanh nó rồi đi về ngực cậu bé. Anh lại mút lấy cổ họng cậu. Destin rên rĩ cảm nhận sự hưng phấn dâng trào trong cơ thể. Armand chuyển qua bên tay bên kia, đến khi anh tới những ngón tay và mút lấy từng ngón.
“Armand,” Destin thở nhanh, miệng Armand trở về bên cằm cậu . Cậu cố nghiêng đầu để bắt giữ đôi môi anh nhưng chỉ nhận sự từ chối , anh lại đi xuống thân mình cậu. Anh chơi với từng núm vú đến khi nó rướng lên khao khát, anh dừng và mở ngăn tủ cạnh giường ngủ của Destin, nhưng nó trống không
“Destin?” Armand nhấc người lên một chút.
“Yeah?” Destin cố gắng mở mắt nhìn anh.
“Dầu đâu em?” Anh nhìn bộ mặt ngơ ngác của Destin vài giây rồi cậu bật cười
“Tất cả chúng ở trong phòng anh mà,” Destin nói. “Anh có muốn đi qua phòng anh lấy không?”
“Thật sự không muốn lắm” Armand đáp, Destin ngọ ngậy thoát khỏi người anh, cậu biến vào phòng tắm vài giây rồi mang ra một thứ gì đó.
“Được không ?” Destin đưa nó cho anh xem. Armand mỉm cười , trút hết nó ra tay rồi kéo cậu vào giường tiếp. Anh hôn cậu say đắm, lưỡi thám hiểm sâu bên trong. Destin cũng đáp trả. Cậu chợt mở to mắt khi Armand đưa ngón giữa vào người mình. Cậu quằn quại sung sướng khi anh sờ soạng bên trong chuẩn bị đường cho cuộc chinh phục . “Armand”
Một vài phút sau, Armand đổi tư thế và bắt đầu xâm nhập . Anh nhìn Destin mỉm cười, tiến chầm chậm vào trong cậu . Destin rên rĩ. Khi anh vùi vào sâu hoàn toàn, anh dừng lại cúi xuống hôn lên môi Destin, chọc ghẹo cặp môi hồng đầy dặn
“Chúa ơi, em đẹp quá,” Armand bắt đầu chuyển động từ từ
“Anh cũng thế” Destin thở nhanh, kéo anh hôn tiếp môi mình. Hai chân cậu khóa chặt người anh, tay lướt trên tấm lưng trơn mồ hôi . Nhấc người theo cử động của anh, cậu muốn hai người cứ thế này mãi. Armand nhìn khuôn mặt người yêu, đắm chìm trong đôi mắt xanh bạc tình tứ. Vòng hai tay vào bên dưới để hỗ trợ thêm, anh tăng dần tốc độ. Nhanh… và nhanh hơn nữa … Destin ngửa đầu ra sau, nhắm mắt rên lớn khi móng tay bấu chặt lưng anh. Một lúc sau cậu cảm nhận hơi ấm anh lấp đầy trong người mình, thở dài thỏa mãn khi thân thể nóng, đầy mồ hôi của Armand gục lên người cậu.
“Thật tuyệt vời,” Destin thì thào.
“Ừ ” Armand với cái quần đang nằm dưới sàn, anh lấy chiếc khăn tay trong túi quần ra, lau sạch người Destin và anh. Sau đó anh thảy nó vào thùng rác, rồi nằm xuống bên cậu, hai người ôm nhau ngủ một giấc no say.
………..
Armand cố gắng tập trung vào giấy tờ trên tay. Anh biết mình không nên lơ là công việc nhưng tâm trí anh cứ vẫn vơ về Destin và buổi chiều mưa . Hôm nay trời nắng rồi, và Destin đang đi làm . Nhìn lên , anh thấy Adam đang im lặng ngắm mình thích thú . Lắc đầu, anh trả bản báo cáo về cho Adam
“Tại sao tôi phải xem cái này ?” cuối cùng Armand hỏi.
“Bởi vì dù anh đang cuồng dại với đồ chơi mới, anh vẫn có công ty phải điều hành” Adam mỉm cười trước cái nhìn Armand tặng cho mình
“Tôi không cuồng dại với Destin,” Armand lắc đầu lần nữa. “Chỉ cần ký chúng thôi, tôi tin quyết định của anh.”
“Cám ơn. Ồ cái này đến khi anh đang họp.”
“À, những tấm vé” Armand mở bao bì ra xem.
“Cho việc gì thế ?”
“Một chuyến du thuyền ,” Armand cười đáp. “ Tôi dự định tạo ngạc nhiên cho cậu ấy khi khách sạn tu sửa xong . Nó được đặt trước cho cuối hè này, tôi nghĩ cậu bé sẽ thích lắm.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ thế,” Adam mỉm cười rời văn phòng. Armand nhấn số liên lạc với Gayle để yêu cầu cô đem tới giấy tờ về việc thiết kế. Nhưng Gayle không bắt máy và văn phòng cô cũng thông báo cô đã ra ngoài. Anh quyết định mình nên đến khách sạn, trước là xem công việc tiến hành đến đâu, sau là muốn nói chuyện với Gayle. Cái này không phải vì anh muốn đến gặp Destin hay muốn thấy cậu bé làm việc ngoài trời như thế nào.
Bước ra ngoài, anh hỏi cô thư ký “Trên lịch tôi còn gì không?”
“Ngài không có gì cho đến 4 giờ chiều ”
“Ok tôi đi gặp Gayle, tôi sẽ trở về trước 4 giờ.” Anh xuống xe và chỉ Gates chạy đến khách sạn . Khi đến nơi, anh thấy đội làm vườn đang ngồi nghĩ, một số đang nằm dưới tán cây lớn, một số ngồi trên nhưng khúc gỗ.
“Um Destin,” Corey gọi cậu khi thấy ngài Riesel đến gần. Destin ngẩng lên nhìn anh nhưng không có vẻ gì lo lắng lắm. Corey lùi một bước khi Armand đến bên Destin .
“Đang làm việc chăm chỉ nhỉ ?” Armand chọc, Destin mỉm cười dưới cái mũ đang đội
“Chuyện, còn hơn cả chăm chỉ ấy chứ ,” Destin nói, thấy Armand mỉm cười lại.
“Và đây là cách mà tiền bạc khó khăn mới kiếm được của tôi được tiêu xài ?”
Cậu bé chỉ nhúng vai.
“Destin,” Corey rít khẽ. “Cậu có biết đang nói chuyện với ai không?”
“Ừ, tôi biết,” Destin trả lời, Corey không hiểu nỗi nữa, anh nhìn qua lại hai người trước mặt . Anh không biết mình có nên tháo lui hay ở lại để bảo vệ ông chủ của mình.
“Và thưa ngài Rarry , hôm nay ngài có dự định làm gì nữa không ?” Armand hỏi, nhìn Destin, cậu đang giả bộ suy nghĩ một lúc rồi nói
“Không, thực sự tôi cũng tính đi về ,” Destin đứng dậy, chuyển giao hồ sơ cho Corey “Hãy hoàn tất những gì em nói, chúng ta sẽ gặp lại nhau ngày mai.”
“Vâng ,ông chủ ”
“Anh muốn đi gặp Gayle, em đi theo không?” Armand hỏi khi anh quay đi. Armand quét khắp khu vực tìm Michael
“Hôm nay cô ấy không ở đây, ngoài ra hôm nay em phải về gặp gia sư mới.”
“Vậy đi nào, anh chở em về nhà .” Armand dẫn đường cậu bé ra xe.
“Vâng” Cậu vẫy chào Corey và đi theo anh.
“Michael đâu rồi?”
“Vợ anh ấy có chuyện ở phòng khám và anh ấy đang ở đó với chỉ.” Destin bước vào xe, cậu dựa lung vào ghế cảm nhận cái lạnh trong xe.
“Ồ” Armand nói với Gates. “Hãy chạy đường dài nhất về nhà.”
“Vâng thưa ngài “ Gates đáp khi Armand vào trong xe
“Thoải mái thật.” Destin nói.
“Ừ,” Armand mỉm cười, anh ngắm cậu vài phút. “Thế công việc thế nào rồi?”
“Vẫn tốt lắm” Destin bới trong xấp giấy tờ cậu mang theo ra một tờ đưa cho Armand. Cậu hét lên khi Armand nắm giật cổ tay cậu kéo về phía chổ mình ngồi “Armand.”
“Hum?” Armand hỏi khi miệng anh tấn công vào cổ cậu còn tay thì tìm mở chỗ khóa trên áo cậu.
“Chúng ta không thể làm chuyện đó trên xe,” Destin đẩy ra , chỉ bị nhận thêm một nụ hôn cuồng nhiệt đến quên cả lí trí, đến khi Armand thả tay ra, cậu chỉ còn nhìn anh mà chưa kịp định thần lại. Không chống đối gì khi anh hôn lên ngực cậu “Armand em phải về nhà gặp gia sư mới.”
“Thì chúng ta đang đi về đấy” Armand thì thào khi lưỡi anh quấn trên ngực câu bé.
“Armand,” Destin rên rĩ, anh chuyển cậu ngồi cưỡi trên đùi mình.Tay anh lần ra phía sau nắm chặt , hơi nóng từ tay anh xuyên qua lớp quần jean. Destin cố tránh càng xa anh càng tốt. “Armand chúng ta không thể làm việc này, em sẽ trễ mất ”
“Ừ ” Armand đáp khẽ, tay anh tìm về phía trước quần Destin và xoa xoa lên nó . Một nụ cười quỷ quyệt hiện lên trên mặt anh khi nhìn thấy mắt Destin giãn ra trong sung sướng và bắt đầu di chuyển theo nhịp tay anh “Anh nghĩ mình nên dừng lại ”
“Armand,” Destin rít lên. Anh nâng cậu cao hơn để môi có thể tấn công vào vùng da trên bụng. Destin thoát ra một tiếng rên , cậu nhắm mắt tận hưởng rồi lại chợt mở to khi Armand ngừng cuộc tấn công của mình “Không , đừng dừng”
“Destin,” Armand thì thầm vào tai cậu. “Em đang nói chuyện khó hiểu đấy, rốt cuộc muốn anh dừng hay tiếp tục?”
Destin oằn người khi môi anh hôn lên cổ , cậu muốn anh dừng nhưng cũng muốn anh tiếp tục. Cậu không muốn về nhà trong tình trạng đang hưng phấn thế này. Gục đầu lên vai Armand cậu nhắm mắt.
“Sao nào?” Tay Armand chạy lên xuống sau lưng trần của cậu
“Em không biết ” Destin nói, nghe có vẻ sắp khóc. “Em muốn anh, nhưng em không nghĩ mình có đủ thời gian, vả lại trên xe cũng không có dầu.”
“Em nói đúng” Armand đáp nhỏ nhẹ, hy vọng cậu bé sẽ tự mình tách ra nhưng cậu cứ gục trên vai anh. Armand không kìm nổi, anh đưa tay ra phía trước quần, tạo thêm tiếng rên từ cậu .Anh thả Destin nằm trên băng ghế, tay lần xuống mở khóa quần , miệng anh thay thế chỗ vải vừa bị cởi ra.
“Armand,” Destin thét lên khi bị vây trong cái nóng của anh.
..................
..........
.....
...
“Tôi xin lỗi, tôi không biết cái gì làm cậu ấy về trễ thế ,” Margaret nói chuyện với người phụ nữ đang ngồi trong nhà bếp
“Có lẽ có chuyện bận gì đó?” Người phụ nữ gợi ý, vừa ngay sau đó họ nghe tiếng mở cửa mạnh và tiếng ai đó vội vã chạy vào.
“ Có thể là Destin,” Margaret vừa dứt lời thì cậu bé xuất hiện, thở hổn hển
“Xin lỗi ” Destin dừng lại hít thở sâu . Cậu sẽ bắt đền Armand sau về tội đã làm mình trễ nãi, và khi nghĩ tới chuyện mới xảy ra trong xe, mặt cậu đỏ lên “Xin lỗi , em về trễ.”
“Không sao” người phụ nữ đứng dậy “Tôi là Tamara Joy.”
“Destin,” Cậu bắt tay cô “Em hơi bốc mùi, cô có thể chờ em thêm 5 phút không ?”
“Dĩ nhiển rồi, em muốn ta học ở đâu?” Tamara hỏi
“Nhà bếp nhé?” Destin hy vọng
“Được thôi ”
“Hay tốt hơn ta ra ngoài hiên nhé,” Destin chụp lấy quả táo cắn một miếng rồi đi nhanh lên phòng.
“Đi nào, để tôi chỉ chổ cho cô ,” Margaret hướng dẫn cho gia sư mới. Vài phút sau, Destin trở xuống, người thơm tho với tập sách đầy đủ.
“Ok, ông Terrance có giữ những bản báo cáo việc học của cậu.” Cô lôi ra vài thứ trong túi xách.
“Cô đã nói chuyện với Terrance?” Destin ghét phải phát âm tên của người đàn ông này.
“Tôi đã tiếp xúc với ông ấy, nhưng ông ta mới đưa chúng gần đây thôi. Ngoài việc cậu là người yêu của ngài Riesel , ông ta còn bảo cuộc sống của cậu nằm trong tay anh ấy.” Cô nhìn lên Destin “Bộ anh ta đã làm gì cậu sao?”
“Không đâu, cô Joy,”
“Hãy gọi tôi là Tamara,” cô vỗ nhẹ lên tay cậu.
“Ok…um … em đang làm việc với Gayle Rogers về dự án khách sạn Westlake . ” Destin đưa cho cô xem quyển ghi chép công việc hằng ngày của mình “Và hiện nay em đang làm trong cộng ty thiết kế phong cảnh”
“Ok,” Tamara nhìn vào quyển ghi chép “Tốt lắ, cậu đã có nhiếu tiến bộ hơn trước…um .”
“Đừng lo lắng về nó, hãy quên Terrance và chúng ta tiếp tục hướng về phía trước nhé?” Destin hỏi, cô gật đầu.
“Được rồi, nghe nói cậu đang muốn lấy bằng quản lý kinh doang và muốn học thêm về kế toán, và một tý về nhiếp ảnh ?”
“Vâng, nó có ghi trong hồ sơ của cô đấy ,” Destin mỉm cười
“Ừ tôi biết, tôi có dạy một lớp học nhiếp ảnh ở trường. Cậu có từng nghĩ sẽ đến trường không , tôi biết cậu đủ khả năng theo học ở đấy.”
“Em chưa bao giờ nghĩ về điều đó,” Destin tự hỏi Armand sẽ nghỉ sao về việc này .
“Được rồi, tôi sẽ dạy thêm bên ngoài cho cậu.” Cô mỉm cười, và hai người bắt đầu buổi học. Một lúc sau, Destin ngẩng lên thấy Michael đang đi lại mình
“Hey Michael,” Destin chào anh làm Tamara cũng chú ý.
“Hey, tôi muốn báo cậu hay ngài Riesel muốn gặp cậu ở văn phòng khi cậu học xong.”
Destin gật đầu, cậu tự hỏi Armand muốn gì nhỉ , có chuyện gì sao anh không nói lúc hai người trên xe?
………………………………………….
“Tôi đến đây để gặp Armand,” Destin nói với cô thư ký, cô mỉm cười nhấc điện thoại lên.
“ Ngài Riesel, có cậu Rarry đến đây để gặp ngài.” Cô lắng nghe đầu dây bên kia vài giây rồi cúp máy “ mời cậu vào.”
“Cám ơn cô ” Destin vào văn phòng, gật đầu chào Adam và Armand rồi ngồi xuống ghế.
“Chúc mừng em ” Adam cười, thấy Destin hơi bối rối
“Vì việc gì ?” Destin không hiểu tại sao anh lại chúc mừng mình, cậu ngó sang Armand, anh đưa cho cậu một phong bì lớn. Mở nó ra, mắt cậu mở to khi đọc những giấy tờ trong đó.
“Gayle nghĩ em nên chính thức làm chủ công ty,” Armand nói, Destin hết nhìn anh rồi nhìn lại hồ sơ trên tay.
“Em thực sự không bao giờ nghĩ về điều đó , những giấy tờ này là gì thế ?”
“Giấy xin phép đăng ký kinh doanh, nếu em muốn sở hữu một công ty ,em phải điền vào chúng .” Armand nói, Destin quan sát anh , đây là một Armand hoàn toàn mới với cậu, một bộ mặt khác mà cậu chưa thấy trước đây
“Anh có giận không?” Destin hỏi.
“Không, nếu em thực sự muốn làm, anh nghĩ đây là một ý kiến tuyệt vời”
“Được rồi ” Destin cầm cây viết Adam đưa cho cậu ,ký vào tờ giấy.
“Xong thì đưa chúng cho Adam,” Armand hướng dẫn cho cậu
“Cám ơn anh ” Cậu nói nhỏ nhẹ khi Adam cầm lấy hồ sơ.
“Tôi gặp hai người sau nhé,” Adam đứng dậy chào tạm biệt rồi rời phòng. Còn lại hai người, Armand hỏi khi cậu có vẻ hơi trầm tư
“Destin em không sao chứ ? Đến đây nào ”
“Vâng ” Destin đứng lên, đi vòng qua bàn, anh kéo cậu ngồi vào lòng mình
“Anh thực sự không giận gì chứ?”
“Không đâu, sao thế em ?” Armand nghe giọng cậu bé hơi buồn buồn khi hỏi anh . Destin không trả lời , chỉ dựa đầu lên ngực anh. “Destin nói anh hay có chuyện gì thế?”
“Thật sự không có gì cả .” Destin nhắm mắt từ chối nhìn vào mắt Armand. Cậu đã nghe những câu chuyện kể về những người tình trước của anh, rằng anh thường chỉ cặp với họ vài tháng là chia tay , rằng Val là người có mối quan hệ dài nhất và sống với anh khoảng một năm rưỡi. Thêm vào đó , Magarette có nhận xét do Val không thể tự chăm sóc mình nên mới sống cùng anh lâu thế.
“Em chắc chứ?” Armand lo lắng.
“Vâng ,” Destin ngẩng lên nhìn anh một lúc rồi vòng hai tay qua cổ, hôn nhẹ lên môi anh. Nhưng Armand đã chủ động hôn lại, không cuồng nhiệt nhưng cũng đủ làm cậu hơi khó thở. Dù vậy, Destin vẫn sợ, sợ giây phút mình tỉnh dậy và Armand không là gì ngoài một giấc mơ.
“Anh dẫn em ra ngoài ăn tối tối nay nhé ?” Armand đề nghị , anh muốn thay đổi không khí cho cậu bé vui , Destin mỉm cười gật đầu
“Em sẽ về nhà và thay đồ trước ,” Destin ra khỏi lòng anh tính về sớm nhưng Armand lắc đầu từ chối
“Em không cần ,” Armand đứng lên theo, anh khoác vai cậu, hai người cùng đi ra. Họ gặp Tate và Michael đang nói chuyện với nhau. “Cô Tate, chúc cô một buổi tối vui vẻ nhé.”
“Cám ơn ngài ” cô chào rồi đi về.
“Michael hôm nay anh được nghỉ đấy ” Armand thông báo
“Chúc anh ngủ ngon, Michael,” Destin tạm biệt anh, Armand lấy ra điện thoại và nhấn số
“Gates. Chú về nhà nghỉ đi nhé.” Rồi Anh dẫn cậu xuống thang máy đến bãi đỗ xe, tiến thẳng tới chiếc Porsche màu đen láng cóng có thể bỏ mui xe được.
“Wow.”
“Ừ, nó đẹp đấy chứ ?” Armand rút chìa khóa xe, ấn nút mở khóa, mở cửa trước cho cậu lên. Ngồi vào xe, cậu mỉm cười thích thú nhìn anh đi vòng qua ghế tài xế
“ giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Um,” Destin nghĩ ngợi trong khi Armand khởi động xe và xếp mui lại. Cậu không biết đi đâu, đành nhún vai chờ Armand
“Ok, em có muốn đến những nơi em từng sống hay biết đến không ?” Armand hỏi khi lái xe ra ngoài
“Em không biết, đã lâu em chưa tới chỗ tiệm ăn tối Benny”
“Ok đến Benny. Thức ăn ở đó ngon không ? “ Armand vừa hỏi vừa lái xe
“Kinh khủng lắm” Destin trả lời, nghe tiếng anh than vãn nhưng anh vẫn lái hướng về tiệm làm cậu ngạc nhiên. Khi họ gần đến nơi, Armand quay qua hỏi cậu
“Khủng khiếp như thế nào?”
“Tùy thuộc vào cái định nghĩa khủng khiếp của anh là gì,”
Xe rẽ vào cửa tiệm, nó nằm trong vùng không xa trại trẻ mồ côi lắm
“Vậy em định nghĩ khủng khiếp của em như thế nào?” Armand cười hỏi Destin
“Tùy theo hoàn cảnh, như lúc em sống trên đường phố hay lúc em dọn về nhà anh ?” Destin cười đáp lại , Armand chỉ biết lắc đầu.
“Sao anh có dự cảm mình phải nhờ Magarette làm thứ gì khi về nhà quá?” Họ ra khỏi xe, Destin đi trước dẫn đường.
“Đang làm đ*** sao, Destin?” Một giọng nói vang lên làm Armand tức giận quay phắt lại một nhóm 3 thằng con trai và một đứa con gái. Anh cảm thấy Destin nắm tay mình cản lại.
“Bỏ đi, Armand,thằng đó không đáng đâu,” Destin kéo anh vào tiệm
“DESTIN!” Một giọng nữ cao chót vót thét lên trước khi khối màu xanh trắng ập đến cậu bé ,xô cậu ngã vào Armand . “Ôi chúa ơi, đã lâu lắm rồi không nghe tin tức về anh và mẹ anh, em cứ tưởng chuyện gì xấu đã xảy ra , và Danny kể anh bị nhóm lưu manh ấy đánh thê thảm gần như sắp chết , em hy vọng chuyện đó không có thật .”
Cô gái đứng trước Destin dừng lại, lấy một hơi dài . Armand thấy thú vị khi một cô gái nhỏ bé như vậy có thể nói một tràng dài trong một hơi và tự hỏi liệu Destin có hiểu cô đã nói gì không nhỉ. Cô gái nhìn cậu chờ câu trả lời.
“Rất vui được gặp em , Shirley,” Destin vỗ vỗ lên đầu cô bé trước khi đi đến quầy .
“Thế, anh đã ở đâu, huh huh?” cô bé liến thoắng theo sau cậu
“Quanh đây thôi ” Destin nhìn xuống cô bé khi cậu và Armand ngồi vào bàn. Armand thấy một phụ nữ to lớn, không đoán chính xác được tuổi , đang tiến về phía hai người. Từ xa, bà trông như 30, nhưng đến gần thì khoảng 60 tuổi.
“Hey Benny.”
“Destin,” người phụ nữ nói cộc cằn.
“Hai phần đặc biệt.” Destin nhỏ nhẹ đáp, bà gật đầu quay đi gọi hai phần đặc biệt trong nhà bếp rồi ngó lại cậu
“Cháu trông tốt đấy chứ,” cái giọng thô lỗ đã hơi mềm xuống một chút.
“Cám ơn bác ”
“ Bạn cháu là ai vậy ?”
“Đây là Armand,” cậu giới thiệu anh, bà chỉ dòm anh một cái rồi quay sang cậu
“Cháu dạo này ở đâu, sao bác không thấy cháu ghé đây nữa?” Bà hỏi, ngó ra cữa khi có một nhóm 5 thằng con trai bước vào
“Hiện cháu đang làm việc ở công ty thiết kế phong cảnh, đang trong dự án nâng cấp khách sạn Westlake.”
“Ah, đúng rồi, nhà Riesel cũng thường ghé đây ăn khi bố của bác còn làm việc ở đây.” Benny nhún vai. “Thế cháu đang sống ở đâu, bác biết cháu không ở trại mồ côi lâu rồi?”
“Ở HorseView,” Destin đáp khi Benny đón lấy hai phần ăn của họ đặt xuống bàn
“Chỉ có một ngôi nhà ở HorseView thôi ” Bà ngó qua Armand sau đó trở về Destin trong khi cậu nhìn xuống dĩa hamberger của mình.
“Vâng, nó đó, không thể lạc được” Destin đáp rồi chợt hỏi, giọng có vẻ không quan tâm lắm . “Danny đâu rồi bác ?”
“Danny?” Bà cúi mặt xuống.
“Destin?” Armand thấy cậu nhìn anh vài giây sau đó đảo mắt một vòng tiệm ăn và dừng lại nơi thằng con trai vừa nói xấu cậu hồi nãy , rồi quay lại người phụ nữ.
“Benny ,Danny đâu rồi ?” cậu hỏi lần nữa.
“Trụ sở Juvenal,” bà ngước lên.
“Ừ, Danny bé nhỏ tội nghiệp đang ngồi tù đó ”. Thằng hồi nãy lại lên tiếng , hắn đang đi về phía họ . “Mày biết đấy, khi không có mày ở đây giúp nó nữa, Danny bé nhỏ gặp rắc rối với thói quen cũ của mình .”
“Câm miệng đi, Davis,” Destin nhìn Benny. “Bao lâu rồi bác?”
“Tháng vừa rồi, chỉ sau khi nó nói nó thấy cháu bị đánh đến chết nhưng khi họ tới đó cháu đã biến mất. Chúng tôi đã nghĩ có lẽ cuối cùng hắn đã thuyết phục được cháu trở thành người của hắn”
“Ah ,” Davis ngồi xuống đối diện với Destin. “Nhưng mày nói mày sẽ không bao giờ làm người tình của ai, thế mà lại để một mình Carver biến mày thành tên đ* của hắn .”
“Còn mày thì sao, Davis? Mày ghen vì Carver muốn thay thế mày .” Destin hối hận vì đã dẫn Armand tới đây . Một vài chuyện trong thời gian cậu lang thang trên đường phố mà cậu muốn quên đi.
“Em chưa bao giờ kể về chuyện này.” Armand lên tiếng , tay khuấy khuấy miếng khoai tây chiên
“Vâng, có vài chuyện tốt nhất không nên nhắc tới,” Destin nhìn anh, cố xem anh có đang giận hay không.
“Vậy, để tao đoán nhé ,” Davis với tay sờ Destin. “Gã này với chiếc Porsche của hắn hiện giờ là tên tú ông cho mày hả ?”
Armand đứng bật dậy bảo vệ người yêu mình nhưng Destin kịp giữ chặt cánh tay anh , cản lại . Anh nhìn Destin khi cậu tiếp tục đo mắt với Davis đến khi tên kia ngó sang chỗ khác. Vài phút sau, hắn quay lại nhìn cậu .
“Thế nào?” Davis hỏi.
“Anh ấy không phải là tay dẫn khách cho tao, Davis,” Destin trả lời, tên kia gật đầu hiểu , hắn biến đi cùng những đứa khác , còn Destin ngồi ăn tiếp phần mình.
“Destin?” Armand tự hỏi mình có thật sự muốn biết về quá khứ của người yêu không.
“Yeah?” Destin đáp, giọng miễn cưỡng.
“Em không sao chứ ?” Anh quyết định quên đi câu hỏi . Anh chỉ cần biết Destin hiện tại là đủ, không cần biết Destin trong quá khứ.
“Không sao “ Destin mỉm cười với anh. Cậu mừng vì Armand không thắc mắc về quá khứ của mình, nhưng cậu cũng chưa sẵn sàng để trả lời chúng . Hai người im lặng ăn , đến cuối buổi Destin trò chuyện một lúc với Benny rồi họ ra xe trở về nhà . Armand liếc nhìn Destin khi anh lái xe. Anh không thích gương mặt im lặng và lãnh đạm của người yêu hiện giờ chút nào. Destin đã cho Benny số điện thoại của cậu để giữ liên lạc về chuyện của Danny, và Armand không chắc đó là ý kiến hay. Nhưng anh biết Destin là người hay giúp đỡ người khác.
…………………..
Khi Armand dừng xe trước cửa nhà, anh phải thừa nhận rằng anh đã ghen, ghen với tất cả những ai cần hay ham muốn người yêu anh. Và cảm xúc này không dễ chịu chút nào . Anh im lặng theo sau người yêu vào nhà, Magarette đã đi nghĩ, anh khoác vai Destin dẫn thẳng lên phòng ngủ của mình.
Ngay lúc vừa vào bên trong phòng, anh đá chân đóng cửa lại , tay thì cởi nhanh hết quần áo trên người cậu bé. Anh mặc kệ lời phản đối yếu ớt của cậu, khi cậu biện minh rằng mình còn phải làm bài tập về nhà . Khi anh không nghe cậu phản đối gì nữa, Destin vừa bị lột trần xong, anh tấn công ngay làn da mềm mịn , vừa cởi quần áo của mình.
“Armand,” Destin gọi nhỏ khi anh đẩy cậu về nằm sấp xuống giường . Armand không trả lời, không một từ nào thoát ra, chỉ có cái miệng di chuyển trên lưng Destin. Dừng lại, anh ngắm nhìn những dấu hôn mình mới tạo phía sau ót cậu. Anh có thể thấy nó và cảm nhận nó. Anh tiếp tục đánh dấu cậu bé, trong người anh có sự thôi thúc phải đánh dấu nhiều hơn.
Cúi xuống , anh hôn giữa lưng Destin, chầm chậm lật người cậu lại, môi vẫn không rời khỏi làn da, lưỡi chạy dọc một vòng quanh cơ thể ngọt ngào đó. Anh di chuyển vòng quanh cái rốn tạo nên tiếng rên từ cậu bé, anh tiếp tục hướng lên cổ, nút ,hôn, ngấu nghiến nó , tạo nhiều vết hôn trên làn da non, anh không dừng lại.
Nhìn trong mắt Destin, anh thấy quá nhiều ngọt ngào, quá nhiều tin tưởng , đôi mắt đó có cần phải nhìn anh tin tưởng như thế không, trong khi trong đầu anh , con quái vật ghen tuông đang gào thét ? Cúi xuống, anh hôn thô bạo lên đôi môi, bắt cậu bé phải mở miệng để lưỡi anh chiếm lấy vị ngọt trong đó. Khi nụ hôn chấm dứt, anh đẩy ra nhìn Destin đang mỉm cười lim dim mắt hài lòng.
Bật dậy, anh mở tủ lấy chai dầu bôi trơn ra, hôn Destin và lật ngược cho cậu nằm sấp xuống giường. Anh nhễu dầu lên ngón tay rồi chầm chậm đưa nó vào cửa mình cậu, khiến Destin run rẩy rên lên. Anh ấn người cậu xuống khi Destin cố nhấc mông tiếp xúc tay nhiều hơn, cúi xuống anh hôn dọc sống lưng rồi mút, ngậm lấy nó, đánh dấu mỗi đốt sống đi qua. Đưa thêm một ngón tay vào, anh nghe tiếng rên từ cậu, tiếp tục hôn và tiếp tục đưa thêm ngón tay thứ ba vào.
“Armand,” Destin rít lên ,cố mở rộng chân ra nhưng Armanh đã cố định đùi cậu lại. Thậm chí dù đã bôi trơn bằng dầu, nhưng mỗi cái đẩy tay của anh khiến một cơn đau nhẹ chạy dọc người cậu. Armand nguýt tay một vòng kéo theo tiếng rít từ cậu . Anh vẫn vừa hôn lên làn da đã tả tơi , vừa di chuyển các ngón tay, gây thêm nhiều tiếng xuýt xoa và rên rĩ cho người yêu.
Rút tay ra , anh lập tức thay thế vào vị trí đó, ấn toàn bộ sức nặng lên thân thể bé nhỏ của Destin, xâm nhập mạnh bạo hơn bình thường.
“Ow Armand đau…” Destin la lên, nhích hông hơi xa ra, sát xuống giường.
“Xin lỗi ” Armand nhẹ nhàng hôn một bên mặt Destin, anh dừng lại chờ đến khi cậu hoàn toàn thư giãn . Armand đan chặt tay mình với tay Destin, và bắt đầu chuyển động .
Destin nhắm mắt, cắn chặt răng, mỗi chuyển động mạnh bạo của anh đều vừa tạo cơn đau vừa gây ra sự khoái cảm. Cơn đau cũng không tệ lắm, nó giống như một sự khó chịu thì đúng hơn và Armand cũng không vào sâu nhất , dù nếu anh có cho phép Destin rộng chân hơn.
“Armand sâu hơn đi ” Destin rên rĩ khi cảm giác khó chịu cũng biến mất mà thay vào đó hoàn toàn là sự khoái cảm. Mở mắt ra, cậu thấy anh đang nhìn mình. Cậu đắm chìm trong ánh mắt sâu thẳm ấy rồi thở gấp khi anh tiến vào sâu nhất mà anh có thể . Armanh hôn Destin, để hơi thở gấp gáp của hai người hòa quyện vào nhau
Destin cố gắng giang chân lần nữa chỉ làm đùi Armand giữ chắc lại. Cậu năn nỉ anh cho mình mở chân hoặc được nhấc hông lên , nhưng chỉ nhận được cái hôn dài làm cậu thở còn khó khăn huống chi là nói . Không chỉ thế, Armand cố tình bỏ bê một phần cơ thể quan trọng của cậu làm nó thỉnh thoảng đụng nhẹ xuống tấm ra giường khiến Destin không chịu nổi phải dùng một tay chăm sóc “Nó”. Armand biết điều đó và anh mỉm cười khoái trá . Anh dùng tay chận ngay đầu nó và vẫn tiếp tục chuyển động .
“Armand,” Destin rít lên, cố nhấc hông theo mỗi cử động của anh. Cậu nhìn thấy anh nhắm mắt và tận hưỡng cảm giác đến đĩnh khoái lạc trong khi mình thì vẫn chưa tới nơi. Cậu la lên phản đối khi anh rút ra khỏi người mình, miệng anh lại tiếp tục đánh dấu trên da cậu . Destin buộc phải dùng tay giúp mình nhưng anh đã nới lỏng tay cậu ra .
“Không công bằng, phải để em hoàn tất nó chứ.”
Armand không trả lời, điều này càng khiến Destin cực kỳ bực mình. Nước mắt sắp rơi thì Armand lật ngửa cậu , cúi xuống hôn nhẹ lên môi ,trước khi day day bờ môi dưới. Khi cậu tính dùng tay lần nữa thì Armand lại cản và giữ chặt tay cậu
“Em là của anh” Armand thì thầm
“Vâng “ Destin rên rĩ khi miệng anh vòng quanh ngực, tay sờ làn da chỗ giao nhau giữa hai chân cậu nhưng chỉ thỉnh thoảng mới chạm vào vùng “Nhạy cảm” nhất .
“Thấy không, anh đang kiểm soát em”
“Armand làm ơn mà ” Destin khóc nấc , năn nỉ anh. Lúc này anh nằm thấp xuống phía dưới, dùng miệng và lưỡi vờn “Nó”. Destin lại dùng tay lần nữa nhưng vẫn bị anh gạt đi. Cậu rít lên khi cảm giác nóng ẩm của miệng anh bắt đầu thật sự cung phụng “Nó” .
Destin nhắm mắt tận hưởng cảm giác được giải phóng và cậu đang mong đợi. Tiếng rên lớn thoát ra , cậu xuất hết vào miệng anh.
“Destin?” Armand gọi dịu dàng khi hai người đã bớt mệt , tay anh vuốt ve ngực cậu . Mắt cậu hé mở nhìn anh “Sao em không kể anh nghe về thằng khốn cố ép em bán thân?”
“Um,” Destin thật sự không muốn nhắc đến chuyện này sau khi đã ân ái . “Em không nghĩ nó quan trọng, vì dù sao chuyện đó cũng không xảy ra.”
“Nếu như em đủ đói …” Armand phản bác khiến Destin tức tối, lồng lên
“Không bao giờ em làm chuyện đó ” Destin thét lên nhìn thẳng mặt anh “Em thà chết đói còn hơn phải đi bán thân”
“Thật sao ?” Armand hỏi ngược lại dù anh biết mình không nên so sánh tình huống giữa anh và Destin với tình huống Destin bán thân cho người khác. Nhưng anh vẫn còn rất giận, giận cả bản thân vì để sự ghen tuông chiếm hữu lý trí , giận cả con quái vật đang gầm thét trong đầu, đang kêu gào sự sở hữu Destin.
“Đó là chuyện khác,” Destin nói , giọng cố gắng kìm hãm.
“Thật chứ ? Chẳng phải em chộp ngay cơ hội làm đ* của anh sao .” Armand bác lại không chủ ý, anh hứng ngay cái tát trời giáng vào má mình . Anh choáng váng, tay sờ má, ngỡ ngàng nhìn Destin rời khỏi phòng, dáng đi hơi khập khiễng nhưng đầu vẫn ngẩng cao. Khi cánh cửa thông giữa hai phòng đóng sầm một tiếng, anh đứng lên vào phòng tắm. Anh biết mình nên xin lỗi cậu bé và giải thích cho cậu hiểu tại sao anh lại nói thế và làm thế.
Destin cố gắng không khóc . Làm sao mà Armand dám thốt nên từ ấy với cậu ? Làm sao anh dám gọi cậu là đ* ? Cái Armand thật sự tức giận là Destin không kể cho anh về chuyện tên khốn đó đã tiếp cận và yêu cầu cậu làm đ*** ? Gục đầu vào tường nhà tắm, chúa ơi, người cậu êm ẩm và đầu đau nhức quá.
Bước chân ra khỏi vòi nước, cậu quấn khăn tắm quanh người rồi ngắm mình trong gương. Cậu nhìn phía trước lẫn phía sau, rất nhiều dầu hôn được Armand khắc vào
“Tuyệt ” Destin lầm bầm mặc bộ pajama rồi đi về giường. Cậu kéo chăn trùm kín đầu, phớt lờ tiếng gõ cữa ở phòng bên . Cậu nghĩ nếu Armand muốn xin lỗi, anh cứ việc đứng ở phòng bên mà nói . Khi không nghe tiếng động gì nữa , cậu nằm nghiêng một bên và cuộn tròn người lại .
………………….
Destin đi vào nhà bếp sáng hôm sau, không gặp Armand ở đó, chắc anh đã đi làm rồi. Cậu ngồi nhìn Magarette bận bịu chuẩn bị bữa sáng và café cho mình.
“Cháu không sao chứ ?” bà lên tiếng hỏi.
“Chỉ hơi mệt một chút thôi ạ , Armand đã đi làm rồi hả dì?
“Dì nghĩ thế, có ai đó đã đi thẳng ra ngoài sáng nay” Margaret quan sát cậu bé, rất dễ nhìn thấy những dấu hôn từ cổ trở xuống.
“Dì có nghĩ hôm nay trời sẽ mưa nguyên ngày không ?” Destin hỏi, Michael cũng vửa xuất hiện trước cửa
“Chào buổi sáng, thật là một ngày đẹp trời,” Michael chào hai người
“Dì e là không”
“Vâng, cháu cũng nghĩ thế ” Destin thở dài
“Mọi thứ ổn chứ?” Michael thắc mắc thái độ cả hai, anh bất chợt thấy những dấu hôn trên cổ Destin
“Thôi, chúng ta đi nào ” Destin ôm chào tạm biệt Margaret rồi ra xe, trên đường đi cậu liếc nhìn vẻ mặt Michael, cậu hỏi
“Anh có chuyện gì vui thế ?”
“Holly đã có thai ” Michael cười rạng rỡ
“Chúc mừng anh , đó là tin tốt đúng không?”
“Ừ, nhưng ” nụ cười Michael biến mất. “Tôi lo lắng cho cô ấy quá, Holly hơi khó ở .”
“Đó là lý do tại sao chúng ta cần khám thai định kỳ ” Destin trấn an anh. Họ thẳng tiến tới khách sạn . Ít nhất Destin có thể vùi đầu vào công việc . Có thể lúc công việc kết thúc cũng là lúc Armand đã bình tĩnh trở về nhà để họ nói chuyện thẳng thắn với nhau. Cậu cần xin lỗi vì đã tát anh tối hôm qua
…………….
Destin ngước lên khi có tiếng gõ cửa phòng ngủ của mình. Cậu chờ nó mở ra nhưng chỉ nghe tiếng anh vọng sang , muốn nói chuyện với cậu. Đứng dậy, cậu mở cửa phòng Armand , không vào trong mà chỉ đứng dựa khung cửa.
“Thôi nào, em vào đi, anh hứa sẽ giữ mình không đụng đến em” Armand ngồi xuống giường, tay tháo cà vạt .
“Em thì không nghĩ thế ” Destin nói làm anh ngạc nhiên . “Em sẽ không vào vì anh hứa không đụng đến em ”
“Destin,” Armand không dấu nổi sự vui mừng trên khuôn mặt. Anh nhìn cậu bé tiến đến giường , ngồi trong lòng anh và nhìn thẳng vào mắt . Cậu có thể thấy sự ngạc nhiên trong mắt Armand
“Anh xin lỗi vì tối qua đã gọi em cái từ khủng khiếp đó, anh đã rất giận và ghen, anh không nên chạm vào em trong tình trạng đó”
“Em cũng xin lỗi vì đã đánh anh ” Destin sờ khuôn mặt Armand
“Anh đáng bị đánh như thế ” Hai tay Armand nâng khuôn mặt Destin, anh hôn nhẹ lên môi cậu.
“Em xin lỗi em không nói rõ với anh” Destin thỏ thẻ cúi mặt xuống. “Em không ngây thơ hay ngu ngốc mà không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng như chuyện trên đường phố”
“Anh biết,”
“Cái ngày em gặp anh ở trong hẻm nhỏ ấy, khi anh đưa ra lời đề nghị , em đã rất ngạc nhiên. Ý em là em đã nhận được nhiều lời đề nghị như thế trước đây.” Destin dừng lại khi Armand chạm tay lên môi ngăn cản cậu
“Anh không muốn nghe chuyện này nữa ”
Destin hôn lên tay anh rồi đẩy nó ra. "Không sao, em muốn anh hiểu tại sao em nhận lời đề nghị của anh mà không nhận lời người khác” Destin nói rõ, anh gật đầu lắng nghe tiếp. “Em ngạc nhiên vì anh và Adam ăn mặc sang trọng, và thật sự lúc em theo anh ra ngoài hẻm, em đã muốn bỏ chạy, nhưng Bác Gates đã mỉm cười với em và trông bác ấy có vẻ tốt. Và em nghĩ nếu anh muốn hại em, anh đã làm ngay trong hẻm vắng đó.”
“Ok, vậy em theo anh ra ngoài vì em quyết định thử bán thân?” Armand chặn hỏi , nghe cậu cười nhẹ.
“Không, em muốn kiếm một bữa ăn,” Destin hơi ngượng ngùng “Và em cũng thật sự nghĩ ‘giữ anh một bữa tối giá bao nhiêu nhỉ ' hay đại loại tương tự như thế, anh làm em sửng sốt khi đề nghị ngay em làm người tình của anh . Và em thốt ra ngay cái suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu”
“Rằng ‘ tôi không phải là gay’ phải không?” Armand tiếp lời, cậu gật đầu.
“Làm sao mà anh biết em không suy nghĩ chứ? Ý em là anh cứ gây ngạc nhiên cho em” Destin ngẩng lên
“Bởi vì hành động của em , mặc dù anh hy vọng phản ứng khác nhưng nó rõ ràng quá còn gì ?”
“Vâng” Destin cười “Em đã tính từ chối nó vì không bữa ăn nào đáng giá với lời đề nghị đó, nhưng anh đã đưa ra nhiều trao đổi hấp dẫn hơn .Tuy thế em vẫn chưa bị thuyết phục lắm.”
“Nhưng... ?” Armand nhớ lại buối tối hôm đó. Dù bị dơ dáy bẩn thỉu, Destin vẫn rất đẹp và Armand tự hỏi làm cách nào mà cậu bé không bị vẩn đục , không bị bắt cóc vào một căn phòng tối tăm nào đó.
“Nhưng khi anh nói nếu 1 tháng không hợp nhau, em vẫn được giúp đỡ khỏi cảnh lang thang thì em thật sự chấp nhận lời yêu cầu đó . Em phải thừa nhận rằng em đã rất sợ. Em chưa bao giờ đặt cuộc sống, bản thân mình trong tay người khác ” Destin ngại ngùng vò vò cái nút trên áo Armand “Nhưng còn hơn thế nữa, anh đã cho em thứ mà em không có từ rất lâu rồi”
Armand nhìn xuống cậu bé, anh biết Destin không ngốc , cậu còn khôn nữa chứ, không phải ai cũng sống sót an toàn trên đường phố 6 tháng trời . Nhưng anh cũng rất cám ơn chúa trời đã cho anh tìm thấy thiên thần này trước khi có điều gì khủng khiếp xảy ra . Với tay nâng cằm cậu , anh hôn say đắm
Khi họ làm tình suốt buổi tối đó, Armand thấy nó dễ chịu thoải mái hơn khi anh tháo lỏng bức tường phòng ngự quanh mình xuống. Anh để Destin tự do hơn, cho cậu vuốt ve một phần nhưng chỉ với hai tay cậu, vì anh chưa sẵn sàng cho cái miệng nhỏ xinh xắn tuyệt vời ấy trên người mình. Vì Destin là người tình đầu tiên cứ thử thách sự kiên định của anh, mỗi hành động nhỏ nhặt của cậu bé đều khiến anh quên mất bản thân, quên mất cậu là một người nhỏ bé.
Nằm ôm Destin trong lòng, Armand thấy mình không thể ngủ được. Có lẽ mọi chuyện sẽ sáng tỏ, anh sẽ có thể thư giãn và không lo lắng khi thức dậy một buổi sáng nào đấy mà không có Destin bên cạnh vì cậu bỏ đi, vì anh không thể cung cấp cho cậu thứ cậu muốn. Nhưng ngay lập tức anh nhận thấy mình cũng không sẵn sàng để đánh mất cậu bé.
“Armand?” Margaret hỏi khi bà bước vào phòng. “Có Corey Otto đến đây, anh ta nói có chuyện cần gặp anh?”
“Được rồi, tôi sẽ xuống ngay,” Armand đáp lại, bà gật đầu rời khỏi phòng. Anh nhẹ nhàng tách khỏi người Destin, và mặc quần áo vào. Anh tự hỏi Corey muốn gặp anh có chuyện gì ? Vì theo như anh biết , mọi chuyện vẫn trôi chảy tốt đẹp , nếu anh không lầm thì hôm qua Destin có khoe việc thiết kế phong cảnh sẽ hoàn thành trong tuần tới .
“Chào anh”
“Chào ngài” Corey đứng trong văn phòng . “Xin lỗi vì đã đến làm phiền ngài, nhưng có một vài rắc rối xảy ra và chúng tôi đang cố tìm Destin, không biết ngài có biết địa chỉ nhà cậu ấy không ?”
“Tôi hiểu, chuyện gì xảy ra thế?” Armand ngồi xuống ghế và ra hiệu cho anh ta ngồi xuống.
“Chúng tôi nhận cây xanh hôm nay, đáng lẽ ngày giao hàng là thứ năm nhưng họ không thực hiện. Tôi nhận được báo cáo rằng tất cả cây cối được giao đều bị chết, hoặc gần như sắp chết” Corey trả lời, nhìn ông chủ tập đoàn Riesel hotels , anh chỉ ước chi người đàn ông này nhanh lên và cho anh biết Destin đang sống ở đâu để xem chỉ thị cậu bé là gì.
“Ok, à, cái này thì tôi không giúp được gì rồi” Armand nhấn nút, vài giây sau Margaret xuất hiện trong văn phòng. “Margaret , dì gọi Destin thức dậy, chuyện này cần cậu ấy giải quyết”
“Vâng, anh có muốn uống café không?”
Armand gật đầu, anh quay sang Corey , người đang cúi mặt nhìn xuống sàn. Anh im lặng khi họ cùng đợi Destin, vài giây sau một Destin vẫn còn ngái ngủ đi vào văn phòng
“Hey Corey, có chuyện gì thế ? ” Destin hỏi, che tay ngáp một cái, cậu vui mừng khi Magarete xuất hiện với tách café trên tay “Cám ơn Maggie.”
“Không có chi ,cưng ạ” Margaret phục vụ xong thì rời phòng. Armand lẳng lặng quan sát Destin, khi mùa hết sắp chấm dứt anh nhận thấy Destin trở nên khá thoải mái hơn , buổi sáng cậu bé dành nhiều thời gian để thức dậy hơn.
“Chúng ta nhận được hàng . Tất cả chúng đều đã chết hoặc gần như sắp chết . Và người giao chúng đang chờ tại khách sạn trong lúc tôi đi tìm cậu ” Corey báo cáo , anh biết Armand đang ngồi im lặng quan sát họ .
“Ok,” Destin đứng lên. “Em không thể chỉ đạo từ đây được , em phải đi xem những cây đó như thế nào và người giao hàng sẽ nói gì.”
“Anh sẽ gọi Michael” Armand tính cầm điện thoại nhưng Destin đã lắc đầu.
“Em có thể đi chung với Corey” Destin nhìn qua đốc công của mình, anh ta gật đầu xác nhận “Vậy đừng làm phiền Michael hôm nay nhé?”
“Được rồi ” Armand mở hộc bàn lấy ra một chiếc điện thoại di động “Em cầm lấy đi, anh tính ngày mai mới đưa cho em nhưng bây giờ thì cần dùng rồi”
“Cám ơn anh” Destin tiến tới, đặt tách café xuống bàn, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Armand trước khi nhận điện thoại “Em sẽ về sớm”
“Ừ” Armand mỉm cười.
“Ta đi nào ” Destin nói với Corey , hai người rời văn phòng ra xe của anh. Khi ngồi trong xe, Corey đề máy , sau đó ngập ngừng quay sang Destin
“Tôi.. um…Cậu là người yêu của anh ta?”
“Vâng, tự nãy giờ anh nhìn là cũng đủ biết rồi.”
“À… tôi biết cậu có bạn trai, nhưng không nghĩ là anh ấy ” Corey nói, tay bẻ lái chạy ra đường phố. “Tôi chỉ đến đây vì không biết địa chỉ nhà cậu và chợt nhớ có lần Armand đã chở cậu về nhà.”
“Ồ, thế anh không ác cảm gì việc này chứ?” Destin hỏi dù biết rằng Corey không có vẻ kỳ thị chuyện cậu yêu đàn ông.
“Ừ không có đâu, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi ” Corey cười nhẹ, hai người im lặng đi đến khách sạn.
Bước xuống xe, Destin thẳng tới chỗ những cái cây và người giao hàng đang đứng kế xe tải chở cây. Kiểm tra chúng xong, cậu lắc đầu đi đến chỗ người đàn ông
“Destin Rarry,” Destin giới thiệu mình và bắt tay ông ta. “Đây không phải là những cây tôi đã chọn”
“Ồ, đây là những gì tôi có và là những gì cậu sẽ nhận.” Người đàn ông này khinh khỉnh cười cậu, Destin lắc đầu trước khi nhìn thẳng vào ông.
“Tự tay tôi đã chọn từng cây và Sam đã đánh dấu chúng. Vì thế ông hãy đem những thứ này về và chở lại những cây tôi đã đặt hàng. Nhé .” Destin nói nhỏ nhẹ nhưng ông ta cười lớn hơn.
“ Rất tiếc , nhóc ạ, nhưng đây là hàng cậu sẽ nhận,” Ông lắc đầu. Chuyện quái quỉ gì với tên đốc công thế ? Bộ anh ta đi chỉ để tìm một tên nhóc đến năn nỉ làm ăn với mình sao ?
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi chưa biết tên ông,” Destin hỏi.
“Frank,” ông đáp, nhìn Destin mở điện thoại bấm số và đặt lên tai chờ trả lời trong lúc cậu ngó lại ông. Ông thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cậu và ngờ ngợ mình đã gặp ở đâu nhưng không nhớ ra.
“Hey Sam, xin lỗi đã làm phiền cô ngày chủ nhật ” Destin nói, ông ta chau mày lại . “Vâng tôi cũng khỏe. Cô nhớ những cây tôi đã đặt hàng chuyển tới vào thứ năm không? Vâng, hôm nay chúng mới tới nhưng không phải loại tôi đã đặt và tất cả chúng gần như chết hết . Chúng không có đánh dấu trên đó và tôi cũng không gặp những loại này hôm trước chọn hàng .”
Destin dừng lại nghe người phụ nữ đầu dây bên kia. Cậu quay sang những cây chết, thấy nhãn trên chúng không phải là Labrums Wholesaler. Sau khi đọc tên trên nhãn cho cô nghe, cậu mở to mắt ngạc nhiên nghe người bên kia nói.
“Cô ấy muốn nói chuyện với ông” Destin đưa phone về phía ông ta. Frank trừng mắt với Destin nhưng vẫn cầm lấy điện hoại, Destin di chuyển đứng cạnh Corey, người đang quan sát phản ứng của Frank . Một vài phút sau,Frank đến xin lỗi họ và hứa nhất định thứ hai sẽ mang đúng cây đã đặt hàng đến cho họ.
“Ok, cám ơn ông nhé”
“Vâng ” Frank liếc nhìn cậu trai một lần cuối rồi bắt đầu chất hàng lên xe lại, ông ngạc nhiên khi Destin và corey cùng tham gia giúp ông. Xin lỗi một lần nữa ,Frank rời khách sạn, mừng thầm vì mình vẫn giử được công việc.
“Hey, đài phun nước đem đến đây khi nào thế ?” Destin đi về phía đài phun nước ba tầng khổng lồ đang đứng sừng sững trước khách sạn.
“Thứ sáu, lúc gần hết giờ làm việc,” Corey theo sau ông chủ trẻ.
“Hay thiệt, chúng giống nhau quá,” Destin đi vòng quanh nó xem xét, cậu nhìn lại toàn cảnh khách sạn, việc tu sửa gần như đã hoàn thành. Cậu cũng không ngờ mùa hè sắp hết
“Đi nào, tôi đưa cậu về nhà,” Corey lên tiếng, đưa Destin về . Đến nơi, cậu chào tạm biệt Corey rồi đi vào trong. Ngang qua nhà bếp không thấy Magarete, cậu gõ nhẹ cửa văn phòng Armand.
“Hey em về đây” cậu mở cửa nhẹ nhàng đi vào, ngồi xuống ghế đối diện anh
“Ừ, anh biết, anh nghe tiếng xe. Mọi thứ ổn thỏa hết chứ?”
“Vâng, Maggie và Gates đâu hả anh?”
“Ra ngoài rồi, họ nói sẽ trở về sáng mai, Con trai họ gọi có chuyện gì đấy.”
“Vậy chỉ có em và anh trong căn nhà rộng lớn này sao?” Destin mỉm cười đứng dậy
“Ừ” Armand cũng đứng lên đi theo người yêu vào nhà bếp, Destin lục tủ lạnh tìm đồ ăn ." Em đói ồi, chúng ta ăn trưa sớm nhé "
“Ừ,” Armand cười
“Ta cắm trại bên hồ nhé?” Destin đề nghị , cậu tìm một giỏ xách và xếp đồ ăn vào, Armand đồng ý và phụ cậu xếp đồ ăn .
“Em sẽ đi lấy tấm trải,” Destin rời phòng, vài giây sau cậu mang theo một tấm trải nhỏ, cậu mỉm cười khi Armand cầm giỏ thức ăn đi theo mình. Tay tự do còn lại cậu nắm tay Armand, hai người băng qua khoảng sân tiến về hồ nước. Họ trải tấm lót xuống đất. Destin cầm camera , chụp vài tấm hình quang cảnh xung quanh . “ Cảnh vật đẹp quá “
Armand chống cằm nhìn cậu bé chụp hình. Vài phút sau, cậu đặt máy xuống, trườn qua chạm nhẹ môi mình với môi Armand rồi ngồi ngay ngắn lại bày biện đồ ăn . Họ im lặng ăn, thỉnh thoảng chỉ hỏi thăm nhau về công việc và vài chuyện tầm phào khác.
“Vậy Gayle đề nghị anh đặt tên mới cho khách sạn ? ” Armand hỏi, anh đang nằm dài thư giản sau bữa ăn, tay gối đầu ,ngắm cây cối phía trên. Destin thì nằm vắt ngang ngực Armand, cậu dùng ngực anh làm điểm tựa, vừa dựa lưng vừa chụp hình hồ nước.
“Vâng, anh nghĩ sao?” Destin quay lại nhìn anh.
“The Rebecca Inn,” Armand đáp khẽ,Destin mỉm cười thích thú.
“Em thích tên đó,” Destin đặt camera sang một bên, cậu chồm lên đến khi hoàn toàn cưỡi trên người anh. Armand nhướng mày nhìn cậu bé. Cúi xuống, Destin hôn anh,cứ nấn ná môi mình tại chỗ ấy. “Thời tiết đẹp và ấm, tại sao phải lãng phí cơ hội chứ?”
“Ồ,” Armand giơ tay luồn qua tóc cậu để kết dính môi hai người với nhau. Nụ hôn chậm và lười biếng, mỗi người thong thả khám phá bên đối diện. Cuối cùng, Destin buột phải dứt ra để lấy nhiều không khí. Hai tay cậu lần mở từng nút áo của Armand, nhanh chóng phơi bày lồng ngực săn chắc, rám nắng trước mặt mình.
Armand cũng với tay cởi bỏ áo Destin và di chuyển xuống nút quần. Anh ngồi dậy để tháo cho dễ hết quần và vớ, giầy của cậu bé. Ngắm thân hình trần trụi của Destin dưới ánh mặt trời, anh mỉm cười hôn lên làn da mịn màng ấy
“Armand,” Destin cởi áo anh ra, cậu phải mất một thời gian lâu mới cởi hết quần áo Armand, với sự trợ giúp của anh. Ngay khi cả hai không còn gì trên người, Armand chợt dừng lại
“Đợi đã, chúng ta không thể làm chuyện này mà không có dầu trơn, anh không muốn em bị thương,” Sự lo lắng của Armand làm Destin rất vui. Cậu cười , lấy trong túi quần short một tube dầu ,đưa cho anh, rồi hôn mơn man trên cằm anh.
“Um,” Destin lầm bầm khi tay Armand bắt đầu di chuyển trên người cậu. Chống tay lên ngực Armand, cậu ưởn người yêu thích cảm giác ấm nóng của bàn tay anh trên da thịt mình.Cậu giật mình phát ra tiếng rên khi Armand đột ngột chạm ngay lối vào phía sau.
Armand mỉm cười nhìn người yêu, anh yêu vẻ mặt thỏa mãn của Destin hiện giờ, cái cách mà cậu bé rướng người theo mỗi lần chạm của tay anh . Destin nhấc hông lên cho anh đưa một ngón tay vào, rồi kế tiếp ngón thứ 2 cũng tham gia
“Armand,” Destin rên rĩ, mở mắt nhìn người yêu bên dưới, thân thể tự cử động lên xuống . Cậu hơi vươn người để lấy tube dầu, đổ chúng ra lòng bàn tay , rồi bắt đầu thoa một cách chậm chạp lên “Công cụ” đang căng cứng sẽ dùng để thám hiểm bên trong mình. Mắt Armand tối lại trong sự hài lòng thỏa mãn, cậu đột nhiên tự hỏi tại sao anh luôn quá im lặng khi làm tình ?
“Destin,” Armand rút tay ra, sau đó ổn định lại tư thế, mắt anh khóa vào mắt Destin, nhịp thở cậu bé tăng nhanh . Anh đợi vài giây trước khi nhấn Destin xuống người mình tạo nên một tiếng rên lớn từ cậu bé. Giữ nguyên vị trí đó, anh mỉm cười ngắm Destin đang ngữa đầu ra sau mím môi thích thú cảm giác này. Anh không dám thở khi Destin cúi xuống nhìn anh, anh chợt cười nham hiểm với tay lấy camera đang nằm kế bên chụp ngay tấm ảnh gương mặt cực kỳ sexy của Destin.
“Hey,” Destin nhắm mắt và rên khi anh bắt đầu lên xuống , chống tay dựa trên bụng anh, cậu hỏi. “Armand?”
“Hum?”
“Sao anh không ồn ào nhiều khi ta quan hệ ?” Destin hỏi, chắc mẫm lần này anh không thể chạy trốn và phải bày tỏ cho cậu hay.
“Anh không biết ” Armand đáp, anh gia tăng tốc độ , hy vọng làm cậu bé quên đi cậu hỏi vừa mới nêu.
“Armand,” Destin nhẹ nhàng cúi xuống hôn, ngậm đầu v* anh, khiến Armand phải rên khẽ, cậu dùng một tay sờ nắn cái còn lại tạo thêm một tiếng kêu nhỏ từ miệng anh.
“Destin dừng đi, em không biết mình đang làm gì đâu” Armand nắm chặt nấm đấm khi Destin hôn dọc ngực anh. Cậu chuyển từ núm bên này qua bên kia, hôn, ngấu nghiến chúng và sờ soạng toàn bộ ngực đến khi chúng vươn lên hết cỡ, Armand rên khe khẽ trong miệng, Destin mỉm cười.
Armand không thể chịu đựng được nữa; Destin đã thành công trong việc đánh sập bức tường cuối cùng của anh. Anh giật tay Destin ra và trở mình đè cậu bé xuống . Một tay trói chặt hai tay Destin , tay kia cố định hông cậu, anh đi vào cậu bé thật nhanh và mạnh khiến Destin la lên. Anh không thể dừng lại, một tiếng rên lớn thoát ra và tiếng la hơi lạ giọng từ Destin . Nhắm mắt , anh không thể ngăn cản được dòng cảm xúc khao khát đang trỗi dậy mạnh mẽ trong mình, dù anh biết rằng ngày mai Destin sẽ không đi lại được sau cuộc làm tình này
“Armand, Armand bỏ ra nào,” Destin vùng thoát hai tay đang bị trói , khi Armand đi vào cậu bằng tất cả sức lực mình. Cậu vòng tay kéo cổ Armand xuống để có thể hôn lên đấy. Khi môi cậu chạm và làn da nhạy cảm đó, cậu nghe một tiếng rên khác từ anh , thế đây là những gì sẽ xảy ra khi anh mất tự chủ đây.
“Destin,” giọng Armand vỡ , khàn khàn, anh ôm chặt cậu bé, hy vọng cậu sẽ cố đẩy ra chứ đừng dùng tay và miệng vuốt ve anh nữa. Anh kêu lớn hơn, khi cậu xiết chặt hai chân quanh eo, hòa nhịp cùng mỗi cái đẫy vào dữ dội của anh
“Mạnh hơn nữa,” Destin la lên, môi cậu mút lấy nhiều da trên cổ nếu có thể. Móng tay bấu sát vào lưng khi Armand tuân lệnh. Ngữa đầu ra sau, cậu thét lên một tiếng , cảm nhận thứ gì đó đang tràn lấp trong người mình , run nhè nhẹ.
“Destin,” Armand rít gọi tên cậu, anh gục đầu xuống vai, hai tay ôm chặt thân thể cậu để kéo dài thời gian tiếp xúc của những cú đẩy sau cùng. Nhắm mắt , anh thấy mình sắp ứa nước mắt , anh đã và đang làm vỡ cậu, nhưng anh không thể dừng lại, nhất là trong tình trạng Destin đang rên la thích thú thế này.
“Armand!” Destin thét lên khi đạt đến đỉnh khoái cảm. Những con chim giật mình vụt bay khỏi tổ . Cậu xiết chặt cơ hậu môn, khóa anh trong đó và cảm nhận dòng chảy nóng ấm bắn trong người mình. Armand rên lớn thỏa mãn
Anh không rút ra cũng không di chuyển, anh cảm nhận Destin run rẩy nhẹ nhẹ dưới mình . Nhịp thở cậu bé đứt quảng, nặng nhọc và có vẻ đau đớn trong đó. Móng tay Destin vẫn bấu vào da lưng anh . Armand muốn tách cậu bé ra, nhưng anh sợ anh di chuyển sẽ làm tình trạng cậu tệ hơn.
“Ồ chúa ơi ,” Destin nói, giọng khàn , tiếng lạc hẳn. “Anh sẽ không được làm tình với em lần nữa…. trừ khi nó giống như thế này….”
“Gì cơ ?” Armand hỏi, anh không ngóc đầu khỏi vai cậu bé.
“Thật không thể tin được, chúng ta làm lại lần nữa nhé ?” Destin cười lớn khi Armand chống người dậy, nhìn cậu. Cậu với tay kéo anh xuống cho một nụ hôn
“Anh không làm em đau sao ?” Armand nhấc khỏi người cậu, gây một tiếng xuýt xoa nhẹ từ cậu
“Chỉ một chút thôi, và nó đáng giá.” Thấy vẻ mặt lo lắng của Armand , Destin ngồi dậy, hơi nhăn mặt khi cơn đau chạy dọc sống lưng.
“Em đau nhiều lắm sao ? ” Armand lấy quần áo cho cậu bé
“Armand ngừng ngay đi ,” Destin nắm cánh tay anh . “Không sao mà, em thích nó, và anh không làm tổn thương em nhiều đâu.”
“Em chắc chứ?”
Destin gật đầu, chồm dậy ,vòng tay vào cổ anh
“Em thích kiểu này, khi anh trao cho em tất cả bản thân ” Destin đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.
“Thật chứ ?” Armand hỏi sau nụ hôn nồng nàn , nhìn vào mắt cậu. “Em biết là em không thể đi được mà ”
“Ai cần phải tự đi khi em có anh ?” Destin quay sang tìm khăn ướt cậu đã chuẩn bị sẳn trong giỏ. Ngẩng đầu lên, cậu thảy cái khăn về phía anh, người đang cười toe toét “Sao anh cười như thế ?”
“Vì em thú vị lắm ” Armand nói khi họ lau người mà mặc đồ . Thật ra thì chỉ có anh mặc đồ đầy đủ, còn Destin chỉ xỏ mỗi cái quần short. Bây giờ Armand hài lòng ngồi ngắm cậu bé chụp hình, có cơ hội xem Destin chụp gần con ếch màu nâu
………….
Destin mỉm cười, cậu đang đứng chung với toàn đội làm vườn gần xe tải, tiếng máy chụp hình vang lên . Mắt cậu lướt hết quang cảnh khách sạn. Cuối cùng việc tu sửa khách sạn cũng hoàn thành. Gayle đã chụp hình khách sạn ngày hôm qua và họ bắt đầu đón khách. Dù tối nay mới làm lễ khai trương nhưng cậu rất nôn nóng không muốn chờ đợi
“Hey, Cậu đang nghĩ gì thế ?” Corey nhìn cậu, anh và các nhân công rất mừng vì Destin đã quản lý công ty rất tốt và họ không phải đi tìm việc khác.
“Lễ khai trương tối nay”
“Ồ, well tôi nghĩ đã tới lúc cậu nên về rồi đấy , Michael đang đi nhanh kìa.” Corey chỉ cho Destin thấy người đàn ông đang đi vội vã về phía xe hơi.
“Ừ, anh đúng . Hẹn tối nay gặp lại nhé.”
“Bye,” Corey chào tạm biệt
“Về nhé ? ” Michael hỏi khi Destin hướng ra xe, cậu mỉm cười gật đầu
“Cám ơn anh nhé,Michael, em không thể hoàn tất những gì bắt đầu nếu chưa chụp hình lần cuối ”
“Hey, không có chi ,” anh vui vì được giúp cậu
“Chị Holly sao rồi ?” Destin hỏi thấy Michael cười rất tươi
“Cô ấy khỏe lắm ”
Họ chạy xe về nhà, anh đưa cậu đến trước cửa rồi mới lái xe đi. Destin chào tạm biệt , đi vào nhà, lên thẳng phòng mình. Cậu tải hình đã chụp vào máy vi tính. Vài tấm làm cậu chú ý. Armand chụp hình cũng đẹp đấy chứ , ít nhất là những tấm bên bờ hồ. Lắc đầu, cậu chọn ba tấm hình chụp khách sạn cần thiết và in chúng ra.
Mở tủ lấy 1 cuốn album , cậu dán những bức hình đã in vào và đóng nó lại, bỏ vào trong một hộp nhỏ , sau đó đi chuẩn bị cho buổi lễ tối nay. Cậu lấy thêm cái áo choàng vì nghĩ tối nay trời sẽ lạnh. Xong xuôi, cậu cầm cái hộp và đi xuống nhà dưới