Destin đắm mình trong sự ấm áp êm dịu. Có gì đó đụng trúng mũi cậu, cậu trở mình vùi đầu vào gối mềm mại đang nằm. Điều gì đó không đúng, bệ bê tông nên cứng mới phải. Và nó phải có mùi hôi như rác chứ không phải mùi xà phòng thơm như vầy. Trở mình lại, cậu kéo chăn sát vào người.
“Destin?” Armand kêu, thấy cậu bé bật dậy mở to mắt. Họ xém đụng đầu nhau. Armand chú ý thấy cậu có vẻ bối rối và như chưa hiểu mình đang ở đâu.
“Tôi xin lỗi,” Cậu nói, nhìn Armane đang ngồi trên giường sát cậu.
“Đến giờ dậy rồi.” Armand đứng lên . “Bữa sáng sẽ trong 15 phút nữa.”
“Vâng.” Cậu nhìn anh rời khỏi phòng. Vươn mình, cậu nhìn đồng hồ sát tường 6h 45p, còn quá sớm. Đứng dậy, cậu đi vào phòng tắm. Cởi bỏ quần áo , cậu đứng vào vòi nước nóng. Thật tốt khi được tắm dưới vòi nước nóng. Tiếng thở khoan khoái thoát ra.Ra khỏi nhà tắm, cậu lau đầu, quấn khăn quanh người, súc miệng, rồi đi lại tủ quần áo. Giật mình khi nhìn thấy 7:03, mặc vội quần áo, cậu chạy nhanh ra khỏi phòng, mong mình không bị lạc.
“Ah, vậy cậu cũng tìm được đường tới đây à! .” Armand hỏi thấy cậu chạy vào phòng ăn, anh quay trở lại tờ báo trên tay. Ngồi xuống vị trí tối hôm qua nhẹ nhàng, nhìn Armand tiếp tục đọc báo, Destin tự nhủ “ Sao người đàn ông này kêu mình dậy sớm chỉ để xem anh ta đọc báo và làm lơ mình?
“Chào buổi sáng, Destin.” Margaret vào phòng mang theo 2 dĩa thức ăn. Đặt dĩa xuống, bà cúi lại gần hôn Destin nụ hôn của người mẹ chào con buổi sáng
“Chào buổi sáng, Dì Gates.” Nhìn bà đi ra, cậu nhìn lại dỉa thức ăn trên bàn biết mình không thể ăn hết từng ấy đồ ăn.
“Dì ấy cố vỗ béo cậu đấy,” Armand nói.
“Ồ.” Cậu bắt đầu gắp miếng thịt heo.
“Hôm nay là thứ sáu, cậu sẽ có nguyên ngày rảnh.” Armand bắt đầu ăn . Destin gật đầu tiếp tục ăn .
“Anh ở nhà chứ ?” cậu hỏi anh.
“Không, tôi còn công việc , họp và nhiều thứ khác.” Armand dừng lại vài giây nhìn cậu bé. Lấy khăn chùi miệng anh đứng lên.
“ Tôi phải đi đây, cậu cứ nghỉ ngơi và dạo xung quanh nhé.”
“Vâng,” Cậu nhìn lên khi thấy anh lại gần mình cúi xuống, mắt cậu vẫn mở khi môi Armand nhẹ nhàng hôn môi cậu. Nụ hôn lần này dài hơn lần trước. Cậu vẫn nhìn khi Armand thẳng người lại. “Hẹn gặp cậu tối nay nhé.”
“Chào anh,” Destin trả lời quay lại dĩa của mình .Nhìn lên, cậu thấy Magarette đang đứng ở cửa, cậu đỏ mặt.
“Không sao đâu cưng,” Bà đi vào thu dọn đĩa của Armand rồi đi ra.
“Dì Gates?” Destin kêu nhỏ.
“Gì cưng ?” Bà quay lại
“Cháu có thể ăn tiếp trong nhà bếp được không?” cậu hỏi một cách hy vọng, thấy bà cười gật đầu, cậu đứng dậy thu dọn dĩa theo sau ba vô nhà bếp, ngồi trên bàn ăn và tiếp tục ăn.
“Đồ ăn không ngon sao?” Bà hỏi , cậu ngước lên - “Cháu xin lỗi, chỉ là cháu không đói . Nhưng đồ ăn rất ngon ạ.” Cậu trả lời, thấy bà gật đầu thu dọn dĩa của mình.
“Tốt thôi, cậu cần thời gian tập cho bao tử mình hoạt động nhiều hơn nữa.” Bà cười.
“Cậu có muốn tôi gọi tài xế không?”
“Không cần ạ. Cháu có thể giúp dì không?.”
“Cái gì?” bà quay lại. “Giúp tôi?”
“Dạ,” Destin trả lời, lấy dĩa trên tay bà và đi lại bồn rửa chén.
“Thật sự cậu không cần làm thế đâu.” Bà mỉm cười.
“Không có gì đâu dì, cháu chỉ muốn giúp thôi.” Cậu nhún nước, rồi cho vào máy rửa chén, tiếp tục làm những cái khác.
“Cậu rất khác với những người yêu trước đây của Armand,” Bà di chuyển quanh bếp, vừa đi vừa nói
“Cháu cũng nghe nói thế.” Cậu nhún vai, cậu không để ý người khác so sánh mình. Nếu sống ở đây tốt đẹp cậu sẽ ở lâu.
Khi họ dọn dẹp xong nhà bếp, Destin quay lại phòng và không biết làm gì nữa.
10 phút sau, cậu quay trở lại nhà bếp, không thấy Margaret đâu, cậu đi ra ngoài hiên, đến hồ bơi kế bên hiên. Mỉm cười cậu vượt qua hồ bơi tiến đến bụi cây phía trước. Cậu giật mình khi 1 người đàn ông nhỏm dậy, cậu thét lên.
“Ồ tôi xin lỗi, cậu chắc là Destin,” Người đàn ông già hỏi, kéo cái mũ xuống.
“Vâng,” Destin ngồi xuống bậc thang dẫn ra khu vườn.
“Tôi tên José, tôi là người làm vườn.” Ông giới thiệu mình rồi đội nón trở lại. “Sao cậu không ra hồ bơi tắm nắng?”
“Không , chán lắm.” Destin trả lới nhìn xuống khu vườn. “Một mình bác chăm sóc khu vườn này à?”
“Tôi có vài người giúp đỡ,” José trả lời, giọng hơi căng thẳng.
“Có ai giúp bác hôm nay không?” Destin hỏi, thấy ông lắc đầu. Ông bắt đầu dọn dụng cụ và đứng dậy.
“Thỉnh thoảng thôi,” Người làm vườn nói
“Cháu giúp bác nhé?” Destin hỏi, thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt ông. Ông tính mở miệng nói nhưng lại thôi, rồi tính nói, nhưng thôi.“Đi mà bác?”
“Được thôi,” José nói, thấy cậu cười rồi nhảy xuống bậc thềm, lấy vài dụng cụ rồi theo ông. Cậu cũng để ý thấy người làm vườn nhìn mình rất lạ. Ít ra ông cũng không nhận xét cậu khác những người yêu trước đây của Armand .
…………..
“Vậy anh để cậu ta ở nhà?” Adam hỏi, nhìn Armand ngồi đối diện bàn làm việc.
“ Tôi không thể dẫn cậu ta đi khắp nơi được” Armand trả lời, chống cằm lên tay nhìn Adam. “Cậu ghen à?”
“Không, Tôi không muốn làm chị giữ trẻ hôm nay.” Adam nói, nhìn nụ cười toe toét trên khuôn mặt Armand.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì chính anh là người tình nguyện dẫn cậu ta đi vòng vòng ngày hôm qua.” Armand cười.
“Đó bởi vì anh quá bận, và cậu bé hơi hoảng hốt khi gặp anh, tôi nghĩ nếu là tôi thì cậu bé đỡ căng thẳng hơn ”
“Um hum,” Armand cười thêm.
“Dù vậy, thành thật mà nói,” Adam tiếp. “Tôi không hiểu anh thấy gì ở cậu nhóc này,” - Adam giơ tay lên khi Armand định nói . -“ Tôi biết cậu ta rất đẹp và có vẻ đáng yêu nhưng cậu ta còn nhỏ quá .”
“Và anh sợ tôi làm tổn thương cậu bé ?” Armand hỏi, không muốn nói cho Adam biết anh cũng e ngại điều đó. “Phụ nữ cỡ size như cậu ta đều có thể làm chuyện ấy vời đàn ông cỡ size tôi mà.”
“Và nó diễn ra như thế nào?” Adam hỏi, cười nham hiểm.
“Đó là… không phải chuyện của anh.” Armand trả lời.
“Dĩ nhiên rồi,” Adam đứng dậy. Armand cũng đứng lên theo, họ cùng rời khách sạn, vào xe và đi tới cuộc họp tiếp theo.
“Anh làm thế nào tìm ra Gayle Rogers vậy?” Armand hỏi.
“Cô ấy sắp về trong 2 tuần nữa,” Adam trả lời, nhìn ông chủ mình gật đầu . “Anh muốn đợi không?”
“Đợi chứ, cô ấy là người tôi cần trong vụ này.” Armand trả lời, mắt nhìn Adam lần nữa . “Có gì sai à?”
“Tôi đang nghĩ đến chuyện hủy chuyến du lịch” Adam thở nhẹ. Anh có thể thấy Armand đang chờ lời giải thích nhưng anh không chắc mình có . “Hãy nhìn vị trí của tôi xem.”
“Anh là vị phó giám đốc 31 tuổi, với một người vợ tuyệt vời và 2 đứa con xinh xắn.” Armand nói thấy Adam mỉm cười. “Thôi nào, anh là người mà trong khách sạn ai cũng nghe theo cả.”
“Đó là bởi vì họ nể sợ anh thôi,” Adam nói trong khi chiếc limo dừng lại và Gates mở cửa xe. Bước ra khỏi xe Armand nhìn tòa văn phòng của mình mà thở dài ngao ngán, anh ghét những buổi họp
––XXXXX
Armand thở dài bước vào nhà bếp, anh nhìn khắp nơi chỉ thấy Margaret , anh đi tới hôn lên má bà “Destin đang trong phòng cậu ấy à?”
“Tôi không biết.” bà trả lời
“Tôi sẽ đi kiểm tra,” Armand rời nhà bếp hướng lên phòng Destin , mở cửa anh thấy phòng trống không . Anh kiểm tra phòng anh , nghĩ là cậu bé có thể tò mò nhưng cũng không có ai. Xuống phòng làm việc cũng không có. Anh trở lại nhà bếp. “Lần cuối cô thấy Destin là khi nào?”
“Mới sau ăn sáng xong, cậu ấy còn giúp tôi dọn dẹp nữa mà.” Bà trả lời thấy cậu bước tới bàn ăn.
“Cậu ấy không về ăn trưa sao?” Armand hỏi.
“Không, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy sẽ ăn trưa.” Bà trả lời. “Khi cậu ấy không quen ăn 3 bữa 1 ngày, tôi nghĩ cậu bé sẽ ở trong phòng hoặc chơi ngoài hồ bơi chứ.”
“Vậy sao,” Armand tự hỏi có khi nào cậu bỏ đi không? Nhưng nếu câu đi thì phải đem theo đồ luôn chứ . Trong phòng không mất gì cả, và đôi giầy Destin mang ngày trước vẫn ở cửa ra vào. Anh nhìn lên thấy Margaret mỉm cười buồn bã , bà quay lại chuẩn bị bữa tối .
Armand ngồi yên , biết mình vẫn còn nhiều chuyện để làm nhưng hiện tại anh không còn lòng dạ nào nữa. Anh luôn kém may mắn trong tình cảm. Nhưng anh thực sự mong Destin chỉ ra ngoài chơi đâu đó vài ngày. Anh gật đầu cám ơn Margaret khi bà đặt tách trà trước mặt anh . Dựa lưng ra sau , anh nhìn ánh sáng từ từ tối dần trên bãi cỏ .
“Armand,” Margaret gọi, anh ngước lên. “Có thể , cậu còn việc để làm ?”
“Dì đang cố đuổi khéo tôi đấy à?” Anh mỉm cười yếu ớt
“À không, trông câu hơi thất vọng thôi,” bà trả lời.
“Xin lỗi, chỉ là… tại sao cậu ấy lại bỏ đi ?” Armand hỏi, nhìn lại bãi cỏ.
“Nhưng có thể cậu bé chưa đi đâu,” Margaret nói. “Nhà này rộng lớn mà, cậu ta có thể ở đâu đó.”
“Ô chúa ơi,” Armand nói, mắt mở to khi nghĩ Destin có thể đang lạc đâu đây trong nhà anh . Anh vội đi ra nhà bếp thì bất chợt 1 tiếng động vang lên. Quay lại anh thấy Destin vào bếp từ hiên nhà. Cậu bé dừng lại, nhìn anh cười mắc cỡ.
“Chào anh,” Destin thấy vẻ lo lắng của Armand và Margaret.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Armand hỏi, tay chỉ vào bộ quần áo dơ hầy và những vết cắt trên mặt và tay cậu
“Tôi bị cháy nắng, quên đem theo nón, và ở ngoài nắng suốt.” Destin trả lời đi vào nhà bếp.
“Không phải điều đó, cậu rất dơ và có nhiều vết trầy xướt.”
“Ồ, tôi đang giúp José ngoài vườn, và tìm thấy 1 vườn hoa hồng lâu năm ở sân sau tòa nhà.” Destin dừng lại nhìn Armand. “ Tôi phụ giúp José không sao chứ?”
“Không sao, nếu cậu thích.”
“Tuyệt, tôi rất thích ở ngoài trời. Tôi đi tắm đây.”
“Ừ,” Armand nhìn cậu rời nhà bếp.
“Thấy không , cậu lo hảo thôi.” Margaret nói, nhìn Armand gật đầu rời nhà bếp. Anh thở phào khi Destin vẫn ở đây. Vào văn phòng, anh ngồi lại bàn, anh biết mình phải làm việc nhưng trong đầu anh đang nghĩ chuyện khác.
XXXXX
Destin đứng dưới vòi nước nóng, rửa sạch bụi bẩn của ngày làm việc hôm nay. Cầm dầu gội đầu lên , đổ ra tay và chà lên tóc. Nhắm mắt lại cậu ngửa người ra cho nước chảy xuống ngực, và đưa đầu vào để gội xà bông. “Ow…Úi…..” Destin nhảy dựng lên khi cửa phòng tắm bật mở .Mắt cậu mở to khi thấy Armand đang nhìn thân hình ướt sũng của cậu.“Anh muốn làm tôi đau tim à?”
“Không , tôi nghe câu kêu đau.” Armand nói, Destin tắt nước và lấy khăn quấn quanh người. “Chuyện gì thế?”
“Tôi vấp rễ cây, ngã vô bụi gai hồng lớn trúng vô ngực.” Cậu trả lời, thấy không thoải mái lắm khi Armand đứng chắn trước cửa.
“Thôi ra đây tôi xem nào,” Armand nói, quay lưng lại.
“Được thôi,” Destin bước ra khỏi buồng tắm đi về phía bệ rửa mặt, nơi có một tủ nhỏ dài , cậu ngồi lên đó.Cậu nhìn Armand mở thùng thuốc, lấy thuốc ,bông băng ra. Anh quay lại cậu bé, nhìn những vết xước trước ngực.
“Nó chắc đau lắm,” Armand nói, thoa thuốc mỡ tiệt trùng lên tay, anh nắm nhẹ vai cậu và bắt đầu thoa lên vết xước
“Cậu đang nhìn đấy.”
“Xin lỗi,” Destin ngó chỗ khác.
“Không sao,” Armand đi rửa tay, chùi tay vào chiếc khăn, anh nhìn lại vết xước, nó kéo dài từ giữa bụng lên tới vai cậu.. Anh dọn dẹp y cụ lại.
Destin quyết định khi Armand đang dọn dẹp đồ, cậu ra ngoài, mặc đồ vô. Mặc xong, cậu quay lại thấy Armand trước cửa phòng tắm. “Sao anh ở đây, bộ tôi làm gì sai sao?”
“Không, tôi tìm cho cậu nón và thuốc chống nắng.” Armand chỉ cái nón và chai nước trên bàn.
“Ồ,” Destin tiếp tục nhìn anh đi lại trong phòng.
“Cuối tuần này chúng ta sẽ đi mua vài quần short,” Armand nói. “Tôi không nhớ là có quần short hay đồ mùa hè trong danh sách mua đồ lúc trước?”
“Không, chỉ quần dài và áo sơmi thôi và vài bộ lễ phục .”
“Ừ,” Armand quay lại cậu . “Chuẩn bị ăn tối nhé?”
“Vâng,” Destin theo anh ra khỏi phòng. Họ im lặng đi tới phòng ăn, Destin ngồi xuống, cậu nhận thấy đây là lần đầu tiên trong ngày cậu không biết phải làm gì .
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ nghỉ cuối tuần cùng nhau, Tôi không có gì để làm trong tuần này cả.”
“Tốt thôi,” Destin hỏi. “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi trông bao nhiêu tuổi?” Armand hỏi lại, cậu bé nhún vai. Anh mỉm cười khi biết Destin có hứng thú về anh. “Tôi 26 tuổi.”
“Adam bao nhiêu?” Destin thấy Armand nhướn mày lên.
“30, sao thế ?” Destin nhún vai lần nữa.
“Anh ấy dường như quá nghiêm túc với người trẻ tuổi.”
“Cậu không thích Adam à ?”
“Tôi cũng thích anh ấy. Anh ấy giúp tôi nhiều trong việc chọn đồ ngày hôm qua.”
Câu chuyện tạm ngưng lại khi Margaret mang thức ăn vào. Destin nhìn dĩa của mình thấy nó không ứ hự như hồi sáng. Cậu nhìn lên thấy bà mang đến ly sữa, cậu cám ơn, rồi bà đi vô
“Thế cậu muốn thời gian thử nghiệm kéo dài bao lâu ?” Armand hỏi sau khi dùng xong tráng miệng Anh thấy cậu nhún vai.
“Tôi không biết, 1 tháng nhé?” Destin ngước lên.
“Được, 1 tháng.” Armand mỉm cười khi cậu đứng lên dọn bàn. “Cậu biết đó, cậu không cần làm thế.”
“Tôi biết, nhưng Dì Gates quá nhiều việc rồi.” Destin cầm thêm dĩa của anh rồi biến vào bếp. Đợi 1 vài phút Armand đi theo . Anh thấy cậu đang rửa chén, trông cậu rất vui vẻ hạnh phúc.
“Xem phim nhé?” Armand hỏi, Destin nhìn lại.
“Lọai nào?” Destin đưa Margaret dĩa cuối cùng. Lau khô tay cậu thấy anh vẫn đang nhìn cậu. “Ngài Riesel?”
“Ah..tôi không biết nữa. Sao chúng ta không tìm nhỉ?” Armand nói, dẫn cậu vào căn phòng hoàn toàn mới.
“Wow,” Destin tròn mắt khi thấy hàng đống đĩa phim trên các kệ sách hàng trăm cái.
“Chọn đi,”
“Phải cả tối tôi mới chọn xong, hay là anh chọn dùm nhé.”
“Gọi tôi là Armand thôi.” Đi lại kệ phim, anh chọn một vài cuốn rồi dẫn cậu ngồi xuống ghế nệm dài.
“Tôi sẽ lấy bắp rang và soda.” Cậu bé rời phòng. Armand ngồi xuống đợi cậu, tự nhủ cậu khác nhiều so với những người trước đây quá . Lấy xong đồ ăn, Destin quay lại ngồi xuống bên anh. “Xong cả chứ?”
“Vâng,”
Bộ phim thứ nhất rất hay, nhưng Destin chợt nhận ra mình đã không xem phim nào từ năm 12 tuổi.... Đến cuốn phim thứ 3. Armand tình nguyện lấy thêm bắp rang và soda. Vào nhà bếp thấy Margaret nhìn anh. “2 người có vẻ thân nhau rồi nhỉ.”
“Vâng” Sau khi lấy đồ xong, anh nói –” Tôi phải ra đây, tôi không nghĩ mình sẽ chịu đựng được 1 tháng.”
“1 tháng?”
“Cậu ta muốn thử sống chung 1 tháng xem chúng tôi có hợp nhau không. Nhưng tôi nói dì hay, sống chung với cậu ta 1 tháng là cả sự thử thách ý chí của tôi.”
“Từ từ nào Armand, hãy làm những gì cậu giỏi nhất ấy.” Margaret gợi ý
“Tôi giỏi nhất trong việc gì nhỉ?” Armand hỏi lại, bà mỉm cười lắc đầu quay đi. Trở về phòng thấy Destin đang cuộn tròn mình trong góc ghế, anh ngồi xuống, đặt tô bắp giữa 2 người. Armand nhìn cậu, quên mất bộ phim. Anh thấy Destin ngáp và thụt sâu vô ghế. Nghĩ cậu không ăn nữa, anh để tô bắp lên bàn.Anh di chuyển không chắc làm sao để Destin kết thúc bằng cách dựa vào người anh khi anh ngồi sát lại.
“Armand?” Destin nói nhẹ, mắt mở to nhìn anh.
“Cậu nên đi ngủ thôi, trễ rồi.” Armand nói nhưng miệng cách miệng Destin vài cm. Mặc dù anh bảo cậu đi ngủ nhưng anh không muốn xa cậu bé. Anh đang đấu tranh với bản thân , anh muốn kéo cậu vào lòng và cướp đoạt cậu, Nhưng anh cũng biết mình phải từ từ với cậu… Hay là cứ giữ chặt cậu trên giường đến khi nào thỏa mãn ?
“Armand?” Destin gọi lần nữa, nỗi sợ kèm theo trong lời nói . Destin không dám cử động khi anh tiến sát lại hôn cậu, nụ hôn lần này khác hẳn . Nó kết thúc nhanh như nó bắt đầu Armand ngồi ngay ngắn lại.
“Đi đi,” anh nói nhẹ nhàng, cậu chạy trốn ngay ra khỏi phòng.Ngả người ra sau , anh vò đầu thở dài. Anh đã lôi cuốn , mất cả tự chủ nhưng nổi sợ trong giọng nói Destin đã ngăn anh lại. Tiến tới quá nhanh sẽ làm Destin trốn mất khỏi cuộc đời anh, anh không muốn thế. Tắt tivi, anh ngồi yên nhìn màn hình đen trước mặt. Anh phải làm sao đây? Chưa bao giờ trong đời anh lại bị thu hút bởi một ai như thế.
XXXXX
Nghe tiếng động Destin thình lình bật dậy, đầu đụng phải vật gì đấy làm cậu kêu “ ow “. Nằm xuống lại, mắt cậu mở to nhìn căn phòng tối - “ Cậu cần học bỏ tính đề phòng ấy đi “
“ Tôi đã sống 6 tháng trên đường phố, tôi được học phải luôn cảnh giác “-Destin nói, đẩy tay Armand ra khỏi tóc mình.
“Xin lỗi,” Armand nói. “Tôi không tính làm cậu giật mình.”
“Anh đã bao giờ thử kêu “Này, thức dậy “Chưa?” Destin hơi nhướng mình lên nhìn đồng hồ xem mấy giờ. 1 Tiếng than thoát ra từ cậu, mới có 5 giờ sáng , anh ta không định kêu mình thức dậy sớm thế chứ và hôm nay là thứ bảy mà. “Anh không định kêu tôi dậy để đi đâu đó chứ?”
“Không, tôi có công chuyện bận rồi, tôi đến để nói cho cậu hay.” Armand nói
“Anh có thể ghi ra giấy mà,” Destin lầm bầm trở mình , cậu dừng lại khi cảm giác tay Armand đụng mình.
“Hey,” Armand gọi, cậu quay lại, anh chạm mặt cậu. Tay anh nhẹ nhàng sờ làn da mịn, cúi xuống anh hôn lên môi. Anh hôn sâu thêm, từ từ thưởng thức hương vị của cậu trước khi thả ra. “Ta sẽ gặp lại sau nhé.”
“Okay,” Destin nói rồi lăn mình ngủ tiếp, cậu nghe tiếng khép cửa sau lưng. Đầu óc cậu tái diễn cảnh mới xảy ra nhưng cơn buồn ngủ cuốn tới che lấp, cậu rơi vào giấc ngủ . Một lúc sau, Destin mở mắt nhớ lại chuyện xảy ra, ngồi dậy cậu nhìn đồng hồ thấy đã 9 giờ .Đã lỡ bữa sáng nhưng cậu không quan tâm. Mặt cậu bắt đầu rát vì bị cháy nắng , thân thể mỏi nhừ vì làm vườn suốt ngày hôm qua.Ra khỏi giường cậu thay dồ và đi xuống bếp.
“Chào buổi sáng Destin,” Margaret chào, thấy cậu cười mệt mỏi. “Cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao, chỉ hơi đau thôi,” Destin đáp lại không thấy cái nhìn kỳ lạ của bà,
“Đau à ?” bà hỏi lại
“Vâng, do làm vườn hôm qua đấy, và bị cháy nắng nữa, hơi rát ạ.” Destin trả lời. Bà đặt xuống cho cậu ly cafe. Gật đầu cám ơn, cậu từ từ uống.
“Dì có thuốc chống nắng này, cháu bôi thử xem,” Bà rời bếp đi lấy thuốc. Destin ngồi lại, nhìn ra ngoài hiên thầy trời đang mưa. Cậu ít ra có lý do để ở trong nhà rồi, ngồi một mình cậu tự hỏi khi nào Armand về nhà
. “Đây nè cháu.”
“Cám ơn dì ,” Destin cám ơn tay cầm chai thuốc. Uống café xong, cậu quay về phòng, thoa thuốc rồi nẳm nghỉ. Thời tiết như thế càng làm cậu oải thêm, cả ngày cuối tuần cậu chí nằm ngủ và xem tivi.
XXXXX
“Armand có gọi về không dì ?” nghe Destin hỏi Margaret nhìn lên.
“Không cưng ạ, chưa gọi về,” Margaret trả lời , thấy hơi tội cậu bé. Trời mưa cả ngày và chuyện khách sạn giữ chân Armand nguyên ngày. “Nhưng dì chắc cậu ta sẽ về nhà hôm nay.”
“Vâng ạ,” Destin bước lại gần hiên nhà, chuẩn bị bước ra ngoài thì nghe bà phản đối
“Trời đang mưa đấy cậu bé .” – Destin mỉm cười
“Mấy giờ thì gia sư tới ?” cậu cười hỏi, nhưng vừa nghe tiếng chuông cửa vang lên , Destin theo bà ra mở cửa. Trước nhà là 1 người đàn ông khoảng 40 tuổi, đeo mắt kiếng .
“Chào ông Terrance,” Margaret để ông vào.
“Chào bà, thế… tôi nghe nói anh ta lại có người mới phải không?” Người tên Terrance hỏi, giọng hơi khó chịu.
“Vâng, đây là Destin. Destin, đây là giáo sư Terrance gia sư mới của cháu” Margaret giới thiệu Destin. Hắn ta nhìn cậu rồi im lặng như đang cân nhắc điều gì.
“Hum, Tôi đang mong đợi người nào cao hơn .” hắn nói rồi đi lại gần Destin nâng cằm cậu lên, nhận xét . “Cũng thú vị đấy.”
“ Tôi biết, tôi giống những người yêu khác của anh ta , phải không?” Destin hơi bực, thấy hắn cười .
“Không, cậu không giống .” Terrance nói. “Nhưng đó là điều tốt, đúng không?”
“Tất nhiên rồi,” Destin đồng ý và đi theo hắn vào thư viện . Ngồi xuống cái bàn lớn giữa phòng, Destin chờ đợi bài học đầu tiên .
“Um, cũng không tệ lắm.” Terrance nhận kết sau khi xem qua các bài kiểm tra trình độ cậu . “Dù cậu không tốt nghiệp trung học nhưng chúng ta có thể sửa chữa nó. Và sau đó chúng ta sẽ học thứ gì đó như quản lý kinh doanh chẳng hạn ?”
“Tôi xin hỏi,” Destin nói . “Armand có bắt buộc tôi học gì không?”
“Không,” hắn nhìn cậu, lấy trong cặp táp ra 1 quyển sách đặt nó lên bàn “Sao chúng ta không bắt đầu với quyển này nhỉ?”
“Được thôi,” Destin mở sách , lấy vở ra và bắt đầu ghi chép.
Cameron Terrance quan sát cái đầu đỏ với khuôn mặt bị cháy nắng đang chăm chú làm bài. Người cuối cùng hắn dạy là Val và phải nói thật, 1 tháng dạy Val là 1 tháng địa ngục. Không phải Val là người khó chịu…chỉ là ...Val làm như mình biết tất cả. Hắn cười khi nhớ lại lời VAL kể về đêm động phòng đầu tiên của mình đến sáng hôm sau cậu không thể đi được.
“Thầy có muốn dùng café không?” Destin hỏi làm hắn giật mình.
“Coffee? À vâng, dùng chứ.”
“Okay, tôi sẽ quay lại ngay,” Destin đứng dậy rời thư viện. Đi xuống đại sảnh vào nhà bếp, cậu thấy Magaret đang đọc tạp chí .“Chào dì.”
“Cháu học xong rồi à?” bà hỏi.
“Chưa ạ, cháu chỉ xuống lấy café thôi,” Bà gật đầu rồi đi rót café vào 1 bình thon lớn cổ dài và 2 tách đưa cho cậu. “Cám ơn dì Gates.”
“Không có gì đâu cưng,”
Destin trở lại thư viện , đặt thức uống lên 1 bên bàn ,cậu thấy Terrance nhướng mày.
“Gì thế ? Thầy đừng nói là tôi không được uống café nhé ?” Destin vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
“Không tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Tôi nghĩ cậu cứ việc dùng “
“Cám ơn thầy,” Destin quay trở lại bài học. Cũng không còn nhiều bài tập, cậu hy vọng khi mình vừa hoàn tất xong thì Armand về. Khi gần xong, Terrance nói :
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ làm tiếp bài này vào tuần tới, có lẽ phải thêm 1 giờ học mỗi ngày nữa chúng ta mới hoàn tất chương trình trung học.”
“Vâng,” Destin trả lời, cậu nhìn ra cửa khi nghe tiếng gõ, Armand đứng tại đó.
“Chào Destin, chào Cameron.” Armand đi vào phòng.
“Chào ngài Riesel.” Terrance đáp. “Tôi đang lên lịch học cho Destin.”
“Vâng tôi có nghe thấy,” Anh nói, ngồi xuống ghế đối diện họ
“Vậy nếu không có gì thay đổi, chúng ta dừng tại đây nhé. Destin hẹn gặp cậu ngày mai, chào ngài Riesel.”
“Tạm biệt thầy,” Destin chào nhìn người đàn ông rời khỏi phòng, từ từ cậu quay lại nhìn anh “Trông anh mệt mỏi quá.”
“Ừ, tôi đã không ngủ gì kể từ thứ sáu” Armand đáp. “Thế, ngày đầu đi học sao ?”
“Cũng ổn.” Destin trả lời, bắt đầu dọn bàn ngay ngắn “Anh có đói không, tôi sẽ kêu dì Gates làm chút gì rồi mang lên cho anh.”
“Ý kiến hay đó,” Armand đứng dậy, tiến lại cậu, anh hôn má 1 cái rồi đi ra ngoài. Lắc đầu nhẹ, Destin mang đồ uống qua nhà bếp.
“Armand về rồi à?” Margaret hỏi, cậu gật đầu . “Dì sẽ làm chút gì đó cho cậu ấy.”
“Cháu sẽ mang lên cho.” Destin ngồi nhìn bà làm sandwich. Cầm dĩa sandwich, thêm ly nước , Destin bước đến phòng Armand , dừng bên ngoài cậu gõ cửa cửa nhẹ
“Vào đi.” Armand gọi. Bước vào, Destin đến giường anh cố gắng không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn căn phòng . Nó lớn gấp 2 lần phòng cậu , một giường lớn trên bệ “Cám ơn nhé.”
“Không có chi .” Destin dợm bước đi ra.
“Hãy ở lại !” Armand nói, tay vỗ vỗ lên giường cạnh bên anh . Gật đầu Destin ngồi xuống giường “Kể cho tôi nghe ngày hôm nay của cậu đi.”
“Um,” Destin đỏ mặt . “ phần lớn thời gian tôi ngủ hoặc ở cùng dì Gates vì trời mưa cả ngày.”
“Ừ, trời mưa suốt,” Armand đáp
“Còn anh, anh giải quyết mọi chuyện xong hết chưa?” cậu hỏi anh.
“Ừ cũng xong rồi,” Anh trả lời, hai người lại rơi vào im lặng
“Anh nên ngủ đi,” Destin đề nghị, tay lấy đĩa thức ăn trống.
“Ừ, vậy gặp lại cậu bữa tối nhé.” Aramnd đáp, nhìn cậu đi ra, mỉm cười anh nằm xuống , trong đầu vạch lên kế hoạch làm sao để Destin tự nguyện đến với anh, cơn ngủ từ từ đến .
Destin đắm mình trong sự ấm áp êm dịu. Có gì đó đụng trúng mũi cậu, cậu trở mình vùi đầu vào gối mềm mại đang nằm. Điều gì đó không đúng, bệ bê tông nên cứng mới phải. Và nó phải có mùi hôi như rác chứ không phải mùi xà phòng thơm như vầy. Trở mình lại, cậu kéo chăn sát vào người.
“Destin?” Armand kêu, thấy cậu bé bật dậy mở to mắt. Họ xém đụng đầu nhau. Armand chú ý thấy cậu có vẻ bối rối và như chưa hiểu mình đang ở đâu.
“Tôi xin lỗi,” Cậu nói, nhìn Armane đang ngồi trên giường sát cậu.
“Đến giờ dậy rồi.” Armand đứng lên . “Bữa sáng sẽ trong phút nữa.”
“Vâng.” Cậu nhìn anh rời khỏi phòng. Vươn mình, cậu nhìn đồng hồ sát tường h p, còn quá sớm. Đứng dậy, cậu đi vào phòng tắm. Cởi bỏ quần áo , cậu đứng vào vòi nước nóng. Thật tốt khi được tắm dưới vòi nước nóng. Tiếng thở khoan khoái thoát ra.Ra khỏi nhà tắm, cậu lau đầu, quấn khăn quanh người, súc miệng, rồi đi lại tủ quần áo. Giật mình khi nhìn thấy :, mặc vội quần áo, cậu chạy nhanh ra khỏi phòng, mong mình không bị lạc.
“Ah, vậy cậu cũng tìm được đường tới đây à! .” Armand hỏi thấy cậu chạy vào phòng ăn, anh quay trở lại tờ báo trên tay. Ngồi xuống vị trí tối hôm qua nhẹ nhàng, nhìn Armand tiếp tục đọc báo, Destin tự nhủ “ Sao người đàn ông này kêu mình dậy sớm chỉ để xem anh ta đọc báo và làm lơ mình?
“Chào buổi sáng, Destin.” Margaret vào phòng mang theo dĩa thức ăn. Đặt dĩa xuống, bà cúi lại gần hôn Destin nụ hôn của người mẹ chào con buổi sáng
“Chào buổi sáng, Dì Gates.” Nhìn bà đi ra, cậu nhìn lại dỉa thức ăn trên bàn biết mình không thể ăn hết từng ấy đồ ăn.
“Dì ấy cố vỗ béo cậu đấy,” Armand nói.
“Ồ.” Cậu bắt đầu gắp miếng thịt heo.
“Hôm nay là thứ sáu, cậu sẽ có nguyên ngày rảnh.” Armand bắt đầu ăn . Destin gật đầu tiếp tục ăn .
“Anh ở nhà chứ ?” cậu hỏi anh.
“Không, tôi còn công việc , họp và nhiều thứ khác.” Armand dừng lại vài giây nhìn cậu bé. Lấy khăn chùi miệng anh đứng lên.
“ Tôi phải đi đây, cậu cứ nghỉ ngơi và dạo xung quanh nhé.”
“Vâng,” Cậu nhìn lên khi thấy anh lại gần mình cúi xuống, mắt cậu vẫn mở khi môi Armand nhẹ nhàng hôn môi cậu. Nụ hôn lần này dài hơn lần trước. Cậu vẫn nhìn khi Armand thẳng người lại. “Hẹn gặp cậu tối nay nhé.”
“Chào anh,” Destin trả lời quay lại dĩa của mình .Nhìn lên, cậu thấy Magarette đang đứng ở cửa, cậu đỏ mặt.
“Không sao đâu cưng,” Bà đi vào thu dọn đĩa của Armand rồi đi ra.
“Dì Gates?” Destin kêu nhỏ.
“Gì cưng ?” Bà quay lại
“Cháu có thể ăn tiếp trong nhà bếp được không?” cậu hỏi một cách hy vọng, thấy bà cười gật đầu, cậu đứng dậy thu dọn dĩa theo sau ba vô nhà bếp, ngồi trên bàn ăn và tiếp tục ăn.
“Đồ ăn không ngon sao?” Bà hỏi , cậu ngước lên - “Cháu xin lỗi, chỉ là cháu không đói . Nhưng đồ ăn rất ngon ạ.” Cậu trả lời, thấy bà gật đầu thu dọn dĩa của mình.
“Tốt thôi, cậu cần thời gian tập cho bao tử mình hoạt động nhiều hơn nữa.” Bà cười.
“Cậu có muốn tôi gọi tài xế không?”
“Không cần ạ. Cháu có thể giúp dì không?.”
“Cái gì?” bà quay lại. “Giúp tôi?”
“Dạ,” Destin trả lời, lấy dĩa trên tay bà và đi lại bồn rửa chén.
“Thật sự cậu không cần làm thế đâu.” Bà mỉm cười.
“Không có gì đâu dì, cháu chỉ muốn giúp thôi.” Cậu nhún nước, rồi cho vào máy rửa chén, tiếp tục làm những cái khác.
“Cậu rất khác với những người yêu trước đây của Armand,” Bà di chuyển quanh bếp, vừa đi vừa nói
“Cháu cũng nghe nói thế.” Cậu nhún vai, cậu không để ý người khác so sánh mình. Nếu sống ở đây tốt đẹp cậu sẽ ở lâu.
Khi họ dọn dẹp xong nhà bếp, Destin quay lại phòng và không biết làm gì nữa.
phút sau, cậu quay trở lại nhà bếp, không thấy Margaret đâu, cậu đi ra ngoài hiên, đến hồ bơi kế bên hiên. Mỉm cười cậu vượt qua hồ bơi tiến đến bụi cây phía trước. Cậu giật mình khi người đàn ông nhỏm dậy, cậu thét lên.
“Ồ tôi xin lỗi, cậu chắc là Destin,” Người đàn ông già hỏi, kéo cái mũ xuống.
“Vâng,” Destin ngồi xuống bậc thang dẫn ra khu vườn.
“Tôi tên José, tôi là người làm vườn.” Ông giới thiệu mình rồi đội nón trở lại. “Sao cậu không ra hồ bơi tắm nắng?”
“Không , chán lắm.” Destin trả lới nhìn xuống khu vườn. “Một mình bác chăm sóc khu vườn này à?”
“Tôi có vài người giúp đỡ,” José trả lời, giọng hơi căng thẳng.
“Có ai giúp bác hôm nay không?” Destin hỏi, thấy ông lắc đầu. Ông bắt đầu dọn dụng cụ và đứng dậy.
“Thỉnh thoảng thôi,” Người làm vườn nói
“Cháu giúp bác nhé?” Destin hỏi, thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt ông. Ông tính mở miệng nói nhưng lại thôi, rồi tính nói, nhưng thôi.“Đi mà bác?”
“Được thôi,” José nói, thấy cậu cười rồi nhảy xuống bậc thềm, lấy vài dụng cụ rồi theo ông. Cậu cũng để ý thấy người làm vườn nhìn mình rất lạ. Ít ra ông cũng không nhận xét cậu khác những người yêu trước đây của Armand .
…………..
“Vậy anh để cậu ta ở nhà?” Adam hỏi, nhìn Armand ngồi đối diện bàn làm việc.
“ Tôi không thể dẫn cậu ta đi khắp nơi được” Armand trả lời, chống cằm lên tay nhìn Adam. “Cậu ghen à?”
“Không, Tôi không muốn làm chị giữ trẻ hôm nay.” Adam nói, nhìn nụ cười toe toét trên khuôn mặt Armand.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì chính anh là người tình nguyện dẫn cậu ta đi vòng vòng ngày hôm qua.” Armand cười.
“Đó bởi vì anh quá bận, và cậu bé hơi hoảng hốt khi gặp anh, tôi nghĩ nếu là tôi thì cậu bé đỡ căng thẳng hơn ”
“Um hum,” Armand cười thêm.
“Dù vậy, thành thật mà nói,” Adam tiếp. “Tôi không hiểu anh thấy gì ở cậu nhóc này,” - Adam giơ tay lên khi Armand định nói . -“ Tôi biết cậu ta rất đẹp và có vẻ đáng yêu nhưng cậu ta còn nhỏ quá .”
“Và anh sợ tôi làm tổn thương cậu bé ?” Armand hỏi, không muốn nói cho Adam biết anh cũng e ngại điều đó. “Phụ nữ cỡ size như cậu ta đều có thể làm chuyện ấy vời đàn ông cỡ size tôi mà.”
“Và nó diễn ra như thế nào?” Adam hỏi, cười nham hiểm.
“Đó là… không phải chuyện của anh.” Armand trả lời.
“Dĩ nhiên rồi,” Adam đứng dậy. Armand cũng đứng lên theo, họ cùng rời khách sạn, vào xe và đi tới cuộc họp tiếp theo.
“Anh làm thế nào tìm ra Gayle Rogers vậy?” Armand hỏi.
“Cô ấy sắp về trong tuần nữa,” Adam trả lời, nhìn ông chủ mình gật đầu . “Anh muốn đợi không?”
“Đợi chứ, cô ấy là người tôi cần trong vụ này.” Armand trả lời, mắt nhìn Adam lần nữa . “Có gì sai à?”
“Tôi đang nghĩ đến chuyện hủy chuyến du lịch” Adam thở nhẹ. Anh có thể thấy Armand đang chờ lời giải thích nhưng anh không chắc mình có . “Hãy nhìn vị trí của tôi xem.”
“Anh là vị phó giám đốc tuổi, với một người vợ tuyệt vời và đứa con xinh xắn.” Armand nói thấy Adam mỉm cười. “Thôi nào, anh là người mà trong khách sạn ai cũng nghe theo cả.”
“Đó là bởi vì họ nể sợ anh thôi,” Adam nói trong khi chiếc limo dừng lại và Gates mở cửa xe. Bước ra khỏi xe Armand nhìn tòa văn phòng của mình mà thở dài ngao ngán, anh ghét những buổi họp
––XXXXX
Armand thở dài bước vào nhà bếp, anh nhìn khắp nơi chỉ thấy Margaret , anh đi tới hôn lên má bà “Destin đang trong phòng cậu ấy à?”
“Tôi không biết.” bà trả lời
“Tôi sẽ đi kiểm tra,” Armand rời nhà bếp hướng lên phòng Destin , mở cửa anh thấy phòng trống không . Anh kiểm tra phòng anh , nghĩ là cậu bé có thể tò mò nhưng cũng không có ai. Xuống phòng làm việc cũng không có. Anh trở lại nhà bếp. “Lần cuối cô thấy Destin là khi nào?”
“Mới sau ăn sáng xong, cậu ấy còn giúp tôi dọn dẹp nữa mà.” Bà trả lời thấy cậu bước tới bàn ăn.
“Cậu ấy không về ăn trưa sao?” Armand hỏi.
“Không, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy sẽ ăn trưa.” Bà trả lời. “Khi cậu ấy không quen ăn bữa ngày, tôi nghĩ cậu bé sẽ ở trong phòng hoặc chơi ngoài hồ bơi chứ.”
“Vậy sao,” Armand tự hỏi có khi nào cậu bỏ đi không? Nhưng nếu câu đi thì phải đem theo đồ luôn chứ . Trong phòng không mất gì cả, và đôi giầy Destin mang ngày trước vẫn ở cửa ra vào. Anh nhìn lên thấy Margaret mỉm cười buồn bã , bà quay lại chuẩn bị bữa tối .
Armand ngồi yên , biết mình vẫn còn nhiều chuyện để làm nhưng hiện tại anh không còn lòng dạ nào nữa. Anh luôn kém may mắn trong tình cảm. Nhưng anh thực sự mong Destin chỉ ra ngoài chơi đâu đó vài ngày. Anh gật đầu cám ơn Margaret khi bà đặt tách trà trước mặt anh . Dựa lưng ra sau , anh nhìn ánh sáng từ từ tối dần trên bãi cỏ .
“Armand,” Margaret gọi, anh ngước lên. “Có thể , cậu còn việc để làm ?”
“Dì đang cố đuổi khéo tôi đấy à?” Anh mỉm cười yếu ớt
“À không, trông câu hơi thất vọng thôi,” bà trả lời.
“Xin lỗi, chỉ là… tại sao cậu ấy lại bỏ đi ?” Armand hỏi, nhìn lại bãi cỏ.
“Nhưng có thể cậu bé chưa đi đâu,” Margaret nói. “Nhà này rộng lớn mà, cậu ta có thể ở đâu đó.”
“Ô chúa ơi,” Armand nói, mắt mở to khi nghĩ Destin có thể đang lạc đâu đây trong nhà anh . Anh vội đi ra nhà bếp thì bất chợt tiếng động vang lên. Quay lại anh thấy Destin vào bếp từ hiên nhà. Cậu bé dừng lại, nhìn anh cười mắc cỡ.
“Chào anh,” Destin thấy vẻ lo lắng của Armand và Margaret.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Armand hỏi, tay chỉ vào bộ quần áo dơ hầy và những vết cắt trên mặt và tay cậu
“Tôi bị cháy nắng, quên đem theo nón, và ở ngoài nắng suốt.” Destin trả lời đi vào nhà bếp.
“Không phải điều đó, cậu rất dơ và có nhiều vết trầy xướt.”
“Ồ, tôi đang giúp José ngoài vườn, và tìm thấy vườn hoa hồng lâu năm ở sân sau tòa nhà.” Destin dừng lại nhìn Armand. “ Tôi phụ giúp José không sao chứ?”
“Không sao, nếu cậu thích.”
“Tuyệt, tôi rất thích ở ngoài trời. Tôi đi tắm đây.”
“Ừ,” Armand nhìn cậu rời nhà bếp.
“Thấy không , cậu lo hảo thôi.” Margaret nói, nhìn Armand gật đầu rời nhà bếp. Anh thở phào khi Destin vẫn ở đây. Vào văn phòng, anh ngồi lại bàn, anh biết mình phải làm việc nhưng trong đầu anh đang nghĩ chuyện khác.
XXXXX
Destin đứng dưới vòi nước nóng, rửa sạch bụi bẩn của ngày làm việc hôm nay. Cầm dầu gội đầu lên , đổ ra tay và chà lên tóc. Nhắm mắt lại cậu ngửa người ra cho nước chảy xuống ngực, và đưa đầu vào để gội xà bông. “Ow…Úi…..” Destin nhảy dựng lên khi cửa phòng tắm bật mở .Mắt cậu mở to khi thấy Armand đang nhìn thân hình ướt sũng của cậu.“Anh muốn làm tôi đau tim à?”
“Không , tôi nghe câu kêu đau.” Armand nói, Destin tắt nước và lấy khăn quấn quanh người. “Chuyện gì thế?”
“Tôi vấp rễ cây, ngã vô bụi gai hồng lớn trúng vô ngực.” Cậu trả lời, thấy không thoải mái lắm khi Armand đứng chắn trước cửa.
“Thôi ra đây tôi xem nào,” Armand nói, quay lưng lại.
“Được thôi,” Destin bước ra khỏi buồng tắm đi về phía bệ rửa mặt, nơi có một tủ nhỏ dài , cậu ngồi lên đó.Cậu nhìn Armand mở thùng thuốc, lấy thuốc ,bông băng ra. Anh quay lại cậu bé, nhìn những vết xước trước ngực.
“Nó chắc đau lắm,” Armand nói, thoa thuốc mỡ tiệt trùng lên tay, anh nắm nhẹ vai cậu và bắt đầu thoa lên vết xước
“Cậu đang nhìn đấy.”
“Xin lỗi,” Destin ngó chỗ khác.
“Không sao,” Armand đi rửa tay, chùi tay vào chiếc khăn, anh nhìn lại vết xước, nó kéo dài từ giữa bụng lên tới vai cậu.. Anh dọn dẹp y cụ lại.
Destin quyết định khi Armand đang dọn dẹp đồ, cậu ra ngoài, mặc đồ vô. Mặc xong, cậu quay lại thấy Armand trước cửa phòng tắm. “Sao anh ở đây, bộ tôi làm gì sai sao?”
“Không, tôi tìm cho cậu nón và thuốc chống nắng.” Armand chỉ cái nón và chai nước trên bàn.
“Ồ,” Destin tiếp tục nhìn anh đi lại trong phòng.
“Cuối tuần này chúng ta sẽ đi mua vài quần short,” Armand nói. “Tôi không nhớ là có quần short hay đồ mùa hè trong danh sách mua đồ lúc trước?”
“Không, chỉ quần dài và áo sơmi thôi và vài bộ lễ phục .”
“Ừ,” Armand quay lại cậu . “Chuẩn bị ăn tối nhé?”
“Vâng,” Destin theo anh ra khỏi phòng. Họ im lặng đi tới phòng ăn, Destin ngồi xuống, cậu nhận thấy đây là lần đầu tiên trong ngày cậu không biết phải làm gì .
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ nghỉ cuối tuần cùng nhau, Tôi không có gì để làm trong tuần này cả.”
“Tốt thôi,” Destin hỏi. “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi trông bao nhiêu tuổi?” Armand hỏi lại, cậu bé nhún vai. Anh mỉm cười khi biết Destin có hứng thú về anh. “Tôi tuổi.”
“Adam bao nhiêu?” Destin thấy Armand nhướn mày lên.
“, sao thế ?” Destin nhún vai lần nữa.
“Anh ấy dường như quá nghiêm túc với người trẻ tuổi.”
“Cậu không thích Adam à ?”
“Tôi cũng thích anh ấy. Anh ấy giúp tôi nhiều trong việc chọn đồ ngày hôm qua.”
Câu chuyện tạm ngưng lại khi Margaret mang thức ăn vào. Destin nhìn dĩa của mình thấy nó không ứ hự như hồi sáng. Cậu nhìn lên thấy bà mang đến ly sữa, cậu cám ơn, rồi bà đi vô
“Thế cậu muốn thời gian thử nghiệm kéo dài bao lâu ?” Armand hỏi sau khi dùng xong tráng miệng Anh thấy cậu nhún vai.
“Tôi không biết, tháng nhé?” Destin ngước lên.
“Được, tháng.” Armand mỉm cười khi cậu đứng lên dọn bàn. “Cậu biết đó, cậu không cần làm thế.”
“Tôi biết, nhưng Dì Gates quá nhiều việc rồi.” Destin cầm thêm dĩa của anh rồi biến vào bếp. Đợi vài phút Armand đi theo . Anh thấy cậu đang rửa chén, trông cậu rất vui vẻ hạnh phúc.
“Xem phim nhé?” Armand hỏi, Destin nhìn lại.
“Lọai nào?” Destin đưa Margaret dĩa cuối cùng. Lau khô tay cậu thấy anh vẫn đang nhìn cậu. “Ngài Riesel?”
“Ah..tôi không biết nữa. Sao chúng ta không tìm nhỉ?” Armand nói, dẫn cậu vào căn phòng hoàn toàn mới.
“Wow,” Destin tròn mắt khi thấy hàng đống đĩa phim trên các kệ sách hàng trăm cái.
“Chọn đi,”
“Phải cả tối tôi mới chọn xong, hay là anh chọn dùm nhé.”
“Gọi tôi là Armand thôi.” Đi lại kệ phim, anh chọn một vài cuốn rồi dẫn cậu ngồi xuống ghế nệm dài.
“Tôi sẽ lấy bắp rang và soda.” Cậu bé rời phòng. Armand ngồi xuống đợi cậu, tự nhủ cậu khác nhiều so với những người trước đây quá . Lấy xong đồ ăn, Destin quay lại ngồi xuống bên anh. “Xong cả chứ?”
“Vâng,”
Bộ phim thứ nhất rất hay, nhưng Destin chợt nhận ra mình đã không xem phim nào từ năm tuổi.... Đến cuốn phim thứ . Armand tình nguyện lấy thêm bắp rang và soda. Vào nhà bếp thấy Margaret nhìn anh. “ người có vẻ thân nhau rồi nhỉ.”
“Vâng” Sau khi lấy đồ xong, anh nói –” Tôi phải ra đây, tôi không nghĩ mình sẽ chịu đựng được tháng.”
“ tháng?”
“Cậu ta muốn thử sống chung tháng xem chúng tôi có hợp nhau không. Nhưng tôi nói dì hay, sống chung với cậu ta tháng là cả sự thử thách ý chí của tôi.”
“Từ từ nào Armand, hãy làm những gì cậu giỏi nhất ấy.” Margaret gợi ý
“Tôi giỏi nhất trong việc gì nhỉ?” Armand hỏi lại, bà mỉm cười lắc đầu quay đi. Trở về phòng thấy Destin đang cuộn tròn mình trong góc ghế, anh ngồi xuống, đặt tô bắp giữa người. Armand nhìn cậu, quên mất bộ phim. Anh thấy Destin ngáp và thụt sâu vô ghế. Nghĩ cậu không ăn nữa, anh để tô bắp lên bàn.Anh di chuyển không chắc làm sao để Destin kết thúc bằng cách dựa vào người anh khi anh ngồi sát lại.
“Armand?” Destin nói nhẹ, mắt mở to nhìn anh.
“Cậu nên đi ngủ thôi, trễ rồi.” Armand nói nhưng miệng cách miệng Destin vài cm. Mặc dù anh bảo cậu đi ngủ nhưng anh không muốn xa cậu bé. Anh đang đấu tranh với bản thân , anh muốn kéo cậu vào lòng và cướp đoạt cậu, Nhưng anh cũng biết mình phải từ từ với cậu… Hay là cứ giữ chặt cậu trên giường đến khi nào thỏa mãn ?
“Armand?” Destin gọi lần nữa, nỗi sợ kèm theo trong lời nói . Destin không dám cử động khi anh tiến sát lại hôn cậu, nụ hôn lần này khác hẳn . Nó kết thúc nhanh như nó bắt đầu Armand ngồi ngay ngắn lại.
“Đi đi,” anh nói nhẹ nhàng, cậu chạy trốn ngay ra khỏi phòng.Ngả người ra sau , anh vò đầu thở dài. Anh đã lôi cuốn , mất cả tự chủ nhưng nổi sợ trong giọng nói Destin đã ngăn anh lại. Tiến tới quá nhanh sẽ làm Destin trốn mất khỏi cuộc đời anh, anh không muốn thế. Tắt tivi, anh ngồi yên nhìn màn hình đen trước mặt. Anh phải làm sao đây? Chưa bao giờ trong đời anh lại bị thu hút bởi một ai như thế.
XXXXX
Nghe tiếng động Destin thình lình bật dậy, đầu đụng phải vật gì đấy làm cậu kêu “ ow “. Nằm xuống lại, mắt cậu mở to nhìn căn phòng tối - “ Cậu cần học bỏ tính đề phòng ấy đi “
“ Tôi đã sống tháng trên đường phố, tôi được học phải luôn cảnh giác “-Destin nói, đẩy tay Armand ra khỏi tóc mình.
“Xin lỗi,” Armand nói. “Tôi không tính làm cậu giật mình.”
“Anh đã bao giờ thử kêu “Này, thức dậy “Chưa?” Destin hơi nhướng mình lên nhìn đồng hồ xem mấy giờ. Tiếng than thoát ra từ cậu, mới có giờ sáng , anh ta không định kêu mình thức dậy sớm thế chứ và hôm nay là thứ bảy mà. “Anh không định kêu tôi dậy để đi đâu đó chứ?”
“Không, tôi có công chuyện bận rồi, tôi đến để nói cho cậu hay.” Armand nói
“Anh có thể ghi ra giấy mà,” Destin lầm bầm trở mình , cậu dừng lại khi cảm giác tay Armand đụng mình.
“Hey,” Armand gọi, cậu quay lại, anh chạm mặt cậu. Tay anh nhẹ nhàng sờ làn da mịn, cúi xuống anh hôn lên môi. Anh hôn sâu thêm, từ từ thưởng thức hương vị của cậu trước khi thả ra. “Ta sẽ gặp lại sau nhé.”
“Okay,” Destin nói rồi lăn mình ngủ tiếp, cậu nghe tiếng khép cửa sau lưng. Đầu óc cậu tái diễn cảnh mới xảy ra nhưng cơn buồn ngủ cuốn tới che lấp, cậu rơi vào giấc ngủ . Một lúc sau, Destin mở mắt nhớ lại chuyện xảy ra, ngồi dậy cậu nhìn đồng hồ thấy đã giờ .Đã lỡ bữa sáng nhưng cậu không quan tâm. Mặt cậu bắt đầu rát vì bị cháy nắng , thân thể mỏi nhừ vì làm vườn suốt ngày hôm qua.Ra khỏi giường cậu thay dồ và đi xuống bếp.
“Chào buổi sáng Destin,” Margaret chào, thấy cậu cười mệt mỏi. “Cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao, chỉ hơi đau thôi,” Destin đáp lại không thấy cái nhìn kỳ lạ của bà,
“Đau à ?” bà hỏi lại
“Vâng, do làm vườn hôm qua đấy, và bị cháy nắng nữa, hơi rát ạ.” Destin trả lời. Bà đặt xuống cho cậu ly cafe. Gật đầu cám ơn, cậu từ từ uống.
“Dì có thuốc chống nắng này, cháu bôi thử xem,” Bà rời bếp đi lấy thuốc. Destin ngồi lại, nhìn ra ngoài hiên thầy trời đang mưa. Cậu ít ra có lý do để ở trong nhà rồi, ngồi một mình cậu tự hỏi khi nào Armand về nhà
. “Đây nè cháu.”
“Cám ơn dì ,” Destin cám ơn tay cầm chai thuốc. Uống café xong, cậu quay về phòng, thoa thuốc rồi nẳm nghỉ. Thời tiết như thế càng làm cậu oải thêm, cả ngày cuối tuần cậu chí nằm ngủ và xem tivi.
XXXXX
“Armand có gọi về không dì ?” nghe Destin hỏi Margaret nhìn lên.
“Không cưng ạ, chưa gọi về,” Margaret trả lời , thấy hơi tội cậu bé. Trời mưa cả ngày và chuyện khách sạn giữ chân Armand nguyên ngày. “Nhưng dì chắc cậu ta sẽ về nhà hôm nay.”
“Vâng ạ,” Destin bước lại gần hiên nhà, chuẩn bị bước ra ngoài thì nghe bà phản đối
“Trời đang mưa đấy cậu bé .” – Destin mỉm cười
“Mấy giờ thì gia sư tới ?” cậu cười hỏi, nhưng vừa nghe tiếng chuông cửa vang lên , Destin theo bà ra mở cửa. Trước nhà là người đàn ông khoảng tuổi, đeo mắt kiếng .
“Chào ông Terrance,” Margaret để ông vào.
“Chào bà, thế… tôi nghe nói anh ta lại có người mới phải không?” Người tên Terrance hỏi, giọng hơi khó chịu.
“Vâng, đây là Destin. Destin, đây là giáo sư Terrance gia sư mới của cháu” Margaret giới thiệu Destin. Hắn ta nhìn cậu rồi im lặng như đang cân nhắc điều gì.
“Hum, Tôi đang mong đợi người nào cao hơn .” hắn nói rồi đi lại gần Destin nâng cằm cậu lên, nhận xét . “Cũng thú vị đấy.”
“ Tôi biết, tôi giống những người yêu khác của anh ta , phải không?” Destin hơi bực, thấy hắn cười .
“Không, cậu không giống .” Terrance nói. “Nhưng đó là điều tốt, đúng không?”
“Tất nhiên rồi,” Destin đồng ý và đi theo hắn vào thư viện . Ngồi xuống cái bàn lớn giữa phòng, Destin chờ đợi bài học đầu tiên .
“Um, cũng không tệ lắm.” Terrance nhận kết sau khi xem qua các bài kiểm tra trình độ cậu . “Dù cậu không tốt nghiệp trung học nhưng chúng ta có thể sửa chữa nó. Và sau đó chúng ta sẽ học thứ gì đó như quản lý kinh doanh chẳng hạn ?”
“Tôi xin hỏi,” Destin nói . “Armand có bắt buộc tôi học gì không?”
“Không,” hắn nhìn cậu, lấy trong cặp táp ra quyển sách đặt nó lên bàn “Sao chúng ta không bắt đầu với quyển này nhỉ?”
“Được thôi,” Destin mở sách , lấy vở ra và bắt đầu ghi chép.
Cameron Terrance quan sát cái đầu đỏ với khuôn mặt bị cháy nắng đang chăm chú làm bài. Người cuối cùng hắn dạy là Val và phải nói thật, tháng dạy Val là tháng địa ngục. Không phải Val là người khó chịu…chỉ là ...Val làm như mình biết tất cả. Hắn cười khi nhớ lại lời VAL kể về đêm động phòng đầu tiên của mình đến sáng hôm sau cậu không thể đi được.
“Thầy có muốn dùng café không?” Destin hỏi làm hắn giật mình.
“Coffee? À vâng, dùng chứ.”
“Okay, tôi sẽ quay lại ngay,” Destin đứng dậy rời thư viện. Đi xuống đại sảnh vào nhà bếp, cậu thấy Magaret đang đọc tạp chí .“Chào dì.”
“Cháu học xong rồi à?” bà hỏi.
“Chưa ạ, cháu chỉ xuống lấy café thôi,” Bà gật đầu rồi đi rót café vào bình thon lớn cổ dài và tách đưa cho cậu. “Cám ơn dì Gates.”
“Không có gì đâu cưng,”
Destin trở lại thư viện , đặt thức uống lên bên bàn ,cậu thấy Terrance nhướng mày.
“Gì thế ? Thầy đừng nói là tôi không được uống café nhé ?” Destin vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
“Không tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Tôi nghĩ cậu cứ việc dùng “
“Cám ơn thầy,” Destin quay trở lại bài học. Cũng không còn nhiều bài tập, cậu hy vọng khi mình vừa hoàn tất xong thì Armand về. Khi gần xong, Terrance nói :
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ làm tiếp bài này vào tuần tới, có lẽ phải thêm giờ học mỗi ngày nữa chúng ta mới hoàn tất chương trình trung học.”
“Vâng,” Destin trả lời, cậu nhìn ra cửa khi nghe tiếng gõ, Armand đứng tại đó.
“Chào Destin, chào Cameron.” Armand đi vào phòng.
“Chào ngài Riesel.” Terrance đáp. “Tôi đang lên lịch học cho Destin.”
“Vâng tôi có nghe thấy,” Anh nói, ngồi xuống ghế đối diện họ
“Vậy nếu không có gì thay đổi, chúng ta dừng tại đây nhé. Destin hẹn gặp cậu ngày mai, chào ngài Riesel.”
“Tạm biệt thầy,” Destin chào nhìn người đàn ông rời khỏi phòng, từ từ cậu quay lại nhìn anh “Trông anh mệt mỏi quá.”
“Ừ, tôi đã không ngủ gì kể từ thứ sáu” Armand đáp. “Thế, ngày đầu đi học sao ?”
“Cũng ổn.” Destin trả lời, bắt đầu dọn bàn ngay ngắn “Anh có đói không, tôi sẽ kêu dì Gates làm chút gì rồi mang lên cho anh.”
“Ý kiến hay đó,” Armand đứng dậy, tiến lại cậu, anh hôn má cái rồi đi ra ngoài. Lắc đầu nhẹ, Destin mang đồ uống qua nhà bếp.
“Armand về rồi à?” Margaret hỏi, cậu gật đầu . “Dì sẽ làm chút gì đó cho cậu ấy.”
“Cháu sẽ mang lên cho.” Destin ngồi nhìn bà làm sandwich. Cầm dĩa sandwich, thêm ly nước , Destin bước đến phòng Armand , dừng bên ngoài cậu gõ cửa cửa nhẹ
“Vào đi.” Armand gọi. Bước vào, Destin đến giường anh cố gắng không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn căn phòng . Nó lớn gấp lần phòng cậu , một giường lớn trên bệ “Cám ơn nhé.”
“Không có chi .” Destin dợm bước đi ra.
“Hãy ở lại !” Armand nói, tay vỗ vỗ lên giường cạnh bên anh . Gật đầu Destin ngồi xuống giường “Kể cho tôi nghe ngày hôm nay của cậu đi.”
“Um,” Destin đỏ mặt . “ phần lớn thời gian tôi ngủ hoặc ở cùng dì Gates vì trời mưa cả ngày.”
“Ừ, trời mưa suốt,” Armand đáp
“Còn anh, anh giải quyết mọi chuyện xong hết chưa?” cậu hỏi anh.
“Ừ cũng xong rồi,” Anh trả lời, hai người lại rơi vào im lặng
“Anh nên ngủ đi,” Destin đề nghị, tay lấy đĩa thức ăn trống.
“Ừ, vậy gặp lại cậu bữa tối nhé.” Aramnd đáp, nhìn cậu đi ra, mỉm cười anh nằm xuống , trong đầu vạch lên kế hoạch làm sao để Destin tự nguyện đến với anh, cơn ngủ từ từ đến .