Đóng tập vỡ lại, cậu đi ra nhà bếp. Dừng lại, cậu nhớ Magaret đã đi chợ và José nói với cậu đội làm vườn đang làm việc ngoài sân, cậu không muốn ra đó .Quay lại cậu lên phòng mình, tiếp tục đọc sách. Đang đọc, Destin cảm giác có ai đang nhìn cậu, ngước lên cậu thấy Armand và đồ gì đó đang cầm trên tay. Họ nhìn nhau vài giây trước khi Armand tiến vô ngồi trên giường cậu
“Cái gì thế?” Destin hỏi
“Giầy đi biển và quần short,” Armand đáp đặt đồ xuống giường “Tôi nghĩ cậu sẽ thích nghĩ cuối tuần trên du thuyền của tôi.”
“Tuyệt quá, tôi chưa bao giờ đi thuyền cả .” Destin nói, đặt sách xuống và đi lại giường, cậu mở đồ ra ngắm.
“Đúng cỡ cậu chứ?” Armand hỏi, cậu gật đầu. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ đi vào chiều thứ sáu.”
“Okay.” Destin đồng ý, lấy giầy đem lại tủ đồ cất.
“Destin?” Armand hỏi thấy cậu bé nhìn qua vai. “Tên giữa của cậu là gì? Nó không ghi trên hồ sơ.”
“Um,” Destin nhìn xuống đôi giầy. Hãy nói dối anh ấy - 1 ý nghĩ xuyên qua . Nhưng cậu nhận thấy không cần thiết phải dấu. “Là E, không được cười nhé.”
“Chỉ 1 chữ E?” Armand hỏi, thấy cậu hơi cứng người.
“ Vâng, mẹ tôi nghĩ như thế dễ thương .Mẹ giống như một cô bé với những mơ mộng lớn”
“Bà bao nhiêu tuổi rồi?” Armand hỏi, đi đến gần cậu.
“Khi mẹ sanh ra tôi hay khi chết?” Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy Armand đang vòng tay ôm vai cậu.
“Khi bà sanh ra cậu?”.
“15,” Destin nói, nắm cánh tay Armand. “27 tuổi mẹ chết.”
“Tôi xin lỗi,” Armand thì thầm, cậu quay lại vùi mặt vào ngực anh , hai tay ôm vòng ra sau lưng
“Không sao đâu,” Destin nói. “Mẹ đã có nhiều giấc mơ.”
Armand tiếp tục ôm cậu an ủi ,dù cậu không khóc nhưng anh biết cậu sắp khóc, anh có thể hiểu tai sao Destin dấu tên giữa đi, anh tự hỏi sẽ ra sao khi một đứa bé nuôi dưỡng 1 đứa bé
“Lớn lên bên mẹ,” Destin kể. “Như sống chung với em bé, dù mẹ bao nhiêu tuổi mẹ luôn cư xử như cô gái 15 . Đừng hiểu lầm tôi nhé, tính tình bà tốt lắm.”
“Ừ?”
“Mẹ yêu tôi trọn đời,” Destin tiếp. “Không ngày nào mẹ không nói yêu tôi , rằng thiên thần đã mang tôi đến cho mẹ. rằng tôi là cuộc sống của mẹ ”
“Hay lắm,” Armand nói.
“Anh nghĩ có tức cười không?” Destin nhìn lên anh. “Khi tôi 10 tuổi, tôi thường phải đánh thức mẹ dậy đi làm và bà hay nhõng nhẽo không muốn đi.”
“Nhưng bà yêu cậu lắm,” Armand nói
“Thỉnh thoảng thôi,” Destin lại dựa vào ngực anh . “Chỉ Tình yêu không thì chưa đủ.”
“Xin lỗi,” Margaret lên tiếng ngay tại cửa. “Bữa ăn tối đã chuẩn bị xong.”
“Cám ơn Magaret,” Armand đáp , bà gật đầu rời phòng.
“Tôi đi rửa mặt đây,” Destin rời anh đi vào phòng tắm. Armand vò vò tóc ra khỏi phòng. Xuống nhà bếp anh thấy Margaret nhìn anh quan tâm .
“Cậu ấy không sao chứ?” bà hỏi.
“Vâng, tôi nghĩ không sao, tôi không biết cậu ấy thực sự nhớ mẹ đến thế”
“Bà chết lúc mấy tuổi?” Margaret hỏi, Armand ngồi xuống.
“Lúc cậu ấy 12 tuổi, họ gửi cậu vào trại mồ côi, cậu sống ở đó suốt đến năm 18 tuổi, tôi nghĩ thế” Armand đứng dậy theo Margaret vào phòng ăn, thấy Destin đã vào chổ, hai tay để trên đùi. Anh ngồi xuống im lặng nhìn Magaret phục vụ.
“Anh luôn ăn ở đây sao?” Destin gợi chuyện, mắt nhìn vô dĩa của mình.
“Có lẽ,” Armand nhìn quanh phòng. “Khi tôi ở nhà, và Val…”
“Val?” Destin nhìn anh. Cậu thấy anh không thực sự muốn trả lời “Ồ, anh ta là người tình cũ của anh.”
“Ừ,” Armand nói. “ Chúng tôi ăn ở đây, cậu ấy thích phòng này, khi tôi một mình tôi thường ăn ngay bàn làm việc luôn.”
“Ồ.” Destin bắt đầu gắp thịt lên. Cậu ghét căn phòng này, nó làm cậu rợn người, nó quá tối và những bức tranh trên tường làm cậu suy nghĩ về bản thân .
“Phòng này làm cậu căng thẳng sao?” Armand nhìn thấy Destin nhún vai
“Một chút thôi, và bữa ăn nữa, tôi không biết cách ăn đúng”
“Thoải mái đi, cậu không cần gây ấn tượng với tôi.” Họ tiếp tục im lặng ăn “Vậy, cậu vẫn còn giúp Jose làm vườn chứ ?”
“Thỉnh thoảng,” Destin trả lời. “Ông nhờ tôi một số thứ, tôi đã bắt đầu cắt tỉa vườn hồng rồi đấy.”
“Vườn hồng nào?” Armand hỏi, nhớ lại vườn hồng “Ngực cậu sao rồi?”
“Không sao, vườn hồng ở sau tòa nhà ấy,” Cậu nói. “Tôi được phép chứ?”
“Dĩ nhiên, nhưng cậu cẩn thận nhé.” Armand đáp, thấy Destin chuẩn bị đứng dậy, anh nắm tay giữ cậu ngồi xuống . Destin hơi ngạc nhiên “Chúng ta thực sự chưa có cơ hội hiểu nhau.”
“Ồ.” Destin hiểu. Margaret vào phòng dọn dẹp bàn
“Các cậu dùng tráng miệng chứ?” bà nhìn Destin hỏi.
“Không , cháu cám ơn.” Destin trả lời nhìn Armand cũng lắc đầu không ăn. Margaret gật đầu im lặng ra ngoài. Destin ngồi im lặng chờ Armand hỏi tiếp. Đợi một lúc lâu cậu thấy hơi ngột ngạt.
“Ta đi dạo nhé?” Armand đề nghị.
“ Tôi còn nhiều việc phải làm, thầy Terrance đang cho bài thực hành trước khi kiểm tra thứ sáu này .” Destin nói khi anh đứng dậy . Cậu muốn rời khỏi phòng , cậu không muốn đi dạo cùng Armand, nhất là chỉ hai người trong đêm.
“Cậu có cần tôi giúp gì không ?” Armand hỏi .
“Không, thực sự không, cám ơn anh .” Destin đáp , Armand vẫn nhìn cậu. “Tôi có thể đi được chưa ?”
“Được chứ,”
“Vậy chúc ngủ ngon ” Destin tạm biệt quay lưng rời phòng .Cậu đi lên cầu thang mà không hiểu tại sao mình lại thình lình sợ khi ở bên Armand. Có lẽ vì cậu đã để anh an ủi hồi nãy.
Về tới phòng Destin ngồi vào bàn lấy sách hướng dẫn ra, cầm viết lên cậu bắt đầu trả lời các câu hỏi. Hai câu đầu thì dễ nhưng các câu sau rất khó. Dù tham khảo sách nhưng gần nữa số câu cậu để trắng. Chán nản, cậu bỏ viết xuống . Cậu có thể để đến ngày mai và chịu nghe thầy mắng hoặc là cậu qua đề nghị Armand giúp đỡ.
Đứng dậy cậu gom sách vỡ qua phòng anh. Đứng trước cửa, cậu phân vân không biết có nên gõ hay thôi . Hít 1 hơi dài, cậu gõ nhẹ và đợi . Vài phút sau nghe anh mời vào, mở cửa cậu ló đầu vô.
“Tôi có thể…” Destin ngập ngừng , cậu không muốn anh nghĩ mình ngu ngốc cần giúp đỡ .
“Vô đi Destin, Tôi không nghe cậu nói gì” Armand ngồi trên giường nói, xung quanh là giầy tờ bừa bộn.
“Um… anh đang bận hả, tôi xin lỗi” Destin nói, tính quay ra.
“Khoan đã, cậu cần giúp gì sao?”
“Vâng,” Destin nghe anh cười.
“Vô đi nào, lại đây ngồi,” Armand chỉ xuống giường, cậu leo lên ngồi kế anh “Được rồi, chổ nào vậy?”
“ Một vài câu hỏi tôi không hiểu” Destin nói hơi khó khăn. Cậu không thể không liên tưởng đến những chuyện Armand làm trên giường .Mặt cậu đỏ lên.
“Cho tôi xem nào,” Armand nói, thấy cậu ngẩng lên.
“ Gì ? ” cậu hỏi, anh cười :
“Chỉ cho tôi câu nào cậu không biết ấy,” Armand cúi gần cậu hơn. Destin mở sách ra một cách khó khăn.
“Câu này,” cậu chỉ vô bài thơ rồi đến câu hòi bên dưới.
“Nghĩa chính của bài thơ là sự thôi thúc chúng ta. ” Armand chỉ vô bài thơ. “Đây và đây,”
“Ồ,” Destin đánh dấu câu trả lời. cậu mỉm cười chỉ câu hỏi kế. “Tôi không hiểu câu này.”
Armand đọc đi đọc lại 2 lần, nhìn cậu chăm chú chờ đợi, anh hỏi “Câu này có vấn đề gì ?”
“Không có gì,” Destin nói. “Chỉ là tôi không thấy sai chỗ nào cả.”
“Đúng vậy, không sai đâu cả,” Armand đồng ý, Destin mỉm cười qua câu khác. Cậu tiếp tục tự làm những câu còn lại. Gần như hoàn tất xong bài báo cáo, cậu lén nhìn anh làm việc.
“Tôi có thể giúp được gì không?” Destin hỏi
“Không cần đâu, tôi sắp xong rồi.” Armand trả lời, anh xắp xếp lại giấy tờ, cất vô cặp và bỏ vào ngăn bàn. Sau đó anh quay qua cậu bé.
“Anh lớn lên ở đây à?” Destin mở lời.
“Ừ, ông nội tôi xây tòa nhà này.” Armand trả lời . “Như là món quà tặng bà tôi.”
“Ngọt ngào thật,” Destin nhìn anh. “Họ đã qua đời?”
“Ừ, ba mẹ tôi cũng thế, mẹ tôi mất khi sinh tôi , bố tôi chết lúc tôi 18 tuổi.”
“Vậy anh sống ở đây một mình với bố anh sao?”.
“Không, còn có chị tôi nữa, còn Margaret, chú Gates, và José tôi nghĩ thế, nhưng chú ấy hơi sống khép kín “
“Anh có 1 người chị ?” Destin hỏi thấy anh mỉm cười.
“Ừ, chị lớn hơn tôi 4 tuổi.” Armand nói, nhìn Destin nằm sấp chống cằm nghe anh kể. “Thậm chí dù chị ấy có ở đây, tôi vẫn thấy cô đơn.”
“Tôi có thể tưởng tượng ra,” Destin nhỏ nhẹ đáp.
“Tôi biết tôi nên ngừng than thở, khi mà tôi có tất cả những gì mình muốn.”
“Không sao đâu,” Destin đáp,Armand nhướng mày thắc mắc. “Anh biết đấy, tiền bạc không thể mua được hạnh phúc. Chúng tôi không có nhiều tiền nhưng nhà tôi sống rất vui vẻ.”
“Cậu lớn lên mà không cô đơn sao?” Armand ngạc nhiên.
“Chỉ thỉnh thoảng thôi vì tôi không có nhiều bạn và mọi người không hiểu mẹ tôi. Mỗi khi tôi dẫn bạn về , mẹ cũng muốn chơi chung.” Destin nói.
“Tôi có thể hiểu nó khó khăn như thế nào.”
“Vâng, sau một vài lần như thế, những đứa trẻ trong trường bắt đầu chọc tôi, nên tôi không chơi với chúng nữa.”
“Điều đó buồn lắm.” Armand nói, ít nhất anh còn có chị vỗ đầu an ủi . Còn Destin…. Với tay ra, anh nhẹ nhàng sờ tóc cậu, mái tóc dài đỏ mượt.. “Lại đây nào.”
“Không.” Destin lúng túng. “Tôi…um…cái này…anh thấy đấy...”
“Cậu không sợ tôi đó chứ?” Armand tiến lại gần thấy cậu đỏ mặt lên
“Không.” Destin xấu hổ lấy tay che mặt. “Chỉ là tôi nghĩ tới chuyện anh làm trên giường này thôi.”
“Làm gì?” Armand không hiểu muốn nghe kỹ lại điều cậu vừa thủ thỉ , với tay , anh kéo cậu ngồi dậy . “ Tôi không làm gì trên giường này cả ngoại trừ ngủ thôi”
“Thật chứ?” Destin hỏi, không biết sao mình lại quan tâm điều đó thế .
“ Anh chưa bao giờ mang người tình lên giường này cả,” Armand vừa nói vừa cúi xuống hôn Destin.( đổi cách xưng hô rùi kìa ^^)
“Nhưng…” Destin bị ngắt lời khi Armand đặt môi anh lên môi cậu. Chúa ơi, cậu không thể giải thích chuyện gì xảy ra trong người mỗi lần anh hôn cậu.
“Không có đâu.” Armand nói, vẫn hôn cậu. “Val không thích căn phòng này, nó quá nam tính, nên anh chưa bao giờ để cậu ấy vào đây.” Trước khi Destin kịp đáp lại, anh đã hôn say đắm, vòng 1 tay ra sau gáy anh luồn tay vào tóc cậu, đưa lưỡi dọc theo môi dưới của cậu.
“A…Armand,” Destin thở nặng nhọc đẩy ra, Armand để cậu đi mặc dù anh muốn ôm trọn thân hình nhỏ bé ấy lần nữa.
“Anh biết,” Armand thở nhẹ, ngón cái mân mê môi cậu. “Ngủ ngon nhé.”
“Ngủ ngon.” Destin tạm biệt , thu dọn đồ đạc và chạy ra khỏi phòng. Dừng bước trước lối đi, cậu quay lại nhìn anh nói. “Tôi rất thích căn phòng này, nó giống tính cách anh .”
“Cám ơn,” Armand mỉm cười, cậu đóng cửa lại. Vẫn mỉm cười, anh cởi quần áo ra, leo lên giường tắt đèn ngủ.
///////////////////////
Destin thức dậy nhìn đồng hồ thấy mới 3:12 sáng. Cậu không thể ngủ, tâm trí cậu cứ nghỉ về người đàn ông phòng kế bên. Cậu tưởng nụ hôn tối qua là mơ, nhưng hình như không phải thế .Trở mình qua lại, cậu gác tay xuống gối. Cậu thích Armand, và càng thích anh hơn thích khi anh đồng ý cho cậu thời gian tìm hiểu 1 tháng . Khỉ thật.. . cậu mới ở đây có 1 tuần mà cậu đã xiêu lòng rồi sao .
Khép mắt lại cố ngủ. Cậu biết bài kiểm tra hôm nay rất quan trọng. dù không quan trong như cái hôm thứ sáu. Còn một điều nữa, Armand đang cố gắng chắc chắn lấy bằng tốt nghiệm cho cậu, vì biết nó rất cần thiết để tìm 1 việc làm . Mọi thứ anh làm khiến cậu thích anh thêm . Nhưng cậu sẵn sàng trao thân mình cho người khác chưa?
“Hey Destin đến giờ dậy rồi,” Destin giật mình nghe tiếng gọi, ngồi bật dậy . Mắt cậu thấy Armand đầu tiên, sau đó là ánh nắng chói rực nơi cửa sổ, vội nhắm mắt lại . “Em không sao chứ ?”
“Um không sao, chỉ ngủ không đủ giấc thôi,” Destin trả lời cười với anh. “Anh biết đó, lo lắng cho bài kiểm tra sắp tới .”
“Ừ, vậy gặp lại em dưới nhà nhé.” Anh quay ra đóng cửa lại. Dụi dụi mắt, cậu xuống giường vào phòng tắm. 20p sau, Destin bước xuống phòng ăn, thấy không có ai ở đó, cậu bước tiếp vào nhà bếp , Armand đang ngồi ăn sáng tại bàn .Cậu cười, ngồi xuống ghế, thích thú khi nghĩ Aramd quan tâm lời nhận xét của cậu về căn phòng ăn buổi tối hôm qua.
“Cám ơn anh nhé,” Destin nhìn Armand .
Anh gật đầu không nói gì, cuối xuống đọc báo tiếp . Margaret bước lại với dĩa ăn sáng trên tay.
“Cám ơn dì.”
“Ừ,” Bà cười quay đi. Destin nhìn đồ ăn trên bàn không thích ăn lắm, rồi liếc nhìn Armand lúc này đang bị tờ báo che khuất .
“Ăn đi , em cần nhiều năng lượng cho ngày hôm nay đấy.” Tiếng Armand vọng sau tờ báo.
“Vâng,” Destin bắt đầu ăn. Một lúc sau ,Armand cuộn tờ báo để bên cạnh, cầm ly café lên.
“ Đừng lo lắng, em sẽ làm bài tốt mà. ” Armand trấn an rồi đứng dậy.
“Em tiễn anh nhé” Destin hơi ngượng miệng khi xưng hô thế . Vẫn cầm dĩa thức ăn trên tay, cậu theo anh ra cửa.
“Thế, em tính làm gì sau buổi kiểm tra?” Armand nhìn cậu hỏi.
“Không có gì cả, có lẽ em sẽ tìm Jose và phụ cắt tỉa vườn hồng .”
“Ồ,” Armand mở cửa ra ngoài nhà, “Vậy chúc một ngày tốt đẹp nhé.”
“Anh cũng thế,” Destin chào tạm biệt, Armand cúi xuống hôn cậu. Anh cảm thấy cậu vòng tay ôm lưng anh đáp lại.
“Bye nhé.”
“Bye.” Armand bước xuống thềm. Vào xe anh thấy Adam đang cười mỉm . “Chào buổi sáng Adam.”
“Có vẻ sáng nay trời đẹp nhỉ” Adam chọc. “Hình như 2 người tiến triển tốt.”
“Chúng tôi đang cố gắng hòa hợp nhau,” Armand nói, xe bắt đầu chạy.
“ Sáng nay anh có buổi họp cổ đông, sau đó ăn trưa với Jennet Smith.” Adam kiểm tra lịch làm việc.
“Jennet Smith?” Armand hỏi, không nhớ cô là ai.
“Vâng, cô ấy là người đại diện cho khách sạn Westlake anh đã gặp hôm thứ tư rồi đấy.” Adam nhắc lại .
“Được rồi.” Armand gật đầu, anh thực sự không muốn ăn trưa cùng cô chút nào.
XXXXX
“Cậu làm tốt lắm.” Terrance nhận xét và trả lại kết quả kiểm tra. “Tôi nghĩ cậu sẽ làm tốt bài thi ngày mai ở trường đại học”
“Trường đại học?” Destin không tin vô tai mình.
“Tôi chỉ là một gia sư, tôi không thể cho cậu một bài thi thật sự,đó là việc của trường.” Ông nói, thu xếp đồ đạc lại. “Cậu trông cỏ vẻ mệt rồi đầy, hãy nghĩ ngơi cả ngày hôm nay đi.”
“Cám ơn,” Destin tiễn ông ra cửa.
“À, nếu ngày mai cậu qua được, chúng ta sẽ bắt đầu bài học về kinh doanh hoặc là môn nào cậu hứng thú. Tôi sẽ đem tài liệu cho cậu tham khảo vào thứ hai.?”
Cậu gật đầu cám ơn , sau đó đóng cửa lại đi vào nhà bếp.
“Kết quả sao cưng?” Margaret hỏi.
“Kết quả rất tốt ạ,” Destin đưa cho bà xem tờ kiểm tra. Cầm lấy quả táo, cậu đi ra ngoài hiên “Cháu ra ngoài chơi nhé?”
“Đợi đã,” Margaret bỏ bài thi xuống, lại tủ lấy vật gì đó trao cho Destin.
“1 cái đồng hồ?” cậu nhìn bà hỏi.
“Tôi mua nó đấy, cỏ vẻ cậu hợp với nó,” bà nói, nhìn cậu đeo vào
“Cám ơn dì,” Destin cám ơn bà
“Thôi đi đi, nhớ về nhà lúc 5 giờ chiều nhé ?” Bà dặn dò. Cậu ra ngoài vườn tìm Jose.
“Chào chú,” Destin ngồi xuống kế bên người làm vườn.
“Chào Destin,” José nhìn cậu bé. “Cậu nên đội nón đi.”
“Cháu thoa kem chống nắng rồi.” Destin mỉm cười, tiếp tục ăn táo. “Cháu chỉ phụ chút xíu thôi, mai thi rồi, cháu còn nhiều việc phải ôn.”
“Okay,” José nói, tay cầm cuốc lên, “Bác làm không xa vườn hồng lắm, nếu có chuyện gì cháu cứ kêu nhé?”
“Vâng ạ,” Destin đứng dậy theo ông đi một đoạn, sau đó cậu rẽ vào một vườn cây nhỏ, có 1 một hồ con con cạnh bên vườn hồng. Cậu dừng lại vẫy tay chào ông rồi đi sâu vô.
Cậu đứng nhìn hồ nước và cây xanh. Đây là nơi cậu thích nhất trong khu nhà của Armand. Vâng, đây và vườn hồng. Cậu cúi xuống mang bao tay và bắt đầu nhỏ cỏ. Đang làm việc, nghe tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu lên thấy 1 trong những người làm vườn của Armand đứng trước lối đi.
“Chào anh,” Destin đi về phía anh ta.
“ Tôi tìm thấy quyển sách này, hy vọng nó giúp được cậu.” người ấy nói
“Cám ơn anh “. Đó là sách dạy trồng hoa hồng. “Cuốn này sẽ giúp ích rất nhiều.”
“Không có chi,” Anh ta gật đầu chào rồi bỏ đi. Destin nhìn theo.
Còn anh ta vừa đi vừa thắc mắc về cậu bé. Anh là con của ông Jose ,đã có vợ và 2 đứa con. Anh thấy cậu cũng không có gì đặc biệt, mà tên cậu là gì nhỉ ( anh thường không nhớ tên người khác và cậu bé này anh chỉ mới gặp có 2 lần )
Còn Destin, cậu ngồi xuống và bắt đầu đọc sách. Cuốn sách này đã có người từng xem. Trên bìa sách có vài dòng ghi chú, và cậu nhận ra đó chính là người tạo khu vườn này. Ngả người ra sau tìm chỗ dựa cho thoải mái, cậu bắt đầu đọc sách. Cậu có thể chắc chắn tác giả dòng chữ này là phụ nữ vì cách trình bày, ghi chú rất nữ tính.
Mãi mê đọc, Destin không để ý thời gian. Mắt cậu từ từ nhắm lại. Đến khi giật mình thức dậy thì trời đã tối. Có gì đó mềm và ướt nhỏ trúng má cậu, cậu nghe tiếng ai gọi mình xa xa, cậu quá mệt không thể đáp lại cũng như không quan tâm thứ trên má là gì.
Destin giật mình khi thấy cài gì đó nắm tóc cậu, cậu thét lên, ngồi dậy nhìn bóng đêm, cậu giơ tay ra nhưng không thể thấy tay mình. Giật tóc mạnh lần nữa, cậu mất đà ngã vào bụi hồng, đau quá cậu la lên, một bàn tay nắm lấy cậu.
“Đừng thét nữa .” Armand la, thấy cậu sụm người xuống.
“Xin..xin lỗi, tóc em bị dính ,” Cậu ấp úng
“Anh biết,” Armand trả lời, cầm đèn pin rọi chỗ tóc bị mắc vào bụi hồng. “Anh tìm em gần 3 tiếng đồng hồ rồi đấy.”
“Em xin lỗi,” Destin nói, Aramnd gỡ tóc cậu xong thì đỡ cậu ngồi dậy. “Sách của em.”
“Đây,” Armand đưa sách cho cậu. “Chúa ơi, em lạnh quá.”
“Em không sao,” Destin trấn an, thấy Armand cởi áo khoác khoác cho cậu. “Em xin lỗi, em ngủ quên.”
“ Anh biết, chỉ có em mới có thể ngủ quên ở đây “ Armand đáp, cùng cậu về nhà. Khi gần đến hồ bơi, dưới ánh đèn Destin mới nhận thấy gương mặt giận dữ của Armand. Họ im lặng bước tới hiên nhà, Magarett đang chờ tại đó với vẻ lo lắng muốn khóc.
“Dì cứ tưởng cháu xảy ra chuyện gì rồi,” Bà ôm cậu . Cậu muốn xin lỗi nhưng bị ôm chặt quá không nói nổi. “Dì dặn không được trễ quá 5 giờ mà.”
“Cháu xin lỗi,” Cậu cuối cùng cũng mở miệng khi bà thả ra. “Cháu ngủ quên ở vườn hồng.”
“Thôi nào, ta vào thôi” Armand xua họ vào nhà bếp, Magaret pha cho cậu ly cacao nóng.
“Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng,” Destin hối lỗi.
“Chúng tôi rất vui vì em không sao.” Armand đáp
“José biết em ở đâu, sao anh không hỏi bác ấy?” Destin hỏi, nhớ lại Armand nói đã tìm cậu gần 3 giờ
“Anh có hỏi,” Armand nói khi Magaret đặt ly cacao nóng xuống cho cậu. “Bác ấy nói khi bác ấy vào không tìm thấy em , bác ấy có gọi. em đã nói chỉ dạo chút ít rồi về nhà nên bác tưởng em về rồi.”
“Xin lỗi,” Destin cúi xuống tay sờ sờ quyển sách. Cậu lén nhìn lên thấy Armand hết còn giận như hồi nãy.
“Ăn đi cưng,” Margaret đặt dĩa soup và ổ bánh mì xuống
“Đưa anh quyển sách, Destin.” Armand nói, cậu chậm chậm đưa sách cho anh. Armand đặt sách xuống bàn, rồi ra lệnh. “ăn đi.”
“Adam có gọi đấy,” Margaret nhìn anh. “Cậu ấy nói đã hoàn tất chuyện 2 người dự định làm, cậu không cần về khách sạn nữa” .
“Cám ơn , Margaret. Chúc dì ngủ ngon,” Armand chào bà, bà gật đầu đi về phòng mình.
“Em xin lỗi,” Destin xin lỗi lần nữa.
“Ngừng nói xin lỗi đi, đừng dọc đồ ăn nữa, ăn nhanh đi.”
“Xin…” Destin cúi mặt xuống. Armand tiếp tục nhìn cậu. Khi Margaret gọi , cậu đang họp, tim cậu như muốn ngừng lại. Bà nói trong nước mắt rằng José thấy cậu bé ở vườn hồng, nhưng khi ông quay lại lúc 4g30p ông không thấy cậu ở đó nữa, nên khi Aramnd về nhà lúc 7g, việc đầu tiên là anh đi tìm cậu bé. Nếu anh tin lời jose nói mà bỏ qua vườn hồng, có thể anh đã không tìm thấy cậu cho đến tận sáng hôm sau.
“Em có biết Magaret đã lo lắng cho em như thế nào không?” Anh hỏi khi thấy cậu ăn xong .
“Em không cố ý làm dì ấy lo lắng,” Destin nói. “Em bắt đầu đọc sách sau đó thì ngủ quên mất”
“Sách này à?” Armand chỉ quyển sách trên bàn . Mở nó ra xem , anh nhìn những trang giấy cũ, hơi nhăn.
“Vâng, con trai bácJosé đưa nó cho em, anh ấy tìm thấy nó trong đống dụng cụ làm vườn cũ.” Destin với tay muốn lấy lại sách. Cậu im lặng nhìn anh chờ anh phản ứng, nhưng anh chỉ tiếp tục nhìn cậu.
Armand không biết phản ứng sao nữa, anh đã rất lo lắng. Không nghi ngờ gì cả, khi anh tìm thấy cậu ngủ trong vườn, anh an tâm lại. Dù sống trong nhà này , không có gì làm cậu tổn thương nhưng việc lo sợ nếu không tìm ra cậu làm anh nhận ra cậu có ý nghĩ với anh đến nhường nào.
“Alo ?” Armand trả lời điện thoại, mắt vẫn dán vô cặp mắt xanh bạc đối diện. “Vâng, chúng tôi đã tìm thấy cậu bé, không sao cả.”
“Em xin lỗi,” Destin nói khi Armand cúp máy . “Em xin lỗi đã làm phiền anh”
“Không sao ,” Armand nhìn lại quyển sách, Chân mày anh nhướng lên khi đọc dòng chữ viết tay trên bìa sách. Destin đứng dậy rửa dĩa của mình. Sau đó lại gần anh. Đứng lên, anh nắm tay cậu , tay kia cầm quyển sách dắt cậu ra khỏi bếp .
Vào văn phòng, anh đẩy cậu ngồi xuống ghế rồi tiến tới kệ sách. Tìm dọc theo kệ, anh lôi ra 1 cuốn sách và đưa nó cho cậu. Đó là quyển sách về hoa hồng. Anh nhìn Destin mở sách ra, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cùng nét chữ ghi chú như sách của cậu.
“Bà nội của tôi, bà là người thiết kế khu vườn này,” Armand nói, quay trở lại giá sách kéo ra thêm một số cuốn .
“Tuyệt quá,” Destin nhìn chồng sách Armand đưa. Cậu giở tiếp 1 cuốn, chợt 1 bức ảnh rớt ra. Nhặt bức ảnh lên, cậu thấy trong ảnh một người đàn ông đứng kế một người phụ nữ bế em bé tươi cười giữa vườn hồng. “Armand?”
“Ông bà và ba tôi đấy.” Armand trả lời .
Destin đứng dậy tiến lại vòng tay ôm anh. “Cám ơn anh,” Destin thì thầm
“Không có chi,” Armand cúi xuống hôn cậu. Nâng cằm cậu lên , Armand đưa lưỡi hôn dọc theo môi dưới, khi cậu tính nói anh đẩy lưỡi vô trong thưởng thức cái ấm áp trong miệng cậu . “Um,” Destin tạo 1 tiếng kêu, tay nắm chặt áo anh. Cậu chưa bao giờ bị hôn như thế…. Một lúc sau, Armand buông cậu ra, hai má cậu nóng hổi, anh cười thõa mãn.
“Đến giờ đi ngủ rồi,” Armand nhìn vô đôi mắt đang mở to. “Ngủ ngon Destin.”
“Ngủ ngon.” Destin chúc lại, nhặt đống sách lên rời phòng . Khi tới phòng, cậu bớt căng thẳng, anh không đi theo cậu. Vô phòng mở nhật ký ra, cậu ghi lại sự kiện xảy ra trong ngày, ghi chép xong cậu lên giường ngủ.
XXXXX
Destin chạy nhanh vào nhà, vượt qua đại sảnh, cậu vào bếp. Cậu đã qua được kỳ thi và giờ cậu muốn ăn mừng. Margaret quay lại nhìn , miệng cười toe toét cậu khoe . “Cháu qua rồi.”
“Dì biết cháu sẽ làm được mà,” Margaret ôm chúc mừng.
“Cám ơn dì, mấy giờ thì Armand về ăn trưa?”.
“Cậu ấy có gọi.” bà nói. “Rất tiếc cậu ấy không thể về nhà, có thể tối nay hoặc sáng mai mới về.”
“Ồ,” Destin thất vọng ngồi xuống bàn chống tay lên cằm. Armand đã nói hôm nay họ sẽ ăn trưa sau đó lên du thuyền .Nhưng giờ chắc không được rồi.
“Đừng buồn cưng ạ,” Bà an ủi, đặt đĩa sandwich xuống bàn cậu.Cậu ăn, nhưng vẫn hy vọng Aramnd sẽ đột ngột quay về và hai người cùng đi .Dùng cơm trưa xong, Destin ngồi tại bàn ăn không biết làm gì vì cậu đã hoàn tất hết công việc chiều nay .
Nghe tiếng ai bước vào, cậu quay lại , hy vọng đó là Armand, nhưng chỉ thấy Adam đứng tại cửa nhà bếp. Cậu có thể nhận ra anh không vui khi ở đây .“Chào Adam.”
“Destin.” Adam đi vào. “Armand nhờ tôi đưa cậu đi mua sắm.”
“Mua sắm?”.
“Quần áo mùa hè , và vài thứ linh tinh khác .Nhanh nào , tôi không rảnh cả ngày đâu.”
“ Tôi phải ở nhà học bài .” Destin từ chối bước ra cửa. Cậu la oai oái khi Adam nắm cổ áo phía sau lôi cậu ra xe.
“Chúng tôi sẽ về trước bữa tối.” Adam chào tạm biệt Magaret ở cửa
“Thôi nào, anh bỏ tay ra.” Destin phản đối, nhưng không làm lại Adam, dù anh không cao hơn Aramnd nhưng dư sức cao hơn cậu
“Đừng nhõng nhẽo nữa, đi thôi.” Adam mở cửa xe, gất đầu ra hiệu tài xế, họ lái đi. Anh thấy Destin khoang tay trước ngực giận dỗi.
“Gì thế ? Bộ cậu muốn ngủ trưa ngoài vườn sao?" Adam cười chọc, khoái trí khi thấy Destin ngạc nhiên sao anh biết chuyện hôm qua. Anh thấy hơi tội nghiệp cậu khi cậu đỏ mặt xấu hổ.
Destin cúi mặt hỏi. “Vậy anh cũng biết chuyện đó nữa hả ?
“Ừ, tôi có gọi Aramnd hỏi có tìm thấy cậu chưa.” Adam nghiêm túc lại “Tôi mừng là cậu không sao.”
“Cám ơn,” Destin trả lời nhẹ nhàng.
“Tôi nghe nói Armand và cậu tính đi du thuyền cuối tuần này ?” Adam hỏi. “Vâng,” Destin đáp. “Armand có mua cho tôi 2 quần ngắn và giầy.”
“Tới rồi,” Adam nói khi xe ngừng lại, họ đi vào cửa hàng. Destin nhình quanh không biết nên mua gì
“ Tốn tiền quá” Destin lắc đầu thấy Adam cầm 1 cái mũ đội lên đầu cậu. “Tôi có mũ rồi.”
“Armand nói cậu cần gì đó để bảo vệ tai” Adam thay một mũ khác. Tìm thấy mũ ưng ý, anh đặt nó vào túi lớn.
“Đủ rồi Adam, tôi chỉ ở quanh quẩn trong nhà không cần mua nhiều thứ đâu.” Destin nói, thấy Adam nhìn cậu.
“Sao tôi luôn đi mua sắm cùng anh nhỉ?” Destin thắc mắc
“ Bởi vì tôi biết Aramabd muốn gì.” Adam đáp. “Và tôi chắc chắn sẽ sắm những thứ cậu cần.”
“Vậy mà tôi cứ nghĩ mình khá thu hút chứ,” Destin chọc, bước qua anh. Lắc đầu cười Adam theo sau. Anh nhận thấy đi shopping với Destin cũng thú vị đó chứ, nó tốt hơn ngồi trong buổi họp. Khi họ ra khỏi cửa hàng, Destin chợt nói.” Hãy kể tôi nghe về Val”
“Val?” Adam ngạc nhiên sao cậu biết.
“ Tôi biết anh ấy là ai, tôi chỉ tò mò anh ấy như thế nào thôi.” Destin nhớ lại lúc Armand nhắc tới Val
“À…,” Adam suy nghĩ biết Destin muốn hiểu về Val nhưng không tiện hỏi Armand “Chúng ta sẽ đi dạo . Anh đón chúng tôi tại công viên nhé.”
“Vâng thưa ngài.” Người tài xế gật đầu chào họ.
“Val vừa bị đuổi khỏi chổ ở khi Armand gặp cậu ấy lần đầu” Adam kể. “Armand vào thăm người bạn cũ làm việc trong 1 câu lạc bộ, anh ta gặp Val ớ đó .”
“Anh ta đẹp chứ ?” Destin hỏi không hiểu tại sao mình lại quan tâm điều đó, dù hiện giờ điều cậu muốn biết Val đã làm gì tổn thương Armand.
“Đẹp, theo cách nhìn của cậu ấy. Họ hẹn hò một thời gian sau đó Aramand đề nghị cậu ấy dọn về sống chung.” Adam nhớ lại ngày ấy. “Nhưng thời gian sống chung là thời gian tình cảm họ không tốt đẹp như xưa . Val thích xài tiền Armand . Cậu ấy thích những bữa tiệc hoang phí và tán tỉnh.”
“ Armand chắc buồn lắm.” Destin nhận xét
“Không đâu, Armand có thể tha thứ tất cả, nhưng có 1 điều anh không bao giờ chấp nhận .” Adam nói khi họ vừa sắp đi tới công viên, xe hơi đang đậu chờ tại đó.
“Điều gì thế?” Destin hỏi.
“Sự phản bội .” Adam trả lời, dừng lại nhìn thẳng vào cậu “Nếu sau này cậu ghét Aramand, và quyết định rời khỏi cậu ấy, điều duy nhất tôi yêu cầu là đừng tổn thương lòng tin cậu ấy, đừng khiến cậu ấy đau lòng.”
“Tôi không muốn tổn thương anh ấy,” Destin khẳng định, anh chỉ gật đầu. họ im lặng vào xe. Trên đường về, Destin tổng hợp những thông tin cậu nghe được từ Adam , dì Magaret, bác Jose. Cậu thấy Armand thường chỉ hẹn hò với những người cao, học thức tốt, đẹp và sành điệu .Thở dài, nhìn lại mình cậu tự hỏi anh thấy gì ở cậu nhỉ, sao lại chọn cậu.
Armand đứng trước cửa phòng Destin nhìn cậu đang ngon giấc . Anh đã làm việc đến 3 giờ sáng để dành thời gian đi du thuyền cùng cậu .Anh kiểm tra đồng hồ thấy 9 giờ sáng. Mỉm cười anh đánh thức Destin
“Hey Destin, dậy đi.”
Cậu bé lầm bầm gì đó rồi lăn qua kéo chăn trùm đầu. Armand cười, tiến đến giường , ngồi xuống bên cạnh, anh kéo chăn xuống , lộ ra tấm lưng trần mượt mà và mái tóc đỏ . Tay chạm nhẹ dọc theo lưng cậu, anh ngạc nhiên khi thấy sự khác biệt về kích thước hai người .
“Này em nghĩ anh nên thử gọi trước chứ ,” Destin nói, cố kéo chăn lên.
“Anh làm rồi, nó không tác dụng.” Tay Armand dừng lại bên lưng dưới, cúi xuống kề môi sát tai cậu “ Nếu em không dậy chúng ta sẽ không đến kịp bến tàu trước buổi trưa đâu.”
“Thật chứ?” Destin quay qua nhìn anh.
“Ừ,” Armand ngồi lại ngay ngắn.Anh thấy Destin đang vui mừng vì vẫn có thể đi du thuyền . “Anh sẽ gặp em ở nhà bếp, nhớ để hành lý dưới chân cầu thang nhé.”
“Vâng.” Destin ngồi dậy khi Armand rời phòng. Tắm gội nhanh chóng, cậu mặc quần short và áo thun, thu dọn hành lý , cậu chạy nhanh xuống cầu thang để đồ tại đấy, cậu vào nhà bếp với nụ cười rạng rỡ.
“ Chào buổi sáng sweetie,” Margaret chào
“Chào buổi sáng dì Maggie,” Destin đáp, cắn vội miếng bánh
“Maggie?” Armand hỏi, nhìn ra khỏi tờ báo.
“Destin quyết định nếu tôi gọi cậu ấy sweetie, cậu ấy sẽ gọi tôi là Maggie,” Margaret giải đáp, tay châm cà phê cho 2 người
“Em hy vọng gọi thế sẽ làm dì ấy ngại không kêu em như vậy nữa, dì ấy rất thích gọi em thế ?” Destin cười, ngồi xuống kế Armand. Bữa ăn tiếp tục trong khi Magaret làm hộp đồ ăn trưa cho họ.
“Chúng tôi sẽ về nhà cỡ sáng chủ nhật.” Armand nói khi họ đứng lên rời khỏi phòng, họ vẫy tay chào bà tại cửa rồi ra xe. Destin hăm hở mong chờ đến bến tàu.
Khi họ đến nơi, cậu mở to mắt ngắm chiếc thuyền. Nó to khủng khiếp, không tin mình có cơ hội du lịch trên đó. Armand nắm tay cậu dắt lên tàu. Lên tàu, anh giới thiệu 4 thủy thủ với cậu, họ chỉ cậu về phòng mình.
“Wow,” Destin nhận xét, bỏ hành lý xuống giường.
“Anh mừng khi thấy em thích thế,” Armand nói , bước ra hành lang đến căn phòng khác, Destin liền theo sau. Anh đặt túi xuống giường, quay lại hỏi cậu “Muốn đi xem mọi người hạ thủy không?”
“Muốn chứ.” Destin hớn hở theo anh ra trước mũi tàu. Tay Armand nắm thanh chắn , họ nhìn thuyền rời bến. Armand không dấu nụ cười khi anh ngắm Destin, tóc cậu bay bay trong gió, anh muốn đưa tay ra luồn vào trong ấy. Khi tàu khuất bến, chỉ còn biển xung quanh, gió thổi lạnh hơn làm Destin run nhẹ. Anh đứng sát lại cậu, choàng tay qua ôm người cậu, ngón tay họ đan xen nhau
“Thú vị thật,” Destin nói, nắm chặt tay anh, thả lỏng người dựa anh. Cậu ngước lên nhìn nói “Cám ơn anh đã dẫn em theo.”
“Đó là vinh dự của anh, Destin ạ.” Armand đề nghị. “Ta đi dạo một vòng nhé?”
“Thật chứ?”
Armand gật đầu dẫn cậu bé tham quan du thuyền . Họ dừng trước phòng điều khiển, Destin rất hứng thú với hệ thống nút. “Cái này hay thật.”
“Ừ,” Armand dẫn cậu sang phòng khác. “Đi nào đến giờ ăn trưa rồi.”
“Vâng,” Destin theo anh xuống khoang bếp, họ vào bàn lấy đồ ăn ra
“Thế chúng ta tính đi đâu?”
“Đó là sự ngạc nhiên,” Armand mỉm cười
“Um, một gợi ý nhỏ nhé?” Destin đề nghị, anh lắc đầu. Destin tiếp tục ăn, cậu nghĩ nếu không khai thác được thông tin từ Armand, cậu có thể hỏi thủy thủ đoàn. Nhìn lên anh, cậu nhận thấy anh có vẻ mệt mỏi .
“Sao thế?” Armand hỏi, thấy cậu nhìn mình
“Anh trông có vẻ mệt, thậm chí còn mệt hơn ngày thứ hai vừa rồi.” Destin trả lời.
“Anh tối qua không ngủ để hoàn thành hết công việc, hôm nay mới rảnh dẫn em đi chơi,” Armand nói, chống cằm nhìn Destin, anh thấy sự quan tâm trong mắt cậu bé
“Em xin lỗi, vì lỡ ngủ quên trong vườn khiến anh bị kêu về nhà.” Destin áy náy vì mình mà anh bận rộn để làm bù cho ngày hôm đó.
“Không có gì đâu, chuyện này không liên quan tới em.”
Ăn trưa xong, Anh ngồi nhìn cậu dọn dẹp .
“Anh nên đi nghỉ đi,” Destin khuyên
“Em sẽ không cô đơn khi anh đi ngủ chứ ?” Armand chọc thấy Destin ngẩng đầu lên
“Em có thể tự giải trí một mình được,” Destin quay lại rửa dĩa cuối cùng. “Em có mang theo sách, em sẽ ngồi đọc và ngắm cảnh.”
“Vậy anh đi đây.”
“Vâng,” Destin đáp, cậu lau khô tay đi về phòng mình, Armand vẫn theo sau cậu vô phòng, cậu mở túi lấy sách ra “Thật tình em không sao mà.”
“Được rồi,” Armand đi ra về phòng anh. Lắc đầu, Destin lên boong tàu bắt đầu giở sách ra xem mô tả cách làm vườn, thiết kế phong cảnh, những bông hồng lạ..v..v.
“Hey,” Destin nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên cậu gặp một thủy thủ.
“Hey,” cậu chào
“Tôi nghĩ cậu thích nghe nhạc nên tôi đem máy cho cậu đây.” Anh ta nói, đặt máy lên bàn.
“Cám ơn anh” Destin đáp. “Anh tên Ben phải không?”
“Vâng,” Ben trả lời lại, nhìn khắp boong tàu không thấy Armand đâu
“Mời anh ngồi,” họ cùng ngồi nghe nhạc, đến bài cậu thích, cậu vặn to lên.
…………………………
Armand mở mắt ra, thấy mình đã ngủ lâu hơn dự định, sóng biển nhè nhẹ đã ru anh 1 giấc ngon. Ngồi dậy, mặc quần jean và áo thun, anh đi lên khoang chính gặp thuyền trưởng.
“Ah chào buổi tối ngài Riesel.” Thuyền trưởng tiến lại gần anh.
“Chào anh” Armand đáp lại, anh nhìn ra khung cửa lớn, chợt nghe tiếng nhạc và tiếng cười của 2 cậu bé. Anh lên boong xem
“Destin rất thân thiện,” Thuyền trưởng nhận xét, anh gật đầu nhìn họ
“Đó là đầu bếp phải không?” Armand chỉ Ben.
“Tanya không thể đi nên tôi mang Ben theo. Cậu ấy đang học làm đầu bếp, cậu ấy nấu ăn rất ngon.”
“Vậy à" . Anh lại nghe tiến Destin cười, nhìn lại thấy họ đang chơi bài
“Đã lâu lắm rồi anh không đi thuyền nhỉ ,” Thuyền trưởng hỏi chuyện
“Vâng, cậu ta cũng chưa đi lần nào nên tôi nghĩ sẽ vui lắm.” Armand đáp, rời khỏi chổ ấy, anh quay vô trong đến quầy rượu lấy chai rượu vang và 2 cái ly, anh bước lên boong. Dừng lại sau lưng Ben, thấy Destin ngước lên mỉm cười.
“Anh ngủ ngon chứ?” Destin hỏi, Ben quay lại .
“Ừ.” Armand thấy Ben đứng dậy.
“Tôi đi chuẩn bị bữa tối .” Cậu chào anh
“Bye,” Destin chào, quay lại nhìn anh. Armand ngồi xuống cuối ghế, rót rượu ra mời cậu . “Cám ơn.”
Armand cũng rót cho mình 1 ly, xong anh đặt chai lên bàn. Với tay kéo Destin ngồi xuống trước anh, quàng tay ngang eo cậu.
“Anh muốn em uống cái này à?” Destin hỏi, thư giản bên anh.
“Ừ,”
Destin uống 1 ngụm, mặt cậu nhăn lại
“Cần nhấp nhiều ngụm mới quen.”
“Okay.” Destin uống thêm 1 ngụm nhỏ. Thở dài nhẹ, họ ngắm bầu trời “Wow nhìn trời xem, nó chuyển sang màu vàng đỏ đẹp quá.”
“Ừ đẹp lắm.” Armand cười.
“Rượu ngon lắm,” Destin nói, uống thêm ngụm nữa. “Anh nói đúng đó, giờ thì nó không tệ lắm”.
“Ừ.” Armand thấy cậu đặt ly trống xuống, họ im lặng ngắm hoàng hôn trên biển. Một lúc sau không thấy Destin nói gì, anh hỏi “Destin?”
Armand nhìn xuống, cậu đã ngủ từ lâu, anh cười , có lẽ không nên cho cậu uống rượu. Ôm cậu vào lòng , anh nghĩ đã nhiều năm rồi mình không ngắm hoàng hôn như thế này
“Thưa ngài?” Ben hỏi
“Gì thế?”
“Bữa tối sẽ chuẩn bị xong trong vòng một tiếng nữa.” Ben nói, anh gật đầu, mắt anh nhìn xuống cậu bé đang ngủ . Destin hơi nhích nhẹ người, miệng thì thầm điều gì đó . Cậu quay đầu dựa sát cổ anh, hít vào, một nụ cười hiện ra trên môi cậu. Mùi giống Armand quá. Cậu với tay kéo tấm chăn lên gần cằm mình hơn. Cảm thấy ai đó kéo chăn sát người cậu, cậu vội mở mắt ra. Tay vẫn nắm áo anh, câu tự hỏi mình dựa vào ngực Armand ngủ bao lâu rồi.
“Em xin lỗi.”
“Đừng ngại.” Armand cười, cậu ngồi lên nhìn trời.“Em lỡ mất hoàng hôn rồi”
“Không sao đâu,” Armand an ủi, tay chạm má, từ từ kéo đầu cậu lại gần. Anh dừng trước mặt vài cm , mắt anh khóa chặt cặp mắt xanh phía trước . Môi anh phủ lấy môi Destin, cảm giác cậu từ từ thả lỏng người .Nụ hôn tiến sâu hơn, tay còn lại tìm ra sau lưng kéo cậu sát vô , vẫn tay ấy di chuyển xuống phía dưới, anh luồn vào trong áo cảm nhận sự mềm mại của làn da . Cứ sờ nhẹ một cách chầm chậm để tránh gây giật mình cậu bé, Armand đưa tay ra phía trước vòng quanh ngực cậu, chạm nhẹ 2 núm vú . Destin thở nhanh hơn, người run run, đầu ngửa ra sau cho môi anh rộng đường tìm kiếm.
“Armand,” Destin kêu nhẹ, tay cậu xiết chặt anh.
“Shush,” Armand đáp khẽ , luồn tay vào tóc cậu, môi di chuyển từ cằm đến cổ. Anh cảm thấy cậu rùng mình, hai núm vú cứng lên. “Em nhạy cảm quá.”
“Armand.” Destin thì thào, nhắm mắt cảm nhận môi anh di chuyển lần nữa. Lần này, nó đáp xuống vai , một tay kéo áo cậu lên. “Anh tự hỏi….,” Armand thì thầm, chạm môi lên ngực cậu cảm nhận cậu nảy người lên, anh tiếp tục hôn. Destin run nhè nhẹ, mắt mở to chưa bao giờ cậu xúc động như thế này.
“Tôi xin lỗi?” Ben lớn tiếng, Armand nhìn cậu. “Bữa tối đã chuẩn bị xong.”
“Được rồi,” Armand quay lại nhìn Destin, người vẫn đang mở to mắt nhìn anh “Em không sao chứ?”
“Em ổn.” Destin mỉm cười nhỏ, không thể giấu sự thẹn thùng trên mặt. Với tay ôm Armand rồi buông vội ra, cậu đi thẳng vào phòng ăn. Lắc đầu Armand theo sau. Họ ngồi xuống bàn cho Ben phục vụ.
“Đồ ăn ngon lắm.” Destin nhận xét, anh gật đầu hưởng ứng.
“Thế anh có nói cho em biết sẽ đi đâu không?” Destin hỏi.
“Không.” Armand cười. “Em hãy đợi đi.”
“Được thôi” Destin cầm rượu lên hớp 1 ngụm. Bữa ăn rất ngon, ăn xong họ trở lên trên ngắm sao.
“Em đang lạnh kìa,” Armand nói, thấy cậu nhìn anh cười
“Không sao.” Destin đáp, ngồi xuống ghế dài lúc nãy “Không khí ở đây rất tốt.”
“Ừ” Armand ngồi xuống, Destin nằm dài trên ghế, đầu đặt lên đùi anh.
“Em không sao chứ?”
“Hum, vâng.” Destin trả lời. “Em đang ngắm sao.”
“Ừm,” Armand sờ tóc cậu. Chẳng bao lâu sau, Destin rơi vào giấc ngủ .Mỉm cười, anh lấy chăn đắp cho cậu . Anh nhìn ra biển đêm, thở dài, khung cảnh rất tuyệt nhưng nếu Destin thức thì tuyệt hơn.
XXXXX
Destin mở mắt, rúc sâu vào hơi ấm kế bên, giật mình khi cảm thấy 1 vòng tay ôm cậu. Cậu ngồi bật dậy, thấy mình không còn trên boong tàu . “Destin nằm xuống đi.” Armand nói, tay kéo cậu nằm lại.
“Em nên về phòng mình,” Destin lúng túng.
“Không sao đâu, anh không làm gì em cả, chỉ ôm em thôi,” Armand cười, cậu thư giản ra.
“Em xin lỗi, em ngủ quên bên anh nữa.” Destin thì thầm, Armand cười tiếp.
“Không sao.” Anh xích người lại ôm cậu chặt hơn, hai người thỏa mãn nhắm mắt ngủ tiếp……
“Armand, dậy nào.” Destin lay anh. “Dậy nào, em muốn xem mặt trời mọc .”
“Vậy thì đi đi,” Armand mở mắt.
“Em muốn xem cùng anh.” Destin kéo tay anh. Cậu thét nhẹ khi anh kéo mạnh cậu nằm dưới anh.
“Được rồi, cho anh 1 nụ hôn, anh sẽ đi với em.” Armand nhìn xuống cậu.
“Okay.” Destin trả lời, vòng tay qua cổ , hôn anh. Chỉ một nụ hôn nhẹ trên môi Armand. Đẩy anh trở ra, cậu nhìn vào mắt Armand
“Cám ơn ,” Armand nói, nhẹ nhàng ngồi dậy.
“Em sẽ đợi anh trên boong.” Destin bước ra. Thay xong quần áo, anh đi theo, ghé qua phòng Destin lấy áo khoác vì biết cậu không mang theo. Lên boong tàu, thấy Destin đứng cùng Ben, anh đưa áo khoác cho cậu.
“Cám ơn anh,” Destin mặc vào. “Em không biết ở đây lạnh đến thế.”
“Đó là do lần đầu em đi biển đấy.” Armand nhìn Destin và Ben.
“Xem kìa,” Destin chỉ tay về vùng chân trời đang bắt đều ửng đỏ. Armand mải ngắm cậu đang say sưa ngắm mặt trời , mà quên cả buổi bình minh.
“Tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng .” Ben nói, Armand gật đầu mắt vẫn không rời Destin.
“Sao anh cứ nhìn em thế?” Destin hỏi, 2 má cậu đỏ lên.
“Vì em ngây thơ quá,” Armand ôm cậu. Anh nghe cậu bé cười, hai người cứ đứng như thế nhìn trời. Một lát sau, thuyền cập vào 1 bến cảng.
“Ta đang ở đâu thế?” Destin hỏi.
“Cảng Mystic .” Armand mỉm cười. “Anh nghĩ em sẽ thích nó.”
“Tuyệt quá “ Destin bỏ tay vô túi khoác.
“Vậy ta đi nào.” Armand dẫn đường xuống bến tàu. Họ đi dạo, tham quan bảo tàng, mua vài tấm thiệp làm kỷ niệm, sau đó đi dọc bãi biển. Destin hơi buồn khi trở về nhưng ngày nghỉ cuối tuần này thật tuyệt .