“Anh sắp đi ngủ rồi, Destin, có chuyện gì thì ngày mai nói ” Armand lên tiếng khi anh kéo tấm ra giường lên và nằm xuống
“Thực sự thì em không có chuyện gì để nói” Destin trả lời, mắt nhìn vào cánh cửa.
“Destin,” Armand la lớn khi cậu mở cửa phòng anh.
“Nghe này, anh gây ra chuyện này và em không biết cách nào giải quyết nó” Destin nhìn thẳng vào mắt Armand . “Nên hoặc là anh giải quyết nó hoặc là anh phải chỉ em”
“Em không sợ anh sao?” Armand hỏi trong khi Destin đóng cửa lại và đi về phía anh.
“Sợ ư? Sao em phải sợ anh ?”
“Anh đã cưỡng hiếp em ” Armand nói nhỏ, mắt ngó đi chỗ khác, anh không thể nhìn vào gương mặt đã bị anh gây ra. Chúa ơi, anh vẫn còn thấy vết bầm chỗ anh đã đánh cậu
“ Không, anh không có ” Destin chạm tay lên ngực Armand .“Ngoài ra, tất cả điều em biết là anh đã làm em nghiện những nụ hôn và những vuốt ve của anh , đã gần một ngày trời kể từ lúc anh tiếp xúc với em.”
“Em muốn gì từ anh ?” Armand hỏi, mắt nhắm lại trước sự vuốt ve của bàn tay Destin, anh không thể kiềm chế điều này, anh không thể chịu đựng khi cậu ở gần thế này mà mình vẫn giữ vững bình tĩnh
“Em đã nói với anh,” Destin dựa sát vào người anh. “Em đã cố xóa nó nhưng không tạo hiệu quả mong muốn.”
“Nên em muốn anh chỉ em..…” Armand kéo dài lời nói.
“Vâng,” Destin vòng tay quanh cổ Armand.
“Ok, anh sẽ chỉ em cách làm,” Armand ngồi xuống giường, mắt nhìn vào Destin. Với tay ra, anh chạm nhẹ lên vai cậu bé “Em phải bỏ đồ ra hết”
Destin nhìn anh vài giây rồi cởi bộ pajama ra. Cậu lại nhìn lên mắt anh nhưng không đọc được điều gì . Armand nắm vai cậu xoay người lại cho lưng Destin đối diện với ngực anh, Anh đẩy nhẹ cậu xuống giường. “Không sao đâu, anh sẽ không làm em đau “
“Em biết,” Destin đáp, cho phép đặt mình quay lưng ngồi trên giường trước mặt anh. Cậu im lặng khi tay Armand chạy dọc từ trên cằm xuống hai vai xuống cánh tay, xuống bàn tay cậu. Anh hướng dẫn hai tay Destin đặt lên trên “Chỗ ấy” của cậu, nơi đang có vấn đề cần giải quyết. “Hiểu không, em phải bắt đầu từ từ “ Armand nói, tay họ cùng di chuyển. Tay còn lại anh lướt từ từ lên trên bụng ,lên trên ngực cậu bé.
“Armand,” Destin gọi nhẹ khi bàn tay ấm nóng của Armand vuốt ve ngực mình. Nhắm mặt lại, Destin hoàn toàn thư giản dựa vào ngực anh. Cậu không biết cái nào tốt hơn, bàn tay anh hay giọng nói thì thầm của anh, cảm giác làn môi anh chuyển động trên má mình khi anh nói.
“Armand,” Destin nói nhỏ nhẹ. “Cái này không giúp được gì cả, em cần nhiều hơn.”
“Nhiều hơn à ” Armand trả lời, bàn tay đang tự do của anh lướt về phía sau đến điểm phục vụ của nó . Destin rên lên khi anh đẩy tay vào.
“Thể đã đủ chưa ?” Armand hỏi lần nữa vào tai Destin.
“Không, em muốn cảm nhận anh trong em cơ ,” Destin phản đối, người anh run lên khi nghe những từ ấy.
“Destin,” Armand đáp, anh không tin bản thân mình khi chiếm hữu cậu, chết tiệt, anh đã rất cố gắng chỉ để có thể sờ vào cậu . Anh sẽ chết mất nếu làm tổn thương cậu bé lần nữa. Anh cố hết sức bỏ qua ý nghĩ Destin cho phép anh được gần gũi cậu . “Anh không thể .”
“Tại sao?” Destin vòng tay qua cổ anh
“Anh làm em đau,” Armand nói nhỏ.
“Ồ, thế ra là nó.” Destin quỳ trước mặt Armand nhìn thẳng vào cặp mắt nâu “Đó là lý do tại sao anh muốn em đi phải không? Vì anh sợ anh sẽ làm em tổn thương?”
“Anh không muốn nhìn vào mắt em và thấy lại những gì đã thấy như sáng hôm nay ” Armand trả lời nhẹ nhàng.
“Em xin lỗi, anh đã làm em giật mình, Armand. Và đúng là vai em vẫn còn đau nhưng em không muốn anh nghĩ tới nó bây giờ.” Destin hôn lên môi Armand.
“Destin”
“Em không phải được làm bằng sứ, em sẽ không vỡ đâu ”
“Ừ ” Armand di chuyển hai tay xuống hai bên hông cậu ,anh nhẹ nhàng kéo Destin về phía mình và hôn lên cổ cậu .
“Armand làm ơn đi,” Destin nói.
“Làm ơn chuyện gì?” Armand cười nham hiểm khi anh nghe cậu rên rĩ
“Chúng ta không thể bỏ qua phần này sao? Cả hai chúng ta đều biết rõ mình đang muốn gì, sao không đi thẳng vào vấn đề chính?”
“Đòi hỏi à?” Armand chọc ghẹo, anh kéo hộp tủ cạnh giường lấy ra 1 chai dầu. Thoa nó trên tay anh quay lại cậu bé.
“Đó là lỗi của anh,” Destin nói , tay cậu bấu chặt vào lưng Armand. Cậu rên lên khi tay anh xoa để chuẩn bị cho cậu
“Lỗi của anh à?” Armand hỏi, miệng mút nhẹ trên cổ.
“Ừ ” Destin cong người lên trước cảm giác do tay Armand gây ra. Cậu cử động người theo nhịp tay anh, đến 1 lúc sau không chịu nổi “Armand”
Armand bỏ tay ra và chiếm lấy cậu bé . Anh nghe cậu rên lên, móng tay ghim sâu vào lưng anh. Miệng anh cúi xuống ngực cậu, tay thì vuốt ve ,hai người cùng hòa nhịp với nhau, họ đưa đấy nhau lên đỉnh cao khoái lạc. Một lúc sau, Destin rã rời gục lên vai Armand, anh đẩy nhẹ người cậu nằm xuống giường, hai tay vẫn ôm chặt quanh eo Destin. Hai người nhắm mắt tận hưởng cảm giác tuyệt vời này, họ lắng nghe nhịp tim nhau.
“Destin,” Armand gọi khẽ, anh nhỏm dậy nhưng Destin phản đối, cậu níu người anh lại
“Thôi nào, ta đi tắm một cái rồi em có thể ngủ.”
“Ok”
Armand ngồi dậy, cậu cũng bật dậy theo anh vào phòng tắm, mắt cậu không mở lên nổi . Aramnd giúp con sâu ngủ tắm rữa , lắc đầu, anh bế cậu về giường, nghe tiếng cám ơn nho nhỏ phát ra . Trở lại nhà tắm, anh tắm cho mình . Aramnd nhìn mình trong gương , anh tự nhủ anh không yêu cậu bé, anh đã không yêu ai cả, cha anh đã tạo ra điều đó chắc chắn như thế . Ông luôn bảo với anh, một người kinh doanh giỏi là 1 người luôn làm mọi thứ để ký hợp đồng . Lắc đầu không nghĩ tới nữa, anh trở lại phòng ngủ thấy Destin đã cuộn mình trong chăn. Mỉm cười anh bước lại gần cậu “Anh sẽ đưa em về phòng.”
“Em đã ở trong phòng rồi,” Destin cười lại.
“Giường anh ư?” Armand hỏi. “Em định ngủ lại đây à?”
“Vâng.” Destin đáp, với tay ra.
“Ok” Armand trèo lên giường, kéo Destin vào lòng mình. Anh nghe cậu bé thở ra một cách thư giản thoải mái . Anh vuốt dọc cái lưng mềm mại của Destin, lắng nghe tiếng thở đều đều của cậu bé. Armand nhớ lại hôm đám tang mẹ kế , ba anh rất lạnh lùng. Trong 15 năm chung sống , mẹ kế anh luôn luôn là người quan tâm chăm sóc ,lắng nghe hai chị em anh. Armand nhẹ nhàng thay đổi tư thế cho chân mình quấn lấy chân Destin. Cậu bé lầm bầm trong miệng làm anh chú ý lại cậu. Destin đã trải qua nhiều chuyện và khi được cho cơ hội, cậu đã nở ra xinh đẹp dưới ánh mặt trời. Thở dài 1 hơi, anh gạt bỏ tất cả suy nghĩ trong đầu, anh nhắm mắt lại .
“Armand?” Margaret giọng run run lắc vai anh. “Armand tôi không tìm thấy Destin, cậu bé không có ở trong phòng cũng như nhà bếp.”
“Gì thế ?” Armand hỏi, ngạc nhiên sao trông bà đau buồn thế . Destin đâu biến mất, cậu bé đang ngủ kế anh mà.
“Nghe dì nè ,” Margaret nói . “Destin bỏ đi rồi.”
“Không, cậu ấy không bỏ đi ” Armand trở nhẹ mình, lật tấm chăn để lộ ra cậu bé đang cuộn tròn sát người anh.
“Ồ,” Margaret yên tâm, Armand kéo chăn đắp lại. “À, bữa sáng đã chuẩn bị xong, và gia sư có gọi thông báo ông ấy sẽ đến sớm.”
“Ok,” Armand đáp, nghe tiếng bà rời khỏi phòng. Anh ôm Destin vào lòng không muốn bỏ ra.
“Em không thở được ” Destin lầm bầm đẩy nhẹ ngực anh .
“Vậy để anh thở dùm em,” Armand hôn lên môi Destin . Nụ hôn tiến sâu một cách chậm chạp đến khi Destin dính sát vào anh. Cuối cùng khi họ tách nhau ra, Destin thở một cách khó nhọc “Anh thích như thế này.”
“Huh?” Destin nhìn anh hỏi
“Anh thích thức dậy có em bên cạnh như vầy ” Armand nói làm cậu đỏ bừng mặt . Anh vuốt ve khuôn mặt cậu bé “Em đẹp quá.”
“Armand,” Destin kéo người anh xuống hôn anh . Khoác 1 chân lên eo Armand cậu thì thầm “Làm ơn ?”
“Lần nữa à?” Armand nhìn vào Destin, cậu cười thật quyến rũ
“Nó là lỗi của anh ” Destin trả lời làm anh nhướng mày , cậu đan tay mình vào bàn tay to lớn của anh “Anh làm cho cơ thể em chỉ phản ứng với lời anh nói , khiến nó kêu gào đòi được sửa chữa .” Destin đút một ngón tay Armand vào miệng mình, cậu mút nhè nhẹ.
“Destin,” Armand rít lên tê cả người, anh tự hỏi cậu bé học ở đâu và khi nào chiêu dụ dỗ này “Tên khỉ nào dạy em cái này thế?”
“Anh đấy,” Destin đáp vẫn mút đều đều ngón tay anh. “Mọi lần anh chạm em, và lần trước em mút ngón tay anh , anh nên thấy vẻ mặt mình lúc đó”
“Ồ?” Armand rên lên
“Và khi anh càng vuốt ve em, em càng muốn được tiếp xúc nhiều hơn nữa.”
“Ừ ” Armand bỏ tay ra trước khi Destin kịp nói hết lời. Anh ôm chầm lấy cậu và thỏa mãn yêu cầu cậu bé. Anh tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cậu bé khá nhút nhát này, cậu bé cứ hay mắc cỡ đỏ mặt mỗi lần anh hôn. Nhưng anh không phàn nàn gì, anh sẽ luôn thích tính cách này của Destin chừng nào anh là người duy nhất thấy được nó . Anh lấy chai dầu ra và bắt đầu xâm nhập cậu. Armand cắn chặt răng để khỏi rên lên khi cảm nhận sự ấm nóng trong cơ thể cậu . Anh dồn hết sức lực làm việc, tay bấu chặt tấm ra giường dưới người Destin.
“Armand,” Destin thở hổn hển.
Cuối cùng anh ngã xuống người Destin, vùi mặt vào cổ và hít thở mùi cậu bé, anh cũng yêu những tiếng rên rỉ từ cậu . Anh nhấc thân mình khỏi người Destin nhưng vẫn không buông cậu ra, anh ôm cậu vài phút rồi hít một hơi dài
“Thôi, chúng ta đi tắm nào, gia sư của em gần đến rồi,” Armand ngồi dậy khỏi giường, anh kéo Dewstin theo, lôi cậu bé vào nhà tắm.
“Wow,” Destin ngưỡng mộ ngắm nhìn căn phòng rộng lớn mà cậu đã bỏ lỡ tối hôm qua. Armand đẩy cậu vào vòi nước, họ cùng tắm rửa cho nhau. Destin tìm thấy rất nhiều chỗ nhột trên cơ thể Armand. Sau khi tắm xong, họ cùng nhau xuống nhà bếp
“Chào buổi sáng,” Adam ngừng cuộc trò chuyện với Mr. Terrance để chào 2 người .
“Chào buổi sáng ,” Destin đáp lại, tay đón lấy tách café từ Margaret
“Adam, ta phải đi thôi,” Armand nói với vị phó giám đốc của mình, anh thấy nụ cười biết rõ mọi chuyện trên khuôn mặt Adam.
“Ừ ” Adam nhìn Armand rời nhà bếp với Destin theo sau. Dĩ nhiên Adam nhận ra cậu bé không phải muốn đi vào thư viện mà muốn đi theo Armand.
“Tôi sẽ vào ngay,” Destin quay lại nói với Terrance khi cậu bước ra hành lang với Adam và Armand. Adam tiếp tục đi thẳng đến xe trong khi Destin và Armand chia nhau nụ hôn thật dài trước khi anh thả cậu bé vào nhà. Armand bước vào xe, chỉ thấy Adam lắc đầu “Tôi nghĩ ngày cuối tuần vừa rồi không làm chậm đi mối quan hệ nhỉ ?”
Armand cười “ Vì Destin nói chúng tôi cần tiến về phía trước sau những chuyện xảy ra “ Anh khoang tay trước ngực rồi như chợt nhớ ra một chuyện, anh móc từ túi áo a một tấm hình và đưa cho Adam.
“Angie cũng nghe cậu bé kể về họ,” Adam nhìn bức hình chụp Destin và hai cô em
“Tôi muốn tìm họ, Adam, và tôi cần anh giúp” Armand nói làm Adam ngạc nhiên
“Armand, anh chỉ có 1 bức hình cũ 6 năm thôi ,”.
“Họ vào chung viện mồ côi với Destin, ở đó sẽ có tài liệu.”
“Được rồi, tôi sẽ tìm chúng,”
“Không, tôi chỉ cần sự giúp đỡ của anh thôi, còn lại tôi sẽ tự tìm "
“Được thôi ” Adam đồng ý.
Khi xe dừng lại, họ cùng nhau lên văn phòng Armand. Anh lấy ra 1 xấp tài liệu về Destin mà anh đã điều tra trước đây
“Huh,” Armand ngạc nhiên cầm 1 mảnh giấy lên.
“Gì thế ?” Adam hỏi, liếc qua vai Armand để xem, đó là giấy khai sinh của Destin.
“Không có tên cha hay tên ông bà ” Armand nói
“Lạ thật ,” Adam trở lại ghế ngồi, anh hiểu những gì đang diễn ra trong đầu Armand
“Trại trẻ mồ côi trên đường Bellum , nó không xa nơi ta tìm thấy cậu bé.” Armand lên tiếng khi tay xếp hồ sơ lại. Anh đứng lên đi thẳng ra ngoài
“Anh tính đến đó mà không hẹn trước à?” Adam hỏi, Armand dừng lại nhìn anh
“Dĩ nhiên,” Armand quay qua cô thư ký, “ hủy hết lịch làm việc sáng nay của tôi nhé”
“Vâng thưa ngài,” Cô Tate trả lời. Anh và Adam đi tới thang máy . Họ im lặng không nói gì, Adam cũng không biết làm sao, có lẽ anh sẽ hỏi Armand tính làm gì nếu tìm thấy các cô bé. Ra ngoài khách sạn, họ thấy Gate đã đứng chờ họ
……….
15 phút sau họ tới trại trẻ mồ côi. Căn nhà xuống cấp trầm trọng, đường thì dơ dáy và chẳng có sân chơi gì cả.
“Đi nào,” Armand nói , giọng của 1 nhà kinh doanh . Vào tòa nhà, họ thấy một cái bàn lụp xụp có vẻ như bàn tiếp tân.
“Tôi có thể giúp được gì không ?” 1 cô gái hỏi, tuổi chừng 15
“Tôi muốn gặp chủ nhiệm nơi này” Armand đáp, thấy đôi mắt xanh dịu dàng nhì mình chuyển sang màu sợ hãi “ Chỉ cần nói có Armand Riesel của tập đoàn khách sạn Riesel cần gặp.”
“Vâng thưa ngài,” đứa trẻ đứng lên và biến mất sau 1 căn phòng nhỏ . Họ nghe 1 tiếng hét lớn, sau đó tất cả im lặng. Cô gái trở ra gật đầu dẫn họ vào phòng. Mắt anh nhìn người phụ nữ lùn mập quá khổ ngồi sau bàn.
“Ông muốn gì ? ông không có hẹn trước,” Bà ta nói, tay đưa điều thuốc lên cái miệng đỏ chót rít 1 hơi dài.
“Tôi đến đây để điều tra về những đứa trẻ này.” Armand đưa bức ảnh cho bà. Anh quan sát bà nhìn vào bức hình một hồi , anh biết bà ta sắp sửa nói dối mình. Cắn chặt răng, anh chờ bà ngước lên
“Đây là Annabelle và Ashley Davenport, chúng chỉ ở đây 1 tháng,” Bà nhìn xuống bàn
“Còn cậu bé?” Armand hỏi, giọng hơi căng
“Destin Rarry, nó bỏ trốn rồi.” Armand ngồi xuống ghế đối diện bà. Mắt bà mở lớn hơi sợ hãi khi nhìn vào cặp mắt nâu của anh
“Tôi muốn có thông tin về những người nhận nuôi hai cô bé,”
“Tôi không thể cung cấp thông tin đó cho ông,”Bà trả lời, mặt Armand xụ muống “Tại sao ông lại muốn tìm hiểu về chúng?”
“Destin cần biết chuyện gì xảy ra cho em gái mình,” Armand nói làm bà ngạc nhiên . Miệng bà mở ra đóng vào như cá mắc cạn.
“Destin không phải là anh trai chúng,” bà nói một cách khập khiễng.
“Đừng nói dối tôi thưa bà,” Armand lớn tiếng. “Đầu tiên là Rosalie Davenports với họ thời con gái là Rarry, tôi không hiểu tại sao bà lại bỏ ra những tài liệu này nhưng Destin có quan hệ với các cô bé”
“Tôi không biết thằng nhóc du côn ấy đã kể những gì với các ông nhưng nó không là gì ngoài tên gây rối ở đây.” Bà nói. “Và tôi không hiểu tại sao sau bao nhiêu năm nó lại quan tâm đến chúng, thậm chí nó còn không có mặt ở đây khi người ta đón mấy con bé đi.”
“Tôi xin lỗi?” Adam lên tiếng, anh biết sự kiên nhẫn của Armand đang mỏng dần. “ý Bà nói không có mặt là sao? 1 Cậu bé 12 tuổi đã ở đâu vào lúc đó ?”
“Trong trạm y tế vì đánh nhau với 1 tên nhóc khác ”Bà nhìn Adam trả lời
“Và bà đã không dẫn cậu ấy xuống cho họ gặp nhau lần cuối?” Armand hỏi nhỏ.
“Tôi không nghĩ làm thế là nên, 2 đứa trẻ đã quá bị tổn thương, không cần thiết phải gặp thêm người anh với khuôn mặt bể nát đầy máu và vết bầm . Nên tôi đã không cho chúng gặp nhau.” Giọng bà nghe có vẻ rất đạo đức.
“Tôi muốn tất cả đồ đạc liên quan đến lũ trẻ để ở đây,” Armand quyết định thế là quá đủ, anh sẽ không phí thời gian ngồi đây mà nghe bà ta nói . Anh thấy bà tính từ chối “Đừng để tôi nhắc cho bà nhớ bà đã đuổi Destin ra khỏi nơi này khi cậu ấy mới 17 tuổi 4 tháng trước khi cậu ấy đủ 18 tuổi ? Và tiếp tục nhận tiền cấp dưỡng cho cậu ấy từ nhà nước”
“Tôi đã nói với ông, thằng bé tự ý bỏ trốn ” Bà trả lời , bắt gặp cặp mắt Armand nheo lại nguy hiểm
“Không có báo cáo nào viết về điều đó, có cần tôi đưa luật sư đến đây không?” Anh hỏi gằn giọng, bà sợ hãi lắc đầu rồi vội vã đứng lên biến mất vào trong 1 phòng khác. Vài giây sau bà trở ra mang 2 hộp giấy cỡ trung bình. “Đây là tất cả những gì chúng có,”
Armand đứng dậy và Adam đón lấy 2 hộp giấy . Họ quay ra khỏi phòng, một vài đứa trẻ tò mò đứng xem tại hành lang. Armand muốn rủa thầm khi anh nhìn chúng, những ánh mắt sợ sệt ngước nhìn anh và Adam
“Cháu xin lỗi,” 1 cô gái khoảng 11 tuổi tiến lại gần họ, mắt cô bé cúi xuống “Nhưng anh Destin có khỏe không ạ?”
“Cậu ấy khỏe ” Armand trả lời thấy cô ngước lên mỉm cười nhẹ . Anh đã tính rời khỏi chỗ này và quên nó luôn nhưng sau khi gặp những đứa bé ở đây, anh không thể . Lắc đầu anh theo Adam ra ngoài.
“Hey,” Armand dừng lại khi nghe tiếng gọi. Quay lại, anh gặp 1 cô gái khó nói chính xác bao nhiêu tuổi, mái tóc màu nâu sậm được búi thả hờ xuống vai.“Ông nói Destin vẫn khỏe sao?”
“Vâng” Armand đáp, tính quay đi nhưng anh thấy có điều gì đó trong mắt cô gái “Cô biết cậu ấy à?”
“Ừ, tôi đến đây khi tôi 11 tuổi 1 tháng sau cậu ấy , ” Cô nói, tay này sờ cánh tay kia như một thói quen khi căng thẳng. “Anh ấy đã chăm sóc tôi và rất nhiều đứa trẻ khác ở đây. Vì thế ông đừng tin những gì mụ già Passel nói”
“Tôi không tin bà ấy,” Armand đáp, thấy cô bé ngồi xuống bậc thang trước cửa .Điều gì đó thúc giục anh ngồi xuống kế bên cô để lắng nghe bởi Destin sẽ không kể chuyện này.
“Anh ấy vào nhà thương là do tôi..” giọng cô gái buồn buồn. “…hôm các em gái anh ấy đi, mà chúng tôi cũng không biết họ là em anh ấy”
“Cô đánh cậu ấy à ?” Armand hỏi, mắt nhìn lại cô bé mảnh khảnh này.
“Không, ảnh cố gắng đập 1 thằng vì đã gọi người mẹ quá cố tôi là 1 con đ** hư hỏng . Tôi cảm thấy rất đau khổ vì bà chính là người như thế , nhưng Destin đã nói với tôi : 1 người làm đ** mà biết hy sinh cho con mình còn tốt hơn nhiều 1 phụ nữ giàu có nhưng bỏ rơi con cái “
"Ồ,” anh trả lời
“À quên, tên tôi là Bev,” Bev giới thiệu mình, cô lấy trong túi ra 1 điếu thuốc. “Destin là một đứa trẻ cứng rắn , không phải khỏe về cơ bắp mà là trong tâm hồn ấy, anh ấy không thích những thằng to con ăn hiếp những đứa nhỏ. Ảnh luôn đứng ra bảo vệ chúng . Nhưng sau đó anh ấy khá lặng lẽ 1 mình , ảnh đã có 1 cuộc sống tệ hại.”
“Cô có biết chuyện gì xảy không ?” Armand hỏi, mắt nhìn ra đường nơi Adam đang đứng đợi kế chiếc limo.
“Bà Passel đã ép anh ấy quan hệ với bả .Lúc đó anh ấy chỉ mới 16 tuổi ” Bev hút 1 hơi dài , tay cô bắt đầu run lên. Khi cô ngước lên Aramnd, cô thấy anh đang ngó tay mình. “Đây là do tôi là đứa bé bị hỏng rồi”
“Cô không mắc bệnh gì chứ?” Armand hỏi
“Vâng, chưa bao giờ dính đến chúng nhưng có vấn đế vế nghiện thuốc. Nên tôi luôn phải ở đây. Không ai muốn nhận nuôi 1 đứa trẻ rắc rối cả.” Trong giọng Bev nghe có nhiều sự cam chịu . “Còn Destin, Anh ấy lưu lạc ngoài đó bao lâu vậy?”
“6 tháng,” Armand đáp thấy cô gật đầu. Khi cô gật đầu, mắt cô liếc thấy bà Passel đứng tại cửa , Armand nhìn theo tầm nhìn của cô bé cũng bắt gặp người phụ nữ. “Tôi mừng vì anh ấy đã hạnh phúc, anh ấy đáng được như thế.” Bev nói. “Chúa mới biết ảnh đã chịu đủ đồ khốn ở đây “
“Hai người thân lắm à?” Armand nhìn cô hỏi, anh cần giúp cô bé. Một cách nào đó anh nghĩ nếu không giúp cô bé anh sẽ rất khó chịu trong trong người
“Cũng thân như với mọi người ở đây, tôi nghĩ thế, và dĩ nhiên ngoại trừ anh ra, tôi biết điều đó vì mặt anh đã biểu lộ khi nghe kể về chuyện bà Passel.”
“Sao cơ ? “
“Anh quan tâm hơn cả một người bạn, tôi rất mừng vì Destin đã tìm được người có thế làm ảnh hạnh phúc,” Cô đứng lên, day day điếu thuốc dưới chân.
“Đây là danh thiếp của tôi ” Armand lấy ra 1 tấm card và 1 cây bút, anh ghi số điện thoại lên tấm card. “Đây là số điện thoại nhà của Destin và tôi muốn mời cô rời khỏi nơi này đến làm việc trong khách sạn của tôi”
“Nghe có vẻ hay đấy Mr. Riesel,” Bev nhận tấm card. “Nhưng tôi phải chăm sóc cho bọn trẻ ở đây, tôi không thể đi được”
“Được rồi,” Armand nói . “Tôi sẽ gọi vài người đến đây giúp đỡ cô và bọn trẻ”
“Cám ơn anh,” Bev chào anh. Armand đi ra xe.
“Tôi thấy cô bé ấy đã nói rõ mọi chuyện cho anh ?” Adam hỏi khi theo anh vào xe. Không có tiếng trả lời lại, anh cúi xuống nhìn hai thùng giấy dưới chân
“Tôi không thể hiểu được, Adam,” Armand nói, sau 10 phút im lặng “Làm sao một người như Destin sống ở nơi như thế này mà vẫn còn trong sáng lành lặn.”
“May mắn chăng?” Adam đáp, thấy Armand nhìn lên. “Chúa ơi, Armand, có chuyện gì với cậu thế?”
“Tôi không biết ,” Armand trả lời khi chiếc limo dừng lại, Gates mở cửa cho họ. Armand ôm 1 cái hộp bước ra ngoài theo sau là Adam và cái còn lại. Khi ngồi xuống bàn làm việc trong văn phòng, Armand mở và lôi những thứ trong hộp giấy đặt lên bàn. Anh cầm cuốn album trên tay, mở nó ra xem.
“Tôi tìm thấy hồ sơ của gia đình nhận nuôi .” Adam nói, ngước lên thấy Armand đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó “Armand?”
“Đây là bức ảnh gia đình” Armand đẩy cuốn album tới “Hãy nhìn ba mẹ cậu ấy xem”
“Cậu ấy không giống ai trong số họ cả” Adam nhận xét. “Có thể thừa hưởng di truyền từ ông bà chăng.”
“Tôi không biết, có lẽ thế.” Armand đáp, tiếp tục bới tìm các đồ vật trong hộp, anh thấy 1 hộp nhỏ ở dưới đáy . Kéo nó ra anh gặp những lá thư “Thật sự tôi nên nói Destin giống ông bố nhiều hơn.”
“ Cái gì thế ?” Adam giựt lá thư trên tay Armand . Anh ngạc nhiên khi đọc nó, sau đám cưới 5 năm Tom Davenport đã nhận nuôi Destin. Lục tiếp những là thư, Armand thấy 1 lá nói về cái chết của Tom “Thế anh nghĩ bố của cậu bé vẫn còn sống sao?”
“Khó nói lắm,” Armand nhún vai đáp . “Tất cả những gì chúng ta biết là có thể ông bà của Destin vẫn còn sống”
“Um Armand?”
“Gì?” Armand kết luận sau 1 hồi tìm kiếm “Không có báo cáo nói về cái chết của mẹ cậu bé”
“Cậu ấy có kể gì về bà không ?” Adam hỏi anh
“Có kể về 1 số chuyện , trong đó bà có nói được chết theo người mình yêu là lãng mạn “ Armand lắc đầu nhìn một số tấm hình. “Hãy bắt đầu từ gia đình nhận nuôi cậu ấy, sau đó tôi muốn anh tìm ra dấu vết về bố ruột của cậu ấy và xem chuyện gì đã xảy ra .”
“Armand , anh thậm chí còn không có tên ông ta.” Adam lắc đầu
“Hãy bắt đầu từ trường học,” Armand nói “Tôi biết anh có thể tìm ra tài liệu về Rosalie Rarry. Và nếu không thì hãy thử tìm ba mẹ cô ấy , có thể họ vẫn còn sống”
“Anh là ông chủ mà,” Adam lắc đầu thu gom giấy tờ lại rồi rời văn phòng . Anh mỉm cười một mình. Nếu Armand trở nên bị thu hút bởi cậu bé và Destin ở lại thì có lẽ Armand sẽ buông lỏng sự đề phòng của mình.
…………….
Destin ngước lên khi cậu đang cắn nhẹ môi dưới. Cậu cố chú ý vào công việc để quên đi mùi vị của Armand vẫn còn vương trên môi mình . Cậu cảnh giác biết Terrance nhìn mình và hơi xấu hổ khi cậu lỡ mất những gì ông đã nói “Cậu không chú tâm lắm phải không?” Terrance với tay qua bàn để nắm lấy tay Destin
“Xin lỗi ,” Destin dời tay đi chỗ khác
“Đừng xin lỗi,” Terrance di chuyển ghế sát vào cậu “Chúa biết , làm người tình của Armand là làm rất nhiều việc”
“Có lẽ thế ,” Destin hơi tránh xa khi thấy tay ông đặt lên đùi mình “Làm ơn đừng chạm vào tôi như thế”
“Ồ, tôi xin lỗi,” Terrance hơi lùi lại, hắn ta làm như thể hắn ngạc nhiên khi sự đụng chạm của mình là không thích hợp.
“Không sao,” Destin quay trở lại công việc.
“Thế anh ta có tính để cho cổ cậu lành không?” Terrance hỏi khiến Destin nhìn lên giật mình
“Tôi ..um…tôi không nghĩ đây là việc của ông “ Destin nói , thấy sự tổn thương trên mặt Terrance.
“Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi, Destin.” Ông đáp. “Ý tôi là trong 1 tháng cậu ở đây, cậu có những vết chỉ may, một bên mặt cậu bị bầm xanh và đen, không kể đến anh ta dường như thích đánh dấu lên người cậu để xác định cậu là của anh ấy”
“Tôi là của anh ấy,” Destin nhìn vào mắt người đàn ông. “Và tôi không nghĩ chuyện tôi và Armand làm phía sau cánh cửa đóng là việc của ông”
“Ừ, thực sự như thế, xin lỗi Destin,” Terrance nói, mắt nhìn ra chổ khác có vẻ buồn “Tôi chỉ muốn mình có một người đặc biệt để cùng nhau chia sẽ thời gian hạnh phúc và đau buồn thôi .”
“Tôi chắc là thầy sẽ tìm được người thích hợp cho mình một ngày nào đó.” Destin đưa bài tập mình đã hoàn thành cho ông sữa rồi đứng lên
“Ừ, tôi chắc tôi sẽ tìm được ” Ông trả lời rồi gom mọi thứ . “ Tuần này tôi đến sớm hơn thường lệ nhé, tôi có 1 học trò mới và cần dành nhiều thời gian cho cố ấy , được không?.”
“Được ” Destin đáp rồi đi ra . Khi thầy giáo rời khỏi nhà, cậu quay vào bếp thấy Michael đã ở đó. “Hey,”
“Hey,” Michael nhìn lên. “Cậu ổn chứ?”
“Tốt ạ ” Destin mỉm cười hai má ửng hồng. “Em đi lấy 1 số thứ để trong phòng, em sẽ xuống ngay”
“Ok,” Michael đáp, cậu bé rời phòng.
“Thế là mọi chuyện đều tốt giữa cậu ấy và ngài Riesel?”
“Ừ,” Margaret mỉm cười . “Tôi nghĩ hai người đã làm sáng tỏ vấn đề rồi.”
“Hay lắm ” .
Destin quay trở lại nhà bếp với camera trên tay và túi xách. Anh phải phì cười vì cậu bé quá ghiền camera “Xong hết chưa ?”
“Rồi ạ ” Destin hôn tạm biệt Margaret. Họ đi đến khách sạn đang tu sửa lại , trên xe, Destin xem qua những hình ảnh mình chụp được tuần trước. Họ vào khách sạn thì gặp Gayle là người duy nhất trong đó.
“Hey,” Cô ngước khỏi những giấy tờ đang làm, “Việc xây dựng sẽ tiến hành trong tuần này , chị không biết em có rảnh để tham gia không, nó là hợp đồng với công ty xây dựng Shoe.”
“Em sẽ đi vòng vòng để xem công việc như thế nào ạ .” Destin đáp, mắt nhìn 1 người đi vào khách sạn, đó là Dale.
“Chào nhóc, rất vui được gặp cậu ,” Dale bắt tay, rồi quay lại những công nhân phía sau mình.
“Cám ơn,” Cậu nghe tiếng rì rầm từ đám người phía sau Dale, cậu tiến tới gần Michael .
“Destin, cậu vung búa lên được chứ?” Dale hỏi.
“Có thể ,” Destin mỉm cười với anh
“Tôi không biết đâu, ông chủ, hầu hết những cây búa đều có trọng lượng bằng cậu bé.” Một người lên tiếng, nhiều tiếng cười hưởng ứng anh ta
“Cậu cẩn thận đấy, Pete,” Một người khác nói. “Đó là đồ chơi nhỏ bé của ngài Riesel đấy.”
“Đủ rồi “ Michael nạt lớn , khiến mọi cặp mắt chuyển từ Destin về anh . Destin chưa bao giờ thấy một nhóm người lớn im lặng nhanh như thế.
“Các bạn, đây là Destin Rarry,” Dale giới thiệu, mắt liếc nhẹ Michael “Cậu ấy là 1 trong những thành viên của Gayle và sẽ di chuyển giữa các nhóm. Mọi người phải tôn trọng cậu ấy như những đồng nghiệp khác”
“Vâng,” cả nhóm đồng thanh đáp. Dale đưa ra chỉ thị làm việc rồi họ tản ra. Destin thấy 1 người tiến về phía mình, mắt anh ta vẫn dè chừng Michael.
“Hey, xin lỗi về vụ cây búa nhé, tôi tên Pete Anderson.”
“Hi Pete,” Destin bắt tay anh
“Có vẻ cậu thuộc tổ của tôi đấy,” anh liếc Michael. “Và cả ông anh đây cũng thế ”
“Ồ Destin,” Gayle đi tới cậu. “Tới cuối tuần này, công ty thiết kế phong cảnh Bailey sẽ đi xem xét quanh khách sạn”
“Tuyệt vời ” Destin cười nói . “Em không thể đợi để được làm việc ngoài trời nữa”
“ Thế còn vườn hồng thì sao?”
“Nó thật sự đã hoàn thành, không còn nhiều việc để làm và bác jose có thể kiểm soát mọi thứ. HƠn nữa, Armand bảo em đã làm quá nhiều việc, giờ cần dành thời gian cho mình.”
“Có lẽ thế ,” Cô quay đi, Destin theo sau Pete và 1 người nữa đến khu vực họ được phân công. Cậu rất phấn khích vì sắp được giơ búa lên để đập vỡ 1 thứ gì đó.
“Thế , cậu lớn lên ở vùng này à? ” Pete nhìn Destin khi họ đi trên hành lang
“Gần như thế, cỡ 6 năm.” Destin trả lời, Pete đề ý giọng cậu hơi là lạ, khiến anh nghĩ có lẽ việc này hơi quá sức cậu bé.
“Được rồi, chúng ta làm thôi,” Pete nói. “Michael , anh và Tony làm ở bức tường được đánh dấu, tôi và Destin sẽ làm cái này.”
“Ok,” Michael đáp khi anh và Tony đi về 1 phía căn phòng.
“Chuẩn bị chưa?” Pete đưa cho Destin đôi găng tay , Destin cất camera vào túi xách rồi đặt chúng vào phòng tắm. Cậu đeo găng vào và cầm búa lên. Destin không muốn thừa nhận cây búa thật sự quá nặng so với mình. Cố giơ nó lên cao , cậu đánh vào nơi pete chỉ. Cái vung đầu tiên của cậu , cái mà Destin cho là quá tuyệt vời, lại hoàn toàn trật mục tiêu. Mỉm cười yếu ớt, cậu vung lại lần nữa, lần này thì nó khá hơn.
Thấy cậu bé làm được vài lần như thế, Pete bắt đầu đập bức tường khác. Mắt anh vẫn canh chừng Destin để chắc chắn cây búa không hút hết sức cậu bé . Anh nhớ những gì các công nhân khác đã đồn đại, tự hỏi liệu có thật không
“Thế… nó là sự thật à ?” cuối cùng Pete rút hết can đảm hỏi Destin
“Cái gì thật ?” Destin chuẩn bị vung búa lần nữa
“Việc cậu là đồ chơi của ông ấy”
việc Pete trả lời làm Destin ngạc nhiên , cùng lúc ấy cây búa đánh trật mục tiêu và đập vào mắt cá chân cậu bé. Destin quỵ xuống dựa vào bức tường “Tôi xin lỗi, tôi không nên hỏi”
“Không sao đâu ” Destin mỉm cười khi Michael giúp cậu ngồi xuống
“Cậu không sao chứ?” Michael hỏi, nhẹ nhàng nâng chân cậu , kéo ống quần lên. Tháo giầy Destin ra anh nghe cậu phàn nàn mình vẫn ổn. Khi Michael bỏ hết giầy và vớ ra, anh thở phào nhẹ nhõm , chỉ hơi sưng và bầm lên 1 tý . Anh móc điện thoại bấm số , Destin hoảng hốt ngăn lại
“Hey tôi gần như mất việc làm vì vụ những vết chỉ khâu đó.”
“Em không sao mà. Anh không cần gọi cho anh ấy” Destin nói.
“Không tranh cãi ,” Michael nhấn số văn phòng Armand và đợi một hồi nghe cô thư ký trả lời “Tôi muốn gặp ngài Riesel, tôi là Michael Benson.”
“Anh Benson?” Giọng Armand hơi lo lắng
“ Tôi gọi để báo ngài biết Destin bị cây búa tạ đập trúng mắt cá chân,” Michael nói, mỉm cười nhẹ khi Destin nhìn anh
“Có nặng lắm không ?” Armand lo lắng, tự hỏi liệu có phải người yêu của anh là người hay gặp nạn không ?
“Không nặng lắm, chỉ hơi sưng thôi.” Michael đáp
“ Anh nên chở cậu ấy về nhà, bắt nghĩ ngơi và không đi đâu cả ,” Armand ra lệnh, nghe tiếng Destin phía sau Michael
“Đưa em điện thoại,” Destin giật lấy điện thoại từ Michael. “Armand.”
“Em nên về nhà và nghĩ ngơi đi,” Armand nói
“Em không sao mà. Anh làm ơn dừng lo lắng đi, em không dễ vỡ đâu”
“Anh chỉ quan tâm ,” Armand trả lời nghe Destin khịt mũi . “Em chắc em không sao chứ ?”
“Em có thể đứng được mà “ Destin nhẹ đứng dậy để chứng minh lời mình. Câu hơi quỵ xuống nhưng giữ vững được ngay “Hỏi Michael xem, em đang đứng đây này .”
“Anh nghĩ anh không cần hỏi,” Armand phì cười “Tạm biệt em, Destin.”
“Bye,” Destin cúp máy, trả lại cho Michael rồi mang giầy vào. Cậu cầm búa lên, thấy Michael vẫn đứng yên đó “Gì thế?”
“Không có gì ” Michael trở lại chổ làm của mình
“Cậu nên nghỉ mới đúng “ Pete thấy có lỗi vì những gì đã nói , cậu bé bị thương nhưng trong giống như cậu đang chiến đấu ấy
“Đừng lo lắng về nó ” Destin cười toe toét. “Và câu hỏi của anh, em nghĩ câu trả lời là “Đúng thế” ”
“Ồ,” Pete nhìn cậu bắt đầu làm việc. Anh ngạc nhiên khi cậu bé vẫn làm việc rất chăm chỉ dù mắt cá chân bị thương, lắc đầu anh cũng bắt tay vào việc.
………………
Destin nằm dài trên giường mình, bài tập bày bừa bộn xung quanh, cậu vừa mới tắm xong. Cậu cần hoàn tất nó vào ngày mai. HƠn nữa cậu còn phải ghi nhật ký và lịch làm việc với Gayle ngày mai . Ngáp 1 cái thật dài, cậu nhìn đồng hồ trên máy vi tính. Mới vừa 9 h, Destin tự hỏi khi nào thì Armand trở về nhà . Ngáp thêm 1 cái nữa, cậu quay lại công việc. Bài tập làm xong, cậu giở lịch làm việc với đội xây dựng ra. Nó rất thú vị nhưng có 1 số việc cậu không muốn lập lại vào ngày mai, dù cậu biết vẫn phải thực hiện nó . Lên lịch xong, cậu đẩy nó xuống giường, nó rớt trúng lên quyển bài tập dưới sàn. Lật nhật ký xem lại vài trang đầu, Destin thấy những bức ảnh cậu chụp trong vườn hồng, bức hình bể phun nước trong vườn hồng, bên dưới có dòng đề tặng cho các thế hệ sau sống trong căn nhà này. Cậu thấy bà thật ngọt ngào, ước gì cậu được gặp bà .
“Hey,” Armand nói vọng từ cửa , Destin ngẩn đầu lên
“Hey,” CẬu vẫn ngồi trên giường. Aramnd tiến tới ngồi cạnh cậu bé. “Ngày hôm nay của anh thế nào ? ”
“Dài lắm ” Armand cúi xuống hôn Destin. Vòng tay qua cổ anh, cậu ôm chặt lấy. Nhưng anh hôn xong liền đẩy nhẹ Destin ra, anh sờ sờ môi cậu . “Còn chân của em sao rồi?”
“Không sao ạ,” Destin lại kéo môi hai người về với nhau . Cậu đưa lưỡi mình vào quyến rũ chầm chậm môi anh, lưỡi Armand đáp trả khiến cậu rên lên. Khi Armand đẩy trở ra, anh mỉm cười nhìn Destin
“Học hành thế nào?” Armand hỏi
“Hơi nặng hơn” Destin ngồi dậy vơ lấy quyển bài tập đưa cho anh xem, Armand trả lại cho cậu rồi nhìn vào những bức ảnh
“ Em đã làm rất tốt, ít nhất là Terrance đã khen em như thế . Cái gì đây ?”
“Quyển sổ tay ghi chép công việc của em với Gayle và những thứ khác ở khách sạn .Mr. Terrance nghĩ nên viết ra những kinh nghiệm tốt”
“Còn đề án triển khai đến đâu rồi ?”
“Suôn sẽ lắm, Gayle rất vui .”
“Tốt” Armand bỏ quyển sổ xuống sàn và quay lại những thứ Destin đang làm trên giường “Anh thấy em đang xem ảnh.”
“Vâng” Destin xới trong chúng lấy ra 1 tấm. “Đây là ảnh khách sạn hiện tại của anh”
“Ừ,” Armand nhìn bức ảnh mỉm cười . Anh trả lại cho cậu rồi nhìn khắp căn phòng. Anh không thể tin Destin giữ phòng mình sạch sẽ đến như thế
“Vậy thì…” Destin choàng tay qua người anh, đầu dựa vào vai Armand
“Vậy thì gì…?” Armand cũng vòng tay ôm Destin.
“Em đã làm xong việc rồi ” Destin trả lời, cậu quỳ lên ,đặt tay trên ngực anh.
“Trễ rồi, em nên đi ngủ đi,”
“Nếu anh ngủ với em ” Destin hôn lên má Armand.
“Destin,” Armand kéo cậu bé vòng qua người ngồi trong lòng mình
“Chúng ta có thể ngủ chung,” Destin nói, cậu thở ra sảng khoái khi anh hôn mình. Một nụ cười nở ra trên mặt Armand, anh bế cậu bé về phòng mình. Anh đặt cậu lên giường. Destin chui ngay vào trong chăn, còn Aramnd cởi bớt quần áo rồi tắt đèn, trèo lên giường. Anh ôm cậu vào lòng , thấy Destin hòan toàn thư giản trong mình. “Armand?”
“Em nói đi ngủ mà “ Armand đáp, nhích mình tìm vị trí thoải mái
“Em biết” Destin nhắm mắt, tay vuốt nhẹ từ từ trên người Armand. Cậu mỉm cười khi nghe giọng gừ gừ nhỏ ngái ngủ của anh.
Đã 4 ngày kế từ khi họ quan hệ với nhau , và sáng sớm hôm sau Destin quyết tâm phải gặt hái được chút gì đó. Cậu rê nhẹ miệng mình trên ngực anh.
“Dừng lại đi ,” Armand chặn tay lên miệng cậu .
“Tại sao ?” lưỡi Destin liếm nhẹ ngón tay anh
“Bởi vì ” Armand giật tay ra khỏi cậu, anh sờ tóc để chặn cậu bé lại “Em mới vừa lành thôi , anh không muốn em bị thương nữa.”
“Ồ,” Destin giận dỗi lăn mình ra xa anh
“Destin,” Armand kéo cậu bé vào lòng mình . “Anh muốn cho cơ thể em được thích nghi đã, em chỉ mới làm người tình của anh 1 tuần thôi”
“OK,” Destin đáp, cậu rên khẽ khi tay Armand chạy dài xuống dưới “ Đừng bắt đầu thứ anh không thể kết thúc”
“Ừ anh sẽ không đâu ,” Tay Armand tìm đến điểm cần thiết, anh vuốt chầm chậm theo nó
“Ah…A.. Armand?”
“Hum?” Armand tiếp tục tìm đến những điểm nhạy cảm khác trên người cậu bé , môi anh chạy dọc theo những điểm sau lưng. Anh yêu mùi vị làn da cậu bé, sạch sẽ và ngọt ngào. Dừng lại phía dưới thấp, anh mút nhẹ nó.
“Ồ, chúa ơi ,” Destin hét lên , tay bấu chặt cái gối trên đầu. Tay và lưỡi anh tiếp tục dày vò cậu . Destin không chịu nổi cảm giác này “Armand …em sắp….”
“Chưa được đâu cưng,” Armand di chuyển môi mình hôn dọc lên trên lưng cậu, anh với tay lấy chai dầu ra, và bắt đầu chuyến chinh phục của mình.
“Armand,” Destin rên rĩ dưới những chuyển động của anh.
“Gọi nữa đi “ Armand thở vô tai cậu bé.
“Anh muốn em kêu tên anh với giọng đó.”
“Armand,” Destin rên tiếp khi người cậu hòa nhịp cùng anh. “Nhanh hơn đi anh…”
“Không” Armand cắn nhẹ lên vai cậu
“Armand,” Destin la lên, cái cắn ấy không làm cậu đau nhưng nó giúp tăng thêm trọng lượng cậu cảm nhận trong người mình. Destin nắm phía sau cổ Armand để giữ vững miệng người đàn ông trên vai mình trong khi đầu anh vùi sâu vào gối .
“Destin,” Armand hét lên, cảm thấy cậu bé cào mạnh lưng mình khi cậu phóng ra. Nhắm mắt lại anh tiếp tục chuyển động, Destin vẫn ôm chặt anh. Rồi anh cũng trút vào cậu bé , rên khẽ khi móng tay Destin cào dài xuống lưng mình
“Ồ wow,” Armand nằm sang 1 bên. Destin thì nằm yên, không chắc mình có thể đứng lên được không , nhắm mắt cậu bắt đầu muốn ngủ lại.
“Ồ anh không nghĩ thế đâu ,” Armand kéo cậu bé ngồi dậy
“Armand,” Destin hé mắt . “ối, anh đang chảy máu kìa,”
“Ừ, em có vuốt sắt lắm,” Armand ngó sau lưng mình
“Em xin lỗi,” Destin nói, giọng như muốn khóc
“Không sao” Armand ôm cậu bé vổ về “Đừng lo lắng.”
“Nhưng em làm anh chảy máu,” Destin nghèn nghẹn trên vai Armand
“Đó là vì anh làm em cảm thấy cực khoái,” Armand đẩy cậu bé ra hôn nhẹ lên môi. Mỉm cười, anh bế cậu lên ẵm vào phòng tắm. Khi họ tắm xong, họ cùng xuống nhà bếp, Margaret đã pha sẵn cafe
“Chào buối sáng ” Bà tiến tới hôn hai người
“Chào dì,” Destin ngáp dài
“Armand cổ của cậu bị sao thế?” Margaret hỏi, lần đầu tiên thấy ông chủ mình đỏ cả mặt . Nhìn lại Destin, thấy cậu cũng như quả cà chua, bà bật cười “Ồ dì hiểu rồi.”
Margaret đi chuẩn bị bữa sáng. Cứ mỗi vài phút bà lại liếc nhìn hai người. Armand đang đọc báo còn Destin thì ngủ gục trên bàn. Khi bà dọn bữa sáng ra, Destin mới ngẩng đầu lên.
“Armand làm sao anh nỡ đánh thức cậu bé tội nghiệp dậy sớm như thế?” Margaret hỏi , Aramnd nhìn bà không nói nên lời, lần đầu tiên trong ngày anh bị như thế.
“Ừ, em cần giấc ngủ của mình,” Destin nhìn anh cười trêu .Armand lầm bầm trong miệng rồi quay lại tờ báo và ly café . Anh nghe Destin cười to hơn và Margaret đang mắng yêu cậu .
“Anh đi đây,” một lúc sau anh nói , Destin đứng lên dọn dẹp dĩa của mình vào chỗ rữa chén. Cậu mỉm cười khi thấy Armand nhìn mình “ Em sẽ đi với anh “
Họ bước đến bậc thềm trước nhà thì dừng lại, Destin đứng ở trên cùng trong khi Aramnd đứng thấp hơn để ngang tầm mắt với cậu bé.
“Chúc em 1 ngày tốt đẹp nhé,” Armand nói khi Destin dựa vào 1 cột trụ cạnh bên , anh tiến tới hôn cậu bé. Khi nụ hôn tiến sâu vào, Destin choàng tay qua cổ hoàn toàn dựa sát người vào ngực anh . Cậu mỉm cười khi nụ hôn chấm dứt, Armand phải giữ thăng bằng trên bậc thang
“Bye,” Anh quay đi ra xe, Destin đứng vẫy tay chào theo. Xe đã đi khuất nhưng cậu bé vẫn đứng đó, cậu hồi tưởng lại 1 tháng vừa qua. Trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ mình là gay . Tất cả những đam mê tình ái đều quá tầm tay cậu, ít nhất là cho đến khi Aramnd chỉ cậu điều đó. Armand chính là chìa khóa . Chỉ cần giọng nói của anh cũng khiến cơ thể cậu phản ứng, điều đó làm cậu khá ngạc nhiên. Destin đỏ mặt khi nhớ lại chuyện sáng nay , nó hơi khác so với những lần trước. Cậu tự hỏi mình đã yêu Armand rồi sao? Mình phải có cách gì khác chứ không phải chỉ trao thân cho anh. Destin ngẩng lên khi nghe tiếng đóng cửa xe . Cậu nhìn vị gia sư đang đi đến gần mình “Chào buổi sáng, Destin, cậu đang đợi tôi à?”
“Không , Armand vừa đi làm cách đây vài phút và tôi đang thưởng thức không khí trong lành sáng nay” Destin trả lời, quay đầu vào nhà. Cậu vào thư viện, ngồi xuống bàn học và đợi thầy vào. Họ bắt đầu học bài. Destin chú tâm nghe thầy giảng mặc dủ có vài lúc cậu nghĩ về Armand, khi ấy cậu mỉm cười 1 mình.
Cameron quan sát cậu làm bài, ông chú ý có vài sự thay đổi sáng thứ hai này . Ông nhớ lại lúc Destin bước trở vô nhà, cậu đi hơi nhún nhảy . Ông nhìn khi cậu đi lại kệ sách, với tay lên cao để lấy 1 cuốn. Mắt ông mở to bắt gặp 1 vùng da bị đổi màu phía dưới lưng cậu . Đứng dậy, ông tiến về Destin, nơi cậu đang cố gắng nhón chân lấy quyển sách. Lúc lấy sách dùm cậu, Cameron để tay mình sờ nhẹ dưới lưng cậu bé khiến Destin giật mình . Ông mỉm cười đưa sách cho cậu
“Cám ơn”
“Không có gì ” Terrance nói. “Vết bầm trên lưng cậu có đau lắm?”
“Vết bầm nào ?” Destin hỏi lại, chợt nhớ ra sáng nay miệng Armand có chạy dọc lưng mình, Cậu đỏ mặt
“Anh ta không đánh cậu đó chứ?” Lời Terrance làm Destin quay phắt lại nhìn ông “KHÔNG Armand không làm tổn thương tôi ,” Destin bước lùi lại mấy bước đụng trúng mép bàn
“Chỉ vì trông nó có vẻ tệ quá ” Terrance tiến tới sát bên cậu, tay ông trượt tay vào áo Destin để chạm lên những vết bầm đó
“Đừng,” Destin tránh ra xa vài bước.
“Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi Destin, chỉ có thế.” Terrance nói, dựa người vô bàn. “Cả tuần nay cậu hay giật mình, buồn ngủ và khi vết bầm trên mặt cậu mất đi thì lại có vết khác xuất hiện ở lưng ”
“Như tôi đã nói, những gì tôi làm với Armand không phải chuyện của ông” Destin nói rõ từng chữ. “Cám ơn sự quan tâm của ông nhưng thật sự là không sao cả”
“Được rồi,” Mr. Terrance gật đầu nhẹ. “Tôi nghĩ chúng ta kết thúc buổi học ở đây, hãy làm tiếp bài tập kế nhé.”
“OK,” Destin nhìn ông thu xếp đồ đạc. Cậu tiễn ông ra ngoài, đến hành lang, Terrance dừng lại “Tôi muốn cậu biết , cậu có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào nếu có chuyện gì xảy ra, ok? Nếu cậu cần giúp đỡ “ Thấy cậu gật đầu, ông quay ra xe. Destin vào nhà , cậu nghĩ về những điều Terrance vừa nói . Có thể ông chỉ quan tâm thôi, không có ý gì khác. Destin tự hỏi liệu ông có hành động thái quá không ? Lắc đầu cậu đi vào bếp. Michael đang đứng đó nói chuyện với Margaret.
“Hey,” Destin chào họ.
“Chào cậu ” Michael đáp lại, để ý vẻ mặt hơi lạ của Destin.
“Em có 1 vài chuyện” Cậu nhìn Michael ra hiệu, bỏ lỡ cái nhìn của Margaret, người đang im lặng quan sát cậu bé, “Anh có thể giúp được không??”
“Được chứ “ Michael theo cậu ra khỏi phòng. Khi họ lên cầu thang, anh tự hỏi có chuyện gì xảy ra, Destin chưa bao giờ lên tiếng nhờ giúp đỡ cả. Và không hiểu tại sao cậu bé lại cần mình giúp lúc này. Anh nhìn Destin bước vào phòng mình, anh nghía khắp phòng .
“Em có thể hỏi anh 1 chuyện được không ?” Destin hỏi, cậu đang đứng cạnh bàn , tay bỏ những tấm hình vào bìa hồ sơ.
“Ừ ” Michael bước vào trong phòng, nhận thấy đây không phải phòng chung với Armand
“Làm sao anh biết khi nào thì 1 sự đụng chạm là không thích hợp ?” cậu quay lại Michael
“Tôi nghĩ nếu nó làm cậu không thoải mái,” Michael đáp thấy Destin gật đầu, dường như đang hấp thụ chúng
“Nhưng thỉnh thoảng sự đụng chạm vô tư có bị dùng theo cách xấu không?”
“Ok, Destin tất cả chuyện này là sao?”
“Ông Terrance,” Destin nhìn xuống bàn. “Em đã yêu cầu ông ấy đừng chạm vào em như ông ấy đã làm vài lần trước. Nhưng sau đó ông biểu lộ sự ngạc nhiên về việc em nghĩ đã nghĩ nó là không thích hợp trong hoàn cảnh đó, như thể ông làm điều đó là đúng. Hãy nói với em là ông ta thật sự không có ý gì chứ "
“Cậu nên kể chuyện này cho Armand hay ” Michael khuyên
“Không” Destin nhìn lên. “Nếu như em đã hành động thái quá thì sao , vì em không quen việc người khác biểu lộ sự quan tâm với mình ? Em không muốn ông ấy bị mất việc”
“Destin,”
“Có lẽ anh nên vào trong thư viện chung với em buổi học kế, rồi sau đó hãy nhận xét xem hành động của ông ta có dụng ý gì khác không nhé ? ” Destin yêu cầu.
“Được rồi, nhưng nếu thật sự là thế thì chính em phải kể cho Armand nghe đấy” Michael đáp, cậu bé gật đầu
“Em có thể hỏi thêm 1 chuyện nữa được không? ?” Destin đỏ mặt lên khi nghĩ đến chuyện này.
“Được chứ ,” Michael hơi lạ trước sự biểu lộ của cậu bé. Anh càng ngạc nhiên hơn khi Destin quay lưng lại, kéo nhẹ áo lên.
“Có thấy dấu bầm nào không ?” Destin hỏi
“Um có ,” Michael trả lời 1 cách dịu dàng, Destin hạ áo xuống , cậu chỉ gật đầu rồi đi lại tủ đồ lấy thêm 1 cái áo khác và mặc chồng lên . Sau đó cậu đem theo vật dụng cần thiết ,theo Michael ra ngoài
………………….
“Armand anh có nghe không vậy?” Adam hỏi, anh còn muốn vòng sang bàn đánh người đàn ông trẻ tuổi này 1 cái .
“Hum? Anh đang nói gì , Adam?” Armand cuối cùng cũng chú ý người đã bước vô văn phòng mình cách đây 10 phút .
“Tôi đang nói ..” Adam không thích lặp lại những gì mình đã báo cáo “ Bản điều tra sẽ hoàn thành tối nay, các cô bé, giờ tên là Annie và Templeton được chăm sóc rất tốt, ba là nhà quảng cáo, mẹ ở nhà chăm sóc các con.”
“Tốt , còn những người khác?”
“Ông bà còn đang đợi, người bố thì tôi định sẽ ghé trường học để điều tra” - Mắt Adam bỗng chú ý những vết trầy chạy dài từ cổ Aramnd trở xuống, 4 đường, trông như những vết cào . “Cổ anh bị làm sao thế?”
“Không phải chuyện của anh ,” Armand gằn giọng khiến không chỉ Adam mà bản thân mình cũng ngạc nhiên. Adam nhướng mày chờ lời giải đáp từ Armand. “Tôi xin lỗi .”
“Không sao, giờ thì nói tôi nghe không phải búp bê của anh làm chứ?”
“Cậu ấy đấy, và đừng gọi Destin là búp bê .”
“Vết cào kéo dài đến đâu ?” Adam tò mò hỏi thấy Armand lườm mình nhưng anh biết Armand sẽ trả lời
“Hết cả lưng tôi, được chưa ?” Anh dựa vào ghế thở dài.
“Anh đã làm gì mà khiến cậu bé hành động như thế?” Adam không bao giờ tin Destin có thể thô bạo với Armand . Anh ngạc nhiên khi thấy bộ mặt chín đỏ hoét của Armand “Ồ chúa ơi, cậu ấy tạo ra chúng trong lúc đang làm chuyện ấy à”
“Adam,” Armand hét lên, Adam ôm bụng cười, Armand nhìn anh không nói nên lời trong khi anh vẫn cười sặc sụa .
“Tôi xin lỗi,” cuối cùng Adam cũng kiểm soát được cơn cười. “Tôi chắc là cậu bé đã trả thù xong những vết hôn mà anh gây ra cho cậu ấy , tôi ngạc nhiên sao cậu ấy không làm thế sớm hơn nhỉ”
“Tôi đã cho Destin thời gian để thích nghi,” Armand đáp, thấy vẻ mặt cười cười của Adam biến mất
“Anh đã ..gì ?”
“Thời gian để cơ thể cậu bé thích nghi ,” Armand biết mình không thể nói chuyện này với ai khác ngoài Adam. Adam là người duy nhất hiểu anh - “Thời gian để tôi thích nghi”
“Ok, vậy là hai người đã không quan hệ trong vài ngày rồi, không ngạc nhiên gì về phản ứng đó ”
“Chúa ơi, Adam, tôi đã biến cậu bé thành 1 quái vật ” Armand nói, mắt nhìn Adam như thách-anh-dám-cười-đó.
“1 quái vật ?” Adam hỏi lại, cố gắng giữ cho giọng mình như bình thường
“Cậu bé đã nhảy bổ vào tôi khi tôi mới từ nhà tắm bước ra, tôi đã phải cố tách cậu ấy ra với một cây gậy ” Armand kể lại, anh nhìn thấy mặt Adam chuyển sang màu đỏ lạ thường. “Cứ cười cho thoải mái đi , trước khi anh bị chết vì nhồi máu .”
“Tôi xin lỗi” Adam cười không che dấu nữa . “Chỉ là cậu bé thường im lặng và nhút nhát .”
“Và rất đòi hỏi,” Armand thêm vào. “Sáng này tôi phải chịu thua , bởi trông cậu ấy quá buồn khi tôi bảo cậu cần thời gian.”
Adam tiếp tục cười dữ dội hơn, Armand chỉ biết lắc đầu im lặng nhìn anh, tự hỏi mình kể cho Adam nghe như thế có là sai lầm không? Nhưng người đàn ông này là bạn thân nhất của anh lâu đến nỗi anh có thể nhớ. Và anh biết khi cơn cười dịu xuống, Adam sẽ cho anh lời khuyên hợp lý.
…………..
Destin im lặng ngồi nghe người đàn ông đến từ công ty thiết kế phong cảnh Bailey báo cáo về kế hoạch thiết kế cho khuôn viên khách sạn. Mặt dù cậu nghĩ nó đơn giản nhưng cậu vẫn sướng mê li khi được tham gia vào công việc của công ty này. Thậm chí pete thấy buồn khi bị mất Destin, nhưng cậu không màng đến, tay cậu vẫn còn ê ẩm vì những ngày vung búa tạ
“Vì thế nó sẽ không tốn nhiều thời gian,” Mr. Bailey kết thúc vấn đề . “Đa số sẽ bỏ những cây chết và vun xới lại đất để chuẩn bị trồng cây mới”
“Tốt “ Gayle nhận xét. “Những thợ sơn sẽ đến sơn ngoài khách sạn vào thứ hai, họ làm trước, khi nào họ xong việc thì các anh sẽ bắt đầu.”
“Vâng ” Bailey đáp.
“Tôi xin lỗi?” Destin lên tiếng làm hai người quay lại nhìn cậu –“ Ông có thực sự cần thiết phải nhổ cái cây này lên không? nó là cây hoa mộc lan mà phu nhân đời trước đã trồng.”
“Nó nằm cản trở kế hoạch,” Mr. Bailey vỗ vỗ đầu Destin như một chú nhóc. Destin im lặng nhìn bản kế hoạch lần nữa. Cậu không tìm thấy nguyên nhân gì mà cái cây này cản trở kế hoạch cả .
“Được rồi, hẹn gặp ông vào thứ ba tuần sau,” Gayle đứng lên bắt tay Baileys . Destin nhìn ông thu dọn đồ rồi rời phòng, cậu ngó lại thấy Gayle cầm điện thoại lên, cậu cũng tính bước ra cửa
“Destin?” Gayle gọi cậu bé.
“Em sẽ ra ngoài chụp vài tấm hình khách sạn trước khi họ thay đổi phong cảnh.”
“Ừ, em đi đi “ Rồi chị quay lại công việc đang làm, Destin rời phòng ra ngoài khuôn viên khách sạn, Michael theo sau. Cậu chụp vài pô. Trong khi hầu hết các bụi rậm và cây cỏ bị khô héo vì thiếu sự chăm sóc thì cây mộc lan vẫn vươn cao khỏe mạnh.
“Thật là 1 tổn thất nếu chặt bỏ cây này” Destin lầm bầm trong miệng
“Ừ, nhưng cậu cũng đã nghe ông ta nói rồi đấy,” Michael lên tiếng từ chổ mình đứng, anh đang dực người vào những cây chết
“Điều chỉnh lại kế hoạch đâu có khó đâu,” Destin đáp lại, Michael im lặng không nói gì. Destin chụp vài tấm hình về cây mộc lan, sau đó cậu chuyển qua quan tâm đến 1 khu vực nhỏ đã từng rất xinh đẹp. Ngồi xuống dưới 1 cái cây, cậu hít sâu 1 hơi dài rồi dựa người vào thân cây
“Destin cậu đang làm gì thế?”
“Đang lắng nghe,” Destin trả lời nhẹ nhàng khi michael tiến đến chổ mình“ Vợ anh có thích những bông hồng em tặng không?”
“Rất thích” Michael ngồi xuống kế bên cậu
“Anh có nghe thấy không ?”
“Nghe gì?” Michael tự hỏi còn tiếng gì khác ngoài tiếng chim?
“Tự nhiên ” Destin thở dài, mỉm cười nhẹ , nhắm mắt cậu thư giản hoàn toàn, cậu cảm thấy cơn buồng ngủ sáng nay đang dần quay trở lại.
“Cậu ngủ à?”
“Sắp thôi “ Destin ngồi thẳng dậy vặn mình vài lần. Cậu đứng lên đi vào chào tạm biệt gayle rồi cùng Michael đi ra xe hơi
“Sẵn sàng chưa?” Michael hỏi.
“Rồi ạ”
Michael khởi động xe bắt đầu chạy.
“Anh từng kể vợ anh làm việc buổi tối phải không?”
“Ừ”
“Anh đến ăn tối chung nhé, Adam và Angie cũng đến nữa, cả vợ chồng bác Gates”
“Armand không phiền chứ ?”
“Không, chính anh ấy kêu em mời vợ chồng anh đến đấy .”
“Ồ,” Michael nhướng mày nhìn Destin, lúc này xe cũng vừa dừng trước nhà . Hai người đi vào trong, Destin ghé qua thư viện lấy chút đồ trước khi vào nhà bếp xem có việc gì phụ Margaret không
“Có chứ, cháu trộn dùm cái này đi,” Margaret đưa cho Destin cái thìa rồi bà quay lại đồ ăn trên bếp “Armand vừa gọi báo cậu ấy sẽ về sớm. Cậu ấy có điều ngạc nhiên dành cho cháu đấy.”
“Hay lắm”
………..
Armand nhìn lên khi Adam bước vô văn phòng mỉm cười chìa cho anh 1 thứ, Armand đón lấy nó “Đúng là 1 sự ngạc nhiên.”
“Ừ,” Adam đồng ý
“Hãy nhìn xem , các cô bé đã lớn thế nào,” Armand đặt hồ sơ xuống cầm bức ảnh lên xem. Hai cô gái tóc vàng đang đứng trước cửa 1 ngôi nhà lớn màu trắng, trông họ như đang chờ xe buýt, một người phụ nữ trạc giữa 30 đang đứng sau họ
“Họ trông rất giống mẹ mình, bà Rosalie.” Adam nói khi Armand xem tiếp giấy tờ khác
“Destin cũng thế,” Armand đặt tấm hình chụp Destin hiện tại bên cạnh 1 tấm hình cô gái Rosalie khoảng16 tuổi. “1 Destin khác tóc vàng mắt xanh. Trông họ như chị em sinh đôi.”
“Đúng thế... à, anh xong hết chưa ?” Adam hỏi thấy Armand gật đầu, anh thu dọn hồ sơ lại rồi theo Adam ra ngoài đại sảnh, nơi Angelica đang đứng chờ.
“Angie chị xong hết chưa?” Armand hỏi chị mình khi cô đang nhắn nhủ gì đó với nhân viên
“Sao em gấp về nhà gặp mặt búp bê của mình thế?” Angelica thích thú cười khi Armand lườm chị, Chị lấy áo khoác rồi theo hai người ra xe. Trên xe chị để ý Armand đang cầm chặt 1 bìa hồ sơ trên tay
“Gì thế?” chị chỉ vào hồ sơ hỏi
“Báo cáo về gia đình và em gái Destin.”
“Ồ, nó tốt chứ?”
“Vâng ”
Đến nhà, xe dừng lại, gates bước xuống mở cửa cho 3 người. Armand đi ra đầu tiên, anh đi thẳng lên nhà. Đến gần bếp, anh nghe tiếng Destin đùa giỡn với Magaret. Anh đi vào xem, Chúa ơi, cậu bé đẹp quá, làm tim anh đập nhanh hơn
“Anh đã về, Armand,” Margaret chào.
“Hey,” Armand không dứt mắt khỏi Destin.
“Hey,” Destin đặt đĩa cuối cùng lên bàn, sau đó hoàn toàn chú ý vào Armand, người đang tiến về phía mình. Anh đưa hồ sơ cho cậu xem. Nhìn vào tấm hình 2 cô em gái, Destin nhận xét “Họ giống mẹ quá”
“Ừ, Bọn anh đã tìm ra cha mẹ của mẹ em, họ vẫn còn sống”
“Ồ,” Destin vẫn nhìn vào giấy tờ.
“Và cha em nữa, có khả năng rất cao là ông ấy vẫn còn sống.”
“Cha em đã chết rồi, em có nói với anh mà .” Destin đóng hồ sơ, trả lại Armand
“Tom Davenport không phải cha em.” Armand không hiểu tại sao hành động của Destin lại thiếu tích cực như thế
“Tom là người cha duy nhất mà em biết, Em không quan tâm người đã sinh ra em nhưng bỏ mặc hai mẹ con em.” Destin nhìn anh. “Em không yêu cầu anh tìm họ, em chỉ cần biết về hai em gái của mình thôi.”
“Anh hiểu, nhưng em còn có gia đình mà,”
“Không, em không có, em gái em cũng không còn thuộc về em nữa, Và em không muốn biết về những người đã đuổi mẹ em ra đường vì đã mang thai em. Anh không thể nào hiểu được cảm giác thế nào khi biết cha mẹ của mẹ đã đuổi bà ra đường vì đã mang thai mình đâu, rằng bà đã không có gì thậm chí dù anh không đòi hỏi được sinh ra.”
“Destin,”
“Em không muốn biết họ, em không cần họ vẫn còn sống, Họ đã có cơ hội chấp nhận mẹ con em nhưng họ đã từ chối”
“Destin,” Armand cố gắng làm dịu cậu lại nhưng cậu bé chỉ lắc đầu rồi bỏ chạy khỏi nhà bếp. Armand nhìn theo không nắm rõ chuyện gì đã xảy ra , Tại sao cậu bé không vui mừng khi nghe các tin này ? để biết rằng mình không cô độc giữa cuộc đời ?
“Armand?” Angelica hỏi, không thấy sự trả lời của em trai. Còn anh thì quay lưng đi thẳng vào văn phòng. Anh không hiểu phản ứng của Destin, dĩ nhiên là cậu bé giận vì những chuyện xảy ra giữa ông bà và mẹ của mình nhưng có thể sau 18 năm mọi thứ sẽ khác đi chứ?
“Chúa ơi” Armand lẩm bẩm khi anh day day sống mũi, mệt óc quá. Đáng lẽ Destin phải tỏ ra ngạc nhiên thích thú chứ không phải tức giận như thế này .Dựa người vào ghế anh nhìn ra lối đi ngài sân, anh cứ ở yên như thế cho đến khi anh thấy Michael ra về, rồi 1 lúc sau là Adam và Angie . Anh nhắm mắt lại, hy vọng Destin đã vào nhà và đi ngủ, ít nhất anh cũng muốn cậu bé không sao. Nghe tiếng gõ cửa anh hy vọng đó là Destin.
“Armand?” Margaret hơi lo lắng. “Trời tối rồi mà Destin vẫn ở ngoài sân, làm ơn đi tìm cậu bé đi?”
“Dĩ nhiên rồi.” Armand đứng lên, rời khỏi phòng. Anh đi theo hướng Destin đã bỏ chạy đến chổ rào chắn nhìn ra vườn “Em biết Margaret lo cho em lắm không ?”
“Em biết ” Destin lên tiếng từ chổ cậu đang ngồi dựa lưng vào dãy tường chắn ấy.
“Anh xin lỗi ” Armand gác tay lên hàng rào
“Em cũng thế ” Destin thở nhẹ. “Em không nên phản ứng như thế, anh chỉ muốn giúp thôi”
“Anh chưa bao giờ gặp mặt mẹ anh ,” Armand nói nhỏ . “3 tháng sau khi anh sinh ra, bà đi du lịch châu phi và dính 1 căn bệnh quái ác mà chưa ai nghe nói tới. Sau đó khi anh lên 3, ba anh cưới vợ khác , cô ấy là 1 cô dâu chiến lợi phẩm”
“1 gì cơ?” Destin hỏi lại, cậu ghét cắt ngang tâm sự đời tư của Armand
“1 chiến lợi phẩm của bố, nhỏ nhắn, rất xinh đẹp, đến từ gia đình cực kỳ giàu có” Armand thở dài nhớ về người mẹ kế - “Bà là 1 người vợ rất chung thủy , bà bỏ qua những lăng nhăng của bố và xem mọi thứ đều tốt đẹp trong thế giới của bà.”
Destin im lặng nhìn Armand đang hướng mắt ra bài cỏ.Anh dường như đang đắm mình trong quá khứ và Destin quyết định không làm phiền . Cậu nhớ về mẹ nhớ những lần cậu bắt gặp bà lặng lẽ khóc , biết tại sao bà khóc , cha mẹ bà không muốn bà vì cậu .
“Dù vậy nhưng Ông ấy không yêu bà,” Armand như đang nói chuyện với bản thân mình - “Anh vẫn nhớ ngày đám tang của bà, chết lúc anh 15 tuổi vì bị cướp giết, cha anh đứng đó mặt lạnh tanh không cảm xúc. Sau đó ông nhìn anh và bảo anh rằng, người phụ nữ ông sống chung 12 năm qua hoàn toàn vô dụng... OH, nhưng bà lại yêu ông cả đời , trao cho ông ấy tất cả và không bao giờ phàn nàn, không bao giờ đòi hỏi lại.”
“Em rất tiếc ” Destin đáp, cảm thấy tệ cho anh.
“Đừng em ” Armand an ủi lại. Mẹ kế anh là 1 người ngốc, cứ nghĩ rằng sẽ có ngày cha anh sẽ yêu bà. Chó chết, ông thậm chí còn không yêu mẹ anh nữa kìa. Ông đã dạy anh rất nhiều lần, một người đàn ông thật thụ sẽ không để tình cảm của mình dính dáng đến công việc kinh doanh. Tình yêu của đàn bà là tình cảm yếu đuối. “Ông ta chết vì ung thư khi anh 18 tuổi, đó là 6 tháng rất đau khổ trong cuộc đời ông.”
“Armand?” Destin đứng dậy đi tới bậc thang, trèo qua chúng.
“Trước lúc lâm chung, ông kể anh nghe về khách sạn, cái đang được tu sửa lại ấy, là 1 món quà cưới tặng mẹ anh chỉ trước khi bà nói với ông , bà cưới ông là vì tiền” . Armand nhìn cậu bé đứng trước mặt mình , Destin không nói gì chỉ ôm lấy anh
“Destin,”
“Không sao đâu ”
“Thôi, chúng ta đi về nào. “Armand thả cậu bé ra, anh choàng tay qua vai cậu dẫn vào nhà “Em đói không?”
“Thật sự không đói lắm,” Destin đáp, Armand gật đầu, họ im lặng đi . Vào phòng ngủ, Armand đóng cửa lại còn cậu bé thì đi thẳng đến giường ngủ và cởi đồ cậu đang mặc ra.
“Destin?” Armand nhìn cậu ,hỏi.
“Em…um…” Destin không biết giải thích thế nào cảm xúc của mình lúc này, chẳng lẽ cậu thú thật với anh cậu muốn nghe anh thì thầm vuốt ve mình?
“Không sao, anh hiểu mà,” Armand băng qua phòng, anh cũng tháo hết đồ ra. Đứng trước Destin, anh chạm lên vết thương do đá banh lúc trước, cúi xuống hôn nhẹ lên nó môi anh kéo dài trên làn da mềm mại ấy
“Armand,” Destin thì thầm khi Armand kéo hai người ngồi xuống giường , Anh kéo Destin ngồi giữa hai chân mình khi miệng anh hôn lên ngực cậu bé
“Khoan đã”
“Gì thế ?” Armand hỏi thấy cậu bé hơi tách ra xa 1 chút.
“Em muốn cho anh hưởng thụ cảm giác ” Destin quỳ gối thấp hơn
“Destin,” Armand nhìn xuống gương mặt cậu bé.
“Làm ơn nhé ?” Destin không chờ anh trả lời, cậu dùng hai tay mình bắt đầu làm việc.
“Destin dừng lại,” Armand cắn chặt răng rít lên, thỏa thê trước cảm giác tay cậu mang lại cho mình. Destin nhắm mắt nhớ lại những hành động Aramnd đã làm cho mình lúc trước, cậu làm lại y chang. Và dĩ nhiên cậu cũng đọc qua những điều này trong các quyển sách của mấy cô gái trong trại rẻ mồ côi. Tay và lưỡi cậu cố gắng phục vụ hết sức
“Destin,” Armand rít lên lần nữa, tay anh luồng vào tóc cậu , nhắm mắt lại, anh muốn đẩy cậu bé ra nhưng cũng muốn kéo cậu vào sâu thêm. “Em phải ngừng lại ”
“Tại sao?” Destin đẩy nhẹ ra để nói rồi lại tiếp tục. Cậu nghe anh cắn chặt răng , gồng người chịu thua cảm giác do miệng cậu gây ra. Cuối cùng anh thét lên 1 tiếng rồi trút hết ra ngoài. Armand nhấc bổng cậu lên, mắt anh bùng cháy 1 điều gì đó mà Destin chưa gặp chúng trước đây.
“Chúa ơi, Destin ! ” Armand hôn ngấu nghiến cậu bé. Tay anh vồn vã sờ chạm người cậu.
“Armand,” Destin đẩy nhẹ người anh ra
“Anh đã tính dành nguyên tối nay làm tình với em nhưng em đã làm hỏng nó” Armand hôn cậu lần nữa . “Anh không nghĩ giờ anh sẽ hoàn toàn thỏa mãn trong 1 tối đâu.”
“Em đã làm thế à,” Destin hỏi lại, thấy anh gật đầu mỉm cười , Anh nhẹ nhàng xoay cậu bé nằm bên dưới mình. Môi anh bắt đầu hôn khắp người cậu trong khi ngón tay thì hoạt động bên dưới.
“Armand.”Cậu rên lên rồi xuất ra,không chịu nổi chỉ với mấy ngón tay của anh
“ hơi nhanh đấy”
“Xin lỗi,” Destin thì thầm khi Armand đổi tư thế nằm sang 1 bên
“Không sao, giờ em muốn anh làm gì ?” Armand dựa đầu lên cánh tay ngắn nhìn Destin. “Em có mệt không?”
“Không ,” Destin mỉm cười. “Em có ý này.”
“Ok,” Armand đáp khi anh thấy Destin đứng dậy mặc quần áo vào.
“Nhanh nào, mặc đồ vào đi ,” Khi hai người y phục xong , Destin ôm cái chăn trên giường anh rồi kéo tay anh dắt ra khỏi phòng. Destin dừng lại tại nhà bếp, lấy vài thứ trong tủ lạnh ra rồi cầm thêm cây đèn nhỏ trước khi hai người ra ngoài sân . Destin bật đèn lên , cậu dẫn anh băng qua sân đến ngay đỉnh đồi cao nhất của khu biệt thự nhà Armand . Đưa cho Armand cái chăn, cậu ngồi xuống, chỉ chổ cho anh ngồi theo. Khi anh yên vị, Destin dựa người vào ngực anh và bày đồ ăn ra.
“Anh ăn không ?” Destin đưa cái đùi gà cậu đã cắn 1 miếng trước cho anh.
“Ăn chứ “ Armand cắn 1 miếng. Khi nuốt nó xong, anh hỏi “Chúng ta làm gì đây?”
“Nhìn kìa,” Destin chỉ tay khu vực trước mặt. “Xem thành phố ban đêm đẹp như thế nào kìa, ánh đèn rất sáng và anh thấy xe hơi chạy không ?”
“Ừ đẹp lắm.” Armand nhìn về phía Destin chỉ, rồi họ cùng ăn và ngắm thành phố bên dưới họ.
“Và lúc mặt trời mọc, nhìn nó từ mặt hồ rộng lớn kia cũng tuyệt lắm,” Destin nói.
Khi hai người hoàn thành xong bữa ăn, anh ôm Destin vào lòng rồi choàng tấm chăn quanh họ, hai người im lặng ngắm nhìn cảnh đêm. Một lúc sau, Armand ngó xuống thấy Destin đã khò khò từ lúc nào. Ôm chặt cậu bé thêm, anh dựa người vào thân cây, và tiếp tục ngắm thành phố mà anh chưa bao giờ để ý trước đây. Anh thở dài nhận ra chưa bao giờ mình cảm thấy hài lòng thoải mái như thế này, không chỉ hài lòng về thể xác mà còn cả trong tim. Mỉm cười, 1 tay quấn chặt chăn thêm, tay còn lại anh ôm eo cậu bé. Armand không biết họ ngồi đó bao lâu, chỉ thấy mặt trời bắt đầu ló dạng.
“Destin, Destin mặt trời lên rồi kìa.” Armand lay nhẹ cậu .
“Đây là món quà em tặng anh đấy,” Destin nói nhỏ, giọng cậu vẫn còn ngái ngủ
“Cám ơn em ” Armand thì thầm, anh hướng mắt về phía chân trời đang từ từ đỏ ửng. Hai người đắm mình trong ánh sáng ban mai đến khi ánh nắng chiếu lên ngọn đồi chổ họ đang ngồi, Armand mới đứng lên ẵm Destin trở vô nhà
“Hey,” Magarett chào họ, bà cầm lấy cây đèn từ tay Armand.
“Chào buổi sáng, Maggie,” Destin nửa tỉnh nửa ngủ ôm chào bà, rồi cậu quay lại trong vòng tay Armand, dựa đầu vào ngực anh.
“Đừng lo về buối sáng, chúng tôi sẽ xuống ăn trể hơn,” Armand nói nhỏ với bà rồi đi nhẹ nhàng lên phòng ngủ, anh đặt cậu bé xuống giường
“Armand,” Destin lăn mình qua 1 bên, Armand mỉm cười , anh cởi đồ mình và cậu bé ra. Anh nằm xuống bên cạnh, môi anh tìm về cổ cậu
“Um cảm giác tuyệt lắm.”
Armand cười lần nữa khi tay anh lướt trên làn da cậu, môi anh hôn dọc xuống ngực và dừng lại quấn quít trên đỉnh của nó. Anh chuyển Destin nằm trên người mình , lướt tay dọc xuống lưng cậu anh dừng ngay điểm đến. Tay anh mân mê chỗ ấy. Khi Destin rướng người sờ soạng nắm chặt tấm trải giường ,anh mới đổ dầu lên rồi bắt đầu cuộc chinh phục. Anh ngắm nhìn đồng tử Destin dãn ra trong sự hài lòng , làn da cậu bé ửng hồng từ từ và giọng rên rĩ vui sướng theo nhịp điệu cơ thể anh , rồi cậu bé cũng hòa nhịp theo. Armand rên lên
“Anh muốn bao phủ em trong áo lông và kim cương,” Armand thì thầm vào tai cậu bé “Và bọc em trong nhung lụa , satin ”
“Em không…cần… những thứ đó…” Destin oằn người rên rĩ. “Hãy ôm em…trong vòng tay anh…và phủ em …bằng những nụ hôn….em sẽ rất hạnh phúc …”
“Destin,” Armand rít lên . Từng từ cậu bé nói làm anh khoái tê cả người, thách thức sự tự chủ của anh. Anh chuyển động nhanh hơn - “Anh sẽ giữ em trên giường cả tuần .”
“ Ừm ” Destin xiết chặt đùi anh. Hai người cùng đạt đỉnh khoái lạc . Với những tiếng rên khe khẽ và thở đều một cách thỏa mãn, Destin nằm dài trên ngực anh.
Và đúng như lời Armand nói, anh đã giữ cậu bé cả tuần trên giường, Destin cũng không phản đối gì về điều đó. Tất cả công việc họ làm là ăn, ngủ, quan hệ, và thư giản trong bồn tắm có mạch nước ngầm phun mà Armand chưa bao giờ dùng nó. Đó là 1 trong những tuần đẹp nhất, tuyệt vời nhất trong cuộc đời Destin.
……………….
Destin mỉm cười khi thấy Michael bước vào thư viện, anh nhìn Terrance nói “Đừng quan tâm đến tôi, tôi sẽ im lặng như 1 con chuột.”
“Chuột là loài động vật gặm nhắm còn lâu mới im lặng,” Destin nói. “Chúng kêu chít chít, chúng nhai , chúng đụng vào mọi thứ . Ai mà so sánh câu nói : “ im như chuột” là 1 kẻ ngốc “
“Tôi thấy hôm nay tâm trạng cậu khá vui vẻ đấy,” Michael đáp.
“Xin lỗi,” Destin cười. Cậu quá kiệt sức vì tuần rồi , Armand đã “Mần thịt” cậu nhiều lần đến nỗi cậu không đếm được chính xác là bao nhiêu , và người thì ê ẩm nhiều chỗ không rõ . Hơn thế, cậu phải đối mặt với dăm ba lần cái nhìn soi mói của ông thầy , nó làm cậu muốn cào mắt ông ta ra.
“Ok thế thì tôi sẽ im như cái chết, được chưa ?” Michael lấy 1 quyển sách trên kệ rồi ngồi xuống đọc.
“Xác chết, em nghĩ là được ” Destin quay lại bài tập. Hôm nay cậu cố tình ngồi sát góc bàn để Terrance có làm gì thì Michael sẽ thấy rõ.
“Ok Destin làm chương kế nào,” Terrance ngó Michael 1 phút, tưởng anh đã hoàn toàn chú tâm vào quyển sách trên tay . Đúng là 1 tên ngốc, ông nghĩ thế khi quay lại Destin. Ông muốn Destin, muốn cậu bé tự đến với mình, ngả vào vòng tay mình và kể ông nghe Armand kinh khủng như thế nào và ông là người duy nhất có thể giúp cậu xóa bỏ nó.
“Thầy Terrance?” Destin kêu khi thấy ông nhìn chằm chằm vào mình
“Xin lỗi, gì thế ?” Ông tiến tới đặt tay lên đùi cậu bé để xem vấn đề cậu đang chỉ vào.
“Ồ vâng, bỏ qua phần đó đi. Tôi sẽ mang sách về nó vào ngày mai”
“Được thôi ” Destin nhẹ nhàng đẩy tay ông ra khỏi đùi mình
“Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày mai,” Terrance bắt đầu thu dọn đồ đạc “Chúc cậu 1 ngày tốt lành”
“Cám ơn, chào thầy,” Destin nhìn ông rời khỏi thư viện ,cậu quay lại Michael người mới bỏ cuốn sách xuống. Anh nhún vai , hai người cùng vào nhà bếp . Margaret bảo họ Gates có gọi về nói hai người không cần đến khách sạn hôm nay và Destin có thể gặp đội thiết kế phong cảnh vào thứ 3. Gật đầu ,Destin cầm máy quay fim ra vườn hồng để quay lũ vịt, Michael quyết định ở lại nhà bếp để chuẩn bị vài việc cần làm.
“Michael?” Vài giờ sau Margaret trở về từ phòng giặt đồ “Destin đâu rồi?”
“Cậu ấy ra ngoài vườn.”
“Đã ra lâu lắm rồi, anh đi tìm cậu bé đi”.
“Dì sợ những chú vịt tấn công cậu ấy à ?” Michael mỉm cười hỏi
“Không, nhưng cậu bé không đem theo mũ và cũng không thoa kem chống nắng .” Bà mỉm cười khi anh đứng lên đi ra ngoài. Anh gặp Destin đang nằm ngủ cạnh bờ hồ, cái camera kế bên, và ngạc nhiên khi vịt mẹ nằm trên ngực, còn hai chú vịt con thì ngủ trên bụng cậu bé. Michael không thể cưỡng lại, anh nhặt camera lên 1 cách nhẹ nhàng tránh gây tiếng động và chụp ngay hình ảnh này. Vịt mẹ giật mình kêu quác 1 tiếng , khi Michael bỏ máy xuống thì Destin cũng vừa mở mắt
“Hey,” anh nhìn Destin vươn người .
“Hey,” Cậu ngồi dậy, đặt bầy vịt xuống đất một cách dịu dàng.
“Chắc chúng nghĩ cậu ấm hơn cái tổ của chúng,” Michael nói thấy Destin gật đầu. “Về nào, buổi tối đã sẵn sàng rồi,” . Tối nay Destin ăn với Magaret vì Armand làm việc trễ, ăn xong cậu lên phòng đi ngủ trước.
Khi Armand trở về, anh nhìn trộm Destin ngủ, trông cậu bé khá mệt mỏi và nằm ngay trên giường anh. Armand nhớ lại tuần vừa qua, mỗi lần anh tính thả cậu ra thì Destin lại làm động tác cực kỳ dễ thương khiến anh bó tay . Anh nằm xuống kế bên cậu rồi cũng rơi nhanh vào giấc ngủ.
…………..
Destin ngẩng lên khi Mr. Bailey bước ra khỏi xe mình cùng hai người theo sau và 4 người khác từ 1 chiếc xe kế. Mắt cậu lướt qua từng người rồi dừng lại trên Bailey khi ông ta đứng trước mặt cậu
“Chào cậu Rarry,” ông bắt tay Destin, mắt ông thấy chiếc nhẫn trên tay cậu bé.
“Chào ông, Bailey, hãy gọi tôi là Destin thôi, tôi không thích gọi trịnh thượng thế đâu”
“Vâng . Đây là kế hoạch, chúng ta sẽ bắt đầu nhổ những cây chết. Đây là đốc công của tôi Corey Otto. Cory, Destin đang làm việc với cô Gayle, và cô ấy muốn cậu ta có kinh nghiệm làm việc với nhiều nhóm khác nhau.”
“Vâng, thưa sếp” Corey nói, nhìn cậu bé với con mắt lãnh đạm rồi chuyển sang người đàn ông kế bên cậu “Còn anh ta ?”
“Đó là Pete, anh ta là nhân viên của công ty xây dựng Shoe” Destin mỉm cười giới thiệu anh, cậu rất vui khi Pete tốt bụng ở lại cùng cậu đón đoàn thiết kế phong cảnh trong khi Michael bị vợ gọi về nhà vì 1 số chuyện.
“Ồ,” Corey nhìn xuống bản ghi chép trên tay. “Cậu có thể bắt đầu với tôi, còn các anh thì đã biết việc mình làm rồi chứ ? ”
“Ok,” Destin vẫy chào Pete khi đi theo sau Corey. Nhìn công việc đang làm, cậu thấy nó không khác gì mấy với công việc cậu làm trong vườn hồng. Destin rất thích , cậu luôn khoái làm việc ngoài trời và lao động chân tay. Cậu cười cám ơn Corey khi anh mang cho cậu 1 đôi bao tay .
“Cậu ấy rất chăm chỉ,” Corey nhận xét “Đáng ngạc nhiên vì trông cậu ta quá nhỏ và không có vẻ thích lao động ngoài trời”
“Huh,” Bailey nhìn Destin. Cậu nhóc hoàn thành rất tốt công việc của mình và biết rõ mình đang làm gì, ông quay qua, thấy đã Corey quay trở lại công việc. Cái này sẽ không tiến triển gì cả, lầm bầm nguyền rủa trong miệng, ông cầm điện thoại lên và nhấn số.