Sau khi lái xe về đến biệt thự, Diệp Quân lập tức nhẹ nhàng bế bé trai đang ngủ say trong xe ra.
Nhìn Diệp Quân bế một đứa bé mà ôn nhu như vậy khiến cho từ quản gia cho đến người làm đều trợn tròn mắt, không thể tin tưởng được cảnh mình nhìn thấy.
Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt thiên sứ đang ngủ say kia, không ai là không muốn bế đứa bé đó dịu dàng mà nâng niu, chăm sóc.
Diệp Quân cũng mặc kệ họ, bế đứa trẻ trong tay đi thẳng một mạch lên phòng của mình sau đó cẩn thận đắp chăn cho đứa bé.
"Hãy làm thêm một phần thức ăn bổ dưỡng cho người bạn nhỏ kia nhé." Vừa xuống lầu Diệp Quân đã phân phó cho người giúp việc
"Vâng ạ. Cậu có ăn luôn bây giờ không?" Người giúp việc hỏi, bình thường chỉ cần về đến nhà cậu chủ sẽ ăn cơm luôn, không biết hôm nay có thêm đứa trẻ kia thì thế nào.
"Chờ cậu bé dậy tôi sẽ cùng ăn luôn, trẻ con ở nơi lạ lẫm sẽ rất dễ sợ hãi." Diệp Quân không hề suy nghĩ mà trả lời luôn
"Vâng." Người giúp việc nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ cậu chủ rất thân quen với đứa bé đó???
Chính Thần ngủ một mạch cho đến chiều tối, dù sao đây cũng là nơi ở của một tướng quân chắc chắn là an toàn nên cậu thoải mái ngủ. Tỉnh giấc Chính Thần ngồi dậy dụi dụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt bắt đầu long lanh nước.
Diệp Quân ngồi ở bàn làm việc gần đó thấy có động tĩnh quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt long lanh ngập nước trong lòng cảm thấy đau đớn không thôi. Anh vội vàng tiến lại gần ôm đứa trẻ vào lòng tránh cho nó sợ hãi mà khóc lên.
"Anh bạn nhỏ sao vừa tỉnh dậy đã muốn khóc rồi." Diệp Quân nhìn đứa trẻ trong lòng xoa đầu bé hỏi.
"Con nhớ mẹ, muốn về nhà." Chính Thần dương đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm bực bội. Đúng là tức chết mà, sao lại đối xử với bé như là đứa trẻ ngây thơ mà dỗ dành như vậy chứ? (híc em lớn nhể)
"Không sao đâu bây giờ chúng ta xuống nhà ăn cơm, chờ mai chú đưa con đi tìm mẹ." Thấy đôi mắt ngập nước kia, trong lòng Diệp Quân mềm nhũn nhẹ nhàng dỗ dành. Hôm nay đứa trẻ này bị lạc, anh đang tính ngày mai sẽ điều động người giúp bé tìm gia đình, chắc là gia đình họ đang rất lo lắng.
Diệp Quân nhanh chóng bế đứa trẻ xuống phòng ăn, sai người mang thức ăn lên, trong lúc ngồi chờ chợt thấy áo mình bị kéo anh liền nhìn xuống đứa trẻ đang ôm trong lòng.
"Chú ơi cho con mượn điện thoại để gọi cho mẹ." Chính Thần dùng giọng điệu ngây thở hỏi khiến tất cả những người xung quanh đều muốn tiến đến ôm cậu mà cưng nựng, trong lòng ai cũng đều rất yêu thích đứa bé này.
"Con biết gọi điện thoại?" Diệp Quân nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ đứa bé này thông minh thế, còn nhỏ như vậy mà đã nhớ được số điện thoại của người thân rồi.
"Vâng." Chính Thần quả quyết gật đầu
"Của con đây." Diệp Quân không nghĩ ngợi lập tức rút điện thoại từ trong túi đưa cho đứa trẻ trong lòng.
"Cảm ơn chú." Chính Thần vui vẻ cầm điện thoại, trên môi không quên nở nụ cười ngọt ngào nói cảm ơn.
Bé cầm điện thoại bắt đầu thuần thục bấm dãy số quen thuộc bắt đầu gọi cho Thiên Thiên.
... ...... .........
Thiên Thiên lúc này vẫn đang điên cuồng điều động người đi tìm Chính Thần, cô lo lắng đến mặt trắng bệch nhưng vẫn đi gõ cửa từng nhà một tìm con. Cô đã để mất một đứa con rồi, tuyệt đối không thể để Chính Thần xảy ra chuyện gì nữa nếu không cô sẽ không thể sống nổi.
"Tìn được Chính Thần rồi sao?" Đang lúc cô hoảng sợ đến tột độ chợt nghe thấy chuông điện thoại vang lên, cô không để ý là ai ở đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi.
"Mẹ là con đây." Chính Thần nghe thấy giọng nói sốt ruột của mẹ cảm thấy đau lòng không thôi vội vàng mở lời trấn an mẹ mình.
"Chính Thần con đang ở đâu, có xảy ra chuyện gì không?" Thiên lo lắng hỏi, sợ con trai gặp nguy hiểm.
"Mẹ không cần li lắng con không sao cả, hiện giờ con đang ở trong một căn biệt thự trên núi." Chính Thần vội vàng trả lời
" Con đọc địa chỉ đi, mẹ lập tức tới đón con." Thiên bình tĩnh trở lại, trong lòng đã yên ổn phần nào.
"Hiện tại con đang ở khu biệt thự trên núi, ở khu vực XX." Chính Thần nhanh chóng hỏi Diệp Quân bên cạnh sau đó đọc địa chỉ để Thiên Thiên tới đón.
"Được rồi con ở đấy phải ngoan ngoãn mẹ lập tức đến ngay." Thiên Thiên dặn dò con trai rồi mới cúp điện thoại.
Biết Chính Thần đã an toàn, Thiên Thiên lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ của mình ngừng công việc tìm kiếm trở về làm việc.
Cô cũng nhanh chóng lái xe đến địa chỉ mà Chính Thần cho để đón con về tránh làm phiền người khác.
"Đã gọi điện được cho mẹ rồi giờ chúng ta có thể ăn cơm được chưa anh bạn nhỏ?) Diệp Quân nhận lại điện thoại, xoa đầu đứa trẻ hỏi
"Con trên là Chính Thần chú đừng suốt ngày gọi con là anh bạn nhỏ chứ?" Chính Thần phụng phịu trách cứ nhì vô cùng đáng yêu
"Được rồi, vậy Chính Thần đại nhân có thể ăn cơm rồi chứ?" Diệp Quân thấy bộ dạng đáng yêu của đứa trẻ này không nhịn được mà trêu chọc.
"Vâng thưa ông chú đáng ghét." Chính Thần trừng mắt nhìn Diệp Quân rồi cúi đầu ăn cơm không thèm nói chuyện nữa.
Diệp Quân tâm tình không tệ cũng bắt đầu ăn cơm, hai người một lớn một nhỏ cứ vậy mà trêu chọc nhau nhìn chẳng khác nào hai cha con cả.
Sau khi lái xe về đến biệt thự, Diệp Quân lập tức nhẹ nhàng bế bé trai đang ngủ say trong xe ra.
Nhìn Diệp Quân bế một đứa bé mà ôn nhu như vậy khiến cho từ quản gia cho đến người làm đều trợn tròn mắt, không thể tin tưởng được cảnh mình nhìn thấy.
Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt thiên sứ đang ngủ say kia, không ai là không muốn bế đứa bé đó dịu dàng mà nâng niu, chăm sóc.
Diệp Quân cũng mặc kệ họ, bế đứa trẻ trong tay đi thẳng một mạch lên phòng của mình sau đó cẩn thận đắp chăn cho đứa bé.
"Hãy làm thêm một phần thức ăn bổ dưỡng cho người bạn nhỏ kia nhé." Vừa xuống lầu Diệp Quân đã phân phó cho người giúp việc
"Vâng ạ. Cậu có ăn luôn bây giờ không?" Người giúp việc hỏi, bình thường chỉ cần về đến nhà cậu chủ sẽ ăn cơm luôn, không biết hôm nay có thêm đứa trẻ kia thì thế nào.
"Chờ cậu bé dậy tôi sẽ cùng ăn luôn, trẻ con ở nơi lạ lẫm sẽ rất dễ sợ hãi." Diệp Quân không hề suy nghĩ mà trả lời luôn
"Vâng." Người giúp việc nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ cậu chủ rất thân quen với đứa bé đó???
Chính Thần ngủ một mạch cho đến chiều tối, dù sao đây cũng là nơi ở của một tướng quân chắc chắn là an toàn nên cậu thoải mái ngủ. Tỉnh giấc Chính Thần ngồi dậy dụi dụi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, đôi mắt bắt đầu long lanh nước.
Diệp Quân ngồi ở bàn làm việc gần đó thấy có động tĩnh quay đầu lại liền nhìn thấy một đôi mắt long lanh ngập nước trong lòng cảm thấy đau đớn không thôi. Anh vội vàng tiến lại gần ôm đứa trẻ vào lòng tránh cho nó sợ hãi mà khóc lên.
"Anh bạn nhỏ sao vừa tỉnh dậy đã muốn khóc rồi." Diệp Quân nhìn đứa trẻ trong lòng xoa đầu bé hỏi.
"Con nhớ mẹ, muốn về nhà." Chính Thần dương đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thầm bực bội. Đúng là tức chết mà, sao lại đối xử với bé như là đứa trẻ ngây thơ mà dỗ dành như vậy chứ? (híc em lớn nhể)
"Không sao đâu bây giờ chúng ta xuống nhà ăn cơm, chờ mai chú đưa con đi tìm mẹ." Thấy đôi mắt ngập nước kia, trong lòng Diệp Quân mềm nhũn nhẹ nhàng dỗ dành. Hôm nay đứa trẻ này bị lạc, anh đang tính ngày mai sẽ điều động người giúp bé tìm gia đình, chắc là gia đình họ đang rất lo lắng.
Diệp Quân nhanh chóng bế đứa trẻ xuống phòng ăn, sai người mang thức ăn lên, trong lúc ngồi chờ chợt thấy áo mình bị kéo anh liền nhìn xuống đứa trẻ đang ôm trong lòng.
"Chú ơi cho con mượn điện thoại để gọi cho mẹ." Chính Thần dùng giọng điệu ngây thở hỏi khiến tất cả những người xung quanh đều muốn tiến đến ôm cậu mà cưng nựng, trong lòng ai cũng đều rất yêu thích đứa bé này.
"Con biết gọi điện thoại?" Diệp Quân nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ đứa bé này thông minh thế, còn nhỏ như vậy mà đã nhớ được số điện thoại của người thân rồi.
"Vâng." Chính Thần quả quyết gật đầu
"Của con đây." Diệp Quân không nghĩ ngợi lập tức rút điện thoại từ trong túi đưa cho đứa trẻ trong lòng.
"Cảm ơn chú." Chính Thần vui vẻ cầm điện thoại, trên môi không quên nở nụ cười ngọt ngào nói cảm ơn.
Bé cầm điện thoại bắt đầu thuần thục bấm dãy số quen thuộc bắt đầu gọi cho Thiên Thiên.
... ...... .........
Thiên Thiên lúc này vẫn đang điên cuồng điều động người đi tìm Chính Thần, cô lo lắng đến mặt trắng bệch nhưng vẫn đi gõ cửa từng nhà một tìm con. Cô đã để mất một đứa con rồi, tuyệt đối không thể để Chính Thần xảy ra chuyện gì nữa nếu không cô sẽ không thể sống nổi.
"Tìn được Chính Thần rồi sao?" Đang lúc cô hoảng sợ đến tột độ chợt nghe thấy chuông điện thoại vang lên, cô không để ý là ai ở đầu dây bên kia đã vội vàng hỏi.
"Mẹ là con đây." Chính Thần nghe thấy giọng nói sốt ruột của mẹ cảm thấy đau lòng không thôi vội vàng mở lời trấn an mẹ mình.
"Chính Thần con đang ở đâu, có xảy ra chuyện gì không?" Thiên lo lắng hỏi, sợ con trai gặp nguy hiểm.
"Mẹ không cần li lắng con không sao cả, hiện giờ con đang ở trong một căn biệt thự trên núi." Chính Thần vội vàng trả lời
" Con đọc địa chỉ đi, mẹ lập tức tới đón con." Thiên bình tĩnh trở lại, trong lòng đã yên ổn phần nào.
"Hiện tại con đang ở khu biệt thự trên núi, ở khu vực XX." Chính Thần nhanh chóng hỏi Diệp Quân bên cạnh sau đó đọc địa chỉ để Thiên Thiên tới đón.
"Được rồi con ở đấy phải ngoan ngoãn mẹ lập tức đến ngay." Thiên Thiên dặn dò con trai rồi mới cúp điện thoại.
Biết Chính Thần đã an toàn, Thiên Thiên lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ của mình ngừng công việc tìm kiếm trở về làm việc.
Cô cũng nhanh chóng lái xe đến địa chỉ mà Chính Thần cho để đón con về tránh làm phiền người khác.
"Đã gọi điện được cho mẹ rồi giờ chúng ta có thể ăn cơm được chưa anh bạn nhỏ?) Diệp Quân nhận lại điện thoại, xoa đầu đứa trẻ hỏi
"Con trên là Chính Thần chú đừng suốt ngày gọi con là anh bạn nhỏ chứ?" Chính Thần phụng phịu trách cứ nhì vô cùng đáng yêu
"Được rồi, vậy Chính Thần đại nhân có thể ăn cơm rồi chứ?" Diệp Quân thấy bộ dạng đáng yêu của đứa trẻ này không nhịn được mà trêu chọc.
"Vâng thưa ông chú đáng ghét." Chính Thần trừng mắt nhìn Diệp Quân rồi cúi đầu ăn cơm không thèm nói chuyện nữa.
Diệp Quân tâm tình không tệ cũng bắt đầu ăn cơm, hai người một lớn một nhỏ cứ vậy mà trêu chọc nhau nhìn chẳng khác nào hai cha con cả.