"Hoan Hoan, con thật không ngoan! Cô giáo nói cơm trưa ở trường con cũng không ăn rau." Tiểu Trinh cố ý nghiêm mặt nói, "Như vậy rất kỳ quái, sao lại thích ăn kim chi như vậy."
"Thứ này mềm mềm, ăn có vẻ rất ngon." Cô bé trề môi, vô tội nói: "Bố cũng như vậy mà, mẹ chỉ mắng con…"
Cảm giác xúc động, khiến khuôn mặt Quan Trí Đàn bừng lên nụ cười.
Ở với con gái một tuần, anh phát hiện Hoan Hoan cho dù là diện mạo, ngữ điệu, hay cá tính đều rất giống mẹ, thứ duy nhất giống anh, chính là phương diện ăn uống.
Giống như đến từng thứ kén chọn, hơn nữa cũng không ăn rau.
Món kim chi Hàn Quốc sở trường của Tiểu Trinh, chính là thứ đã dụ dỗ anh đi ra.
"Ăn nhiều vậy? Buổi tối bà nội dẫn con đi ăn tiệc, con còn bụng mà ăn sao?" Quan Trí Đàn cố ý lên tiếng, thu hút sự chú ý của hai mẹ con.
Nụ cười của Tiểu Trinh chợt tắt, không tự nhiên đứng lên, cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
"Bố đến đây đi, ăn rất ngon đấy! Phần của bố!" Hoan Hoan hào phóng đem đại tiệc sinh nhật chia cho bố. "Mẹ nấu rất ngon, chỉ sinh nhật mới được ăn, bố ăn thử xem." Chiếc dĩa nhỏ cầm một miếng đưa đến gần miệng bố.
Thứ nhất là không muốn làm con gái thất vọng, thứ hai là anh thật sự rất muốn ăn, Quan Trí Đàn há mồm, một miếng ăn hết luôn.
Mùi vị quen thuộc lan tỏa trong miệng, anh đã đi qua rất nhiều nước, ăn qua rất nhiều mỹ thực, nhưng chưa từng quên được hương vị đặc biệt này.
"Em…. Có để một ít trong nồi." Tiểu Trinh cố lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, nhưng rồi lại lập tức cụp mắt xuống.
Anh không có biểu tình gì, cũng không nói nhiều, nhưng cô loáng thoáng cảm nhận, anh đang phát hỏa.
Vì sao lại tức giận? Bởi vì cô sao? Cô phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của anh, không duyên cớ lại có một đứa con, khiến anh không thể không chịu trách nhiệm…. Là vậy sao?
Nhưng cô làm sao có thể trách anh tức giận? Ngay cả chính mình cũng cảm thấy, vì cô và con gái xuất hiện mà phá rối cuộc sống của anh.
"Hoan Hoan…. Mẹ phải về đi làm." Cô ở đây sẽ càng làm anh tức giận. "Con phải ngoan nhé, biết không?"
Khuôn mặt tươi cười của Hoan Hoan lập tức biến mất, trên mặt tràn đầy cô đơn và thất vọng. "Mẹ không ở đây được sao? Hay là…. Chúng ta cùng về nhà đi?" Câu cuối cùng, giọng bé nhỏ dần.
Tiểu Trinh căn bản không dám nhìn Quan Trí Đàn, không dám nhìn ánh mắt anh.
Cô cười cừng ngắc nói: "Hoan Hoan, bố con…. Chưa ở với con lâu lắm, để cho bố chút thời gian, hai bố con ở chung với nhau thật vui vẻ, được không? Mẹ sẽ lại đến thăm con." Chỉ là không biết, lần tới khi anh nguyện ý cho cô đến gặp con sẽ là bao giờ?
Có thể nào lần tới lại là ở trên tòa án không? Tranh đoạt quyền nuôi con?
Quan Trí Đàn khó chịu. Anh vừa đi ra cô đã rời đi, ngay cả con gái cũng không thể giữ cô ở lại, là sao? Chột dạ sao?
Từ mẹ anh, anh đã biết được chuyện tám năm trước, vì muốn buộc anh rời đi, trở lại cuộc sống vốn có, cô mới cùng A Khôn diễn một vở kịch lừa anh!
Cô tự tiện quyết định cái gì mới là cuộc sống anh muốn, đuổi anh ra khỏi cuộc sống của cô, tự mình nuôi con gái…. Anh có quyền tức giận!
"Muốn về sao? Nhanh vậy sao?" Xúc động khiến anh đi theo cô, trước khi cô bước ra ngoài đưa tay giữ lấy cánh tay cô, khiêu khích nói, "Yên tâm để con gái ở lại đây như vậy, không lo lắng một thằng đàn ông chưa từng chăm sóc trẻ con sẽ không thể chăm sóc được nó sao?"
Cô không khóc, không tranh chấp, cam chịu để anh đưa con đi, sự cam chịu, không ầm ĩ ấy, giống như năm đó cô buông tay! Quan Trí Đàn càng nghĩ càng tức giận.
"Hoan Hoan rất giống em." Anh lộ ra nụ cười dữ tợn, vô cùng nguy hiểm. "Thấy nó giống như thấy em, nhịn không được nhớ tới sự phản bội năm đó của em, em cứ yên tâm rời đi như vậy, không sợ tôi coi nó là em và…."
"Anh không như vậy." Tiểu Trinh nhíu mày, cắt ngang sự uy hiếp của anh.
Trái tim không báo trước bị đánh thật mạnh, ngay lúc ấy, sự phẫn nộ đầy trong ngực, còn có cả hận, đột nhiên biến mất.
Cô vẫn luôn… dùng giọng nói chắc chắn, ánh mắt tín nhiệm, nhìn anh và nói, anh không như vậy!
"Hoan Hoan là con gái anh, anh nhất định sẽ yêu thương nó, sẽ không làm tổn thương nó."
"Làm sao em dám chắc?" Anh không khỏi bực mình, cô chẳng phải đã quá tự tin sao? Cũng vì bị cô nói trúng, anh vô cùng yêu thương con gái, không dám đánh, không dám mắng, đối với nước mắt của nó không có cách, chỉ có thể dỗ dành.
"Em…. Em chỉ là tin…." Cô chỉ là chắc chắn, anh không phải là loại người như anh nói, cho dù anh bây giờ có tiếng xấu xa, là ác ma vô tâm vô can, nhưng cô không bao giờ nghi ngờ niềm tin của mình. "Em… Em đi đây!" Cô muốn chạy trốn, thoát khỏi không khí tiến thoái lưỡng nan này, cũng muốn trốn tránh…. Tình cảm của cô, sợ bị anh nhìn thấy, sợ trở thành gánh nặng cho anh.
Nhìn cô vội vã rời đi, Quan Trí Đàn nhíu mày.
Anh không hiểu, ngay cả anh cũng không tin tưởng chính mình, vì sao cô lại chắc chắn như vậy?
Năm đó, vì cô vô điều kiện tin tưởng, anh vạn kiếp bất phục. Bây giờ, lại vì một lần tin tưởng của cô, lửa giận của anh toàn bộ đều tiêu tan.
"Thật nhức đầu, vốn là, muốn để em chịu nhiều đau khổ một chút…." Anh không đầu không đuôi nói, nhìn bóng dáng chạy trốn của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.
"Hoan Hoan, con thật không ngoan! Cô giáo nói cơm trưa ở trường con cũng không ăn rau." Tiểu Trinh cố ý nghiêm mặt nói, "Như vậy rất kỳ quái, sao lại thích ăn kim chi như vậy."
"Thứ này mềm mềm, ăn có vẻ rất ngon." Cô bé trề môi, vô tội nói: "Bố cũng như vậy mà, mẹ chỉ mắng con…"
Cảm giác xúc động, khiến khuôn mặt Quan Trí Đàn bừng lên nụ cười.
Ở với con gái một tuần, anh phát hiện Hoan Hoan cho dù là diện mạo, ngữ điệu, hay cá tính đều rất giống mẹ, thứ duy nhất giống anh, chính là phương diện ăn uống.
Giống như đến từng thứ kén chọn, hơn nữa cũng không ăn rau.
Món kim chi Hàn Quốc sở trường của Tiểu Trinh, chính là thứ đã dụ dỗ anh đi ra.
"Ăn nhiều vậy? Buổi tối bà nội dẫn con đi ăn tiệc, con còn bụng mà ăn sao?" Quan Trí Đàn cố ý lên tiếng, thu hút sự chú ý của hai mẹ con.
Nụ cười của Tiểu Trinh chợt tắt, không tự nhiên đứng lên, cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
"Bố đến đây đi, ăn rất ngon đấy! Phần của bố!" Hoan Hoan hào phóng đem đại tiệc sinh nhật chia cho bố. "Mẹ nấu rất ngon, chỉ sinh nhật mới được ăn, bố ăn thử xem." Chiếc dĩa nhỏ cầm một miếng đưa đến gần miệng bố.
Thứ nhất là không muốn làm con gái thất vọng, thứ hai là anh thật sự rất muốn ăn, Quan Trí Đàn há mồm, một miếng ăn hết luôn.
Mùi vị quen thuộc lan tỏa trong miệng, anh đã đi qua rất nhiều nước, ăn qua rất nhiều mỹ thực, nhưng chưa từng quên được hương vị đặc biệt này.
"Em…. Có để một ít trong nồi." Tiểu Trinh cố lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, nhưng rồi lại lập tức cụp mắt xuống.
Anh không có biểu tình gì, cũng không nói nhiều, nhưng cô loáng thoáng cảm nhận, anh đang phát hỏa.
Vì sao lại tức giận? Bởi vì cô sao? Cô phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của anh, không duyên cớ lại có một đứa con, khiến anh không thể không chịu trách nhiệm…. Là vậy sao?
Nhưng cô làm sao có thể trách anh tức giận? Ngay cả chính mình cũng cảm thấy, vì cô và con gái xuất hiện mà phá rối cuộc sống của anh.
"Hoan Hoan…. Mẹ phải về đi làm." Cô ở đây sẽ càng làm anh tức giận. "Con phải ngoan nhé, biết không?"
Khuôn mặt tươi cười của Hoan Hoan lập tức biến mất, trên mặt tràn đầy cô đơn và thất vọng. "Mẹ không ở đây được sao? Hay là…. Chúng ta cùng về nhà đi?" Câu cuối cùng, giọng bé nhỏ dần.
Tiểu Trinh căn bản không dám nhìn Quan Trí Đàn, không dám nhìn ánh mắt anh.
Cô cười cừng ngắc nói: "Hoan Hoan, bố con…. Chưa ở với con lâu lắm, để cho bố chút thời gian, hai bố con ở chung với nhau thật vui vẻ, được không? Mẹ sẽ lại đến thăm con." Chỉ là không biết, lần tới khi anh nguyện ý cho cô đến gặp con sẽ là bao giờ?
Có thể nào lần tới lại là ở trên tòa án không? Tranh đoạt quyền nuôi con?
Quan Trí Đàn khó chịu. Anh vừa đi ra cô đã rời đi, ngay cả con gái cũng không thể giữ cô ở lại, là sao? Chột dạ sao?
Từ mẹ anh, anh đã biết được chuyện tám năm trước, vì muốn buộc anh rời đi, trở lại cuộc sống vốn có, cô mới cùng A Khôn diễn một vở kịch lừa anh!
Cô tự tiện quyết định cái gì mới là cuộc sống anh muốn, đuổi anh ra khỏi cuộc sống của cô, tự mình nuôi con gái…. Anh có quyền tức giận!
"Muốn về sao? Nhanh vậy sao?" Xúc động khiến anh đi theo cô, trước khi cô bước ra ngoài đưa tay giữ lấy cánh tay cô, khiêu khích nói, "Yên tâm để con gái ở lại đây như vậy, không lo lắng một thằng đàn ông chưa từng chăm sóc trẻ con sẽ không thể chăm sóc được nó sao?"
Cô không khóc, không tranh chấp, cam chịu để anh đưa con đi, sự cam chịu, không ầm ĩ ấy, giống như năm đó cô buông tay! Quan Trí Đàn càng nghĩ càng tức giận.
"Hoan Hoan rất giống em." Anh lộ ra nụ cười dữ tợn, vô cùng nguy hiểm. "Thấy nó giống như thấy em, nhịn không được nhớ tới sự phản bội năm đó của em, em cứ yên tâm rời đi như vậy, không sợ tôi coi nó là em và…."
"Anh không như vậy." Tiểu Trinh nhíu mày, cắt ngang sự uy hiếp của anh.
Trái tim không báo trước bị đánh thật mạnh, ngay lúc ấy, sự phẫn nộ đầy trong ngực, còn có cả hận, đột nhiên biến mất.
Cô vẫn luôn… dùng giọng nói chắc chắn, ánh mắt tín nhiệm, nhìn anh và nói, anh không như vậy!
"Hoan Hoan là con gái anh, anh nhất định sẽ yêu thương nó, sẽ không làm tổn thương nó."
"Làm sao em dám chắc?" Anh không khỏi bực mình, cô chẳng phải đã quá tự tin sao? Cũng vì bị cô nói trúng, anh vô cùng yêu thương con gái, không dám đánh, không dám mắng, đối với nước mắt của nó không có cách, chỉ có thể dỗ dành.
"Em…. Em chỉ là tin…." Cô chỉ là chắc chắn, anh không phải là loại người như anh nói, cho dù anh bây giờ có tiếng xấu xa, là ác ma vô tâm vô can, nhưng cô không bao giờ nghi ngờ niềm tin của mình. "Em… Em đi đây!" Cô muốn chạy trốn, thoát khỏi không khí tiến thoái lưỡng nan này, cũng muốn trốn tránh…. Tình cảm của cô, sợ bị anh nhìn thấy, sợ trở thành gánh nặng cho anh.
Nhìn cô vội vã rời đi, Quan Trí Đàn nhíu mày.
Anh không hiểu, ngay cả anh cũng không tin tưởng chính mình, vì sao cô lại chắc chắn như vậy?
Năm đó, vì cô vô điều kiện tin tưởng, anh vạn kiếp bất phục. Bây giờ, lại vì một lần tin tưởng của cô, lửa giận của anh toàn bộ đều tiêu tan.
"Thật nhức đầu, vốn là, muốn để em chịu nhiều đau khổ một chút…." Anh không đầu không đuôi nói, nhìn bóng dáng chạy trốn của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị.