Quan Trí Đàn nhíu mày, không thích thấy cô liều mạng đẩy anh ra, hai tay giữ lấy mặt cô, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải, che đi lời nói tự coi nhẹ mình của cô, dùng sức mạnh bá đạo hôn, tuyên bố anh nhất định sẽ làm.
"Bây giờ, đến phiên anh làm cho em, những phiền não của em, anh sẽ giải quyết, em không được phép tự hạ mình, đừng có nói cái gì làm anh tức giận!"
Tiểu Trinh ngây ngốc, cô bị hôn, ngơ ngác nhìn Quan Trí Đàn, thấy anh cầm lấy chiếc vòng cổ cô vẫn nắm chặt trong tay, lấy chiếc nhẫn vốn là của anh, một lần nữa đeo vào ngón tay áp út.
Hốc mắt cô phiếm hồng, tim đập kịch liệt, không biết vì sao, cô xúc động muốn khóc.
Quan Trí Đàn đeo nhẫn xong, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy của cô, đeo vào cho cô, sau đó hôn lên môi cô, "Tạm thời dùng cái này đã, sau đó anh sẽ tặng cho em một chiếc đẹp hơn."
Những lời hứa rất lâu rất lâu trước mà chưa làm được, bây giờ, anh sẽ từng chút từng chút thực hiện.
Họ lại một lần nữa đeo nhẫn lên tay, thời trẻ lông bông kích tình, dường như lai một lần nữa trở lại.
Quá nhanh, giống như năm cô mười bảy tuổi, mất tốc độ mà rơi xuống, nhưng Kỉ Tiểu Trinh hai chín tuổi, không còn dám mạo hiểm, không dám ngu ngốc đâm đầu vào một lần nữa.
May mà cô còn công việc, chạy đi HongKong một chuyến, gặp mặt khách hàng, cũng để tránh Quan Trí Đàn. Hành động càng ngày càng thân mật của anh khiến cô thấy bất an.
Xác định không gian, thảo luận, phác thảo đồ án thiết kế, rồi lại bay sang Thượng Hải gặp A Khôn và Tiểu Phi, thảo luận ý tưởng, sau một thời gian dài cô mới trở lại Đài Loan.
Hôm trở về Đài Loan, là lễ Noel.
Máy bay hạ cánh đã là giữa trưa, cô cũng không lập tức về nhà, sợ gặp Quan Trí Đàn ở đó, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là anh không ra sân bay đón cô.
Cô xách hành lý bắt taxi về công ty, trợ lý và Tổng Đài Châu không biết đang ghé tai thì thầm cái gì, còn có vài nhân viên đang thảo luận đề án thi công với nhóm thiết kế, công ty vô cùng náo nhiệt.
"Tiểu Trinh, chị về rồi?"
"Mấy ngày nay vất vả quá, mấy cái này rất quan trọng, em làm trước đi." Tiểu Trinh giao bản thiết kế quan trọng cho trợ lý, lại cảm thấy trợ lý có chút kỳ quái, nụ cười quá mức nóng bỏng, khiến cô có chút nghi ngờ, không khỏi tò mò hỏi: "Có việc gì à?"
"Không, không có." Trợ lý cười đến quái dị rời đi. "Chị Trinh, có cần em pha trà giúp không?"
"Ừ, cám ơn em." Cô cần một tách trà để chấn chỉnh lại tinh thần.
"Tiểu Trinh, chị có thư."
Cô đi vào văn phòng, dọc đường đi không ngừng có người gọi cô, đưa cho cô thứ này thứ kia, cô cầm lấy, nhìn chị kế toán đột nhiên nghĩ ra, "Chị Khâu, chuyện em nhờ chị tìm phòng giúp…."
"Aizz, chẳng có phòng nào hợp lý cả." Chị Khâu kế toán hơn cô năm, sáu tuổi, là chị họ của Giang Văn Khôn, từ khi công ty thành lập đã dốc sức cùng hai người, cũng đã năm năm, lúc ấy chỉ có ba người, bây giờ nhân viên trong công ty đã hơn hai mươi người.
"Cứ bình tĩnh chút đi, chị nghĩ tiền thuê phòng rất cao, tìm phòng mà gấp quá là không được, từ từ mới có thể tìm được nơi phù hợp, em cũng đừng vội." Chị Khâu an ủi cô.
"Vâng…. Cám ơn chị, em sẽ thử xem qua xem."
Mấy ngày nay thời tiết rất lạnh, cô có chút đau đầu, có vẻ có dấu hiệu bị cảm, cô rất muốn có thể ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút, nhưng không được, công việc còn chưa xong, bảy giờ tối còn có văn kiện cần xem, nếu không buổi họp chiều mai sẽ không thể thảo luận được.
Cảm ơn chị Khâu, Tiểu Trinh cầm đống đồ quay lại văn phòng, một người đàn ông trung niên mặc tây trang mỉm cười đi lại phía cô.
"Cô Kỉ Tiểu Trinh phải không?"
"Đúng là tôi, xin hỏi anh là ai?" Tiểu trinh nghĩ người này quỷ khí mười phần, khí chất trang nhã, có lẽ là khách hàng lần này. Nhưng nếu đúng vậy, sao không có ai thông báo cho cô, cũng không có ai tiếp đón anh ta? Rất kỳ quái.
"Chờ cô đã lâu, đây là danh thiếp của tôi." Người đàn ông trung niên mỉm cười, đưa danh thiếp cho cô.
Tên danh thiếp ghi Nhân viên quản lý cấp cao công ty đá quý Cartier.
"Anh Quan bận không thể đến, nên muốn tôi tự mình đến đây tặng quà cho cô Kỉ." Vị quản lý chậm rãi mở một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc vòng tay gắn kim cương xanh thanh lịch.
Tiểu Trinh nói không ra lời, thình *** h có một món quà lớn như vậy, khiến cô kinh ngạc.
"Oa…." Phía sau truyền đến tiếng tán thưởng.
"Vòng tay đẹp quá, thật là thích…." Nhân viên nữ hâm mộ thở dài.
Cô ngơ ngác nhận chiếc hộp, trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ, khiến mặt cô nóng lên.
"Cô Kỉ nếu có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tháng tới sẽ có một số mẫu mới, đến lúc đó, hoan nghênh cô Kỉ tới, tôi sẽ tự mình phục vụ."
Chỉ có thể là khách quý mới cần quản lý tự mình đón tiếp, cho dù phải ở đây chờ đợi, nhưng số tiền nhận được cũng rất đáng.
"Chuyện này…. Rất phiền phức!" Da đầu Tiểu Trinh run lên, căn bản không dám nghĩ chiếc vòng tay này đã tiêu tốn của Quan Trí Đàn bao nhiêu tiền.
Vị quản lý mỉm cười, "Mấy ngày nữa, chiếc dây chuyền kim cương xanh anh Quan đặt sẽ được chuyển về Đài Loan, đến lúc đó, tôi sẽ tự mình đưa đến."
Quan Trí Đàn nhíu mày, không thích thấy cô liều mạng đẩy anh ra, hai tay giữ lấy mặt cô, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải, che đi lời nói tự coi nhẹ mình của cô, dùng sức mạnh bá đạo hôn, tuyên bố anh nhất định sẽ làm.
"Bây giờ, đến phiên anh làm cho em, những phiền não của em, anh sẽ giải quyết, em không được phép tự hạ mình, đừng có nói cái gì làm anh tức giận!"
Tiểu Trinh ngây ngốc, cô bị hôn, ngơ ngác nhìn Quan Trí Đàn, thấy anh cầm lấy chiếc vòng cổ cô vẫn nắm chặt trong tay, lấy chiếc nhẫn vốn là của anh, một lần nữa đeo vào ngón tay áp út.
Hốc mắt cô phiếm hồng, tim đập kịch liệt, không biết vì sao, cô xúc động muốn khóc.
Quan Trí Đàn đeo nhẫn xong, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy của cô, đeo vào cho cô, sau đó hôn lên môi cô, "Tạm thời dùng cái này đã, sau đó anh sẽ tặng cho em một chiếc đẹp hơn."
Những lời hứa rất lâu rất lâu trước mà chưa làm được, bây giờ, anh sẽ từng chút từng chút thực hiện.
Họ lại một lần nữa đeo nhẫn lên tay, thời trẻ lông bông kích tình, dường như lai một lần nữa trở lại.
Quá nhanh, giống như năm cô mười bảy tuổi, mất tốc độ mà rơi xuống, nhưng Kỉ Tiểu Trinh hai chín tuổi, không còn dám mạo hiểm, không dám ngu ngốc đâm đầu vào một lần nữa.
May mà cô còn công việc, chạy đi HongKong một chuyến, gặp mặt khách hàng, cũng để tránh Quan Trí Đàn. Hành động càng ngày càng thân mật của anh khiến cô thấy bất an.
Xác định không gian, thảo luận, phác thảo đồ án thiết kế, rồi lại bay sang Thượng Hải gặp A Khôn và Tiểu Phi, thảo luận ý tưởng, sau một thời gian dài cô mới trở lại Đài Loan.
Hôm trở về Đài Loan, là lễ Noel.
Máy bay hạ cánh đã là giữa trưa, cô cũng không lập tức về nhà, sợ gặp Quan Trí Đàn ở đó, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là anh không ra sân bay đón cô.
Cô xách hành lý bắt taxi về công ty, trợ lý và Tổng Đài Châu không biết đang ghé tai thì thầm cái gì, còn có vài nhân viên đang thảo luận đề án thi công với nhóm thiết kế, công ty vô cùng náo nhiệt.
"Tiểu Trinh, chị về rồi?"
"Mấy ngày nay vất vả quá, mấy cái này rất quan trọng, em làm trước đi." Tiểu Trinh giao bản thiết kế quan trọng cho trợ lý, lại cảm thấy trợ lý có chút kỳ quái, nụ cười quá mức nóng bỏng, khiến cô có chút nghi ngờ, không khỏi tò mò hỏi: "Có việc gì à?"
"Không, không có." Trợ lý cười đến quái dị rời đi. "Chị Trinh, có cần em pha trà giúp không?"
"Ừ, cám ơn em." Cô cần một tách trà để chấn chỉnh lại tinh thần.
"Tiểu Trinh, chị có thư."
Cô đi vào văn phòng, dọc đường đi không ngừng có người gọi cô, đưa cho cô thứ này thứ kia, cô cầm lấy, nhìn chị kế toán đột nhiên nghĩ ra, "Chị Khâu, chuyện em nhờ chị tìm phòng giúp…."
"Aizz, chẳng có phòng nào hợp lý cả." Chị Khâu kế toán hơn cô năm, sáu tuổi, là chị họ của Giang Văn Khôn, từ khi công ty thành lập đã dốc sức cùng hai người, cũng đã năm năm, lúc ấy chỉ có ba người, bây giờ nhân viên trong công ty đã hơn hai mươi người.
"Cứ bình tĩnh chút đi, chị nghĩ tiền thuê phòng rất cao, tìm phòng mà gấp quá là không được, từ từ mới có thể tìm được nơi phù hợp, em cũng đừng vội." Chị Khâu an ủi cô.
"Vâng…. Cám ơn chị, em sẽ thử xem qua xem."
Mấy ngày nay thời tiết rất lạnh, cô có chút đau đầu, có vẻ có dấu hiệu bị cảm, cô rất muốn có thể ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút, nhưng không được, công việc còn chưa xong, bảy giờ tối còn có văn kiện cần xem, nếu không buổi họp chiều mai sẽ không thể thảo luận được.
Cảm ơn chị Khâu, Tiểu Trinh cầm đống đồ quay lại văn phòng, một người đàn ông trung niên mặc tây trang mỉm cười đi lại phía cô.
"Cô Kỉ Tiểu Trinh phải không?"
"Đúng là tôi, xin hỏi anh là ai?" Tiểu trinh nghĩ người này quỷ khí mười phần, khí chất trang nhã, có lẽ là khách hàng lần này. Nhưng nếu đúng vậy, sao không có ai thông báo cho cô, cũng không có ai tiếp đón anh ta? Rất kỳ quái.
"Chờ cô đã lâu, đây là danh thiếp của tôi." Người đàn ông trung niên mỉm cười, đưa danh thiếp cho cô.
Tên danh thiếp ghi Nhân viên quản lý cấp cao công ty đá quý Cartier.
"Anh Quan bận không thể đến, nên muốn tôi tự mình đến đây tặng quà cho cô Kỉ." Vị quản lý chậm rãi mở một chiếc hộp nhung, bên trong là một chiếc vòng tay gắn kim cương xanh thanh lịch.
Tiểu Trinh nói không ra lời, thình h có một món quà lớn như vậy, khiến cô kinh ngạc.
"Oa…." Phía sau truyền đến tiếng tán thưởng.
"Vòng tay đẹp quá, thật là thích…." Nhân viên nữ hâm mộ thở dài.
Cô ngơ ngác nhận chiếc hộp, trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ, khiến mặt cô nóng lên.
"Cô Kỉ nếu có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, tháng tới sẽ có một số mẫu mới, đến lúc đó, hoan nghênh cô Kỉ tới, tôi sẽ tự mình phục vụ."
Chỉ có thể là khách quý mới cần quản lý tự mình đón tiếp, cho dù phải ở đây chờ đợi, nhưng số tiền nhận được cũng rất đáng.
"Chuyện này…. Rất phiền phức!" Da đầu Tiểu Trinh run lên, căn bản không dám nghĩ chiếc vòng tay này đã tiêu tốn của Quan Trí Đàn bao nhiêu tiền.
Vị quản lý mỉm cười, "Mấy ngày nữa, chiếc dây chuyền kim cương xanh anh Quan đặt sẽ được chuyển về Đài Loan, đến lúc đó, tôi sẽ tự mình đưa đến."