Tiếng nói đột ngột vang lên dọa cho Tiểu Trinh nhảy dựng lên, cô ngẩng đầu, thấy Quan Trí Đàn đứng ở cửa văn phòng cô, áo khoác dài, tóc chải gọn gàng để lộ ra vầng trán trơn bóng, nét mặt tỏa sáng giống như người mẫu trong tạp chí, tặng cho cô một nụ cười mị lực bắn bốn phía.
"Anh! Sao anh lại ở đây?" Cô nhìn về phía đồng hồ trên tường, mới bốn giờ, vẫn chưa tới giờ tan tầm, anh đến làm gì? "Mới bốn giờ, anh không cần làm việc sao?"
"Sợ em trốn bữa tối của chúng ta, nên anh đến đây giám sát." Quan Trí Đàn mỉm cười.
Vì ngày hôm nay, anh đã bày ra thiên la địa võng, cô vừa lên máy bay đã bắt đầu sắp xếp tất cả,anh nhanh chóng kết thúc hội nghị, liên tục mang đến sự ngạc nhiên cho cô, sau đó vác cả công việc đến công ty giám sát cô.
"Em làm gì mà phải trốn?" Không đúng, như vậy chẳng phải đã đồng ý sẽ ăn tối với anh sao?
"Tốt lắm, rất vui vì em nhận lời ăn tối với anh, vậy để đúng sáu giờ chúng ta có thể đi, bây giờ, giải quyết xong công việc đi." Anh tùy ý cởi áo khoác vắt lên ghế, mở laptop và tài liệu, ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng, xử lý công việc.
Anh thật sự nghĩ có thể an bình mà ngồi đây làm việc sao? Sao có thể!
Quan Trí Đàn đại danh đỉnh đỉnh đang ở ngay trong văn phòng cô, gây lên sự xôn xao không nhỏ, vì thế trợ lý của Tiểu Trinh liên tục ra vào, quăng ra một biểu tình "Thật sự không có gì sao?" với cô.
Nhìn xuyên qua lớp cửa kính, lú nào cũng có thể nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của những nhân viên khác, Tiểu Trinh cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy…. thật ngọt ngào.
Liếc mắt về phía Quan Trí Đàn đang cúi đầu làm việc, anh không ở trong văn phòng thoải mái của mình, lại chạy tới đây với cô, anh dùng hành động để biểu đạt thành ý của mình, khiến cô rất khó mà từ chối anh.
***
"Aizz…." Cô so vai, hít một hơi thật dài.
Mưa bụi nhẹ nhàng bay, khiến cho mùa đông càng thêm lạnh giá, cô tránh mưa dưới mái hiên, cho dù mặc rất nhiều quần áo, cũng không khỏi run run.
Cho đến khi một chiếc áo khoác vẫn còn nguyên nhiệt độ cơ thể bao lấy người cô, xua tan đi hơi lạnh, cô quay đầu, thấy người vừa dặn cô đứng đây tránh mưa – Quan Trí Đàn, mái tóc ẩm ướt, ôm lấy cô.
"Còn lạnh không?" Anh quan tâm hỏi, lại lấy khăn quàng trên cổ, vòng mấy vòng quanh cổ cô.
Cô không lạnh, nhưng anh nhất định rất lạnh?
Đưa tay lau những giọt nước mưa trên tóc anh, lúc chạm vào vết sẹo trên thái dương, đầu ngón tay khẽ run rẩy. Cô vuốt khẽ, giống như sợ anh đau, động tác rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt Quan Trí Đàn dịu dàng nhìn người bị anh bọc kín chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài, ánh mắt đau lòng của cô, động tác dịu dàng của cô, từng chút, từng chút, xua tan đi oán hận trong lòng anh.
"Tiểu Trinh, anh đã nói với em rồi, anh đã không còn đau nữa." Không muốn làm cô khổ sở, nhưng anh lại thích cô đau lòng vì anh.
Có lần anh làm việc trong thư phòng đến muộn, mệt mỏi nằm sấp xuống bàn ngủ, cô đi vào, đắp chăn cho anh, nhưng không rời đi ngay mà đứng bên cạnh anh thật lâu, thật lâu, cuối cùng cẩn thận xoa lên vết sẹo ở thái dương anh, nước mắt rơi trên má anh, làm anh nhất thời bừng tỉnh.
Anh vừa mở mắt, thấy cô khóc, liên tục nói xin lỗi anh, xin lỗi vì lúc ấy anh bị thương, cô lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh.
Thì ra, cô có nhận ra anh bị thương, cũng vẫn nhớ anh bị thương…. Phát hiện này khiến anh vui đến không nói ra lời!
Tám năm trước cảm thấy thật ủy khuất, thật khó chịu vì cô không để ý, sau đó nhìn thấy nước mắt của cô, mọi oán khí đều đã tan biến.
Hơn nữa nhờ vết sẹo này mà anh trở nên rất quan trọng, chỉ cần lộ ra chút biểu tình daud dầu, cô sẽ lo lắng quan tâm, đương nhiên, anh sẽ nhân cơ hội mà ăn nhiều đậu hũ hơn.
Reng reng reng, tiếng điện thoại vang lên, phá vỡ không khí ái muội giữa hai người.
Quan Trí Đàn lấy di động, vừa thấy tên hiện trên màn hình liền nở nụ cười. "Là Hoan Hoan."
Con gái gọi điện về báo bình an.
"Hoan Hoan, con đang ở đâu? Chơi ở Nhật Bản vui không? Bố mẹ? Đang hẹn hò đấy! Ha ha ha ha, tức giận à? Được, con chờ chút, bố bảo mẹ nghe điện thoại." Nói một hai câu với con,anh giao điện thoại cho Tiểu Trinh, vẻ mặt chờ mong ở bên cạnh.
"Mẹ, mẹ!" Giọng Hoan Hoan truyền tới.
"Hoan Hoan, con khỏe không?" Trái tim hoảng loạn của Tiểu Trinh, sau khi nghe thấy giọng con, cuối cùng cũng trầm ổn lại.
Hoan Hoan được ông bà nội đưa ra nước ngoài chơi, nói là muốn dẫn con bé đi thăm mấy người bạn, cô không có lý do phản đối, nên để Quan Hữu Đạt đưa con đi ra nước ngoài, lần đi này cũng đã một tuần.
Đầu tiên là Hàn Quốc, sau là Nhật Bản, con bé đã chơi đến phát cuồng, nhưng ngày nào cũng gọi điện về cho cô.
"Khỏe lắm ạ! Ông nội mua rất nhiều quà cho con, hôm nay con được đến Disneyland, ông nội mua chuột Mickey cho con, con rất thích."
"Vậy con có cám ơn ông nội không?"
"Có ạ, ông nội nói con rất ngoan, rất lễ phép! Ông nội nói đưa con đi rất có mặt mũi, mẹ, mặt mũi là cái gì?" Hoan Hoan líu ríu nói, vô cùng vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, giọng cô bé có chút cô đơn:
"Mẹ, nhưng mà buổi tối con không ngủ được…."
"Nhớ nhà à?" Tiểu Trinh cườikhẽ, "Ngày kia là về rồi."
"Con nhớ mẹ…" Hoan Hoan nnói rất nhỏ, giống như sợ người khác nghe thấy. "Còn cả Tiểu Hùng nữa, con quên mang Tiểu Hùng đi, không ôm Tiểu Hùng con không ngủ được."
Tiểu Hùng mà Hoan Hoan nói, là con gấu cô tự mình khâu, vì công việc bận rộn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con, nên cô khâu Tiểu Hùng để có thể ở bên cạnh con gái thay cô.
Hoan Hoan, cho dù trước mắt có quà và váy áo rực rỡ, cũng không bao giờ quên cô.
Tiếng nói đột ngột vang lên dọa cho Tiểu Trinh nhảy dựng lên, cô ngẩng đầu, thấy Quan Trí Đàn đứng ở cửa văn phòng cô, áo khoác dài, tóc chải gọn gàng để lộ ra vầng trán trơn bóng, nét mặt tỏa sáng giống như người mẫu trong tạp chí, tặng cho cô một nụ cười mị lực bắn bốn phía.
"Anh! Sao anh lại ở đây?" Cô nhìn về phía đồng hồ trên tường, mới bốn giờ, vẫn chưa tới giờ tan tầm, anh đến làm gì? "Mới bốn giờ, anh không cần làm việc sao?"
"Sợ em trốn bữa tối của chúng ta, nên anh đến đây giám sát." Quan Trí Đàn mỉm cười.
Vì ngày hôm nay, anh đã bày ra thiên la địa võng, cô vừa lên máy bay đã bắt đầu sắp xếp tất cả,anh nhanh chóng kết thúc hội nghị, liên tục mang đến sự ngạc nhiên cho cô, sau đó vác cả công việc đến công ty giám sát cô.
"Em làm gì mà phải trốn?" Không đúng, như vậy chẳng phải đã đồng ý sẽ ăn tối với anh sao?
"Tốt lắm, rất vui vì em nhận lời ăn tối với anh, vậy để đúng sáu giờ chúng ta có thể đi, bây giờ, giải quyết xong công việc đi." Anh tùy ý cởi áo khoác vắt lên ghế, mở laptop và tài liệu, ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng, xử lý công việc.
Anh thật sự nghĩ có thể an bình mà ngồi đây làm việc sao? Sao có thể!
Quan Trí Đàn đại danh đỉnh đỉnh đang ở ngay trong văn phòng cô, gây lên sự xôn xao không nhỏ, vì thế trợ lý của Tiểu Trinh liên tục ra vào, quăng ra một biểu tình "Thật sự không có gì sao?" với cô.
Nhìn xuyên qua lớp cửa kính, lú nào cũng có thể nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của những nhân viên khác, Tiểu Trinh cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy…. thật ngọt ngào.
Liếc mắt về phía Quan Trí Đàn đang cúi đầu làm việc, anh không ở trong văn phòng thoải mái của mình, lại chạy tới đây với cô, anh dùng hành động để biểu đạt thành ý của mình, khiến cô rất khó mà từ chối anh."Aizz…." Cô so vai, hít một hơi thật dài.
Mưa bụi nhẹ nhàng bay, khiến cho mùa đông càng thêm lạnh giá, cô tránh mưa dưới mái hiên, cho dù mặc rất nhiều quần áo, cũng không khỏi run run.
Cho đến khi một chiếc áo khoác vẫn còn nguyên nhiệt độ cơ thể bao lấy người cô, xua tan đi hơi lạnh, cô quay đầu, thấy người vừa dặn cô đứng đây tránh mưa – Quan Trí Đàn, mái tóc ẩm ướt, ôm lấy cô.
"Còn lạnh không?" Anh quan tâm hỏi, lại lấy khăn quàng trên cổ, vòng mấy vòng quanh cổ cô.
Cô không lạnh, nhưng anh nhất định rất lạnh?
Đưa tay lau những giọt nước mưa trên tóc anh, lúc chạm vào vết sẹo trên thái dương, đầu ngón tay khẽ run rẩy. Cô vuốt khẽ, giống như sợ anh đau, động tác rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt Quan Trí Đàn dịu dàng nhìn người bị anh bọc kín chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài, ánh mắt đau lòng của cô, động tác dịu dàng của cô, từng chút, từng chút, xua tan đi oán hận trong lòng anh.
"Tiểu Trinh, anh đã nói với em rồi, anh đã không còn đau nữa." Không muốn làm cô khổ sở, nhưng anh lại thích cô đau lòng vì anh.
Có lần anh làm việc trong thư phòng đến muộn, mệt mỏi nằm sấp xuống bàn ngủ, cô đi vào, đắp chăn cho anh, nhưng không rời đi ngay mà đứng bên cạnh anh thật lâu, thật lâu, cuối cùng cẩn thận xoa lên vết sẹo ở thái dương anh, nước mắt rơi trên má anh, làm anh nhất thời bừng tỉnh.
Anh vừa mở mắt, thấy cô khóc, liên tục nói xin lỗi anh, xin lỗi vì lúc ấy anh bị thương, cô lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh.
Thì ra, cô có nhận ra anh bị thương, cũng vẫn nhớ anh bị thương…. Phát hiện này khiến anh vui đến không nói ra lời!
Tám năm trước cảm thấy thật ủy khuất, thật khó chịu vì cô không để ý, sau đó nhìn thấy nước mắt của cô, mọi oán khí đều đã tan biến.
Hơn nữa nhờ vết sẹo này mà anh trở nên rất quan trọng, chỉ cần lộ ra chút biểu tình daud dầu, cô sẽ lo lắng quan tâm, đương nhiên, anh sẽ nhân cơ hội mà ăn nhiều đậu hũ hơn.
Reng reng reng, tiếng điện thoại vang lên, phá vỡ không khí ái muội giữa hai người.
Quan Trí Đàn lấy di động, vừa thấy tên hiện trên màn hình liền nở nụ cười. "Là Hoan Hoan."
Con gái gọi điện về báo bình an.
"Hoan Hoan, con đang ở đâu? Chơi ở Nhật Bản vui không? Bố mẹ? Đang hẹn hò đấy! Ha ha ha ha, tức giận à? Được, con chờ chút, bố bảo mẹ nghe điện thoại." Nói một hai câu với con,anh giao điện thoại cho Tiểu Trinh, vẻ mặt chờ mong ở bên cạnh.
"Mẹ, mẹ!" Giọng Hoan Hoan truyền tới.
"Hoan Hoan, con khỏe không?" Trái tim hoảng loạn của Tiểu Trinh, sau khi nghe thấy giọng con, cuối cùng cũng trầm ổn lại.
Hoan Hoan được ông bà nội đưa ra nước ngoài chơi, nói là muốn dẫn con bé đi thăm mấy người bạn, cô không có lý do phản đối, nên để Quan Hữu Đạt đưa con đi ra nước ngoài, lần đi này cũng đã một tuần.
Đầu tiên là Hàn Quốc, sau là Nhật Bản, con bé đã chơi đến phát cuồng, nhưng ngày nào cũng gọi điện về cho cô.
"Khỏe lắm ạ! Ông nội mua rất nhiều quà cho con, hôm nay con được đến Disneyland, ông nội mua chuột Mickey cho con, con rất thích."
"Vậy con có cám ơn ông nội không?"
"Có ạ, ông nội nói con rất ngoan, rất lễ phép! Ông nội nói đưa con đi rất có mặt mũi, mẹ, mặt mũi là cái gì?" Hoan Hoan líu ríu nói, vô cùng vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, giọng cô bé có chút cô đơn:
"Mẹ, nhưng mà buổi tối con không ngủ được…."
"Nhớ nhà à?" Tiểu Trinh cườikhẽ, "Ngày kia là về rồi."
"Con nhớ mẹ…" Hoan Hoan nnói rất nhỏ, giống như sợ người khác nghe thấy. "Còn cả Tiểu Hùng nữa, con quên mang Tiểu Hùng đi, không ôm Tiểu Hùng con không ngủ được."
Tiểu Hùng mà Hoan Hoan nói, là con gấu cô tự mình khâu, vì công việc bận rộn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh con, nên cô khâu Tiểu Hùng để có thể ở bên cạnh con gái thay cô.
Hoan Hoan, cho dù trước mắt có quà và váy áo rực rỡ, cũng không bao giờ quên cô.