Giữa trưa, mặt trời chói chang, những người đàn ông vẫn đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời, ai cũng da ngăm đen, dáng người rắn chắc tinh tráng, khiêng lên một đống đồ còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể mình, ví dụ như đá, gỗ.
Mồ hôi ướt đẫm ngực Quan Trí Đàn, mũ bảo hiểm trên đầu khiến người ta có cảm giác buồn ngứa, anh muốn cởi mũ bảo hiểm ra, nhưng vì quy định, nên dù nóng vẫn phải đội.
Bước chân hơi ngừng lại, nâng bó gỗ lên, anh tiếp tục đi về phía trước, đi từ ngoài vào trong, lập tức có một đồng nghiệp lên giúp đỡ.
"A Đàn, tôi đến đây!"
Hai người đàn ông tuổi tương đương nhau hợp lực đỡ đống gỗ trên vai xuống, mỗi người một đầu, mang vào góc, xếp thành đống.
"Ăn cơm thôi! Nghỉ một chút." Một người đàn ông trung niên có vẻ là quản đốc, tuyên bố nghỉ trưa.
Vài người công nhân ngừng tay, đi ra ngoài khuôn viên của công trường, có một vài người nằm xuống luôn ở một góc không có đồ đạc, ngủ trưa.
"A Đàn, trưa ăn gì?" Người đồng nghiệp vừa đến giúp đỡ, là bạn tốt Giang Văn Khôn, hơn anh một tuổi, hai người "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", tâm đầu ý hợp.
Quan Trí Đàn vừa định trả lời, lập tức nghe thấy tiếng của mấy người sư phó.
"Oa oa oa! A Đàn, đồ ăn trưa của vợ yêu kìa!"
"Hầm mộ quá! Nóng hầm hập!"
Nghe thấy tiếng ồn ào hưng phấn của đám đàn ông trung niên, anh nhìn về phía ấy, thấy chiếc đầu nhỏ nhắn của Tiểu Trinh lấp ló phía ngoài, giữa những lời giễu cợt bằng tiếng Đài Loan hỗn loạn, cô mặt đỏ tai hồng đứng ở cửa, trong tay cầm một chiếc túi màu đỏ.
Quan Trí Đàn bất giác nở nụ cười, ánh mắt trở nên nhu hòa, anh cởi mũ bảo hiểm, đi về phía trước giải cứu vợ yêu đang tiến thoái lưỡng nan ở giữa đám sư phó.
"A Khôn, thật xin lỗi! Trưa nay anh ăn một mình đi!" Anh vẫy vẫy tay với bạn tốt kiêm đồng nghiệp.
"Nhanh cút đi! Chướng mắt quá!" Giang Văn Khôn cười trợn mắt, giục anh nhanh đi giải cứu bà xã đang xấu hổ, tự mình ra ngoài ăn.
"Sư tử, đừng loạn nữa!" Quan Trí Đàn đến bên cạnh Tiểu Trinh đang thẹn thùng, nắm tay cô. "Bà xã của tôi da mặt mỏng, sau này không dám đưa đồ ăn đến nữa thì phải làm sao?"
"Chậc chậc chậc, nhìn xem, nhìn xem! Người kia cười thích thú như vậy, tôi càng nhìn càng không vừa mắt…." Miệng nói ghen tị, vui vẻ đùa, cả đám đàn ông náo loạn ầm ĩ, làm Tiểu Trinh xấu hổ vô cùng.
Đối mặt với sự trêu chọc của những người này, cô không biết phải làm sao, chỉ có thể ngơ ngác ngây ngô cười, nghe mọi người cười đùa, mặt cô càng đỏ bừng…
Quan Trí Đàn đấu võ miệng xong với đám sư phó, lôi cô ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài cửa.
"Em ấy, dễ đỏ mặt thẹn thùng như vậy, càng làm bọn họ thích trêu em." Ngón tay dài khẽ vén sợi tóc xòa trên mặt cô, giúp cô gài vào sau tai. "Thời tiết nóng như vậy, phòng điều hòa không ngồi, lại chạy đến đây làm gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, không chỉ vì sự trêu chọc của nhóm sư phó, mà thời tiết oi bức cũng là nguyên nhân, Quan Trí Đàn không khỏi cảm thấy đau lòng, thời gian nghỉ trưa của cô rất ngắn, từ công ty về nhà, làm đồ ăn mang đến cho anh, chạy tới chạy lui, cô nhất định nóng đến phát bệnh.
"Hôm nay anh không ăn sáng, đã vội vàng ra ngoài." Tiểu Trinh nhìn mặt anh, muốn nói lại thôi. "Hôm qua nửa đêm mới về, chưa nói được gì đã ngủ, hiếm mới có khi anh làm việc ở gần như vậy, nên em…. làm đồ ăn mang tới cho anh."
Nhìn cô do dự, dù cô không nói gì nhưng anh cũng hiểu ý, vì cô muốn gặp anh, muốn trò chuyện với anh, nên từ bỏ giờ nghỉ trưa và phòng điều hòa, đến đây gặp anh.
Khuôn mặt bỗng bừng lên một nụ cười, Quan Trí Đàn cười đến ôn nhu.
"Em về nhà nấu cơm đến cho anh, như vậy rất vất vả, cơm chắc chắn là chưa ăn." Mở lòng bàn tay ra, để cô cầm khăn tay ẩm lau hai tay cho anh, động tác của cô rất ôn nhu, anh hưởng thụ sự chăm sóc của cô.
Tiểu Trinh nhìn anh, vẻ mặt của anh giờ không còn bén nhọn, phản nghịch như lúc mới quen. Ngày đó, tính anh rất nóng, hơn nữa lại không chịu nổi đói, chỉ hơi đói là tính tình lại kém đi, mặt cau có, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn, anh dường như thay đổi hoàn toàn, cho dù không ăn cũng không sao, thật sự hoàn cảnh quả nhiên có thể thay đổi con người.
"Tiểu Trinh, nói thẳng ra là muốn gặp anh, không phải dễ hơn sao?" Anh vô cùng thân thiết để sát mặt vào cô, cười tà mị.
"Anh… Anh thật phiền phức!" Mặt cô càng đỏ, ngượng ngùng đẩy chiếc cặp lồng vào tay anh, ra vẻ tức giận nói: "Ăn nhanh đi!"
Động tác thô lỗ ném đồ ăn vào cho anh, nhưng lúc giúp anh lau đũa lại vẫn cẩn thận, chậm chạp như trước.
Quan Trí Đàn thấp giọng cười trộm, thỏa mãn nhìn vợ chăm sóc mình — đúng vậy, là vợ, Quan Trí Đàn và Kỉ Tiểu Trinh, một năm trước đã kết hôn.
Không phải phụng tử thành hôn, mà là vì muốn dắt tay nhau cùng cố gắng, nên sau khi cô tốt nghiệp, họ liền kết hôn.
Hôn lễ đơn giản, không có lụa trắng, hoa tươi, chỉ có một chiếc nhẫn chế hơn hai ngàn tệ, nhưng đó là thứ quý nhất mà lúc ấy anh có thể cho cô.
Chiếc nhẫn đó, giờ vẫn nằm ở ngón áp út trên bàn tay cô, giống như một vật trang sức của mọi cô gái khác. Thật ra, chiếc nhẫn cưới ấy, dù giá rẻ, nhưng lại là thứ cô quý trọng nhất.
"Không được để thừa, anh nhất định phải ăn hết." Tiểu Trinh vừa mở hộp cơm, vừa ân cần dạy bảo.
Bình thường khi cô nói câu này là những lúc anh kén ăn, mày kiếm không khỏi nhướn lên, phòng bị nhìn cô.
"Gì vậy? Em lại cho anh ăn cái gì thế?"
Ngữ khí không tình nguyện đó làm Tiểu Trinh bật cười, liếc anh một cái, mở nắp hộp.
Cà rốt, trứng ốp lết, thịt ba chỉ, rau hẹ xào, và kim chi Hàn Quốc, đơn giản lại vô cùng phong phú, phối màu đẹp mắt, hơn nữa vẫn còn nóng, Quan Trí Đàn biết, có rất nhiều sư phó nguyện ý dùng một cái chân gà mua ngoài cửa hàng tiện lợi để đổi lấy đồ ăn của vợ anh.
Anh đương nhiên không muốn đổi! Nhất là những món rau hôm nay…. Vụng trộm liếc vợ yêu bên cạnh, lại nhìn vào món đồ ăn Hàn Quốc duy nhất cô biết làm — Kim chi Hàn Quốc.
Cô đã mất bao nhiêu thời gian ngâm rau cải đến mềm như vậy? Rồi lại mất bao nhiêu thời gian để muối cải? Và bao nhiêu thời gian để làm nước chấm?
Cô làm gì có thời gian? Cô đã làm lúc nào? Anh cũng không biết…
"Sao lại chỉ nhìn vậy? Anh ăn đi, nguội sẽ không ngon." Tiểu Trinh đặt đũa vào tay anh, cười thúc giục anh.
Giữa trưa, mặt trời chói chang, những người đàn ông vẫn đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời, ai cũng da ngăm đen, dáng người rắn chắc tinh tráng, khiêng lên một đống đồ còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể mình, ví dụ như đá, gỗ.
Mồ hôi ướt đẫm ngực Quan Trí Đàn, mũ bảo hiểm trên đầu khiến người ta có cảm giác buồn ngứa, anh muốn cởi mũ bảo hiểm ra, nhưng vì quy định, nên dù nóng vẫn phải đội.
Bước chân hơi ngừng lại, nâng bó gỗ lên, anh tiếp tục đi về phía trước, đi từ ngoài vào trong, lập tức có một đồng nghiệp lên giúp đỡ.
"A Đàn, tôi đến đây!"
Hai người đàn ông tuổi tương đương nhau hợp lực đỡ đống gỗ trên vai xuống, mỗi người một đầu, mang vào góc, xếp thành đống.
"Ăn cơm thôi! Nghỉ một chút." Một người đàn ông trung niên có vẻ là quản đốc, tuyên bố nghỉ trưa.
Vài người công nhân ngừng tay, đi ra ngoài khuôn viên của công trường, có một vài người nằm xuống luôn ở một góc không có đồ đạc, ngủ trưa.
"A Đàn, trưa ăn gì?" Người đồng nghiệp vừa đến giúp đỡ, là bạn tốt Giang Văn Khôn, hơn anh một tuổi, hai người "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", tâm đầu ý hợp.
Quan Trí Đàn vừa định trả lời, lập tức nghe thấy tiếng của mấy người sư phó.
"Oa oa oa! A Đàn, đồ ăn trưa của vợ yêu kìa!"
"Hầm mộ quá! Nóng hầm hập!"
Nghe thấy tiếng ồn ào hưng phấn của đám đàn ông trung niên, anh nhìn về phía ấy, thấy chiếc đầu nhỏ nhắn của Tiểu Trinh lấp ló phía ngoài, giữa những lời giễu cợt bằng tiếng Đài Loan hỗn loạn, cô mặt đỏ tai hồng đứng ở cửa, trong tay cầm một chiếc túi màu đỏ.
Quan Trí Đàn bất giác nở nụ cười, ánh mắt trở nên nhu hòa, anh cởi mũ bảo hiểm, đi về phía trước giải cứu vợ yêu đang tiến thoái lưỡng nan ở giữa đám sư phó.
"A Khôn, thật xin lỗi! Trưa nay anh ăn một mình đi!" Anh vẫy vẫy tay với bạn tốt kiêm đồng nghiệp.
"Nhanh cút đi! Chướng mắt quá!" Giang Văn Khôn cười trợn mắt, giục anh nhanh đi giải cứu bà xã đang xấu hổ, tự mình ra ngoài ăn.
"Sư tử, đừng loạn nữa!" Quan Trí Đàn đến bên cạnh Tiểu Trinh đang thẹn thùng, nắm tay cô. "Bà xã của tôi da mặt mỏng, sau này không dám đưa đồ ăn đến nữa thì phải làm sao?"
"Chậc chậc chậc, nhìn xem, nhìn xem! Người kia cười thích thú như vậy, tôi càng nhìn càng không vừa mắt…." Miệng nói ghen tị, vui vẻ đùa, cả đám đàn ông náo loạn ầm ĩ, làm Tiểu Trinh xấu hổ vô cùng.
Đối mặt với sự trêu chọc của những người này, cô không biết phải làm sao, chỉ có thể ngơ ngác ngây ngô cười, nghe mọi người cười đùa, mặt cô càng đỏ bừng…
Quan Trí Đàn đấu võ miệng xong với đám sư phó, lôi cô ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài cửa.
"Em ấy, dễ đỏ mặt thẹn thùng như vậy, càng làm bọn họ thích trêu em." Ngón tay dài khẽ vén sợi tóc xòa trên mặt cô, giúp cô gài vào sau tai. "Thời tiết nóng như vậy, phòng điều hòa không ngồi, lại chạy đến đây làm gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, không chỉ vì sự trêu chọc của nhóm sư phó, mà thời tiết oi bức cũng là nguyên nhân, Quan Trí Đàn không khỏi cảm thấy đau lòng, thời gian nghỉ trưa của cô rất ngắn, từ công ty về nhà, làm đồ ăn mang đến cho anh, chạy tới chạy lui, cô nhất định nóng đến phát bệnh.
"Hôm nay anh không ăn sáng, đã vội vàng ra ngoài." Tiểu Trinh nhìn mặt anh, muốn nói lại thôi. "Hôm qua nửa đêm mới về, chưa nói được gì đã ngủ, hiếm mới có khi anh làm việc ở gần như vậy, nên em…. làm đồ ăn mang tới cho anh."
Nhìn cô do dự, dù cô không nói gì nhưng anh cũng hiểu ý, vì cô muốn gặp anh, muốn trò chuyện với anh, nên từ bỏ giờ nghỉ trưa và phòng điều hòa, đến đây gặp anh.
Khuôn mặt bỗng bừng lên một nụ cười, Quan Trí Đàn cười đến ôn nhu.
"Em về nhà nấu cơm đến cho anh, như vậy rất vất vả, cơm chắc chắn là chưa ăn." Mở lòng bàn tay ra, để cô cầm khăn tay ẩm lau hai tay cho anh, động tác của cô rất ôn nhu, anh hưởng thụ sự chăm sóc của cô.
Tiểu Trinh nhìn anh, vẻ mặt của anh giờ không còn bén nhọn, phản nghịch như lúc mới quen. Ngày đó, tính anh rất nóng, hơn nữa lại không chịu nổi đói, chỉ hơi đói là tính tình lại kém đi, mặt cau có, nhưng chỉ mới một thời gian ngắn, anh dường như thay đổi hoàn toàn, cho dù không ăn cũng không sao, thật sự hoàn cảnh quả nhiên có thể thay đổi con người.
"Tiểu Trinh, nói thẳng ra là muốn gặp anh, không phải dễ hơn sao?" Anh vô cùng thân thiết để sát mặt vào cô, cười tà mị.
"Anh… Anh thật phiền phức!" Mặt cô càng đỏ, ngượng ngùng đẩy chiếc cặp lồng vào tay anh, ra vẻ tức giận nói: "Ăn nhanh đi!"
Động tác thô lỗ ném đồ ăn vào cho anh, nhưng lúc giúp anh lau đũa lại vẫn cẩn thận, chậm chạp như trước.
Quan Trí Đàn thấp giọng cười trộm, thỏa mãn nhìn vợ chăm sóc mình — đúng vậy, là vợ, Quan Trí Đàn và Kỉ Tiểu Trinh, một năm trước đã kết hôn.
Không phải phụng tử thành hôn, mà là vì muốn dắt tay nhau cùng cố gắng, nên sau khi cô tốt nghiệp, họ liền kết hôn.
Hôn lễ đơn giản, không có lụa trắng, hoa tươi, chỉ có một chiếc nhẫn chế hơn hai ngàn tệ, nhưng đó là thứ quý nhất mà lúc ấy anh có thể cho cô.
Chiếc nhẫn đó, giờ vẫn nằm ở ngón áp út trên bàn tay cô, giống như một vật trang sức của mọi cô gái khác. Thật ra, chiếc nhẫn cưới ấy, dù giá rẻ, nhưng lại là thứ cô quý trọng nhất.
"Không được để thừa, anh nhất định phải ăn hết." Tiểu Trinh vừa mở hộp cơm, vừa ân cần dạy bảo.
Bình thường khi cô nói câu này là những lúc anh kén ăn, mày kiếm không khỏi nhướn lên, phòng bị nhìn cô.
"Gì vậy? Em lại cho anh ăn cái gì thế?"
Ngữ khí không tình nguyện đó làm Tiểu Trinh bật cười, liếc anh một cái, mở nắp hộp.
Cà rốt, trứng ốp lết, thịt ba chỉ, rau hẹ xào, và kim chi Hàn Quốc, đơn giản lại vô cùng phong phú, phối màu đẹp mắt, hơn nữa vẫn còn nóng, Quan Trí Đàn biết, có rất nhiều sư phó nguyện ý dùng một cái chân gà mua ngoài cửa hàng tiện lợi để đổi lấy đồ ăn của vợ anh.
Anh đương nhiên không muốn đổi! Nhất là những món rau hôm nay…. Vụng trộm liếc vợ yêu bên cạnh, lại nhìn vào món đồ ăn Hàn Quốc duy nhất cô biết làm — Kim chi Hàn Quốc.
Cô đã mất bao nhiêu thời gian ngâm rau cải đến mềm như vậy? Rồi lại mất bao nhiêu thời gian để muối cải? Và bao nhiêu thời gian để làm nước chấm?
Cô làm gì có thời gian? Cô đã làm lúc nào? Anh cũng không biết…
"Sao lại chỉ nhìn vậy? Anh ăn đi, nguội sẽ không ngon." Tiểu Trinh đặt đũa vào tay anh, cười thúc giục anh.